Dong Nhan Dan Quoc Ky Tham Kieu So Sinh Lo Nghieu Odnoliub
Khi Kiều Sở Sinh trở lại phòng tuần bộ, đã thấy Bạch Ấu Ninh đợi hắn ở trước cửa văn phòng.Bàn làm việc thám trưởng, Kiều Sở Sinh cầm một cuốn sổ ngồi vào ghế chủ vị, nghe Bạch Ấu Ninh tường thuật lại: "Em đã lần lượt phỏng vấn mấy đồng nghiệp, mọi người đều có cách nói gần giống nhau."Hắn đọc lượt qua các trang, nhớ lại đoạn đối thoại với người được coi như có mối quan hệ đồng nghiệp vui vẻ nhất với Lộ Nghiêu không cầm được phì cười ra tiếng. Bạch Ấu Ninh nghi hoặc hỏi, "Anh cười gì vậy chứ?"Kiều Sở Sinh lắc đầu không đáp, cũng không có ý định sẽ để cô biết hắn mới từ ngân hàng Sassoon đi ra.Đơn giản tóm tắt lại một câu từ trong lòng đến ngoài miệng, "Người bạn nhỏ này bị rất nhiều người ghét." Bạch Ấu Ninh cười khẩy bực tức bắt bẻ lại hắn, "Người bạn nhỏ! Nhỏ chỗ nào chứ?""Nếu em không còn chuyện gì thì có thể đi rồi.""Anh đừng có viện cớ đuổi em. Vậy anh cảm thấy anh ta có thể nào là hung thủ không?""Không phải.""Tại sao chứ? Tên đó em thấy điểm nào cũng giống một kẻ giết người.""Một kẻ thông minh như cậu ta đã giết người mà còn để dẫn hiềm nghi lên người mình đầu tiên sao?""Em cảm thấy anh đang để cảm xúc của bản thân ảnh hưởng lên quá trình phá án đó, anh trai à.""Từ nhỏ đến lớn, anh đã gặp đủ thể loại người, nếu trong lòng có sát khí đôi mắt không thể nào che giấu được. Cái tên Lộ Nghiêu đó, không dám đâu." Bạch Ấu Ninh lắc đầu ngao ngán, "Nên ngay từ đầu anh đã loại tên đó ra khỏi hiềm nghi rồi. Vậy còn khiến em tốn công đi điểu tra làm gì nữa chứ?""Nói chuyện phải có bằng chứng. Đây chỉ là phán đoán từ trực giác thiếu căn cứ của anh. Vẫn phải đợi người trông xe đến kiểm chứng."Không bao lâu cửa phòng thẩm vấn vang lên tiếng động mở cửa, Tát Lợi Mỗ đem người tối hôm qua trông xe đi vào để ông ta có thể nhìn kỹ."Là anh ta phải không?"Xác nhận ông ta đã gật đầu chắc chắn mới đưa người quay ngược trở ra. Báo cáo với Kiều Sở Sinh đứng ở ngoài, cách hàng lớp sắt thép, hắn khoanh tay rơi vào trầm tư, từ những đường rãnh song sắt có thể nhìn xuyên tới bộ dạng Lộ Nghiêu buồn rười rượi bĩu môi nằm trườn ra bàn, quay mặt về phía bên này."Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi. Tối qua chính là anh ta, chính là thằng nhóc khốn kiếp này.""Ông có biết thời gian cụ thể không?" Kiều Sở Sinh hỏi."9 giờ. Tiết mục Hỗ kịch trên tivi vừa mới bắt đầu [hí khúc địa phương của Thượng Hải], chó bên ngoài liền sủa ầm ĩ. Tôi lập tức chạy ra, cái tên đó đang đập xe. Thám trưởng Kiều, đối với loại người này nhất định không được khách sáo, đánh anh ta cật lực vào, cho anh ta toi luôn."Ông ta ra lời lẽ rất nặng nề, phi thường khẳng định Lộ Nghiêu chính là người tối hôm qua phá xe Trần Lão Lục còn xác định được cụ thể thời gian. Lải nhải không ngừng trước khi đi, muốn hắn dạy dỗ tên nhóc này một trận, hắn thật không hiểu người này ăn ở làm sao vậy.Những chuyện khác không dám chắc chắn, nhưng phàm trong phạm vi am hiểu của hắn đều không thể lệch được. Bằng không đã không tốn công lập sẵn kế hoạch làm sao lôi kéo để anh ta về làm việc cho mình. Sát khí là từ tâm của con người, đôi mắt trừ phi khiến nó mù thì mới che đậy được ác tâm. Tên nhóc kia ánh mắt quá thuần tịnh, hoàn toàn không giống một kẻ ra tay giết người có được .Kiều Sở Sinh gật đầu ra hiệu cho Tát Lợi Mỗ đem người trông xe trở về."Mời anh đi bên này.""Tôi đi trước đây thám trưởng Kiều.""Đúng như mong muốn của anh rồi chứ? Anh ta có bằng chứng ngoại phạm rồi." Bạch Ấu Ninh nhìn đến Kiều Sở Sinh còn có điểm cao hứng, sau đó nghĩ tới bản mặt khó ưa của Lộ Nghiêu liền sôi máu, lầm bầm hờn dỗi: "Thật không hiểu nổi có gì mà vui chứ, manh mối đều bị chặt đứt.""Nhưng bản thân anh ta đâu có biết." Kiều Sở Sinh nhìn chằm chằm Lộ Nghiêu, ý tứ đậm mùi nguy hiểm."Vậy nên, anh định làm gì?" Bạch Ấu Ninh bán tính bán nghi hỏi hắn, nghe thấy cái điệu chuẩn bị làm ác rợn da gà này của anh trai liền đoán chắc Lộ Nghiêu thảm rồi. Kiều Sở Sinh nhướng mày cười khẩy một tiếng, hai tay kéo chỉnh lại cổ áo đứng đắn gần như là hành động theo phản xạ có điều kiện của hắn mỗi lần có mưu tính không tốt."Phải tận dụng đồ bỏ đi một chút." Bạch Ấu Ninh theo hướng mắt của hắn nhìn vào trong phòng, đã phần nào lờ mờ đoán ra ý đồ, không thể chấp nhận nổi chỉ vào Lộ Nghiêu, bất mãn nói: "Anh ta? Kiều ca, anh ta có thể sao? Đừng, đừng, em khuyên anh bỏ ý định đó đi, ở ngoài kia thiếu gì người chứ."Sau đó mắt chợt mở lớn bắt gặp đồ vật trong tay Kiều Sở Sinh, "Anh cầm thuốc làm gì vậy?""Anh tin tưởng cậu ấy có thể." Kiều Sở Sinh từ giản ý túc kiên định đáp lại, liền không quan tâm tới cô nữa.Quyết đoán đẩy cánh cửa thép trước mặt, một bước phủi sạch mọi nghi ngờ vào giây phút ấy, có lẽ Kiều Sở Sinh cũng không thể ngờ vì hai chữ tin tưởng này sẽ sinh ra trăm vạn biến cố xoay chuyển cuộc đời hắn, là chuyện mãi mãi về sau cũng không thể thay đổi.Bạch Ấu Ninh bất mãn "Hứ" một tiếng, đứng ở cửa hướng bên trong nhìn thoáng qua, sau đó rời đi.Lộ Nghiêu nhìn Kiều Sở Sinh đi vào tới, lập tức ngồi đến tốt, đôi mắt đều sắp phát sáng, đợi chờ kết quả của hắn.Kiều Sở Sinh chỉ nhìn anh không mở lời, khiến khắp người Lộ Nghiêu nhột nhạt như có hàng ngàn con kiến đang bò trong xương tủy vội tránh đi tầm mắt của hắn.Nghiêng đầu nhìn xuống đất, chẳng bao lâu trong tầm mắt liền xuất hiện một đôi chân dài. Lộ Nghiêu giật mình, ngẩng mặt khó hiểu nhìn hắn, rụt người né qua làm động tác đỡ, "Anh muốn đánh tôi sao? T, tôi sẽ kiện anh đó." Lời lẽ uy hiếp nói ra không nặng nửa cân lượng.Không bao lâu, tay anh có cảm giác bị người nắm lấy, từ từ mở mắt ra, thấy Kiều Sở Sinh buông eo tì bên cạnh bàn, nửa chống nửa dựa, cúi đầu tỉ mỉ xem xét vết thương gần cổ tay mà từ đêm qua Lộ Nghiêu đã buông mặc không để tâm nữa.Thuốc cũng đã chuẩn bị, bông tăm y tế hòa lẫn với thứ nước lỏng màu đỏ lành lạnh chạm vào da thịt, lực tay cố gắng kìm lực giữ vừa đủ ma sát. Vết thương đã đóng vảy chạm lên rất lâu sau mới có cảm giác ran rát. Đến khi kết thành tầng gel mỏng bóng vàng, một tấm băng gạc trắng được xé mở, đắp lên, dán lại thuần thục.Ngón cái hắn miết nhẹ đường viền phủi thẳng keo dán, cảm thấy đã hài lòng mới đặt cổ tay anh về lại mặt bàn. Chuyên chú, cẩn thận, cả một quá trình Kiều Sở Sinh đều không mở miệng giải thích, đơn giản bỏ lại một câu dặn dò mà như ra lệnh, "Bàn tay xinh đẹp như vậy không nên để lại sẹo."Sau đó ngồi trở lại ghế của mình, "Người trông xe đã đến rồi." Hắn quả thực không phụ lòng mong chờ của Lộ Nghiêu, ngay lập tức đánh trúng vấn đề, thành công đánh lạc sự chú ý của anh lảng sang chuyện khác.Lộ Nghiêu vứt thẳng nghi hoặc về việc làm kì quặc của hắn, vội vàng hỏi: "Thế nào? Người ta bảo sao?""Sau khi xác nhận, cho thấy anh chính là người rạch xe tối qua.""Tôi đã bảo mà. Vậy tôi có thể đi được chưa .""Vẫn chưa được."Lộ Nghiêu vừa nghe đến tin tức này quả thực cao hứng không nổi, nhưng dù không muốn cũng đành miễn cưỡng nói, "Tôi đây không phải đã thoát khỏi viện hiềm nghi rồi sao? Tôi sẽ trả tiền sửa xe." Thời gian cả ngày hôm nay liền nháo ở chỗ này, xem ra tiền tháng này hoàn toàn không còn một xu, Lộ Nghiêu trong lòng âm thầm đau lòng, xem như là hữu kinh vô hiểm, ít nhất hiện tại là có thể đi ra ngoài."Rất tiếc nhưng hiện tại anh không thể rời đi.""Vì cái gì?" Lộ Nghiêu vừa mới dâng lên hưng phấn, lập tức đã bị đánh gãy."Ông ta lúc sau đến báo lại, nói mặc dù tối qua anh là người rạch xe, nhưng không biết rõ thời gian. Vẫn chưa xác định được thời gian cụ thể. Rất có thể là anh giết người xong rồi mới đi rạch xe. "Lộ Nghiêu không thể tin tưởng, lẩm bẩm "Sao có thể?"Đột nhiên kích động cao giọng, "Bọn họ như thế nào có thể như vậy?!"Kiều Sở Sinh tỏ ra lực bất tòng tâm, muốn giúp nhưng không thể nói: "Bọn họ chính là nói như thế, tôi còn có thể làm thế nào? Bất quá......" Lộ Nghiêu ánh mắt sáng lên, "Bất quá cái gì?"Kiều Sở Sinh một chút cảm giác tội lỗi cũng không có nói: "Bất qúa, tôi tin anh không phải hung thủ." Sau lại thay đổi cách diễn thương tâm, thở dài ưu sầu, "Nhưng dù sao anh cũng là nghi phạm, tôi tin anh thì cũng có tác dụng gì chứ. Chỉ có tự bản thân anh tự cứu được mình thôi. Tôi có thể phá lệ để anh tham gia phá án. Nếu anh có thể cùng tôi tìm được hung thủ, chứng minh mình trong sạch, vậy có thể rửa sạch hiềm nghi, thoải mái rời khỏi đây."Lộ Nghiêu nghe ra ý tứ của hắn, làm gì có chuyện tốt nào chờ anh đâu, hắn là đang muốn sử dụng miễn phí sức lao động của anh đây mà, không có cửa đó đâu! Ít nhất cũng phải dùng lời ngon tiếng ngọt, vạn lượng hoàng kim mời anh về làm, thì may ra ông đây có thể suy xét một chút.Dứt khoát nói: "Tôi đâu có rảnh rỗi làm chuyện này.""Anh định được đằng chân lân đằng đầu phải không?" A Đấu đứng ở của nhìn cái bộ dạng thiếu gia của Lộ Nghiêu quá ngứa mắt, không nhịn nổi nữa phải giương côn chỉ vào mặt Lộ Nghiêu uy hiếp. Nếu lão đại không ngồi ở đây anh ta nhất định dằn cho Lộ Nghiêu một trận ra trò."A Đấu. Phải cư xử lịch sự với Lộ tiên sinh một chút." Kiều Sở Sinh nhìn Lộ Nghiêu né muốn lọt xuống ghế luôn rồi, mới chịu lên tiếng nhắc nhở A Đấu."Thực ra tôi có thể tạm thời thả anh ra, nhưng chẳng lẽ anh không muốn biết đằng sau vụ án kì lạ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao, người nào đã lôi anh vô đống rắc rối này." Hắn đã xuống nước lấy tình tiếp đãi cái lí của Lộ Nghiêu, nhưng mà có vẻ người này không được thức thời, thích ăn cứng hơn ăn mềm, vậy thì...."Lẽ nào anh muốn mang cái danh nghi phạm này cứ thế rêu rao khắp nơi. Anh cũng thấy cô phóng viên vừa rồi, cô ta chỉ là một trong số ít phóng viên ngoài kia cho rằng anh chắc chắn là hung thủ. Tôi có thể thả anh đi, nhưng sau khi ra ngòai, thoát khỏi sự quản lý của tôi, phóng viên viết bài thế nào thì tôi cũng không chắc. Nếu anh có thể chấp nhận được những điều tôi vừa nói, vậy thì ngay bây giờ tôi sẽ thả anh đi."Kiều Sở Sinh nói xong, tay đã nhanh chóng đưa lên chống cầm, ngón trò đè lại khóe môi muốn cười.Hắn chưa bao giờ đùa giỡn một người đến vui như vậy, từ lúc bắt đầu hiểu biết mỗi câu trêu đùa đi đôi trên lợi nhuận, thâm tư thục lự từng chữ đều là nước cờ định sẵn, giống như đang đi trên băng mỏng tuyệt không được để lộ sơ hở. Trước mặt con sóc ngơ ngơ ngẩn ngẩn này lại chỉ đơn thuần nổi lên tâm tư muốn đùa giỡn, đôi khi ngốc cũng rất tốt.Hắn nói được thì làm được, vụ án này mà không kết thúc thì anh cứ tiếp tục gánh cái danh nghi phạm này cả đời đi. Ngoài kia có rất nhiều báo chí đang lăm le đến vụ án này đợi đăng bài, bây giờ bọn họ còn kiêng dè hắn chưa dám viết xằng bậy, chỉ cần chân trước Lộ Nghiêu dám bước ra khỏi cánh cửa phòng tuần bộ, đến chân sau hắn nhất định khiến tên của anh xuất hiện trên toàn bộ tờ báo lớn nhỏ ở Thượng Hải. Người hắn đã muốn cướp về, không có được thì đạp đổ. Dù người có xách vali chạy khỏi nơi này trốn đến tận chân trời góc bể, chỉ cần Lộ Nghiêu đặt chân ở đâu hắn sẽ khiến anh không thể tìm được chôn yên ổn, chỉ có nước phải trở về đây ngoan ngoãn làm việc cho hắn.Thực không biết nên nói Lộ Nghiêu may mắn khi vừa hay đụng phải hắn làm thám trưởng, hay là xui đến tận mạng khi chạm phải hắn. Có lẽ Lộ Nghiêu sau này biết được nên cảm tạ hắn hết mức, nếu là kẻ khác đâu cần phải nghe anh dài dòng lê thê, cũng không cần điều tra, với sức ép của Nhiếp gia Lộ Nghiêu sẽ ngay lập tức trở thành kẻ giết người, lãnh toàn bộ tội lỗi. Trong lúc đợi Lộ Nghiêu phân tích lợi và hại, Kiều Sở Sinh cũng rơi vào trầm tư âm thầm đánh giá đối phương, đầu ngón trỏ trong vô thức ma sát cánh môi, đuôi mắt sắc lạnh ánh lên tia chiêm ngưỡng hứng thú.Khuôn mặt Kiều Sở Sinh thiên về sắc cạnh, lãnh ngạo, tất cả đều có tính công kích, ánh mắt lúc cười mang tia giảo hoạt, cảm giác xa cách, khó đoán. Từ gương mặt này quả thật rất khó để phán đoán được đâu là những biểu lộ cảm xúc thật. Bởi vì chính chủ nhân cũng che giấu rất tốt.Hắn dám chắc bản thân có thể lăng nhăng ngắm đủ loại phương diện hoa thơm trái ngọt, nhưng chưa bao giờ đánh chủ ý, hay nghĩ bản thân sẽ có hứng thứ với một người cùng phái. Yêu đương, hẹn hò với người cùng giới không phải chưa từng nghe đến, không né tránh, cũng không muốn dính vào, vì hắn không tin sợi dây liên kết giữa cả hai có thể bền chặt. Xã hội có thoáng, có chấp nhận hôn nhân đồng giới, vẫn sẽ tồn tại những định kiến, con đường này khó đi vô cùng, ai dám chắc một trong hai không bỏ cuộc trước ánh mắt người đời.Giữa biển người mênh mông bao nhiêu phần trăm sẽ tìm được người thật sự yêu mình, chấp nhận cùng mình vượt qua dòng đời lắm biến cố.Hắn không phải động vật ăn tạp, trai gái gì cũng chơi. Xã hội mở, nam nhân có vẻ đẹp xuất chúng cũng không thiếu, kỹ nam hắn cũng đã từng thấy, bóng hồng bao quanh nửa đêm bò lên giường cũng đã trải nghiệm đủ, nhưng với hắn mỹ nam hay mỹ nữ cũng như nhau, tuyệt nhiên không thể chạm vào, càng đừng nói đến ý định tiến xa hơn. Sắc đẹp tựa bức tranh trong khung kính, cuối cùng cũng chỉ để thưởng thức, hoa nở rồi hoa tàn, nhan sắc cũng vậy, không ai có thể giữ mãi thứ dùng phù phiếm để đổi lấy. Tất cả dựa trên hai chữ lợi ích đặt làm đầu, cả phụ nữ và đàn ông áp dụng cùng công thức, công việc, trao đổi, mua bán, tiền bạc, và chấm hết. Hắn không thích ngủ lang, bản thân có giường có chăn, đêm có hứng tự chơi. Kiều Sở Sinh không muốn tạo ra đứa trẻ có cuộc đời thứ hai giống hắn, nếu đã không có tình thì tốt nhất cũng không có dục.Người như Lộ Nghiêu trong vòng xã giao của hắn không phải chưa từng giao thiệp, nhưng có lẽ bởi vì hoàn cảnh khác biệt nên cảm nhận của con người cũng sẽ khác biệt. Thông thường hắn sẽ đánh nhanh thắng nhanh, nhưng lần này lại khác, hắn chọn cách đi đường vòng, sử dụng phương thức cồng kềnh đầy xa lạ để đánh giá một con người. Hắn luôn cảm thấy linh hồn Lộ Nghiêu quá mức thuần khiết, bởi vì vậy nên sâu trong bản năng mới sinh ra bài xích, né tránh không muốn tiếp cận quá gần.Người này không phải cùng một loại thế giới với hắn, và cậu cũng không nên trở thành linh hồn mục rửa trong vòng tuần hoàn ấy, mưu mô thâm độc, tranh quyền đoạt lợi, đêm về lại sợ hãi chính mình. Thanh tú tuấn dật, mặt mày như vẽ, sóng mũi nhỏ cao thẳng, nốt ruồi đen đầu mũi ươn ướt thoạt giống động vật nhỏ kiêu kì. Da trắng môi đỏ, đầu lưỡi hồng nhuận liếm ướt bờ môi mấp máy. Khi anh im lặng tựa một bước điêu khắc trầm tĩnh hoàn mĩ, đến lúc mở miệng thật sự rất thiếu đòn.Lộ Nghiêu không phải vẻ đẹp kiểu xuất chúng tựa thiên tiên vạn người mê, sắc sảo mị hoặc nhân tâm, mà là vẻ đẹp thiên tư xuất chúng của tri thức, quý khí công tử hào môn thế gia trong mắt không chứa nổi vật phàm tục. Khuôn mặt của Lộ Nghiêu thiên về vẻ đẹp mềm mại của trẻ con, không có tính công kích, đôi mắt ánh nâu trong suốt lanh lợi, sạch sẽ yên tĩnh như mặt nước mùa thu vừa chân thành lại vừa ngây thơ. Khí phách thiếu niên sáng ngời lại không có chút yêu kiều nào, ngây ngây ngô ngô đến khiến người thỏai mái. Đây là điểm khiến hắn ngay từ đầu không thể rời mắt, sạch sẽ đến muốn phá hủy, cũng khiến người nổi lên tâm tư muốn bảo vệ, đây chính là điểm lợi và hại của người có vẻ đẹp này.Nếu như lấy những lời bàn dân thường đánh giá để so ra, nói nhan sắc của hắn khiến bất kì đàn ông nào ghen tị, thì với Lộ Nghiêu anh có thể dùng vẻ ngây thơ này cám dỗ bất kì nam nhân nào anh muốn.Thật không ngờ có một ngày hắn sẽ có suy nghĩ một người đàn ông cũng cần phải được bảo vệ, còn thấy người ta quyến rũ. Đây là một điềm mà Kiều Sở Sinh cảm thấy không tốt chút nào, cần nhanh chóng gạt ra khỏi đầu. Nhưng càng nhìn thì càng thuận mắt, không nỡ rời đi. Càng suy nghĩ về điều này động tác trên ngón tay không tự chủ gia tăng thêm mấy phần lực, khiến hắn hơi đau mới ý thức được hành động của bản thân, lập tức dừng lại.Lộ Nghiêu nghĩ nghĩ nếu là bị các đại báo chí đăng tin, thì thanh danh không khác nào bị hủy. Hai tay giấu dưới bàn kề sát nhau, ngón cái tay trái bất giác xoa đến tầng băng mỏng, "Thám trưởng Kiều. Anh cho tôi biết đáp án của ba câu hỏi, tôi sẽ cùng anh phá vụ án này."Thình lình Lộ Nghiêu lên tiếng khiến hắn hồi thần, buông tay, nhanh gọn trả lời, "Được." "Không suy nghĩ đã đồng ý. Anh không sợ tôi muốn biết đến chuyện cơ mật sao?""Lá gan cậu không đủ lớn."Môi Lộ Nghiêu cong đến vui vẻ, có điểm cợt nhả hỏi "Thám trưởng Kiều có bạn gái chưa?""Không có.""Vậy còn bạn trai?""Chưa từng nghĩ đến.""Người trong lòng thì sao?""Hiện tại không có."Kiều Sở Sinh cũng không vội vã ép thúc, vô cùng ung dung chống bàn, kiên nhẫn đến khiến người hoài nghi tính tình của hắn đột nhiên biến chuyển tốt lên.Lộ Nghiêu thoáng dừng quan sát, muốn xác định độ chân thực của câu trả lời, nhìn đôi con ngươi đen tuyền của hắn nghiêm túc thẳng thắn đối diện với ánh mắt của anh, không phải đùa cợt trêu đùa, hay giả dối cho qua chuyện. Lộ Nghiêu hơi nghiêng đầu bộ dạng cà lơ phất phơ, môi khẽ mỉm cười, ngay cả đuôi mắt cũng kéo cong.Anh trong bộ dạng này căn bản không có cơ hội bàn điều kiện với hắn, nhưng Kiều Sở Sinh vẫn chấp thuận, còn chân thành thực hiện giao kèo. Không khua môi múa mép phô trương, âm thầm tinh tế để anh cảm thấy bản thân đang trong một vụ làm ăn ngang hàng, đồng lợi với hắn. Không hề mất đi vẻ kiêu ngạo tự tôn của chính Lộ Nghiêu, tôn trọng anh, cũng đang tôn trọng chính hắn.Người đã như vậy anh muốn lật kèo quả thực rất không phải phép. Biết rõ thủ thuật của đối phương, cũng không có cách nào vạch trần. Nụ cười từ buông thả xen lẫn bất đắc dĩ, vạch ra mối làm ăn vô cùng gượng ép với anh, còn cố gắng đối xử công bằng với anh.Đã quyết định, thở ra một hơi buông lỏng, thanh âm vang lên giữa phòng giam vắng lặng thanh thoát, êm dịu tựa bản giao hưởng vỗ về tai người nghe, "Tôi như vậy, còn có quyền lựa chọn sao. Tôi phải đến hiện trường xảy ra vụ án.""Ngây bây giờ sao?""Nếu không thì sao. Còn muốn giữ tôi lại ăn cơm sao?" Ngay câu sau đã trở lại bộ dáng thiếu đánh.Kiều Sở Sinh không lấy nửa điểm tức giận, lừa xong Lộ Nghiêu thấy người cũng không quá bất mãn buồn phiền, còn phi thường vừa lòng với kết quả này. Ra lệnh, "A Đấu, chuẩn bị xe." A Đấu người này tính tình nóng nảy, kỳ thật nhìn Lộ Nghiêu đến cái bộ dạng không để ai vào mắt kia đã trong tư thế chờ sẵn lệnh đem Lộ Nghiêu đi dạy dỗ một trận. Kết quả chờ được đến lúc Kiều Sở Sinh phân phó, nhưng không giống trong tưởng tượng có điểm bất ngờ mở lớn mắt, sau đó đành phải ngoan ngoãn đi lấy xe.Bên này Lộ Nghiêu căn bản không biết chính mình bị Kiều Sở Sinh lừa, ngồi ở ghế trong lòng thực khẩn trương, anh không quá minh bạch vì cái gì bọn họ lại muốn đem anh đẩy xuống vực sâu.Cuối cùng vẫn phải đồng ý với kiến nghị của Kiều Sở Sinh. Cũng chỉ có mình hắn có thể giúp anh.Đến lúc được thả ra ngoài Lộ Nghiêu thoải mái đến mức vươn vai, hít vào một hơi thật sâu không khí trong lành. Còn chưa thở ra hết hơi mắt đã phát sáng lao nhanh xuống bục, tay sờ mũi xe, đến logo, vuốt một đường dọc thân xe, không ngừng xuyết xoa chỉ tay vào nó hỏi Kiều Sở Sinh đang đứng ở đằng xa, giọng điệu lên cao mềm mại "Của anh hả?""Ừ." Kiều Sở Sinh nghe giọng anh ngẩng đầu lên, đàm đạm đáp lại xem như vô cùng bình thường."Woww....Đại gia." Lộ Nghiêu ngưỡng mộ nhìn Kiều Sở Sinh, quay đầu ngắm nghía con xe, soi mình dưới thân xe bóng loáng, bĩu môi vừa yêu thích vừa bùi ngùi tiếc hận nhìn chưa đủ."Không nhiều."Lộ Nghiêu giật mình nhìn lại, từ khi nào Kiều Sở Sinh đã xuống tới nơi. Ghé sát tai anh hạ giọng, rất nhanh liền lướt qua, giống như vừa nãy chỉ là hắn thuận tiện tới gần.Nhìn đôi mắt sáng rực của Lộ Nghiêu yêu thích không ngừng với kiểu dáng xe, trước khi xoay người đi bồi thêm một câu, "Còn mấy chiếc khác trong kho, sau này cho anh nhìn đủ."Trong tâm Lộ Nghiêu lầm bầm, còn có sau này nữa sao. Rất biết điều mở ra cửa sau chuẩn bị chui vào trong."Đợi đã."Đầu Lộ Nghiêu vừa ló được nửa liền khựng ngang, chui ngược trở ra.Kiều Sở Sinh đứng ở bên phía ghế lại phụ, cửa xe mở sẵn, vỗ vỗ thành xe, "Tới đây ngồi. Tôi cho anh làm người đầu tiên có được vinh hạnh ngồi ở vị trí này."Ngồi phía trên khám phá nội thất cũng dễ dàng hơn.Lộ Nghiêu lập tức rạng rỡ phơi phới, bất mãn vì còn ghi thù chuyện phá án liền bay biến, háo hức đi vòng qua, hiên ngang ngồi vào ghế lại phụ.Đông sờ tay sờ từng động cơ, từng bộ phận của chiếc Roll Royce Phantom mà anh chỉ được phép ngắm qua tạp chí, thứ mà không phải có tiền là có thể mua được. Sau đó rất nhanh đánh chủ ý tới chiếc đồng hồ trên cổ tay Kiều Sở Sinh, muôn vạn câu hỏi về sự giàu có con người này liên tục xuất hiện trong đầu. Danh sách những máu mặt lắm tiền đất Thượng Hải anh đều nắm rõ, riêng cái tên người này trong hàng dày những cái tên ấy chưa bao giờ được đề cập tới. Mà một kẻ nổi tiếng lại nhiều tiền như Kiều Sở Sinh có thể thoát khỏi móng vuốt tham lam của Sassoon thì có hai khả năng, một là hắn không đáng để mắt tới, hai là không thể đụng tới. Người Tây ở Tô Giới không phải dạng người dễ bắt nạt, có khi còn phải vuốt mặt nể mũi. Trừ phi thế lực của Kiều Sở Sinh ở Thượng Hải lớn mạnh đến hội người Tây cũng không thế đắc tội.Muốn giao dịch ra nước ngoài ít nhiều phải thông qua ngân hàng Sassoon, tiền của Kiều Sở Sinh cũng như chính hắn một bóng ma lướt qua trên bảng thông số và biến mất không để lại gì. Trừ phi chính hắn có cả một hệ thống am hiểu sâu sắc đến hoạt động và giao dịch trực tiếp ở nước ngoài mới không cần thông qua trung gian. Tổng hợp từ hai lập luận trên, nếu đúng như suy đoán của anh ngay cả Sassoon cũng phải tìm đường né, vậy cái tên Kiều Sở Sinh cũng chẳng phải dạng đơn giản chỉ là anh chị trong giang hồ. Hắn giàu có như vậy còn lo gì mà cần ngồi lên chức thám trưởng. Đúng là thừa tiền đến rảnh rỗi tự chuốc khổ vào thân. Có người chống lưng to như vậy anh dại gì không dựa, tranh thủ để mấy tên đã khi dễ anh chịu khổ một phen.Suy nghĩ miên man Lộ Nghiêu đã đứng trước cửa phòng vệ sinh Nhiếp phủ.Vừa vào cửa đã được bảo vệ cho đến quản gia đối xử đặc biệt quan tâm, khác hoàn toàn với cách làm khó dễ lần trước anh tới, cũng chưa phải chưa nhìn thấy bao giờ, mặc kệ không để vào mắt. Nghênh ngang ở phía trước đi tới, Kiều Sở Sinh chậm rãi theo ở phía sau.Lộ Nghiêu cảm khái Nhiếp phủ thật là xa hoa, phòng vệ sinh còn xa xỉ như vậy. Khen còn không quên móc mỉa: "Phong cách trang trí kì lạ thật đấy, thật là không giống người bình thường. Các tấm gương chiếu vào nhau, thế này phong thủy sẽ rất kém.""Nha, còn hiểu về phong thuỷ nữa cơ đấy." Kiều Sở Sinh cũng không vừa, nhất định phải châm biếm Lộ Nghiêu một câu mới hả dạ."Có biết một ít, đủ sài." Lộ Nghiêu tiếp tục đi đến trước mặt gương, dùng tay gõ gõ, "Anh có tin trong gương sẽ có người chui ra không?""Không tin. Nhưng cũng không có cách nào giải thích. Trừ bỏ người chết, cùng ba thủ hạ căn bản không còn có bất luận kẻ nào ra vào đây nữa."Kiều Sở Sinh đem sự tình đại khái nói cho Lộ Nghiêu hiểu, thủ hạ Trần Thu Sinh thấy từ trong gương vươn ra một bàn tay đâm chết Trần Thu sinh, chờ bọn họ vọt vào cũng không còn cái tay kia, cũng không gặp người nào chạy ra.Lộ Nghiêu đem phải trái tường đều gõ một lần, kiểm chứng độ rỗng của mặt trong."Tôi cũng đã đối chiếu với bản vẽ kiến trúc nơi này, không có bất luận chỗ nào có thể ẩn mình."Dừng trước mặt tường cạnh buồng rửa tay, cảm thấy khoảng cách không đúng, vì thế dùng tay lung lay một chút trước mặt kính, phát hiện kính tường này thế nhưng là buông lỏng, cười nói: "Thám trưởng Kiều."Kiều Sở Sinh hỏi: "Phát hiện cái gì?""Chỗ này hơi bị lỏng. Chắc là một mật đạo." Lộ Nghiêu nói.Kiều Sở Sinh nhìn Lộ Nghiêu hì hục muốn dỡ tấm kính còn to hơn cái người anh ra, buồn cười nói: "Yên tâm, đều đã kiểm tra rồi. Không cần tốn sức gỡ ra. Mặt sau là một bức tường đặc ruột. Phỏng chừng là do lúc sửa chữa chưa dính chặt thôi." Lộ Nghiêu chỉ vào những tấm gương trên đầu phân tán gương mặt anh thành trăm mảnh: "Vậy trần nhà thì sao?""Kiểm tra rồi. Cách nóc nhà không đến hai tấc, không giấu được người đâu." Kiều Sở Sinh đem hai loại khả năng của Lộ Nghiêu đều bài trừ."Đã thẩm tra ba nhân chứng có mặt tại hiện trường chưa?""Thẩm vấn xong rồi.""Khẩu cung đâu?""Ở phòng tuần bộ." Lộ Nghiêu vừa bước vào văn phòng thám trưởng, miệng há hốc thành chữ O, "Woww....", lao tới vuốt ve tấm da ghế, "Sô pha da bò nguyên tấm nhập khẩu từ Italian."Đầu quay phắt tìm kiếm bóng lưng Kiều Sở Sinh, vội hỏi, "Từ thương hiệu nào vậy?"Hắn trái lại rất thong thả cầm bình trà đặt trước mặt anh, giọng điệu tựa như gọi tên món đồ ngoài chợ, "Casamilano." Đến lúc hắn trả lời Lộ Nghiêu cũng đã mày mò xong tên thương hiệu được đúc bên bệ thành ghế, ánh mắt hoài nghi nhân sinh không thể tin nối, làm thám trưởng mà Kiều Sở Sinh còn có thể phô trương quá thể.Sau đó mắt tròn mắt dẹt đánh giá các vật phẩm khác trong phòng, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới không có bất kì đồ vật nào thấp hơn giá trị con người anh, căn phòng này mang đi đấu giá nhất định trong một đêm tài sản vàng rồng của anh có thể một bước thành tiên.Kiều Sở Sinh nhìn đôi mắt long lanh hiếu kì của Lộ Nghiêu, bất giác nở nụ cười, nhấc bổng cổ áo Lộ Nghiêu đặt lên ghế như xách một con mèo trắng Ba Tư kiêu kì. Thanh âm ra lệnh mang theo nét bắt đắc dĩ nhắc nhở, "Tập trung."Bị người xách quá nhẹ nhàng, Lộ Nghiêu__một người đàn ông cao lớn trưởng thành, nặng ít nhất 63 kg ánh mắt ngơ ngác mất niềm tin vào cuộc sống trừng trừng nhìn Kiều Sở Sinh.Mất hồn cầm lấy tập văn kiện trên bàn, mất hồn mở ra, mất hồn đọc chữ trên giấy."Hai người vệ sĩ, một người thư ký, tận mắt thấy ông ta bị giết ư?""Đúng vậy. Vệ sĩ nói đầu tiên là bọn họ nhìn thấy có người rút dao giết Trần Lão Lục ở trong gương, đợi đến lúc họ xông vào thì người đã biến mất." Kiều Sở Sinh ngồi ở ghế sofa rất có tâm trạng vừa thưởng trà vừa ung dung tường thuật chính sự với Lộ Nghiêu."Vậy thì ở một nơi như thế này, chỉ trong vài giây ngắn ngủn hung thủ cũng không kịp trốn được", Lộ Nghiêu khó hiểu trưng cầu ý kiến nhìn Kiều Sở Sinh."Có khả năng là ba người họ thông đồng với nhau giả khẩu cung." Kiều Sở Sinh nhìn lá trà xoay tròn trong chén, tâm trạng đưa ý kiến phải nói tựa khách đi thưởng ngoạn, buông thả phó mặc để Lộ Nghiêu định đoạt."Anh không phải tự mình thẩm tra à?" Lộ Nghiêu ngạc nhiên hỏi."Không, tôi để thuộc hạ làm." Nghe cái giọng điệu hời hợt xem nhẹ vụ án của Kiều Sở Sinh, Lộ Nghiêu sắp nữa lầm tưởng mình mới chính là thám trưởng ở nơi này, phải lo lắng sốt vó đứng ra gánh trách nhiệm nặng nề.Lộ Nghiêu cẩn thận suy xét đến khả năng Kiều Sở Sinh hời hợt nêu lên, sắp xếp suy nghĩ, nửa chữ "Tôi..." vừa thoát khỏi miệng đã bị một câu, "Em cảm thấy rất có khả năng đó", cắt ngang. Giọng nữ xuất quỷ nhập thần vang lên từ ngoài cửa. Lộ Nghiêu theo tiếng nói nhìn qua tức muốn méo miệng, bất mãn nói: "Sao cô lại đến nữa rồi?!"Bạch Ấu Ninh đã ngồi yên vị quay ra nả một hàng hàng dài với Lộ Nghiêu: "Là tôi thì thế nào! Liên quan gì đến anh. Phòng tuần bộ của nhà anh mở à?""Tôi...""Là do tôi mở." Lần thứ hai lời nói bị cắt ngang, chủ nhân của nó đã thành công khiến Lộ Nghiêu câm nín."....Có ý kiến gì không?" Câu hỏi mang đến gió bắc giữa ban ngày khiến hai đứa trẻ co rúm tại chỗ.Bạch Ấu Ninh tranh thủ thời gian Kiều ca nhấp trà làm mặt quỷ chọc tức Lộ Nghiêu.Anh vừa nhắc được cái mông khỏi ghế, chuẩn bị với người qua đánh trả đũa."Ngồi xuống." Xúi quẩy làm sao, đúng lúc Kiều Sở Sinh hạ chén ở một bên thấy được lên tiếng nhắc nhở. Lộ Nghiêu dừng giữa không trung, lưỡng lự nên ngồi xuống, hay nên tiếp tục tấn công kẻ thù đã ở ngay trước mặt."Cạch." Đáy chén va chạm với đĩa, đầu Lộ Nghiêu cứng ngắc quay qua chạm ngay ánh mắt không hài lòng của Kiều Sở Sinh. Tức khắc rụt người, mông còn chưa chạm ghế đã một phách nhảy qua, phóng tới chỗ thám trưởng Kiều, ghé sát vào hắn làm điểm tựa, chồm mặt tới bên kia lè lưỡi trêu tức Bạch Ấu Ninh. Sau đó hả dạ giành thắng lợi, làm bộ làm tịch thành bé ngoan dựa thành ghế đọc tiếp tư liệu."Trẻ con." Kiều Sở Sinh nhỏ giọng mắng một câu với Lộ Nghiêu rồi thôi, ngó lơ gương mặt tức đến đỏ bừng của Ấu Ninh hỏi, "Đã điều tra được cái gì?" Có Kiều ca chắn giữa, cô không dám lộng hành, nuốt lại cơn giận báo cáo: "Trước đây hai người bảo tiêu đó nợ rất nhiều tiền chơi cờ bạc, đột nhiên vào tháng trước đã trả hết nợ."Kiều Sở Sinh nhíu mày, "Bảo tiêu có vấn đề, nhưng Hà Côn cũng ở hiện trường. Anh ta đã đi theo Trần Lão Lục mười mấy năm, trung thành và tận tâm, có tiếng đồn xa. Năm năm trước Hà Côn là một kẻ chuyên đi đánh thuê, sau đó bị thương biến thành người tàn phế. Trần Lão Lục không những không đuổi anh ta đi, ngược lại đem anh ta lưu tại bên mình làm thư ký. Đại ân đại đức này, người trong giang hồ sẽ ghi nhớ cả đời.""Làm như ai cũng nghĩa khí như mình. Anh với gã quen thân lắm sao?" Lộ Nghiêu lên tiếng khó ở hỏi."Không. Đoạn trước đây từng gặp vài lần. Có vấn đề gì sao?" Kiều Sở Sinh chạy không kịp với mạch não của người này, dứt khoát hỏi thẳng."Tâm tư hiếu kì thôi." Lộ Nghiêu nhún vai âm dương quái khí nói.".....Không biết rõ mà nói chắc chắn quá thể." Kiều Sở Sinh ngồi sát bên cạnh nghe rõ mồn một lời lầm bầm trong miệng của ai kia, nghi hoặc nhìn đối phương, hướng mắt của Lộ Nghiêu vẫn rơi trên giấy, môi dưới hơi đưa ra bất mãn. Tậm trạng vừa rồi không phải còn chọc tức Bạch Ấu Ninh rất vui vẻ sao, nhoáng một cái đã ỉu xìu. Hắn lúc này lại nổi tâm làm người xấu, rất muốn chọc ghẹo gương mặt nắng mưa thất thường của đứa nhỏ này, xét tới rồi lại thôi, vẫn nên buông tha chừa cho cậu nhóc được yên. Vươn tay vào trong túi quần, một que kẹo mút xuất hiện lén nhét vào tay Lộ Nghiêu.Mỗi khi không được vui ăn ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn, dùng phương thức rất ngây thơ như vậy lại thành công xoa dịu lấy được nụ cười của Lộ Nghiêu. Lộ Nghiêu đưa mắt nhìn hắn, rất nhanh liền hạ mi, rơi xuống cây kẹo nhìn rất rẻ tiền trong lòng bàn tay, tựa xa xỉ phẩm độc nhất nâng niu không chán, ngón cái nhẹ nhàng xoa tròn viền bọc, lặng lẽ cất giữ mật ngọt nơi ta chẳng thể nói thành lời.Nghiêm túc đem lời nói của hai bọn họ hảo hảo tổng hợp, khi tới bàn việc với nạn nhân lúc còn sống anh từng gặp qua thứ ký này vài lần, so với những tên lâu la xung quanh Trần Thu Sinh người tên Hà Côn vẫn nhỉnh hơn khá nhiều. Dáng người cao ráo, mi nhược viễn sơn, trải qua sương gió mà điểm vài phần bụi bậm cũ kỹ, gương mặt ưa nhìn in hằn những dấu vết đã đi qua thời sụp đổ.Dù điểm thiện cảm đã âm cũng không vì vậy để cảm xúc ảnh hưởng tới tính khách quan. Nhưng chắc chắn gã không thoát khỏi khả năng nằm trong viện tình nghi, cho nên tốt nhất không vội nhận định.Hướng mắt hỏi Kiều Sở Sinh: "Có kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi chưa?""Chẳng phải là bị đâm chết sao?" Bạch Ấu Ninh ngạc nhiên lên tiếng phá vỡ cục diện bị biến thành vật vô hình.Kiều Sở Sinh cầm lấy văn kiện xém một chút nữa đã bị Lộ Nghiêu nhảy qua đè bẹp dí, ném cho anh.Lộ Nghiêu tiếp nhận báo cáo, mở ra đọc chưa đầy hai giây, phàn nàn: "Làm ăn cẩu thả quá!"Đặt lại báo cáo vào tay hắn, đầu kề sát bên vai Kiều Sở Sinh, ngón tay đều đặn xinh xắn chỉ chỉ tới những chỗ bất thường, "Anh nhìn đi, xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu."Kiều Sở Sinh nhìn chằm chằm mặt Lộ Nghiêu ở gần ngay trước mắt, hạ thấp giọng mềm mại hỏi, "Vậy anh muốn cái gì?""Tất cả các chỉ số đều phải nghiệm lại hết." Còn không thèm nghĩ gì vui miệng nói, "Tốt nhất là đổi luôn pháp y mới." "Ừ." Lộ Nghiêu liền mạch tuôn hàng dài, gấp lại văn kiện thẳng thừng ném tới cái ghế trống kế bên, còn dám hướng Kiều Sở Sinh ngang ngược nói, "Anh, cùng tôi đến Nhiếp phủ một chuyến." Nói xong mới giựt thắng gấp, phát hiện điểm bất thường, hùng hổ hỏi, "Vừa rồi anh ừ cái gì chứ?""Đổi pháp y. Anh vẫn chưa nói đến Nhiếp phủ làm gì." Anh chỉ nhất thời đùa giỡn nói mà thôi, không nghĩ hắn sẽ làm thật, lương tâm cảm thấy có chút tội lỗi, ăn năn chưa tới hai giây đã theo gió bay biến."Hung thủ giết người ở ngay nhà ông ta, làm chủ nhà, không bị điều tra thì vô lí quá. Còn thất thần làm gì. Nhanh lên, chuẩn bị xe." Sau đó nghênh ngang đi đến cửa.Bạch Ấu Ninh khó hiểu hỏi: "Ca, sao anh lại phải nghe theo lời anh ta chứ?!"Kiều Sở Sinh lắc đầu bắt đắc dĩ, pha lẫn nét cười nhìn bóng lưng đứa nhóc không biết trời cao đất dày kia: "Anh còn có lựa chọn sao?"Đúng là đứa trẻ không biết phép tắc. Nói không tức giận thì chính là nói dối, hắn vẫn còn đang phải áp lại lửa giận trong lòng đây, này nếu đổi lại trước đây thế nào cũng phải đem loại người này đánh đến mặt mũi bầm dập. Lộ Nghiêu nhất định phải cảm tạ ông trời đã ban cho anh gương mặt trẻ con, nó vừa cứu được cái mạng nhỏ của anh khỏi nắm đấm của hắn. Nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, hắn đã muốn tẩy sạch trên dưới phòng tuần bộ thì không được phép để sót ngọn cỏ nào. Pháp y người này thuộc biên chế cũ, còn là sinh viên du học về không phải muốn đuổi liền có thể bỏ. Đã là cái gai trong mắt Kiều Sở Sinh, sớm hay muộn cũng bị hắn tìm ra lý do nhổ đi. Báo cáo nghiệm thi không được đầy đủ, làm việc thất trắc lừa gạt cấp trên, Lộ Nghiêu vừa hay đưa cho hắn lý do chính đáng để sa thải. Bằng không với yêu cầu vô lý, Kiều Sở Sinh đã chẳng thuận theo như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com