TruyenHHH.com

[Đồng Nhân | H] [Ma Đạo Tổ Sư] Khởi Xuân

Chương 1: [Vong Tiện] Trả thù

khoinguyenduongthii

Mặt trời ban trưa ở chốn phồn hoa nơi Vân Mộng Giang thị huyên náo, người người tấp nập đi lại, tại cuối ngõ đường, tiếng cười của Ngụy Vô Tiện vang vảng trong quán nhỏ.

"Tư Truy, ta nói này, ngày trước ta hỏi ngươi có còn là xử nam không thì ngươi còn đỏ mặt với ta. Nhưng mà ta thật sự không nhìn ra, ngươi đã ... từ lâu rồi haha."

Hàm Quang quân và Di Lăng Lão tổ, hai đại nhân vật nổi danh cùng ngồi đối diện Lam Tư Truy đang đỏ mặt, cười cười liếc nhìn Kim Lăng.

Lam Tư Truy e ấp cúi đầu ngại ngùng: "Ngụy tiền bối.... ta.... ta...."

Trái ngược với vẻ ngại ngùng của Lam Tư Truy, mặt Kim Lăng thực sự rất khó coi. Kim Lăng hai má phiếm hồng, vừa giận vừa thẹn trừng mắt Lam Tư Truy cùng Ngụy Vô Tiện, mang vẻ "Ta đánh gãy chân chó nhà ngươi!"

Sau đó, y lại nhìn người đang trầm ổn gắp đồ ăn vào chén Ngụy Vô Tiện với gương mặt không gợn sóng là Hàm Quang Quân, y như nảy ra một việc, muốn trả thù Ngụy Vô Tiện!

Đêm đến, Kim Lăng đi vào mật đạo của Lan Lăng Kim thị, lục lọi tìm ra một lọ màu xanh nhạt. Lắc lọ thuốc trên tay, Kim Lăng vui vẻ nhảy nhót về phòng phủ.

..............................................

Ba ngày sau chính là sinh thần của Kim Tông chủ - Kim Như Lan, Kim Lăng.

Khách đến náo nhiệt, nhiều không kể xiết, lối vào của Lan Lăng Kim thị thình lình xuất hiện bốn nhân vật quan trọng.

Một thân áo tím, khí chất vượt bậc, tuấn lãng tiêu sái, Vân Mộng Giang thị - Giang Tông chủ Giang Vãn Ngâm.

Y phục trắng thuần, mạt ngạch tô điểm mây trôi, ôn hòa vui vẻ, Cô Tô Lam thị - Lam Tông chủ Trạch Vu Quân.

Tị Trần ngang hông, y phục màu trắng, mạt ngạch mây trôi, trầm tĩnh, băng lãnh, Cô Tô Lam thị - Hàm Quang Quân.

Và một thân y phục đen huyền, Trần Tình trên tay, đi cạnh Hàm Quang Quân. Không cần nói cũng biết, đó là Di Lăng Lão tổ Ngụy Vô Tiện.

Đi theo phía sau là một vài môn nhân của bọn họ, trong đó tất nhiên Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi dẫn đầu.

Chói!

Quá chói!

Quá chói sáng!

Người trông thấy tình cảnh này ai cũng cảm thán, hào quang của bốn người bọn họ có thể soi sáng cho bầu trời đêm luôn.

Môn nhân tại Lan Lăng Kim thị được chỉ điểm rất tốt, vừa thấy khách quý liền đi ra nghênh đón, hắn trịnh trọng: "Thỉnh Giang Tông chủ, Lam Tông chủ, Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối an tọa, tông chủ hiện tại đang có chút việc không thể ra đón tiếp ngay, xin thất lễ."

Ngụy Vô Tiện bước lên trước, cười cười nói : "Không sao không sao, ta đây biết hắn đang rất bận. Không cần để ý, ngươi đi tiếp khách đi."

Môn nhân cung kính nghe lệnh rời đi, Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, hướng Lam Vong Cơ cười cười rồi nói : "Lam Trạm, lại đây lại đây."

Không nói một lời, Lam Vong Cơ đến cạnh Ngụy Vô Tiện ngồi xuống.

Ngay sau đó, Giang Trừng và Lam Hi Thần mỗi người một bàn, nơi dành cho Tông chủ của Giang thị và Lam thị, ngay cạnh bàn của hai người Lam Ngụy.

Các đệ tử thì đứng sau lưng Tông chủ của họ.

"Tham kiếm Lam Tông chủ, Hàm Quang quân, Ngụy tiền bối, cữu cữu." Kim Lăng khoác lên mình y phục Kim gia lộng lẫy nhẹ nhàng khom người.

"Không cần đa lễ." Lam Hi Thần mỉm cười.

Ngụy Vô Tiện xua tay: "Là người một nhà cả, đúng không Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt: "Ừm...".

Nụ cười trên môi Kim Lăng cứng đờ, đây là có ý gì đây?

Mắt dời đi, nhìn về phía Lam Tư Truy, như nhớ ra gì đó, đỏ mặt quay sang nơi khác, hướng đến bàn được sắp xếp giành cho Kim Tông chủ.

Phía bên kia, Giang Trừng không rõ ý tứ của Ngụy Vô Tiện, không thèm đối hoài, đứng dậy nâng chén rượu trong tay lên, nói: "Sinh thần của Kim Tông chủ, sư thúc đây chúc ngươi bình an vô sự và nhanh chóng tìm được Kim phu nhân."

Hết câu, Giang Trừng uống cạn chén rượu trên tay, ngồi xuống.

Kim Lăng thoáng liếc Lam Tư Truy, vô tình chạm phải mắt hắn, y vội vàng quay đầu, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang cười ngả ngớn bên cạnh Hàm Quang Quân, y tuy xấu hổ nhưng vẫn nâng chén rượu, hướng mọi người mà cung kính đáp : "Đa tạ cữu cữu, con lấy làm hổ thẹn, hiện tại con lấy thế cục làm trọng, chuyện gia quyến, con không dám nghĩ tới." Sau đó, một hơi uống sạch chén rượu trong tay.

Kim Lăng ngồi xuống, cất giọng: "Mời dùng bữa."

Phía bàn của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện một tay nắm chặt vạt áo, một tay ôm bụng cười hổn hển, nhìn Lam Tư Truy đang cúi đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn Kim Lăng.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói: "Ngụy Anh, lại đây ăn."

Ngụy Vô Tiện cười đến mặt đỏ bừng: "Được được, ta ăn ta ăn."

Nhìn thấy một bàn đồ ăn nhàn nhạt nhưng lại bắt mắt, Ngụy Vô Tiện múc một muỗng canh, đưa đến miệng Lam Vong Cơ, y liền mở miệng uống xuống.

Ngụy Vô Tiện cười cười hỏi : "Ngon không?"

Lam Vong Cơ gật đầu, gắp đồ ăn đưa đến miệng Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện tươi cười há miệng, ngoạm thức ăn.

"Ngon quá, cho ta nữa." Ngụy Vô Tiện một miệng đồ ăn vẫn nói có thể nói được.

Buổi tiếc huyên náo kéo dài đến tận khuya.

Tiệc tàn, số ít Tông chủ có việc bận thì ai về nhà nấy, còn lại thì được an bài phòng ngủ, tất nhiên Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện sẽ được sắp xếp ở chung phòng, thành thật mà nói, nếu chia mỗi người một phòng thì thế nào sáng ra cũng có một phòng trống một phòng hai người thôi.

Mọi người sau khi dạo chơi, trở về phòng, việc đầu tiên đó là tắm rửa.

Ngụy Vô Tiện mở cửa, Lam Vong Cơ theo sau, vừa đặt chân vào phòng thì trong phòng đã được đặt trước một thùng tắm, hơi nước bốc lên nhè nhẹ, bên trong là nước tắm, hoa sen trôi trên nước màu xanh, chỉ duy kì lạ ở chỗ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy, màu nước trong thùng khan khác với màu nước sông tự nhiên. Hắn cũng không để ý đến chuyện này, chỉ nghĩ là nước tắm được người ta thêm hương vị vào để màu sắc nhìn bắt mắt.

Vừa đặt Tị Trần xuống giường thì tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói quen thuộc vang lên.

Lam Tư Truy ấp úng: "Thất lễ, nhưng.... Trạch Vu quân người... muốn mời Hàm Quang Quân để... bàn chuyện...."

Lam Trạm tiến đến mở cửa, mặt không sắc nói: "Ngụy Anh đi cùng."

Lam Tư Truy liền vội vàng nói: "Trạch Vu quân chỉ cho mời Hàm Quang quân ...."

Ngụy Vô Tiện trong phòng vọng ra: "Lam Trạm, ngươi đi đi, ta ở đây tắm trước, đợi ngươi về."

Lam Trạm không đành lòng: "Ừm, đợi ta."

Chầm chậm đi đến phòng Lam Hi Thần, mở cửa liền thấy một chén canh trên bàn, y ngồi đối diện, Lam Hi Thần nở nụ cười với Lam Vong Cơ, vỗ vỗ ghế bên cạnh, ý muốn Lam Trạm ngồi xuống.

Lam Hi Thần mĩm cười, đẩy chén canh đến Lam Vong Cơ:, trên trán hơi lấm tấm mồ hôi, không rõ chuyện gì đã làm y như vậy: "Vong Cơ, uống hết chén canh trên bàn kia, ta sẽ nói tiếp."

Lam Vong Cơ nhìn y, hỏi: "Ngươi không khỏe?"

Lam Hi Thần: "Lúc nãy ta vừa luyện kiếm với Tư Truy về nên còn hơi nóng."

Tu tiên luyện kiếm mà bị nóng trong người mới lạ, nhưng Lam Vong Cơ chỉ nhìn y một chút, đến khi Lam Hi Thần có hơi nóng lòng thì Lam Vong Cơ không nói gì, nâng ly lên uống.

Lam Hi Thần nhìn y uống mà bày ra bộ mặt thương tiếc, chậm rãi nói: "Vong Cơ, ta xin lỗi."

Lam Vong Cơ nhíu mày, vừa định mở miệng hỏi tại sao thì một cỗ dục hỏa thình lình nhen nhóm trong người, đại não căng thẳng, thở hổn hển: "Huynh trưởng... ngươi..."

Lam Hi Thần vội vàng nói: "Việc này là có người nhờ ta giúp. Ta không thể không đáp ứng được, bây giờ ngươi hãy về đi, nước trong thùng tắm kia chắc đã ngấm vào Ngụy công tử..."

Nghĩ đến Ngụy Vô Tiện đang tắm trong phòng, trong người Lam Vong Cơ càng dâng lên dục vọng, nghiêng người đứng dậy, đứng cáo từ Lam Hi Thần không được vững vàng liền rời khỏi, trở về phòng.

Lam Hi Thần chỉ đành ngồi tại chỗ nhìn bóng dáng Lam Vong Cơ đi, khẽ thở dài: "Kim Tông chủ, đệ ấy đi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com