Dong Nhan Haikyuu Vo Danh
Cú đập cuối.
Cú đập mà tôi không thể quên...Theo những tiếng bình luận không ngớt, những tiếng cổ vũ rầm rộ. Theo nhịp đập của trái tim, theo sự trầm lắng của không khí. Trận đấu làm thay đổi lịch sử đã dần đến hồi kết.
Nín thở cũng chẳng thể diễn tả được sự căng thẳng của nhịp lên xuống tưởng chừng nhẹ nhàng của trái bóng.
Không. Nó mãnh liệt hơn nhiều. Mãnh liệt hơn cả một cơn sóng dữ ngoài biển khơi, hơn cả một tình yêu nồng cháy, hơn cả màu đỏ cam của một chiều hoàng hôn...Đó là bóng chuyền...Học viện Keika và Fukurodani lần lượt rời khỏi sân mà tiến vào hàng ghế dự bị. Bây giờ là thời gian hội ý, các cầu thủ ai nấy đều trông rất mệt mỏi khi phải chơi đến set thứ 3. Nhưng đó là với Học viện Keika thôi, đội bọn nó chưa từng vào mấy giải đấu lớn như này nên đâu biết đến mùi của đôi vớ 5 set trên sân.
Minato làm một cú ngồi xuống ghế nghỉ ngơi thật hoành tráng, thực sự là cô đã nằm lăn ra đó nếu không có Yuuki đỡ rồi.
- Cậu ổn chứ? Cứ như là vừa gặp trai đẹp vậy.
Yuuki đưa chai nước cho bạn mình. Khác với mọi người, nó là cầu thủ chơi dở bị truất quyền xuống làm quản lí nên không được ra sân, căn bản là chẳng đổ tí mồ hôi nào cả. Đây vẫn còn thừa năng lượng để đi chòng ghẹo người khác đây này.
- Trai đẹp cái đầu cậu. Ở trên đấy suốt ngày phải nhìn cái bản mặt của Ichinose ấy. Cổ cũng xinh đó nhưng mắc ói ở chỗ ngực cổ to quá, mà lại cao. Suốt ngày nhìn vô đó nên không tập trung được. Chắc cũng cỡ cup D.
Sawada chơi ở vị trí Libero đứng tựa vào lưng Minato mà rên rỉ. Cô nàng này trên sân đã ăn bao nhiêu phát pháo vào người nên sợ mém ướt quần. Cứ được ra sân là lại tìm cách lẻn khỏi tầm mắt của HLV.
Yuuki nghe xong không nhịn được cười mà đập vào vai Sawada mấy phát. Chỉ khổ cô bạn đang kiên trì nốc một chai nước vào cổ họng thôi.
- Ha. Tớ thấy cũng bình thường mà.
- Cup A như cậu không hiểu được đâu.
Teng. Shinata Yuuki chính thức mất động lực sống. Trêu gì thì trêu chứ đừng trêu nó ngực nhỏ, nó buồn đến năm mới cho coi.
- Thôi. Không nói chuyện này nữa. Mio, những lần sau cậu chuyền thấp thôi nhé.
Yuuki gắng gượng trở lại với cuộc sống hiện tại, nó nói vài câu khiến Sawada không khỏi ngỡ ngàng.
- Hàng chắn bên đó đang không quen với chuyền bổng của Minato mà. Làm vậy dễ ghi điểm hơn chứ?
Minato cũng không hiểu cho lắm, cô biết người bạn thân của mình đơn giản là không có não. Nhưng đôi khi cậu ấy lại trầm ngâm đến lạ thường, cứ lên lên xuống xuống như là chứng khoán vậy á. Khó chiều vô cùng.
Bỗng nhiên cô nhớ lại một kí ức cực kì huyền bí. Cách đây không lâu, vẫn còn trong vòng loại chọn đại diện thôi. Yuuki đã nói một điều không thể tin được.
- Tớ nghĩ...tớ nhìn thấy được tương lai...Cậu có tin không?
Thoạt đầu, Minato thấy khá buồn cười và thậm chí còn nghĩ bạn mình đang bị ảo tưởng. Sau khi Yuuki khẳng định điều đó rất nhiều lần, Minato đã không ngần ngại mà gọi cho nhà thương điên. Chuyện này, nếu có thật thì cũng quá thần kì rồi đi.
Để xác thực điều mơ hồ này, cô đến gần người bạn thân đang gấp lại mấy cái khăn, hỏi khẽ:
- Tất cả những chuyện vừa rồi là...là...cậu...
Cái chữ này sao khó nói thế nhở? Minato không phải em bé 7 tuần rưỡi, nhưng điều mà cô muốn nói không thể phát ra khỏi cổ họng. Đơn giản chỉ vì cô không phải là dân mê khoa học rồi xem mấy cái manga fantasy, nói điều này ra nghe có vẻ hơi phản đạo. Bập bẹ một lúc, thông tin mới được truyền đi.
- Cậu nhìn thấy tương lai hả?
Yuuki đặt cái khăn vừa gấp xong xuống rồi bình tĩnh trả lời:
- Ừm. Trong lúc cú bóng bổng sở trường của cậu đang bay tới chỗ Captain, đầu tớ bỗng lóe lên một hình ảnh. Rằng bóng sẽ đập vào hàng chắn và bay ra ngoài. Điều đó chứng tỏ họ đã nắm bắt được khá nhiều tiết tấu của bọn mình.
Và quả nhiên, Học viện Keika đã được một điểm nhờ cú block-out đó. Yuuki không đùa đâu, nó thực sự nghiêm túc khi nghĩ rằng mình có siêu năng lực đấy.
Chuyện nó nhìn thấy được những hình ảnh như vậy bắt đầu cũng khoảng năm ngoái, cái hồi mà nó ghi chép và nghiên cứu cách chơi bóng chuyền của các cầu thủ nổi danh. Lúc đó, chẳng hiểu vì sao mỗi khi nhìn người khác chơi bóng chuyền, những hình ảnh đó cứ nổi lên như scandal trong đầu nó. Thường thì những thứ đó sẽ xuất hiện một vài giây trước khi hành động thật, mới đầu nhìn thấy thì hơi mờ, sau này thì trở nên càng rõ nét hơn, giống những phân cảnh bị cắt trong đoạn phim tua chậm vậy. Nhưng không phải lúc nào cũng xuất hiện, điều đó chỉ xảy ra khi Yuuki vô tình nhìn thấy người ta chơi bóng chuyền thôi.
Thật tình, nó không hiểu tại sao năng lục này xuất hiện nhưng cứ kệ thôi. Não nó không cao cấp đến mức có thể nảy ra câu hỏi "Tại sao", thế thì của trời cho thì cứ nhận thôi.Hết thời gian hội ý, các cầu thủ đã trở lại sân, đội hình đối thủ được thiết lập hoàn toàn khác lúc trước, với 3 mũi tấn công, xem ra họ đã dồn hết tâm huyết về việc ghi điểm.
Mà cũng đúng thôi, đây là set3, điểm số 23-23, chỉ một sơ suất thôi là đi tong 3 năm trời cô gắng. Điều này lại cực kì đúng với Ichinose và Minato, nhìn xem, hai cậu ấy lườm nhau mém cháy sân rồi kìa.
Quyền giao bóng là của Học viện Keika, bóng bay một cách mạnh mẽ về phía sân của bên Fukurodani. Đội họ đỡ bóng một cách dễ dàng, bóng bay lên theo một đường vòng cung đẹp đẽ, thẳng đến chỗ chuyền hai. Lúc này, Ichinose chuyền bóng tên chỗ tay đập để dứt điểm.
Một đường chuyền hoàn hảo nhưng vận may của Ichinose hôm nay không tốt lắm, bóng chưa chạm sân đã bị Sawada làm cho bật lên.
Lúc đỡ bóng, mặt cô nàng tỏ ra vẻ đau đớn lắm, biểu cảm của cậu ấy đủ để làm một cái album meme rồi.
Minato nhanh chóng chạy đến đón lấy bóng ở tầm thấp, cô chuyền một cú về phía tay đập. Hàng chắn ngạc nhiên về động tác của chuyền hai nên không kịp bày binh bố trận. Bóng sượt qua, chạm trúng tay chắn và chạm nền nhà.
Lúc này, thành viên của đội Fukurodani mắt đầy kinh ngạc, có lẽ họ đang không hiểu tại sao đối thủ lại chuyền liều như thế. Chẳng phải đội mình đã nắm được chuyển động của chuyền hai, tại sao lại bị họ cho một quả lừa để đời như vậy?
Tất cả là do mưu sâu kế hiểm của tiên tri Vanga nhà tôi đấy. Shinata Yuuki bây giờ đang rất hả hê khi ngắm gương mặt khó ở của Ichinose. Nó như mở cờ trong bụng khi nghĩ đến chiến thắng huy hoàng của trường mình và tiến vào chung kết, giật giải nhái và bao trọn cái quán thịt nướng như dân chơi.
Nhưng đó là chỉ khi tình huống không vào ngàn cân treo sợi tóc như thế này, nó căn bản cũng không tìm ra cách để vui mừng nổi. Trận đấu khắc nghiệt này vẫn chưa kết thúc.
Lượt giao bóng tiếp theo đã đến.
Lại một quả bóng nữa đến tay của Libero của Fukurodani, cậu ta đỡ với vẻ mặt "Đập mạnh lên, chưa ăn sáng à?".
Bóng bay lên, Ichinose chủ động làm một cú two-attack cho bất ngờ. Nhưng các thành viên của Keika đều đang ở hàng trước nên họ đã đỡ được, mặc dù có chút chật vật.
Đột nhiên, đầu óc Yuuki quay cuồng và đau như búa bổ. Lại là cái siêu năng lực đó.
Lần này, trong đầu nó hiện hiện lên một hình ảnh kinh dị. Chân tay nó rụng rời như đã đứt lìa từ đời nào.
Cú đập của đội Keika bị hàng chắn ba người của Fukurodani chặn đứng, bóng bay xuống và đập vào sàn. Cú chạm sàn như chấm dứt giấc mơ của mọi người, trong đám hỗn loạn ồn ào của tiếng vui mừng, có một thứ gì đó lấp lánh bay trong không gian. Là...nước mắt...
Ngay lúc nó sực tỉnh, y chang như giấc mộng ngắn hồi nãy, bóng đã chạm tay chắn và đập xuống sàn. Một cú kill-block tuyệt vời.
Nó phải dùng hết sức lực bám vào ghế mới ngăn cho cơ thể không ngả ngửa ra. Mắt chứa đầy sự kinh hoàng xen lẫn hoảng sợ. Còn có chút tuyệt vọng, mặc dù đã biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng lại không thể làm gì.
Nước mắt không thể ngăn tròn trên gò má nhỏ. Đấy là sự uất ức của niềm bất lực khi nhận ra mình vô dụng. Nó có sức mạnh này làm gì nếu không phải là để chiến thắng chứ? Đến cuối cùng vẫn là thua thôi! Cái gì mà siêu năng lực gì chứ, nó quá ảo tưởng rồi.Các cầu thủ trên sân mỗi người một thái độ. Bên sân thì tươi cười rạng rỡ, bên còn lại thì trầm tư đến tội nghiệp. Đến khán đài cũng có sự phân hóa rõ rệt của cảm xúc, chỉ tiếc rằng dùng bao nhiều từ ngữ cũng không thể miêu tả được xúc cảm của người thắng, sự đau đớn của kẻ thua.
Bỗng nhiên, tiếng còi trọng tài vang lên trong cảnh vật muôn màu cảm xúc. Vị trong tài mang nơ đen giơ tay lên, chỉ về phía đội Fukurodani rồi làm động tác...
- Tay chắn chạm lưới...- Là tay chắn chạm lưới!
Yuuki nhìn thấy một loạt hành động rồi kích động đứng lên, hét to. Đồng đội của nó cũng bị tiếng hét vang trời làm cho sực tỉnh, họ nhìn nhau ngơ ngác. Rồi, sự ngơ ngác đó nhường cho một màn nước mắt.
- CHÚNG TA THẮNG RỒI!
Các thành viên của Học viện Keika ôm nhau lăn lộn trên sân vui mừng đến khôn xiết. Đừng nói đến lũ cổ động viên bát nháo đang hét ầm ĩ để ăn mừng kia, HLV cũng không nhịn được mà khoa chân múa tay như điên.
- Chúng ta đến được chung kết rồi...đến được chung kết rồi...
Minato từ trong sân chạy vào ôm chầm lấy Yuuki mà nức nở. Nước mắt nước mũi của cô lần lượt dính lên áo khoác thể thao của người bạn. Nó trong cơn hào hứng cũng đáp lại cái ôm của người bạn một cách thật nhiệt tình.
Vậy là nó có thể cùng Minato đi hết quãng đường cấp 2 này rồi. Những suy nghĩ tiêu cực hồi nãy đều biến đi đâu mất, nhanh như gió thoảng mây bay. Bây giờ, nó chỉ muốn tận hưởng vui vẻ trước mắt, tất cả chuyện phiếm đều không quan trọng.
Cú đập mà tôi không thể quên...Theo những tiếng bình luận không ngớt, những tiếng cổ vũ rầm rộ. Theo nhịp đập của trái tim, theo sự trầm lắng của không khí. Trận đấu làm thay đổi lịch sử đã dần đến hồi kết.
Nín thở cũng chẳng thể diễn tả được sự căng thẳng của nhịp lên xuống tưởng chừng nhẹ nhàng của trái bóng.
Không. Nó mãnh liệt hơn nhiều. Mãnh liệt hơn cả một cơn sóng dữ ngoài biển khơi, hơn cả một tình yêu nồng cháy, hơn cả màu đỏ cam của một chiều hoàng hôn...Đó là bóng chuyền...Học viện Keika và Fukurodani lần lượt rời khỏi sân mà tiến vào hàng ghế dự bị. Bây giờ là thời gian hội ý, các cầu thủ ai nấy đều trông rất mệt mỏi khi phải chơi đến set thứ 3. Nhưng đó là với Học viện Keika thôi, đội bọn nó chưa từng vào mấy giải đấu lớn như này nên đâu biết đến mùi của đôi vớ 5 set trên sân.
Minato làm một cú ngồi xuống ghế nghỉ ngơi thật hoành tráng, thực sự là cô đã nằm lăn ra đó nếu không có Yuuki đỡ rồi.
- Cậu ổn chứ? Cứ như là vừa gặp trai đẹp vậy.
Yuuki đưa chai nước cho bạn mình. Khác với mọi người, nó là cầu thủ chơi dở bị truất quyền xuống làm quản lí nên không được ra sân, căn bản là chẳng đổ tí mồ hôi nào cả. Đây vẫn còn thừa năng lượng để đi chòng ghẹo người khác đây này.
- Trai đẹp cái đầu cậu. Ở trên đấy suốt ngày phải nhìn cái bản mặt của Ichinose ấy. Cổ cũng xinh đó nhưng mắc ói ở chỗ ngực cổ to quá, mà lại cao. Suốt ngày nhìn vô đó nên không tập trung được. Chắc cũng cỡ cup D.
Sawada chơi ở vị trí Libero đứng tựa vào lưng Minato mà rên rỉ. Cô nàng này trên sân đã ăn bao nhiêu phát pháo vào người nên sợ mém ướt quần. Cứ được ra sân là lại tìm cách lẻn khỏi tầm mắt của HLV.
Yuuki nghe xong không nhịn được cười mà đập vào vai Sawada mấy phát. Chỉ khổ cô bạn đang kiên trì nốc một chai nước vào cổ họng thôi.
- Ha. Tớ thấy cũng bình thường mà.
- Cup A như cậu không hiểu được đâu.
Teng. Shinata Yuuki chính thức mất động lực sống. Trêu gì thì trêu chứ đừng trêu nó ngực nhỏ, nó buồn đến năm mới cho coi.
- Thôi. Không nói chuyện này nữa. Mio, những lần sau cậu chuyền thấp thôi nhé.
Yuuki gắng gượng trở lại với cuộc sống hiện tại, nó nói vài câu khiến Sawada không khỏi ngỡ ngàng.
- Hàng chắn bên đó đang không quen với chuyền bổng của Minato mà. Làm vậy dễ ghi điểm hơn chứ?
Minato cũng không hiểu cho lắm, cô biết người bạn thân của mình đơn giản là không có não. Nhưng đôi khi cậu ấy lại trầm ngâm đến lạ thường, cứ lên lên xuống xuống như là chứng khoán vậy á. Khó chiều vô cùng.
Bỗng nhiên cô nhớ lại một kí ức cực kì huyền bí. Cách đây không lâu, vẫn còn trong vòng loại chọn đại diện thôi. Yuuki đã nói một điều không thể tin được.
- Tớ nghĩ...tớ nhìn thấy được tương lai...Cậu có tin không?
Thoạt đầu, Minato thấy khá buồn cười và thậm chí còn nghĩ bạn mình đang bị ảo tưởng. Sau khi Yuuki khẳng định điều đó rất nhiều lần, Minato đã không ngần ngại mà gọi cho nhà thương điên. Chuyện này, nếu có thật thì cũng quá thần kì rồi đi.
Để xác thực điều mơ hồ này, cô đến gần người bạn thân đang gấp lại mấy cái khăn, hỏi khẽ:
- Tất cả những chuyện vừa rồi là...là...cậu...
Cái chữ này sao khó nói thế nhở? Minato không phải em bé 7 tuần rưỡi, nhưng điều mà cô muốn nói không thể phát ra khỏi cổ họng. Đơn giản chỉ vì cô không phải là dân mê khoa học rồi xem mấy cái manga fantasy, nói điều này ra nghe có vẻ hơi phản đạo. Bập bẹ một lúc, thông tin mới được truyền đi.
- Cậu nhìn thấy tương lai hả?
Yuuki đặt cái khăn vừa gấp xong xuống rồi bình tĩnh trả lời:
- Ừm. Trong lúc cú bóng bổng sở trường của cậu đang bay tới chỗ Captain, đầu tớ bỗng lóe lên một hình ảnh. Rằng bóng sẽ đập vào hàng chắn và bay ra ngoài. Điều đó chứng tỏ họ đã nắm bắt được khá nhiều tiết tấu của bọn mình.
Và quả nhiên, Học viện Keika đã được một điểm nhờ cú block-out đó. Yuuki không đùa đâu, nó thực sự nghiêm túc khi nghĩ rằng mình có siêu năng lực đấy.
Chuyện nó nhìn thấy được những hình ảnh như vậy bắt đầu cũng khoảng năm ngoái, cái hồi mà nó ghi chép và nghiên cứu cách chơi bóng chuyền của các cầu thủ nổi danh. Lúc đó, chẳng hiểu vì sao mỗi khi nhìn người khác chơi bóng chuyền, những hình ảnh đó cứ nổi lên như scandal trong đầu nó. Thường thì những thứ đó sẽ xuất hiện một vài giây trước khi hành động thật, mới đầu nhìn thấy thì hơi mờ, sau này thì trở nên càng rõ nét hơn, giống những phân cảnh bị cắt trong đoạn phim tua chậm vậy. Nhưng không phải lúc nào cũng xuất hiện, điều đó chỉ xảy ra khi Yuuki vô tình nhìn thấy người ta chơi bóng chuyền thôi.
Thật tình, nó không hiểu tại sao năng lục này xuất hiện nhưng cứ kệ thôi. Não nó không cao cấp đến mức có thể nảy ra câu hỏi "Tại sao", thế thì của trời cho thì cứ nhận thôi.Hết thời gian hội ý, các cầu thủ đã trở lại sân, đội hình đối thủ được thiết lập hoàn toàn khác lúc trước, với 3 mũi tấn công, xem ra họ đã dồn hết tâm huyết về việc ghi điểm.
Mà cũng đúng thôi, đây là set3, điểm số 23-23, chỉ một sơ suất thôi là đi tong 3 năm trời cô gắng. Điều này lại cực kì đúng với Ichinose và Minato, nhìn xem, hai cậu ấy lườm nhau mém cháy sân rồi kìa.
Quyền giao bóng là của Học viện Keika, bóng bay một cách mạnh mẽ về phía sân của bên Fukurodani. Đội họ đỡ bóng một cách dễ dàng, bóng bay lên theo một đường vòng cung đẹp đẽ, thẳng đến chỗ chuyền hai. Lúc này, Ichinose chuyền bóng tên chỗ tay đập để dứt điểm.
Một đường chuyền hoàn hảo nhưng vận may của Ichinose hôm nay không tốt lắm, bóng chưa chạm sân đã bị Sawada làm cho bật lên.
Lúc đỡ bóng, mặt cô nàng tỏ ra vẻ đau đớn lắm, biểu cảm của cậu ấy đủ để làm một cái album meme rồi.
Minato nhanh chóng chạy đến đón lấy bóng ở tầm thấp, cô chuyền một cú về phía tay đập. Hàng chắn ngạc nhiên về động tác của chuyền hai nên không kịp bày binh bố trận. Bóng sượt qua, chạm trúng tay chắn và chạm nền nhà.
Lúc này, thành viên của đội Fukurodani mắt đầy kinh ngạc, có lẽ họ đang không hiểu tại sao đối thủ lại chuyền liều như thế. Chẳng phải đội mình đã nắm được chuyển động của chuyền hai, tại sao lại bị họ cho một quả lừa để đời như vậy?
Tất cả là do mưu sâu kế hiểm của tiên tri Vanga nhà tôi đấy. Shinata Yuuki bây giờ đang rất hả hê khi ngắm gương mặt khó ở của Ichinose. Nó như mở cờ trong bụng khi nghĩ đến chiến thắng huy hoàng của trường mình và tiến vào chung kết, giật giải nhái và bao trọn cái quán thịt nướng như dân chơi.
Nhưng đó là chỉ khi tình huống không vào ngàn cân treo sợi tóc như thế này, nó căn bản cũng không tìm ra cách để vui mừng nổi. Trận đấu khắc nghiệt này vẫn chưa kết thúc.
Lượt giao bóng tiếp theo đã đến.
Lại một quả bóng nữa đến tay của Libero của Fukurodani, cậu ta đỡ với vẻ mặt "Đập mạnh lên, chưa ăn sáng à?".
Bóng bay lên, Ichinose chủ động làm một cú two-attack cho bất ngờ. Nhưng các thành viên của Keika đều đang ở hàng trước nên họ đã đỡ được, mặc dù có chút chật vật.
Đột nhiên, đầu óc Yuuki quay cuồng và đau như búa bổ. Lại là cái siêu năng lực đó.
Lần này, trong đầu nó hiện hiện lên một hình ảnh kinh dị. Chân tay nó rụng rời như đã đứt lìa từ đời nào.
Cú đập của đội Keika bị hàng chắn ba người của Fukurodani chặn đứng, bóng bay xuống và đập vào sàn. Cú chạm sàn như chấm dứt giấc mơ của mọi người, trong đám hỗn loạn ồn ào của tiếng vui mừng, có một thứ gì đó lấp lánh bay trong không gian. Là...nước mắt...
Ngay lúc nó sực tỉnh, y chang như giấc mộng ngắn hồi nãy, bóng đã chạm tay chắn và đập xuống sàn. Một cú kill-block tuyệt vời.
Nó phải dùng hết sức lực bám vào ghế mới ngăn cho cơ thể không ngả ngửa ra. Mắt chứa đầy sự kinh hoàng xen lẫn hoảng sợ. Còn có chút tuyệt vọng, mặc dù đã biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng lại không thể làm gì.
Nước mắt không thể ngăn tròn trên gò má nhỏ. Đấy là sự uất ức của niềm bất lực khi nhận ra mình vô dụng. Nó có sức mạnh này làm gì nếu không phải là để chiến thắng chứ? Đến cuối cùng vẫn là thua thôi! Cái gì mà siêu năng lực gì chứ, nó quá ảo tưởng rồi.Các cầu thủ trên sân mỗi người một thái độ. Bên sân thì tươi cười rạng rỡ, bên còn lại thì trầm tư đến tội nghiệp. Đến khán đài cũng có sự phân hóa rõ rệt của cảm xúc, chỉ tiếc rằng dùng bao nhiều từ ngữ cũng không thể miêu tả được xúc cảm của người thắng, sự đau đớn của kẻ thua.
Bỗng nhiên, tiếng còi trọng tài vang lên trong cảnh vật muôn màu cảm xúc. Vị trong tài mang nơ đen giơ tay lên, chỉ về phía đội Fukurodani rồi làm động tác...
- Tay chắn chạm lưới...- Là tay chắn chạm lưới!
Yuuki nhìn thấy một loạt hành động rồi kích động đứng lên, hét to. Đồng đội của nó cũng bị tiếng hét vang trời làm cho sực tỉnh, họ nhìn nhau ngơ ngác. Rồi, sự ngơ ngác đó nhường cho một màn nước mắt.
- CHÚNG TA THẮNG RỒI!
Các thành viên của Học viện Keika ôm nhau lăn lộn trên sân vui mừng đến khôn xiết. Đừng nói đến lũ cổ động viên bát nháo đang hét ầm ĩ để ăn mừng kia, HLV cũng không nhịn được mà khoa chân múa tay như điên.
- Chúng ta đến được chung kết rồi...đến được chung kết rồi...
Minato từ trong sân chạy vào ôm chầm lấy Yuuki mà nức nở. Nước mắt nước mũi của cô lần lượt dính lên áo khoác thể thao của người bạn. Nó trong cơn hào hứng cũng đáp lại cái ôm của người bạn một cách thật nhiệt tình.
Vậy là nó có thể cùng Minato đi hết quãng đường cấp 2 này rồi. Những suy nghĩ tiêu cực hồi nãy đều biến đi đâu mất, nhanh như gió thoảng mây bay. Bây giờ, nó chỉ muốn tận hưởng vui vẻ trước mắt, tất cả chuyện phiếm đều không quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com