Dong Nhan Harry Potter More Than Love
Ngày 21.06.1980Trong một căn phòng trống trải , hoang tàn , trên trần nhà là những lớp bụi dày đầy màng nhện . Qua một ô cửa sổ nhỏ , tôi nhìn thấy được bầu trời đêm bên ngoài . Từng vì sao soi sáng , tô điểm cho bầu trời sâu thẳm . Tôi mở mắt ra , trước mặt mình là một người đàn bà trung niên , mái tóc bờm xờm , trông không được sạch sẽ . Bà ta bồng bế tôi , nâng niu nói :
" Đây , Luvinia , đứa bé đây " Sau đó , tôi được đặt xuống trên một chiếc giường xập xệ . Tôi ngoan ngoãn nằm xuống . Bên cạnh tôi là một người phụ nữ , à không , một cô gái có lẽ chỉ dưới hai mươi tuổi . Cô ấy trẻ lắm . Gương mặt cô hơi hốc hác , trông như không được ăn uống đủ chất . Cô ấy lấy bàn tay gầy gò của mình xoa mặt tôi , tôi cảm nhận được hơi ấm và mồ hôi từ bàn tay cô . Cô nhìn tôi đầy trìu mến , ánh mắt rất xúc động , ôn tồn nhẹ nhàng nói :
" Con yêu , con chào đời rồi "
.
.
.Ngày hôm sau , tôi và người mẹ tên Luvinia của mình đi ra khỏi căn nhà đó . Cô ấy bồng tôi ,tay kia cầm giỏ đồ mà bước ra khỏi cái căn nhà bụi bặm kia . Chúng tôi đã đi rất lâu mới tìm được một nhà trọ mà chủ ở đó đồng ý cho hai mẹ con tôi ở không trả tiền trong mấy ngày . Luvinia , cô ấy là mẹ tôi . Cô ấy bây giờ rất trẻ , không có tiền , hoàn toàn không đủ khả năng để trang trải cuộc sống . Mỗi ngày cô ấy đều phải làm việc rất vất vả . Tuy là phụ nữ nhưng hằng ngày cô ấy đều phải làm công việc bốc vác , ngày nào đi làm về trán cô đều lấm tấm mồ hồi .Mỗi khi nhận lương , cô đều dành gần hết số tiền để mua sữa cho tôi . Cô ấy có thể không có đồ mới , nhưng tôi nhất định phải có . Tôi thật sự rất thương cô . Mấy năm sau , khi tôi lên ba tuổi , tôi bắt đầu lấy lại được ký ức cũ của mình . Tôi không phải là một đứa trẻ mới sinh ra bình thường , tôi là một người trưởng thành bị xuyên không vào đây . Kiếp trước , tôi là một cô nhi . Thật tình thì lúc đầu tôi cũng có gia đình êm ấm , nhưng vì một tai nạn ô tô mà họ qua đời , để lại một đứa trẻ mười tuổi bơ vơ giữa cuộc sống xô bồ . Sau khi ba mẹ mất , tôi sống bằng cách làm ăn xin . Lớn hơn một chút , tôi lại đi làm phục vụ cho những quán ăn đông khách . Nhờ công việc này mà tôi đã có thể sống thoải mái hơn . Ông chủ quán ăn tôi làm lúc ấy là một người rất tốt bụng . Ông ấy cho tôi ở nhờ nhà ông và vợ . Ông cũng có một cô con gái trạc tuổi tôi tên là La An Nhi . Khác với bố nó , La An Nhi là một người cực kì xấu tính . Nó đã từng vứt quần áo mà ba mẹ nó mua cho tôi ra ngoài cửa , đánh tôi mỗi khi hai ông bà không có ở nhà . Cuộc sống cũng chẳng mấy vui vẻ gì , nhưng may là hai ông bà chủ đều rất yêu thương tôi , coi tôi như máu mủ , ruột thịt . Khi ấy do có chút tiền , tôi lâu lâu sẽ ra thư viện mua sách về đọc . Tôi yêu thích lịch sử nên khi có tiền thường sẽ thuê loại sách này đọc . Lâu dần ông bà La đã phát hiện ra thiên phú của tôi , càng đầu tư hơn nữa . Tôi cũng được đi học như La An Nhi , chỉ khác là tôi học giỏi còn nó học tệ . Ba mẹ nó thấy thế liền khuyên tôi dạy bổ túc cho nó , tôi đồng ý . Hai ông bà đã cho tôi chỗ ở , cho tôi đi học , tôi căn bản là không thể từ chối . Tuy dạy kèm cho La An Nhi có chút khó khăn , nhưng bù lại nhận được sự yêu thương của hai ông bà thì tôi rất hạnh phúc . Mọi chuyện rất tốt , cho đến khi ngày hôm ấy đến . Tôi đang đọc sách trên đường về như thường lệ , phía sau tôi là La An Nhi và đám bạn của nó . Tôi chỉnh lại cặp mắt kính dày cui của mình sau đó đọc tiếp phần còn lại . Bỗng dưng có tiếng chạy ở phía sau , rồi một cánh tay đẩy tôi ra đường lớn , vừa hay một chiếc xe bán tải lớn chạy đến và ......Tôi bị tai nạn giao thông . Ông trời phù hộ , tôi đại nạn không chết , nhưng lại bị chấn thương nặng ở chân . Tôi sống như thế nào cũng cần xe lăn , không có nó tôi không sống nổi . La An Nhi vì đường lúc ấy vắng , không có ai ngoài nó và lũ bạn bao che nên không bị kết án . Tôi đau đớn lắm , giá như lúc ấy chỉ cần một người chứng kiến thôi đã đủ rồi . Nó sẽ vào tù , trả lại tội ác nó gây ra . Tôi đã hiểu rằng mình không thể sống trong căn nhà này nữa rồi . Khi chân đã lành lặn hẳn , tôi chọn chuyển đi . Năm ấy tôi mười sáu , vẫn còn là trẻ vị thành niên . Tôi nghỉ việc ở quán ăn đã cưu mang mình , sau đó lại trở thành một người vô gia cư . May là tôi còn có thể xin làm việc ở chỗ khác . Chỗ mới của tôi làm là một nhà hàng ba sao , lương ở nơi đây cũng cao hơn chỗ trước . Cuộc sống của tôi lúc này thuộc loại không dư dả nhưng quá thiếu thốn . Nhiều lúc đi làm đêm khuya gặp biến thái , tôi rất lo . Mỗi lần về nhà trọ , tôi đều mở những đoạn phim dạy võ phòng thân .Năm lên mười tám , tận dụng ưu thế giỏi lịch sử của mình , tôi đăng ký làm hướng dẫn viên của bảo tàng lịch sử thành phố và đã trúng tuyển . Tôi lúc ấy đã nhảy cẫn lên vì vui sướng . Nhưng mà có điều....Tôi chưa từng nghĩ đến việc mình bị kì thị khi đi làm vì chưa có bằng cấp ba . Dù vậy nhưng kiến thức của tôi vẫn được tính là uyên bác hơn những người khác nhiều . Tôi bị họ xa lánh , ruồng bỏ . Tôi dần dần cảm thấy cuộc sống này quá chán nản . Một ngày nọ tôi đang đi về sau giờ làm . Hôm ấy là sinh nhật tuổi mười tám của tôi . Tôi đi trên đường về nhà trọ . Đang đi thì bỗng từ đâu dưới chân tôi có một mảnh giấy . Tôi đứng lại , nhặt tờ giấy đó lên . Bên trong mảnh giấy viết :Hỡi thần ơi
Xin hãy ban cho con một cuộc sống mới
Để con có thể hạnh phúc trôi qua từng ngày
Nỗi thống khổ này mấy ai thấu
Lời cầu nguyện liệu được thần nghe thấy
Không giờ thập tam hào tinh kì ngũ
Khi ánh sáng và bóng tối hoà hợp .
Ánh tà dương cuối cùng rơi xuống mặt đất
Mọi chuyện....
Sẽ bắt đầu . Đọc xong tờ giấy , tôi có hơi hoảng loạn một chút . Thập tam hào tinh kì ngũ nghĩa là thứ sáu ngày mười ba nhưng mà hôm nay chính là thứ sáu ngày mười ba . Rồi còn khi ánh tà dương cuối cùng rơi xuống mặt đất nữa . Chỗ tôi hiện tại cũng sắp tối rồi . Tôi sợ lắm . Tôi cố gắng chạy thật nhanh về nhà . Tuy nhiên....Trên đường chạy , tôi đã chết . Không lí do , không hung thủ . Tôi cứ vậy mà ra đi , để lại những khúc mắc chưa có lời giải đáp . Sau đó thì ....tôi xuyên không . Nhưng mà thôi , chuyện này không quan trọng . Thoát khỏi cái cuộc sống kinh tởm đó , tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn . Hiện giờ , cuộc sống của tôi và Luvinia tuy thiếu thốn như vô cùng êm ấm , hạnh phúc . Luvinia không phải là người Anh , cô ấy là người Trung Quốc . Tôi phát hiện điểm này khi cô ấy giao tiếp tiếng anh không không tốt cộng thêm việc cô ấy hay nói chuyện với ai đó qua điện thoại bằng tiếng Trung . Dĩ nhiên tôi hiểu cô ấy đang nói gì . Ngoại hình cô ấy cũng không giống người phương Tây chút nào . Luvinia mang một vẻ đẹp đậm chất á đông , rất thanh thuần và trong sáng . Cô ấy có mái tóc dài , đen như gỗ mun . Da cô ấy trắng nhưng hơi vàng , mắt một mí nữa . Cô ấy hơi gầy , nhưng khá cao . Dù không quyến rũ nhưng tôi thấy mỗi khi đi ra ngoài , những người đang ông vẫn nhìn cô ấy bằng một ánh mắt say đắm . Tôi hơi khác so với cô . Tôi không được cao như những đứa bé đồng trang lứa . Tôi thấp bé và ốm yếu , ai nhìn tôi cũng nghĩ tôi đang mắc một căn bệnh gì đó . Dù không có bố nhưng tôi đoán rằng bố tôi chính là một người châu Âu . Vì tôi có làn da trắng và đồng tử màu xanh lá tự nhiên . Tóc của tôi màu nâu đen , ngũ quan trên mặt thì có lẽ tôi thừa hưởng từ Luvinia . Vẻ đẹp của tôi lai giữa Đông và Tây . Song vì ngũ quan quá giống người phương Đông nên nhiều người nhìn vào vẫn nghĩ tôi là người châu Á .
.
.
.
Vào một ngày giáng sinh nọ . Khác với trời tuyết hằng năm , giáng sinh năm nay trời mưa tầm tã , Luvinia dẫn tôi đến trung tâm thương mại mua đồ . Cô ấy vừa mới nhận lương . Khi mua đồ xong , cô ấy bảo tôi đứng chờ sau đó băng qua đường mua kem cho tôi . Tôi cầm chiếc ô cô ấy đưa cho mình rồi nhìn cô đi sang đường . Cô mua kem , sau khi kem ra lò , cô cầm cẩn thận và đi lại sang lề chỗ tôi . Mọi thứ đang rất bình thường thì một chiếc xe ô tô chạy đến với tốc rất cao đâm sầm vào Luvinia . Lúc ấy tôi mới năm tuổi nên hoảng lắm . Chạy lao ra đường lớn mặc kệ mọi người khuyên bảo . Tôi ôm xác mẹ vào lòng , nước mặt cứ thế mà hai hàng chảy dài . Những người lớn ở đó thì đến ai ủi tôi . Đối với tôi , tôi chỉ có một người mẹ duy nhất tên là Luvinia . Cô ấy bây giờ mất rồi , tôi còn ai là chỗ dựa đây . Tôi nhớ cách cô gọi tên tôi là Selena đầy yêu thương . Tôi nhớ cách cô chăm sóc tôi mỗi khi tôi bị ốm , tôi nhớ hết chứ . Kiếp này cho dù có sống cực khổ thì tôi cũng không bao giờ muốn làm trẻ mồ côi . Tôi gục đầu xuống đường dưới cái lạnh thấu xương của mưa dầm . Tôi khóc không thành tiếng , chỉ nhìn cây kem mà Luvinia vẫn đang cầm trên tay . Cô lấy nó từ bàn tay đã không còn hơi ấm , cắn một cái . Có lẽ trước khi chết , cô vẫn muốn tôi ăn que kem cuối cùng mà cô tặng cho tôi . Những người xung quanh thì nhìn tôi bằng một ánh mắt chua xót . Khoảng mười lăm phút sau , cảnh sát đến kèm theo một tên đàn ông bị còng tay . Đây chắc chắn là người đã lái chiếc xe đó . Tôi căm phẫn nhìn ông ta , dùng hết sức mình mà đá ông ấy . Ông ta rên lên một tiếng . Thấy vậy , tôi liền đánh ông ta thêm cái nữa . Ông ta rít lên , nói :
" Con nhỏ này , tao sẽ đập chết mày " Tôi hừ lạnh một tiếng , thì ra là một tên nghiện rượu . Hắn ngốc à ? Hai tay bị còng như thế thì đập chết tôi kiểu gì ? Gây tai nạn giao thông làm Luvinia chết . Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho loại người phế thải này . Không nói không rằng , tôi dùng chân đá vào bụng hắn khiến hắn gập người đau điến ." Con mẹ nó , mày dám đánh tao ?" Hắn gào lên " Tôi dám đánh ông đó ? Có vấn đề sao ? Tội phạm " Tôi nói , cười nửa miệng , hiện tại trong lòng cực kì muốn xem hắn bộ dạng sống không bằng chết của hắn ở trong ngục tù " M..mày ..." Hắn ta tức giận nói Một nam cảnh sát trẻ thấy tôi đang đứng đối diện tên tội phạm , trong lòng liền dâng lên nỗi sợ hãi . Anh ta chạy đến , hỏi tôi :
" Em có sao không ? Hắn có làm gì em không ?" " Tôi không sao . Việc quan trọng bây giờ của các người là tống tên này vào ngục vì dám tông chết Luvinia " Tôi lạnh lùng nói " Em có quen biết nạn nhân ?" Anh cảnh sát nhìn tôi đầy lo lắng " T..tôi là con của nạn nhân . Luvinia là mẹ đơn thân " Tôi đáp , nước mắt chực trào raAnh cảnh sát nghe thế thì không khỏi hoảng hốt . Nạn nhân là mẹ đơn thân của một đứa con chỉ mới năm tuổi . Đứa bé này bây giờ phải là trẻ mồ côi sao ? Anh ta đứng dậy , an ủi tôi rồi đi đến chỗ cảnh sát trưởng nói chuyện . " Thật là đáng thương " Cảnh sát trưởng thương xót nói " Có lẽ chúng ta phải đưa cô bé đến viện phúc lợi trẻ em ." " Tôi cũng nghĩ vậy " Cậu cảnh sát trẻ đáp Nói xong , anh cảnh sát trẻ và cảnh sát trưởng bước đến chỗ tôi . Hai người họ , hai vẻ mặt i chang nhau , đều trông rất không nỡ . " Này cô bé . Cháu sẽ không phiền nếu cháu chuyển đến viện phúc lợi trẻ em chứ ?" Cảnh sát trưởng ôn tồn nói Mắt tôi lúc này sáng lên . Viện phúc lợi trẻ em ? Tôi sẽ được chuyển đến sống ở đó sao ? Có lẽ là không còn Luvinia , nhưng được sống tại viện phúc lợi trẻ em cũng đỡ hơn phải làm ăn xin ngoài đường nhỉ ? Nghĩ ngợi một hồi tôi cũng đồng ý . Nhưng trước tiên , tôi phải về căn gác xếp nhỏ kia , thu dọn đồ đạc đã . Cảnh sát hộ tống tôi về chỗ ở là anh cảnh sát trẻ kia . Anh ấy trông rất hiền hoà , nói chuyện rất hài hước , hoặc có lẽ anh ấy muốn làm tôi vui sau khi chuyện buồn xảy ra . Thật tình má nói thì tôi khá thích anh ấy . Vài ngày sau , tôi chuyển đến viện phúc lợi trẻ em . Ở đây có rất nhiều trẻ nhỏ hay mới sinh ra . Tất cả những sinh mạng nhỏ bé đó đều bị người lớn bỏ rơi không thương tiếc . Tôi đau lòng thay cho họ . Viện trưởng sau khi nghe chuyện của tôi thì cực kì xúc động . Bà rất thương cho hoàn cảnh sống thiếu thốn của tôi . Những người bạn ở đây đều rất thân thiện , tôi thân nhất với một bạn nữ tên là Libra , nhỏ hơn tôi ba tuổi . Bạn ấy dễ thương lắm , nói chuyện hóm hỉnh , đáng yêu . Với một người có tính cách trầm và cứng nhắc như tôi thì cô ấy giống như là góp thêm màu hồng vào của tôi . Làm bạn với cô ấy thật sự rất tuyệt . Chỉ là ... khi tôi chuyển đến viện phúc lợi được một năm , bạn ấy đã được một gia đình nhận nuôi . Tôi không nhớ rõ , chỉ nhớ rằng đó là một cụ bà , theo sau là một chú chó hung dữ .Trong khoảng thời gian đầu chuyển đến viện phúc lợi , tôi vẫn phải thường xuyên lui tới toà án vì án mạng của Luvinia . Tên tội phạm này tên cúng cơm đầy đủ là Athan Brown - một thợ sửa xe . Lần đó là do uống rượu , hắn chạy xe tốc độ cao và đâm sầm cào Luvinia khiến cô qua đời . Hắn dùng lợi biện minh rằng là mình bị say rượu nên không biết gì hết . Ở toà án , tôi đã đã kể lại hết những sự việc diễn ra và đưa ra những lí luận sắt bén . Tôi biết là lời của một đứa trẻ năm tuổi hoàn toàn không có uy lực nhưng mà ....haizz , biết nói sao nhỉ , thẩm phán đã tin tôi và căn cứ vào hoàn cảnh mà tôi phải chịu hiện giờ thì hắn đã bị kết án chung thân . Mặc dù tôi muốn hình phạt dành cho hắn là án tử nhưng mà thế này cũng ổn . Cả đời sống trong ngục tù , tôi sẽ cho ông ấy biết thế nào là cô đơn đến tột cùng . Sau vụ đó , tôi đã có một cuộc sống êm đềm trong viện phúc lợi . Tuy thỉng thoảng tôi gẫn luôn nhớ Luvinia . Mỗi lần nhớ cô , tôi đều lấy ảnh mà tôi chụp chung với cô vào mấy tháng trước . Cô thật xinh đẹp . Nét đẹp của cô dịu dàng như nước suối . Trông giống như tiên nữ vậy . Tôi sống không có cô thật sự cảm thấy rất trống vắng .Tôi càng lớn càng xinh đẹp giống Luvinia vậy . Tuy tôi có đôi mắt xanh của người châu Âu nhưng đường nét trên mặt tôi hầu hết là người châu Á . Phải nói là gen của Luvinia mạnh quá đi mất . Năm nay tôi bảy tuổi rồi , lớn hơn nhiều so với hai năm trước . Ở viện phúc lợi này , nơi tôi lui tới nhiều nhất chính là thư viện . Một buổi sáng chủ nhật tuyệt vời như thế này thì ngâm mình trong thư viện vẫn là tuyệt nhất ." Selena , hôm nay con dậy sớm thế " Cô quản lí thư viện chào hỏi tôi" Hôm nay con dậy sớm để đến thư viện đọc sách ạ !" Tôi vui vẻ mỉm cười , bước đến quầy đưa thẻ đọc sách cho quản lí thư viện " Cô thì nghĩ là trẻ em nên ngủ dậy trễ một chút " Tôi ậm ừ một tiếng , sau đó bước đến tủ sách . Cuộc sống của tôi bây giờ chỉ có sách . Đây là sự tự nguyện của tôi chứ không phải sự ép buộc . Tôi có hứng thú với sách , đặc biệt là sách liên quan đến khoa học tự nhiên . Đối với tôi đây là những thành tựu vĩ đại của loài người , một niềm tự hào vô bờ bến . Tôi đang đọc dở trang ba mươi trong quyển sách
thì cô Helena - một nhân viên trong viện phúc lợi gọi tôi xuống tầng . " Selena , có người muốn tìm con " " Vâng ạ , con xuống ngay đây " Tôi gấp quyển sách lại , trong lòng thầm nghĩ ai lại muốn tìm mình chứ ? Tôi đi xuống tầng , trước mặt tôi là cô Helena và hai ông bà khoảng hơn năm mươi tuổi . Hai người ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt vui mừng . Tôi hỏi cô Helena :
" Cô ơi , hai người này là ai vậy ?" Cô Helena nhìn tôi , ánh mắt có chút không nỡ nói :
" Đây chính là ông bà ngoại của con "_________________________________________
Hết chương 1
Xin chào mọi người mình là 阮玉行 đây !
Đây là một bộ truyện đồng nhân Harry Potter mới mà mình sẽ đăng .
Lí do mà mình xoá bộ truyện kia là vì mình nghĩ mình đang bí ý tưởng và cốt truyện của nó căn bản là quá nhàm chán , mạch truyện diễn ra quá nhanh .
Chỉ vậy thôi
Nếu mọi người thấy chương này hay thì hãy bình chọn , còn nếu muốn góp ý thì hãy bình luận nhé 😆
Bye !🤗🤗
Buổi tối tốt lành 🥰🥰🥰🥰
" Đây , Luvinia , đứa bé đây " Sau đó , tôi được đặt xuống trên một chiếc giường xập xệ . Tôi ngoan ngoãn nằm xuống . Bên cạnh tôi là một người phụ nữ , à không , một cô gái có lẽ chỉ dưới hai mươi tuổi . Cô ấy trẻ lắm . Gương mặt cô hơi hốc hác , trông như không được ăn uống đủ chất . Cô ấy lấy bàn tay gầy gò của mình xoa mặt tôi , tôi cảm nhận được hơi ấm và mồ hôi từ bàn tay cô . Cô nhìn tôi đầy trìu mến , ánh mắt rất xúc động , ôn tồn nhẹ nhàng nói :
" Con yêu , con chào đời rồi "
.
.
.Ngày hôm sau , tôi và người mẹ tên Luvinia của mình đi ra khỏi căn nhà đó . Cô ấy bồng tôi ,tay kia cầm giỏ đồ mà bước ra khỏi cái căn nhà bụi bặm kia . Chúng tôi đã đi rất lâu mới tìm được một nhà trọ mà chủ ở đó đồng ý cho hai mẹ con tôi ở không trả tiền trong mấy ngày . Luvinia , cô ấy là mẹ tôi . Cô ấy bây giờ rất trẻ , không có tiền , hoàn toàn không đủ khả năng để trang trải cuộc sống . Mỗi ngày cô ấy đều phải làm việc rất vất vả . Tuy là phụ nữ nhưng hằng ngày cô ấy đều phải làm công việc bốc vác , ngày nào đi làm về trán cô đều lấm tấm mồ hồi .Mỗi khi nhận lương , cô đều dành gần hết số tiền để mua sữa cho tôi . Cô ấy có thể không có đồ mới , nhưng tôi nhất định phải có . Tôi thật sự rất thương cô . Mấy năm sau , khi tôi lên ba tuổi , tôi bắt đầu lấy lại được ký ức cũ của mình . Tôi không phải là một đứa trẻ mới sinh ra bình thường , tôi là một người trưởng thành bị xuyên không vào đây . Kiếp trước , tôi là một cô nhi . Thật tình thì lúc đầu tôi cũng có gia đình êm ấm , nhưng vì một tai nạn ô tô mà họ qua đời , để lại một đứa trẻ mười tuổi bơ vơ giữa cuộc sống xô bồ . Sau khi ba mẹ mất , tôi sống bằng cách làm ăn xin . Lớn hơn một chút , tôi lại đi làm phục vụ cho những quán ăn đông khách . Nhờ công việc này mà tôi đã có thể sống thoải mái hơn . Ông chủ quán ăn tôi làm lúc ấy là một người rất tốt bụng . Ông ấy cho tôi ở nhờ nhà ông và vợ . Ông cũng có một cô con gái trạc tuổi tôi tên là La An Nhi . Khác với bố nó , La An Nhi là một người cực kì xấu tính . Nó đã từng vứt quần áo mà ba mẹ nó mua cho tôi ra ngoài cửa , đánh tôi mỗi khi hai ông bà không có ở nhà . Cuộc sống cũng chẳng mấy vui vẻ gì , nhưng may là hai ông bà chủ đều rất yêu thương tôi , coi tôi như máu mủ , ruột thịt . Khi ấy do có chút tiền , tôi lâu lâu sẽ ra thư viện mua sách về đọc . Tôi yêu thích lịch sử nên khi có tiền thường sẽ thuê loại sách này đọc . Lâu dần ông bà La đã phát hiện ra thiên phú của tôi , càng đầu tư hơn nữa . Tôi cũng được đi học như La An Nhi , chỉ khác là tôi học giỏi còn nó học tệ . Ba mẹ nó thấy thế liền khuyên tôi dạy bổ túc cho nó , tôi đồng ý . Hai ông bà đã cho tôi chỗ ở , cho tôi đi học , tôi căn bản là không thể từ chối . Tuy dạy kèm cho La An Nhi có chút khó khăn , nhưng bù lại nhận được sự yêu thương của hai ông bà thì tôi rất hạnh phúc . Mọi chuyện rất tốt , cho đến khi ngày hôm ấy đến . Tôi đang đọc sách trên đường về như thường lệ , phía sau tôi là La An Nhi và đám bạn của nó . Tôi chỉnh lại cặp mắt kính dày cui của mình sau đó đọc tiếp phần còn lại . Bỗng dưng có tiếng chạy ở phía sau , rồi một cánh tay đẩy tôi ra đường lớn , vừa hay một chiếc xe bán tải lớn chạy đến và ......Tôi bị tai nạn giao thông . Ông trời phù hộ , tôi đại nạn không chết , nhưng lại bị chấn thương nặng ở chân . Tôi sống như thế nào cũng cần xe lăn , không có nó tôi không sống nổi . La An Nhi vì đường lúc ấy vắng , không có ai ngoài nó và lũ bạn bao che nên không bị kết án . Tôi đau đớn lắm , giá như lúc ấy chỉ cần một người chứng kiến thôi đã đủ rồi . Nó sẽ vào tù , trả lại tội ác nó gây ra . Tôi đã hiểu rằng mình không thể sống trong căn nhà này nữa rồi . Khi chân đã lành lặn hẳn , tôi chọn chuyển đi . Năm ấy tôi mười sáu , vẫn còn là trẻ vị thành niên . Tôi nghỉ việc ở quán ăn đã cưu mang mình , sau đó lại trở thành một người vô gia cư . May là tôi còn có thể xin làm việc ở chỗ khác . Chỗ mới của tôi làm là một nhà hàng ba sao , lương ở nơi đây cũng cao hơn chỗ trước . Cuộc sống của tôi lúc này thuộc loại không dư dả nhưng quá thiếu thốn . Nhiều lúc đi làm đêm khuya gặp biến thái , tôi rất lo . Mỗi lần về nhà trọ , tôi đều mở những đoạn phim dạy võ phòng thân .Năm lên mười tám , tận dụng ưu thế giỏi lịch sử của mình , tôi đăng ký làm hướng dẫn viên của bảo tàng lịch sử thành phố và đã trúng tuyển . Tôi lúc ấy đã nhảy cẫn lên vì vui sướng . Nhưng mà có điều....Tôi chưa từng nghĩ đến việc mình bị kì thị khi đi làm vì chưa có bằng cấp ba . Dù vậy nhưng kiến thức của tôi vẫn được tính là uyên bác hơn những người khác nhiều . Tôi bị họ xa lánh , ruồng bỏ . Tôi dần dần cảm thấy cuộc sống này quá chán nản . Một ngày nọ tôi đang đi về sau giờ làm . Hôm ấy là sinh nhật tuổi mười tám của tôi . Tôi đi trên đường về nhà trọ . Đang đi thì bỗng từ đâu dưới chân tôi có một mảnh giấy . Tôi đứng lại , nhặt tờ giấy đó lên . Bên trong mảnh giấy viết :Hỡi thần ơi
Xin hãy ban cho con một cuộc sống mới
Để con có thể hạnh phúc trôi qua từng ngày
Nỗi thống khổ này mấy ai thấu
Lời cầu nguyện liệu được thần nghe thấy
Không giờ thập tam hào tinh kì ngũ
Khi ánh sáng và bóng tối hoà hợp .
Ánh tà dương cuối cùng rơi xuống mặt đất
Mọi chuyện....
Sẽ bắt đầu . Đọc xong tờ giấy , tôi có hơi hoảng loạn một chút . Thập tam hào tinh kì ngũ nghĩa là thứ sáu ngày mười ba nhưng mà hôm nay chính là thứ sáu ngày mười ba . Rồi còn khi ánh tà dương cuối cùng rơi xuống mặt đất nữa . Chỗ tôi hiện tại cũng sắp tối rồi . Tôi sợ lắm . Tôi cố gắng chạy thật nhanh về nhà . Tuy nhiên....Trên đường chạy , tôi đã chết . Không lí do , không hung thủ . Tôi cứ vậy mà ra đi , để lại những khúc mắc chưa có lời giải đáp . Sau đó thì ....tôi xuyên không . Nhưng mà thôi , chuyện này không quan trọng . Thoát khỏi cái cuộc sống kinh tởm đó , tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn . Hiện giờ , cuộc sống của tôi và Luvinia tuy thiếu thốn như vô cùng êm ấm , hạnh phúc . Luvinia không phải là người Anh , cô ấy là người Trung Quốc . Tôi phát hiện điểm này khi cô ấy giao tiếp tiếng anh không không tốt cộng thêm việc cô ấy hay nói chuyện với ai đó qua điện thoại bằng tiếng Trung . Dĩ nhiên tôi hiểu cô ấy đang nói gì . Ngoại hình cô ấy cũng không giống người phương Tây chút nào . Luvinia mang một vẻ đẹp đậm chất á đông , rất thanh thuần và trong sáng . Cô ấy có mái tóc dài , đen như gỗ mun . Da cô ấy trắng nhưng hơi vàng , mắt một mí nữa . Cô ấy hơi gầy , nhưng khá cao . Dù không quyến rũ nhưng tôi thấy mỗi khi đi ra ngoài , những người đang ông vẫn nhìn cô ấy bằng một ánh mắt say đắm . Tôi hơi khác so với cô . Tôi không được cao như những đứa bé đồng trang lứa . Tôi thấp bé và ốm yếu , ai nhìn tôi cũng nghĩ tôi đang mắc một căn bệnh gì đó . Dù không có bố nhưng tôi đoán rằng bố tôi chính là một người châu Âu . Vì tôi có làn da trắng và đồng tử màu xanh lá tự nhiên . Tóc của tôi màu nâu đen , ngũ quan trên mặt thì có lẽ tôi thừa hưởng từ Luvinia . Vẻ đẹp của tôi lai giữa Đông và Tây . Song vì ngũ quan quá giống người phương Đông nên nhiều người nhìn vào vẫn nghĩ tôi là người châu Á .
.
.
.
Vào một ngày giáng sinh nọ . Khác với trời tuyết hằng năm , giáng sinh năm nay trời mưa tầm tã , Luvinia dẫn tôi đến trung tâm thương mại mua đồ . Cô ấy vừa mới nhận lương . Khi mua đồ xong , cô ấy bảo tôi đứng chờ sau đó băng qua đường mua kem cho tôi . Tôi cầm chiếc ô cô ấy đưa cho mình rồi nhìn cô đi sang đường . Cô mua kem , sau khi kem ra lò , cô cầm cẩn thận và đi lại sang lề chỗ tôi . Mọi thứ đang rất bình thường thì một chiếc xe ô tô chạy đến với tốc rất cao đâm sầm vào Luvinia . Lúc ấy tôi mới năm tuổi nên hoảng lắm . Chạy lao ra đường lớn mặc kệ mọi người khuyên bảo . Tôi ôm xác mẹ vào lòng , nước mặt cứ thế mà hai hàng chảy dài . Những người lớn ở đó thì đến ai ủi tôi . Đối với tôi , tôi chỉ có một người mẹ duy nhất tên là Luvinia . Cô ấy bây giờ mất rồi , tôi còn ai là chỗ dựa đây . Tôi nhớ cách cô gọi tên tôi là Selena đầy yêu thương . Tôi nhớ cách cô chăm sóc tôi mỗi khi tôi bị ốm , tôi nhớ hết chứ . Kiếp này cho dù có sống cực khổ thì tôi cũng không bao giờ muốn làm trẻ mồ côi . Tôi gục đầu xuống đường dưới cái lạnh thấu xương của mưa dầm . Tôi khóc không thành tiếng , chỉ nhìn cây kem mà Luvinia vẫn đang cầm trên tay . Cô lấy nó từ bàn tay đã không còn hơi ấm , cắn một cái . Có lẽ trước khi chết , cô vẫn muốn tôi ăn que kem cuối cùng mà cô tặng cho tôi . Những người xung quanh thì nhìn tôi bằng một ánh mắt chua xót . Khoảng mười lăm phút sau , cảnh sát đến kèm theo một tên đàn ông bị còng tay . Đây chắc chắn là người đã lái chiếc xe đó . Tôi căm phẫn nhìn ông ta , dùng hết sức mình mà đá ông ấy . Ông ta rên lên một tiếng . Thấy vậy , tôi liền đánh ông ta thêm cái nữa . Ông ta rít lên , nói :
" Con nhỏ này , tao sẽ đập chết mày " Tôi hừ lạnh một tiếng , thì ra là một tên nghiện rượu . Hắn ngốc à ? Hai tay bị còng như thế thì đập chết tôi kiểu gì ? Gây tai nạn giao thông làm Luvinia chết . Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho loại người phế thải này . Không nói không rằng , tôi dùng chân đá vào bụng hắn khiến hắn gập người đau điến ." Con mẹ nó , mày dám đánh tao ?" Hắn gào lên " Tôi dám đánh ông đó ? Có vấn đề sao ? Tội phạm " Tôi nói , cười nửa miệng , hiện tại trong lòng cực kì muốn xem hắn bộ dạng sống không bằng chết của hắn ở trong ngục tù " M..mày ..." Hắn ta tức giận nói Một nam cảnh sát trẻ thấy tôi đang đứng đối diện tên tội phạm , trong lòng liền dâng lên nỗi sợ hãi . Anh ta chạy đến , hỏi tôi :
" Em có sao không ? Hắn có làm gì em không ?" " Tôi không sao . Việc quan trọng bây giờ của các người là tống tên này vào ngục vì dám tông chết Luvinia " Tôi lạnh lùng nói " Em có quen biết nạn nhân ?" Anh cảnh sát nhìn tôi đầy lo lắng " T..tôi là con của nạn nhân . Luvinia là mẹ đơn thân " Tôi đáp , nước mắt chực trào raAnh cảnh sát nghe thế thì không khỏi hoảng hốt . Nạn nhân là mẹ đơn thân của một đứa con chỉ mới năm tuổi . Đứa bé này bây giờ phải là trẻ mồ côi sao ? Anh ta đứng dậy , an ủi tôi rồi đi đến chỗ cảnh sát trưởng nói chuyện . " Thật là đáng thương " Cảnh sát trưởng thương xót nói " Có lẽ chúng ta phải đưa cô bé đến viện phúc lợi trẻ em ." " Tôi cũng nghĩ vậy " Cậu cảnh sát trẻ đáp Nói xong , anh cảnh sát trẻ và cảnh sát trưởng bước đến chỗ tôi . Hai người họ , hai vẻ mặt i chang nhau , đều trông rất không nỡ . " Này cô bé . Cháu sẽ không phiền nếu cháu chuyển đến viện phúc lợi trẻ em chứ ?" Cảnh sát trưởng ôn tồn nói Mắt tôi lúc này sáng lên . Viện phúc lợi trẻ em ? Tôi sẽ được chuyển đến sống ở đó sao ? Có lẽ là không còn Luvinia , nhưng được sống tại viện phúc lợi trẻ em cũng đỡ hơn phải làm ăn xin ngoài đường nhỉ ? Nghĩ ngợi một hồi tôi cũng đồng ý . Nhưng trước tiên , tôi phải về căn gác xếp nhỏ kia , thu dọn đồ đạc đã . Cảnh sát hộ tống tôi về chỗ ở là anh cảnh sát trẻ kia . Anh ấy trông rất hiền hoà , nói chuyện rất hài hước , hoặc có lẽ anh ấy muốn làm tôi vui sau khi chuyện buồn xảy ra . Thật tình má nói thì tôi khá thích anh ấy . Vài ngày sau , tôi chuyển đến viện phúc lợi trẻ em . Ở đây có rất nhiều trẻ nhỏ hay mới sinh ra . Tất cả những sinh mạng nhỏ bé đó đều bị người lớn bỏ rơi không thương tiếc . Tôi đau lòng thay cho họ . Viện trưởng sau khi nghe chuyện của tôi thì cực kì xúc động . Bà rất thương cho hoàn cảnh sống thiếu thốn của tôi . Những người bạn ở đây đều rất thân thiện , tôi thân nhất với một bạn nữ tên là Libra , nhỏ hơn tôi ba tuổi . Bạn ấy dễ thương lắm , nói chuyện hóm hỉnh , đáng yêu . Với một người có tính cách trầm và cứng nhắc như tôi thì cô ấy giống như là góp thêm màu hồng vào của tôi . Làm bạn với cô ấy thật sự rất tuyệt . Chỉ là ... khi tôi chuyển đến viện phúc lợi được một năm , bạn ấy đã được một gia đình nhận nuôi . Tôi không nhớ rõ , chỉ nhớ rằng đó là một cụ bà , theo sau là một chú chó hung dữ .Trong khoảng thời gian đầu chuyển đến viện phúc lợi , tôi vẫn phải thường xuyên lui tới toà án vì án mạng của Luvinia . Tên tội phạm này tên cúng cơm đầy đủ là Athan Brown - một thợ sửa xe . Lần đó là do uống rượu , hắn chạy xe tốc độ cao và đâm sầm cào Luvinia khiến cô qua đời . Hắn dùng lợi biện minh rằng là mình bị say rượu nên không biết gì hết . Ở toà án , tôi đã đã kể lại hết những sự việc diễn ra và đưa ra những lí luận sắt bén . Tôi biết là lời của một đứa trẻ năm tuổi hoàn toàn không có uy lực nhưng mà ....haizz , biết nói sao nhỉ , thẩm phán đã tin tôi và căn cứ vào hoàn cảnh mà tôi phải chịu hiện giờ thì hắn đã bị kết án chung thân . Mặc dù tôi muốn hình phạt dành cho hắn là án tử nhưng mà thế này cũng ổn . Cả đời sống trong ngục tù , tôi sẽ cho ông ấy biết thế nào là cô đơn đến tột cùng . Sau vụ đó , tôi đã có một cuộc sống êm đềm trong viện phúc lợi . Tuy thỉng thoảng tôi gẫn luôn nhớ Luvinia . Mỗi lần nhớ cô , tôi đều lấy ảnh mà tôi chụp chung với cô vào mấy tháng trước . Cô thật xinh đẹp . Nét đẹp của cô dịu dàng như nước suối . Trông giống như tiên nữ vậy . Tôi sống không có cô thật sự cảm thấy rất trống vắng .Tôi càng lớn càng xinh đẹp giống Luvinia vậy . Tuy tôi có đôi mắt xanh của người châu Âu nhưng đường nét trên mặt tôi hầu hết là người châu Á . Phải nói là gen của Luvinia mạnh quá đi mất . Năm nay tôi bảy tuổi rồi , lớn hơn nhiều so với hai năm trước . Ở viện phúc lợi này , nơi tôi lui tới nhiều nhất chính là thư viện . Một buổi sáng chủ nhật tuyệt vời như thế này thì ngâm mình trong thư viện vẫn là tuyệt nhất ." Selena , hôm nay con dậy sớm thế " Cô quản lí thư viện chào hỏi tôi" Hôm nay con dậy sớm để đến thư viện đọc sách ạ !" Tôi vui vẻ mỉm cười , bước đến quầy đưa thẻ đọc sách cho quản lí thư viện " Cô thì nghĩ là trẻ em nên ngủ dậy trễ một chút " Tôi ậm ừ một tiếng , sau đó bước đến tủ sách . Cuộc sống của tôi bây giờ chỉ có sách . Đây là sự tự nguyện của tôi chứ không phải sự ép buộc . Tôi có hứng thú với sách , đặc biệt là sách liên quan đến khoa học tự nhiên . Đối với tôi đây là những thành tựu vĩ đại của loài người , một niềm tự hào vô bờ bến . Tôi đang đọc dở trang ba mươi trong quyển sách
thì cô Helena - một nhân viên trong viện phúc lợi gọi tôi xuống tầng . " Selena , có người muốn tìm con " " Vâng ạ , con xuống ngay đây " Tôi gấp quyển sách lại , trong lòng thầm nghĩ ai lại muốn tìm mình chứ ? Tôi đi xuống tầng , trước mặt tôi là cô Helena và hai ông bà khoảng hơn năm mươi tuổi . Hai người ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt vui mừng . Tôi hỏi cô Helena :
" Cô ơi , hai người này là ai vậy ?" Cô Helena nhìn tôi , ánh mắt có chút không nỡ nói :
" Đây chính là ông bà ngoại của con "_________________________________________
Hết chương 1
Xin chào mọi người mình là 阮玉行 đây !
Đây là một bộ truyện đồng nhân Harry Potter mới mà mình sẽ đăng .
Lí do mà mình xoá bộ truyện kia là vì mình nghĩ mình đang bí ý tưởng và cốt truyện của nó căn bản là quá nhàm chán , mạch truyện diễn ra quá nhanh .
Chỉ vậy thôi
Nếu mọi người thấy chương này hay thì hãy bình chọn , còn nếu muốn góp ý thì hãy bình luận nhé 😆
Bye !🤗🤗
Buổi tối tốt lành 🥰🥰🥰🥰
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com