[Đồng nhân Harry Potter] Thiên hạ đệ nhất xui xẻo nam nhân
Chương 2-62: Đông Đến
"Thú thật là tôi không nghĩ chỉ nói chuyện với rắn thôi cũng nghiêm trọng thế, đáng lẽ tôi nên sớm nhận ra bất kể kĩ năng nào đặc biệt liên quan đến nhân vật chính thì đều bất thường mới đúng."Qua mặt gương gập nhỏ, khuôn mặt nhăn nhó của Trình Tu Kiệt hiện lên mờ ảo. Hắn đứng nép trong một góc hàng lang hoang vắng đến độ không có một con ruồi vo ve, nhỏ giọng thì thầm dưới ánh sáng phát ra từ đũa thần. Khi dứt câu, hình ảnh phản chiếu của hắn bất chợt thay đổi sắc mặt, đôi mắt 'hắn' trong gương sau một cú chớp liền hóa đỏ, từng cử chỉ đều mang cái vẻ thanh tao quý phái khác lạ:"Khoan hẵn tự trách mình, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi."Trình Tu Kiệt hàng thật cau mày thật chặt, trông hắn cứ như vừa phạm tội bất dung:"Giờ thì cả Hogwarts nghĩ Harry là tội phạm giết người không thành, cậu ấy sẽ tổn thương cỡ nào chứ? Harry vốn sống nội tâm mà, lạy Merlin."Con sư tử đu trên vai hắn nãy giờ bất mãn nêu ý kiến:"Sao lúc ngươi bị xa lánh thì không sốt sắng cỡ này nhỉ, chó điên?""Chút chuyện tí tẹo ấy có là gì....dù tính theo con giáp thì tao không hợp tuổi Tuất lắm."Hắn tuổi dê, dê chó khắc nhau, tính theo năm sinh kiếp này thì không hề hợp.Nói chứ chó điên nghe cũng khá khẩm hơn dê điên, vừa dê vừa điên kì lắm.Ấy, nãy giờ hắn suy nghĩ chuyện gì xàm xí đú thế?"Tôi có suy nghĩ thế này...phải chăng chuyện phòng chứa và Xà khẩu có liên quan."Trình Tu Kiệt vò tóc, tiếp tục lẩm bẩm:"Nhưng nếu thật vậy thì chiều hướng suy luận trước đó của tôi...khoan đã." Bỗng dưng Trình Tu Kiệt thốt lên, hắn nheo mắt: "Nếu thật vậy thì nguyên nhân tương đối rõ ràng rồi.""Ta nói này Tu Kiệt, ngươi bỏ cái tật cứ đang làm việc nhóm mà lại nhăm nhe tách lẻ đi, không vui, nhé?""Rồi, xin lỗi." Trình Tu Kiệt qua loa đáp lời Đoản Mệnh. Hắn nhìn tấm gương, nghiêm túc hỏi:"Hilla, cô có manh mối gì về "nỗi kinh hoàng" trong phòng chứa không?"Hilla trong hình dạng Trình Tu Kiệt bất lực lắc đầu: "Đứa trẻ ngoan, do không còn nguyên vẹn nên ta khó lòng giải đáp được thắc mắc của cậu." Hắn suy luận được vài trường hợp, có thể trong phòng chứa ẩn giấu loại bùa phép nào đó kinh hoàng, có thể là một con quái vật...cũng có khi là ai đó đang bí mật sinh sống trong phòng chứa?"Còn nhiều bí ẩn quá, nếu Xà khẩu chỉ người có thể nói chuyện với rắn thì tôi là cái gì khẩu chớ? Tùm lum khẩu hả?"Tình trạng của Trình Tu kiệt đặc biệt hơn Harry, sau một hồi khéo léo dò hỏi, hắn bàng hoàng nhận ra loài động vật duy nhất Harry nghe hiểu là rắn, và Trình Tu Kiệt, hắn đôi khi ngoài rắn còn lờ mờ nghe sư tử nói chuyện, lâu lâu thì cả báo với cọp trong mấy cái lồng kính khi hắn lang bạt khắp nơi hồi cấp một để thi thố, điểm chung là tụi nó đều tỏ ra sợ sệt, còn Trình Tu Kiệt thì đầu đau như búa đổ, đôi khi còn té xỉu."Cứ để đó đã, đợi đến kì nghỉ Giáng Sinh tôi sẽ về hỏi thăm ý kiến từ dì, dính đến quý tộc thì chỉ có thể nhờ dì thôi."Hilla đồng tình: "Đúng vậy, cậu nên ngủ sớm đi. Đã một giờ sáng rồi." Hilla sờ khuôn mặt hắn trong gương, thở dài não nề: "Da dẻ cậu tái nhợt vì thiếu ngủ này."Trình Tu Kiệt được Đoản Mệnh đưa về phòng ngủ. Màng che đỏ nhung được giăng hờ bên giường Harry, để lộ khuôn mặt mà dù có nhắm tịt mắt vẫn nhăn nhó của cậu ta. Trình Tu Kiệt nhìn thật lâu, rồi đưa tay kéo dây buộc màng, lặng lẽ lấy hộp thuốc dưới đệm, đổ hai viên ra lòng bàn tay rồi nuốt xuống.Hắn nằm ngửa trên giường. Mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Thần kinh hắn dần yếu đi do tác dụng của thuốc, rồi đôi mắt hơi xếch của hắn dần nhắm lại. Hai quầng thâm dưới bọng mắt càng khiến dung mạo đẹp đẽ trở nên mệt mỏi.......................................................................................Sáng hôm sau, cả phòng sinh hoạt chung Gryffindor bao trùm trong hơi ấm từ chiếc lò sưởi bập bùng lửa hồng. Cơn bão tuyết đột ngột ập đến khiến đám học sinh năm Nhất không thể đến nhà kính học môn Thảo dược, thế nên giờ cả đám túm tụm lại cho đỡ buồn tẻ. Trình Tu Kiệt nằm dài trên ghế bành, gác chân lên tay dựa, mái tóc còn ẩm của hắn thả về sau, trên tay là cuộn giấy da và bút lông ngỗng đang hí hoáy về cách rút gọn loại bùa chú tấn công dài dòng nào đó. Đây chỉ là ý tưởng ban đầu, hắn muốn nhờ giáo sư Flitwick xem qua và nêu ý kiến."Tu Kiệt à, mùa đông mà ngày nào bồ cũng gội đầu hết vậy? Không sợ khô tóc sao?"Hermione hạ quân cờ xuống, đôi mắt ngó qua mớ tóc rũ phất phơ trên lớp da bọc ghế đỏ tươi. Trình Tu Kiệt cười nhạt, bốc một viên kẹo dẻo bọc đường cho vào miệng rồi trả lời trong tiếng nhồm nhoàm:"Không gội chịu không nổi, vả lại dì có gửi cho mình dầu gội chuyên dụng rồi.""Hay thế!""Ừ, dùng êm lắm. Xài không? Mình chiết ra một chút cho bồ thử, hợp thì mình nhờ dì gửi thêm một phần."Hermione gật đầu ngay. Cô bé sờ mái tóc bông xù của mình, thở dài ngao ngán: "Nếu tóc mình đẹp hơn chút thì tốt.""Đâu có." Hắn xoay người, nhoài đầu ra nói chuyện với Hermione: "Mái tóc khiến bồ xinh theo cách riêng đấy. Mình thích tóc bồ thế này hơn, dùng dầu gội giúp tóc bồ khỏe hơn thôi, chứ đẹp sẵn rồi mà.""Mình cũng muốn thử!"Nụ cười treo trên môi hắn tắt ngúm. Trình Tu Kiệt vô tâm vô tình ngoảnh mặt đi, dùng giọng điệu nhạt như nước lã đáp lời Ron:"Không."Chàng trai tóc đỏ ghét bỏ lườm thằng bạn tóe khói. Đá đít con Vua của Hermione ra bàn cờ xong, Ron mặc kệ tiếng la oai oái của cô mọt sách, lết về phía Trình Tu Kiệt để thì thầm vô tai hắn:"Ê, cậu nghĩ thằng Justin đó có chịu hiểu cho Harry hông?""Rõ ràng là không." Hắn ngồi dậy, cuộn tấm giấy da dài thật chặt rồi thở dài: "Đâu phải mỗi thằng đó, mấy đứa khác cũng có chịu tin đâu."Ron im lặng. Đảo mắt nhìn vòng quanh phòng sinh hoạt chung. Khu vực trước lò sưởi trơ trọi cứ như ở cõi khác. Mấy đứa năm Nhất khác tụ thành các nhóm nhỏ, cố gắng né tránh cái nhìn của cậu được càng nhiều càng tốt. Ron thấy thế thì cũng chẳng biết làm gì cho cam."Con người ấy, chỉ tin những gì người ta muốn tin thôi." Trình Tu Kiệt dụi mắt thật mạnh, khuôn mặt tái nhợt của hắn càng làm nổi cái vẻ thiếu ngủ mệt mỏi, hắn thò tay vào túi quần, lấy hai viên kẹo to bằng đầu ngón cái thảy vào miệng."Cho xin một viên với."Một viên keo màu xanh da ếch được đặt lên lòng bàn tay để ngửa của Ron. Cậu không nghĩ ngợi gì, lập tức đớp thử, rồi giãy đành đạch như cá mắc cạn:"Merlin! Má ơi, mẹ ơi, tía ơi."Hermione ghét bỏ bình luận:"Mặt bồ nhăn như khỉ vậy đó Ron."Hắn chống cằm cười, kẹo chua đặc chế của Trình Tu Kiệt. Có buồn ngủ đến đâu chỉ cần một viên là não bộ cũng phải run rẩy. Trình Tu Kiệt mệt sắp chết nên ăn hai viên, cơn buồn ngủ đã đi kha khá, nhưng sự bực bội cùng cơn đau đầu thì vẫn nguyên xi.Cảm xúc của hắn bây giờ cứ như bom nổ chậm vậy. Trình Tu Kiệt rất khó chịu, hắn khó chịu vì Harry. Nghĩ đến sự lo âu của cậu ta chỉ vì hiệu ứng lan truyền cùng sự xua đuổi của đám học sinh, Trình Tu Kiệt không cách nào bình tĩnh nổi.Có lẽ hắn đã dồn nén quá lâu."Mình nghĩ chúng ta sẽ xoay sở được thôi mà."Hermione ngồi xuống bên cạnh Ron, cô bé cười nhẹ. Bất chợt hắn cảm thấy xót xa, cả Ron và Hermione đều bị ảnh hưởng chỉ vì thân với Harry và Trình Tu Kiệt. Thế mà cả hai chẳng kêu ca chút gì."Không sao đâu, tụi mình chơi với nhau là được rồi, còn cả Louis nữa mà. Bọn mình không sợ thì bồ với Harry cũng vậy, nhé."Cái nhìn của Trình Tu Kiệt dành cho Hermione trở nên mềm mại đi thật nhiều, hắn mấp máy môi:"Cảm ơn bồ, Mione à-""Có người bị tấn công nữa kìa!!"!?Trình Tu Kiệt thảng thốt nhìn về hướng thằng nhóc nào đấy mới vừa ào vào phòng sinh hoạt chung. Nó thở gấp, hớp từng ngụm khí để nói tiếp cho tròn câu, đôi mắt nó lén lút đảo về phía Trình Tu Kiệt,, khiến những người khác vốn cũng đang tập trung vào nó phải để ý:"Lại là Potter đó...""Tu Kiệt!!"Cái bóng của hắn lướt qua nhanh như gió. Hermione vội vã cầm theo áo chùng của hắn, cùng Ron tất tưởi đuổi theo. Những suy nghĩ trong đầu hắn dồn dập đổ đến khi hắn càng lúc càng đến gần nơi âm thanh huyên náo của đám đông phát ra. Cửa của các phòng học dọc hành lang đều bị mở toang, đám đông học sinh chen lấn nhau nhằm ngó cho được vào bên trong hiện trường. Trình Tu Kiệt mạnh bạo gạt phăng những kẻ cản đường chắn lối, đến khi lách được lên hàng đầu, hắn gần như chết đứng trước cảnh tượng trước mặt.Thằng Justin nằm dài trên đất, mình mẩy cứng đờ như tượng. Cặp mắt nó mở to, trợn trừng, kể cả khi tất cả mọi bộ phận đều đã đông cứng thì cái vẻ kinh hoàng sửng sốt vẫn còn hiện nguyên, sinh động trên khuôn mặt nó. Bên cạnh Justin là thứ còn khiến người ta khiếp vía hơn: đó là Nick-suýt-mất-đầu, người của con ma nhà Gryffindor ám màu đen đúa như màu xi măng của mấy bức tượng đá lạnh lẽo, nó bị hóa đá trong thế nằm ngang, cái đầu rớt ra một nửa, ngay đơ giữa không trung, mọi thứ vô thực, khủng khiếp đến độ không bộ phim Hollywood nào có thể tái hiện được.Tay hắn siết chặt gấu áo, hắn khó khăn ngẩng đầu, cùng lúc chạm mắt với Harry. Cậu ta như bị đóng đinh trên tường, ngơ ngác, bối rối , hoang mang đến phát tội. Môi dưới cậu ta run lẩy bẩy, mắt dán dính vào hắn để níu giữ chút cảm giác an toàn giữa đầm rồng hang hổ.Giáo sư McGonagall đã đàn áp được tiếng ồn, nhưng không thể che đi hàng trăm cặp mắt đang nhìn chòng chọc vào Harry như đang nhìn tên sát nhân vẫn còn lởn vởn ngoài vòng pháp luật. Từ trên trần nhà, giọng nói eo ói của con Peeves tựa tiếng rè loa, vang vọng khắp tứ phương:"Ôi Potter, đồ thối tha, mày đã làm gì hả?Giết lần học trò đi, chắc là mày khoái tỉ tì ti..."Giáo sư McGonagall quát mạnh:"Đủ rồi, Peeves!"Justin được giáo sư Flitwick và giáo sư Sinistra của khoa Thiên văn học khiêng đến bệnh thất. Còn Nick-suýt-mất-đầu phải nhờ đến cái quạt bự do giáo sư McGonagall biến ra, ông ấy được quạt bay từ từ lên cầu thang. Bấy giờ, Harry mới có thể phản ứng lại, cậu vội vã phân trần với cô McGonagall:"Thưa cô, con thề là con không hề...."Giáo sư McGonagall gạt đi: "Chuyện này vượt ngoài phạm vi xử lí của ta, Harry à.""Theo ta."Harry không còn cách nào khác, trước khi biến mất sau khúc rẽ ngoặc cuối hành lang, cậu ta còn cố gắng quay đầu nhìn Trình Tu Kiệt lần cuối. Cậu được cô McGonagall dẫn đến trước một miệng máng xối khổng lồ bằng đá hình đầu con thú cực kì xấu xí. Harry vẫn nhớ đây là thứ gọi là Gargoyle mà Trình Tu Kiệt hay nhắc đến"Giọt chanh!"Con thú bằng đá đột nhiên cử động xuất thần, nó nhảy phóc qua một bên, nom bộ có thể sánh ngang với vận động viên nhảy ngựa, và bức tường đằng sau bất chợt tách ra làm đôi. Đằng sau bức tường là những bậc cầu thang xoắn ốc, khi bước lên, chúng chuyển động êm ái lên trên y hệt thang cuốn ở trung tâm thương mại. Bức tường sau khi cậu và giáo sư đi lên đã tự động đóng lại, phát ra âm thanh nặng nề chẳng khác gì tâm trạng Harry ngay giây phút này.Đến khi đã đến điểm cuối, thì trước mặt Harry là một cánh cửa bằng gỗ sồi bóng láng có nắm đấm cửa bằng đồng hình sư tử đầu chim.Bấy giờ tim Harry trôi ngược lên cuống họng, bởi cậu đã nhận ra nơi mình bị dẫn đến chính là văn phòng của cụ Dumbledore.............................................................Lúc Harry bước được chân trở lại trên hành lang trước bức chân dung của Bà Béo thì tiết Biến Hình cũng đã xa thật xa, Harry ôm cái bụng cồn cào vì cơn đói lẫn nỗi sầu muộn mà đứng chình ình tại chỗ. Trong đầu cứ văng vẳng giọng nói của cái nón phân loại rằng nhà Slytherin mới là nơi phù hợp để cậu trổ hết tài năng.Hơn thế nữa là những câu nói ẩn ý mà nó nhắc đến Trình Tu Kiệt – người quan trọng nhất cõi đời cậu."Thằng nhóc đó giống y hệt một học sinh cũ từ rất lâu rồi của trường ta. Ta phân nó vào Gryffindor, bởi ta đọc được trong tâm trí nó rằng nhóc rất quan trọng với nó, thế nên ta mong rằng nhóc có thể giúp nó giữ vững bản ngã, đừng như người đó. Hoàn toàn hủy hoại chính bản thân mình."Mang theo rất nhiều ưu tư sầu não, Harry thất thểu chui vào cái lỗ trên bức chân dung để vào phòng sinh hoạt chung. Hầu hết học sinh đã xuống nhà ăn để dùng bữa trưa. Trong phòng chỉ còn mỗi Hermione và Ron, cả hai đều mang bản mặt rầu rĩ. Khi thấy cậu vào trong, Ron liền sấn tới hỏi han:"Không sao chớ? Có bị gì không?"Harry mệt mỏi lắc đầu. Cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế bành trước lò sưởi. Harry ngó chung quanh, thắc mắc hỏi:"Ủa? Tu Kiệt đâu?"Sau câu hỏi tưởng chừng bình thường ấy, có vẻ gì đó rất ngập ngừng hiện lên trên mặt cả Ron lẫn Hermione. Đôi mắt Harry nheo lại đầy nghi hoặc, cậu thăm dò cẩn thận từng biểu cảm của hai đứa bạn, rồi nghiêm giọng lặp lại:"Tu Kiệt đâu?"Ron mím mối, rồi cẩn thận nói:"Bị giáo sư Snape mang đi rồi..."Mặt mũi Harry tối sầm lại ngay:"Đi đâu? Mắc gì lại là ổng? Đi làm gì? Sao lại đi?"Ron cứ như vừa cắn trúng lưỡi, cậu gãi đầu trong sự bối rối rồi cũng quyết định thiệt tình khai báo cho Harry biết:"Bồ ấy....đánh nhau..."Harry đờ ra mấy giây liền. Rồi cậu ôm trán:"Gì chứ, thế có bị làm sao không?"Ron ngó Hermione. Cô bé cười trừ, ráng dùng tông giọng êm ái nhất để làm dịu tinh thần đang căng chặt thể hiện qua biểu cảm như sắp đi cảm tử tới nơi của Harry:"Bồ ấy hổng sao hết á."Harry tặc lưỡi:"Thì tất nhiên là cậu ấy sẽ không sao rồi, ý mình là mấy đứa bị đánh kìa.""À à. Đúng đúng." Hermione gật gù: "Một thằng bể mũi hai thằng sứt môi, thằng còn lại gãy răng rồi. Lúc bồ đi tụi nó nói xấu bồ đó, xui sao đương lúc Tu Kiệt đang quạu với mệt nữa...thế là đùng cái không nói gì hết, nhào vô túm áo người ta rồi đánh thôi."Ron nhiệt tình bổ sung thêm:"Nhưng mà tụi nó nói xấu vô duyên lắm kìa. Bị đập một lần cho tởn, nói gì thì nói...lúc đó Tu Kiệt điên thật, anh Percy, anh Wood với mấy anh lớn nhà mình ùa vô ôm eo gầm tay nên thương tích mới nhẹ vậy đó. Thả cửa thì Tu Kiệt giết tụi nó mất."Dứt câu, Ron liền nhập vai diễn lại nét mặt hoảng loạn của huynh trưởng Percy lúc đó:"Tu Kiệt! Tu Kiệt! Điểm nhà sẽ đi về dĩ vãng đó! Dừng lại đi Tu Kiệt!"Đoạn, cậu ta lại xuất thần lột tả cái nét chân chất thiệt thà nhưng vẫn hết sức cực khổ của anh Wood:"Đừng oánh nữa mà Tu Kiệt! Thôi mà! Em mà bị cấm túc thì ai thế chỗ em trong trận tới chớ??""Cỡ này thì đủ lấy tượng vàng Oscar rồi Ron.""Oscar là cái chi?""Thôi dẹp đi." Hermione ngao ngán thở dài, cô bé ngồi xuống bên cạnh Harry, chậm rãi giải thích cho cậu ta hiểu tình hình:"Bồ ấy mất kiểm soát hoàn toàn luôn, vừa lúc ấy thì mấy đứa Slytherin mới vừa hết tiết Độc dược, nhỏ Parkinson chạy đi báo cho giáo sư Snape. Mà mình thấy vậy là tốt nhất rồi, lúc đó ai cũng sợ muốn chết, ai dám can là dũng cảm lắm."Cô bé hơi nghiêng đầu, đăm chiêu nói tiếp: "Giáo sư thì không can thiệp bằng cách thường được, thế là chỉ có nước dùng bùa trói tay Tu Kiệt lại rồi áp giải đi, mấy đứa bị thương được đưa xuống bệnh xá rồi.""Tụi mình thì quen rồi, cơ mà với mấy đứa khác thì là trải nghiệm mới...nên...ờ...phản ứng dư luận không được tích cực."Nói xong câu đó, cả ba đứa đều rơi vào sự ngột ngạt bức bối. Những ngón tay của Harry siết chặt nhau đến trắng bệch. Cậu phải cố hít sâu để giữ đầu óc mình tỉnh táo. Thấy bạn thân mình như thế Ron cũng không khỏi lo lắng, cậu bé vỗ nhẹ lên vai Harry:"Không sao đâu Harry à, thương tích của tụi kia đâu có nặng. Với lại Tu Kiệt học giỏi như yêu quái, các giáo sư chắc không nỡ phạt bồ ấy nặng quá đâu, cùng lắm là cấm túc thôi. Mà Tu Kiệt thích yên tĩnh nữa, có bị thì bồ ấy cũng chỉ cười xòa rồi rúc đầu vào học tiếp à."Harry lại càng trầm mặt hơn nữa. Cậu ta mím chặt môi, rồi nặng nề lên tiếng:"Chính vì vậy mình mới thấy tồi tệ. Tu Kiệt lúc nào cũng thế, chuyện của người khác thì đặt nặng, bản thân thì qua loa."Đến nước này thì cả Hermione lẫn Ron đều không biết nên an ủi kiểu gì nữa. Bởi Harry nói điều mà cả hai đều hiểu cả. .............................................................................Trình Tu Kiệt mặt lạnh tanh, hai mắt dán chặt lên thứ sinh vật nào đó trơ trụi, nhỏ xíu và nhăn nhúm cũng đang nhìn hắn chăm chăm trên đống tro đen thui. Đuôi mắt hắn giật giật, đồng điệu với mớ gân tay gân trán phập phồng. Một lúc sau, hắn ngửa đầu, thở một hơi thật sâu rồi nói với người đàn ông đứng cạnh mình:"Giáo sư có thể giải phép chưa? Con đâu điên tới độ ra tay với giáo viên trong văn phòng hiệu trưởng được.""Ta thấy chỉ việc dám đánh bạn học giữa hành lang, với hàng trăm người đứng xem cũng đủ chứng minh rằng trò có điên hay không rồi."Bằng vẻ âm trầm, giáo sư Snape vừa móc mỉa vừa phất tay. Ngay lập tức, hai cổ tay đang dính chặt nhau của hắn được tách ra. Trình Tu Kiệt xoay tay mấy vòng liền, âm thanh của xương khớp vang lên chói tai, rất hợp với ngoại hình trông chẳng khác gì mấy tay sát nhân mới vừa trốn tù.Áo sơ mi trắng của Trình Tu Kiệt nhăn nhúm hết, tóc hắn thì rũ rượi, xõa lòa xòa trước trán. Giáo sư Snape cuối cùng cũng không nhịn được cơn khó chịu, liếc hắn sắc lẹm:"Trò đúng là khiến người ta phải mở mang tầm mắt. Đầu óc lẫn mặt mũi của trò đâu mất rồi." Trình Tu Kiệt quay đầu, trả lời mạnh mẽ:"Vứt cho chó ăn rồi.""Tu Kiệt!'Trình Tu Kiệt im lặng. Hắn nhíu mày, nhìn những bức chân dung của các vị hiệu trưởng đời trước đang xếp hàng dài trên tường. Hắn là thế đấy, đang lúc điên tiết thì ông trời có hạ phàm hắn cũng không nể."Đúng là nói không nổi trò mà." Giáo sư Snape nổi giận thật rồi. Thầy ấy phất áo chùng, cọc cằn nói:"Ở đây đợi đi."Xong, thầy ấy bỏ đi luôn. Tà áo chùng đằng sau cuộn lên từng đợt, dữ dội y hệt tâm trạng thầy lúc này. Trình Tu kiệt khoanh tay, sải bước đi vòng quanh căn phòng, tỉ mỉ quan sát từng chi tiết một. Văn phòng của cụ Dumbledore tràn ngập hương vị ma thuật, mạnh mẽ và xưa cũ cực kì, y hệt con người cụ."Tu Kiệt à."Trình Tu Kiệt quay người lại, đối diện với đôi mắt sáng rực, xanh lơ của cụ Dumbledore sau cặp kiếng nửa vầng trăng. Trình Tu Kiệt cúi người, lịch sự chào hỏi cụ Dumbledore. Cụ khoan thai bước vào phòng, ngồi xuống cái ghế bành phía sau bàn làm việc tràn trề giấy tờ. Ánh mắt hắn dõi theo dòng nước trà đang chảy vào cái tách trên bàn. Cụ Dumbledore nhấp một ngụm trà, rồi ngó hắn. Cụ có cái nhìn rất sâu thẳm, như thể đang soi chiếu từng khúc xương của hắn vậy."Con khá bình tĩnh đấy. Thường thì đứa học trò nào bị mời vào đây cũng sợ mất mật."Trình Tu Kiệt không nói gì một lúc, rồi hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi cụ Dumbledore:"Harry cũng sợ à, thưa cụ?"Cụ Dumbledore cười hiền từ:"Chà, con biết Harry vừa tới đây à?"Trình Tu Kiệt gật đầu, hắn chỉ vào tách tà cụ Dumbledore đang cầm:"Cậu ấy vừa mới tới đây, sau đó cụ rời đi đâu đó tầm hơn mười phút. Rồi lại bị kéo về, vì con."Tách tà trên tay cụ Dumbledore khựng lại, cụ nhìn hắn, thăm dò, soi xét kĩ lưỡng hơn:"Con biết rõ đấy, vì sao thế?"Trình Tu Kiệt nói nhẹ bẫng:"Tách tà của cụ, trong đó vẫn còn một ít nước trà. Khi cụ nhấc tách lên thì miếng lót vẫn còn bị hơi ẩm và độ nóng tác động, kìa, có chỗ sậm màu hơn. Còn nữa, chiếc ghế bành cụ đang ngồi lúc con vừa vào vẫn còn hơi lõm, chứng tỏ cụ rời đi chưa lâu."Trình Tu Kiệt tinh ý thấy ánh mắt cụ có thay đổi đôi chút. Rồi cụ nhấp tiếp một ngụm trà, cảm thán sâu sắc:"Cũng dễ hiểu tại sao các giáo sư khác đánh giá trò cao như vậy, trò quá thông minh rồi.""Tiểu tiết thôi ạ.""Vậy nên ta mong trò cũng thông minh như thế khi xử lí những vấn đề có liên quan đến trò Harry. Tu Kiệt. Trò và Harry là bạn thân, thế nên nếu cứ tiếp tục như thế này Harry sẽ lo lắng lắm đấy."Câu nói này của cụ Dumbledore hoàn toàn đánh trúng nội tâm Trình Tu Kiệt. Hắn cụp mi mắt, cổ họng bị bóp nghẹt."Ta không thể kiểm soát được lời nói của người khác, cũng như suy nghĩ của bọn họ.""Con là đứa trẻ thông minh, ta hiểu rằng Harry rất quan trọng với con. Do đó, con cần cẩn thận hơn nữa, vì Harry.""...Vâng.""Thôi, nhiêu đó là được rồi. Ta tin trò sẽ hiểu hết ý tứ mà ta muốn truyền đạt." Cụ Dumbledore đặt tách trà nóng xuống, cụ chắp tay trên bàn, những ngón tay dài của cụ khẽ đung đưa:"Ta nghe nói trò đang nghiên cứu chuyên sâu về bùa chú đúng chứ?"Không hiểu sao Trình Tu Kiệt đã có cảm giác kì lạ về cụ Dumbledore từ năm nhất. Không hẳn là cảm giác xấu, chỉ là cụ ở một tầm cao rất khác, hắn cứ nghĩ về việc cụ đang có những suy tính rất khôn lường, và hắn thì không muốn bị ai tính kế cả."Cũng sơ sài thôi ạ, chủ yếu là vì giáo sư Flitwick nói rằng nếu có dẫn chứng mới mẻ về bùa chú trong bài luận thì sẽ được cộng điểm vào bài thi cuối năm."Trình Tu Kiệt không nói dối đâu, chỉ là mục đích của việc nghiên cứu của hắn mang tính chất đa chiều thôi, gió chiều nào theo chiều nấy.Đó cũng là hồi cuối cho hành trình bị áp giải đến phòng hiệu trưởng của Trình Tu Kiệt. Trên đường trở về tháp Gryffindor hắn cũng gặp kha khá ánh mắt soi xét, nhưng kệ, hắn vẫn suy nghĩ về Justin và Nick-suýt-mất-đầu, hắn có linh cảm kì dị.Hắn đã gặp Louis khi đi ngang qua một góc lành lang khuất vắng. Nó cứ nhấp nhổm mãi, đến khi hắn cam đoan rằng không có chuyện gì và tất cả đày ải hắn phải chịu chỉ có đóng cửa sám hối từ đây đến khi cút lên tàu để về nhà dịp Giáng Sinh thì nó mới có thể thở phào nhẹ nhõm.Trong mấy ngày cuối học kì một, thi thoảng vẫn có vài đối tượng tìm đến hỏi thăm hắn. Flexrei thi thoảng bắt gặp hắn trên đường đi đến lớp, cô bé sẽ kín đáo nói hắn nghe vài chuyện về chuyện điều tra xét xử giớ quý tộc dạo này. Còn Asley thì chả kiêng nể ai, mặc kệ sự điên tiết của đám bạn cùng nhà, tung hứng với cặp song sinh Fred-George, giả đò mở đường cho Harry mỗi khi cậu ta bước ra khỏi cửa và la bài hải rằng Harry chính là người kế vị cao quý của Slytherin.Phản ứng kì lạ suy nhất chỉ có Ginny và Harry. Ginny cứ lo lắng đến tái mét mỗi khi hắn ngân nga rằng bị cấm túc lẫn cô lập thế này cũng không đến nỗi nào. Còn Harry, cậu cứ đăm chiêu ưu sầu kiểu gì kể từ ngày đến văn phòng cụ Dumbledore. Hắn có hỏi thì Harry cũng chỉ cười yếu ớt rồi lắc đầu. Có lẽ Harry rầu rĩ vì nỗi oan không rửa được.Thời gian hắn bị cấm cung cũng chẳng lâu lắc mấy. Mới đó mà đã đến ngày Trình Tu Kiệt phải xách va li mà đi. Đợi đến khi mấy thằng con trai khác trong phòng dậy hết thì giường đệm cũng đã được Trình Tu Kiệt sắp xếp xong xuôi.Harry ôm cái đầu bù xù, lưu luyến nhìn Trình Tu Kiệt đã mặc xong áo gió, hai tay lỉnh khỉnh túi rương đang cười tươi nhìn cậu. Harry vuốt mặt, nghe giọng như muốn khóc:'Lạy trời, tớ sẽ nhớ cậu lắm."Trình Tu Kiệt lại gần ôm chặt Harry. Cũng phải, từ hồi quen nhau tới giờ có dịp lễ lọc nào cả hai tách nhau ra đâu? Đến độ Harry còn biết ăn Tết âm với nhà hắn và dì kia kìa."Nhớ gửi thư cho tớ."Trình Tu Kiệt gật đầu. Hắn chỉ vào cái mâm được úp bằng lồng bạc được đặt trên đầu tủ của Harry: "Bánh mâm xôi tớ nướng đó, còn ấm lắm. Tớ có để phần Hermione và Ron rồi, ba người chia ra ăn nhé."Nói xong, hắn nhìn đồng hồ rồi buông Harry ra:"Đến giờ rồi, tớ đi đây. Tớ ra chào Ron với Hermione đã.'Harry ngồi trên giường, chăm chú dõi theo bóng lưng thẳng tắp của Trình Tu Kiệt đến khi cửa đóng lại. Cậu cứ bần thần như thế thật lâu, rồi Harry tháo lồng bạc ra, trên chiếc đĩa bạc là một cái bánh tart đầy ụ mâm xôi đỏ rực lộng lẫy phủ đường bột. Harry lấy một miếng cắn thử, vị chua ngọt của mứt, thơm ngậy của trứng tràn ngập trong khoang miệng Harry, thơm ngon và thân thuộc đến nao lòng."Là mứt Tu Kiệt tự làm..."..........................................................................Tuyết trắng phủ lên những ngọn đồi ở phía xa. Trình Tu Kiệt tựa người lên lớp kính cửa, im lặng ngắm nhìn cảnh vật bị bỏ lại đằng sau. Louis ở đối diện lặng lẽ lật sang trang sách tiếp theo, vừa đọc vừa trò chuyện cùng hắn:"Mày có nghĩ ba đứa kia sẽ theo dõi được Draco không?"Hắn chậm rãi nói:"Có thì nó cũng không phải thủ phạm, nhưng có thêm manh mối thì càng tốt.""Ừ." Louis đồng tình: "Quan trọng là Blaise."Hắn không trả lời mà nhắm chặt mắt lại, để đầu óc được thả lỏng trong tiếng nhạc giao hưởng đang chạy từ băng cát sét. Trên bàn vẫn còn vài miếng bánh tart còn sót lại, đủ để cả hai lót dạ từ đây cho đến khi xuống tàu.Hắn không rõ lí do tại sao Blaise lại đột ngột đổi ý, quyết định ở lại Hogwarts dịp Giáng Sinh. Mong là trong khoảng thời gian hắn phải rời trường, Harry, Ron và Hermione có thể tìm hiểu chút gì đó thông tin cho hắn biết.Nghĩ như vậy, Trình Tu Kiệt chìm vào giấc ngủ tự lúc nào. Đây là lần hiếm hoi hắn có giấc ngủ trọn vẹn kể từ khi trở về trường đến giờ. Khi mở mắt ra thì trời cũng đã sập tối. Hắn và Louis chen chúc với đám học sinh khác để ra khỏi tàu. Đâm đầu ra khỏi bức tường chắn giữa ga số 9 và ga số 10, rồi lần nữa xuất hiện ở nhà ga Ngã Tư Vua. Trình Tu Kiệt đẩy xe hành lí về phía trước, thở ra một hơi toàn khói trắng do lạnh."Vậy gặp lại sau." Louis vẫy tay với hắn.Trình Tu Kiệt chào tạm biệt nó xong thì đẩy hành lí về phía trước. Nơi có chiếc xe bóng loáng mới toanh đang đậu. Đứng tựa người lên cửa xe là một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp đóa hoa lan thanh cao trong tuyết."Dì."Dì lại gần xoa đầu hắn. Trên khuôn mặt dì có nét gì đó mệt mỏi khó giấu dù dì vẫn cố nở nụ cười tươi với hắn. Bất chợt, Trình Tu Kiệt cảm thấy mình quá khốn nạn.Hắn buông thõng hai tay, rồi bước nhanh đến ôm chầm lấy dì. Vùi mặt vào lớp áo thơm ngát mùi hương thanh khiết dễ chịu, Trình Tu Kiệt khịt mũi, biết bao gánh nặng, bực dọc, buồn rầu trong phút chốc bùng nổ."Con xin lỗi..." Dì vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, rồi dịu dàng nói:"Không sao, có dì rồi.""Mình về nhà con nhé."Trình Tu Kiệt gật đầu thật mạnh, nhưng giọng hắn lí nhí. Cái non nớt vốn có trên khuôn mặt thiếu niên bấy giờ mới hiện lên rõ ràng, như thể bây giờ hắn thật sự mới mười ba tuổi vậy:"Dạ.".....................................................................................................Hay tạo cái blog up tranh linh tinh lên ta, thấy cũng vui á mn, có gì giao lưu đồ =)))))Ngoài lề chút, dạo này tui hay bị mất ngủ lắm kìa. Mệt mà học không nổi luôn. Lúc chưa vô giấc thì cứ nghe tiếng gõ trên mái, từ một giờ sáng đến hai giờ mấy mới hết, lúc vô giấc rồi thì toàn mơ thấy ma quỷ gì không. Mà tui đó giờ không có sợ ma, nhưng cứ mất ngủ kiểu này chắc chít wa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com