TruyenHHH.com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

95.

_Cam_142

Tôi với Nott ngồi trong văn phòng Độc Dược, tôi chống má nhìn cậu ta, cười đến gập cả bụng. Nott nhăn nhó nhìn, cau mày hỏi.

-"Định cười đến bao giờ nữa?"

Tôi hí hửng đáp, "Cậu lần sau nên rút kinh nghiệm thế này. Người ta là con gái, lại không quen biết cậu. Cậu đừng bao giờ trình diễn tài năng cạy khóe độc ác của mình." Tôi lè lưỡi. "Coi chừng mất danh hiệu hotboy đấy."

Nott bực mình ném Nhân Sâm lên người tôi, "Ngon thì ra đấy mà dỗ cô nàng đó đi! Tôi làm sao biết được cô ta thực ra là muốn tán tôi?! Tôi là phù thủy chứ có phải nhà thôi miên đâu!"

Tôi bĩu môi, "Là cậu không tinh tế, đại ca ạ."

Chuyện đại khái là lúc nãy tôi với Nott ở trong thư viện cãi nhau, chung quy tên này chửi tôi ngốc. Tôi kêu không tin, bảo cậu ta có dám so điểm với tôi không?! Giờ Độc Dược sắp tới chung nhóm đi, tôi sẽ chứng minh rằng não tôi tư duy tốt gấp 200 lần não cậu ta. Nott còn chưa kịp đáp, một cô nàng nọ đã đi đến, nói với cậu ta nhưng thực chất là chửi tôi.

-"Theo, cậu đừng có vì ai đó mà để điểm của mình tụt dốc. Bình thường người ta còn chẳng biết được bao nhiêu điểm, nhưng thành tích của cậu tốt như thế, chung nhóm với tên ngu sẽ kéo cậu xuống đó."

Nott lập tức gật đầu, theo quán tính chỉ vào mặt tôi, "Cậu thấy chưa?! Người ta cũng bảo cậu đần kìa!"

Tôi nhăn nhó chửi một câu, "Cậu nghĩ cậu đang chỉ vào mặt ai hả?"

Nott giật mình rụt tay lại, "Rất xin lỗi, tôi theo phản xạ."

Cô nàng kia lập tức chớp thời cơ, nhào đến ôm tay cậu ta, ra vẻ thù hận nhìn tôi.

-"Cậu nghĩ cậu là ai mà Theo không được phép chỉ vào mặt cậu?!"

Tôi im lặng, khinh không thèm đáp. Nott đưa tay chọc chọc vai tôi, tính nói gì đó thì bị chặn lời.

-"Theo, cậu có muốn chung nhóm với mình không? Thành tích của mình không tồi đâu, so ra toàn năm Ba thì đứng trong top 200 đó. Mình biết mình so với điểm số của cậu không là gì, nhưng mà---"

Nott lập tức cắt ngang, "Đúng thế, chính xác là rất thấp kém."

Tôi thầm tính toán. Học sinh năm Ba Hogwarts số lượng lên đến hơn 700, top 200 là tốt rồi.

Cô nàng kia chưng hửng mất một lúc.

-"Mình sẽ cố gắng mà!"

-"Vấn đề không phải là cố gắng, mà cậu thực ra không hề có tài năng." Nott thản nhiên nhận xét. "Mình bảo người này," Chỉ tôi. "không thông minh, nhưng đó là so với mình. Còn so với cậu đây, cậu ấy chắc chắn là giỏi hơn nhiều. Cậu trong top 200 đúng không? Người này trong top 10, so với não cậu thì là thông minh gấp 200 lần. Mà đấy là cậu phải hiểu, gấp 100 lần thì là sự cố gắng, nhưng 200 lần là cả tài năng thiên bẩm và cố gắng cộng dồn lại mới được."

-"Theo, cậu---"

-"Vả lại, tôi nói cậu ấy không liên quan đến cậu. Lần sau bớt xen vào chuyện người khác đi. Còn có." Nott lập tức gằn giọng. "Bỏ tay ra, tôi ghét người khác chạm vào mình. Cũng đừng có gọi tên tôi, chúng ta đâu có thân thiết."

Cô nàng kia lập tức buông tay ra, hậm hực dậm chân, "Cô ta có gì tốt hơn mình chứ?!"

Cảm thấy cô bạn kia sắp khóc đến nơi, tôi huých nhẹ khuỷu tay vào ai đó đầy hàm ý, cơ mà ý tốt không truyền đạt đến được. Cuối cùng, Nott nhẹ tênh bảo.

-"Không hơn chỗ nào cả, chỉ hơn đúng một chỗ."

-"Chỗ nào?!"

-"Cô ấy là người yêu tôi, còn cậu thì không."

-"..."

-"Mà cậu là ai nhỉ?"

...Lát sau Nott khó hiểu hỏi tôi, "Sao cô ấy lại khóc?

Tôi cảm thấy trong lòng có một loại xúc cảm thương xót mãnh liệt, cúi đầu đọc sách, nhẹ nhàng nói.

-"Thật thà là một đức tính tốt, đại ca. Nhưng cái quan trọng là phải thật thà một cách khéo léo thì mới không bị ghét được."

Hồi tưởng lại là thấy mắc cười. Tôi đung đưa chân, tính mở miệng chọc Nott thêm mấy câu thì bị chửi.

-"Dursley, ta đã dặn Nhân Sâm phải được cắt ra đều. Nhìn cái chỗ nham nhở này xem, đây được gọi là cắt đều của trò à?"

Tâm trạng lập tức tụt về số âm. Tôi cắn môi, miệng nở nụ cười giả dối nói, "Thưa giáo sư, nó chỉ hơn kém nhau có 1cm là cùng..."

Dạo gần đây giáo sư Snape khó tính bất thường, mặc dù vốn dĩ thầy đã khó tính như thế. Tôi thầm dự đoán hẳn là do cái vụ thầy mặc đồ đàn bà đã được lan truyền quá rộng. Gần đây tôi mới thấy cặp sinh đôi Weasley chế nhạo thầy bằng cách đội mớ tóc giả trét đầy dầu và mặc cái đầm xanh lá đứng giữa hành lang nhảy Zumba.

Bọn họ thật chẳng biết nghĩ gì cả. Họ có biết nếu họ chọc giận giáo sư thì người chịu trận nặng nề nhất sẽ là tôi hay không?! Chẳng hạn như là...

-"1cm chính là thay đổi cả công thức Độc Dược của tôi, thưa quý cô Gryffindor. Bộ cô không đọc công thức của món thuốc này à? Là cắt đều! CẮT ĐỀU!"

Đấy, bắt bẻ nhau đến thế là cùng.

Đợi giáo sư Snape quay đi, tôi vội vàng dúi củ Nhân Sâm vào tay Nott, buồn bực ôm cậu ta.

-"Cậu xem giáo sư quá đáng hay là tôi sai?"

-"Đừng làm khó nhau nữa, cậu biết là tôi không thể trách giáo sư Snape được mà." Nott cầm lấy củ Nhân Sâm. "Tôi cắt cho cậu là được chứ gì."

Tôi hằn học hừ một tiếng, "Hai người thật biết phá tâm trạng của người khác."

Nott gật gù qua loa, "Ừ ừ."

-"Đồ vô dụng, lúc này cậu phải an ủi tôi chứ?"

-"Đừng có khóc."

-"Không phải kiểu đấy. Bạn trai kiểu gì kì cục vậy? Cậu---"

Nott lập tức cắt ngang, "Cậu ngậm miệng ngồi yên cho tôi cũng là giúp tôi rất nhiều rồi đó Dursley. Từ nãy đến giờ cậu toàn phá tôi làm việc. Vả lại, không phải chỉ cắt Nhân Sâm thôi à? Cậu làm gì mà nói quá thế."

-"Làm như có mỗi Nhân Sâm cần cắt vậy. Bên này này!" Tôi đau đớn kiểm qua từng nguyên liệu. "Cậu xem! Sừng Kỳ Lân thì phải giã vụn ra. Cỏ Chút Chít thì phải bóp thành nước. Còn cái hạt gì gì đây thì phải lấy dịch ra cho bằng hết. Giáo sư Snape đúng là biết cách hành hạ học sinh đến sức cùng lực kiệt mà!"

Vừa dứt lời, tiếng giáo sư Snape đã dội từ chỗ bàn làm việc sang, "Dursley! Nott! Đến kho nguyên liệu lấy thêm nhớt đỉa về đây!"

Tôi nhẫn nhịn hít một hơi thật sâu, hằm hè nhìn sang Nott.

-"Thấy chưa?"

Nott cười miễn cưỡng một cái, lập tức khoác vai tôi kéo ra cửa, "Bỏ qua đi, một điều nhịn chín điều lành."

-"Cậu nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ?" Tôi nóng nảy nhe răng một cái. "Cứ thế này không biết mấy ngày kế sẽ ra sao nữa."

-"Hạ hỏa hạ hỏa." Nott an ủi vỗ vai tôi, bảo. "Bỏ qua giáo sư Snape đi. Sắp đến ngày trăng tròn rồi đúng không?"

-"Liên quan gì đến chuyện này?"

-"Nghe nói thời điểm "đến tháng" của người già là lúc trăng tròn đấy."

Tôi bật cười sặc sụa.

-"Được rồi, không tán nhảm nữa." Nott kéo cửa kho đóng lại, ấn lọ nhớt đỉa vào tay tôi. "Cầm về cho giáo sư Snape đi."

Tôi đá chân một cái, "Không phải lúc này cậu nên tỏ vẻ thân sĩ bê hộ tôi à?"

-"Không, đó là nếu lúc này cậu tỏ vẻ yếu ớt như một đứa con gái thực thụ. Còn giờ thử nhìn lại bộ dáng của cậu xem." Cậu ta chống tay lên vai tôi, nhếch mép nói. "Từ trên xuống dưới đều không phải đàn bà. Cậu kiếm cái váy xanh lá mặc đi, tôi sẽ thương tình chấm cho cậu 1 sao."

-"...Được, nói rất đúng...Tôi thật không giống một đứa con gái..." Tôi khổ cực gật gù một lúc, sau đó không thể nhịn dẫm lên chân Nott một cái thật mạnh. Cậu ta giật mình ôm chân, oán hận nhìn tôi, chưa kịp mở miệng kêu thì tôi đã kêu trước.

Tôi nhăn nhó ôm chân, ra vẻ mình rất đau, diễn xuất như thần ngã xuống đất.

-"Ui da, cậu xem cậu có phải con trai không? Bắt mình bê một cái lọ nặng thế này, còn ác độc dẫm chân mình một cái. Cậu là cái đồ không thân sĩ, không ga lăng. Mình có mắt như mù mới yêu cậu! Theodore, cậu thật quá đáng!" Tâm huyết dâng trào, tôi khí thế bừng bừng nói. "Chia tay đi, đồ đểu!"

Nott vẫn còn đang ôm chân, căm phẫn nhìn tôi. Lúc này người qua lại rất nhiều, nhìn bọn tôi xong còn xì xào nói thầm với nhau, cậu ta không thể không cúi xuống đỡ tôi dậy.

Tôi cười lạnh, "Bê cái lọ đi."

Nott đưa tay quàng qua vai tôi, nhẫn nhịn nuốt một cục tức xuống mới nói.

-"Tôi bê là được đúng không?"

-"Ơ kìa? Cái đó là về mặt vật chất." Tôi ngạc nhiên nói. "Không có đền bù tổn thất tinh thần đã à?"

-"Cậu...rất biết ăn vạ đấy..." Nott cắn răng. "Hôm đến làng Hogsmeade thích ăn gì tôi sẽ mua cho, được chưa?"

Tôi nở nụ cười chọc má cậu ta, "Bạn trai đáng yêu, lần sau tiếp tục biết điều thế nhé. Không là mình dỗi tiếp đó."

Nott: "Cậu làm ơn thôi cái điệu bộ buồn nôn đó hộ tôi."

***

Hứa hẹn đến làng Hogsmeade cuối cùng cũng không thể thực hiện được, vì tôi căn bản là không được đi. Không phải vì vấn đề tờ đơn chưa được người giám hộ kí, mà là vấn đề ngoài - ý - muốn.

Một tuần trước khi đến ngày đi Hogsmeade, tôi sau khi trở về từ chỗ giáo sư Snape đã nghe được một vụ giao tranh ghê gớm từ Hermione và Ron, trực tiếp liên quan đến hai con thú cưng thân yêu của bọn họ. Con Crookshanks và Scrabbers.

Thực ra chuyện này cũng chẳng có gì to tát, nhưng vấn đề là trước đó Ron đã xúi Harry đi cầu cạnh giáo sư Mcgonagall để được đến làng Hogsmeade, vì cậu ấy là học sinh năm Ba duy nhất không được người giám hộ kí vào tờ đơn.

Tôi rất oán trách ba tôi việc này, thậm chí không bằng lòng đến mức sẵn sàng viết thư về nhà. Nhưng mà Harry can ngăn nhất thời, bảo tôi tốt nhất đừng dại dột.

Tôi cảm thấy, "Cậu quá tốt bụng rồi."

Harry nhún vai, "Là đang lo nghĩ cho tương lai xa. Cậu sẽ không muốn đặt mình vào vị trí của tớ khi biết cái suy nghĩ đáng yêu đó của cậu đâu."

Tôi khó hiểu hỏi, "Vì sao?"

Harry cười mỉa một cái, "Thử đoán xem dượng sẽ phản ứng thế nào khi đọc được bức thư. Chắc chắn sẽ nghĩ: Mẹ kiếp Petunia! Thằng Harry dám dụ dỗ con gái yêu của chúng ta này!"

Tôi gật đầu, "Mặc dù tớ không hiểu, nhưng cậu rất có tài năng giả giọng. Rất tốt, cậu nên bỏ học làm diễn viên sẽ kiếm nhiều tiền hơn đó."

Harry nở một nụ cười khổ cực, rất nhanh đứng lên bỏ đi.

Nhưng mà tôi vẫn có ý tốt muốn giúp cậu ấy. Một ngày trước khi đến dịp đi làng Hogsmeade, Harry có ý định hạ quyết tâm đi xin giáo sư Mcgonagall, nhưng tôi kịp can lại. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong phòng sinh hoạt chung, tôi đặt tờ đơn của tôi xuống bàn, nghiêm túc nói.

-"Tớ nghĩ ra hai kế."

Harry nhướn mày, "Đầu tiên?"

Tôi nghiêm túc bảo, "Cậu đi thẳng đến chỗ cụ Dumbledore, xin cụ thay mặt làm người giám hộ kí tên cho cậu."

Cùng lúc đó Hermione từ cửa bước vào, nói to với hai đứa bọn tôi.

-"Hai bồ, giáo sư bảo ngày mai kiểm tra đơn đi làng Hogsmeade. Đặc biệt còn nhấn mạnh dù có là cụ Dumbledore kí mà không phải người giám hộ thì đều không được đi!" Cô ấy thản nhiên đi đến ngồi cạnh tôi, ngây ngốc hỏi. "Hai người sao vậy?"

Tôi và Harry đều yên lặng.

Harry quay lại nhìn tôi, căng thẳng nói, "Kế thứ hai?"

Tôi thành thật, "Giả chữ kí phụ huynh!"

Hermione lập tức nhảy dựng lên, "Hai bồ đang bàn tính chuyện gì vậy?"

Harry cười một hồi, "Nghe rất hay, rất hay đó..." Cậu ấy lập tức đứng lên, tôi phải chồm người qua bàn níu lại.

-"Tin tớ! Giáo sư biết tớ và cậu sống cùng nhau, chúng ta còn có sẵn mẫu chữ kí của ba tớ ở đây! Cậu thử nghĩ xem! Chỉ cần cẩn thận là sẽ không bị bắt đâu!"

Harry nghi hoặc nhìn lại, "Cậu có dám đảm bảo không?"

Tôi cầm tờ đơn của tôi đặt qua trước mặt Harry, "Cậu xem, có đảm bảo không?"

Chúng tôi cùng im lặng nhìn nhau một lúc. Cuối cùng, Harry run rẩy lấy cây bút bi từ cặp ra, đặt trước mặt tôi.

-"Tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra."

Tôi nghiêm túc cầm bút lên, chưa kịp mở nắp thì bị Hermione chặn lại.

-"Cái này là phạm luật đó!"

-"Sẽ không ai biết nó là phạm luật..." Tôi mở nắp bút. "Chỉ cần bồ không đi ton hót với giáo sư Mcgonagall thôi, bạn yêu Hermione ạ."

Mạnh mồm là vậy, nhưng lúc đặt bút xuống, tôi vẫn chỉ dám để ngòi bút lơ lửng trên không. Mẹ nó cái này là sự an toàn của bản thân tôi, của bạn thân tôi, của rất nhiều thứ khác. Không thể không nghĩ đến phản ứng thật sự của giáo sư Mcgonagall là sao khi phát hiện việc này. Thử nghĩ xem? Đánh chết tôi, bỏ độc tôi, gửi tôi đến cho lão Filch. CMN cái nào cũng là tệ của tệ...

Đột nhiên, trong giây phút nguy cấp đó, một bàn tay thánh thần đưa ra giật cây bút tôi đang cầm, vươn ra lấy tờ đơn trước mặt Harry, kí roẹt một cái. Xong xuôi, Hermione đập bộp cả bút lẫn tờ đơn xuống bàn, tự hào nhìn hai đứa bọn tôi.

-"Thử xem xem mình giả chữ kí có giống không?! Bình thường mình toàn xem ba mình làm việc, nhất định chữ rất giống người lớn!" Cô ấy ưỡn ngực đứng lên, nhìn liếc xuống bọn tôi như thể tôi là hạ đẳng. "Vì là mình không nỡ để Harry ở lại một mình nên mới giúp! Chỉ lần này thôi đó!"

Tôi với Harry đều thảng thốt ôm tim. Harry run run chỉ về hai tờ đơn, ấp úng hỏi.

-"Bồ...Bồ không thấy là lúc nãy bọn này đổi tờ đơn cho nhau à?"

Hermione tròn mắt, còn tôi thực sự muốn kiếm một con dao đâm xuyên qua ngực mà chết đi cho rồi.

-"Bồ kí hai cái tên của bố mình lên tờ đơn của mình làm gì?!"

Hermione lại chớp mắt ngây thơ, "Ơ...Có việc này à..." Cô ấy ậm ừ nhìn xuống hai bản mặt đang trố mắt ở phía trước, lập tức xua tay. "Không sao không sao! Bây giờ kí lại lên tờ đơn của Harry là được! Cũng có những người có thói quen kí hai lần tên mà! Không sao không sao!"

Có từ ngữ nào để miêu tả cảm xúc lúc này thì chính là...

Toàn bộ đều chết hết đi.

Tôi ôm đầu ngã gục xuống bàn cùng lúc với Harry. Mẹ nó chết rồi...Chết thật rồi...

Cứ thế mà nói, giáo sư Mcgonagall nổi điên mắng tôi với Harry một trận, còn bảo tôi là đứa đầu têu láo toét, đứa xấc xược không ra gì, đứa thần kinh học nhiều chỉ biết một, nói chung là còn nhiều lắm.

Tôi lắng nghe trong câm lặng, chỉ để cuối cùng nghe cô ấy phán.

-"Thích giúp bạn đúng không?! Sợ bạn ở lại một mình cô đơn đúng không?! Trò năm nay cũng đừng có đến làng Hogsmeade nữa, ở lại mà an ủi cái người bạn đó!"

Ờ thì, đời quả nhiên là có nhiều điều bất ngờ. Bất ngờ đến mức hận không thể đâm đầu xuống đất mà chết đi cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com