TruyenHHH.com

Dong Nhan Dan Quoc Ky Tham Kieu So Sinh Lo Nghieu Odnoliub

Tàn hơi của sương mù nhạt dần nắng mai, bức sơn dầu ánh lệ cháy lên lửa hồng rực rỡ, mỹ nhân vũ hóa mang theo điệp khúc tự do, châu sa theo người nhẹ nhàng lăn dài rơi xuống vực sâu, người là lý do để ta thắp sáng bản nhạc ai oán.

Nhưng sao tiếng thét ấy đau đớn xé rách mộng đẹp đem ta và người vùi dập giữa tàn tro, tất thảy thực tại trói buộc, là lời tạ tội không thể cất thành tiếng.


Phòng tuần bổ sau đấy hơn nửa tháng được bình yên không nhận thêm bất kì án tử nghiêm trọng nào khác.

Lộ Nghiêu liền rơi vào trạng thái thất nghiệp, tất nhiên không thể thu vào thêm bất kì đồng nào. Trong khoảng thời gian này anh cũng tranh thủ gửi đi không ít hồ sơ xin việc, chắc chắn với thành tích, và tiếng tăm khoa trương như thế đậu không ít nơi.

Có điều xem đi xem lại vẫn chưa tìm được vị trí khiến anh hài lòng, nhưng thứ khiến anh không tài nào lý giải được là mấy công ty gọi điện mời anh về làm, ngay ngày hôm sau lại trả đơn ngược về thông báo đã tìm được người thích hợp. Quái lạ không chứ! 

Dù có chút hối hận vì sự kén cá chọn canh của mình thì giờ cũng không còn cách nào khác là ở nhà chờ sắp xếp việc làm. Lâu lâu tìm tới Kiều Sở Sinh cọ đỡ ba bữa cơm đều đặn mỗi ngày.

Hôm nay Lộ Nghiêu như cũ ở trong phòng tự tiêu khiển, tai kẹp một cây cọ vẽ, tay cầm thêm một cây tô tô phết phết vô cùng hăng say.

Bức tranh sơn dầu họa tâm lưng nam nhân để trần bao bọc giữa cánh đồng hoa hồng đỏ quỷ mị, nghiêng nửa mặt tựa như đang xoay đầu nhìn về phía bên này. Ngay khi cọ màu chạm tới mi mày Lộ Nghiêu liền bị thanh âm đáng sợ chào hỏi dọa cho lạc hồn, quẹt ra đường ngang màu đen kéo che tầm mắt người nọ.

Chủ nhà tìm tới cửa. Từ xa đã vang tới tiếng gọi ngọt ngào: "Nghiêu Nghiêu~ Nghiêu Nghiêu~"

Lộ Nghiêu hoảng hốt điều đầu tiên làm là khinh bức tranh giấu ra sau phòng ngủ, sau đó như con lăng quăng cùng đường lăng xăng khắp nơi, chạy ra phòng khách chui tọt xuống núp sau trạng tủ rượu mới mua của Kiều Sở Sinh.

Mạnh Tiểu Vân vào tới bên trong gọi hồi lâu vẫn không thấy Lộ Nghiêu xuất đầu lộ diện. 

Nàng không vội vàng rời đi, liếc một vòng ngó ngàng xung quanh phòng thở dài tiếc rẻ, "Thời buổi nào rồi mà còn làm trinh thám gì chứ không biết! Nghèo rớt mồng tơi, không trả nổi tiền thuê nhà. Tiền điện, tiền nước cũng không nộp nổi. Trong nhà chẳng có thứ gì đáng tiền."

Bất ngờ nàng ngừng càm ràm, chân sải dài đi tới góc phòng, "Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có chiếc máy hát đĩa là đáng giá một chút."

Lộ Nghiêu kinh hãi ở sau tủ mở lớn mắt, trong lòng còi báo vang lên liên hồi, là cái máy phát của Lão Kiều cho. Không được! Hắn sẽ giết anh mất.

"Hay là đem nó đi cầm. Đổi lấy một năm tiền thuê nhà còn dư đấy chứ."

"Chị." Anh vội vã đứng dậy, thất thanh la lên.

Bước nhanh ra ngoài ngăn cản động tác tiếp theo của Mạnh Tiểu Vân, ánh mắt liếc nhẹ kiểm tra bảo bối của mình, giọng điệu pha trò tự trách nói với chủ nhà, "Sao chị lại tới đây? Sao chị tới mà không nói với em."

"Lâu lắm rồi không thấy cậu nha. Cậu dạo này thế nào?"

Mạnh Tiểu Vân thanh âm ôn ôn nhu nhu, thoạt nhìn dễ nói chuyện cực kỳ. Nhưng mà Lộ Nghiêu phi thường rõ ràng, nàng chính là khuôn mặt thiên sứ, nội tâm ma quỷ.

"Em cũng tạm ổn. Chỉ có điều dạo này, em hơi khó khăn một chút."

Lộ Nghiêu bắt đầu giở ra bài đảm bảo: "Nhưng nhất định cuối tháng này em sẽ đem tiền thuê nhà nộp cho chị. Nếu trước cuối tháng này mà em còn không nộp, tỷ đến lúc đó cứ đem em đuổi ra khỏi nhà là xong."

Giây trước còn đang khóc lóc kể khổ, giây sau đã mạnh mẽ kiên quyết hứa hẹn, mở ra ba ngàn công lực diễn xuất.

Mạnh Tiểu Vân tựa hồ nghe được chuyện gì kinh hãi, "Ai nha, cậu nói cái gì thế? Như thế nào có thể nói như vậy. Sao tôi lại nỡ đuổi cậu đi được! Tôi là loại người chỉ biết đến tiền thôi sao?"

"Cái này do tỷ nói, cũng không phải là tôi nói." Lời này Lộ Nghiêu làm sao dám trước mặt Mạnh Tiểu Vân huỵch toẹt lộ ra, chỉ dám nho nhỏ nói cho bản thân biết.

Nhưng mà Mạnh Tiểu Vân đứng sát bên cỡ nào vẫn có mấy chữ lọt vào lỗ tai nàng, làm bộ hỏi lại, "Cậu nói cái gì?"

"Cái gì cũng chưa nó. Tỷ, tỷ muốn uống trà không? Em đi pha cho tỷ một ly."

"Ai nha, tôi không uống trà. Cậu lại đây."

Cơ mặt Lộ Nghiêu đông cứng cùng với vẻ mặt sững sờ của Mạnh Tiểu Vân khi nhìn mình, cảm giác nguy hiểm cận kề chạy dọc sống lưng, lạnh hết vai gáy.

Mạnh Tiểu Vân dùng ánh mắt lo lắng ngoắc ngoắc đầu ngón tay, "Cậu mau lại đây."

"Tỷ, tỷ muốn làm gì?"

Lộ Nghiêu phản xạ ngay tức khắc nhìn xuống thân, kéo kéo hai vạt áo che chắn mặc dù nó chẳng lộ ra miếng thịt nào.

Đối diện với Mạnh Tiểu Vân từng bước ép tới gần, Lộ Nghiêu nín thở e sợ rụt cổ, không thể không từng bước một lùi ra xa tới ngoài cửa.

Thẳng đến khi phía sau lưng bất ngờ đụng phải vật cứng rắn, hai cánh vai dán lên thứ gì đó ấm áp có sự đàn hồi, Lộ Nghiêu đang lùi giật bắn mình nhảy dựng lên. 

Quay người lại, phát hiện là Kiều Sở Sinh mặt vô biểu tình đứng ở nơi đó. Hai tay hắn còn giữ nguyên tư thế đang giơ ra muốn đỡ anh, như sợ vừa rồi anh sẽ té xuống.

Mạnh Tiểu Vân thấy Kiều Sở Sinh, ngượng ngùng không tiếp tục bước tới gần Lộ Nghiêu.

Nét mặt thoắt cái dè chừng lo sợ mất tự nhiên, lùi dần ra xa hắn vài bước, mỉm cười, chuyển chế độ thục nữ chủ động lên tiếng chào hỏi, "Kiều tiên sinh, buổi sáng hảo. Không biết ngài vẫn còn ở trong phòng. Bây giờ ngài chuẩn bị đi làm sao?"

Kiều Sở Sinh qua loa lịch sự đáp lại, "Đang muốn đi."

Ánh mắt vẫn luôn dừng trên người bạn nhỏ đang ra sức cầu cứu hắn, hai hàng lông mày hắn thoáng nhăn rồi giãn ra.

"Kia Kiều tiên sinh, tôi liền không quấy rầy ngài nữa. Ngài tùy ý." Mạnh Tiểu Vân duyên dáng tránh sang một bên nhường đường, không khí tựa như đã đông cứng khi hắn xuất hiện, nàng có điểm hít thở không thông.

"Không sao, tôi đây liền đi rồi. Hai người cứ thong thả trò chuyện." Mấy chữ cuối thâm thúy cố tình nhấn nhá trêu ghẹo ai kia.

Nói xong Kiều Sở Sinh mang lên cảnh mũ, đưa tay nựng nhẹ cầm Lộ Nghiêu, sau đó dứt khoát rời đi, hoàn toàn không màng đến anh một bên ánh mắt xin giúp đỡ.

"Không phải chứ. Anh cứ như vậy mà đi sao?" Lộ Nghiêu ôm hy vọng to bự vớ lấy khúc gỗ này cầu cứu.

"Đúng vậy. Bằng không thì còn phải như thế nào nữa? Tôi còn phải đi làm, không giống anh có thể mỗi ngày ở nhà nhàn rỗi." Kiều Sở Sinh vẻ mặt đương nhiên giả ngay không hiểu, còn không quên đâm chọt ai đấy đến giờ vẫn chưa chịu chấp thuận về làm cho hắn.

Lộ Nghiêu liều mạng đưa mắt ra hiệu với Kiều Sở Sinh, quả thực gấp muốn chết, hắn rốt cuộc có hay không nhìn ra anh đang ở trong tình cảnh nguy nan ngàn cân treo sợi tơ tằm luôn rồi.

Không nghĩ tới Kiều Sở Sinh ngay từ đầu đã biết ý tưởng của Lộ Nghiêu, nhưng mà hắn không nghĩ cho anh nguyện ý, dễ dàng ăn cơm mềm liền sinh hư. 

Tiểu tử này nên cho ăn chút đau khổ mới đúng. Tối hôm qua không phải còn thực kiêu ngạo sao? Làm cơm không cho hắn ăn, còn cùng hắn giận dỗi vô cớ, hôm nay còn mặt mũi cầu hắn.

Kiều Sở Sinh lãnh khốc vô tình quay gót rời đi chỉ còn mỗi Lộ Nghiêu một thân một mình ở trong phòng tiếp chủ nhà tàn phá.

Tận mắt thấy hắn đã thực sự nhẫn tâm rời đi để mặc anh cho chủ nhà cắn xé, Lộ Nghiêu chỉ có thể tự dựa vào bản thân gian nan cứu lấy mình.

"Hình như cậu gầy đi rồi đấy." Kiều Sở Sinh vừa đi ngay lập tức Mạnh Tiểu Vân bổ vào người Lộ Nghiêu như hổ vồ mồi.

"Cậu làm sao để mình gầy như vậy, cậu nhìn xem khuôn mặt nhỏ này...." Nói liền vươn tay muốn sờ mặt anh.

Không thể nào, mình mỗi ngày đều bị Kiều Sở Sinh thúc cho ăn đủ ba bữa cơ mà.

Lộ Nghiêu vội vàng lách thân né tránh, nói: "Em đang giảm béo mà chị. Không sao."

Trên đầu anh giờ có nguyên bầy quạ bay ngang đầu, con ngươi sợ hãi đảo điên lấp bấp đáp, "Tỷ, nếu không em vẫn là pha cho tỷ ly trà đi. Tỷ ngài uống cái gì, Bích Loa Xuân hay vẫn là Đại Hồng Bào?"

"Ai nha~Tôi đã nói không cần khách khí như vậy."

"Tỷ, nhất định cần. Tỷ ngồi xuống, em đi pha trà cho tỷ." Lộ Nghiêu nói xong bận rộn đi kiếm trà muốn tranh thủ đánh bài chuồn.

Mạnh Tiểu Vân tựa hồ đã nhìn thấu ý tưởng liếc nhẹ tròng mắt, quát một tiếng, "Đứng lại! Cậu nếu dám đi, ngay bây giờ có thể thu thập đồ vật cút đi cho tôi."

Lộ Nghiêu lập tức liền túng, cười khổ xoay người, nhìn Mạnh Tiểu Vân: "Tỷ, tỷ rốt cuộc muốn cái gì nha?"

Mạnh Tiểu Vân thấy Lộ Nghiêu ngoan ngoãn dừng lại, trên mặt lần nữa khôi phục tươi cười.

"Đã lâu rồi cậu không khiêu vũ cùng tôi rồi. Bây giờ chúng ta cùng nhau nhảy khiêu vũ được không?" Mạnh Tiểu Vân phong tình vạn chủng đưa tình, mềm ngọt mỉm cười.

Có điều ở trong mắt Lộ Nghiêu không khác nào bữa cơm cuối cùng trước khi tử hình. Chắc chắn không phải đơn giản việc này.

"Nhảy, nhảy, nhảy, hiện tại em lập tức nhảy cùng chị."

Lộ Nghiêu cơ hồ bổ nhào vào máy quay đĩa, ay run rẩy tùy tiện phiên một trương đĩa nhạc hướng lên trên phóng.

"Ai nha~ Cậu cần gì phải gấp gáp như thế. Làm cho người ta ngượng ngùng quá đi." Mạnh Tiểu Vân e thẹn che mặt, sau đó như sói đói lao tới nắm tay Lộ Nghiêu giựt mạnh về phía mình.

Từ lúc bắt đầu khiêu vũ Lộ Nghiêu càng thêm không được tự nhiên, cả cơ thể cứng ngắc như cỗ máy, lúc nào cũng phải giữ một khoảng cách an toàn với Mạnh Tiểu Vân, phòng bị nàng sẵn sàng ăn thịt mình. Xem chừng da gà da vịt Lộ Nghiêu rần rần nổi lên.

Mạnh Tiểu Vân ngược lại vô cùng hưởng thụ, giả mù không thấy bộ dạng miễn cưỡng của Lộ Nghiêu, trực tiếp dùng ánh mắt đưa tình nhìn anh.

Da thịt non mịn gần trong gang tấc, vừa trắng trẻo vừa láng mịn nữ nhân như nàng thật là ghen tị quá đi. Rốt cuộc là bảo dưỡng làm sao ra vậy.

Một bên khiêu vũ, nàng một bên dụ hoặc cùng Lộ Nghiêu trao đổi: "Cậu xem nha, tôi là người thế nào cậu cũng biết rồi đấy."

Lộ Nghiêu rặn ra cơ mặt thật thà, liều cả mạng gật gật đầu. Gian nan nuốt nước bọt, đầu mày nhăn tít dự cảm điềm hạn sắp tới.

"Tiền. Với tôi chẳng là gì cả."

"...."

"Đừng lúc nào cũng nhắc tới tiền với tôi. Nhắc tới tiền sẽ tổn thương tình cảm."

"Tỷ, em biết điều đó."

"Nghiêu Nghiêu. Hiện tại có phải cậu không giao nổi tiền thuê nhà?"

"Ân."

"Kỳ thật nha, không trả tiền thuê nhà......Thực ra cũng có cách để giải quyết việc không trả tiền nhà."

"Thật là có cách à?!" Lộ Nghiêu kinh nghi bất định, nhắc tới đây liền buông rơi phòng bị, có điểm vui sướng mong đợi nàng nói tiếp.

"Ây dô~ Có chứ." Mạnh Tiểu Vân đẩy Lộ Nghiêu xoay một vòng văng ra xa, sau đó nhanh chóng bắt lấy cổ tay anh giang ra tạo thành kiểu thiên nga.

Chỉ là Lộ Nghiêu quá hoảng sợ nàng, cả người đơ cứng tạo ra thành còn đà điểu vội hỏi, "Là gì vậy?"

"Ấy~Cậu có thể không cần giao tiền thuê nhà. " Mạnh Tiểu Vân kéo anh lại gần để người xoay một vòng ngả vào vòng tay cô, từ trên cao nhìn xuống Lộ Nghiêu đang sợ hãi gồng mình căng thẳng nhìn cô, lo sợ đối phương sẽ ra tay làm gì mình.

"Cậu chưa cưới, tôi chưa gả, hai chúng ta coi như là hai người độc thân, cứ đến với nhau luôn đi."

Lộ Nghiêu hoảng loạn phắt cái đứng thẳng người thoát khỏi nàng, "Việc này, không phù hợp lắm."

Mạnh Tiểu Vân nhanh tay bắt lại Lộ Nghiêu, xoay anh một vòng ngã trở về tay mình, "Có cái gì mà không phù hợp."

Cái người bị ép buộc kia vô lực phản kháng chủ nhà, điều duy nhất làm được là phối hợp cùng nàng nhảy đến cuối, lực eo dẻo dai ngửa ra sau hết mức cách càng xa mặt nàng càng tốt.

"Thế là cậu chê tôi đã từng kết hôn rồi phải không?"

Lắc lắc.

"Vậy thì là cậu không thích thôi?"

"Không thích."

"Hả?" Mạnh Tiểu Vân không thể ngờ đến kết quả này, sững người mất mấy giây để tiêu hóa, thẳng tay ném Lộ Nghiêu lên ghế, xị mặt, chống nạnh nhìn anh.

Lộ Nghiêu đã thoát khỏi vuốt cáo vội sửa lời, "Thích. Nhưng không phải kiểu thích đó."

Nàng yểu điệu lắc hông bước tới, đè Lộ Nghiêu dí sát vào thành ghế, "Chỉ cần có một chút thích thôi là được rồi. Chúng ta có thể bắt đầu từ một chút thích đó, rồi từ từ nuôi dưỡng tình cảm."

Mạnh bạo nhảy bổ quỳ lên ghế, "Có cái gì không tốt nha. Cậu nói xem, nếu cậu lấy tôi, chắc chắn cậu không cần phải lo tới tiền thuê nhà. Tiền điện, tiền nước nữa, cậu khẳng định không cần phải lo."

Nhân lúc nàng đang mải nói Lộ Nghiêu tranh thủ nhổm dậy muốn chuyển chỗ, bằng một cách thần kì nào đó vẫn bị phát hiện, móng tay nhọn hoắc đẩy trở về, "Hơn nữa, còn có thể an tâm làm việc trinh thám của cậu."

"Không cần tỷ tỷ phải nhọc lòng. Thám trưởng Kiều, thám trưởng Kiều, mấy thứ này đã có ngài ấy lo cho em." Lộ Nghiêu lắp bấp kêu trời, trong đầu nghĩ ngay tới cây cổ thụ bự chà bá hiện đã đi làm, như người vượt cạn vớ được khúc gỗ cứu mạng.

Bàn tay ngọc ngà mạnh mẽ nắm lấy cổ áo, đu đưa siết chặt, dứt khoát chốt hạ, "Tôi sẽ nuôi cậu. Thời gian thử việc là ba tháng. Bắt đầu từ hôm nay."

Mạnh Tiểu Vân bức Lộ Nghiêu tới cực hạn. Ngón trỏ gian xảo đẩy đẩy, đẩy, đẩy đến ngã ngửa trên sô pha, chính mình chậm rãi cúi người.

Lộ Nghiêu sợ tới mức nhắm mắt không dám nhìn, co rúm trên ghế, vẻ mặt sống chết cam đoan: "Tỷ, em sai rồi. Trong vòng ba ngày khẳng định em sẽ giao tiền thuê nhà. Em xin thề."

Mạnh Tiểu Vân hào phóng nói: "Ai nha, tôi đã nói rồi, cậu không cần lúc nào cũng nhắc tới tiền với tôi."

Nhưng ngây giây sau ngữ khí đã thay đổi vô tình, trêu ghẹo vẽ vẽ hai đường thẳng lên ngực Lộ Nghiêu, "Cậu nếu dám muộn một ngày thôi chúng ta cũng sẽ đi đăng ký kết hôn liền."

Nói xong Mạnh Tiểu Vân liền đứng lên, sắp đến cửa còn không quên gửi Lộ Nghiêu một cái hôn gió.

Ra cửa phòng, Mạnh Tiểu Vân quay đầu nhìn Lộ Nghiêu còn nằm liệt trên sô pha, tức cười. Xú tiểu tử không cho ăn trái đắng liền không sợ.

Có điều Lộ Nghiêu đúng là vô cùng hợp khẩu vị nàng.Tiếc là cái mặt búng ra sữa kia đã dây phải người không nên dây, hù dọa vui thì được, nuốt vào e rằng sẽ nghẹn chết.

Mạnh Tiểu Vân vừa đi khỏi, Lộ Nghiêu sợ hãi bật công tắc tủi thân, mếu máo, khóc cho tấm thân ngọc ngà mém chút nữa là giữ không nổi.

Sau khi đã an ủi xong tinh thần bị tổn thương, không dám một giây nào tiếp tục chần chừ từ trong nhà xông ra ngoài lao thẳng đến phòng tuần bộ.

Trên dưới sở cảnh sát yên ắng đến lạ thường, Lộ Nghiêu theo tiếng hô hào mò ra sau dãy nhà chính.

Toàn bộ cảnh viên ngay ngắn xếp thành từng tiểu đội trong sân chịu huấn luyện. Nửa thân để trần cơ bắp rắn rỏi mướt rượt mồ hôi, lâu lâu anh còn bắt được vài người có hình xăm kỳ quặc nhìn rất dữ tợn, thay nhau khuân trang bị chạy hết vòng quanh sân rộng lớn.

Lộ Nghiêu ngạc nhiên thầm cảm thán, nhân sự cảnh sát lấy ở đâu ra mà nhiều như vậy, số lượng này khác nào một khu doanh trại quân sự đâu chứ.

Đội trưởng đứng quan sát gần đấy chủ động tiến tới chào hỏi, khách khí hướng Lộ Nghiêu nhanh chóng rời khỏi, "Lộ tiên sinh. Thám trưởng ở sân chính."

Thời điểm Lộ Nghiêu bước vào sân trong ngay tức khắc một cảnh rửa mắt sáng sớm liền đập vào mặt.

Ở đây thưa thớt hơn, xuất hiện những người thân thể rất vạm vỡ anh chưa thấy bao giờ, hai gương mặt quen thuộc anh có thể nhận biết chỉ có A Đấu và Tát Lợi Mỗ đang cùng bọn họ tập quyền.

Điểm chung là trên người bọn họ đều có không dưới ba bốn vết sẹo dài ngắn khác nhau, hình xăm lẻ tẻ trải khắp cơ bắp, đặc biệt sau lưng ấn ký hình tròn khắc một chữ "乔"(Kiều) cùng mỏ neo dễ dàng nhìn vào liền ngay lập tức có thể nhận ra.

Kiều Sở Sinh ở một bên tẻ nhạt tự đánh quyền với bao cát, cách hắn duy trì thể lực, và ra đòn cũng khác với đám A Đấu. Bởi vì quá nóng, toàn bộ nửa người trên đều cởi hết.

Đêm hôm khuya khoắt chưa kịp chiêm ngưỡng kỹ thì tim phổi đã bị vết thương dọa cho lộn tùng phèo. Bây giờ giữa ban ngày ban mặt, nắng chiếu rõ đến từng lông tơ kẽ tóc, anh cuối cùng cũng được đàng hoàng nhìn thấy rồi a.

Cõi lòng có điểm mất bình tĩnh, kêu lên đinh đinh đang đang mất cương. Lộ Nghiêu che miệng cười khúc khích.

Màu da hắn không quá trắng nhưng khi trộn chung với đám da dày thịt trâu này quả thật phát sáng như hạc lạc giữa bầy gà. Đường cong cơ bắp cường tráng ngả đồng bóng mượt nước dưới ánh mặt trời là mỹ cảnh không gì có thể sánh bằng, tựa như những cánh hồng nhung vương mình trong giọt châu ly.

Cơ vai mở rộng đồ sộ, ánh mắt tập trung chuyển động của bao cát, sải tay vừa dài vừa lực tỏa ra bá khí cường hãn áp đảo kẻ khác. Mỗi lần ra quyền cơ ngực bị kéo căng cứng rắn, rồi lại mấp mô đàn hồi.

Hai bên mạn sườn săn chắc phủ chồng chéo dấu tích loạn chiến, từng khối, từng khối mô cơ phập phồng đều đều theo nhịp thở của hắn.

Vết thương quanh bắp tay trái xem ra được bảo dưỡng khá tốt trải qua một đoạn thời gian đã lành thịt tan chỉ chuyển màu hồng nhạt.

Lộ Nghiêu vừa đến cửa đã được chiêm ngưỡng một màn đặc sắc này. 

Nhìn Kiều Sở Sinh dáng người tràn đầy sinh khí cơ bắp rắn chắc, tất cả sự cứng cỏi không chịu bó buộc như sống dậy theo từng cú đấm của hắn. Xương cốt trải qua rèn luyện khắc nghiệt ăn sâu vào tế bào, nhìn bằng mắt cũng cảm nhận được sự quật cường mà chủ nhân chính nó chưa từng bị đánh đổ.

Không khỏi ngượng ngập nhớ lại cảnh tượng khiến người đỏ mặt tai hồng ở vụ án xe điện. Hắn tựa như loài đại bàng hung hãn tự do trên trời cao, từ nơi cao cao kia sà xuống vững chãi bao trọn toàn bộ cơ thể anh, nhẹ nhàng đến làm con người run sợ trước sức mạnh ấy.

Đứng trước mặt hắn anh vô cùng nhỏ bé, cảm giác vô cùng nguy hiểm, chỉ như một con thỏ trắng ở giữa rừng già phó mặc cho kẻ thù, lúc nào cũng sẽ bị nuốt chửng.

Là do chính hắn đã chọn anh làm con mồi, là hắn để anh còn sống, nên anh mới được phép ngang ngược xông vào cuộc đời hắn làm càng. Đến ngày nào đấy con chuột nằm trong vuốt mèo bị vờn chán, nhẹ nhàng quặp một cái đã có thể tước đi mọi quyền lợi. Cá đã nằm trên thớt, mặc người an bài, bất lực đến cùng cực.

Vòm trời hôm nay chưa phải là đẹp nhất, nắng không đủ vàng để sưởi ấm, cũng chẳng xanh để vẽ nên thơ ca, đơn điệu đến nhạt nhẽo, chút se se lạnh thấm qua xúc cảm, phủ một màu trắng trong veo đủ để khiến lòng người quang đãng.

Anh muốn thử, thử bước qua vùng an toàn, không ngần ngại tiến về phía chú báo hoang dã kia.

Một lần trong đời liều mạng, chỉ giữ lại cho mình một phần, chín phần còn lại dùng để tỉ mỉ xây dựng lồng giam hoàn mỹ, chăm chút dành cho nó những thứ dịu dàng nhất.

Lộ Nghiêu nuốt khan, từng bước chậm rãi lao về phía trước, xông vào vùng cấm địa, lì lợm đến đáng yêu.

Đi qua đám người A Đấu dám giở giọng sếp lớn bảo ban bọn họ, "Tập luyện chăm chỉ vào."

Kiều Sở Sinh từ giây phút Lộ Nghiêu đạp qua bậc cửa hắn đã khó bỏ qua sự tồn tại này. 

Với sự hiện hồn bất ngờ ghé thăm này trong mắt Kiều Sở Sinh ngược lại không có điểm nào ngạc nhiên, như đã đoán trước Lộ Nghiêu sẽ tới.

Thoáng dừng lại động tác, khẽ nhăn mày, chỉ là trong vài giây đã trở lại bình thường, nghiêng đầu nhìn theo nơi Lộ Nghiêu xuất hiện, vậy là cậu nhóc đã ra sân tập huấn rồi mới tới đây.

Sau đó xem như không nhìn thấy tiếp tục tập luyện, đợi người chậm chạp vác thân đi đến chỗ hắn.

"Ỏ~" Vòng tới chỗ Kiều Sở Sinh, Lộ Nghiêu còn giở thói lưu manh huýt sáo thổi một cái. Vỗ vỗ tay tấm tắc khen ngợi cho cơ thể tuyệt hảo của hắn.

Nhấc mắt nhìn Lộ Nghiêu giả một bộ lưu manh, hắn coi như trẻ nhỏ pha trò vui mà dựa vào bệ tường nhìn anh.

Búng tay ra lệnh cảnh cáo cảnh viên không được mất tập trung, rồi lại âm thầm liếc mắt ra hiệu với A Đấu dẫn người kéo xa khoảng cách chỗ tập với hắn.

Say đấy hắn xem như Lộ Nghiêu vô hình đứng thẳng người quay trở lại đấm bốc.

"Như thế nào, tìm tôi có việc gì à?" Kiều Sở Sinh biết rõ còn hỏi.

Lộ Nghiêu đang ngây ngẩn ngắm tấm lưng trần đẹp đến muốn cắn của hắn. Hõm lưng thẳng tắp xoáy sâu tạo thành đường rãnh phân chia rõ ràng, thắt lưng eo ôm sát không có mỡ thừa đoàn chừng bằng một vòng tay siết chặt của anh, quần dài kéo trễ xuống ngang hông hiện ra hai xoáy lưng kích thích lòng tò mò muốn khai phá.

Giữa vùng đất bạt ngàn, ấy vậy xuất hiện một đạo đường chém nhạt màu chếch ngang vai, điểm tô sự hoang dại của gã đàn ông quyến rũ này, từ đấy bắt đầu chằng chịt những vết sẹo lớn nhỏ, chồng chéo dài thườn thượt lên nhau chảy dọc khắp khung xương hoàn hảo, chấm bút phá khiến nhãn thần đau xót đắm chìm.

Đặc biệt thứ khiến anh lưu tâm chính là trên dưới Kiều Sở Sinh gần như không có điểm nào lành lặn ít nhất cũng phải trên năm sáu dấu tích, nhưng bên bắp tay phải hắn nhẫn mịn chỉ có một vết sẹo duy nhất.

Dấu tích để lại thật khó để người xác định là từ loại vũ khí gì tạo nên, xung quanh lồi lên thành cái khung hình tròn, ở giữa trũng xuống như miệng hố núi lửa. Đi ngược với khi bị đạn bắn thông thường, vết sẹo kéo lan ra tạo thành cái hồ lớn kéo dài ra, cảm giác là viên đạn bắn ra sau khi tiếp xúc với da thịt thì lần thứ hai phát nổ khiến vùng miệng bị toác ra, gia tăng mức độ sát thương.

"Tam Thổ?"

Lộ Nghiêu bị tiếng cười trầm thấp trêu ghẹo của Kiều Sở Sinh đánh vỡ tâm tư hồi hồn, "Hở?"

Kiều Sở Sinh mất một lúc vẫn không thấy người ư hử gì, quay đầu ra nhìn mới biết là người ta đang nhìn mình đến thất thần, khó khăn giữ cơ mặt không giương cao chọc cho Lộ Nghiêu thẹn thùng.

Đứng đắn lập lại câu hỏi lần thứ hai, "Tìm tôi có việc gì thì mau nói?"

Lộ Nghiêu ấp a ấp úng nửa ngày cuối cùng chỉ nói ra một câu, "Gần, gần đây không có vụ án nào sao?"

"Không có." Kiều Sở Sinh hoàn toàn đình chỉ động tác, xoay ngang đối diện với Lộ Nghiêu, hai hàng lông mày nhướng cao nghi hoặc với anh.

"Cậu gần đây thiếu tiền à?"

Đứng gần anh mới phát hiện trên vai Kiều Sở Sinh còn có một nốt ruồi nha. Nhìn nhìn cái đống cơ bắp đó đi, thiệt là ngứa tay mà.

Lộ Nghiêu ngượng ngùng thừa nhận chính mình không còn tiền, đành uyển chuyển đánh lạc câu trả lời: "Anh đừng có luôn là án giết người mới tìm tới tôi! Có vụ trộm cắp hoặc buôn bán phụ nữ, trẻ em gì đó, cũng giao cho tôi đi."

"Anh chỉ cần trả lời tôi biết, anh có phải hay không thiếu tiền." Kiều Sở Sinh kiên nhẫn lặp lại, ánh mắt không thèm che giấu vui vẻ khi người gặp nạn.

Đã túng thiếu đến mức không dám kén cá chọn canh, chê ỏng chê eo như mọi khi, nhìn có chút tội, nhưng không để tên nhóc con này chịu chút khổ thì làm sao có cảnh tượng đặc sắc hôm nay.

Lộ Nghiêu không tình nguyện, giọng ỉu xìu thừa nhận, "Trong vòng 3 ngày tôi cần phải trả tiền thuê nhà. Lần này thật sự không thể kéo dài thêm được nữa."

"Tiền trước đấy tôi đưa cậu đâu?"

"Xài hết rồi." Lộ Nghiêu ngắn gọn đáp lại, sau đó giương ra nụ cười ngây thơ vô tội.

Anh không có gan trả treo với hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm oán trách, "Đã từ bao lâu rồi chứ."

Kiều Sở Sinh nghe thấy nhưng không thèm bắt tội anh. Đống đồ mỹ nghệ chất đầy ở nhà là của ai đây. Ai đời đã thất nghiệp còn lớn gan tiêu xài hoang phí, còn ở đây đổ lỗi cho hắn cái gì.

Lưỡi đá quai hàm tỏ ra khó xử, sau đấy lật mặt hiểu rõ cười nói: "Nếu không, hay là thế này đi. Cậu cứ dứt khoát lấy cô ấy đi. Như vậy nửa đời còn lại cậu đều áo cơm vô ưu rồi."

Lộ Nghiêu nghe thấy cao kiến này tức giận đến chết khiếp, ngẫm nghĩ hồi lâu bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

"Hay là anh lấy chị ấy. Sau đó anh nuôi tôi, thế có được không?"

"Nếu không, anh nuôi tôi đi. Kiều Tứ Gia anh thiếu gì tiền, thêm một cái miệng như tôi đã là gì. Như vậy nửa đời sau của tôi cũng không cần phải lo lắng tới chuyện cơm ăn áo mặc nữa, đúng không?"

Kiều Sở Sinh từ lúc ra đời lăn lộn đến giờ lần đầu mới được nghe cái kiểu tính toán trời đánh này của Lộ Nghiêu.

Quả thực khâm phục đến chắp tay câm lặng. Hạn hán ngôn từ, mím môi thành một đường cong, bất lực cười không nổi với anh, vỗ tay khen ngợi, ăn gì mà khôn như vậy, "Giỏi đấy. Nói hay lắm! Nói như vậy thì khác nào tôi lấy cậu."

Kiều Sở Sinh cúi đầu tháo băng đa trắng quấn quanh bàn tay, nhấc nửa mày quan sát Lộ Nghiêu, biểu cảm công tử phong lưu trêu đùa con cái dân lành, "Hay chi bằng cậu gả luôn cho tôi đi. Như vậy nhanh gọn hơn nhiều."

Lộ Nghiêu tỏ ra suy xét, có điểm xem như miễn cưỡng chấp nhận hùa theo hắn, "Cách này....ừm....xem ra không tồi."

Bộ dạng đứng đắn sẵn sàng làm ra một việc hệ trọng, nghiêm túc nhìn Kiều Sở Sinh, dứt khoát nói: "Nếu anh chịu, chúng ta bây giờ lập tức đi lãnh chứng kết hôn."

Kiều Sở Sinh khinh bỉ hừ lạnh, có điểm tức giận muốn mắng Lộ Nghiêu, "Thứ này mà cũng mang ra đùa giỡn cho được."

Lộ Nghiêu bĩu môi xem thường, khoanh tay đợi người giải quyết chuyện còn dở dang của mình.

"Đứng đây đợi tôi, tôi đi mặc lại áo. Xem bộ dáng đáng thương này của anh, tôi sẽ rộng lượng mời anh ăn một bữa cơm, được chưa?" Cũng không đề cập gì tới vấn đề cơm áo gạo tiền anh vừa hỏi.

"Đi thôi." Lộ Nghiêu nghe tới ăn là sáng mắt, sốt sắng quay người muốn đi, bỏ ngoài tai lời Kiều Sở Sinh nói.

"Để tôi mặc áo đã chứ!" Kiều Sở Sinh gác tay trên bao cát, chống nạnh, nhăn mày giữ lại cái tính khí đang phấn khởi kia.

"Không cần, anh cần gì mặc áo nha."

"Chắc chưa?" Kiều Sở Sinh ý vị không rõ nhướng mày hỏi lại, biểu tình dự cảm chẳng có gì tốt lành.

"Anh xem thân hình đẹp thế này, còn cần mặc áo làm gì."

Lộ Nghiêu là con lợn ngốc không một chút cảnh giác, còn không sợ chết dẫn lửa lên thân đùa giỡn.

"Dáng người không phải tốt như vậy." Nói Lộ Nghiêu còn đi lên sờ soạng một phen đến nghiện tay, hết vuốt ngực, rồi lại bóp bóp bắp tay Kiều Sở Sinh, đôi tay mềm mại như rắn nước chuồn ra sau lưng, đầu móng tay cào nhẹ qua nốt ruồi trên vai, trượt dần xuống dưới còn như vô tình chạm đến những vết sẹo sau lưng hắn.

Kiều Sở Sinh ban đầu để anh tự do làm loạn dở trò biến thái với mình, chỉ là đến khi bị chạm tới những vết tích lồi lõm dọc sống lưng ánh mắt còn đang đùa giỡn phong tình chợt cứng lại, thình lình một phen đẩy tay Lộ Nghiêu ra, giọng điệu có điểm không vui, "Anh tay thành thật chút, nếu là không muốn giữ, tôi liền giúp anh chặt bớt."

Lộ Nghiêu hậm hực dừng tay, keo kiệt như vậy, anh mới sờ được một chút. Nhưng anh càng nghĩ càng không đúng, Kiều Sở Sinh như thế nào biết chuyện Vân tỷ nói muốn cùng mình kết hôn?

Chẳng lẽ hắn vẫn luôn ở bên ngoài chế giễu?!!!

Nghĩ đến đây Lộ Nghiêu quả thực sắp bị Kiều Sở Sinh chọc tức chết rồi, làm gì có bạn cùng phòng tương thân tương ái yêu thương lẫn nhau, chỉ có nam nhân mỗi ngày chỉ biết chê cười anh thôi!

Không cần ăn cơm của hắn, Lộ Nghiêu nghĩ đến đây, xoay người giận dỗi muốn đi.

Mới vừa đi được hai bước, liền nghe thấy bụng của chính mình ọc ọc kêu ầm lên.

Hứ, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt. May cho hắn là đúng lúc anh đang đói bụng, chờ lát nữa, anh nhất định đem hắn ăn đến phá sản.

Mặc dù trong bụng chửi thầm Kiều Sở Sinh, ở ngoài trưng ra ánh mắt nai con chuẩn bị quay đầu là bờ. Không sớm không muộn đụng phải A Đấu còn để thân trần trong tay còn cầm một tập hồ sơ, vội vã chạy tới đưa cho Kiều Sở Sinh ở trong sân vẫn chưa kịp mặc lại áo.

Hắn tiếp nhận mở ra, hơi nhăn mày gọi một tiếng, "Tam Thổ."

"Hả?", Vừa nghe thấy hai chữ "Tam Thổ" xuất ra khỏi miệng Kiều Sở Sinh, Lộ Nghiêu cứ thế chút giận dỗi kia thoắt cái bay mất, vui vẻ đáp lại.

"Không phải anh đang thiếu tiền sao, có việc cho anh làm rồi này. Lại đây." Hắn ngay cả ngẳng mặt kiểm tra cũng không cần, vẫy tay gọi người như chắc chắn anh nhất định sẽ không từ chối.

Lộ Nghiêu dạ vâng ngoan ngoãn, hai chân bước nhanh vòng về đứng bên cạnh Kiều Sở Sinh.

Hắn đưa cho anh tập hồ sơ đã được tháo niêm phong, thở hất ra ổn định lại hơi thở vừa vận động cao, giản lược vấn đề nói với Lộ Nghiêu:

"Đường Á Đức có một căn nhà cũ bị cháy, có một nữ họa sĩ bị chết cháy. Bức tranh này là bức tranh mà cô ấy vẽ khi còn sống. Tên là "Nụ hôn của lửa". Theo lời kể của nhân chứng, lúc bốc cháy cô ta cũng chưa chết, trong lúc cứu hỏa mới bị thiêu chết."

Lộ Nghiêu mở ra hồ sơ lật đi lật lại mấy tấm hình: "Sao nhìn cứ giống nhau thế nhỉ?"

"Tôi đã hỏi thăm rồi. Tác phẩm của cô ấy về cơ bản đều là phụ nữ khiêu vũ trong lửa. Bởi thế tôi nghĩ rằng việc này có uẩn khúc."

"Chắc chắn có uẩn khúc." Lộ Nghiêu giây trước còn phấn khởi chắc nịch đồng tình với Kiều Sở Sinh, giây sau đã lật mặt âm dương quái khí nghi vấn, "Sao tôi cảm thấy mấy chuyện có liên quan đến phụ nữ, thám trưởng Kiều đặc biệt nhạy cảm thế nhỉ. Ngay cả hiện trường còn chưa đến đã biết là có uẩn khúc".

Nói vừa dứt khỏi câu đã xoay người đi, nhưng chuẩn bị dịch chân bước thêm bước thứ hai đã quay trở về, "Thám trưởng Kiều, tôi thấy anh vẫn nên mau chóng mặc áo vào đi. Để vậy làm gì chứ, hay lắm sao."

Không kịp để người đằng sau kịp phản ứng thì mông đã ngúng nguẩy kiêu ngạo đi ra ngoài.

Kiều Sở Sinh vẫn đứng đấy vẫn chưa hiểu sự tình gì vừa diễn ra, rốt cuộc tên nhóc này lại bị làm sao vậy.

Nghiêng đầu khó hiểu với A Đấu vẫn đang đứng gần đấy, đã có ai chọc giận cậu ta à.

A Đấu buông tạ không biết nói gì hơn, đồng dạng khó hiểu nhún vai, tập hợp anh em chuẩn bị đến hiện trường.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com