TruyenHHH.com

Dong Nhan Harry Potter More Than Love

Draco đáp :

" Dĩ nhiên là nó đã từng được mở ra rồi . Chuyện này xảy ra vào vào cách đây nửa thế kỉ thì còn trước cả thời của ông ấy . Ba tao chắc chắn đã biết hết rồi , nhưng ông ấy nói với tao chuyện này phải giữ kín , nếu tao tỏ ra quá hiểu biết thì mọi người lại nghi ngờ tao . Nhưng mà tao biết được , trong sự kiện năm đó , một học sinh Muggle đã chết . Tao nghĩ là lần này cũng sẽ tiếp diễn tương tự , chỉ là không biết Muggle nào xấu số thôi "

Harry hỏi :

" Theo đại ca thì liệu người ta đã bắt được kẻ mở Phòng chứa Bí mật lần trước chưa ?"

Draco trầm ngâm một lúc rồi nói :

" Tao không rõ lắm . Nhưng dù là ai đi nữa cũng sẽ bị đuổi học . Tội danh giết người ... chắc là đang lưu lạc ở Azkaban "

Harry ngây ngơ :

" Azkaban nào ?"

Draco ra vẻ không thể tin được :

" Azkaban , ngục tù phù thủy chứ Azkaban nào nữa ? Não mày bị úng nước sao ?"

Draco nhấp nhổm trên chiếc ghế êm ái , tiếp tục :

" Ba tao nói rằng tao nên nhẫn nhịn một chút và cứ mặc xác cho Người kế vị Slytherin làm đến . Ba tao nói Hogwarts cần được thanh lọc và dặn tao đừng nhún tay nhún chân vào mấy chuyện ác nhân đó . Tin được không ? Bộ Pháp thuật vừa khám xét thái ấp của tao vào tuần rồi ... "

Draco giống như nhớ ra gì đó ,chồm người lên , hỏi :

" Này , theo tụi mày nghĩ . Hỗn huyết có bị tấn công không ?"

Harry ấp úng đáp :

" Chắc ... không đâu "

Rồi cậu ấy trở lại chỗ ngồi , gật gù .

Tôi quan sát Harry và Ron một lúc lâu . Sau đó tôi nhìn đồng hồ , đã gần một giờ đồng hồ rồi . Rồi tôi nhìn lại hai người họ . Tóc của Ron bây giờ đã dần chuyển sang màu đỏ , vết sẹo hình tia chớp trên trán của Harry cũng lờ mờ xuất hiện . Tôi nuốt nước bọt , tự trấn an bản thân rồi lấy một chiếc thìa vàng gần đó gõ ba lần vào cốc thủy tinh , đảo mắt ra hiệu .

Tất cả những hành động vừa rồi của tôi không có sơ suất , chỉ có một điều mà tôi không lường trước được .

Harry và Ron , hai người ấy không nhận ra , Merlin ạ .

Sau bao nhiêu cách , cuối cùng khi họ dần cảm nhận cơ thể mình đã có chút thay đổi . Harry và Ron đều đồng loạt đứng bật dậy .

Ron lầm bầm , cố diễn sao cho giống thật nhất :

" Thôi , tạm biệt , tao đi kiếm thuốc đau dạ dày "

Không muốn lãng phí thêm thời giờ , hai người họ chạy thẳng ra ngoài . Tôi cũng đứng dậy , đi về phía cánh cửa phòng sinh hoạt chung và bước ra ngoài .

Draco một mình cô độc ngồi trên chiếc ghế , cảm thấy Harry và Ron được ngụy trang thành Crabbe và Goyle vừa rồi chính là có bệnh nên mới ra ngoài cùng nhau .

Rồi cậu cắn trái táo xanh ở trên bàn , thầm nghĩ , Selena giờ này cũng ra ngoài , chẳng lẽ cậu ấy cũng bị đau dạ dày ?

Nói rồi , cậu chạy thẳng lên phòng ngủ , tìm kiếm thứ gì đó trong rương gỗ .

...

Tôi cùng Harry , Ron đi khỏi tầng hầm . Trong khi chạy , hai cậu ấy té nhào ở bậc thềm dẫn đến Đại Sảnh đường tối đen như mực . Từ ở phòng kho , chúng tôi nghe thấy được vài tiếng lục đục to nhỏ . Tôi thì thầm :

" Hai cậu nhốt tụi nó trong đấy à ?"

Harry và Ron đều gật đầu , rồi hai người chạy như bay đến trước phòng , để lại mấy đôi giày da quá cỡ rồi chạy như bay lên bậc thềm đá cẩm thạch , hướng về phía nhà vệ sinh nữ mà chúng tôi thường tụ họp .

Ron đóng sầm cánh cửa , thở hổn hển :

" Ôi , cũng không đến nỗi lãng phí thời gian . Mặc dù không biết Kẻ kế vị Slytherin là ai , nhưng ít nhất chúng ta cũng biết được Phòng chứa Bí mật đã từng được mở ra vào năm mươi năm trước "

Tôi đi đến trước cửa gian phòng vệ sinh của Hermione , hỏi :

" Hermione , tụi mình có một số chuyện kể với cậu "

Hermione rên rỉ :

" Tránh ra chỗ khác đi !"

Harry và Ron nhìn nhau :

" Có chuyện gì vậy ? Bây giờ chắc cậu đã trở lại nguyên hình rồi mà ?"

Bất thình lình , một con ma nữ học sinh lướt xuyên qua một cánh cửa , hiện ra trước mặt chúng tôi . Tôi nhận ra đó là con ma nhóc nhè Myrtle , biểu tình trên gương mặt của nó hiện tại vô cùng vui vẻ .  Con ma nói bằng chất giọng nhão nhẹt :

" Chúng mày chờ mà xem , thú vị ... và khủng khiếp lắm "

Tôi dùng ánh mắt không thiện chí lườm con ma . Rồi những tiếng lách cách của việc mở khoá cửa vang lên , Hermione xuất hiện , thút thít khóc , cái áo chùng đen được kéo lên trùm kín đầu .

Tôi ngờ ngợ hỏi :

" Sao vậy , mình nhớ Pansy Parkinson cũng xinh lắm mà "

Hermione lắc đầu , sau đó kéo áo chùng xuống khỏi đầu , để lộ gương mặt khiến tôi ba phần kinh hãi , bảy phần hoảng loạn mà lui về phía sau .

Gương mặt của Hermione phủ đầy lông đen , mắt của bạn ấy cũng đổi thành màu vàng trong veo cùng đôi tai dài và nhọn mọc ra ngoài mái tóc đỏ bị xù lên .

Hermione khóc lên , đau đớn nói :

" Cái sợi đó là lông của một con mèo ! Chắc là Pansy Parkinson , nó đã nuôi một con mèo đen ! Món Thuốc Đa Dịch để dùng cho người chứ có dùng cho động vật đâu "

Tôi và Harry dùng ánh mắt thương cảm nhìn Hermione , trong khi lúc ấy Ron đang há hốc mồm :

" Chết mồ không ?"

Tôi đi đến vỗ vai , trấn an Hermione :

" Không sao đâu . Tụi mình sẽ đưa cậu đến bệnh thất . Bà Pomfrey sẽ không bao giờ thắc mắc vì sao cậu mọc lông mèo đâu "

Chúng tôi mất một lúc lâu mới thuyết phục được Hermione chịu rời nhà vệ sinh nữ . Tiếng cười khoái chí của con ma khóc nhè Myrtle rượt theo chúng tôi trên đường đi :

" Cứ chờ đến lúc ai cũng thấy một cái đuôi đi nha "

Tôi dùng ánh mắt khó chịu nhìn con ma , lòng tự hiểu vì sao nó chết rồi .

Vì quá vô duyên , vậy thôi .

Sau khi đưa Hermione đến bệnh thất , bà Pomfrey vẫn còn làm việc . Bà nhìn cậu ấy bằng đôi mắt khiếp đảm , dù không nói gì , nhưng gương mặt của bà bộc lộ sự hoang mang vô cùng rõ rệt .

Khi tôi trở về phòng sinh hoạt chung thì không còn ai cả , căn phòng lại chìm trong sự lạnh lẽo .

Trong phòng ngủ , tôi nằm trên giường nhìn trần nhà , sau đó lại nhìn lên bàn gỗ .

Ở đó có một lọ thuốc , tôi ngồi dậy , nhìn nó , thì ra là thuốc đau dạ dày .

Mà tôi có đau dạ dày đâu .

Tôi đóng cửa sổ , kéo rèm lại , sau đó chuẩn bị trước khi đi ngủ .

Thật sự , buồn ngủ lắm rồi .

Những ngày còn lại trong kì nghỉ ở Hogwarts vô cùng buồn tẻ , nhàm chán . Tôi tiết học , không bài tập , không công việc , điều này khiến tôi chán chết đi mất .

Tôi ngồi thẫn thờ trên Tháp Thiên Văn , nhìn những đám mây đang nhường chỗ cho ánh nắng mặt trời sáng lạng cùng đàn chim hải âu chao lượn trên bầu trời xanh biếc .

Tôi nghĩ đến những sự kiện chấn động gần đây ở Hogwarts , rồi lại thắc mắc , nếu Phòng chứa Bí mật đã từng được mở ra vào năm mươi năm trước , mà theo những lời Draco nói có lẽ người đó đã bị tống giam vào nhà ngục Azkaban , vậy thì thủ phạm đó là ai ?

Nếu như hắn vẫn còn ở Azkaban , vậy làm sao mà Phòng chứa Bí mật lại được mở ra ?

Tôi ngẫm nghĩ , vừa cảm thấy chuyện này vừa lạ vừa thú vị .

Nó giống như một cuộc điều tra của người lớn , nhưng chúng tôi chỉ là những đứa trẻ mới hơn mười hai tuổi .

Tôi biết quãng thời gian sau này vô cùng khó khăn , nhưng ... nếu chúng tôi cố gắng , chúng tôi có thể vén được bức màn phía sau những chuyện gần đây ?

...

Mấy tuần sau , kì nghỉ lễ Giáng Sinh kết thúc , tất cả mọi học sinh khi bước xuống từ sân ga Hogsmeade đều ồ ạt chạy vào trường .

Vào thời điểm đó , tôi đang ở trên toà tháp cao nhất ở phía Đông , quan sát hết tất cả mọi thứ .

Hermione vì sự cố Thuốc Đa Dịch lần trước mà phải nằm ở bệnh thất mấy tuần liền . Thỉng thoảng tôi có đến thăm cậu ấy , nhưng đều trò chuyện cách nhau một bức màn che . Tôi hỏi vì sao cậu ấy làm như vậy , Hermione đáp rằng tôi mà nhìn thấy cậu ấy ngay lúc này thì sẽ xỉu ngang mất .

Rất nhiều học sinh nhà Gryffindor khi biết Hermione nằm ở bệnh thất thì vô cùng lo lắng . Đám học sinh đó cho rằng cậu ấy đã bị hoá đá .

Buồn cười thật , cậu ấy vẫn đang nói chuyện bình thường với Harry và Ron ở bệnh thất .

Khi học kì mới bắt đầu , Hermione với gương mặt đã đỡ lông lá hơn nhờ tôi đem bài vở trong lớp cho cậu ấy chép . Vậy là sau những buổi học trở đi , tôi sẽ thường xuyên vác một chồng sách vở đến bệnh thất .

" Cảm ơn cậu nhiều , Selena . Mình sẽ không phải lo lắng việc không theo kịp các bạn học " Hermione rối rít nói

Tôi đáp :

" Không có gì . Khi nào cậu mới được xuất viện ?"

Hermione đáp :

" Chắc khoảng vài tuần nữa . Bà Pomfrey muốn mình khỏi hoàn toàn "

Ron lúc này đang tựa người vào tường đá , nói :

" Gặp mình mà mình mọc râu chuột chẳng hạn thì mình đã nghỉ ôn bài "

Tôi chấn chỉnh :

" Hermione mọc lông mèo ! "

Harry lên tiếng :

" Thôi được rồi , đừng có cãi nữa . Selena , Malfoy có nghi ngờ chuyện lần trước không ?"

Tôi suy nghĩ một lúc lâu , nói :

" Thành thật thì ... cậu ấy không biểu hiện gì hết "

Harry đáp :

" Vậy thì tốt rồi !"

Ít lâu sau , Hermione hỏi :

" Các cậu đã điều tra ra được ai là người mở Phòng chứa Bí mật vào năm mươi năm trước chưa ?"

Tôi , Harry và Ron đều lắc đầu .

Rồi tôi ngồi ở bệnh thất một lúc lâu , sực nhớ ra thầy Snape đã dặn tôi phải đến hầm độc dược vào chiều nay . Tôi vội vã chào tạm biệt , sau đó rời đi .

Khi đến hầm độc dược , tôi thấy giáo sư đang dùng gương mặt sát khí ầm ầm nhìn tôi . Thầy nói :

" Trò đến muộn năm phút . Trò bị lây nhiễm tính cách thời gian cao su của đám Gryffindor à ?"

Tôi lắc đầu , nhẹ nhàng đi qua cánh cửa gỗ .

Thầy Snape nói :

" Hãy bào chế Thuốc Lú chó ta "

Tôi nói :

" Em chưa bao giờ ... "

Khi tôi chưa kịp nói hết câu , thầy Snape đã đặt một quyển sách cũ kĩ dày cộp trên bàn , trên mặt giấy của quyển sách là công thức bào chế Thuốc Lú .

" Hãy làm theo công thức được ghi chú ở góc phải tờ giấy "

Tôi ậm ừ , nhìn vào quyển sách . Merlin ạ , mấy dòng chữ ở góc phải tờ giấy ẩm ướt vô cùng khó nhìn , tôi nheo mắt nhìn nó , cuối cùng mới tờ mờ thấy rõ công thức .

Tôi đổ hai gói Cỏ Hỗn Hợp và bốn quả Tầm Gửi vào cối , dùng hết sức bình sinh nghiền nó thật mịn . Rồi tôi lấy hết can đảm , hỏi giáo sư Snape :

" Thưa giáo sư , con có thắc mắc "

Thầy Snape ngẩng đầu , hỏi :

" Có chuyện gì ?"

Tôi nói :

" Thầy có biết sự kiện Phòng chứa Bí mật được mở ra vào năm mươi năm trước không ạ ?"

Cả căn phòng chìm vào trong không gian tĩnh lặng , cuối cùng thầy ấy cũng lên tiếng để phá tan đi bầu không khí đó .

" Ta biết "

Tôi sốt sắng :

" Vậy thầy có biết ai là người mở nó không ạ ?"

Thầy Snape trầm ngâm một lúc lâu . Thầy ngẩng đầu nhìn tôi , nói :

" Ta rất hiếu kì việc vì sao trò lại muốn biết những vấn đề này . Hãy cho ta biết lí do "

Tôi ấp úng đáp :

" Tại vì ... vì con tò mò ... "

" Trò nên biết thứ gì nên tò mò còn thứ gì thì không chứ ? Trò không hiểu đạo lí này sao ?" Thầy Snape nói

Tôi lầm bầm :

" Nói đạo lí với một đứa trẻ mười hai tuổi là bất khả thi "

Thầy nói :

" Trò muốn biết đến vậy sao ?"

Tôi gật đầu .

Thầy Snape đứng dậy , nói :

" Ta sẽ không đảm bảo với trò đây là thông tin chính xác toàn bộ , nhưng chí ít , nó là lời kể của một người đàn anh dẫn dắt ta từ lúc còn là một phù thủy sinh như trò ... "

" ... Vào năm mươi năm trước , Phòng chứa Bí mật lần đầu được mơt ra , tạo nên một làn sóng sợ hãi bao trùm cả Hogwarts , và đỉnh điểm là khi có một học sinh gốc Muggle của nhà Ravenclaw tử vong ... "

Tôi tò mò :

" Thưa thầy , học sinh xấu số đó là ai vậy ạ ?"

Thầy Snape đáp :

" Myrtle Elizabeth Warren "

Tôi cảm thấy cái tên này vừa quen vừa lạ , đặc biệt là chữ Myrtle .

Thầy kể tiếp :

" Sau sự kiện đó , một vị huynh trưởng của nhà Slytherin đã tìm ra được thủ phạm , người đã điều khiển con quái vật gây ra những chuyện đó . Quá trình diễn ra vô cùng nhanh chóng , các giáo sư cũng không kịp phản ứng . Mà thủ phạm là ai , tôi nghĩ khá quen thuộc đối với học sinh của trường chúng ta ... "

" ... Đó là Rubeus Hagrid , người gác cổng , lão ta đã sai khiến một con nhện khổng lồ hại người khác "

Tôi khó tin nói :

" Thầy chắc chắn không thầy ?"

Thầy Snape trả lời :

" Ta đã nói từ đầu rồi . Đây là lời của một người đàn anh đã kể lại với ta , ta không chứng kiến nên không cam đoan với trò rằng nó chính xác . Nhưng đó là tất cả những gì ta biết ... "

" ... Ta nghĩ trò nên nhìn lại chiếc vạc thiết méo mó cùa trò đi . Thuốc của trò chuyển thành một màu rất kì lạ đó "

Tôi quay lại nhìn chiếc vạc đang chứa thuốc của mình , lấy tay che miệng với vẻ mặt kinh hãi .

" Một việc làm lãng phí thời gian " Giáo sư Snape nhếch mép ra lệnh " Làm lại cho ta , không xong thì không về "

Tôi hì hục bào chế thuốc hết cả buổi chiều . Khi trời sập tối thì cũng là lúc tôi đã điều chế xong độc dược . Thầy Snape ngắm đi ngắm lại món thuốc của tôi , gật gù tạm chấp nhận , sau đó đuổi xéo tôi ra khỏi hầm .

Thật thô lỗ . Tôi nghĩ thầm .

Khi đến Đại Sảnh đường để dùng bữa tối , tôi thấy Harry và Ron đứng ở hành lang , nói cười với người gác cổng vô cùng vui vẻ .

Tôi bỗng cảm thấy có chút chạnh lòng . Harry rất thân thiết với Rubeus Hagrid , thậm chí có thể xem như người một nhà . Nếu cậu ấy biết ông ta chính là kẻ khiến Hogwarts cùng các học sinh gốc Muggle ở trong tình trạng như hiện tại , cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào .

Tôi còn nhớ , lần đầu tôi gặp cậu ấy ở Hẻm Xéo . Cậu ấy đi chung với Rubeus Hagrid , phấn khích mà hiếu kì , giống như tôi , những đứa trẻ lần đầu đặt chân đến thế giới phù thủy .

Mọi thứ quá đỗi xa lạ . Hơn nữa , dựa vào tuổi thơ lúc nhỏ của Harry ...

Có lẽ ... Rubeus Hagrid là một người mà cậu ấy vô cùng trân quý , tin tưởng .

Trên thực tế , dù tôi chưa bao giờ nghe cậu ấy nói hay thể hiện , nhưng tôi biết rằng , Harry thật lòng yêu quý Hagid như một người thân máu mủ ruột thịt .

...

Mấy ngày hôm sau , Harry và Ron hẹn gặp tôi . Họ cho tôi xem nào một quyển nhật kí cũ kĩ , rách nát . Khi lật đến trang đầu tiên , một dòng chữ được viết bằng mực đã phai theo năm tháng xuất hiện .

T . M . Riddle .

Đây là một cái tên xa lạ đối với tôi . Tôi hỏi :

" Người này là ai ?"

Ron đáp :

" Đây là người đã được trao tặng giải thưởng Công lao đặc biệt cách đây năm mươi năm "

Tôi nói , xem xét quyển nhật kí :

" Quyển nhật kí này ... các cậu nhặt ở đâu ? "

Harry đáp :

" Ở nhà vệ sinh của Myrtle khóc nhè "

Tôi nghe đến chữ Myrtle , trong đầu bỗng nhận ra . Hình như , nạn nhân của sự kiện Phòng chứa Bí mật năm mươi năm trước cũng tên là Myrtle .

Nếu như vậy , chẳng lẽ Myrrle sẽ biết gì đó .

Tôi như vớ được vàng , liền nói :

" Đúng rồi , hai cậu vừa nói rằng quyển nhật kí này là của một người đã nhận được một giải thưởng cách đây năm mươi năm trước . Nó cũng trùng hợp với thời điểm Phòng chứa Bí mật mở ra lần đầu tiên . Chúng ta có thể tìm hiểu gì đó qua quyển nhật kí này "

Harry và Ron nhìn nhau , thở dài . Rồi họ cho tôi xem những trang nhật kí phía sau . Đó chỉ là những tờ giấy trắng ngà ẩm mốc . Harry nói :

" Mình nghĩ là tụi mình sẽ không điều tra được gì đâu "

Ba chúng tôi thở dài , nhìn quyển nhật kí . Tôi hỏi :

" Vậy ... chúng ta đem nó về nhà vệ sinh của Myrtle khóc nhè đi ?"

Harry nói :

" Để mình giữ là được rồi "

_________________________________________
Hết chương 42

Nếu các bạn thấy chương này hay thì hãy bình chọn , nếu muốn góp ý thì hãy bình luận nhé !

Bye .

See you soon .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com