TruyenHHH.com

Dong Nhan Harry Potter Cach De Truong Thanh

Buổi chiều, chúng tôi tiến đến học lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám đầu tiên của giáo sư Remus Lupin. Đây là lần đầu tôi tiếp xúc với giáo sư Lupin, hoàn toàn không thể biết được phong cách giảng dạy của thầy như thế nào.

Trước đó Hermione còn nhắc tôi, tối nay có tiết Thiên Văn học đấy. Tôi mệt mỏi gật đầu, cơ hồ cảm thấy có một số lượng kiến thức khổng lồ đang đè nặng trên vai.

Trước khi tiết học bắt đầu, tôi với Longbottom còn có thời gian rảnh đứng nói chút chuyện phiếm với nhau. Cậu ta cảm ơn sáng nay đã giúp, còn rất nhiệt tình mời tôi đến hôm được đi làng Hogsmeade cùng ngồi ở một quán nước nào đó, coi như là bao một bữa ăn vậy.

Tôi rất thích những người nào biết trả ơn ân nhân, chứng tỏ họ là người tốt, khác với tôi. Vậy nên đối với ai mà biết điều như Longbottom đều xứng đáng được tôn trọng, tôi khách sáo từ chối:

-"Cảm ơn, nhưng cũng không cần quá lễ phép. Mình giúp bồ vì Hermione nhờ thôi, bản thân mình vốn cũng không muốn đắc tội với giáo sư Snape đâu."

-"Nhưng bồ vẫn giúp mình!"

Tôi cười cười, "Longbottom à..."

Longbottom ấp úng nói, "Thực ra bồ có thể gọi mình là Neville. Mọi người đều gọi mình là Neville cả, bồ cũng có thể gọi tên mình."

Tôi ngần ngại nghĩ, đúng là trong nhà Gryffindor tôi thật chẳng quen biết bạn học lắm. Phần lớn thời gian của tôi chính là dành để phục việc cho giáo sư Snape y như một con nô lệ, rất ít thời gian còn lại chính là để hoàn thành một số lượng lớn bài tập trên lớp, hoàn toàn không có thì giờ cho vấn đề xã giao.

Tôi mím môi, thực ra cũng nên để ý xã giao chút. Có thêm một mối quan hệ cũng không phải xấu.

-"Được, Neville, bồ có thể gọi mình là Orange." Tôi mỉm cười. "Mình nói trước, mình không phải người tốt đâu. Bồ tốt bụng như vậy có dám chấp nhận làm bạn với mình không?"

Neville nhíu mày, "Bồ đã giúp mình, bất kì ai giúp mình thì đều là người tốt cả!"

Tôi chỉ nói, "Bồ nghĩ vậy thì hơi ngây thơ rồi." Nhưng cũng không nói gì thêm. Phần còn lại chúng tôi đều tán nhảm về trường lớp và bạn bè, còn có về các giáo sư. Thực ra Neville rất biết ăn nói, tôi cho rằng bình thường là do giáo sư Snape quá khắt khe với cậu ấy, trước mặt thầy thì chẳng ai có thể nói được tròn một chữ cả. Cái này thì không thể quá đổ lỗi lên Neville, tôi cũng rất sợ giáo sư Snape mà.

-"Orange! A, cậu đến trước rồi à?" Harry nhào đến ôm tôi từ đằng sau, phồng má nhìn Neville. "Neville..."

Tôi thở dài, "Cậu nặng quá Harry."

Neville lúng túng nhìn bọn tôi, "À, Harry, mình không có ý đó đâu, chỉ là nói chuyện thôi."

Harry vẫn giận dỗi dụi lên đầu tôi, "Orange thân thiện quá ha, ai cũng nói chuyện gần gũi được hết." Cậu ấy bĩu môi. "Đừng có quên cậu vừa có bạn trai vừa có tớ rồi đó."

Tôi mới là người nói câu đấy!

Neville vội vã cáo từ, "Vậy, hai cậu nói chuyện nhé. Mình đi chỗ khác." Rồi nhanh chóng lủi đi. Tôi thở dài, quay lại đẩy Harry ra, nghiêm túc nói:

-"Này, tớ biết là cậu có cái gì đó khó nói với tớ, nhưng mà cậu cũng không thể dọa những người khác như vậy. Vả lại, tớ mới nói chuyện với Neville một cách nghiêm chỉnh thế này lần đầu tiên, cậu dọa sợ cậu ấy, sau này tớ biết dùng vẻ mặt gì để nói chuyện với cậu ấy hả?"

-"Thế à? Nhưng mà tớ vẫn thích dọa." Harry đảo mắt, nghĩ gì đó, sau đột nhiên nói. "Tớ thích cậu."

Tôi giật mình, "Biết rồi..."

Harry vẫn lặp lại, "Tớ thích cậu."

-"Tớ bảo biết rồi mà?"

-"Vậy nên?"

-"Nên? Nên cái gì?" Tôi khó hiểu nhíu mày. "Harry, tớ biết cậu thích tớ, nhưng mà hiện giờ---"

-"Tớ biết, cậu đang hẹn hò với Nott." Cậu ấy bày ra vẻ mặt chán ghét, tặc lưỡi một cái. "Nhưng nếu hai người chia tay, cậu có suy xét đến tớ không?"

Tôi thành tâm lắc đầu, "Không. Tớ sẽ chẳng bao giờ suy xét đến cậu đâu, cậu là bạn tốt của tớ thôi."

Harry chớp mắt, "Thiệt hôn?"

-"Đừng có dùng cái mặt dễ thương đó, vô tác dụng với tớ rồi, được chưa?" Tôi bất đắc dĩ thở dài. "Harry, nghe này, tớ cần thời gian. Chúng ta vẫn luôn là bạn hơn 10 năm rồi, đột nhiên thay đổi mối quan hệ này thành một cái gì đó to tát hơn thì tớ vẫn chưa đủ kiên trì. Tớ không phải người tùy tiện đến thế, nếu như có một ngày tớ thực sự thích cậu, thì---"

Harry cắt ngang, "Vậy tại sao cậu với Nott nhanh chóng tiến đến cái kiểu người yêu đó?"

-"....Vì..." Tôi nhìn xuống chồng sách đang cầm, mơ hồ nghĩ một lúc. "...Nott không quan trọng như cậu, Harry. So với cậu ta, cậu vĩnh viễn luôn ở một vị trí cao hơn, thậm chí là quan trọng nhất với tớ."

***

Vào tiết dạy đầu tiên của mình, giáo sư Lupin yêu cầu chúng tôi cất sách vở, chỉ dùng đũa phép để thực hành. Thầy đưa chúng tôi đến phòng giáo viên, cuối phòng có một cái tủ quần áo, sau đó bảo.

-"Không có gì nguy hiểm hết các trò. Trong đây chỉ có một Ông Kẹ thôi."

Ron rỉ tai với cả bọn, "Không phải đó là cái nguy hiểm nhất sao."

Tôi nín thinh.

Giáo sư Lupin bắt chúng tôi xếp thành hàng, sau đó gọi Neville lên thử nghiệm trước. Thầy hỏi:

-"Neville, có thể nói cho chúng ta biết con sợ điều gì nhất không?"

Neville ấp úng nói be bé, giáo sư Lupin cũng không phiền hà gì, vui vẻ hỏi lại, "Xin lỗi trò, tôi chưa nghe ra."

Neville ngượng ngùng nói, "Là...giáo sư Snape..."

Tôi bật cười cùng mọi người luôn, dù tôi có sợ giáo sư thật, nhưng cũng không đến mức giáo sư là người làm tôi sợ nhất. Giáo sư hỏi tiếp, "Neville, con sống cùng bà nội đúng không?"

Neville lo lắng:

-"Nhưng con không muốn biến Ông Kẹ thành bà nội con đâu."

-"Không, không, con hiểu lầm rồi. Có thể cho chúng ta biết bình thường bà nội con mặc quần áo thế nào không?"

-"À, bà ấy..." Neville ngẫm. "Bà ấy luôn đội một cái nón, cái non cao mà trên đỉnh có gắn con kền kền bằng bông. Một cái đầm dài màu xanh lá, và đôi khi là có một cái khăn quàng cổ bằng lông cáo."

Giáo sư Lupin còn gợi ý thêm, "Có túi xách không?"

Neville hào hứng đáp, "Có ạ, một cái túi màu đỏ rất bự."

-"Được rồi, vậy bây giờ, khi mà tôi mở cái tủ quần áo kia ra, thì tôi muốn trò, Neville ạ." Giáo sư Lupin lấy đũa phép ra, chỉ về phía tủ đồ. "Trò sẽ thấy Ông Kẹ trong lốt giáo sư Snape, và tất cả những gì trò cần làm chính là hình dung thật rõ bộ đồ của bà nội trò trong đầu, cầm đũa và hô thật to: Riddikulus. Và nếu trò thành công, chúng ta sẽ có giáo sư Snape trong một chiếc đầm xanh lá dài, một cái nón cao có con kền kền bông, một cái khăn quàng cổ lông cáo và túi xách màu đỏ bự, được chưa?"

Mọi người đều cười phá ra, nhưng giáo sư nói tiếp, "Tuy nhiên, nếu Neville thành công thì Ông Kẹ sẽ hướng sự chú ý đến từng người trong chúng ta. Các trò hãy dành ít phút để nghĩ về thứ mà mình sợ nhất."

Và thế là cả căn phòng trở nên yên lặng.

Tôi bắt đầu nghĩ, thực ra tôi sợ cái gì nhất? Cũng không có gì cố định, trước giờ mọi nỗi sợ của tôi đều chung chung với nhau, chưa có điều gì thực sự khiến tôi sợ chết khiếp lên. Tôi cố mường tượng ra, tôi có phải người cao thượng đến mức sợ thấy bạn bè mình chết không? Tôi nghĩ đến khoảng khắc thấy Harry hay Hermione nằm trên mặt đất, không động đậy, rồi lại nhìn về bản thân.

...Không hẳn. Tôi không nghĩ tôi sẽ đau đớn và sợ hãi đến mức đấy, tôi luôn đặt bản thân lên đầu, xét về quãng thời gian quen biết thì dù là Harry hay người nào đó cũng chưa đủ để tác động đến tôi.

Sau đó, tôi cố nghĩ về điều gì khác. Ờm, chẳng hạn như thầy Cotton hồi tiểu học? Cũng không. Hay là giáo sư Snape? Chưa hẳn là đến mức khiếp sợ như thế. Rồi vô vàn các thứ, tôi còn nghĩ đến cả hình ảnh Voldemort, nhưng trước giờ tôi chưa từng sợ hắn. Chúa tể Hắc Ám mà mọi người run sợ đó, tôi chưa từng được tận mắt chứng kiến sức mạnh của hắn, tôi không thể nói là tôi sợ được. Tất cả những gì tôi biết được về hắn chỉ là cái sẹo trên trán Harry, và cái sẹo đó không tỏa ra cái gì gọi là đáng sợ cả.

Vậy là không có ý tưởng gì...

Tôi nhìn xung quanh, mọi người đều đang tập trung suy nghĩ, ai cũng hiểu về bản thân mình hơn tôi. Tôi đoán nếu tôi hỏi Harry thì cậu ấy sẽ biết tôi sợ gì chăng?

-"Harry."

Harry giật mình nhẹ một cái, quay sang nhìn tôi, "Ừ?"

Tôi tính hỏi "Cậu có biết tớ sợ gì nhất không?", nhưng như thế thì hơi quá ngu ngốc, tôi đổi câu khác.

-"Cậu tưởng tượng điều mình sợ nhất là gì?"

-"Lúc đầu tớ nghĩ đến Voldemort, nhưng mà..." Harry chạm vào đũa phép. "Chà, tớ không nghĩ nó là một điều gì hay ho đâu, tớ sẽ không nói trước, dù sao cậu với thứ đó cũng không có kí ức tốt đẹp lắm."

Tôi gật đầu, "Hiểu rồi, vậy..." Tôi lảng đi. "Thôi quên đi, coi như tớ chưa từng hỏi gì nhé."

Harry chăm chú nhìn tôi, rồi thở dài một cái.

-"Cậu sợ chó nhất."

Mẹ nó, biết ơn thế!

Tôi cười haha, "Sao cậu biết tớ định hỏi câu này?"

Harry nhún vai, "Không biết luôn, do tớ quá hiểu cậu?"

Tôi chớp mắt, "Cũng có thể..."

-"Ừ, mà dù tớ có hiểu cậu đến đâu thì cậu cũng đâu có chọn tớ." Harry thở một hơi buồn rầu, sau đó nhún vai. "Cậu đã chọn một người mới quen biết cậu có 2 năm thôi, còn người luôn bên cậu 13 năm thì lại không có cơ hội luôn."

-"Harry, tớ---"

-"Được rồi, không nói nữa. Giáo sư gọi rồi kìa."

Chúng tôi xếp hàng, Neville đứng đầu tiên. Giáo sư Lupin giơ đũa phép, vẫy nhẹ một cái, cánh cửa tủ bật mở. Và rồi, từ trong cánh cửa tủ, chúng tôi thấy một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên cánh cửa, đẩy nhẹ ra, rồi đến phần áo chùng đen quét đất, chiếc mũi dài khoằm, mái tóc bết, và cuối cùng là cả người.

Giáo sư Snape đáng sợ bước ra, y như một con dơi, thầy nhe răng, toan xổ đến cắn Neville. Mọi người đều tỏ ra hơi sợ hãi, nhưng tôi thấy rất khôi hài. Thử tưởng tượng lúc giáo sư Snape biết chuyện hôm nay xem, thật khó mà nghĩ ra thầy có thể trưng ra biểu cảm như thế nào.

Neville vội vàng hét, "Riddikulus!"

Rắc! - Giáo sư Snape xoay vòng, thầy hiện ra với một bộ đầm dài màu xanh, chiếc túi xách đỏ, lông cáo, cùng với cả cái mũ kền kền bông. Tôi cố nhịn cười, ôi Merlin, muốn chụp ảnh quá!!

Giáo sư Lupin lập tức hô to, "Parvati!"

Parvati bước lên, giáo sư Snape biến thành một cái xác ướp đầy máu me. Parvati Patil hơi rùng mình nhẹ, nhanh chóng hét lên, "Riddikulus!"

Một miếng băng từ chân xác ướp xổ ra, quấn vào chân nó khiến cả người xác ướp vấp ngã, cái đầu nó xổ ra và lăn lông lốc trên đất. Giáo sư Lupin lại hô:

-"Seamus!"

Seamus Finnigan nhảy lên, xác ướp biến thành một người đàn bà tóc đen dài chấm đất, xương trơ xác, cậu ta hét to, "Riddikulus!"

Rắc! - Thế là Nữ thần báo tử biến thành một con chuột. Con chuột nhắt đột nhiên năng động bất ngờ, chạy vòng vòng trên đất. Rất nhanh quay vòng lượt, đến Ron, cậu ấy sợ hãi đứng lên, Ông Kẹ biến thành một con nhện khổng lồ với 6 cái chân to bự.

-"Riddikulus!"

6 cái chân biến mất, cái bụng to khổng lồ của con nhện cứ thế lăn lăn trên đất, lăn đúng đến chân Harry. Cậu ấy hào hứng cầm đũa phép lên, chuẩn bị sẵn sàng thì giáo sư Lupin lao đến. Thế là Ông Kẹ biến thành một quả cầu thủy tinh pha lê lơ lửng trên không trước mặt giáo sư Lupin. Thầy uể oải nói, "Riddikulus."

Và Ông Kẹ biến thành một con gián chạy vòng vòng trên đất, chẳng hiểu sao lại bò lên giày tôi. Tôi thất kinh, gào thét ầm ĩ:

-"AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!"

Tất cả mọi người đều dừng lại. Tôi ngã ra đất, theo quán tính bám vào một cái gì đó để chống đỡ, và tôi bám vào rèm cửa. Toàn bộ rèm đều xổ tung ra, trong phòng liền tối đi bất ngờ.

Con gián thì bay lên trước tủ quần áo, biến thành một làn khói đen sì sì cứ thế bao cả mặt đất. Mọi người bất ngờ yên lặng, nhìn chăm chú vào làn sương đen, và rồi làn sương đen tan đi, nhưng không có gì đáng sợ cả.

Tôi chăm chú nhìn người trước mặt, thậm chí còn không phải xác chết. Một người con gái chắc tầm tuổi tôi, hoặc có thể hơn một chút. Mái tóc đen không dài không ngắn, mặc áo chùng phù thủy như tôi, thậm chí nhìn kĩ hơn còn có thể thấy đó là đồng phục Hogwarts. Màu áo xanh lá, vậy là Slytherin?

Tôi khó hiểu nhìn. Ông Kẹ trong lốt cô gái kia cứ ngó nghiêng xung quanh, bất thình lình quay phắt lại.

Một người nào đó đưa tay kéo rèm, để hé một chút ánh sáng. Chúng tôi đều cùng nhau chứng kiến hết toàn bộ dung nhan của người kia.

Mẹ nó! Đúng là mĩ nhân! Người này đúng là siêu xinh đẹp mà!

Mọi người xì xào một chút, mấy đứa con trai rỉ tai nhau điều gì đó. Cô gái tóc đen chăm chú nhìn toàn bộ bọn tôi, rồi mỉm cười, hồn nhiên giơ tay vẫy chào. Lúc cười trông còn đẹp hơn kìa, Ron vỗ vai tôi, ngu ngơ nói nhỏ:

-"Merlin, mình yêu rồi."

Tôi rùng mình.

Tôi hơi liếc mắt nhìn sang giáo sư Lupin. Thầy tròn mắt, chăm chú nhìn người kia, ánh nhìn phức tạp.

Thầy thì thào nhẹ.

-"Violet..."

Tôi lập tức giơ đũa phép, đọc nhỏ, "Riddikulus!"

Ông Kẹ xoay vòng một cái, biến thành một thanh socola nằm trơ trọi trên sàn nhà. Giáo sư Lupin giật mình tỉnh mộng, vội vã hắng giọng, quay sang nói:

-"Tiết học đến đây thôi, cảm ơn các trò. Gryffindor có Neville được cộng thêm 10 điểm, Harry và Hermione mỗi người thêm 5 điểm."

Harry thắc mắc lại, "Sao em lại được cộng điểm ạ?"

Giáo sư Lupin vừa cầm đũa phép biến Ông Kẹ trở lại tủ quần áo vừa đáp:

-"Vì trò và trò Hermione đã trả lời câu hỏi lúc đầu giờ. Tất cả mọi người đều đã làm rất tốt, bài tập về nhà là đọc chương Ông Kẹ và tóm tắt lại, nộp vào thứ Hai. Thế thôi."

Tôi rời khỏi đám đông, lẳng lặng đi đến chỗ giáo sư Lupin đang thu dọn đồ đạc ở một góc phòng. Thầy đang thu sách vào cặp, thấy tôi đến thì liền dừng lại, ngẩng đầu lên, nở nụ cười hòa nhã.

-"Orange, có vấn đề gì trò cần hỏi trong bài học vừa rồi sao?"

-"Vâng." Tôi mỉm cười. "Em có một vài câu hỏi về bài học hôm nay, nhưng mà sắp tới là em có giờ Thiên Văn học rồi. Thầy có phiền không nếu tối nay em đến văn phòng của thầy, giáo sư Lupin?"

Giáo sư Lupin gật đầu:

-"Tất nhiên rồi. Hãy đến sau giờ ăn tối nhé."

-"Vâng. Cảm ơn giáo sư."

Thầy xách chiếc cặp cũ rời đi. Tôi hơi nhìn theo một lúc cho đến khi Hermione đến, kéo tôi ra một góc khuất, đeo cái Xoay thời gian và bắt đầu cảm thán về tiết học.

-"Thật là, mình không có cơ hội thực hành luôn đó. Nhưng giáo sư Lupin thật biết cách giảng dạy, mình cảm thấy Phòng chống nghệ thuật hắc ám là phải có thật nhiều thực hành. Mấy năm trước hầu hết là lí thuyết không à!"

Tôi không chú tâm đến những gì sau đó lắm. Tối nay tôi sẽ đến gặp giáo sư, và tôi sẽ hỏi thầy. Violet là ai? Thầy có biết người đó không? Em nghĩ là em biết cô ấy đó! Hình như cô ấy là...

...Mẹ em...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com