TruyenHHH.com

Dong Nhan Dan Quoc Ky Tham Kieu So Sinh Lo Nghieu Odnoliub

Lộ Nghiêu choàng tỉnh ngồi phắt dậy. Trên trán ướt mịn mồ hôi nhìn ra khung cảnh ngoài cửa xe, hai bên là những căn nhà gạch lát thô sơ, đằng trước cổng treo đèn lồng đỏ, một con hẻm cũ kĩ bình dị, ánh sáng mặt trời dần ló dạng xua đi sương sớm. 

Đột nhiên trên thân có vật trượt xuống, cúi đầu nhìn mới nhận ra là áo khoác của Kiều Sở Sinh, mặt ngoài đã bị khí trời làm cho lạnh lẽo, anh vậy mà đã ngủ quên trong xe cả một đêm.

Hồi thần mắt nhanh chóng lia tới ghế lái, tay bất giác siết chặt áo ngoài Kiều Sở Sinh tinh thần đang căng cứng lập tức thả lỏng. Hắn vẫn ở đấy, an tĩnh nhắm mắt khoanh tay dựa vào thành ghế ngủ say. Ngoài caravat đã gỡ bỏ, áo khoác ở chỗ anh thì không còn gì khác lạ, chuyển tầm nhìn xuống dưới, đế giày vẫn sạch sẽ như vậy.

Giấc mơ này đến cũng thật kì lạ, cả một đêm bản thân ngủ mà cứ như tỉnh, không biết cái nào là thực cái nào là giả. Thật thì Kiều Sở Sinh đời nào làm ra hành động như vậy với anh, đầu ngón tay chạm lên trán bất giác mỉm cười, rồi lại thở dài tiếc nuối, nhưng mà giả thì hành động dịu dàng quá đỗi chân thật.

Mà anh đang mơ cái kiểu gì vậy, bản thân ngủ đến ngu người luôn rồi. Nhất định do dạo gần đây thường xuyên cùng Bạch Ấu Ninh nói đến mấy địa phương không tốt nên bản thân mới bị cô ta lây hư.

Ngay khi Lộ Nghiêu ở trong đầu dùng trăm lời oán hận Bạch Ấu Ninh. Lúc này Kiều Sở Sinh ở ghế trước cũng có động tĩnh tỉnh dậy, hắn mệt mỏi nhăn mi tâm, tay xoa xoa hai bên thái dương quay người ra sau nhìn Lộ Nghiêu, thấy anh đã dậy đến thần thanh sở động liền nói, "Lên ghế trên ngồi đi."

Lộ Nghiêu ngơ ngác ngẩng đầu, hắn thấy anh như con nai vàng ngơ ngác ngồi đơ ra, mày chau lại vào nhau nhìn hành động trì độn của Tam Thổ.

Anh dù vẫn chưa hiểu gì, sáng ra đã nhận được gương mặt không mấy tốt đẹp của Kiều Sở Sinh thì lập tức ba chân bốn cẳng mở cửa xe. Đến lần thứ hai anh đã yên ổn ở ghế trên, bộ dạng vẫn ngốc ngốc không hiểu gì, nghe lời trước tính sau!

Kiều Sở Sinh nghiêng mặt đi nhịn cười không nói thêm lời nào khởi động xe lao ra khỏi ngõ.

______________________________________

Lộ Nghiêu mơ màng trở lại phòng tuần bổ, mơ màng thay quần áo, mơ màng theo Kiều Sở Sinh đến nhà trưởng phòng Chu. Cả thế giới quay cuồng chỉ có mình anh bất động nhìn nó, đến tận lúc đứng trước cửa anh vẫn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì.

Kiều Sở Sinh nhìn bộ dạng anh đứng đờ ra như người trời rơi xuống, vỗ vai anh gọi hồn trở về, nhíu mày cảnh cáo, "Tập trung."

"Ò...." Lộ Nghiêu phụng phịu kéo dài hơi.

Người làm đi ra tiếp đón lịch sự dẫn bọn họ vào phòng khách, "Mời hai vị vào."

Kiều Sở Sinh đã bước vào trong, Lộ Nghiêu vẫn còn lửng thửng ở đằng sau ngáp ngắn ngáp dài ôm một bụng bất mãn.

Ánh mắt dừng trên bức tượng đồng Quan Công chống đao nhìn vào phòng khách, thảm thương đứng chống tay kể lể với nó, "Tăng ca cả một đêm mà không có phí tăng ca, anh nói xem tôi có thảm không!"

Trước khi đi còn vỗ vỗ vai tượng thần như bằng hữu đồng trang lứa, thở dài thườn thượt tự cảm thương cho bản thân, "Haizz......Sếp lớn còn không hiểu đang tức giận chuyện gì, tôi còn phải đi dỗ dành đây."

Nói xong liền phủi áo ngúng nguẩy bỏ đi, vừa bước qua cửa chưa cả ngồi đã ngó đông ngó tây nhăm nhe nhà người ta. Nhìn đám đồ trên giá mà mắt sáng long lanh còn đâu bộ dạng uể oải vừa rồi, "Gốm tam sắc đời Đường! Đây là đồ mai táng cùng người chết mà. Chỉ riêng bộ này cũng để để mua một căn nhà trên đường Hà Phi rồi."

Sau đó lạch bạch chạy tới một góc phòng, sờ sờ bức tranh trên tường kinh nghi nói, "Tượng Khổng Tử của Ngô Đạo Tử. Đây đều là bút tích thật à?"

Mắt anh dáo dác ngó quanh một hồi lại lao qua một kệ tủ khác ôm lấy tượng gỗ, tiếc hận không nói nên lời.

"Tiên sinh, chỉ cần anh tìm ra hung thủ báo thù thay cho lão gia nhà chúng tôi. Đồ ở trong căn phòng này anh cứ lấy thoải mái." Một giọng nói nhỏ nhẹ từ tốn của phụ nữ vang lên khiến Lộ Nghiêu giật thót mình quay người nhìn.

Đứng ở chính giữa gian phòng, một người phụ nữ diễm mỹ tuyệt tục đẹp đến khiến người không dám khinh nhờn.

Người này nghe tin chồng chết trên mặt bình tĩnh đến lạ, giọng nói mang ý si buồn nhưng lại không nghe ra một chút cảm xúc đau lòng nào. Từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất xuất thân nhà quyền quý, nhưng không phải là dạng tiểu thư yếu đuối mỏng manh, từng cử chỉ đến lời nói đều thể hiện sự cứng rắn của nữ chủ lăn lộn trên thương trường không dễ dàng bị đốn ngã.

Lộ Nghiêu mạnh mẽ buông bức tượng trên tay xuống, đứng đắn quay người, hùng hồn nói, "Cô yên tâm. Lưới luật lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát."

Ngay giây sau giọng điệu đã thay đổi chớp nhoáng, "Nhưng mà chúng ta có cần phải lập văn tự trước không?" 

Ý trước và ý sau không ăn nhập với nhau lấy nửa chữ, anh còn cả gan chìa tay về phía hướng Kiều Sở Sinh đang đi tới nói, "Bút".

Kiều Sở Sinh vỗ "Bốp" lên cái tay đang chìa ra, lướt qua anh nhìn tới người phụ nữ, mang theo một tia ý cười tao nhã gật đầu với nàng, "Đừng để ý. Đứa trẻ nhà tôi còn chưa hiểu chuyện."

Vừa nhìn thấy Kiều Sở Sinh sắc mặt người phụ nữ bất ngờ đại biến giống như gió lớn táp vào bờ, ngay cả bờ vai cũng lung lay không vững. Biểu tình lúng túng, tay đặt bên hông trang nhã nhún người trịnh trọng làm lễ.

Cách chào chỉ còn thường xuất hiện trong các danh gia vọng tộc kéo dài từ thời nhà Thanh, thái độ khác hoàn toàn với sự bá đạo vừa rồi đối với Lộ Nghiêu, e dè ngẩng mặt nhìn hắn, thanh âm mềm mại cẩn trọng gọi một tiếng, "Kiều Gia."

Lộ Nghiêu thấy vậy tò mò từ sau lưng Kiều Sở Sinh nhổm đầu lên ngó. Kiều Sở Sinh vẫn đứng tại chỗ vô tình cánh vai di chuyển dịch về trước vừa hay che mất cái đầu vừa ló ra, ngữ điệu hắn đều đều, xa lạ lại giữ khoảng cách, "Bây giờ tôi chỉ là thám trưởng Kiều, không cần câu nệ. Chu phu nhân, lần này chúng tôi đến chính là muốn tìm hiểu một chút trưởng phòng Chu lúc còn sống đi những đâu, giao du qua những ai?"

Chu phu nhân không cần mất nhiều thời gian để trả lời, "Sáng hôm qua lão gia đã xin nghỉ phép, nói là đưa tôi tới Thiên Tân chơi hai ngày. Nhưng mà ai ngờ..."

"Hai người chuẩn bị khi nào đi Thiên Tân?"

"Sáng nay, vé cũng mua xong rồi."

"Hôm qua ông ta ra khỏi nhà lúc nào?"

"Khoảng hơn bảy giờ một chút. Trước khi ra khỏi nhà còn dặn tôi ngủ sớm, không cần đợi ông ấy."

"Vậy cô có biết ông ta định đi đâu không?"

"Không biết. Lão gia nhà chúng tôi gần đây khá bận. Hầu như tối nào cũng ra ngoài."

Lộ Nghiêu để mặc Kiều Sở Sinh tra hỏi, bản thân ở đằng sau đông sờ tây nặn, săm soi các món cổ vật trên kệ, lén lút cầm lấy bức tượng mã giấu dưới thấp ngắm nghía một lúc lâu không nỡ buông xuống.

Thình lình quay người lại cắt ngang, "Chu phu nhân. Lương của trưởng phòng Chu chỉ khoảng 60 đồng phải không? Cô có thể giải thích một chút những thứ này từ đâu mà có được không?"

Chu phu nhân cúi đầu né tránh trả lời, Kiều Sở Sinh biết cô ta đang lo sợ thứ gì, cố tình đè thấp âm không quá gay gắt cũng chẳng phải dạng cho phép thương lượng, "Trưởng phòng Chu đã chết rồi, bây giờ cũng không có ai truy cứu chuyện ông ấy làm lúc còn sống. Nhưng nếu cô không nói ra sự thật, thì tôi tin hung thủ chưa dừng lại ở đó. Tôi biết cô là người thông minh, biết cái nào nên buông cái nào nên giữ."

Lộ Nghiêu liếc từ trên người Chu phu nhân chuyển đến trên người Kiều Sở Sinh, giữa bọn họ chắc chắn đang giấu giếm việc khác, từ thái độ cho đến lời nói, uy hiếp phía sau còn mập mờ ám chỉ đến việc khác.

Nghe Kiều Sở Sinh nói, mắt cô ta thoáng đắn đo lia qua nhìn Lộ Nghiêu, sau đó chấp nhận gật đầu nói, "Hai người đi theo tôi."

Chu phu nhân dẫn hai người đi tới phòng sách, mở ra két sắt âm tường, ước chừng dài 50 centi, sâu 39 centi.

Vàng thỏi xếp như gạch kín một tủ két sáng lóa cả mắt. Kiều Sở Sinh bất vô thành sắc, mắt không chớp lấy một lần nghiêng người để Lộ Nghiêu lao qua. Với giấy tờ hắn đã điều tra việc ông ta ăn chặn chừng này tiền là quá ít.

Chỉ có điều, hắn liếc nửa mắt nhìn cái dạng vồ vập mất mặt của Lộ Nghiêu mà lắc đầu ngán ngẩm.

Lộ Nghiêu từ phía sau lách qua Kiều Sở Sinh xông tới đè sát tủ, cặp mắt mở lớn, hai tay hoạt động hết công suất sờ tới sờ lui trắng trợn để lộ sự tham tài. Kiều Sở Sinh quyết định để anh tự nhiên thể hiện niềm yêu thích của mình, không quan tâm tới nữa.

Chu phu nhân hướng Kiều Sở Sinh nói, "Một tháng gần đây lão gia vài ba ngày lại mang một thỏi về."

Lộ Nghiêu tay vẫn còn đang cầm thỏi vàng xoay đầu về sau nhăn mặt cảm thán, "Nhưng mà ngân phiếu mới nhẹ mà thuận tiện chứ!"

Kiều Sở Sinh vẻ mặt vi diệu nhìn anh, biểu đạt đầy đủ sự mắng mỏ, cái con heo ngốc làm về chứng khoán mà mấy cái này cũng không hiểu.

Khó ở nhưng hắn vẫn phải kiên nhẫn ôn tồn giải thích với anh, "Ngân phiếu dễ mất giá. Bạc đổi thành Đại Dương cũng không lời."

Lộ Nghiêu quay người lại nhìn vào đống vàng vỗ cái đét lên đùi, lầu bầu trong miệng, "Sớm biết làm công thương nghiệp kiếm nhiều tiền thế này tôi làm ngân hàng làm gì chứ!"

Toàn bộ lọt vào tai Kiều Sở Sinh không sót một chữ nào. Thật muốn đánh người, tiền hắn anh tiêu còn không đủ?

Hên là ngày trước còn làm ở ngân hàng anh không bày âm mưu quỷ kế gì cao siêu, nếu không chắc hẳn bây giờ anh đã thành cái xác nào đó nổi trên sông Hoàng Phố rồi.

Kiều Sở Sinh thình lình búng lỗ tai Lộ Nghiêu, mỉm cười thâm hiểm nói: "Anh muốn đi tù thì cứ thử! Không ai cầm vàng ở Thượng Hải mà có thể rời khỏi."

Chu phu nhân cũng nghe thấy lời Lộ Nghiêu nói, khăn che miệng tủm tỉm cười, mắt không rõ ý tứ liếc về phía Kiều Sở Sinh, sau đó quay ra hỏi Lộ Nghiêu, "Tiên sinh không biết xưng hô thế nào?"

"Gọi tôi Lộ Nghiêu."

"Lộ tiên sinh, chả lẽ anh đi theo Tứ Gia thiệt thòi lắm sao?"

Lộ Nghiêu nhanh nhảu trả lời, "Không có, rất thoải mái."

"Anh làm gì phải khẩn trương như vậy, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi." Cô cảm nhận vẻ mặt trầm xuống của Kiều Sở Sinh, biết bản thân không nên tiếp tục càn rỡ với Lộ Nghiêu, đoán ý điều chỉnh tâm trạng, "Không biết hai vị còn việc gì cần hỏi nữa không, những gì tôi biết đã nói ra hết rồi."

Kiều Sở Sinh không đáp đợi đứa trẻ nào đó buông tay khỏi đống vàng, Lộ Nghiêu chậm rì rì lắc lắc đầu nói, "Không còn."

Lộ Nghiêu vừa ra khỏi cửa miệng đã không ngừng nghỉ oán trách, "Một trưởng phòng nhỏ bé mà có thể tham ô nhiều thế này. Chết cũng đáng đời! Anh xem họ tham ô của dân chúng nhiều tiền như vậy, không biết đã xây bao nhiêu tòa nhà nguy hiểm."

Kiều Sở Sinh đi ở bên cạnh bảo trì im lặng không nêu ra bất kì ý kiến nào, nghe anh kể lể càm ràm từ lúc ra khỏi cửa tới sắp cuối đường, đôi khi nghe anh hỏi lại có lệ trả lời vài ba câu. Dù gì đây cũng không phải mục đích chính của nhóc con lảm nhảm oán than cả ngày trời, Lộ Nghiêu mà hắn quen biết không phải là kiểu người tốt bụng như thế.

Lộ Nghiêu lảng tới lảng lui nói: "Đúng rồi, nhà họ có một hòm vàng thỏi và có rất nhiều đồ cổ, xung công à?"

Đến rồi, Kiều Sở Sinh bình thản trả lời, "Tôi chỉ phụ trách vụ án giết người. Vụ tham ô hối lộ không liên quan tới tôi."

Lộ Nghiêu bất bình không chịu, giữ Kiều Sở Sinh đứng lại, ngang ngược bảo, "Thì bây giờ có liên quan. Anh tịch thu chính là vì dân mà làm. Có gì không tốt."

"...." Kiều Sở Sinh giữ nguyên ý kiến của mình, quyết định yên lặng xem anh còn có trò gì mới.

Lộ Nghiêu hậm hực chịu thua, vừa thả tay khỏi người Kiều Sở Sinh hắn lại chẳng chút để tâm nhấc bước đi tiếp, Lộ Nghiêu bĩu môi ở phía sau chạy tới kề sát vai, đột nhiên hỏi ra một câu, "Anh thử nói xem, nếu anh ngồi ở chức vụ thám trưởng này mà muốn giở trò có khi nào còn nhiều hơn cái thùng kia không?"

Kiều Sở Sinh nghiêng nửa mắt nhìn Lộ Nghiêu, nhướng mày trêu ghẹo anh, "Hòm vàng đó trưởng phòng Chu mất ba năm mới gom đủ, tôi chỉ cần 2 ngày có thể kiếm gấp đôi chỗ ấy."

Mới ung dung tay đút túi quần đi về phía xe nói tiếp, "Tôi không cần làm mấy cái trò đó vẫn có thể kiếm nhiều gấp năm lần, nên là đừng nghĩ tới nữa. Anh chỉ cần yên phận là được."

Lộ Nghiêu gian manh cười chộp lấy vai Kiều Sở Sinh, "Vậy tiền của anh ở đâu hết rồi mà phải đi làm cái chức thám trưởng này?"

Kiều Sở Sinh quay đầu cà lơ phất phơ hất cằm, "Đoán thử xem." Sau đó lôi cả tay lẫn người dính trên thân hắn hướng về vụ án tiếp tục nói, "Hai người ăn tiền hoa hồng từ gác chuông đều đã chết dưới tháp rồi. Đi, đến nhà máy xà phòng Leighton."

"Đúng, đúng, đúng." Lộ Nghiêu luôn miệng vâng dạ đáp ứng.

"Anh ngoan ngoãn thế này rất khả nghi!" Kiều Sở Sinh dừng chân xoay hẳn cả người qua lướt như radar trên người Lộ Nghiêu, "Bỏ tay xuống."

"Tôi đau bụng, không bỏ."

"Anh có bỏ không?"

Lộ Nghiêu nhất quyết ôm bụng không buông tay, chui tọt ra ghế sau xe.

Với tay chưa kịp đóng cửa đã bị Kiều Sở Sinh một tay dựng cửa cản lại, một chân đạp lên đệm cửa chặn trước lối đi, từ ngoài cong lưng nhìn vào trong mỉm cười ranh mãnh, "Tôi hỏi anh lần cuối, có bỏ ra không?"

"Không bỏ." Lộ Nghiêu cương quyết trả lời.

Kiều Sở Sinh không nói hai lời như hổ vồ mồ lao vào trong đóng sầm cửa, một người giằng một người giữ làm chiếc xe Rolls Royce đen bóng nổi bật đậu ở lề đường rung lắc dữ dội, còn vẳng ra mấy lời van xin không rõ ý tứ từ người bị đè bên dưới. Giữa chốn thanh thiên bật nhật thu hút không ít người đi đường tò mò liếc qua, nhìn thấy biển số xe lại phải co đầu rụt cổ giả mù.

Lộ Nghiêu vẫn cứ gắng sức kêu la, "Làm gì thế? Làm gì thế? Tôi đau bụng, tôi đau bụng, cho tôi."

Cuối cùng vì đọ không nổi sức của Kiều Sở Sinh bị hắn ghì lực khóa hết hai tay lôi ra ngoài, là một bức tượng mã trong nhà trưởng phòng Chu. 

Lộ Nghiêu chột dạ lắm lét quan sát sắc mặt Kiều Sở Sinh, bắt đầu hùng hồn bao biện, "Ông ta, ông ta tham ô những thứ này đều là mồ hôi nước mắt của người dân, ở chỗ tôi cũng xem là trả về cho nhân dân mà."

Hắn bất lực thở dài lắc đầu nhìn tượng mã trong tay, mím môi cam chịu ném lại bức tượng cho Lộ Nghiêu. Chẳng biết do tức giận hay chỉ tiện tay mà hắn vỗ phách vào đầu ghế phó lái một cái rõ to khiến Lộ Nghiêu co rúm ôm lấy tượng mã.

Nhìn nửa bộ dạng Lộ Nghiêu bo bo giữ của sợ bị tịch thu hừ lạnh nói, "Lên trước ngồi." 

Sau đó mở cửa xuống xe, còn đứng ở ngoài chỉnh lại ve áo mở rộng rồi mới vòng lên ngồi vào vị trí tay lái, đợi Lộ Nghiêu đỏ mặt tía tai bò ra khỏi xe yên ổn ở bên cạnh, hắn mới khởi động cho xe chạy.

______________________________________

Bọn họ đi đến văn phòng chính của nhà máy xà phòng Leighton, Kiều Sở Sinh cùng Lộ Nghiêu được một vị thư ký dẫn đường đưa tới phòng chủ tịch, từ ngoài đã nghe thấy tiếng quát mắng, "Nói gì cơ, linh ta linh tinh. Rõ ràng là đặt điều bịa chuyện."

Vừa vào cửa Kiều Sở Sinh đã bị không khí trong phòng hun cho khó chịu che lại mũi, hắn cau mày đi tới bàn chủ tịch đợi vị thư ký kia đánh tiếng.

"Chủ tịch, vị này là cảnh sát trưởng Kiều." Ông ta nghe người báo, ngước mắt lên nhìn, tay vẫn còn cầm điện thoại một tay khác khua khua làm giấu đợi ông ta một chút.

Kiều Sở Sinh xuôi mắt nhìn qua hướng khác lấy khí bình tâm đợi ông ta nói xong cuốc điện thoại này.

"Nếu người dân thành phố nói là tai họa chết người. Đình công cũng đánh."

Lộ Nghiêu theo thói quen ngó quanh phòng, mắt dừng ở gạt tàn thuốc trên bàn, bên trong chứa đầy ấp đầu lọc chưa vứt, thảo nào vừa vào trong đã ngửi thấy mùi gay mũi đắng nghét.

"Nhớ lấy, bằng mọi giá phải giữ hình tượng nhà máy chúng ta." Ông ta quát xong câu cuối liền tức giận dập máy.

Nhanh chóng thay đổi sắc mặt đứng lên nói, "Xin lỗi nhé. Chuyện thường ngày trong nhà máy." Rút ra một điếu thuốc đưa đến trước mặt hai người mời, "Hút thuốc đi!"

Lộ Nghiêu xua xua tay từ chối, Kiều Sở Sinh lên tiếng từ chối đi thẳng vào vấn đề nói, "Không dùng. Tôi đến là muốn hỏi ông tối hôm qua và tối hôm kia ông ở đâu. Có ai làm chứng được không?"

Hắn vừa dứt câu thì điện thoại trên bàn lại reo, "Xin lỗi nhé, tôi nghe cuộc điện thoại." Ông ta nói xong không đợi đối phương trả lời đã vội vàng nhấc máy.

Kiều Sở Sinh liếc qua Lộ Nghiêu, ngẩng đầu nhìn trần nhà nặng nề hít sâu một hơi rồi thở ra, biểu đạt cho khả năng kiên nhẫn của hắn sắp bị nghiền thành bột.

Cảm nhận sắp có bão quét tới, Lộ Nghiêu chuẩn bị nhích tay về phía Kiều Sở Sinh giúp hắn xuôi khí, thì vị chủ tịch bận rộn kia cuối cùng cũng dập điện thoại, hướng Kiều Sở Sinh hỏi, "Xin lỗi nhé, ngài vừa hỏi tôi gì nhỉ?"

"Tôi hỏi là.."

"Không có gì đâu."

Kiều Sở Sinh chỉ vừa "thân thiện" mở miệng đã bị Lộ Nghiêu lên tiếng cắt ngang. Còn chưa qua cơn kinh nghi lại nghe anh nói thêm một câu chấn động, "Chủ tịch ngài quý nhân bận rộn, chúng tôi không làm phiền ngài nữa. Đi thôi."

Có nghe nhưng không nhúc nhích, Kiều Sở Sinh khó hiểu xoay mắt nhìn theo Lộ Nghiêu, kháng nghị lại ý đồ muốn giở trò của anh.

Lộ Nghiêu đi được hai bước thấy người vẫn còn đứng đó vòng về nắm lấy tay hắn kéo đi, "Đi thôi, đừng làm phiền người ta. Đi, đi, đi nào."

Đến khi ra tới cổng Kiều Sở Sinh vẫn không thể tin được bọn họ cứ vậy mà ra về, vào chưa hỏi được cái gì Lộ Nghiêu đã nằng nặc đòi đi ra. Hắn đi đằng sau vẫn đinh ninh rằng anh có ý định gì khác, nhưng không có gì cả, Tam Thổ vậy mà một đường thẳng tiến rời khỏi công ty.

"Khoan đã." Kiều Sở Sinh gọi anh đứng im, nghi ngờ lướt mắt từ trên xuống dưới, kéo lấy tay Lộ Nghiêu đứng sát gần mình, lật qua lật lại quần áo, quay một vòng xét người, "Có phải là lấy trộm gì không?"

Lộ Nghiêu còn giở quẻ quay ngược bắt bẻ hắn, "Tôi bảo này con người anh sao lại không có mắt nhìn thế nhỉ! Anh không nhìn ra là người ta đang bận sao?"

Hắn nheo mày tay đút vào túi quần mỉm cười trông theo bộ dạng ngúng nguẩy ở đằng trước, ăn nói vẫn không biết chừng mực, nếu không phải còn đang phá án hắn nhất định phải chỉnh chết anh, không biết từ sáng giờ hắn đã thở hất ra với anh bao nhiêu lần rồi.

Chậm rãi dẫm theo ánh nắng tiến về trước, giống như tia sáng lóe lên trong mắt hắn lúc này là sự dịu dàng cất trong bóng hình một người.

"Anh có phát hiện gì?" Kiều Sở Sinh vô thẳng vấn đề, anh nói trước đấy tức là đã nhìn ra gì đấy.

"Nói anh không có mắt anh lại không chịu. Ngón giữa và ngón trỏ của chủ tịch đều đã vàng khè rồi, chứng tỏ ông ta liên tục hút thuốc. Đầu lọc thuốc lá trong gạt tàn và thùng rác đầy tràn ra rồi, chứng tỏ ông ta đều không ra ngoài, không có thời gian đổ rác. Nhìn số lượng đầu lọc thuốc lá cho thấy, ít nhất ông ta không ra ngoài một ngày một đêm rồi."

Kiều Sở Sinh cười mỉa, châm chọc, "Vậy ngộ nhỡ ông ta ở bẩn lôi thôi, không thích đổ rác thì sao?"

"Mắt đỏ au, giọng khàn đục, râu cũng mọc ra rồi, áo sơ mi nhàu nhĩ, những điều này đều không giống người đã đi ra ngoài chỉnh sửa cho chỉn chu."

"Giết người đâu cần phải chỉn chu chứ." Kiều Sở Sinh đưa ra lập luận phản bác, phải chắc chắn không có sơ hở trong kết luận, "Huống hồ ông ta làm như vậy, chính là để chúng ta cho rằng hai hôm nay ông ta ở trong văn phòng làm việc thì sao?"

"Cũng không thể nào." Lộ Nghiêu móc từ trong túi áo khoác ra một bao diêm màu đỏ đưa cho Kiều Sở Sinh, tự hào nói, "Tôi tìm thấy cái này trong thùng rác của ông ta."

Kiều Sở Sinh cầm lấy, đồng thời từ trong túi áo lấy ra một hộp diêm khác màu xanh mẫu mã y hệt đối chiếu, trên bao diêm cả hai là mẫu thiết kế bao bì mới nhất in chữ nổi Bách Lạc Môn. Mi tâm hắn nhíu sắp dính vào một chỗ, má trong bị đá phát căng nhếch lên một bên lông mày nhìn Lộ Nghiêu đợi anh giải thích.

Lộ Nghiêu lợn chết không sợ nước sôi, nhắm mắt nhắm mũi kiêu ngạo vẫn chưa hay biết gì ung dung nói, "Lão Kiều, thứ này anh nhìn là biết rồi chứ. Bách Lạc Môn hôm trước tổ chức mừng lễ thành lập chỉ có người có mặt ở đó từ 9 giờ đến 12 giờ tối mới có thể nhận được bao diêm phiên bản kỉ niệm này. Nếu nói ông ta cố tình tạo chứng cứ vắng mặt tại hiện trường sao lại có thể ném vật chứng quan trọng thế này vào trong thùng rác chứ."

"Nghi ngờ của ông ta đã được rửa sạch, vậy hung thủ thực sự đâu?"

Vừa nghe thấy câu này, Lộ Nghiêu thay đổi sắc mặt tức khắc trở nên nghiêm trọng, "Tôi có một mạch suy nghĩ."

Kiều Sở Sinh bình thản hất đầu ra dấu anh cứ tự nhiên phô triển, với kinh nghiệm hắn hiểu biết Lộ Nghiêu, cái bộ dạng làm ra vẻ này của anh hắn chắc chắn không nên mong đợi sẽ nói ra được việc gì đứng đắn.

"Dưới tòa của chúng ta mới mở một tiệm mỳ. Mỳ trộn hành phi của tiệm đó tôi nhớ mấy hôm nay rồi."

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

"Được." Kiều Sở Sinh dứt khoát đồng ý, quá thuận lợi so với tượng tượng của Lộ Nghiêu, còn chưa kịp vui mừng đã nghe hắn gọi thêm một tiếng, "Lộ Tam Thổ."

Khiến anh dựng lên cảnh giác nhìn hắn, nói Kiều Sở Sinh cầm bao diêm trên tay lắc lắc: "Trước tiên anh trả lời cho tôi biết, thứ này anh làm sao có được. Có muốn giải thích một chút không?"

Lộ Nghiêu giả ngu xoay người bỏ trốn. Kiều Sở Sinh ở đằng sau nhìn anh bước đi ngày càng nhanh, cam đoan là đang muốn chạy, hắn vẫn thong thả rải bước, chậm rãi giống như giọng điệu của hắn lúc này nói với người đang bỏ chạy đằng trước vậy, vô cùng có lực uy hiếp vỗ vào lồng ngực ai kia, "Anh quả là bản lĩnh ngày càng lớn. Có gan chạy thêm một bước nữa cho tôi xem."

Lộ Nghiêu lạch bạch lạch bạch sải rộng chân đi ngược về chỗ hắn bộ dạng thành thật giải trình, "Tôi nghe nói thôi".

"Nghe nói? Tôi không biết nghe nói còn có hẳn một bao."

"Thật! Tôi chỉ nghe nói thôi, cái này là được Bạch Ấu Ninh đưa cho." Lộ Nghiêu chắc nịch cam đoan, đá củ khoai lang nóng lên người Bạch Ấu Ninh, xong len lén ngước mắt nhìn Kiều Sở Sinh thấy hắn chuẩn bị bạo khởi liền lập tức dịu ngoan đứng im thin thít.

Kiều Sở Sinh đưa tay đặt một bên đầu Lộ Nghiêu, ngón cái vuốt tóc mai rủ trên trán, dịu thanh còn nghe ra trách mắng, "Dù là chuyện gì cũng nên nói với tôi một tiếng. Muốn biết cái gì thì đến hỏi tôi, đừng nghe con bé đó nói linh tinh, nó cũng chẳng biết nhiều hơn anh bao nhiêu đâu. Còn muốn biết Bách Lạc Môn như thế nào, tôi sẽ đưa anh đi."

"Ò....." Lộ Nghiêu kéo dài thanh xem như là đã chấp thuận. Đợi đến khi ngồi lên xe anh vẫn mãi rối rắm hắn cần gì phải quản anh nhiều chuyện như vậy, anh đã lớn như thế này rồi. Hắn sợ anh sẽ dạy hư Bạch Ấu Ninh của hắn hay sao.

______________________________________

Kiều Sở Sinh đưa Lộ Nghiêu trở lại chỗ phòng thuê, một mình anh gọi một lúc hai tô mì, hắn cũng gọi một tô nhưng rồi không ăn đẩy qua luôn cho anh.

Nhìn bộ dạng anh ăn cứ như hắn đã bỏ đói mấy ngày rồi vậy. Khoanh tay ngả người ra ghế, không biết bao nhiêu lần bản thân phải nén cười trước cái kiểu ăn uống phùng mang trợn má của Tam Thổ.

Thấy anh nhanh chóng chén hết hai bát bắt đầu chuyển đến bát mì của hắn vừa đẩy qua.

Kiều Sở Sinh hiếm khi hối thúc vụ án, "Hai ngày rồi đó, tìm được manh mối thì đứt. Còn tiếp tục thế này thì hung thủ sẽ chạy trốn. Anh nói thử xem, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"

Lộ Nghiêu vừa lua hết một đũa vào miệng tròn má lên nói, "Trưởng phòng Chu và Lý Hanh Lợi mà chết thì hậu quả trực tiếp là gì?"

"Gác chuông dừng hoạt động."

Lộ Nghiêu không thể hời hợt hơn đáp,  "Ưm. Theo suy nghĩ này rồi nghĩ tiếp, gác chuông mà ngừng lại thì có lợi cho ai nhất?"

"Chắc chắn không phải là nhà máy xà phòng rồi."

"Đúng vậy, anh nghĩ tiếp đi. Bao giờ hiểu được điều này thì hung thủ đã gần hơn rồi." Lộ Nghiêu giở giở ương ương giải thích xong lại ăn thêm một đũa mì lớn.

Kiều Sở Sinh thở hất ra một hơi xuôi khí muốn đánh người, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng rỉ nước nhỏ giọt, ngước mắt nhìn lên trần nhà, phát hiện nước đọng đóng thành giọt lớn đang từng hạt từng hạt rớt xuống bàn ăn chỗ bọn họ ngồi.

"Bà chủ." Hắn khó chịu gọi chủ quán tới, chỉ tay lên trần nhà cáu kỉnh nói, "Sao lại dò nước rồi?"

Bà chủ nhanh chân chạy tới lớn tiếng nói, "Chết rồi! Kẻ nào ở trên lầu thất đức vậy! Nước sắp nhấn chìm chùa Kim Sơn rồi. Ây dô, kẻ nào thất đức vậy! Trên lầu bị dò nước rồi."

Lộ Nghiêu theo lời hắn nói nhìn lên xem, vừa nghe bà chủ nói đột nhiên nhớ ra cái gì mắt kinh hãi mở lớn, quay sang nhìn Kiều Sở Sinh, cùng lúc hắn cũng đồng loạt quay ra nhìn anh. Tầng trên chính là phòng của bọn họ.

Lộ Nghiêu đứng phất dậy ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, Kiều Sở Sinh hắn vẫn cứ bình chân như vại để lại tiền trên bàn, sau đó mới hai bước thành một dí theo Lộ Nghiêu lên lầu.

Họ mới đi tới cầu thang đã thấy nước từ trên lõng bõng chảy xuống, hành lang lênh láng nước ngập qua đế giày. 

Lộ Nghiêu chạy nhanh lấy chìa khóa mở cửa, Kiều Sở Sinh đi sau nhìn thảm trạng không cất nổi thành lời, phòng khách của bọn họ như mới được một trận nước lũ ghé qua trong ngoài gột rửa sạch sẽ.

Giấy tờ của Lộ Nghiêu vứt lung tung ngày hôm qua cũng bị cuốn trôi ra tới ngoài, nhìn bề mặt nước nổi bong bóng xà phòng khỏi nghĩ cũng biết là tác phẩm của ai, kìm nén cảm giác muốn mắng lại, hắn điều chỉnh giọng hỏi Lộ Nghiêu: "Hôm qua anh rửa tay xong không khóa vòi nước lại à?"

"Tôi khóa rồi mà." Lộ Nghiêu hùng hồn trả lời hắn, rồi xìu xìu nhỏ tiếng thừa nhận, "Có thể là khóa không chặt."

"Anh hai à....Cái vòi đó nếu không khóa chặt thì vòi nước sẽ càng ngày càng lỏng ra."

Lộ Nghiêu vừa mở toang cửa ra đã thấy vòi nước trong phòng bếp vẫn còn đang chảy khí thế, nước trong bồn hòa lẫn với bánh xà phòng tràn ra khắp nền nhà.

Anh chạy nhanh lại khóa chặt vòi nước, Kiều Sở Sinh đang nhặt mấy tờ giấy bị thấm nước dưới đất lên đứng đằng sau mặt không tả nổi nói, "May là mực này không bị lem ra thứ khác."

Hắn cẩn thận vớt lên đặt trên bàn phơi khô.

Lộ Nghiêu bước qua, mặt hối lỗi người nhìn Kiều Sở Sinh, "Anh không sao chứ?"

"Nước chảy vào phòng tôi luôn rồi, anh nói xem có sao không?" Hắn nhìn mặt anh lóng ngóng không biết làm sao, ý chỉ muốn chọc anh một chút, việc này chỉ cần gọi người đến dọn dẹp lại là ổn thỏa, nhưng nhìn bộ dạng rối rắm của Lộ Nghiêu cũng rất thú vị.

Kiều Sở Sinh bảo trì im lặng ngồi xuống ghế đợi anh nghĩ xong, muốn nghe xem anh sẽ xử lý ra sao.

Lộ Nghiêu xoay tới xoay lui giọng ầm ự một lúc lâu mới nói ra được hết câu, "Hay là anh tới phòng tôi ở vài hôm."

Tự nói xong không biết nghĩ tới cái gì tự bản thân lại đỏ mặt tía tai kiếm chuyện gây sự, "Hay là dọn tới văn phong thám trưởng ngủ đi, tôi chắc chắn các anh em cảnh viên sẽ nhiệt liệt chào mừng anh đấy."

Kiều Sở Sinh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai duỗi chân gạt anh ngã nhào về phía sô pha. Trước khi để mặt anh kịp đập xuống bàn kéo người vút ngang qua đập lên ngực hắn, xoay người dùng cánh tay đè cổ, ép Lộ Nghiêu trên ghế, không chế lực để anh vẫn có không gian thở, mặt lanh tanh hù dọa, "Muốn ai ngủ ở ngoài hả?"

Lộ Nghiêu ngạt thở, bướng bỉnh nói, "Anh."

"Hửm?" Hắn sít khuỷu tay đè càng chặt cổ Lộ Nghiêu.

"Em...." Lộ Nghiêu đỏ mặt đập lên cánh tay hắn xin thua bảo hắn mau nới lỏng cho mình, "Thưa....đại...ca."

Kiều Sở Sinh buông tay nhịn cười chỉnh lại áo, nghe Lộ Nghiêu oang oác kêu la, "Nếu ngày nào đó tôi mà chết, hung thủ chắc chắn là anh."

"Ừm. Nếu tôi là hung thủ thì anh nghĩ xem ai dám bắt tôi." Hắn ngẩng cao đầu hống hách chọc quạo đứa nhỏ.

"Lão Kiều. Anh đừng có lộng quyền!" 

"Ừ. Tôi nghĩ anh đã tập làm quen với chuyện này lâu rồi."

Anh cứ nói một câu là hắn lại chặt một câu, đến cuối anh vẫn địch không nổi sự ngông cuồng ngang ngược mang tên Kiều Sở Sinh. Bị ức hiếp nhưng không thể kêu oan đành phồng má khó chịu hít ngược hít xuôi thông khí.

"Được rồi, đừng gây chuyện nữa, mau dọn dẹp đi." Kiều Sở Sinh lại giở giọng không chấp nhất kéo tay Lộ Nghiêu xuống.

Anh như người không xương nằm oặt ra ghế gác đầu lên chân hắn lười biếng, mắt rơi trúng tới chỗ bồn bếp vẫn còn tràn nước. Xà phòng từ nơi đó theo dòng chảy chảy ra cửa cuốn theo mấy tờ giấy trôi dạt lềnh bềnh, khiến anh tự động liên tưởng tới dòng máu trong gác chuông, cùng đàn chuột lũ lượt ùa ra.

Bất ngờ ngồi dậy, quay phắt người, mắt kiên định nhìn Kiều Sở Sinh nói, "Tôi biết hung thủ đã gây án thế nào rồi."

Tháp chuông

Dù ở đây đã xảy ra hai vụ án mạng liên tiếp nhưng qua ngày hôm sau người ta đã có thể dễ dàng xem như chưa có chuyện gì.  Ai đấy đều vui sướng hoan nghênh đến đây xem tạp kỹ náo nhiệt. 

Lộ Nghiêu một thân một mình đứng dựa ở tường nghe diễn violin, đợi người nghệ sĩ chơi hết bài anh mới tiêu diêu tự tại đứng lên vừa đi vừa vỗ tay khen ngợi bước đến trước mặt anh ta. Ánh mắt tinh anh họcphú ngũ xa sắc bén đưa ra cảm nghĩ, "Đoạn thứ ba của Mass In B Minor. Không hổ là nghệ sĩ, tưởng nhớ một người cũng văn nghệ như vậy."

Lão nhân coi bói rạp xếp bên cạnh chỗ người kéo đàn, thấy Lộ Nghiêu liền bắt giọng thân quen nói, "Lộ tiên sinh, vẫn chưa bắt được hung thủ sao. Ngày nào cũng đi quanh gác chuông thế này, coi chừng rước họa vào thân đấy. Đặc biệt vị quan gia đi cùng cậu, bao quanh bởi tà khí quấn thân, vận khí thường xuyên đen đủi không được tốt như vậy, không nên để ngài ấy tới đây nhiều đâu, rất dễ đoản mệnh."

Ông ta vừa nói xong sắc mặt Lộ Nghiêu cũng theo nó bị mây đen bao phủ trên đầu, "Ông thôi đi. Các người ngày nào cũng làm ăn buôn bán ở đây không phải cũng còn sống nhăn răng đấy thôi. Đừng tưởng tôi không biết, cái gì mà gác chuông dễ gặp tai nạn chảy máu rồi không nên xây nó ở đây, là do ông lan truyền ra đấy nhé."

Lão coi bói bị vạch trần chột dạ cúi đầu lơ đãng ngồi xuống.

Lộ Nghiêu không nghĩ cứ vậy bỏ qua cho ông ta. Anh tự thấy rằng trước giờ mình vẫn luôn là người tính tình dễ chịu, nhưng không phải là một kẻ hiền. 

Bước tới trước bàn của lão bốc đại một quẻ bói thảy xuống bàn rất giống phong phạm bố đời khi tức giận của Kiều Sở Sinh, anh đưa chân lật ghế ngồi xuống, đập tay xuống bàn lấc cấc nói, "Tôi thấy ông rảnh rỗi không có việc gì, hay là tính tài vận giúp tôi đi. Thế nào, bao giờ tôi mới phát tài hả?"

Vừa nói Lộ Nghiêu vừa bốc thêm một quẻ khác trào phúng vứt lên bàn, cười lạnh nói, "Với tính luôn giúp tôi xem tình duyên thế nào, đời này tôi có mấy vợ. Nói sai một chữ tôi sẽ trở lại cho tróc nã con cháu ông."

Ông ta vội gỡ xuống chiếc kính đen, hoảng sợ lắp bắp nài nỉ, "Lộ tiên sinh. Xem như là tôi xin cậu đấy. Tôi là kẻ lừa đảo, làm buôn bán nhỏ nên phải sống nhờ vào mấy lời may mắn." Hai tay ông ta co quắp run lẩy bẩy, chấp lại với nhau nói, "Tôi xin cậu. Cậu có thể giơ cao đánh khẽ, chừa cho tôi một đường sống không."

Lộ Nghiêu chống cằm khinh miêu nhấc mày nhìn lão, lạnh lùng quyết tuyệt, đôi mắt bình lặng chỉ còn trong ký ức riêng của Kiều Sở Sinh, đây mới là chân chính Lộ tiên sinh ma mãnh từng kinh hô khuấy động giới chứng khoán đất Thượng Hải.

Thanh âm trong trẻo rời khỏi vỏ mang một sắc thái trầm đục lạnh lẽo, "Vậy thì ông cũng nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói." Lộ Nghiêu thình lình đưa tay nắm áo ghì cổ ông ta đến giữa bàn, nghiêng mắt cảnh cáo, "Chính ông cũng tự biết chỉ nên nói ra mấy lời may mắn, vậy cũng nên tự biết nói lời may mắn cho mình. Tôi mà nghe được ông nói những lời nào không hay đến Kiều Sở Sinh, tôi sẽ cho ông dẹp luôn cái bàn này."

Ông ta như vớ được khúc cây cứu mạng vội vàng gật đầu nguây nguẩy, "Vâng, vâng, là do tôi có mắt như mù, xin tiên  giơ cao đánh khẽ."

Tay thả ra khỏi cổ áo, bộ dạng bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, cái người vừa đe dọa mạng sống người khác chẳng phải là anh, Lộ Nghiêu vẫn chỉ là con người yếu đuối cần sự bảo vệ của hơn chục cảnh viên đang dựng mắt cảnh giác đứng gác ở bên ngoài, lăm lăm nhìn vào bên trong.

Anh nhỏ giọng nói với lão xem bói, "Tha cho ông cũng được. Trước tiên ông phải nói cho tôi biết, là đã nghe thấy chuyện đường cong chết chóc của gác chuông ở đâu ra."

Ông ta nhanh chóng thành thật nói, "Lộ tiên sinh, cậu xem này." Chỉ tay về phía đường hoa sau lưng, "Lối đi bộ có hình dạng như chữ cung, đỉnh của cung chỉ thẳng vào cổng lớn của gác chuông, đây còn không phải là đường cong chết chóc sao! Không tin, thì cậu tự lên lầu mà xem."

Lộ Nghiêu nhìn lên gác chuông, không nói thêm lời nào đứng dậy đi vào bên trong.

Kiều Sở Sinh từ phòng cho thuê tách ra khỏi Lộ Nghiêu, theo lời anh tìm hiểu sự việc đằng sau tháp chuông. Sau khi đã thu xếp ổn thỏa người đi theo Lộ Nghiêu, Kiều Sở Sinh bất ngờ bước ra từ một con hẻm khác với đoạn đường đi tới phòng tuần bộ, sau đấy bắt một chiếc xe lam đi ngang qua, chỉ đạo người kéo xe đi tới Chùa Tĩnh An.

Chiếc xe lộc cộc đảo vào một con hẻm rồi dừng lại, ở đây đã có người đợi sẵn đón hắn.

"Tới rồi, tiên sinh."

Hắn xuống xe cúi đầu chỉnh lại vạt áo vừa hỏi, "Bao nhiêu tiền vậy?"

Không ngờ tới chính là phu xe xua tay nói, "Sao có thể lấy tiền của ngài chứ."

Biểu tình Kiều Sở Sinh không ngạc nhiên chỉ có hoài nghi.

Ở Thượng Hải trừ bỏ bạn nhỏ nhà hắn, loại người biết hắn, một là kẻ thù, hai là đối tác làm ăn với hắn, mà những kẻ có quen biết hắn chẳng có tên nào tốt đẹp.

Giọng điệu rõ rệt có tính phòng bị hỏi, "Biết tôi?"

Phu xe cả người lấm lem cẩn thận giực giực lên đôi mắt thứ duy nhất còn sạch sẽ nhìn hắn, ánh lên sự chân thành và ngưỡng mộ, không kìm được xúc động khi được nói, "Đúng vậy."

Anh ta xoắn xuýt các đầu ngón tay khi phải nhắc lại, "Tôi không những biết, còn luôn nhớ tới tiên sinh. Bởi vì năm đó lúc tôi đói lả ở bên đường, chính tiên sinh đã cho tôi hai cái bánh bao. Có thể tiên sinh không nhớ, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên."

Kiều Sở Sinh cẩn thận quan sát người đứng trước mặt mình, một thanh niên tầm hai mươi tuổi so ra còn bé tuổi hơn cả nhóc con ham chơi nhà hắn, nhưng cả người đã cứng cáp chững chạc, quần áo dính dớp mồ hôi, làn da rám nắng đen sạm, có thể sẽ nhỏ hơn độ tuổi mà hắn đoán.

Người này hai mắt gần như phát sáng đưa lên lại hạ xuống lén lút nhìn hắn, hồi lâu vẫn không dám nhìn thẳng. Dù cố gắng lục lại kí ức hắn vẫn không nhớ ra người này là ai. Hắn cũng không thể nhớ hết những việc này, trước mắt vẫn có việc cần phải nhanh chóng giải quyết, để còn qua xem tình hình bên Lộ Nghiêu, cái tên nhóc cà lơ phất phơ đó chẳng biết có nghiêm túc làm việc.

Kiều Tứ Gia móc từ trong người ra mấy đồng, ánh mắt khen ngợi khích lệ nói, "Khá lắm."

"Cầm lấy đi." Hắn hào phòng đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay người phu xe.

"Vâng, cảm ơn." Người đã đưa ra mà còn không nhận chính là thất lễ, anh ta cầm lấy gật đầu cảm ơn đến hai lần, miết miết nâng niu đồng bạc trong tay, rồi kéo xe rời khỏi, trước khi đi còn ngoảnh đầu lại nhìn mấy lần.

Có những hành động đối với người giúp có thể chỉ là tiện tay bèo nước gặp nhau, nhưng đối với kẻ rơi vào hoàn cảnh cùng đường tuyệt lộ thì nó lại là thứ đặc ân cứu rỗi ông trời thương xót cho họ, cứu lấy cả một đời người. Mà thứ ánh trăng sáng ấy dù chẳng tinh sạch, vẫn sẽ là độc nhất vô nhị đối với một ai đó.

Người bên kia đợi đã lâu thấy hắn đã xong việc liền đi tới hô, "Lão đại." Không ai xa lạ chính là A Đấu, anh ta cởi bộ cảnh phục mọi khi mặc lên thường phục trông không khác nào lưu manh.

"Bảo cậu hỏi đã hỏi được chưa?"

"Dạ, tìm được rồi. Rất nhiều người dân ở gần đây đều mắng là cái gác chuông này xây không đúng chỗ gì cả. Nhà trong hẻm vốn đã không cao, tuy là có thể thấy hoa cỏ gì đấy, nhưng bây giờ đến cả ánh nắng cũng bị chắn hết."

"Chắn ánh nắng à?" Hắn nhíu mày lập lại, nghi hoặc nhìn quanh.

A Đấu thấy vậy nhanh chóng giải thích, "Cũng không phải là chắn hết. Chỉ có mấy nhà là không có lấy một chút ánh sáng nào."

"Ở đâu?"

A Đấu chỉ tới mấy căn nhà ở trước họ không xa, nó nằm ở giữa con hẻm những căn nhà khác nên bị khuất đi rất nhiều, "Vốn dĩ chỉ mong cho tới trưa để có chút nắng. Bây giờ thì hay rồi, cái gác chuông này đã chắn hết."

Kiều Sở Sinh bước qua chỗ căn nhà, nhắm một bên mắt đưa tay lên hướng về phía gác chuông nhắm tới, từ đây nhìn lên đầu gác chuông vừa khít nằm trên một đường thẳng.

Mắt Kiều Sở Sinh vốn tinh tường từ chỗ hắn đứng còn có thể loáng thoáng phác họa ra một bóng người không thể nào quen thuộc hơn đang đứng ở trên tầng cao nhất của tháp chuông, xoay người nhìn về phía bộ mặt sầm uất còn lại của nó. Hắn đã hiểu ra vấn đề mà Lộ Nghiêu đã nói tới thở dài gọi người tới hạ lệnh, "Cậu đi xem xem là ai sống ở đó. Hỏi kỹ một chút, xem ai thường xuyên đi tới vườn hoa."

Lộ Nghiêu bên này đứng ở trên tháp chuông, hai tay chống lên thành lang cang nhìn xuống phía dưới, hai mắt đối chiếu hai bên luồng hoa phía dưới, miệng tự lẩm bẩm nói, "Thì ra là vậy."

Lão nhân coi bói sau vụ vừa rồi rất tận trách ngước lên nói, "Lộ tiên sinh, tôi không lừa cậu chứ?"

"Không, nhờ phúc của ông bây giờ tôi đã biết hung thủ là ai rồi."

Ông ta hiếu kỳ hỏi, "Là ai vậy?"

Lộ Nghiêu chỉ tay xuống dưới, kiên định nói, "Hung thủ, chính là anh."

Ông ta thấy anh chỉ tay xuống chỗ mình hốt hoảng la lớn, "Không thể nào, đúng là tôi có nói mấy câu với Lý Hanh Lợi nhưng người chết sau đấy tôi chưa từng gặp qua nữa là."

Thấy bộ dạng ông ta như vậy, biết là mình chỉ không đàng hoàng làm người ta hiểu lầm, bộ dạng khó xử chỉ lại một lần nữa, "Đằng sau ông ấy."

Ông ta quay người lại phía sau không có ai, mặt khó hiểu nghĩ lại liền xoay người nhìn qua bên cạnh, chính là người kéo đàn violin vừa rồi, ông ta hoảng hốt giật lùi mấy bước không thể tin nổi.

Lộ Nghiêu nán lại trên lầu quan sát sắc mặt của anh ta, sau đó mới thong thả đi xuống lầu, mấy người diễn tạp kỹ vừa rồi ở dưới đều nghe thấy anh nói, hiếu kỳ tiến lại tập trung lại một chỗ.

Vừa thấy Lộ Nghiêu ra tới, ông chủ đoàn xiếc đã vội vồ vập thay người phân minh, "Lộ tiên sinh, có phải là cậu nhầm rồi không. Lý Hanh Lợi thường nghe cậu ta kéo đàn không thù không oán thì giết anh ta làm gì."

Lão coi bói cũng lên tiếng nói: "Đúng vậy. Huống chi gác chuông chảy máu không người lôi kéo nhưng vẫn chảy về phía thi thể. Mấy nhân chứng ở đây đều có thể làm chứng, sao có thể là có liên quan đến cậu ấy chứ."

Người nghệ sĩ kéo đàn nghe thấy mọi người đều vì mình mà trăm miệng một lời nói giúp, vẫn bình tĩnh không chút nao núng nói: "Lộ tiên sinh, đừng nói là cậu không bắt được hung thủ, nên định tìm đại một người để gánh tội nhé."

Lộ Nghiêu nhếch môi cười đểu, ngẩng mặt đối mặt khẳng định: "Tuy rằng tôi tham tiền, nhưng sẽ không làm ra chuyện vu oan bừa cho người khác."

Kiều Sở Sinh cùng A Đấu từ phía bên kia tháp chuông đi tới vừa hay nghe được câu này, bước chân hắn chợt khựng, nghiêng vai nhàn rỗi bắt chéo chân ở một góc cột nhìn về phía Lộ Nghiêu, lẳng lặng ngắm Bạch Trà cao quý đón nắng nở rộ.

A Đấu không dám nhúc nhích, lùi lại mấy bước rồi hòa chung vào đoàn người mặc thường phục lượn loanh quanh.

"Vậy cậu nói xem tại sao gác chuông lại đổ máu, vì sao máu muốn chảy đến chỗ nào thì chảy đến chỗ đó?" Người họa sĩ đột nhiên lên tiếng hỏi.

Lộ Nghiêu nhún vai xem như chuyện nhỏ, "Dễ thôi, chỉ cần làm một mẹo nhỏ trên lối đi bộ, thì ông muốn máu chảy tới chỗ nào nó sẽ chảy tới đó."

"Mẹo gì thế?" Bọn họ đồng loạt cùng quay ra hỏi anh.

Lộ Nghiêu thuần thục sắp xếp lời giải thích, "Giả sử tất cả lối đi trong vườn hoa trung tâm là một mê cung, thì gác chuông chính là điểm trung tâm, còn mỗi bồn hoa ở các mép có thể coi là lối ra."

"Vậy máu chảy thế nào?" Người xem bói hỏi.

Lộ Nghiêu tiếp tục nói, "Sở dĩ máu có thể chảy về phía bồn hoa nơi có thể giấu thi thể theo ý đồ của hung thủ, là vì mỗi tối sau khi hết giờ thi công gác chuông thì người vệ sinh của nhà máy xà phòng Leighton sẽ đến để cọ rửa bụi bẩn. Mà vừa hay lúc cọ rửa mặt đất, ông ta sẽ dùng nước xà phòng đặc chế của nhà máy Leighton."

Lão coi bói kinh ngạc hỏi: "Nước xà phòng ư?"

Lộ Nghiêu không hiểu sao lại nhớ tới gã khó ưa đã biến tấu mấy lời khoa học cao siêu của mình thành một thứ gì đó dân dã như mua rau ngoài chợ bất giác mỉm cười nhớ tới hắn vô cùng, cân nhắc lập lại với bọn họ, "Nước xà phòng và máu hòa vào nhau, bề mặt chất lỏng sẽ xuất hiện hiện tượng mất cân bằng, dưới tình huống lực tác động không cân bằng như vậy, dòng chảy của máu sẽ bắt đầu di chuyển."

Ông chủ rạp xiếc nói: "Vậy cũng đâu thể biết chắc là máu sẽ chảy theo đường nào, nhiều lối rẽ như vậy, có thể chảy tới bất kỳ chỗ nào?"

Lộ Nghiêu chỉ tay nói: "Vốn là không thể biết chắc được, nhưng hung thủ đã khéo léo lợi dụng những người hoạt động cố định ở đây mỗi ngày. Cũng chính là....Các ông."

Ai nấy đều một bộ nghi ngờ lẫn nhau người này nhìn người kia sau đó ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía anh.

Lộ Nghiêu không để mọi người tiếp tục hoang mang đưa ra lời giải, "Ban ngày những nghệ sĩ bán nghệ, người buôn bán nhỏ, người bán hàng rong ở vườn hoa, trên cơ bản thì ngày nào họ cũng đứng ở một vị trí cố định. Sau khi thu dọn họ thường đặt quầy hàng ở một bên của lối đi, cứ như vậy thì các lối rẽ sẽ bị chặn, chất lỏng sẽ lướt qua từ đó chảy về hướng khác."

"Đúng thật. Chỉ cần để quầy hàng ở ven đường chặn lại lối rẽ, thì chẳng phải máu sẽ chảy về phía bồn hoa nơi phát hiện ra Lý Hanh Lợi hay sao." Ông chủ rạp xiếc nói.

Lão coi bói nghe xong liền xua tay phủ định, "Không đúng, không đúng. Trưởng phòng Chu chết ở bồn hoa phía bắc. Nếu đêm đầu tiên máu chảy về phía tây chỗ Lý Hanh Lợi, vậy sao hôm sau lại đổi hướng được?"

"Lúc trước tôi cũng không nghĩ ra chuyện này, cũng may có ông bảo tôi lên trên lầu xem xem." Lộ Nghiêu nói.

"Vậy trên đấy cậu đã thấy gì?" Lần này trung tâm của chủ đề cuối cùng đã không chịu được tò mò mà lên tiếng hỏi.

"Tôi nhìn thấy trong vườn hoa này chỉ có một người sau khi thu dọn quán không cần để đồ ở ven đường." Anh ngưng lại, châm chọc quay mặt qua nhìn người đàn ông kéo đàn, nửa vời hỏi: "Đúng không?"

"Đúng vậy, cậu chỉ có một cây đàn, ban ngày mở hộp ra thu tiền, ban đêm đóng hộp đàn lại là có thể mang cả tiền cả đàn đi rồi." Đám đông thì luôn dễ điều hướng, lòng người dễ có được cũng dễ mất đi. Lão coi bói vừa ban nãy còn một mực tin tưởng anh ta, cũng chính ông ta là người đầu tiên phủi tay chĩa mũi giáo trở về.

"Đúng như lời Lộ tiên sinh đã nói, ngày nào tôi cũng đứng ở đây thì sao có thể làm thay đổi hướng chảy của máu được!" Anh ta không cảm thấy vì vậy mà nao núng, đưa vấn đề vận ngược về phía Lộ Nghiêu.

"Không phải chứ!....Tôi nhớ là hôm kia, anh đứng ở phía tây đường. Sao hôm qua....anh lại đứng ở giữa?" Lộ Nghiêu kéo dài giọng điệu bỡn cợt, bắt đầu nhiễu loạn tư duy của đối thủ.

Nghi phạm lắc đầu cười cười hiền hậu một mực khẳng định: "Chắc là cậu nhớ nhầm rồi, tôi vẫn luôn đứng ở chỗ này."

"Cứ cho là hôm kia cậu ta đứng ở phía tây, thì có thể nói lên điều gì chứ?" Lão coi bói hỏi.

Lộ Nghiêu nói: "Nếu anh ta đứng ở phía tây, thì tất cả những người dậy sớm để mở quán đều sẽ phải dịch về phía đông một chút. Lúc thu quán cũng sẽ theo thói quen dựng quầy hàng vào bụi cỏ ở phía sau. Cứ như vậy thì lối rẽ ở phía bắc sẽ bị chặn lại, mà máu chảy ra từ gác chuông, tự nhiên....sẽ chảy vào bồn hoa ở phía tây."

Lão coi bói rành về kết cấu địa lý nơi đây nghe cái là hiểu, "Nói như vậy, hôm qua cậu ta chỉ cần đứng về lại chỗ cũ, quầy hàng của mọi người cũng sẽ trở về vị trí cũ, bởi vì cậu ta không có quầy hàng, nên sẽ không có ai phát hiện đúng không?"

"Thông minh!" Lộ Nghiêu chỉ tay về phía ông ta, mỉm cười kiêu ngạo đưa ra lời khen.

Kế tiếp ông chủ rạp xiếc lại nói: "Chỉ cần quầy hàng của mọi người trở về lại vị trí cũ, thì lối rẽ ở phía bắc sẽ thông, máu sẽ chảy về bồn hoa ở phía bắc."

Lộ Nghiêu vui mừng vì nói từ nãy giờ thì mấy người này cũng đã chịu hiểu, không cầm được vỗ tay mặt như trưởng bối khen ngợi, "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Người kéo đàn tự tin bản thân thân trong sạch nói: "Lộ tiên sinh, ai cũng biết là trí nhớ sẽ có sai lệch. Huống chi hôm trước cậu lại không ở chỗ này, làm sao biết là tôi đứng ở chỗ nào chứ." Thẳng ra là muốn nói anh không có bằng chứng để buộc tội anh ta.

"Tôi quên nói với anh. Trong vườn hoa này có một người ngày nào cũng làm cùng một chuyện." Lộ Nghiêu hướng về phía người họa sĩ đứng cạnh anh cố tình khiêu khích hô to, "Người anh em, cho tôi mượn tập vẽ của anh một chút."

Người họa sĩ nhanh chóng chạy tới giá vẽ cầm tới tập tranh của mình đưa cho Lộ Nghiêu. Bên trên phác họa lại sinh hoạt mỗi ngày ở dưới tháp chung, mỗi một hoạt động mãi nghệ sinh nhai đều được canh chỉnh tỉ lệ vẽ lại chi tiết.

Vị trí người kéo đàn trùng hợp đã có sự thay đổi, vào trước một ngày xảy ra vụ án mạng đầu tiên góc vẽ có sự xê dịch đẩy các gánh hàng chếch về phía tây, tức là trùng khớp với đường máu chảy ra.

Lộ Nghiêu đã minh chứng cho việc, không có trùng hợp nào là ngẫu nhiên. Mọi thứ càng hoàn hảo lỗ hỏng càng ở chỗ mà ta không thể ngờ, tập tranh mà anh ta chưa từng nghĩ tới chính là một bằng chứng buộc tội khiến bản thân đứng trước tội ác của mình, đôi tay đã từng chỉ dùng để kéo dây đàn, nó cũng đã kéo đứt hai mạng người.

Kết quả thắng bại đã định rõ, mang uy thế của người chiếm thế thượng phong hỏi anh ta, "Còn muốn nói gì không?"

Từng bước vạch ra đáp án, dẫn dắt mọi thứ theo hướng mình muốn, mỗi một lập luận đều chặt chẽ không kẽ hở, khẳng định đặc quyền kiêu ngạo của chính chủ nhân nó, lý do chỉ có một mình anh được phép trở thành cố vấn duy nhất của thám trưởng phòng cảnh sát Tô Giới.

Người nghệ sĩ buông hộp đàn violin khâm phục khẩu phục cúi đầu nhận tội, "Tôi không còn gì để nói."

Ông lão xem bói vẫn không dám tin người đứng bên cạnh mình mỗi ngày là một sát nhân, kinh nghi bất định nói: "Không phải chứ, vì sao cậu lại giết người?"

"Bởi vì anh ta muốn gác chuông bị dừng thi công." Đột nhiên một tông giọng đàm đàm xa lạ từ đằng sau chen ngang phá vỡ, thu hút đám người hóng chuyện bên này ngó qua.

Kiều Sở Sinh mỉm cười, lười biếng đẩy người đứng thẳng dậy bước đến chỗ Lộ Nghiêu.

Anh vừa thấy hắn đuôi mắt đã cong lên rạng rỡ, tâm trạng u uất phút chốc tươi tắn như ánh ban mai hóm hỉnh nói: "Nghĩ ra rồi à?"

Hắn nhướng mày gật đầu trả lời anh, quay ra nói với đối tượng sắp bị bắt giữ, "Anh giết người rồi dựng chuyện, làm mọi người cho là gác chuông sẽ mang lại tai họa chảy máu, nhằm đạt được mục đích phá hủy gác chuông. Đúng là rất tốn công! Tuy rằng bây giờ tôi vẫn chưa rõ động cơ phạm tội của anh là gì, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, anh sẽ trốn không thoát tội giết người."

"Động cơ rất đơn giản." Anh ta chẳng chút e sợ thẳng thắn nói, "Cái gác chuông chết tiệt này chắn tầm mắt của cô ấy!"

Kiều Sở Sinh nhăn mặt ngạc nhiên, âm giọng thoáng hạ quãng bật thốt hỏi: "Cái gì?"

"Ngày nào cô ấy cũng nằm trên giường và nhìn ra bên ngoài nhưng chẳng nhìn thấy cái gì cả. Phá cái gác chuông này đi, thì cô ấy sẽ thấy được hoàng hôn tươi đẹp."

A Đấu đứng sau Kiều Sở Sinh bất ngờ nói: "Nhưng sáng sớm hôm nay vợ anh đã qua đời."

Ông lão coi bói lên tiếng trách cứ: "Dù phá gác chuông rồi thì cô ấy còn có thể xem được mấy lần nữa đâu. Chỉ vì chút chuyện này mà lại giết liên tục hai mạng người. Cậu, cậu tội gì mà phải làm vậy chứ."

"Dù chỉ có thể xem trong nháy mắt..." Anh ta ngẩng đầu nhìn hoàng hôn chuyển màu, không nuối tiếng kiên định nói, "...Thì cũng đáng."

Lộ Nghiêu nhìn xung quanh người hiếu kỳ đã bắt đầu bu đông liền ra hiệu cho người kéo đi, khi anh ta bị dẫn đi lướt ngang qua chỗ Kiều Sở Sinh đang đứng, hắn hôm nay không biết vì lý do gì phá lệ dài dòng hỏi thêm một câu, "Khoan đã. Tại sao anh lại nghĩ....vợ mình trước khi chết muốn nhìn thấy hoàng hôn nhất?"

"Hai người chúng tôi đã thề ước với nhau ở vườn hoa này. Mặt trời ngả về tây, cô ấy là đóa Tường Vi mỹ miễu rực rỡ dưới ánh hoàng hôn đứng nhìn tôi kéo đàn violon. Là người vừa gặp tôi đã thương. Người ngoài không thể nào hiểu được nó quan trọng với chúng tôi như thế nào!" 

Ánh mắt người nghệ sĩ trầm buồn nhìn về vườn cây trống rỗng, một bản nhạc đưa tiễn bi ai kéo ra sự day dứt lưu luyến, hoàng hôn hôm ấy vô cùng đặc biệt, chính nó đưa cô gái ấy đến, cũng vào lúc này mang đi người phụ nữ anh yêu.

"Vậy anh có từng nghĩ...." Kiều Sở Sinh giọng điệu không nghe ra cảm xúc dư thừa gì, lãnh đạm không nhanh không chậm nói ra, "Thứ vợ anh muốn nhìn thấy nhất không phải là ánh chiều hoàng hôn, mà là hình ảnh anh đang đắm chìm trong âm nhạc không?"

Ánh mắt hắn bình bĩnh xoáy sâu vào thị giác người đối diện giống như muốn xuyên thấu vào lỗ đen trong mắt người nghệ sĩ ấy, "Đây chỉ là phỏng đoán của tôi, cũng có thể anh đã đúng. Nhưng mà, hoàng hôn mà anh dùng hai mạng người để đổi lấy, anh nghĩ cô ấy còn muốn thấy nó sao?"

Ráng chiều cuối chân trời đỏ rực như máu trải xuống lòng bàn tay anh ta một màu rỉ sắt, phản chiếu dưới chân bọn họ hai cái bóng đen xì, Kiều Sở Sinh đạp lên cái bóng dưới gót giày tách ra xa, ánh mắt người nghệ sĩ kéo đàn chững lại vài giây, sau đó cụp mắt nở một nụ cười tự giễu, chậm chạp quay người để cảnh sát mang đi. 

Không ai khác, chính anh ta đã tự tay che lấp thứ đẹp đẽ nhất cô ấy yêu thích.

Lộ Nghiêu đứng ngốc ở một bên nghe Kiều Sở Sinh nói, bộ dạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cái bóng lẻ loi đối lập lại với anh bất giác bắt lấy ống tay hắn.

Kiều Sở Sinh giật mình nhìn xuống tay rồi nhìn lên đôi mắt sáng trong của Lộ Nghiêu, trăm thứ ngổn ngang phơi bày bên hồ nước, anh há miệng mấp máy môi muốn nói, lại chưa biết sẽ hỏi gì.

Hắn xem bộ dạng đứa trẻ gấp gáp lo lắng, im lặng đợi anh sắp xếp suy nghĩ, đợi hồi lâu vẫn chỉ thấy đối phương tròn mày trông ngóng nhìn mình. Nghĩ anh vòi thêm tiền nhưng ngại mở miệng để hắn tự hiểu, liền gạt tay một kích vô tình vạch trần, "Muốn gì thì về phòng rồi nói. Dọn sạch phòng rồi hẵng lăn đến trước mặt tôi." 

Nói xong ngồi thẳng lên xe bỏ Lộ Nghiêu tội nghiệp trừng mắt tức giận với cái đuôi xe.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com