Dong Nhan Gakuen Alice Mat Trang Mat Troi
-Này, đi vào đây thật sự ổn chứ?Tsubasa ngoái đầu nhìn lại cánh cửa đã tự động đóng lại khi họ đi qua. Tự nhiên đây là một cái bẫy, ai nhìn vào cũng hiểu.Vì là bẫy nhưng họ vẫn bước vào nên Tsubasa tự nhiên lo lắng, mặc dù nãy giờ vẫn chưa có gì lạ xuất hiện. Càng như thế khiến sự lo lắng càng tăng cao.Không có gì xảy ra mới là có vấn đề.-Bọn chúng đã đẩy ta đi vào lối này rồi. Nếu muốn cãi nhau thì thôi hãy im đi.Natsume đáp lời một cách lạnh lùng. Luca bận tâm dõi theo Natsume, còn Tsubasa thì thở dài hết cách.Cả hai đều biết rằng Natsume bận tâm đến hai người bị tóm kia.-Cậu có nổi giận cũng vậy thôi. Giận cũng đâu làm hai nhóc đó trở về được.Mặc kệ những lời Tsubasa luyên thuyên, Natsume lại nghĩ đến tình cảnh khi đó.Cậu không thể giữ lấy bàn tay đó.Dù rất muốn đuổi theo ngay lập tức nhưng lý trí nói với cậu rằng sẽ ổn thôi... Ít nhất là trong một thời gian ngắn.Natsume nhớ lại những gì cậu vô tình nghe những người ở học viện nói khi đó...."Người đó..."."Ayumi Yuka"....Bất giác cậu siết chặt nắm tay.-Đừng để ý. Cho đến bây giờ chúng ta đã tấn công vào hang ổ bọn chúng mà vẫn không cứu được Miyu và Mikan, đối với một người mà nói thì quả là một điều đau đớn.Nói rồi Tsubasa vỗ lưng Natsume, coi như đó là một hành vi an ủi, nhưng anh lại không biết đó là nút khởi động sấm sét của Natsume, người vốn đang bực tức mà phải kìm nén.Ầm! - Knock out Tsubasa ngay và luôn.Luca thức thời ôm Cánh Cụt tránh ra một bên. Luca vẫn cứ để ý đến Natsume vì cậu nhận thấy có gì đó là lạ.Natsume hẳn là đang bận tâm đến hai người bị bắt đi, nhưng không hiểu sao Luca lại cảm thấy Natsume đang giấu diếm họ điều gì đó.Còn Natsume vẫn tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân khi tiến bước về phía trước.'Khi gặp bọn họ, mình có việc phải xác nhận lại.'Natsume vẫn luôn ghi nhớ và canh cánh về những gì cậu vô tình nghe được lúc đó.'Chuyện bọn họ nói có thật hay không?'..."Chỉ là 'Người đó'..."."Có Alice Đánh Cắp Năng Lực."....'Alice đó thật sự...'Bất ngờ, một tia sáng chiếu tới chỗ của Natsume khi cậu cứ thẫn thờ đi về phía trước. Tsubasa đã kịp cản cậu tiến lên và tránh được đòn tấn công bất ngờ.-Natsume! Nguy... Cậu... Sao tự nhiên đãng trí vậy?Tsubasa lo lắng kéo Natsume lại, bận tâm quan sát người cậu xem có bị thương không.Giật mình, Natsume nhận ra mình đã vô ý như thế nào trong tình cảnh như thế này. Cậu tự cảm thấy xấu hổ về sự bất cẩn không đáng có của bản thân.-Bỏ ra.Dù thế, tính ngang bướng vẫn không chịu kiềm chế mà gồng người đẩy Tsubasa ra.-A, được rồi, được rồi. Khỏe như vậy chắc không sao rồi.Bất ngờ, những chùm sáng từ đâu tấn công tới khiến cả đám giật mình chạy trốn. Dù không biết đó là gì nhưng không ai lại dại dột đi thử vì đó là cách kẻ thù tấn công.Khi cả bọn vừa chạy vừa tránh những chùm sáng không rõ đó, họ nhận ra điều bất thường.-Hình như những luồng sáng này đuổi mình tự nhiên chạy về phía trước.-Có vẻ vậy.Natsume hiếm hoi mà đồng ý với nhận định của Tsubasa vì nó đúng. Dường như chúng đang muốn dụ họ chạy về phía trước.Ở cuối con đường nói họ chạy trốn, một căn phòng lớn trống trải ở đó. Luồng sáng không còn tấn công họ nữa. Ở đó, có một người đang đợi họ.Một tiếng nói qua loa cất lên trong căn phòng.-Chào mừng. Chúng tôi đã đợi, Hyuga Natsume và hai người bạnLúc này, cả ba đã rơi vào tròng mà kẻ địch giăng ra đợi họ.***-Mi...Âm thanh.-Miyu...Có ai đó.-Miyu à!Đang gọi.-Hơ...Dần mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt lo lắng phóng đại của Mikan.Bật dậy!Bốp!Một cú va chạm đầu xảy ra khiến cả hai ôm đầu đau đớn.-A...Lúc này đây, những ký ức trước khi bất tỉnh đang dần trở lại. Miyu ngẩng đầu nhìn xung quanh thì nhận ra nơi mà cả hai đang ở hẳn là một căn phòng giam của Z.Lúc ngã xuống, Miyu ôm chặt lấy Mikan và bảo vệ Mikan bằng thân người mình.Hai người họ bị tóm và nhốt ở đây.-Miyu, không sao chứ...Mikan còn chưa nói hết lời thì một bàn tay tóm lấy. Miyu sờ soạng khắp người Mikan bằng đôi mắt diều hâu.-Có bị thương ở đâu không?Trước giọng nói nghiêm túc của Miyu, Mikan thành thật đáp.-K, Không có.Xác nhận Mikan không bị thương mới khiến Miyu thở phào nhẹ nhõm. Chưa dừng lại ở đó, Miyu nhìn chằm chằm Mikan khiến Mikan bỗng nhiên thấy lo lắng.-Làm, làm sao vậy?-Sao lại nhảy xuống?Đối diện với cái nhìn chằm chằm của Miyu, Mikan khi nghe được câu hỏi không khỏi ngỡ ngàng, rồi lại đáp.-Mình muốn giúp cậu.-Không cần.Mikan vì muốn cứu Miyu nên mới lao tới, hiểu tấm lòng đó nhưng Miyu không thể đồng ý với hành động đó được.-Em có thể tự lo được.Dứt khoát nói rằng cô không cần sự giúp đỡ của Mikan khiến Mikan ngây người. Miyu nói tiếp.-Việc Mikan cần làm tốt nhất là phải đảm bảo bản thân được an toàn. Em chỉ cần Mikan an toàn là được.Đó là những suy nghĩ chân thật của Miyu. Lúc Mikan rớt xuống, Miyu không do dự mà đổi chỗ của cả hai để đảm bảo an toàn của Mikan. Đối với Miyu thì sự an toàn của Mikan quan trọng hơn.Vậy mà khi đã được an toàn, Mikan lại lao đầu vào nguy hiểm. Ngay cả khi đó là để giúp mình thì Miyu cũng không thể nói đồng tình được.-Lần sau đừng làm như thế nữa.Miyu muốn Mikan phải được an toàn và phải biết tự bảo vệ bản thân.-Mikan hiểu không?Khi Mikan im lặng không nói lại thì Miyu cũng không nói gì nữa. Cô để Mikan có thể suy nghĩ và hiểu những gì cô nói. Nhưng...-Không.-Hửm?Mikan ngẩng đầu nhìn Miyu rồi dùng ánh mắt trừng Miyu, hét lên.-Không hiểu! Miyu ngốc!Bị mắng, Miyu ngớ người luôn.-Mikan...Cô không hiểu sao Mikan lại bỗng nhiên hét lên như thế để mắng cô ngốc. Miyu không chấp nhận ai mắng cô ngốc đâu, nếu là người khác thì Miyu sẵn sàng bật chế độ khẩu chiến rồi nhưng lần này người nói là Mikan. Miyu không hiểu sao lại thế.Cô gọi Mikan nhưng lại bị Mikan trừng mắt nhăn mày nhìn.Nó không đáng sợ nhưng lại khiến Miyu không thể tùy tiện mở lời. Nhìn biểu cảm đó, Miyu biết là Mikan đang kích động.Trước sự im lặng của Miyu, Mikan nói.-Tại sao lại cứu mình?Trước câu hỏi đó, Miyu không do dự mà trả lời.-Vì em muốn bảo vệ Mikan.-Vậy tại sao lại muốn bảo vệ mình?-Vì chúng ta là...-Là bạn bè hay là người thân, dù là gì thì mong muốn bảo vệ đối phương cũng không hề sai.Bị ngắt lời, Miyu không nói gì nhưng những lời Mikan nói không sai.Mong muốn bảo vệ.-Tớ muốn bảo vệ Miyu như Miyu đã bảo vệ tớ.Trước lời nói của Mikan, Miyu không biết phải nói gì hơn bây giờ. Cô rất vui trước những gì Mikan nói.-Nên tớ không hiểu, sao tớ lại không thể giúp cậu.Khi Mikan nói những lời này, Miyu hiểu tấm lòng của Mikan, cô nói.-Không phải... Em muốn Mikan có thể an toàn. Về phần em, em có thể tự lo được.-Vậy thì đừng có tự đẩy bản thân vào nguy hiểm như thế, đồ ngốc!Mikan hét lên, đôi mắt đó đỏ lên như muốn khóc.-Thân tớ, tớ tự lo. Không cần cậu phải hy sinh để bảo vệ.Cảm xúc của Mikan giờ phút này đây như muốn trực trào thành dòng nước cuốn trôi mọi thứ.Lúc đó, Mikan sợ lắm.Cô bé nhìn thấy Miyu thay mình rơi xuống, trái tim như muốn ngừng đập. Nó làm Mikan nhớ đến lúc đó."Nguy hiểm! Mikan!".Hotaru đã bị bắn vì bảo vệ mình.Đã vì mình....Mikan không muốn điều đó lại tái diễn, vì bảo vệ mình mà bị thương.Mikan không muốn bản thân trở nên vô dụng, chỉ ở phía người được bảo vệ, không giúp được gì.Hotaru.Miyu.Hay là bất kỳ ai khác.Mikan muốn bảo vệ mọi người.Bằng năng lực của mình.Dù chỉ một chút thôi cũng được, Mikan cũng muốn bảo vệ mọi người bằng những việc mình có thể làm.Mikan muốn trở nên mạnh mẽ hơn, giống như Hotaru, giống như Miyu vậy.Không muốn ai khác phải chịu đựng một mình, dù chỉ là một chút thôi, hãy cùng nhau.Mikan nghĩ như thế.Vậy mà Miyu lại bảo. "Không cần."Điều đó làm Mikan buồn lắm. Buồn hơn bất cứ điều gì.-Đừng có tự ý quyết định tớ phải làm gì. Tớ... sẽ làm những gì mà tớ có thể.Mikan nghẹn ngào nhưng lời nói lại mạnh mẽ vô cùng.-Dù là nhỏ bé đến đâu đi nữa, tớ cũng muốn góp sức mình vì mọi người.Đó là ý chỉ của Mikan.-Nên là... đừng đẩy tớ ra. Đừng hy sinh vì tớ... Tớ không muốn... Miyu bị thương đâu...Đừng như Hotaru...Đừng phải chịu đau đớn.Một cái ôm ôm chặt Mikan vào lòng.-Không đâu. Không phải đâu.Miyu ôm Mikan thật chặt.Khi nghe những gì Mikan nói, Miyu cảm thấy lồng ngực mình như bị ai đó bóp nghẹt.-Xin lỗi.Vì đã không để ý đến ý muốn đó.Vì đã nói những lời áp đặt chỉ vì mong muốn của bản thân.-Em sẽ không bỏ lại Mikan đâu.Được Miyu ôm vào lòng, đôi mắt vốn đỏ hoe đã không kìm được mà bật khóc. Òa khóc như để thả trôi cảm xúc.Cứ để Mikan khóc một hồi, khi Mikan sụt sịt lau nước mắt, Miyu nói.-Em muốn bảo vệ Mikan.Nghe thế, Mikan ngẩng đầu nhìn Miyu. Chứng kiến gương mặt của Miyu, nhìn mình một cách dịu dàng. Mikan lắng nghe những gì Miyu nói.-Mikan không hề vô dụng. Không phải như vậy.Miyu biết mình đã có điều sai rồi.-Xin lỗi vì đã nói những lời như thế.Không phải "Không cần."Chỉ vì không muốn Mikan gặp nguy hiểm.Làm sao mà Miyu lại có thể đẩy Mikan đi vì nghĩ rằng Mikan vô dụng?Không phải đâu.-Mikan là một người mạnh mẽ.Dù ngây thơ và ngốc nghếch, nhưng Mikan luôn là ánh sáng của mọi người, của em.'Em...'-Thích Mikan lắm.Miyu nở nụ cười. Mikan cảm thấy như bừng sáng. Ấm áp và đầy tình cảm.-Nên là đừng khóc, Mikan cười lên nhé.Miyu nắm lấy tay Mikan.-Hãy để em sửa lại.Bằng những lời chân thành và dịu dàng nhất.-Không phải tự lo, chúng ta hãy cùng nhau. Không ai phải chịu đựng cả, hãy cùng hợp sức.Và chắc chắn.-Cùng về nhé, mọi người đang đợi.Đôi mắt tròn xoe màu nâu của Mikan như chứa đựng vì sao khi nghe những gì Miyu nói. Hạnh phúc như như đang len lỏi mọi ngóc ngách trong tim. Mikan gật đầu thật mạnh cười nói.-Ừm! Cùng về nào!Hai người nhìn nhau và cùng cười. Đó không phải là cãi nhau hay tranh chấp gì nhưng giờ có thể xem như họ đã hòa hợp và hiểu nhau hơn.Lúc này đây mới có tâm trạng mà quan sát xung quanh.Phòng giảm này không lớn, còn có máy ghi hình theo dõi. Miyu nhớ lúc rơi xuống mình bị cái thứ kỳ lạ nào đó tóm lấy rồi kéo xuống.Giờ thì hai đứa bị giam và bị tách khỏi nhóm con trai.Nhìn quanh, Miyu phát hiện một thứ kỳ lạ.Một bộ xương.Một bộ xương người kỳ cục.Một bộ xương người kỳ cục đang ngồi đó nhìn về phía hai người họ.-Á!Tiếng hét thất thanh của Mikan vang thấu nhà giam. Miyu cảm thấy lỗ tai của mình oong oong rồi.Chưa dừng lại ở đó.-Ối! Gì ... Gì thế này!Tiếng ồn vẫn chưa dừng lại.-Bộ Xương cử động kìa!Mà vẫn còn tiếp tục.-A!Thậm chí ngày một to.-Cứu tôi!Bộ xương người kỳ cục đó có thể cử động, hẳn là một loại sản phẩm Alice nào đó. Mikan tỉnh dậy trước nhưng vì lo lắng cho Miyu nên không để ý tới nó. Giờ thấy rồi thì hoảng sợ hét lên.Mikan sợ những thứ kinh dị như ma lắm. Vì thế Miyu phải an ủi.-Đừng sợ Mikan, chỉ là bộ xương thôi.-Nhưng, nhưng mà... tớ sợ ma...-Không phải ma đâu, đó chỉ là một sản phẩm của Alice nào đó thôi.-Thật sao? Không phải ma sao?-Đúng rồi.-Nhưng mà... nhìn nó vẫn thấy sợ!Miyu biết Mikan sợ những thứ này, nhưng giờ khóc lóc hoảng sợ không có tác dụng.-Bình tĩnh, cứ mặc kệ nó đi. Nó không làm gì mình mà.Miyu thì thầm nói nhỏ vào tai Mikan.-Ưu tiên bây giờ là phải tìm cách thoát khỏi đây và hội họp với mọi người.-Đúng, đúng rồi!Nghe những gì Miyu nói, Mikan tự transas tĩnh bản thân. Không biết nghĩ gì mà tự cười một mình. À không, bộ xương thấy Mikan cười haha cũng cười haha đáp lại.Mikan sợ lắm nhưng vẫn tự động viên mình tỉnh táo tập trung chính sự.Không biết làm sao để thoát ra khỏi đây, chỉ có bộ xương ở đây với họ chứ chẳng có gì khác.Cảm giác như bộ xương là cai ngục vậy, ở đây để canh chừng cả hai.Mikan không biết lấy can đảm từ đâu ra, vật lộn với bộ xương để yêu cầu thoát ra khỏi đây.Miyu nhìn một người một xương đang 'vui vẻ' chơi đùa với nhau thì câm lặng không nói gì, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.Sự cảnh giác của Miyu lên cao.Chờ đợi người đến.Mà người đến cũng dần xuất hiện trước mặt cả hai.***"Alice của con bé này là Alice Vô Hiệu Hóa."."Mikan ngốc."."Alice Vô Hiệu Hóa.".Tại sao... Mà sự việc lại trở nên như thế này...."Kẻ đột nhập của học viện.".Tại sao.......Thầy..."Thầy...""Alice của Thầy hay quá, Alice Vô Hiệu Hóa.""Hửm? Gì thế... Lại buồn về Alice của em hay sao vậy?"Những ngày tháng đó."Cãi nhau à?""Ahaha, đâu phải này nào bọn con gái cũng gây ra vết thương trên người em đâu."Những ngày chúng ta ở bên nhau trong Học viện."Đâu còn cách nào khác, em là người bị ghét mà. Em quen rồi.""Nhưng thật tệ. Dù không lấy cắp của ai nhưng vẫn bị mọi người coi thường."Khoảng thời gian đó..."Gì mà 'Người bị ghét' chứ."Cái chạm tay xoa đầu của thầy."Chắc chắn sẽ có nhiều bạn hiểu em cũng như có nhiều người bên cạnh yêu quý em mà."Thầy."Đương nhiên có cả thầy."Thầy.Từ ngày đó... đến giờ đã xa lắm rồi...."Chị.""Chị Yuka.""Gì chứ? Đừng có theo."Giờ chỉ còn là hồi ức, không thể quên được. Khi nghĩ lại......"Alice Đánh Cắp không phải là xấu.""Hơn nữa, sợ hãi và trốn tránh. Điều đó chỉ chứng tỏ suy nghĩ hạn hẹp thôi."Ngày mưa đó, Thầy đến bên cạnh."Dù là Alice nào, trở thành thuốc độc hay thuốc bổ đều tùy thuộc vào cách dùng của người chủ.""Điều quan trọng nhất là tin và yêu Alice của mình đúng không?"Nói những điều khiến em cảm thấy mình sống có ý nghĩa."Chuyện em sinh ra có Alice này, chắc chắn... có ý nghĩa nào đó.""Thầy..."Thầy...."Nhưng mà quả thật, nếu con của em không phải là Alice thì tốt."Mãi mãi..."Tại sao?""Alice chỉ có khổ thôi. Không được gặp cha mẹ nữa."Muốn ở bên nhau mãi mãi..."Nếu dù thế nào cũng có Alice thì Alice của thầy sẽ tốt hơn của em."..."Thầy!""Không thể tin được thầy đã mất.""Không thể nào là tự sát!""Không thể chỉ là một tai nạn!""Thầy đã bị giết!"...Đứa trẻ...Yêu chúng.Mình không muốn chúng sống liên quan đến Alice.Tại sao...Chỉ chúng thôi...Tại sao...Lại trở nên như thế này."Mikan."Đứa bé."Miyu"Quan trọng nhất."Xin lỗi."Của Thầy và mình...Như thế này...--------------------------------------------------02/09/2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com