TruyenHHH.com

Dong Nhan Dau La Dai Luc Hai Than Toan Nang Lao Cong

Hai người nhanh chóng chạy tới sườn núi phía sau học viện. Nơi này rất yên ắng, không một tiếng động nhưng ai cũng có thể cảm nhận được giương cung bạt kiếm không khí. 

Trừ bỏ Đường Tam và Thanh Thiên bên ngoài sở hữu học sinh vừa làm vừa học đều đứng ở Tiểu Vũ sau lưng, ở bọn họ đối diện, là tổng cộng hơn hai mươi cái cao niên cấp học viên tạo thành đội ngũ.

Cầm đầu một người, trên người ăn mặc Nặc Đinh sơ cấp Hồn Sư học viện giáo phục, thân hình cao lớn đĩnh bạt, tuy rằng như cũ là vẻ mặt tính trẻ con, nhưng đã có điểm đại nhân bộ dáng. Nhìn qua, hắn ít nhất muốn so Tiểu Vũ cao lớn nửa cái thân mình, diện mạo cũng coi như khá anh tuấn. Chỉ là so với Thanh Thiên thì đương nhiên hắn làm sao có thể so được.

"Tiểu nha đầu, ngươi hiện tại hối hận còn kịp. Đương nhiên, ta cũng không ngại nhiều một con sủng vật con thỏ. Ngươi Võ Hồn là con thỏ, không sai đi."

Tiểu Vũ ở biểu tình thượng một chút cũng không thua cấp đối phương, đồng dạng là vẻ mặt khinh thường, chỉ là nàng này khinh thường phối hợp phấn nộn khuôn mặt thấy thế nào đều có điểm tiểu khả ái bộ dáng, giơ tay chỉ vào đối phương nói: "Tiêu lão đại, ngươi sợ? Sợ về sau liền làm ta tiểu đệ."

"Ha ha." Tiêu lão đại ra vẻ tiêu sái cười lớn một tiếng, "Ta sẽ sợ? Ta nói, cái kia Vương Thánh, các ngươi học sinh vừa làm vừa học có phải hay không đầu óc đều nước vào, thế nhưng tìm tới như vậy cái tiểu nha đầu hướng ta khiêu chiến. Thật là buồn cười. Tiểu nha đầu, ngươi cũng không hỏi thăm hỏi thăm ta tiêu lão đại là người nào. Tại đây Nặc Đinh bên trong thành, ta liền tính đi ngang cũng không ai dám ngăn trở, càng không cần phải nói ở trong học viện."

Tiểu Vũ rõ ràng đã có chút không kiên nhẫn, "Ít nói nhảm, bắt đầu đi. Ngươi nói, như thế nào đánh."

Đương nhiên, không thể nào nói xong câu đó rồi lại làm như không có việc gì xảy ra được. Thế là hai băng đảng bắt đầu đánh lộn. Trận đầu tiên là Vương Thánh đánh với Liễu Long. Bình thường, Vương Thánh tự nhiên là đánh không lại nhưng một lát sau Đường Tam và Thanh Thiên tới, Đường Tam ẩn ẩn bắn cục đá giúp cho Vương Thánh thắng. Mọi người và Vương Thánh bất ngờ khi hắn có thể đánh thắng. Chỉ có Đường Tam (chủ mưu) và Thanh Thiên (không cần nhìn cũng biết tác phẩm đó do ai làm) không tỏ vẻ gì. Đột nhiên, Đường Tam lên tiếng :

"Vương Thánh vẫn là quá xúc động, chính diện đối kháng, hắn vô pháp gần người, mà chỉ có gần người, hắn mới có chiến thắng đối thủ khả năng."

Đang ở Tiểu Vũ xem mày đại nhăn thời điểm, một cái thấp thấp thanh âm đột nhiên ở nàng bên tai vang lên, nghiêng đầu nhìn lên, xinh đẹp mắt to trung không cấm toát ra kinh hỉ quang mang, "Tiểu Tam, ngươi đã trở lại. A, có Thiên ca nữa."

"Ngươi hay lắm, đi gây sự mà không báo cho ta." Nói xong, Thanh Thiên lại cốc đầu Tiểu Vũ một cái.

Đi vào Tiểu Vũ bên người đúng là Đường Tam, lật qua học viện sau núi, hắn liền thấy được bên này trong rừng cây cảnh tượng, lập tức cũng không hé răng, lặng yên đi vào Tiểu Vũ bên người, hắn dáng người không cao, tiêu lão đại một phương người thậm chí đều không có chú ý tới hắn xuất hiện.

Đường Tam nhìn Tiểu Vũ, muốn nói gì, rồi lại nhịn xuống.

Tiểu Vũ nhìn ra hắn muốn nói lại thôi lại có điểm nguôi giận bộ dáng, không hiểu ra sao, "Làm gì? Lại tưởng nói ta xúc động?"

Đường Tam lắc lắc đầu, nói: "Chúng ta học sinh vừa làm vừa học cũng không thể luôn là bị người khi dễ, loại này cùng học viên lão đại quyết đấu phương thức cũng coi như một cách hay. Bất quá, ngươi như thế nào cũng nên chờ ta trở lại lại hướng bọn họ đưa ra khiêu chiến còn không thì cũng phải kêu Tiểu Thiên chứ. Như vậy nắm chắc tính cũng đại chút."

Thanh Thiên nghe Đường Tam kêu "Tiểu Thiên" liền giật mình trong lòng một chút quay qua nhìn Đường Tam, không biểu tình gì nhiều.

Đường Tam thấy vậy tự nhiên có cảm giác zui zui giống như vừa đạt thành tựu nào đó ghê gớm lắm.

"Nè, các ngươi làm lơ ta như thế hả ? Có đánh nữa không, không thì mau nhảy qua đây làm t con thỏ nhỏ đi thôi."

Nghe vậy, Tiểu Vũ phản bác : "Ngươi mơ à ! Tiếp theo đến ta lên." Nhưng Tiểu Vũ chưa kịp làm gì thì Đường Tam đã giành trước bước lên.

"Tiếp theo từ ta đến đánh với các ngươi."

Thế là hai bang bắt đầu đánh 1 chọi 1 nhưng mà bên Tiêu lão đại lại chơi xa luân chiến (là kiểu 1 người đánh nhiều người theo kiểu 1vs1, lên đánh từng người). Đương nhiên, đến cuối thì Đường Tam vẫn giải quyết hết. Xong rồi, hắn quay qua thấy Thanh Thiên đang nở nụ cười với mình, còn gật đầu một cái. Đường Tam không hiểu sao cảm thấy rất vui, như hài tử được khen zậy đóa.

Sau đó, Thanh Thiên để Tiểu Vũ cùng Đường Tam giải quyết chuyện này, hắn chỉ có việc hiện hồn hoàn cho đám kia nhìn thôi.

Xong xuôi, Thanh Thiên dặn dò và kêu Tiểu Vũ cùng đám người Vương Thánh quay về chờ hắn. Hắn sẽ bao mọi người một bữa ăn do hắn nấu.

Bàn giao cho mọi người xong, hắn nắm tay Đường Tam kéo đi đến một nơi khác. Đường Tam bất chợt bị Thanh Thiên nắm tay kéo đi đột nhiên không hiểu vì sao cảm thấy thẹn thùng và hồi hộp.

Một lát sau, Thanh Thiên và Đường Tam dừng lại, hắn quay lại mặt trịnh trọng hỏi Đường Tam :

"Đường Tam, ngươi không phải người, à không, linh hồn của thế giới này đúng không ?"

"Là sao ?" Đường Tam chột dạ, hơi có cảm giác mất mát nhưng nhanh chóng giấu đi rồi giả ngẩn ngơ hỏi lại.

"Là kiểu xuyên qua, hay có thể gọi là trọng sinh nhưng mà ở thế giới khác ak. Ngươi không cần giả bộ như vừa rồi nữa đâu." Thanh Thiên nhịn cười nói lại.

Mặt già của Đường Tam đỏ lên, chắc là vì xấu hổ. Chưa kịp làm gì, hắn nghe Thanh Thiên nói tiếp : "Ta cũng vậy đấy. Tính ra trong thế giới này chúng ta là đồng hương nhỉ. Về sau ta và ngươi cùng chiếu cố nhau nhiều hơn nha. Tiểu Tam !"

Xong, hai người quay qua nhìn nhau, Thanh Thiên cười tươi nắm lấy tay Đường Tam. Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Thanh Thiên, Đường Tam lại thẹn thùng, lỗ tai không biết từ khi nào đỏ lên, nhịp đập bị lỡ một nhịp. Thanh Thiên thấy vậy đột nhiên lại cảm thấy Đường Tam rất dễ thương luôn. Muốn tiến lên nhéo má Đường Tam, cắn cắn lỗ tai hắn.

Thấy đột nhiên hiện lên một ý tưởng như vậy, Thanh Thiên không nhịn được muốn trêu chọc Đường Tam một xíu. Thế là hắn tiến lên ôm Đường Tam một cái. (Tao : mày đang làm gì thế hả Thiên. Thanh Thiên vẻ mặt chính chắn : ta đang trao Đường Tam một cái ôm hữu nghị. Tao : ừ thì hữu nghị.)

Lúc này, không chỉ tai mà nguyên cái mặt mo của Đường Tam đều đỏ lên. Thấy vậy, Thanh Thiên không chọc Đường Tam nữa mà thả Đường Tam ra rồi nói :

"Thôi được rồi, đi về để đám kia không đợi lâu. Ngươi cũng chưa ăn trưa đúng không. Về thất xá ta nấu cho các ngươi một bữa ra trò."

Hai người nhanh chóng chạy về thất xá. Sau giây phút này, mối quan hệ giữa Đường Tam và Thanh Thiên xích lại gần một ít. Thấy hai người về, Tiểu Vũ liền ra đón. Lúc này, Thanh Thiên nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn. Hắn định làm bữa trưa thanh đạm. Còn Tiểu Vũ thấy Đường Tam đi và liền quấn lên hắn, hỏi hai người đi đâu và làm gì. Nhớ lại cảnh tượng hồi nãy, Đường Tam không hiểu sao cảm thấy rất là vui sướng mà cũng rất xấu hổ, đến mức hai lỗ tai lại đỏ lên một lần nữa. Tiểu Vũ thấy vậy tự tiến hành não bổ một xíu rồi nhìn Đường Tam với vẻ mặt đồng tình (?????)

Một lát sau, Thanh Thiên đem ra một đống đồ ăn cho tất cả mọi người. Nghe thấy mùi thơm nức mũi, đứa nào cũng tự giác lấy đồ dùng và nhào vào giành giựt. Còn hắn thì lấy vài phần khác đem ra chỗ khác cùng Tiểu Vũ ăn, sẵn tiện rủ Đường Tam vào luôn. 

Chưa kịp làm gì, hắn ngh tiếng rống to chỗ đám kia : "Ngọa tào, Thiên ca, ngươi nấu món gì ngon vãi. Đây là món ta ăn ngon nhất từ trước tới giờ." Đám kia cũng phụ họa gật gật đầu, ánh mắt lấp lánh ánh sao. "Ngươi có thể hay không lần sau nấu cho chúng ta ăn tiếp, được không ?"

Thanh Thiên nhìn cười cười : "Không ! Tiểu Vũ đã đặt hàng trước các ngươi rồi, ta không rảnh nấu ăn cho tất cả các ngươi đâu. À, thêm Tiểu Tam nữa. Chỉ có hai đứa nó có thể ăn ké ta các buổi. Còn các ngươi thì khi nào ta thích ta sẽ nấu cho ăn."

Đường Tam nghe câu đầu cảm thấy buồn buồn nhưng nghe đến câu sau thì lập tức vui lên : Hắn cũng quan tâm đến ta. Đến nỗi câu sau thì Đường Tam lựa chọn trực tiếp làm lơ.

------------------------lời nói của tác--------------------

Chương này là một bước tiến rất lớn giữa Đường Tam với Thanh Thiên nha.

Nhưng mà não tao lại không cho phép ghi hồn kỹ của Thanh Thiên nữa rồi. Tao hứa chương sau sẽ có. Hứa danh dự đó


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com