TruyenHHH.com

[Đồng nhân Haikyuu] Vô Danh

Chương 5.1: Lần đầu tiên đầy kinh dị

akaaomomo

- Gâu gâu!

Thật tiếc khi phải nói rằng tiếng chó sủa lại là thứ mở đầu cho một chương đặc biệt như thế này. Nhưng chịu thôi, biết làm sao được khi tình huống này lại xảy ra cơ chứ?

Các học sinh nữ của kí túc xá kéo đến nhộn nhịp, vây quanh cây bạch quả lâu năm của trường, họ nhốn nháo nhìn lên những tán lá xanh rợp, kích động về một chuyện gì đó. Dưới gốc cây, một con Shiba Inu lông vàng đang sủa lên trời xanh một cách đầy ngạo nghễ và khinh thường.

Trên cây, một nữ sinh mặc đồng phục, đeo quần tất đen, tóc nhuộm màu vàng đang khổ sở nhìn xuống dưới đất. Miệng phi thường rên rỉ:

- Đi đi mà chó ơi...Tao xin mày đó...

Phải! Shinata Yuuki trời cao đất dày, thiên hạ vô địch, không sợ một thứ gì hết. hưng trong thâm tâm, bí mật tăm tối và cũng là điểm yếu chí mạng của nó lại là...sợ chó...

Cứ thử tưởng tượng đi, một hôm, trời xanh mây trắng nắng vàng, bạn là một đứa nhóc 5 tuổi đang tung tăng đi chơi. Trên đường, bạn gặp một đàn chó con của bác hàng xóm, định bụng lại vuốt ve thì tụi nó xổ lồng.

Và sau đó, à...ừm...Yuuki 5 tuổi đã phải chạy bán sống bán chết trong 2 tiếng rưỡi với một đàn chó con nhe mấy cái răng sắc lẻm rượt sát nút, chỉ chờ táp 1 cái và bắp chân nhỏ xinh. Thật rợn người.

Từ đó trở về sau, bất kể nó đi đâu cũng đều bị mấy con chó rượt sát nút và trở về trong tình trạng không te tua xơ mướp thì cũng "mất cả chì lẫn chài",

Điều ám ảnh đó vẫn còn theo nó lên đến năm cấp 3. Đó cũng là một nguyên nhân to bự dẫn đến vụ việc lần này.

1 tiếng trước. Học viện Itachiyama.

Đôi mắt đen láy nhắm nghiền lại để hưởng hết sự hạnh phúc khi đọc được tấm bảng tên trường.

Đã từ lâu lắm rồi, nó thậm chí đã mơ rất nhiều lần, về việc mình khoác chiếc áo của CLB Bóng chuyền Itachiyama để thi đấu.

Những giấc mơ ngây thơ và đầy ảo mộng ấy, trong suốt như không khí vậy.

Không nắm được, không sờ được, không cảm nhận được, không thể thành hiện thực.

Nhưng mọi chuyện đã thay đổi, giờ thì nó đang ở Itachiyama rồi, ai còn dám nói nó là đồ ngốc nào?

Giấc mơ lại trở thành sự thực như cái cách mà nó nhìn thấy những khoảnh khắc vô hồn của sự chuyển động. Đầy bất ngờ và bùng nổ.

Sự chuyển mình của số phận ngay bây giờ hiện hữu trước mắt Yuuki rõ hơn bao giờ hết, hơn cả một giấc mơ. Tất cả giác quan đều đồng loạt khẳng định rằng, nó đang ở Itachiyama rồi...Vậy thì dại gì mà để giấc mơ đó tan biến mất chứ?

- Con người mà...sẽ đến lúc phải bỏ cuộc thôi.

- Chị sẽ cố gắng thật nhiều, và đến lúc đó, em nhất định phải chuyền cho chị!

Bước đầu tiên trên con đường đến gần em hơn, chị đã đạt được rồi Tsubaki. Hãy đợi nhé.

Nhưng nói gì thì nói, phải có thực thì mới vực được đạo. Với cái suy nghĩ đó, Yuuki đã ngốn hết 3 dĩa cà ri ở căn tin và bây giờ nó đang tráng miệng bằng một dĩa bánh flan.

- Lâu lắm rồi bác mới gặp một đứa ăn khỏe như cháu.

Bác phụ bếp vui vẻ thu dọn mấy dĩa thức ăn để lên bàn Yuuki. Lúc này, nó đang đắm chìm trong vị caramel ngọt đến tận đầu lưỡi.

- Vâng. Bố cháu là đầu bếp nên cháu ăn nhiều lắm ạ.

- Chẳng bù cho đứa nhóc kia, con bé đã ngồi đấy nửa tiếng mà vẫn chưa ăn hết đồ ăn đấy. Ăn nhanh lên Kyoko!

Nghe tiếng của bác phụ bếp, cô gái ngồi xa Yuuki mấy bàn, đang gục mặt xuống thì uể oải ngước lên, miễn cưỡng gắp một miếng thịt. Trông cách cậu ấy ăn như thể đang bị tra tấn ấy, toàn bộ cơ mặt đều diễn tả một cách sinh động tâm trạng chán nản trong từng muỗng cơm.

- Cháu đã năm 2 rồi mà còn lùn tịt như hồi Trung học là không được đâu nhé. Yanagida-sensei lo lắng lắm đấy.

Trong lúc phàn nàn với cô gái chán đời kia, bác phụ bếp lại đặt một ly nước cam lên bàn. Đối nghịch với thái độ của bác, Yanagida Kyoko chỉ hờ hững đáp lại.

- Mẹ toàn đi dạy, làm gì còn thời gian quan tâm đến cháu chứ.

- Nói bậy!

Bác cốc lên đầu Yanagida như một lời cảnh cáo, nhận được thái độ gay gắt, chị liền cắm đầu vào bát cơm ăn tiếp.

Lúc này, Yuuki chăm chú nhìn Yanagida như lúc mùi mẫn mấy tấm ảnh chụp Tsubaki ở nhà. Chị gái này hơn Yuuki một tuổi mà còn thấp hơn cả nó nữa, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy người thấp hơn mình ở cấp 3, nói đúng hơn thì đây là chuyện nó chẳng dám nghĩ đến. Hơn nữa, chị ấy còn giống như Sawada nữa, lùn lùn và hay phàn nàn, lại trùng tên nữa chứ. Bởi vậy, tâm trạng người lùn như Yuuki không khỏi vui vẻ và phấn khích mà ăn hết cái bánh flan cuối cùng.

- Bác ơi cho cháu trả tiền!

Yanagida cụp tai lại trước giọng nói dữ dội bẩm sinh của Yuuki. Cô bỗng dưng tái đen mặt khi nhìn sang chiếc bàn bừa bộn đầy chén dĩa và đồ ăn của nó, lòng không khỏi gào thét. Đống chén bát đó cao đến nỗi có thể xếp thành tháp luôn đấy, chỉ liếc qua một cái cũng có thể bội thực. Nghĩ đến đây, Yanagida bụm miệng lại theo phản xạ.

Nhưng nhìn kìa, chủ nhân của đống bừa bộn đó lại thèm thuồng nhìn về đống bánh ngọt sau quầy, ánh mắt đói hơn cả đói nữa. Bộ con nhóc này ăn vào mà không tiêu hóa hay sao?

Vui vẻ ôm bụng rời khỏi căn tin, cuối cùng thì nó cũng đã ăn no rồi. Tuy nhiên, đống hành lí gồm ba lô và một chiếc vali lại tỉ lệ thuận với cái bụng no căng của chính chủ, càng ngày càng nặng dần.

Cho dù vây, Yuuki vẫn chưa muôn về kí túc xá cất đồ đâu, bây giờ vẫn còn một nơi mà nó chưa tới. Đã có thực rồi thì bây giờ mình phải có đạo nữa cho đủ bộ, CLB Bóng chuyền thẳng tiến!

Tiếng bánh xe vali lọc lọc trên hành lang ngoằn nghèo làm sự sốt ruột ngày càng cồn cào trong ruột. Đưa đôi mắt thiếu kiên nhẫn lên bức tường, nó tự hỏi CLB Bóng chuyền nữ ở đâu rồi? Không phải nó đã đi qua cái hành lang 4 lối này 2 lần rồi sao?

Ngó ngang ngó dọc cũng chẳng thấy một bóng người để hỏi thăm. Nếu cứ tiếp diễn kiểu này thì tối nó cũng không được ăn cơm mất thôi, phải nhanh chóng tìm ra. Xoa bóp đầu gối đã mỏi nhừ, Yuuki bèn lấy tạm chiếc vali làm chỗ ngồi, nghiền ngẫm tấm sơ đồ của trường. Vẽ cái kiểu chi mà loằng loằng dữ vậy?

Lại một năm học kinh khủng, Sakusa bực bội dẫm chân trên nền đất như muốn nghiền người cậu ghét cho bẹp gí. Phải, người cậu ghét ở đây là vi trùng, vi khuẩn, và đủ thứ dơ bẩn. Đối với một người mắc chứng cuồng sạch sẽ hạng nặng thì việc bị bắt phải đi trên cái hành lang chưa dọn dẹp mấy tháng hè thật kinh khủng. Tâm trạng của Sakusa Kyoomi bây giờ chính là, buồn nôn nhưng không thể nôn vì muốn giữ hình tượng.

Mà cái CLB này cũng thật quá quắt, cứ nhất quyết đòi tân binh đến tập hợp vào ngày đầu tiên đến trường làm cậu còn chưa kịp dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn ở ký tức xá, thể nào phòng cậu cũng sáng nhất đêm nay cho coi.

Bỗng nhiên, Sakusa khựng lại, cậu rùng mình một cái, mặt liếc về phía sau, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

- Cái cảm giác này...không lẽ là...

Tiếng vút nhanh của một sợi tơ bắn ra kèm với tiếng cách cách của cái hàm đen kịt làm cả thế giới hoảng sợ. Vâng, loài côn trùng này được mệnh danh là "sát thủ bậc thầy" của thế giới những loài vật nhỏ bé. Và bất hạnh làm sao, hôm nay Sakusa lại phải đụng mặt con nhện này.

Từ trên trần, chú nhện bám lấy một sợi tơ, treo lủng lẳng trước mặt Sakusa. Thề, đây là con nhện to nhất mà cậu từng thấy, và cũng là con đáng sợ nhất.

Trước tình huống dở sống dở chết này, cậu từ từ rút trong túi áo khoác ra một cái khẩu trang, túi bên kia là một chai sát khuẩn dạng xịt. Con nhện kia thì ngày càng bát nháo, nó đung đưa qua lại như muốn kích động đối thủ, xui xẻo cho nó, Sakusa là "Bọ ngựa chạy bằng cơm", khẩu hiệu: "Ở đâu bẩn thì ở đó không có tôi.".

Nhưng hôm nay thì có lẽ chú bọ ngựa này chưa ăn sáng thì phải. Cái chai nước sát khuẩn bỗng dưng dở chứng, nhấn mấy lần vẫn chưa chịu ra. Lúc này, một mảng yên tĩnh ập đến, con nhện tỏa ra tâm trạng khá ố và bất hảo.

- Tiêu rồi. Đáng lẽ hôm nay nên mang theo chai Jumbo Vape mới phải.

Sakusa Kyoomi mặt đen tụng kinh niệm phật 100 lần. Con nhện ngày càng đung đưa mạnh dần như muốn nhảy ra khỏi chỗ. Bỗng nhiên, trong lúc thắng thua đã ngã ngũ, một thứ đáng sợ hơn nữa đã xuất hiện để cân bằng tình thế.

- Senpai...đang làm gì vậy?

Sakusa giật mình khi thấy một cô gái lạ mặt đột ngột xuất hiện, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt to tròn. Lúc này, hai cặp mắt chạm nhau và dừng lại trong giây lát, có một cái gì đó ở đối phương thu hút một cách kì lạ, như trọng lực vậy.

-CÒN TIẾP-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com