Dong Nhan Dan Quoc Ky Tham Kieu So Sinh Lo Nghieu Odnoliub
Nhiếp phủKiều Sở Sinh vừa hỏi quản gia mới biết tin Nhiếp Thành Giang bị bệnh, đang ở lầu hai trong phòng ngủ tịnh dưỡng.Nhiếp lão gia tối qua bị phát tác bệnh tim, hiện tại vẫn còn đang phải tiếp thu trị liệu của bác sĩ gia đình, không thể xuống đón tiếp chú đáo hai người họ. Phiền Kiều Sở Sinh cùng Lộ Nghiêu lên trên nói chuyện.Mở ra cửa phòng ngủ, Kiều Sở Sinh nhìn ông già ốm yếu nằm trên giường, lão hồ ly ngày nào căn bản không còn phong thái ngày xưa: "Sao lại thế này?"Tại mép giường, bác sĩ vội buông xuống thuốc trong tay, đứng lên chào một tiếng, "Thám trưởng Kiều hân hạnh." Sau đó quay ra nhìn Nhiếp lão gia xin ý qua ánh mắt, sau đó mới dám trả lời, "Trên báo viết bậy bạ, sau khi Nhiếp lão tiên sinh đọc được, tức giận đến phát bệnh tim. Suýt chút nữa thì không kịp cứu về.""Viết những gì?" Kiều Sở Sinh có thông lệ hỏi."Còn chẳng phải là viết về chuyện phát sinh trước đây giữa Nhiếp lão tiên sinh và Trần Lão Lục, đều là vô căn cứ, đồn đoán lung tung ."Lộ Nghiêu dùng giọng điệu tám chuyện của mấy người bán hàng ngoài chợ hỏi: "Hai người bọn họ từng có khúc mắc sao?" Kiều Sở Sinh liếc nửa mắt đánh giá nhìn sang. Mất mặt! "Tòa nhà mới này của Nhiếp tiên sinh, trước đây là một thôn nhỏ, ông ấy đã bỏ tiền ủy thác Trần Lão Lục tiến hành giải phóng mặt bằng. Sau đó nghe nói còn có chết người, trên báo nói đây là báo ứng."Nhiếp Thành Giang thở nặng nề vài tiếng, làm như nghe thấy sự tình liền rất kích động, có lẽ là đã đúng đến tám chín phần."Lúc ấy ông là người đầu tiên đến hiện trường phải không?" Lộ Nghiêu hỏi."Đúng. Lúc ấy người vệ sĩ đó gào thét kêu cứu mạng khắp cả căn nhà. Tôi là người đầu tiên đến tầng hai, lúc đó Trần Lão Lục đã nằm ở dưới đất rồi, mạch đã ngừng đập. Tôi vừa thấy, chạy nhanh đến lập tức rút con dao ra khỏi người ông ta, bịt lại miệng vết thương, làm động tác ấn ngực cho ông ta, nhưng.....vẫn vô lực xoay chuyển." Bác sĩ Triệu chi tiết kể lại.Nghe đến đoạn cuối hai người không hẹn cùng quay qua nhìn đối phương, vô cùng ăn ý đọc hiểu nghi vấn trong mắt nhau. Lời này sơ hở rành rành, thật đúng là múa rìu qua mắt thợ, một người tốt nghiệp y học, một người thì am hiểu nhất cách làm kẻ khác chết.Kiều Sở Sinh nhướng một bên mày ra hiệu, sau đó tiến lên cùng Nhiếp lão gia hàn huyên vài câu."Anh bạn này." Lộ Nghiêu nhân cơ hội cùng vị bác sĩ nói chuyện phiếm, cười cười, bá vai bá cổ vô cùng thân thiết đem bác sĩ kéo đến một bên, "Tới tới."Lộ Nghiêu cầm lấy tay ông ta nhìn kỹ đồng hồ trên tay, rất ra dáng sành sỏi, "Thứ mà ông đang mang cái này là, là......" "Nhiếp lão tiên sinh tặng tôi đấy.""Thế ông học y ở đâu?" "Harvard", Bác sĩ Triệu hãnh diện trả lời."Kia~ cái này.....Vậy làm bác sĩ gia đình thế này, thu nhập thế nào?" Lộ Nghiêu hỏi."Cũng ổn. Không có nhiều như ở bệnh viện lớn, nhưng được cái nhàn hạ."Kiều Sở Sinh bất đắc dĩ hít sâu một hơi quay đi nhìn chỗ khác, mắt không thấy, tai không nghe, đỡ phải hại tâm.Hắn buông mắt phát hiện Nhiếp Thành Giang đang nhìn mình, hơi hạ người đến gần khoảng cách chỉ hai người họ có thể nghe thấy, "Nhiếp lão gia. Ông khoan hãy chết sớm, phải đợi nhìn thấy tôi có được khu đất phía Tây rồi ông hãy nhắm mắt. Lão mà chết sớm, ngay cả chỗ này cũng là của tôi mất."Bộ dạng sắp chết của Nhiếp Thành Giang vì câu này tức đến muốn bật dậy, thở nặng nhọc trừng trừng mắt căm giận nhìn hắn, thều thào, "Kiều Tứ.....Làm người......đừng quá tham lam."Coi như ruồi muỗi bên tai, những lời này hắn đã nghe đến chán, chỉ uy hiếp mà không làm được tốt nhất đừng nói.Đứng thẳng lưng đúng lúc Lộ Nghiêu ở bên kia vỗ tay một cái, tương đối kích động nói, "Ông anh này, tôi cũng học y. Sau này có chỗ nào tốt, giới thiệu một chút cho anh em với nhé."Kiều Sở Sinh rõ ràng nghe thấy không sót chữ nào, nhếch mép cười khẩy. Muốn văng tục chửi người, trăm câu lướt qua trong đầu đều không thể gánh lên trên đứa nhóc này. Cuối cùng hạ được hai chữ, ngu ngốc.Đã là lúc nào, còn chưa nhận rõ tình hình anh đã bít cửa làm việc ở nơi khác. Bước qua, bác sĩ Triệu chưa kịp nói lời nào kết nối quan hệ với Lộ Nghiêu, đã thấy cái anh bạn trẻ tuổi, hoạt bát này bị thám trưởng Kiều nắm lấy khuỷu tay kéo về phía mình. Lật bật lùi lại mấy bước đứng ở đằng sau hắn, bĩu môi hờn dỗi với thám trưởng."Nói xong rồi thì về thôi." Ông nghe thấy giọng điệu người kia thấp giọng trách mắng, ra sao cũng giống với trưởng bối trong nhà đến răn dạy bạn nhỏ ham chơi quên đường về. Bọn họ rời khỏi tòa nhà, quản gia xuống tận nơi tiễn. Đợi người đi rồi, Lộ Nghiêu bắt đầu không nhịn được vì chính mình bất bình, "Anh nói xem ông ta chỉ là một bác sĩ gia đình, dựa vào cái gì mang đồng hồ đắt tiền như vậy. Một giám đốc đầu tư cổ phiếu như tôi, còn chưa được đeo đồng hồ đắt như vậy. Hay anh cho người bắt ông ta lại đi, còn đồng hồ cho tôi mang về nghiên cứu một chút."Kiều Sở Sinh từ đầu bậc thang đến cuối bậc thang rất kiên nhẫn nghe anh biểu đạt hết nỗi lòng lẫn tâm tư thầm kín. Để người nói xong mới bắt tay xử lý chuyện của hắn: "Anh có thể chuyên tâm một chút không? Tôi đã bồi anh chạy ngược chạy xuôi cả một ngày. Anh tra ra cái gì? Chỉ biết cùng người khác nói chuyện phiếm. Lại ở đây nói về đồng hồ với một bác sĩ gia đình."Thanh âm nhắc nhở lên xuống chậm rãi bình thường, bởi vì bình ổn nên mới khiến Lộ Nghiêu cảm thấy sợ, không dám lỗ mãn ba la bô lô dở trò ghẹo gan nữa. "Có mà. Ai nói không tra được gì chứ. Chính anh cũng đã phát hiện ra ông ta có vấn đề, còn ở đây nóng giận với tôi." Lộ Nghiêu tỏ ra dè dặt đề cập tới, "Tôi hỏi anh, giải phóng mặt bằng có kiếm chác được gì không?""Vậy còn phải xem giải phóng là chỗ nào. Cái thôn này khẳng định không bao nhiêu tiền. Có điều tòa nhà này thì lại rất đáng giá. Người Đức giám sát thiết kế. Tại Thượng Hải cũng được coi là biệt thự sang trọng bậc nhất." Xét anh mắt Lộ Nghiêu hàm ý tò mò chưa thỏa, biết còn muốn nhắm đến ý khác, "Mấy đồng bạc lẻ đó không đáng tôi để đụng tới. Tập trung việc chính đi."Lộ Nghiêu thở dài mấy đồng bạc lẻ, dẫn đến chết người bị xem nhẹ trong lời Kiều Sở Sinh, vậy thì với hắn thế nào mới là mấy đồng bạc lớn."Tôi cần hết tất cả những tài liệu có liên quan đến giải phóng mặt bằng ở đây.""Thôn bị giải tỏa hết rồi, tôi đi đâu tìm tư liệu cho anh.""Chẳng phải anh là cảnh sát trưởng sao? Sao đến việc nhỏ nhặt này cũng làm không được vậy?" Lộ Nghiêu không lựa lời bắt đầu phun tào Kiều Sở Sinh.Kiều Sở Sinh nói với bản thân nhất định phải nhịn xuống lửa giận, không nên đánh người: "Anh đừng quên. Giờ anh vẫn còn là nghi phạm đấy.""Được rồi. Vậy anh lại đem tôi bắt lại đi." Lộ Nghiêu vươn hai đôi tay ra, nhắm tịt mắt hơi ngửa đầu, thách thức "Bắt đi, bắt đi, bắt đi." Tôi thách anh dám bắt tôi đấy. Dựa vào tôi phá án, tôi không tin anh thật dám bắt tôi.Kiều Sở Sinh đối mặt với Lộ Nghiêu chơi xấu, suy nghĩ bật thành tiếng trong đầu, khẩu khí lớn thật!Hời hợt cười khẩy hai tiếng, lưỡi đá nhẹ quai hàm kìm lại nóng nảy, tay đã siết chặt, buông lỏng đút túi quần. Nếu người thích cương vậy hắn sẽ cương với anh tới cùng. Hết lần này đến lần khác nhường nhịn Lộ Nghiêu không phải chỉ vì gương mặt mà còn bởi cách biệt tuổi tác giữa anh với hắn, hai thứ cùng lúc cộng hưởng khiến hắn đôi lúc sẽ vô hình chung thủ hạ lưu tình với anh. Nhưng lần này thì khác, đứa trẻ đã hư thì phải giáo huấn.Lơ đãng nhìn tới đài phun nước, bọt nước bắn ướt thảm cỏ xanh mướt, dưới ánh mặt trời xuyên tới long lanh tựa pha lê, thanh âm phiêu đãng trong gió mang đến cảm giác lạnh lẽo cắt qua tâm trí. Một tiếng thở dài buông lơi, rít nhẹ giữa môi lưỡi. "Lộ Nghiêu."Cái tên đã được hắn gọi qua vài lần, thanh lãnh sạch sẽ dễ nghe, mỗi lần đều như lót thêm nhung đỏ cao cấp nâng niu lướt ngang cái tên, nhưng lần này thì không.....cảm giác khô hanh bí bách hung chết người nghe. Anh biết bản thân chơi lố rồi, nhìn đôi mắt thâm trầm đanh lạnh săm soi linh hồn anh. Nóng giận, mỉa mai, hay khinh nhờn đều không có, nó tựa cái đáy giếng sâu vô hồn, vô cảm, và tối om."Anh có từng nghĩ đến hậu quả đằng sau thái độ của mình chưa? Cho là anh có thể rửa sạch hiềm nghi. Nếu anh đắc tội với tôi bản thân còn có thể sống yên? Cái đầu của anh đủ thông minh, tốt nhất nên biết nặng nhẹ. Đừng khiêu khích giới hạn của tôi."Không khí xung quanh đặc quắn đến ngạt thở, tấm gai siết chặt con mồi từ từ đâm thủng nó, nhưng không một kích bóp nát mà đợi vết thương xưng loét thối rửa, máu chậm rãi chảy đầm đìa đến cạn kiệt. Tại sao anh lại quên mất Kiều Sở Sinh vốn dĩ không phải được huấn luyện để trở thành cảnh sát, hắn được đào tạo để trở thành con sói đầu đàn, tàn nhẫn và đủ máu lạnh. Sinh sôi nảy nở ở tận cùng bóng tối, thế giới nhơ nhuốc phức tạp mà anh chưa bao giờ chạm tới. Bởi vì trên thân hắn khoác cảnh phục, nên anh đã quên mất đằng sau lớp đồng phục nghiêm trang này là gì, thời gian ngắn ngủi hắn tỏ ra mềm mỏng làm anh lầm tưởng giá trị thực sự của mình.Một lời đe dọa này vừa lúc đánh thức người rơi trong mộng mị, để anh tỉnh táo hiểu được đây mới chính là con người thật của Kiều Sở Sinh. Những lời nhắc nhở suốt mười mấy tiếng qua chỉ như vuốt lông mèo. Nếu hắn thực sự bạo phát tính tình anh sẽ có bao nhiêu lá mật để vỡ, còn không bị dọa ngất.Bản thân có thể mặc sức làm càn là bởi vì điều ấy được hắn âm thầm cho phép, nếu không với thực quyền của Kiều Sở Sinh một lời định tội với anh đã quá dễ dàng. Nhưng hắn lựa chọn tuân theo luật pháp, tôn trọng chính cảnh phục đang khoác lên mình.Kiều Sở Sinh nhìn cái mặt xanh mét sợ đến tại nhợt, là gan thì bé tí xíu, vậy mà không biết điều, hắn lùi một bước, lại muốn được đằng chân lên đằng đầu.Ngón trỏ gạt đi lọn tóc rơi trên kẽ mi của Lộ Nghiêu, "Nghe đã hiểu chưa?" Câu hỏi nhúng qua hũ mật mềm mỏng, rất bình thường lại như có trầm hương dụ dỗ linh hồn Lộ Nghiêu, gật gật đầu ngoan đến muốn yêu chiều không dứt. Lúc nào mà cũng được như vậy thì hắn đã không đưa ra hạ sách này. Vốn vẫn chưa nghĩ để Lộ Nghiêu nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này quá sớm. Ít nhất thì cũng là khi hắn dở trên người kẻ khác chứ không phải trên người anh, do anh cứ thích chơi với lửa, để lứa bén lên thân mới chịu sợ.Lộ Nghiêu là dạng người vừa hết đau liền quên đòn, lặng lẽ xích lại gần bám vào bên vai Kiều Sở Sinh, nhỏ giọng nói: "Tôi đói bụng quá. Vội một ngày rồi, không mời tôi ăn bữa cơm không thể nào nói nổi nữa." Kiều Sở Sinh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh, người này da mặt như thế nào tốt như vậy!"Anh trước đem án tử phá lại nói, tôi mời anh ăn một bữa thịnh soạn.""Không được." Lộ Nghiêu bất mãn nhảy ra xa, trăm nẻo lý lẽ kì kèo, "Con người của tôi một khi đói bụng đầu óc liền không suy nghĩ được, cái gì đều không nhớ nổi."Kiều Sở Sinh vẫn xuống tay nhường anh, "Được được được, nói đi, anh muốn ăn cái gì?" "Tiểu hoành thánh, hơn nữa phải là hoành thánh ở Thúy Vân Lâu."Người này thật là được một tấc lại muốn tiến một thước!Nhưng nhìn gương mặt tròn tròn trắng trẻo, mồ hôi bên thái dương chậm chạp chảy xuống. Xác thật anh cũng lăn lộn một ngày, hơn nữa coi như đã tìm ra manh mối. Suy xét, giương tay coi đồng hồ vẫn còn thời gian đưa người đi ăn, liền gật đầu đáp ứng.Thúy Vân Lâu.Lộ Nghiêu cầm thực đơn, trước khi gọi món ăn cố ý lần nữa xác nhận."Anh xác định anh là người mời đúng không?""Ừm.""Mặc kệ tôi ăn bao nhiêu cũng được?""Ừ."Nghe được Kiều Sở Sinh khẳng định trả lời, Lộ Nghiêu trên mặt tươi cười nháy mắt tràn ra.Hắn ý thức được cái gì không đúng, bổ sung một câu: "Căn bản là anh có thể ăn hết."Lộ Nghiêu trên mặt tươi cười nháy mắt sụp đổ, oán hận cầm lấy thực đơn, nhỏ giọng nói thầm: "Quỷ hẹp hòi, ăn chết anh."Lại đối với người phục vụ hung tợn chỉ ra mấy món đồ ăn đắt nhất trong tiệm.Kiều Sở Sinh nhìn Lộ Nghiêu bộ dáng tính tình trẻ con, vừa bực mình vừa buồn cười."Không phải nói muốn ăn hoành thánh sao? Anh chỉ điểm mấy món này nhưng hoành thánh cũng không dính đến một chút.""Tôi hiện tại đột nhiên không muốn ăn hoành thánh nữa. Anh có phải hay không đau lòng, nếu đau lòng tôi tự mình trả tiền." Lộ Nghiêu cố ý khích tướng nói.Ai ngờ Kiều Sở Sinh căn bản không giống kịch bản ra bài, trực tiếp liền nói: "Được. Anh trả đi.""Anh.....Ai vừa mới nói muốn mời tôi ăn cơm, anh nói chuyện không giữ lời. Được, tôi chịu thua được chưa." Lộ Nghiêu tức muốn thất khiếu bốc khói."Người phục vụ. Lại đây một chút, cái này, cái này còn có cái này đều bỏ đi.""Không ăn nữa?" Kiều Sở Sinh chưa tha tiếp tục trêu ghẹo.Lộ Nghiêu thở phì phì, phùng mang trợn mắt lên trả lời, "Tôi ức no rồi!" Người phục vụ mặt lộ vẻ khó xử, nhìn Lộ Nghiêu lại nhìn sang Kiều Sở Sinh. Cuối cùng lựa chọn khôn ngoan, xin khoan dung đối với người có tiền nhất: "Kiều Tứ Gia. Ngài xem đồ ăn đã chọn vẫn không cần mang ra nữa sao?""Mang đi. Những món anh ta đã chọn đều mang hết ra." Kiều Sở Sinh đáp lời phục vụ, ngồi ở đó nhìn Lộ Nghiêu nén cười.Người phục vụ nhìn thấy thần tài mở miệng, rạo rực vội vàng đi xuống, rất sợ vị tổ tông bên cạnh lại nháo chuyện xấu gì .Mắt thấy người phục vụ đi ra so với thỏ còn nhanh hơn, tâm trạng không vui quay ra tìm tới đầu xỏ: "Anh nói mời liền mời. Người có tiền muốn làm gì thì làm hay lắm sao?"Hắn lười tiếp tục cùng tranh luận, "Tôi trả, tôi trả. Anh cứ ăn thoả thích, tôi là người ra tiền. Vui rồi chứ?" Câu cuối còn hơi thả lỏng giọng, ba phần nhẫn nhịn, bảy phần bất lực."Thật tốt."Nguyện vọng Lộ Nghiêu đạt thành, muốn bảo trì bình tĩnh nhưng khóe miệng không nghe lời chủ nhân, che giấu không được ý cười. "Tiểu tổ tông. Ăn chậm một chút, đồ ăn cũng không chạy mất." Kiều Sở Sinh bên cạnh liên tục đưa nước chỉ sợ người không cẩn thận bị ngẹn."Rất ngon. Anh sao không ăn?" Lộ Nghiêu đã chén hơn nửa bàn, chuẩn bị tấn công đến hiệp thứ hai mới phát hiện người ngồi cùng bàn chỉ động đũa được một lần rồi không ăn nữa.Kiều Sở Sinh nhìn Lộ Nghiêu tay vẫn không ngớt lùa thức ăn vào miệng, phồng má như chú sóc nhỏ. Dù ăn rất nhanh nhưng xung quanh sạch sẽ, đồ vật để có trật tự thẳng hàng . Hắn vươn tay đưa giấy được gấp thành một khối vuông vức, "Lau miệng đi. Tôi không đói."Lộ Nghiêu tiếp nhận khăn giấy, mắt chợt mở lớn, nhớ tới một vấn đề bị bỏ quên chưa hỏi, ghé sát tới gần, tò mò chọc chọc bắp tay hắn hỏi: "Phải rồi, vừa nãy tôi nghe họ gọi anh là Kiều Tứ Gia. Chức danh của anh trên giang hồ hả?"Kiều Sở Sinh thoáng nâng mắt nhìn Lộ Nghiêu, bóng dáng đứa trẻ đơn giản không chứa tạp niệm, hiếu kì với những thứ mới lạ. Trong tâm thoáng có chút ghen tị với sự vô tư này, hạ mắt rơi trên ly trà lạnh nhạt nhẽo, mặt nước sóng sếnh phản chiếu cổ áo ba sao cười cợt đôi mắt ích kỉ giả dối của chính hắn. "Ừm. Trước đây, để tiện làm việc nên không để lộ tên thật. Mở đầu bằng hai chữ Kiều Tứ, kết thúc là Kiều Tứ Gia.""Nhưng mà tại sao lại lấy là Kiều Tứ? Mà không lấy Kiều Nhất hay Kiều Nhị, không phải sẽ cao hơn sao." Tay vẫn đang cầm bánh bao, một bên má phồng lên tròn ủm, ngóc đầu tròn mắt khó hiểu. Trọng điểm rơi ở vị trí mà hắn không thể ngờ tới, ý tứ rất rõ ràng dù hắn có trả lời, đứa nhỏ này cũng không thể hiểu hết được mở đầu và kết thúc của một chữ Gia được thêm vào đằng sau Kiều Tứ có nghĩa là gì. Minh chứng tồn tại cho sức nặng quyền lực cùng hai tay đã nhơ nhuốc tội lỗi của hắn, vốn không hề xứng để ngồi lên cái chức thám trưởng đại diện cho công lý này."Kiều Tứ. Không phải danh xưng thể hiện cấp bậc. Tôi cũng không thuộc quyền quản lý của bất kì ai. Được ghép giữa họ và thứ tự sinh của tôi. Cái tên này tồn tại, để nhắc nhở tôi không được phép quên cách bản thân đã được sinh ra."Danh xưng này chưa bao giờ liên quan đến cấp bậc, quyền hạn và chức phận của hắn ở Thanh Long Bang. Nó không được có khi hắn gia nhập hắc đạo, mà được định trong đêm mẹ hắn mất, như một vết sẹo khoét sâu trong da thịt sẽ phát triển lớn dần cho đến lúc hắn chôn vùi dưới lòng đất. Giữa những ồn ào gọi món của khách nhân xung quanh, giọng nói đàm đạm dần hạ thấp về phía cuối của hắn gần như hòa lẫn với tiếng chân vội vã ra vào, theo một lẽ bất tự nhiên nào đấy mà nó vẫn rõ ràng có thể rơi vào tai Lộ Nghiêu không sót một chữ. Thanh âm mang theo sự cố chấp và u uất của chính tâm hồn người nói."Tôi vẫn thích gọi anh bằng tên hơn." Lộ Nghiêu tay chuẩn bị ăn nốt cái bánh bao chiên dừng ngang, nghĩ sao nói vậy không một chút suy tính lấy lòng, sau đó tiếp tục đấu tranh có nên gọi thêm một bát hoành thánh nữa không.Kiều Sở Sinh bị sự tham ăn của Lộ Nghiêu chọc cho tức cười, tâm tư thoải mái phá lệ buông đi phòng bị, "Anh có hiểu tôi không phải đàn em của ai có nghĩa là gì không?" "Hiểu, mà cũng không hiểu lắm. Nhưng cái này có quan trọng không? Thám trưởng Kiều hay anh nói tôi nghe cách làm sao để nhanh có nhiều tiền đi.""Đến ăn cũng không chặn được khả năng đi tìm chết của anh. Nói ít lại và ăn tiếp đi." Kiều Sở Sinh thở hắt ra hơi dài khó ở, gọi thêm hai chén hoành thánh chặn lại miệng Lộ Nghiêu.Không ngoài dự liệu Lộ Nghiêu kiếm được lợi liền sáng mắt, quẳng luôn ấm ức vô cớ bị mắng.Hắn đã từng nghĩ Lộ Nghiêu cũng như bao kẻ đặt chân đến Thượng Hải vẽ lên cho nơi này giấc mộng mỹ miều, quá đẹp đẽ, biết được vẻ mặt thực sự sau lớp hào nhoáng có lẽ sẽ phải thất vọng. Con người đã bước chân vào đời sớm muộn cũng phải học cách trưởng thành, cố mà hòa nhập mới có thể tồn tại. Hắn còn cố chấp tin tuởng vào thứ thứ ánh sáng nhỏ nhoi này chưa bị cái bóng sau lưng lấn lướt. Hắn đã lường trước việc có câu hỏi đầu tiên sẽ có câu thứ hai, thứ ba. Một khi Lộ Nghiêu hiểu rõ bản chất thật sự của con người mình đang day vào, đôi mắt lúc này sẽ tràn trề thất vọng rồi tránh xa hắn giống như ôn dịch. Lộ Nghiêu quả thật rất biết dẫn hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, anh có nguyên tắc sống của mình, không phải cái gì cũng không biết không hiểu, chỉ là phân cách nó ở một giới hạn rõ ràng.Người ở trên chiến trường ở quá lâu thường sẽ quên mất lý do mình chiến đấu. Chiến sĩ mạnh mẽ cũng đến lúc mỏi mệt và bắt đầu hoài nghi lý do mình cầm gươm, đặt ra trăm câu hỏi bao biện cho mong muốn thực sự của mình. Đôi khi con người ta biết quá nhiều cũng không tốt, giữ giữa bí mật và sự thật là một mức an toàn bảo vệ chính bạn. Có hy vọng sẽ có thất vọng, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.Đây là cuộc sống thực và cái kết thường không có hậu như trong truyện cổ tích. Không phải thứ lương thiện nào cũng sẽ thuần phục được cái ác. Nai tơ lần đầu tiên rời khỏi cánh rừng thuộc về mình, mơ tưởng đến thế giới tuyệt đẹp ngoài kia, nhưng nào hay đã tự nhảy vào đầm cá sấu. Đầm lầy phủ một màu xanh hoa mỹ, ngụy tạo giả dối che giấu những kẻ vô nhân tính không khác động vật ăn thịt. Đột nhiên lạc giữa bầy sói một kẻ ngây thơ đến đáng ghét. Trong chuỗi ngày mây đen tăm tối mưa lất phất giăng kín phương hướng, nó to gan tới trước cửa nhà con quái vật, gõ vào cánh cửa thô ráp, và thắp lên ngọn đèn trong căn nhà lạnh lẽo đã lâu ngày không ai ghé qua. Sau đó xây dựng một cái vỏ bọc kiến cố, thích nghi, giả trang để hòa nhập với môi trường của kẻ thù. Tự huyễn hoặc suy nghĩ của bản thân nơi mình nên thuộc về chính là ở đây, trở nên thuần thục, chai lì, quen thuộc, sợ nhất là xuất hiện thứ gắn bó níu kéo trên vạn những thứ đã có được. Và kết quả là nó tự nhấn chìm mình trong đầm lầy, quên mất cánh rừng đã từng bao bọc những ngày giông bão."Ăn ngon, đầu óc rốt cuộc sống lại." Đi ra khỏi nhà ăn, Lộ Nghiêu lười biếng duỗi eo một cái.Kiều Sở Sinh lần nữa coi đồng hồ, quyết định thả người đi, "Hiện tại anh có thể trở về ngủ một giấc." Lộ Nghiêu hơi hoài nghi kiểm chứng độ xác thực, nửa đùa nửa thật nhướng mày với hắn, "Không sợ tôi chạy mất sao?""Có bản lĩnh đó rồi hãy nói." Kiều Sở Sinh tự tin đút tay vào túi quần khiêu khích Lộ Nghiêu.Tận khi hắn lướt ngang qua vai anh bên tai vẫn còn lưu giữ ý cười sâukín, gia tốc tim đập tăng đột biến, lòng bàn tay có dấu hiệu ươn ướt mồ hôi,văng vẳng trong tai thanh âm trầm thấp mạnh mẽ của đối phương."Anh có chạy, cũng không thoát."Phòng cho thuê.Cơn mưa rào bất chợt đến gột rửa tâm hồn, mặt sân ẩm ướt đọng lại những mảng nước nhỏ, áng đèn hiên vàng vọt rơi xuống đáy phản chiếu bước chân của lãng khách.Tiếng nước từ vòi sen róc rách vỗ trên nền nhà, quẩn quanh hơi nước mờ ảo lạnh lẽo những ngón tay mơn trớn da thịt, khe khẽ tiếng rên rỉ hòa lẫn cùng dòng tinh khí trắng đục chầm chậm tan biến. Hòa lẫn trong không khí mùi xà phòng cùng mùi vị đàn ông, bọt khí len lỏi qua những đường rãnh cơ bắp nâng niu từng tấc da thịt vẽ ra ngũ quan tinh xảo của thiếu niên. Lộ Nghiêu tắt nước, quét sương phủ mặt gương, nền lòng trắng gân đỏ chưa rút, hai tay chống bệ thở dốc nhìn sắc mặt hưng phấn mờ ảo chưa tan. Nhục thể lắng đọng giây phút trầm luôn trong dục vọng, dư âm khoái cảm chưa tan cảm giác chân chân thật thật nửa hư không làm con người ta ngất ngây. Chân vừa rời khỏi nhà tắm chưa được bao lâu, ngoài phòng khách vang lên tiếng gõ cửa có quy luật truyền đến. Rơi vào đường cùng đành phải giữ nguyên hiện trạng cầm khăn lông lau tóc ra mở cửa.Thấy được người ở ngoài là ai, anh bất ngờ đến mở lớn mắt, "Anh tới đây làm gì? Buổi tối còn phải phá án sao?" Giọng vẫn còn mang chút khàn khàn khó phát hiện, trên mặt viết rõ hai chữ cự tuyệt giữ cửa trừng mắt với Kiều Sở Sinh. Hắn đã cởi áo ngoài cảnh phục, đặt hờ ở cánh tay, áo tây trắng ở trong ôm sát cơ bắp căng tràn lập lờ dưới lớp áo. Anh là người trần mắt thịt, không phải thánh nhân thanh tâm quả dục, ăn chay niệm Phật. Giữa đêm khuya, mang cái bộ dạng hại nhân tâm này, đến gõ cửa nhà một thằng con trai còn đang độc thân. Hắn như vậy là muốn giết người không cần đao!Lộ Nghiêu nhanh chóng đuổi mấy cái suy nghĩ vượt biên ra khỏi não mình, "Không được."Hơi thở tươi mát vừa tắm xong mang theo hơi lạnh khí tiết thoải mái sạch sẽ, mái tóc gấp rút đi ra còn đọng nước, áo ngủ tơ tầm khoét sâu không đóng kín ẩn hiện vùng xương ức da thịt trắng mượt, để lộ xương quai xanh nhô lên tinh xảo, dưới ánh đèn óng ánh một tầng nước mỏng. Kiều Sở Sinh trông bộ dạng phong phanh của anh chặn trước cửa, đột nhiên cổ họng cảm thấy khô khốc. Một giọt nước từ đuôi tóc chầm chậm uốn lượn theo cần cổ lướt đến xương đòn đùa giỡn tấm nhìn của hắn. Ma xui quỷ khiến làm sao đưa tay lên vuốt đi giọt nước ấy.Lộ Nghiêu bị dọa sợ đến giật bắn nhẹ người, hơi rụt cổ, ngơ ngẩn nhìn hắn, khó lý giải hành động ái muội. Trong khi đó hai người đã quên mất vẫn còn giằng co trước cửa, chưa mời đối phương vào nhà, chủ nhà cứ đứng đơ ra nhìn người ở ngoài."Cái gì không được?" Kiều Sở Sinh đột nhiên nghe Lộ Nghiêu hoảng hốt nói một câu không đầu không đuôi, "Chung cư này của anh nhìn cũng được đấy nhỉ. Sáng nay lúc tới một chuyến còn không có xem kỹ."Lộ Nghiêu cũng hồi thần tới miễn cường rặn ra biểu tình thân thiện, "Xin hỏi anh tìm tôi có việc gì không ạ?""Đương nhiên." Kiều Sở Sinh căn bản mặc kệ biểu tình Lộ Nghiêu, lo chính mình đi vào."Tôi tuy rằng đem anh thả lại nhà, nhưng không đại biểu anh không có vấn đề. Vì thế tôi cảm thấy hẳn là nên tự mình tới trông coi anh một chút."Lộ Nghiêu đóng cửa lại, kéo dài thanh nói: "Đừng......Đại thám trưởng, anh ở chỗ này, tôi thực sự rất áp lực.""Tin tức anh cần. Tôi đã nghe ngóng được rồi.""Nhanh vậy sao!""Chuyện đơn giản thôi." Kiều Sở Sinh lấy chính câu của Lộ Nghiêu trả lại cho chính chủ, "Tôi là cảnh sát trưởng đấy." Kiều Sở Sinh không cần anh khách khí, rất tự nhiên ngồi xuống sô pha, "Khi ấy Trần Lão Lục phụ trách giải phóng mặt bằng, đa phần người dân đều bị ép chuyển đi hết rồi. Chỉ còn sót lại một bà lão góa bụa, đưa bao nhiêu tiền cũng không chịu chuyển đi. Sau đó Trần Lão Lục tức lên, nữa đêm ném vào nhà bà ấy. Bà cụ sợ quá lên cơn đau tim ngay tại chỗ, mất mạng."Lộ Nghiêu hơi ngập ngừng nhìn Kiều Sở Sinh nở nụ cười thương nghiệp nói, "Chuyện này, nên khởi tố mới phải chứ?" Kiều Sở Sinh gật đầu, phớt lờ cái bộ dạng sợ chết vẫn muốn nói của Lộ Nghiêu, đứng ở vị trí công tâm giải đáp, "Ừm. Nhưng mà người nhà bà ấy đều không có bên cạnh, ngay cả lúc nhận xác cũng không ai đến. Mà sao anh lại cho rằng chuyện này liên quan đến việc giải phòng mặt bằng vậy?""Hung thủ đã chọn một cách thức gây án khó khăn nhất, với trí thông minh như vậy thì việc giết Trần Lão Lục dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn lại cố tình gây án ở Nhiếp phủ, là vì sao chứ?""Hắn muốn kéo Nhiếp gia xuống nước.""Đúng rồi.""Nhưng mà có khả năng nào là Nhiếp Thành Giang tự làm không? Trước đây hai người họ có qua lại làm ăn, ăn chia không đều.""Anh sẽ chọn giết người ở ngay tại nhà mình sao? Lại còn ngay trước mặt tất cả các nhân vật nổi tiếng ở Thượng Hải hả? Trí thông minh kiểu gì vậy. Anh tốt nghiệp tiểu học chưa đấy?" Lộ Nghiêu hết đau liền quên đòn, lập tức không kiêng cữ lời nói.Kiều Sở Sinh biểu tình nhẹ nhàng băng quơ cho ý kiến, "Tôi lại thấy muốn tiêu trừ kẻ khác tốt nhất nên xử lý tại nhà, như vậy sẽ dễ dàng dọn dẹp hơn. Mà nếu tôi có muốn hiện tại ngay tại đây ra tay giết anh, người khác có thấy cũng không ai dám nói."Gió lùa từ ngoài cửa sổ quét ngang sóng lưng Lộ Nghiêu, bây giờ thì anh nhớ đòn rồi, nở nụ cười giả lả lấy lòng hắn. Sợ tới rợn hết tóc gáy, còn hơn đêm khuya nghe chuyện kinh dị. Vì cái này chắc chắn sẽ xảy ra."Có chuyện này chưa kịp nói cho anh biết.""Chuyện tốt hay chuyện xấu?""Người trông xe nhà Nhiếp Thành Giang hôm nay đã đến sở cảnh sát, bác bỏ khẩu cung đã khai trước đó.""Là ý gì?""Chính là, bằng chứng ngoại phạm của anh đã mất hiệu lực rồi.""Vậy tại sao anh ta lại làm như vậy?""Chắc chắn là có người sai khiến rồi. Hôm nay chúng ta ở cửa Thúy Vân Lâu tách ra không bao lâu, phía Hội Đồng Thành Phố liền hướng tôi tạo áp lực. Nhiếp Thành Giang tìm đến người Anh, muốn tôi mau chóng bắt anh quy án.""Dựa vào cái gì! Sao bọn họ lại nhắm vào tôi chứ?""Sao mà tôi biết được. Đại ca. Rốt cuộc anh đã đắc tội với bao nhiêu người vậy?! Lúc đầu cũng là ông ta đưa manh mối hướng đến anh. Cho nên, anh mau chóng tìm ra hung thủ đi, bên trên uy hiếp quá lớn, tôi không đảm bảo được bao nhiêu thời gian nữa đâu.""Hứ. Là anh không muốn thôi, chứ ai dám uy hiếp anh chứ." Lộ Nghiêu nhỏ giọng lầm bầm, nhưng là các giác quan Kiều Sở Sinh quá nhạy vẫn lọt vào tai hắn rõ ràng không sót chữ nào."Hay lắm. Chưa bao lâu đã biết dựa vào tôi lộng quyền rồi."Lộ Nghiêu ngại ngùng nhe hàm răng cười cho qua chuyện, "Anh trước về tra xem người thân của bà lão ấy là ai?""Tôi đã phái người tìm, trong ngày mai sẽ có. Chuyện xong rồi, tôi về trước." Kiều Sở Sinh nhìn ánh mắt bạn nhỏ mọi khi linh động lém lỉnh thoáng điểm bất an che mờ, theo sau hắn ra đóng cửa, suy xét bồi thêm một câu, "Không có lệnh của tôi, sẽ không ai dám tới bắt anh. Nghỉ ngơi cho tốt."Mắt thấy Kiều Sở Sinh rời đi, Lộ Nghiêu nằm liệt trên sô pha, hắn đã nói như vậy anh cần gì phải tiếp tục nghĩ nhiều, tối nay cứ thoải mái đánh một giấc đến trưa.Thật vất vả thở dài nhẹ nhõm một hơi, kết quả lại xuất hiện một trận tiếng đập cửa dồn dập truyền đến.Nghe liền đoán không phải của Kiều Sở Sinh, vốn không nghĩ mở cửa, chính là cách gõ cửa quá mức bạo lực, vạn nhất cửa hỏng rồi, anh còn phải bỏ tiền tu sửa. Vì thế lười biếng từ ghế khó khăn vực được lưng dậy, lết thân một cách mệt mỏi ra mở.Cánh vừa được bật mở, thấy người đứng ở cửa là ai, sợ tới mức nhanh chóng đóng sầm cánh lại."Lộ Nghiêu!" Bạch Ấu Ninh dùng sức cản cửa, "Anh dám đem tôi nhốt ở ngoài?""Tại sao tôi không dám. Còn tránh cô không thành!" Lộ Nghiêu vừa nói vừa lấy lưng đè lại cửa."Cửa này hỏng rồi, đến lúc đó là ai đền hả?" Giọng chủ nhà ngoài cửa vang vào trong dọa Lộ Nghiêu chết khiếp.Nghĩ thế nào hôm nay bản thân thật xúi quẩy, chắc chắn ra ngoài đã không nhìn hoàng lịch.Đành phải buông lỏng tay, của bật mở mạnh bạo xém chút liền va trúng mặt Lộ Nghiêu. Bên ngoài trừ bỏ Bạch Ấu Ninh còn có thể một người phụ nữ. Vẻ đẹp mặn mà thiên kiều bách mị, sườn xám ôm sát ba vòng đẫy đà, phủ thêm áo lông trắng đẹp nhưng không dung tục, tươi cười với Lộ Nghiêu.Cửa chỉ vừa bị thả Bạch Ấu Ninh lập tức vọt tiến vào, Lộ Nghiêu theo bản năng cản lại, kết quả lỡ tay khiến nàng té nhào trên mặt đất.Chủ nhà vội vàng tiến lên nâng nàng dậy, "Bạch tiểu thư, cô không sao chứ?"Bạch Ấu Ninh đứng lên, vỗ vỗ trên người, sau đó xách túi đồ lên hướng Lộ Nghiêu ném tới, bùng bùng lửa giận quát, "Lộ Nghiêu! Tôi đánh chết anh!"Lộ Nghiêu tránh thoát công kích của Bạch Ấu Ninh, chỉ vào nàng, hỏi chủ nhà: "Mạnh tỷ. Nàng, nàng đây là......"Bạch Ấu Ninh nói: "Từ hôm nay trở đi tôi sẽ ở chỗ này."Lộ Nghiêu chỉ ngược vào mặt của bản thân: "Cô rốt cuộc có biết xấu hổ hay không? Tôi là nam nhân, cô cùng tôi hợp thuê, cô không sợ tôi......" "Ngao ô" vừa nói vừa làm biểu tình muốn ăn nàng.Bạch Ấu Ninh khinh thường ngó anh liếc nửa mắt, "Hứ." Không thèm nói lý lẽ cứ vậy tiến lên dẫm vào chân Lộ Nghiêu."A!" Lộ Nghiêu tức khắc cảm thấy chân đau muốn nứt xương, "Đại tỷ! Cô mang chính là giày cao gót, đặt chân cũng độc ác vừa thôi!""Xứng đáng!" Bạch Ấu Ninh nhặt lên bao đồ đặt ở trên bàn, thả người ngồi ở trên sô pha, bắt đầu quan sát nội thất chung cư, "Nơi này thật quá tốt."Mạnh Tiểu Vân thấy hai người vừa gặp đã khắc khẩu muốn lao vào choảng nhau, lựa lời nguôi nguôi tính tình Lộ Nghiêu: "Lộ tiên sinh, cậu thường xuyên thiếu tiền thuê nhà, vừa vặn Bạch tiểu thư nguyện ý cùng cậu chia sẻ tiền thuê nhà. Chị đây cũng không phải chủ nhà vì lòng tham, hai người đem tiền thuê nhà mỗi người chia một nửa.""Mạnh tỷ tỷ. Tỷ xem em với cô ta ở với nhau không thích hợp cho lắm đâu. Tỷ suy xét lại đi.""Có gì không được, hai người cũng không ở chung một phòng. Sắp đến hạn rồi, cậu còn không đóng tiền, điện nhà cậu sẽ bị cắt. Tôi cũng không muốn làm khó cậu, hay hai người cứ thảo luận với nhau trước đi vậy." Nàng nói xong hình như đang có việc gấp rất vội vàng ra cửa, để lại hai quả bom sẵn sàng "bùm" bất cứ lúc nào."Tôi sẽ tố cáo việc này với thám trưởng Kiều. Cô dám vô cớ hành hung dân thường, buộc cô phải bồi thường phí tổn thất tinh thần lẫn chữa trị cho tôi.""Được. Anh cứ tự nhiên, xem anh ấy sẽ bênh vực ai."Bạch Ấu Ninh liên tiếp nhướng mày hướng Lộ Nghiêu khoe khoang. Lộ Nghiêu khập khiễng ngồi đến sô pha, kiêu kì mím môi liếc nửa mắt nhìn nàng, đã chuẩn bị khẩu chiến ba trăm trận với cô.Thình lình Bạch Ấu Ninh mở miệng nói trước, không giấu được vẻ hả dạ khi người gặp họa, "Thật không ngờ anh còn thể ngồi ở đây đó.""Cô có ý gì hả?""Tôi nghe ngóng được chiều hôm nay Nhiếp lão gia đến tìm hội người Tây, muốn gây áp lực với Hội Đồng Thành Phố bắt anh về quy án." Câu trước còn mang châm chọc, câu sau đã biến chuyển lật mặt hâm mộ xen lẫn uy hiếp nói, "Hừ. Anh cũng có mặt mũi lắm, có thể khiến Kiều ca đích thân ra mặt bảo lĩnh cho anh. Vậy nên là, tôi khuyên anh, nên dùng chút thông minh đó của mình mau chóng tìm ra manh mối đi." Lộ Nghiêu mắt khẽ nhíu bán tín bán nghi, ngoài vẫn cố cứng miệng không để thua khẩu khí với Bạch Ấu Ninh, "Ai cần hắn đứng ra bảo lĩnh cho tôi chứ."Mấy lời của Bạch Ấu Ninh quả thật đã thành công làm Lộ Nghiêu tâm phiền ý loạn, nhộn nhạo nóng bừng. Gặp chưa bao lâu lại có người dám đặt cược tin tưởng lên anh, không màng đến lợi ích cá nhân.Ban đầu cũng chỉ có một mình anh thì có sống chết sao đều rất đơn giản, không liên can tới bất kì ai. Nhưng Kiều Sở Sinh đã thẳng thừng ra mặt sau này hậu quả ra sao toàn bộ sẽ tìm tới trên đầu hắn. Vừa rồi Kiều Sở Sinh cũng chưa từng đề cập nửa lời tới chuyện chính mình đứng ra cam đoan cho anh, anh vốn nghĩ hắn chỉ đơn giản kéo dài thời gian phá án mà thôi. Đang trôi dạt trong hồi tưởng liền nghe thấy thanh âm bất bình của Bạch tiểu thư bên kia đánh vỡ, "Đã nói anh ấy đừng làm mấy chuyện dư thừa. Cứ để mặc anh bị bắt về chịu khổ vài hôm." Lộ Nghiêu vỗ phách lên thành ghế, "Cô thật sự muốn ở chỗ này?", nhướng một bên mày nóng nảy không cam chịu."Đúng vậy. Tôi cứ nhất quyết muốn ở, anh có thể làm được gì tôi.""Chị hai à, tôi xin cô hãy mau chuyển đi đi. Cha cô mà biết hai chúng ta ở chung, tôi còn không thảm sao.""Tôi ở với ai là tự do của tôi. Ông ấy dựa vào cái gì quản lý tôi.""Tốt! Đại tiểu thư, cô thích thì cứ ở lại đây đi. Cô không chuyển. Tôi chuyển." Không nói hai lời, liền xách theo âu phục quần tây, sau đó cứ như vậy mặc áo ngủ đi ra cửa, may mắn trên đường chỉ còn vài người, bằng không mặt mũi của anh có thể ném luôn.Bạch Ấu Ninh thấy anh bỏ đi, bất ngờ không ngậm được miệng, đứng lên gọi với theo: "Ai! Lộ Nghiêu! Ngươi đi đâu?"Ngoài cửa Lộ Nghiêu thanh âm vang lên: "Đi chỗ nào ai cần cô lo!"Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng đi càng xa, thẳng đến khi không còn nghe thấy động tĩnh nào Bạch Ấu Ninh mới thực sự dám tin rằng Lộ Nghiêu đã bỏ đi. Cô không hiểu tên này làm sao lại ngứa mắt với cô như vậy. Nếu xem xét sự việc từ lúc chạm mặt tại phòng thẩm vấn đến giờ cô cũng không làm gì quá quắt vời anh ta, cùng lắm cãi dăm ba câu rồi thôi. Ban ngày điều tra Lộ Nghiêu liền phát hiện chung cư này vẫn còn đang tìm thêm người, ngủ ở khách sạn mấy ngày cô cũng sắp cạn tiền rồi, đành làm liều nghe lời giới thiệu quyết định kí luôn hợp đồng. Lộ Nghiêu con người không có gì tốt, được cái khả năng chọn lựa phải khen là rất đỉnh, không chê vào đâu được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com