TruyenHHH.com

Đồng Nhân Harry Potter: Chồn Và Rồng Nhỏ

CHƯƠNG 5 - Trở lại là con người

lifofayeaww

Nhiều tuần nhiều tháng trôi đi. Tôi cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ cảm giác về làm người. Kể từ tháng tám năm ngoái tôi đã phải duy trì hình dạng con chồn này rồi. Lâu lâu mới len lén trở về hình người được. Vì vậy thật may mắn khi ngày này cuối cùng cũng tới, tổng kết năm học... đại loại vậy.

Trong năm học này, năm học đầu tiên của cậu chủ nhỏ nhà Malfoy xảy ra rất nhiều chuyện kỳ dị nhưng điều may mắn là Draco không sao cả, tôi và cậu đều an toàn.

Đầu năm học với sự bất ngờ của 'cậu bé sống sót' Harry Potter và tài năng tầm thủ thiên phú. Lễ Halloween với sự tấn công của quỷ khổng lồ làm nên bộ ba nhà Gryffindoor. Kỳ nghỉ đông chán ngắt nhưng ít nhất tôi làm quen được với tất cả mọi thứ ở Hogwarst, các bức tranh, hồn ma... họ đều biết tôi. Màn phá luật hơi ấu trĩ của Draco có xu hướng tự dính bẫy. Việc nhìn thấy một sinh vật tuyệt trần bị hút cạn sinh lực trong rừng cấm. Bộ ba Gryffindoor còn gây bất ngờ nữa vào cuối năm học khi thăm nhập vào khu vực cấm ở cầu thang nào đó mà ngài Albus từng dặn dò đầu năm, tôi đoán họ sẽ bị trừ điểm. Tôi còn trực tiếp nghe lời kể về một 'chiến công lẫy lừng' của Ronald Weasley vào mấy hôm trước.

Hogwarst khoác bên ngoài là vẻ trầm mình của thời gian, bên trong lại là từng tốp học sinh với những tính cách dáng vẻ cùng thân phận khác biệt.

Hôm nay trong nhà ăn treo đầy các thể loại màu sắc và trang trí phong cách Slytherin. Màu xanh lục và xám bạc chạy dọc quanh, tôi hào hứng nhìn cờ hiệu to tướng của nhà. Slytherin liên tiếp dành cúp nhà nhiều năm liền, bao nhiêu năm tôi cũng không rõ chỉ biết là Parkinson từng nói qua.

Nói chung hôm nay ai ở Slytherin cũng trông vui vẻ, huynh trưởng Rough không thể hiện rõ nhưng chắc anh ấy cũng mong chờ khoảnh khắc gặt hái thành quả này.

Nhưng không ai ngờ, sau màn phát biểu dài dòng của giáo sư Dumbledoor là một vài câu nói khiến toàn bộ Slytherin muốn trầm mình bỏ đi.

Năm nay Slytherin không giành được cúp nhà, là Gryffindoor. Vào phút cuối, hiệu trưởng cộng cho Gryffindoor rất nhiều điểm. Việc này với tôi rất vô lý.

Đầu năm ông ấy dặn đủ điều, giờ học sinh làm sai lại còn khen ngợi. Khen ngợi lòng dũng cảm của họ, ngài Albus đang làm việc mâu thuẫn với lời nói đầu năm của bản thân. Tôi nhìn trân trân vào mớ đồ trang trí thay hình đổi dạng ở sảnh và phòng ăn.

Năm nay Gryffindoor có thể dành chiến thắng nhưng hiệu trưởng dường như đã gạt đi công sức của toàn bộ Slytherin. Tôi không biết chi tiết việc gì đã xảy ra tại phòng bí mật kia nhưng thật sự đáng để Gryffindoor nhận về nhiều điểm như thế vào phút chót ư?

Tôi nhớ Draco bị huynh trưởng và chủ nhiệm nhà khiển trách vô cùng nặng nề, vì làm mất đi năm mươi điểm. Là người chịu trận chung, tôi biết nó nặng nhẹ thế nào. Họ gằn giữ từng điểm, vô cùng nghiêm túc để chiến thắng.

Slytherin không chấp nhận điều đó, họ hãnh diện với nỗ lực của bản thân. Cho nên tất cả mọi người đều rời đi, chủ nhiệm nhà cũng rời khỏi đó.

Các quý cô và tất cả học sinh năm nhất đều nuốt nước mắt vào, kiêu hãnh rời khỏi nơi không thuộc về mình.

Họ không thất bại, chỉ là có người giành được may mắn. Nhưng may mắn không thể kéo dài, chỉ có nỗ lực mới nói lên tất cả.

Trong lòng Slytherin người thắng không phải Gryffindoor dũng cảm.

Mà là họ, Slytherin vĩ đại.

Slytherin không có nhiều dũng cảm như Gryffindoor, nhiều lòng tốt như Hufflepuff, nhiều sự uyên bác như Ravenclaw, họ hay gian lận, mánh khóe, lười biếng nhưng đó không phải tất cả. Họ còn mang trong mình phẩm chất của một quý tộc, không hèn nhát, chấp nhận thua cuộc, tự tin, bao che, vô vàn điều ẩn sâu khác.

Tôi nhận ra ở Hogwarst không có nhà nào là tốt nhất, điều tốt nằm trong chính mỗi người. Năm sau, không biết rằng chiếc nón già cũ kỹ rồi sẽ cho tôi vào nhà nào đây.

---

Ngã Tư Vua bận rộn ngợp người, tôi trên vai Draco từ xa đã thấy hai bóng hình xinh đẹp với mái tóc màu bạch kim. Không khó để nhận ra ngài Malfoy và phu nhân vì họ chính là những viên ngọc giữa đá cụi, luôn tỏa sáng lấp lánh.

Nhân cơ hội Draco vui mừng tôi liền trốn đi, chạy hết sức vào nhà vệ sinh để trở lại hình người.

Tôi nhìn vào tấm gương lớn nhà vệ sinh, cuối cùng cũng không cần phải làm thú cưng nữa. Tay cứ không ngừng xoa xoa mặt mình.

Tôi thật sự rất vui vẻ. Về nhà còn được nhận tiền lương, mọi thứ đã trải qua tựa như một cánh bông hồng nhẹ nhàng lả lướt. Giờ tôi chỉ còn nhớ tới số tiền mình sẽ nhận được thôi.

Từ nhỏ tôi đã có tình yêu lớn với tiền bạc, cũng không biết là học từ ai. Mẹ tôi còn cho đó là đức tính tốt, biết quý trọng tài sản thì sau này không lo chịu thiệt... tôi không thể hiểu được tư tưởng của bà mẹ này.

Tôi không đi cùng gia đình Malfoy để cho ngài Lucius nghi ngờ làm gì, trong túi tôi có để sẵn tiền Muggle để đi taxi về nhà. Nhà tôi không ở giới phù thủy mà là ở Muggle, trong một tòa chung cư phổ thông, có ba phòng ngủ và một trong số đó là thư phòng của ba tôi.

Mẹ một tháng mới về được vài lần nên trước kia tôi mới ở cùng bạn mẹ.

Tôi có tự tin bản thân vẫn sẽ ổn dù không có người chăm sóc, có điều là một đứa trẻ ba tuổi thì không ai tin cả. Khi tôi bắt đầu biết phép biến hình 'gia truyền' thì mới bắt đầu tự lập.

So với bạn bè cùng lứa ở trường tiểu học tôi có tư tưởng hoàn toàn không có tính trẻ con. Ví như trong khi họ đang hào hứng vì sắp có tiệc liên hoan cuối năm học thì tôi lại thấy điều đó thật nhàm chán. Liên hoan lúc nào cũng có vài cái bánh quy sữa, một mẩu bánh kem và một ly sữa dâu, ăn xong thì lại làm nhiều thứ tôi không thấy thú vị. Chắc chắn không phải vì tính cách hướng nội, tự kỷ, trầm lặng gì đó vì tôi không hề quá trầm lặng hay quá hướng nội. Một con người không thể có trăm phần là hướng nội hay hướng ngoại, nếu có thì họ đang ở nhà thương điên. Tôi cũng vậy.

Tính cách của tôi dễ tiếp xúc nhưng khó gần, khi trở nên thân thiết thì tôi nói nhiều, khá để ý tới cái nhìn của người khác, mẫn cảm, cảnh giác. Vậy nên đáng ra tôi phải có kha khá bạn bè, thật chất lại chẳng có ai, tôi đoán là vì tư tưởng khác biệt. Đồng lứa ở trường tiểu học quá... ngây thơ so với tôi.

Sau khi về nhà rồi đi tắm, tôi đi đến trang viên Malfoy.

Thật sự nhà Malfoy quá giàu có, dinh thự giữa bốn bề phẳng lặng làm nổi bật cái gọi là quý tộc cổ xưa.

Tôi đến để tìm mẹ, gia tinh đều biết mặt tôi nên kiểm tra một chút rồi cho tôi vào.

Mẹ tôi đang ở thư phòng số hai. Bà đang giúp phu nhân công việc quản gia, nhiệm vụ chính của bà là trợ lý của ngài Lucius, nói chung vẫn xem như gia nhân của Malfoy. Là trợ lý thì nắm giữ rất nhiều thông tin, lý do tôi nói mẹ là một trong những gia nhân trung thành nhất, với tính cách của mình thì bà không bao giờ phản bội việc mình làm.

"Elena." Mẹ nhìn thấy tôi lấp ló ngoài cửa phòng, mỉm cười, tháo mắt kính đang đeo để lại trên bàn.

"Mẹ!" Tôi nhào vào, nũng nịu ôm bà. Dù tâm tư bất thường thì tôi vẫn là con gái của phu nhân Artist.

Bà ôm lấy tôi, dịu dàng xoa đầu làm tôi thấy mẹ thật ấm áp.

"Con nhớ mẹ lắm!"

Bà tách tôi ra nhìn mặt tôi, "Mẹ cũng nhớ con Elena, mùa đông con cũng không về làm mẹ lo lắng."

"Con vướng vào rắc rối nhỏ, không sao đâu ạ." Ngài Albus đúng là rắc rối nhỏ, cả văn phòng của ngài ấy nữa.

"Hôm nay mẹ sẽ về cùng con đi ăn."

"Vâng. Nhưng trước tiên con phải đến gặp phu nhân Malfoy để lãnh lương đã." Tôi hào hứng cười tươi với mẹ.

Mẹ nhéo mặt tôi một cái, "Ừ, phu nhân đang ở trong bếp cùng với cậu chủ." Cho nên tôi xuống bếp để tìm phu nhân Malfoy.

Đúng là Draco cũng ở đó, hai tiếng trước tôi trở về hình người cậu ấy cũng mất người bạn thú cưng nhỏ. Vẻ mặt của cậu hiện tại vừa rầu rĩ vừa hào hứng, hai loại cảm giác trái ngược tụ lại một chỗ làm gương mặt nhỏ hơi nhăn nhó.

Tôi giả vờ không quen biết cậu, đến cạnh vị phu nhân đang bận rộn trong bếp. Người hầu hay gia tinh đều có đủ thì bà vẫn thích tự tay làm bánh kẹo cho con trai.

Tới gần tôi khẽ nói, "Phu nhân."

Bà ấy quay đầu nhìn lại, gương mặt xinh đẹp như không phải là một người đã làm mẹ, vẻ thanh lịch và khí khái quý tộc được trau chuốt từ gốc đến ngọn.

"Ồ, Elena. Chờ ta một lát."

"Vâng." Tôi ngoan ngoãn gật đầu, ngồi vào một cái ghế cách Draco nửa mét.

Cậu quay qua nhìn tôi, tôi chào nhẹ một tiếng cậu chủ, Draco gật đầu đáp lại.

Draco biết tôi là ai, cũng biết tên tôi nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện tử tế, chỉ có vài câu xã giao cho phải phép. Cậu không có thái độ gì với con gái trợ lý đắc lực của ba mình. Sau khi chào nhau chúng tôi yên lặng chờ phu nhân Malfoy.

Phu nhân đặt khay bánh vào lò nướng, nhìn mấy cái bánh muffin đó tôi nghĩ mình cũng nên học làm macaroon.

"Elena, chúng ta đi thôi. Draco, sao con cứ thẩn thờ mãi thế."

Draco lắc đầu, "Không thưa mẹ, con xin phép về phòng."

"Ừ." Phu nhân Malfoy xoa đầu con trai yêu quý. Chờ Draco đi rồi mới cùng tôi đi về thư phòng số hai.

Tôi tỏ ra không để ý cậu ấy, cứ làm như quan hệ xã giao bình thường của chúng tôi.

...

Tôi và mẹ trò chuyện cùng phu nhân Malfoy rồi nhận lấy lương bổng được hứa từ trước. Chúng tôi đến ngân hàng để gửi tiền trước rồi đi về nhà.

Vì hôm nay sau bao ngày tôi cũng về nên mẹ xin nghỉ nửa ngày dành thời gian cho tôi. Dù lúc nhỏ không hoàn toàn sống cùng mẹ tôi vẫn yêu mẹ cực kỳ, bà là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt tôi.

Bà có nước da trắng như phủ mờ một lớp tuyết, rất giống Draco nhưng sắc độ hồng hào hơn làm sức sống căng tràn. Đôi mắt màu xanh lam rực rỡ như viên sapphire được vớt lên từ đại dương.

Mẹ tôi nói mắt ba màu xám, hình trong album tôi cũng thấy vậy. Ba tôi hiển nhiên cũng khôi ngô nên mới cưới được bà, kết hợp họ lại với nhau làm cho vẻ ngoài tôi không tệ được.

Mắt tôi màu xám trầm lạnh, tóc nâu đen sẫm và xoăn lơ thướt tha như mẹ. Cũng là lí do phu nhân Malfoy thích tôi, tôi trong giống một thành viên của gia tộc Black dù đường nét không có điểm chung. Hiển nhiên tôi không có nửa xu liên hệ đến nhà Black rồi, còn phu nhân Malfoy là xuất thân từ nhà Black.

Gia tộc Black không còn là gia tộc ở trạng thái đỉnh cao nữa. Regulus Black, người kế thừa đã mất tích từ lâu. Sirius Black thì đang lãnh án ở tù ngục Azkaban. Tuy còn tài sản khổng lồ ở ngân hàng thì tộc nhân duy nhất của dòng họ cũng không thể thừa kế được.

Tôi có chút cảm thấy thương tiếc, dù sao cái họ Black cũng từng là thứ danh giá nhất. Đồng thời tôi cũng không làm gì được, chỉ đơn giản là một người xem có tâm lý bất bình dùm. Bình thường phu nhân Malfoy đối với tôi rất tốt, tôi như thế với gia tộc bà cũng không có gì lạ.

[#20200416]

- Lời nói nhỏ -

Faye: Thắc mắc sao cả tháng chưa có người đọc thì ra là chỉnh ngôn ngữ thành tiếng Anh =)).

Wattpad bị lag hay sao mà lần trước viết bị bay màu hết năm trăm chữ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com