TruyenHHH.com

[Đồng nhân Harry Potter] Thiên hạ đệ nhất xui xẻo nam nhân

Chương 2-53: Động Tĩnh

BanhBao340

Khi cả bọn đặt chân vào khoảng sảnh rộng trước cửa vào Đại sảnh đường, luồng khí mát rười rượi từ những viên đá có tuổi đời gần cả nghìn năm ngay lập tức thổi đến, xua đi cái nóng đọng lại trên da thịt. Và còn lạnh hơn gấp bội khi giọng nói đanh thép của giáo sư McGonagall vang lên ngay trước mũi:

"Các trò đây rồi, Potter, Tu Kiệt và Weasley. Các trò sẽ thi hành lệnh phạt cấm túc vào tối nay."

Mặt đứa nào đứa nấy méo xệch đi trông thấy rõ. Trình Tu Kiệt chớp mắt, dùng dáng vẻ "chịu thua trước số phận" để đối diện với sự nghiêm trang nổi gai ốc của cô chủ nhiệm. Ron nuốt khan, cố ngăn chút dịch sên tí ti còn sót lại trào ra ngoài:

"Dạ thưa...tụi con phải làm gì ạ?"

Giáo sư McGonagall chỉnh gọng kính, hướng mắt về phía Ron:

"Trò sẽ đánh bóng đồ bằng bạc trong phòng truyền thống với thầy Filch, bằng tay không, hoàn toàn nhé. Chẳng có ý nghĩa gì nếu những gì trò cần làm chỉ là phe phẩy đũa phép và niệm chú."

Trình Tu Kiệt vỗ vai Ron.

Sau đó, cô chuyển sang Harry:

"Còn Potter, trò sẽ giúp giáo sư Lockhart trả lời thư của người hâm mộ."

Hai mắt Harry trợn lên, sau đó rất nhanh, Harry lại khôi phục dáng vẻ trầm lắng như mọi ngày, giờ còn pha chút đáng thương nữa. Cậu ngẩng đầu, nài nỉ:

"Thưa cô, xin cô cho con vào làm trong phòng truyền thống đi cô..."

"Không được đâu Potter. Giáo sư Lockhart trực tiếp chỉ định trò đến hỗ trợ."

Lưng áo chùng cậu bị giật mạnh, đó là Trình Tu Kiệt. Hắn phải cảnh báo Harry vì bản mặt cậu bây giờ khủng khiếp quá, như thể thay vì phụ viết thư trả lời hâm mộ thì Harry sẽ thay ổng viết di chúc luôn vậy.

"Và trò, Tu Kiệt." Cô nhìn hắn, chân mày nhướng cao đến độ sắp chạm đến đường chân tóc: "Trò sẽ đến phụ giúp giáo sư Snape chuẩn bị nguyên liệu cho những lớp học ngày mai.

Lần này đến lượt Trình Tu kiệt mặt mày sa sầm.

"Thưa cô, con nghĩ đánh bóng đồ bạc lẫn viết thư đều phù hợp với con hơn ạ..."

Cô lắc đầu: "Không, với điểm số môn độc dược của trò, ta nghĩ công việc này mới là hoàn mĩ nhất."

Đúng là hắn quá khỏe để kì cọ đám huy chương lẫn cúp sáng tinh tươm mà không rễu rợi chân tay, và điểm trình độ ở môn Độc dược của hắn đủ tốt để làm hài lòng vị giáo sư khó tánh khó nết nhất trường. Mọi thứ đều hoàn mĩ, đúng như lời cô McGonagall bảo, trừ việc chữ hắn quá xấu để viết rồng viết phượng hộ Lockhart. Nhưng vì Merlin trên cao, hắn thà chọn vế đầu và vế cuối còn hơn vế giữa, dù nó nhàn hạ nhất.

"Ờm...con nghĩ giáo sư Snape không ưa con cho lắm, dù gì con cũng là một Gry-"

"Nào có!" Cô gạt phăng lí lẽ của hắn ngay: "Theo cảm nhận cá nhân của ta, trò là đứa Gryffindor hiếm hoi mà giáo sư Snape đặc biệt ưu ái đấy. Thôi, không lằng nhằng nữa, các trò nhớ có mặt đúng giờ vào tám giờ tối nay."

Trình Tu Kiệt thở dài. Hắn kéo hai đứa bạn vẫn còn bơ phờ vô trong Đại sảnh. Gì thì gì, có khốn đốn thế nào vẫn phải ăn uống cho no nê cái đã, những chuyện còn lại để sau rồi tính tiếp. Hermione đi sau cả ba, thi thoảng liếc xéo đám con trai bằng ánh mắt "đáng đời trò vi phạm nội quy" cho bỏ tức.

Nhận lấy đĩa tú hụ toàn thịt bò băm từ Harry, Trình Tu Kiệt vừa nhẹ nhàng cảm ơn, vừa mệt mỏi tâm sự:

"Chà, mong là tối nay sẽ yên ổn đôi chút."

Hermione mím môi: "Thiệt ra thì, nội việc chịu cấm túc với thầy Snape đã không dính líu gì đến hai chữ yên ổn rồi." Xong, cô bé cau mày: "Cơ mà mình thấy cô McGonagall cũng có phần đúng, trừ việc thi thoảng đá đểu, trừ điểm vô cớ ra thì thầy vẫn khá nương tay với bồ."

Trình Tu Kiệt nhét thìa cơm vô miệng, cười nhạt nhòa: "Thi thoảng đá đểu với trừ điểm vô cớ là ưu ái à? Mới mẻ đấy."

Hermione hất cằm về phía cậu trai mắt xanh lục bảo bên cạnh hắn:

"Thế thì bồ nên nghĩ đến cảnh ngộ của bồ ấy đi."

"Ha ha...đúng thật."

Bữa trưa hôm ấy hóa ra cũng không ngon miệng lắm. Cứ thế cho đến buổi tối, hắn chào tạm biệt Ron và Harry rồi men theo những bức chân dung treo tưởng, đi càng lúc càng thấp xuống tòa lâu đài, và cuối cùng, hắn dừng chân trước cửa văn phòng của giáo sư Snape.

Cánh cửa tỏa ra sự lạnh lẽo chết chóc, trên mặt cửa được khảm đầu của nàng Medusa, tất nhiên không phải hàng thật. Trình Tu Kiệt im lặng nhìn mái tóc được tạo thành bởi vô số chú rắn con của Medusa một hồi rồi mới gõ cửa.

Cửa mở. Không một ai mở, chỉ tự thân nó thôi. Trình Tu Kiệt lách người đi vào, rồi khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hắn thấy đầu mình hơi vang váng.

Bên trong căn phòng, trước chiếc bàn lớn bày biện đủ thứ chai lọ, giấy tờ là giáo sư Snape. Thầy ấy không khoác áo chùng, chỉ có bộ trang phục đen tuyền ôm gọn lấy thân hình gầy. Khoảnh khắc hắn xuất hiện, đôi mắt đen tuyền như mực ấy liền hướng lên, nhìn hắn chăm chăm.

Vây quanh chiếc bàn làm việc là những đứa học trò Slytherin ruột của thầy. Thằng nhóc tai tái, tóc bạch kim vuốt ngược đang khoanh tay, hằn học ngó hắn, cậu ta đứng gần giáo sư nhất, và cũng là đứa Trình Tu Kiệt thấy ngứa mắt nhất – Draco Malfoy.

Đứng tựa người vào cạnh bàn, cao nhất bọn, mái tóc đen xoăn dài buộc lơi cùng khuôn mặt hút hồn quen thuộc – Blaise Zabini, dù cậu ta đang cười, nhưng bên trong đôi mắt lại lạnh lẽo hơn băng.

Đứa bình thường duy nhất có lẽ là cậu trai có mái tóc xám, khiêm tốn hơn hẳn so với hai tên lục lăng kia. Khăn quàng cổ sọc xanh bạc che mất chiếc cằm nhỏ, và càng khiến cậu ta trông xa cách hơn: Theodore Nott.

Theodore ngẩng lên, thấy bóng dáng cao cao tối tăm của hắn thì phản ứng lại ngay.

"Bạn học Trình!"

Trình Tu Kiệt gật đầu, lịch sự trả lễ: "Chào Nott."

Hắn chậm chạp đến gần, rồi trầm giọng mở miệng:

"Giáo sư Snape."

Móng tay giáo sư va vào lớp thủy tinh tạo thành tiếng vang nhẹ, rồi rơi xuống, mất hút trong bầu không khí im lặng mà nghẹt thở. Ánh mắt Trình Tu Kiệt dừng lại ở những đóa hoa cúc trắng thánh khiết được bày ở một góc nổi bật trên bàn làm việc. Hắn đã đến văn phòng của vị giáo sư độc dược rất nhiều lần, và không lần nào, ở vị trí ấy thiếu đi lọ hoa tươi mới.

"Ngày mai, đám năm hai sẽ có tiết học độc dược, và yêu cầu của ta là một lọ dung dịch Phình đại hoàn mĩ."

Trình Tu Kiệt gật đầu. Draco hơi giật lùi khi hắn vòng ra sau lưng cậu ta. Trình Tu Kiệt cởi chiếc áo chùng đen đỏ cùng cà vạt mang màu sắc đặc trưng của Gryffindor ra. Hắn buộc cao tóc, để lộ những chiếc khuyên tai cùng toàn bộ khuôn mặt gầy, tái nhợt của mình.

Hắn cầm lấy con dao nằm trên chiếc thớt, vốc lấy một nắm chuột con còn sống rồi bắt đầu cắt cổ từng con một.

"Hừ...man rợ."

Draco vừa dứt lời thì ngay lập tức, máu chuột phọt lên, bắn thẳng lên mặt Trình Tu Kiệt. Hắn quay sang nhìn cậu ta, nở nụ cười không đậm không nhạt, muốn bao nhiêu kinh dị có bấy nhiêu kinh dị.

Bất ngờ là giáo sư Snape lại đưa khăn cho hắn. Trình Tu Kiệt nhận khăn tay, qua loa lau thứ chất lỏng tanh tưởi, nóng hổi bám trên má rồi tiếp tục tập trung xử lí công việc. Mặc kệ đám rắn con đang hồi hộp chờ thầy Snape đánh giá món độc dược tự làm của mình.

"Món nước thuốc này vẫn chưa được cô đặc hết mức." Giọng nói trầm thấp của giáo sư vang lên: "Nott, ta đã nói với trò bao nhiêu lần về việc canh lửa? Đến cả việc tập trung cũng không làm được, thiết nghĩ trò nên tự rúc đầu mình vô vạc rồi để lửa đốt cho xong."

Trình Tu Kiệt kín đáo ngó về phía Theodore. Cậu ta cúi mặt, nín thinh, không dám ho he một chữ nào. Trình Tu kiệt đã để ý từ năm nhất, băng đảng của thằng nhóc Draco có mối liên hệ khăng khít không chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè, mà còn là liên kết giữa những gia tộc thuần huyết. Và trong số đó, có những đứa được giáo sư Snape – bậc thầy độc dược trẻ tuổi đích thân huấn luyện cho.

Cũng không khó hiểu nếu xét đến vòng tròn xã hội của giới quý tộc thuần chủng, ngay từ những ngày còn đi học, Severus Snape đã chiếm vị trí quan trọng trong mạng lưới ấy, và đến đời sau, những ông to bà lớn nhờ vả giáo sư dạy dỗ con em họ.

Thế nhưng, dù vẫn độc mồm độc miệng, giáo sư Snape lại đối xử với Draco và Blaise nhẹ nhàng hơn Theodore kha khá.

Theo hắn, trình độ ở môn độc dược của Theodore không hề thua kém hai đứa nhóc kia. Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ cậu ta quá ngưỡng mộ giáo sư Snape, dẫn đến việc dễ bị lung lay mỗi lần giáo sư chê trách.

"Và ngưng nhìn được rồi đấy, cậu Trình."

Trình Tu Kiệt chớp mắt, nhún vai.

Thầy Snape liếc hắn, nghiêm khắc: "Nếu trò cứ thả hồn trên mây như cậu Nott đây-"

"Thầy thấy đấy." Hắn găm con dao xuống mặt thớt, giơ hai bàn tay dính đầy máu lên: "Lũ chuột xong cả rồi, không hư hao chỗ nào cả."

Thầy Snape bước về phía hắn, cánh tay thầy chống lên bàn, người cúi xuống, kiểm tra lũ chuột đã bị cứa đứt cổ bên cạnh cái thau toàn máu chuột. Ở góc độ này, hắn hoàn toàn có thể ngửi được mùi dược liệu trên người giáo sư. Tóc giáo sư không bết dầu như mọi ngày trên lớp học mà sạch sẽ và thoang thoảng mùi thơm. Ngay lúc giáo sư vừa quay mặt về phía hắn, Trình Tu Kiệt liền nở nụ cười nhạt:

"Giáo sư có mùi rất dễ chịu đấy."

Nếu Trình Tu Kiệt không nhầm lẫn thì khuôn mặt vốn luôn cau có, lạnh lùng của giáo sư vừa mới cứng lại.

Đôi mày Blaise hơi nhíu lại sau một hồi quan sát.

"Vớ vẩn!"

Sau một tiếng quát khẽ, giáo sư Snape gần như dịch chuyển tức thì, cách xa Trình Tu Kiệt gần mét rưỡi. Hắn cười khẽ, lấy khăn tay lau sơ máu rồi thi triển bùa làm sạch.

"Thế là xong hình phạt cấm túc rồi đúng không ạ?"

Giáo sư Snape trúc trắc gật đầu. Thú thật, hình phạt giết chuột này áp dụng lên mấy đứa học trò khác thì khá dã man, và mất thì giờ nữa....vì lấy máu chuột con mà không để chúng chết hẳn hoàn toàn rất khó, tiếc là Trình Tu Kiệt đã có kinh nghiệm hai mươi năm cầm dao mổ.

"Đừng vội mừng." Giáo sư có vẻ mất tự nhiên: "Ta vẫn chưa kiểm tra kiến thức căn bản của trò sau kì nghỉ hè vừa rồi đâu."

Trình Tu Kiệt à một cái. Hắn ung dung đáp: "Thế thì giáo sư khỏi phải lo, con có đem theo bài tập hè giáo sư giao cho, đầy đủ."

Cậu ấm nhà Malfoy dường như bị đụng trúng dây thần kinh nào đó. Cậu ta bước về phía trước, cao giọng hướng về phía hắn:

"Giáo sư giao cho?!"

Hai đứa còn lại trông cũng bất ngờ không kém. Draco ngừng lại mấy giây, đợi chờ một câu trả lời chính đáng, xác thực, nhưng những gì Trình Tu Kiệt dành cho cậu ta là sự im lặng tuyệt đối. Draco tức quá, gọi to:

"Chuyện này là sao chứ? Người dạy riêng cho nó như bọn con ư cha đỡ đầ-"

Ồ....

Draco bịt miệng. Rớt mồ hôi hột nhìn Trình Tu Kiệt – người mà đang đá một bên chân mày, sâu kín nhìn lại mình.

Vụ này vui à nha.

Đôi mắt xám của Trình Tu Kiệt đảo từ khuôn mặt đã tái nay càng thêm nhợt nhạt của Draco đến vẻ ngưng trọng của giáo sư Snape, hắn thậm chí không bỏ qua biểu cảm của hai đứa nhóc còn lại. Trình Tu Kiệt im lặng, chấp nhận hòa vào bầu không khí căng như dây đàn này. Rồi ít giây sau, một nụ cười nhếch mép cực kì hiểm độc nở trên môi hắn.

"Tu Kiệt, những chuyện cậu vừa nghe-"

"Tất nhiên là tôi nghe rõ mà Blaise..." Hắn tựa vào cạnh bàn, lười biếng miết lấy lòng bàn tay lấm tấm vết chai: "Tôi không điếc."

Hắn thở ra một hơi dài, bước nhẹ nhàng đến gần những kẻ trước mặt. Trình Tu Kiệt nhìn giáo sư Snape, thản nhiên nói;

"Thầy có thể dùng bùa Obliviate lên con ngay lúc này đấy."

Giáo sư Snape gần như nghiến răng đáp: "Ta sẽ không đời nào làm vậy."

Trình Tu Kiệt nhìn giáo sư, đôi mắt trở nên lạnh lùng: "Chà, con cứ nghĩ giáo sư có thể làm thế ngay lập tức."

Sự khổ sở dần lan tỏa trên khuôn mặt giáo sư Snape, giọng nói mềm mượt như lụa của thầy ấy nhỏ lại:

"Ta sẽ không...tại sao trò lại nghĩ như thế?"

Hắn không đáp lời, mà chỉ chậm rãi rút đũa phép ra. Lập trưởng của Trình Tu Kiệt rất ổn định, hắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng những kẻ có dính dáng đến Voldemort. Dù chỉ là con cháu của lũ đệ tử hay chăng đi nữa...huống gì, Severus Snape từ những ngày còn đi học đã có sự giao thiệp sâu sắc với chúng.

Trình Tu Kiệt không theo tư tưởng của phe nào, hắn không phục tùng hay tôn sùng ai. Hắn chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: bảo vệ thế giới.

Tức là bảo vệ Harry.

Hắn đứng về phía Harry.

Và Voldemort, và đồng đảng của gã, và bọn họ, đều có mưu đồ gì đó với Harry.

Có thể, Trình Tu Kiệt của ngày xưa sẽ luyến tiếc những kỉ niệm cũ, luyến tiếc những tình cảm non nớt đã từng tồn tại, nhưng giờ đây, hắn có thể dứt khoát cắt đứt hết mọi thứ, nếu chúng gây tổn hại đến Harry.

Có thứ gì đó chậm rãi lan tỏa trong đầu óc Trình Tu Kiệt. Hắn giơ đũa, bình thản nói:

"Tôi sẽ xem như mình chưa nghe thấy gì cả. Và tôi cũng không bất ngờ."

"Thế thì bỏ đũa phép xuống."

Blaise cẩn trọng nói. Trình Tu Kiệt liếc cậu ta, cái nhìn ấy khiến máu trong người Blaise suýt đông cứng. Hắn đặt một ngón tay lên môi, ra dấu cho tất cả cùng im lặng, và khó tin làm sao, tất cả mọi người đều tuân theo yêu cầu ấy.

"Xét về những mối quan hệ trong giới quý tộc của các người, cộng thêm sự ưu ái đặc biệt từ giáo sư dành cho Malfoy đây thì việc tôi đoán được phần nào là dĩ nhiên rồi." Hắn vuốt đầu đũa trong trẻo như ngọc, tiếp tục nói: "Đầu óc tôi cũng không phải dạng xoàng xĩnh đâu."

Trình Tu Kiệt vòng qua phía sau, vớ lấy áo chùng và cà vạt. Nếu không xét đến bầu không khí căng thẳng trong phòng thì Trình Tu Kiệt thật sự rất phù hợp với Slytherin.

Trình Tu Kiệt duỗi chân, hắn bước vào bước, rồi dừng lại trước thành phẩm của Theodore.

Ngón tay Trình Tu Kiệt khẽ chạm vào thứ chất lỏng bên trong lọ thủy tinh. Bất giác, Theodore căng cứng người, cậu rụt rè chôn mặt vào bên trong chiếc khăn choàng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn trầm ngâm một hồi rồi tán thưởng:

"Món thuốc này gần như hoàn hảo rồi." Hắn quay sang, mỉm cười: "Cậu đã sáng tạo bằng cách thêm một phần hai thìa bột sừng hươu đúng không? Chính vì thế món nước thuốc này dù không đặc hoàn toàn, nhưng lại giảm được mức độ đau đớn khi sử dụng. Đây không thể là thành quả của sự lơ đễnh được."

Trình Tu Kiệt nhìn Theodore, nhẹ nhàng nói:

"Nott, cậu rất xuất sắc."

Màu xanh trong mắt Theodore lóe sáng. Thoạt đầu là ngơ ngác, sau đó là sự biết ơn nở rộ, bao trùm hoàn toàn. Trình Tu Kiệt lách qua Blaise, vô tình tông trúng người cậu ta.

"Stronzo!"

Hắn vẫn bước đi mà không phản ứng gì với từ kì lạ mà Blaise vừa thốt lên. Trình Tu Kiệt đặt đống giấy da xuống bàn, gật đầu với giáo sư Snape:

"Đây là bài tập hè của con."

Trình Tu Kiệt mặc kệ mọi người mà rời đi, đến khi đặt chân lên ngưỡng cửa, giọng hắn mới nhàn nhạt cất lên:

"Mà này, Zabini." Hắn quay đầu, mỗi từ hắn nói ra đều khiến Blaise thảng thốt đến xám mặt: "So cosa vuoi dire, ragazzo."

Cửa đóng. Draco quay sang nhìn Blaise, chỉ thấy cậu ta khó nhọc hít thở. Draco nhăn mặt, khó chịu gặng hỏi đứa bạn:

"Mày sao thế? Nó nói gì thế?"

Blaise không trả lời Draco. Môi dưới cậu ta cắn chặt, cuối cùng, chỉ có vài từ thô tục bật ra từ miệng: "Chết tiệt!"

Theodore cứ như một cái bóng, âm thầm tiến đến bên cạnh giáo sư Snape đang thất thần. Cậu kéo thấp khăn choàng, để lộ toàn bộ khuôn mặt mang những đường nét nhu hòa dễ chịu, Theodore nhỏ giọng: "Xin phép giáo sư." Rồi chuồn đẹp đi mất hút.

Severus siết chặt lấy những ngón tay vẫn còn đang run lên từng đợt của mình, anh nhớ rất rõ, vô cùng rõ những biểu hiện sát phạt của người đó. Trong tâm trí anh vẫn hiện hữu nụ cười như có như không ấy, bóng dáng mơ hồ nhưng khảm sâu vào từng tế bào thần kinh, bóng lưng vững chãi che chắn cho cậu thiếu niên, bảo vệ đứa yếu đuối, thảm hại, bẩn thỉu ấy khỏi những lời dè bỉu về dòng máu, về năng lực, về mọi thứ của nó.

Làm sao Severus có thể quên được? Anh đã tự nhủ cả đời này sẽ không bao giờ quên được.

Những xúc cảm phức tạp đưa Severus trở về miền kí ức xa xăm, đến bên khung cửa sổ thuộc về tòa tháp thiên văn lúc nào cũng lộng gió và tràn ngập ánh sao vào những buổi đêm lạnh. Ở đó, có cậu bé nhỏ thó, gầy gò ôm lấy những cuốn sách cũ mèm, khát khao được xóa bỏ những nghi kị về chính mình, được chứng tỏ bản thân bằng việc nỗ lực không ngừng nghỉ. Và bên cạnh cậu là một bóng hình mờ ảo nhưng lại sở hữu đôi mắt sáng rỡ, hơn hết thảy những ngôi sao trên kia.

"Em biết đọc từ này không?"

Cậu bé lắc đầu, bối rối trước thứ ngôn ngữ xa lạ trên trang giấy da ố vàng.

"Crisantemo bianco." "Người" bên cạnh cậu nhỏ nhẹ đọc, chất giọng vẫn còn non nớt, nhưng lại pha nét trầm ấm hiếm thấy, có thể là do sự trưởng thành trước tuổi, nhưng bấy nhiêu là đủ để thiếu niên ghi nhớ rồi.

"Trong tiếng Ý có nghĩa là hoa cúc trắng." "Người" nọ mỉm cười, đôi mắt không phân rõ màu sắc, nhưng lại tràn ngập dịu dàng: "Anh cũng rất thích cúc trắng."

Thiếu niên ngẩng đầu, thắc mắc: "Vì sao?"

"Vì chúng rất kiên cường."

"Dù trong điều kiện sống khắc nghiệt nhất, hoa cúc vẫn có thể tồn tại. Đó là lí do anh thích loài hoa này."

"Em giống như hoa cúc trắng vậy, em cũng rất kiên cường, Sev thân mến à..."

Thiếu niên nhìn chăm chú đôi mắt của "người" đó, rồi cậu nhìn từ ngữ được in nghiêng trên mặt giấy, thật lâu, thật chăm chú. Trong giây phút ấy, những gì còn tồn tại trong đầu cậu không còn là khát vọng, không còn tủi nhục, vinh quang, không còn gì cả.

Chỉ còn duy nhất một thứ.

Crisantemo bianco.

Kiên cường.

Trong ấn tượng của Severus, thứ ngôn ngữ xa lạ ấy khi được người thốt ra lại mê hoặc và ngọt ngào đến lạ, chính vì lẽ đó mà Severus mới nỗ lực học tập, để rồi bây giờ anh thông thạo thứ tiếng ấy như người bản xứ.

Nhưng anh vẫn khôn thể tìm lại cảm giác đó ở bất cứ ai khác.

Cho đến hôm nay, cho đến khi nãy.

Muggle có một loại niềm tin mà anh từng rất khinh thường, thế rồi kể từ ngày đứa trẻ ấy xuất hiện, anh như một con trùng thảm hại, bấu víu vào thứ tín ngưỡng vô căn cứ ấy.

Linh hồn khi trở về với đất trời sẽ lại lần nữa hóa thành mầm non sự sống, chúng ươm mầm, lớn lên, và trở thành một vật sống mới, một con người mới, một cuộc đời mới.

Severus rất muốn tin...

...........................................................................

Trình Tu Kiệt lững thững bước đi trên hành lang lạnh lẽo. Bất chợt từ sau lưng hắn, có tiếng gọi với vang lên:

"Bạn học Trình!"

Trình Tu Kiệt dừng lại, hắn quay sang, bất ngờ nhìn Theodore. Cậu ta chạy hộc tốc về phía hắn, đến khi đuổi kịp thì dừng lại thở hồng hộc, trông rõ cực.

"Lúc...lúc nãy...cảm ơn cậu..."

Trình Tu Kiệt tốt bụng vuốt lưng cho cậu ta. Hắn đợi cho nhịp thở của Theodore ổn định trở lại rồi mới bảo không có gì. Theodore cảm kích nói: "Tôi không ngờ sẽ có người nhận ra dụng ý của tôi."

"Đó là tài năng của cậu." Trình Tu Kiệt bình tĩnh đáp lời, hắn bước đi, Theodore cũng theo hắn, cả hai cùng trò chuyện trên đoạn đường lát gạch vắng tanh.

"Đừng quá phụ thuộc vào cảm nhận của giáo sư Snape, cậu đủ khả năng xếp ngang hàng với Zabini và Malfoy, tôi tin vậy."

Theodore ngượng ngùng nắm chặt tay, cậu ta gãi má, từng tác phong của Theodore tuy vẫn có phong phạm quý tộc, nhưng ôn hòa hơn những đứa khác rất nhiều. Cậu ta mở lời, âm thanh hòa cùng tiếng va chạm của tế giày và sàn gạch vang vọng quẩn quanh hai bức tường, thế mà khiến không khí bớt đi mấy phần khó xử:

"Tôi không ngờ cậu biết cả tiếng Ý."

Hắn nhún vai: "Một chút thôi."

Theodore cười xòa, khoanh tay:

"Vừa rồi cậu dọa Blaise một trận thót cả tim đấy, từ hồi năm nhất đến giờ chưa từng thấy Blaise thất thố đến vậy."

"Ha." Trình Tu Kiệt cười khẩy: "Ít ra trước khi mắng người, cậu ta nên suy xét cho kĩ lưỡng mới phải."

"Đúng vậy nhỉ."

Theodore gật gù đồng ý.

"Mà này, tôi cảm thấy cậu học rất tốt môn độc dược, thế nhưng điểm số của cậu thường không nổi bật lắm." Trình Tu Kiệt niết cằm, tràn đầy thắc mắc.

Hàng mi nhạt màu của Theodore khẽ chớp, cậu lắc đầu, chậm rãi giải thích:

"Độc dược à? Đúng là tôi rất ngưỡng mộ chủ nhiệm, nhưng đó không phải môn học yêu thích của tôi."

Trình Tu Kiệt nhìn Theodore, đợi chờ cậu ta nói tiếp.

"Tôi đặc biệt yêu thích thiên văn học, tôi thích những ngôi sao, những chòm sao, tìm ra quy luật của chúng, mọi thứ về vũ trụ và thiên thể khiến tôi say đắm."

Đúng thật là như vậy, vì ngay lúc này đây đôi mắt xanh của Theodore phát sáng rực rỡ y hệt một ngôi sao vậy. Chạm đúng chỗ ngứa, Theodore liền nói nhiều hẳn lên, cậu luyên thuyên kể tên của hàng loạt hành tinh lẫn chòm sao trên bầu trời.

"Dạo gần đây giới chiêm tinh học đang nghiên cứ một đề tài rất mới đấy, mười hai cung hoàng đạo."

Trình Tu Kiệt ồ lên. Cái này hắn có biết, đến thời hiện đại thì ôi thôi, mười hai chòm sao nổi rần rần, nóng hôi hổi ấy chứ. Theodore ngó hắn, hào hứng hỏi:

"Thế, cung hoàng đạo của cậu là gì?"

"Ờ..." Trình Tu Kiệt vò tóc, hắn vắt óc nhớ lại, hình như hồi đó do tò mò nên cũng có mày mò tự xem thử.

Sau một hồi suy nghĩ trong sự kiên nhẫn của Theodore, hắn cũng rặn ra chữ:

"Hình như là...Bọ Cạp...?"

Và bỗng, mọi thứ như ngưng đọng. Trình Tu Kiệt nghe thấy ở đâu đó, có một giọng nói đang vang lên, nó vọng vào óc Trình Tu Kiệt như trống dội, giọng nói ấy lạnh thấu xương, nhất thời khiến Trình Tu Kiệt cứng đờ như tượng đá:

"Lại đây...để tao băm vằm...để tao xé xác...tao sẽ giết sạch tất cả..."

"Gì thế?'

Theodore khó hiểu nhìn Trình Tu Kiệt, hắn đưa một tay lên cạnh tai: "Cậu nghe thấy gì không?"

"Nghe thấy gì chứ? Tôi không nghe thấy gì cả?"

Tình Tu Kiệt không đủ tập trung để quan tâm đến sự hoang mang của Theodore. Hắn dò bước về phía trước, nhưng thanh âm ấy cứ nhỏ dần, nhỏ dần, giờ biến mất hút.

Hắn cẩn thận kiểm tra xung quanh lại một lần nữa, rồi nói với Theodore:

"Hôm nay vậy được rồi, cậu về trước đi Nott."

Cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của Trình Tu kiệt nên Theodore cũng không nấn ná. Trình Tu Kiệt nhanh chóng trở về tháp Gryffindor, không quên liên hệ với Đoản Mệnh, dặn dò nó canh chừng trong rừng Cấm.

Đến lúc về được phòng ngủ cũng đã tối muộn. Hắn giắt áo chùng lên tủ rồi nằm phịch xuống giường, tay gác lên trán. Harrry và Ron vẫn chưa quay trở về, hắn nhắm mắt, yên lặng dưỡng thần.

Một lúc sau, có gì đó nằng nặng, ấm áp đè lên người Trình Tu Kiệt. Hắn thậm chí còn không thèm mở mắt đã có thể chỉ đích danh: "Harry, cậu chưa thay đồ."

Harry im lặng không đáp, đăm chiêu suy nghĩ gì đó trong khi vẫn còn ôm chặt lấy eo Trình Tu Kiệt. Hắn thở dài ngồi dậy, xoa cái đầu bù xù đen nhánh của cậu ta. Cả hai ngầm hiểu ý nhau, kiên nhẫn đợi Ron trở về.

Nửa tiếng sau, Ron trở về, mang theo mùi xi bóng hăng nồng gay mũi. Ron vừa xoa bóp hai bàn tay đau nhức của mình vừa càu nhàu: "Tin được không? Lão Filch bắt mình đánh bóng một cái cúp Quidditch đến tận mười bốn lần mới tạm vừa bụng! Tay mình dộp bẻ hết cả rồi đây này...Tu Kiệt, cho mình xin miếng dầu xoa bóp với."

Trình Tu Kiệt với tay, nắm lấy lọ thuốc liệng cho Ron. Ron ngồi xuống, vừa xoa thuốc vừa xuýt xoa. Lúc này đây Harry mới bắt đầu kể chuyện. Trong lúc phụ Lockhart viết thư trả lời người hâm mộ, Harry đã nghe thấy một giọng nói ma quỷ ở đâu đó, điều quái dị là Lockhart lại không hề nghe thấy.

"Tớ cũng vậy." Trình Tu Kiệt mím môi: "Tớ cũng nghe thấy giọng nói kì lạ khi đang đi trên hành lang....người đi cùng tớ thì lại chẳng thấy gì."

Harry ngồi ở sau lưng Trình Tu Kiệt, cánh tay vòng quanh người hắn siết chặt lại: "Kẻ đó nói những thứ rất lạ...băm vằm, giết sạch..."

"Chúng ta gặp cùng một thứ rồi." Trình Tu Kiệt nhíu mày, trầm giọng.

Ron buông lọ thuốc xuống, cậu ta đăm chiêu suy luận, trong những hiểu biết về các hiện tượng lạ ở giới phép thuật của Ron, nghe thấy giọng nói bí ẩn không phải điều tốt lành gì.

"Ừ đấy, không hay lắm đâu, huống chi hai bồ còn là nam châm hút rắc rối nữa."

Trình Tu Kiệt và Harry đồng loạt rơi vào im lặng kéo dài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com