TruyenHHH.com

Dong Nhan Dan Quoc Ky Tham Kieu So Sinh Lo Nghieu Odnoliub

Chi nhánh phân cục Ấp Bắc.

Bọn họ vừa bước xuống xe đã có hai nhân viên cảnh sát đợi sẵn nhanh nhảu chạy tới chào đón, trong đó có một người Anh niềm nở dõng dạc hô lớn chào Kiều Sở Sinh "Good morning, Sir". (Chào buổi sáng, Sếp.)

Lộ Nghiêu đang bát quái với Kiều Sở Sinh bị làm cho giật mình, cụt hứng quay qua khó ở phun tào với người ta, "Good morning? What nonsense!" (Chào buổi sáng? Chào cái đầu anh ấy!)

Anh ta cũng không một chút nể nang chửi lại: "Watch your mouth!" (Cẩn thận cái miệng của anh đó.)

Lộ Nghiêu hai tay đút túi quần , không sợ trời không sợ đất, hất đầu nghiêng nửa thân trên về trước đanh đá đáp trả, "Bite me!!" (Ngon thì nhào vô mà cắn!!)

"Shut up!" Kiều Sở Sinh đanh giọng chen ngang chặn đứng khí thế đối phương còn muốn mở miệng đốp chát với Lộ Nghiêu, nhíu mày bất mãn với thái độ chào hỏi của viên cảnh sát, liếc mắt cảnh cáo đánh phủ đầu nhân viên cảnh sát còn lại muốn dịch chân đi lên bảo vệ đồng đội.

Rồi bất lực quay qua nhìn bộ dạng chợ búa mới học được từ đâu của Lộ Nghiêu, nén cười không trêu chọc, chỉ được cái miệng là giỏi thôi. Tình hình ra sao còn chưa nắm rõ đã vội giở thói giang hồ trên địa bàn người khác, đụng chuyện thì co giò trốn trước thoát thân.

Ghé sát lại bên tai nhỏ giọng dụ dỗ Lộ Nghiêu còn đang hổ báo cáo chồn, "Một lát vào hiện trường cho anh hành bọn họ đủ. Khiếm tốn chút đi."

Lộ Nghiêu được hống dễ chịu mới dịu ngoan gật đầu đã hiểu, "Ò~". Lui lại đứng sát sau lưng Kiều Sở Sinh làm thiếu niên an tĩnh hiểu chuyện.

Một cảnh viên khác đứng kế bên vừa rồi còn muốn tiến lên giúp anh em mình ra uy, thấy không được lợi lọc gì còn chọc giận ông thần lớn kế bên, vội lên tiếng xởi lởi đánh tan sự ngượng ngập xem như chưa có chuyện gì chào hỏi, "Thám trưởng Kiều, vinh hạnh."

Kiều Sở Sinh lười dài dòng lê thê, đề cập thẳng, "Nói về vụ án đi".

Viên cảnh sát nhanh nhẹn đứng ra kể, "Mười giờ tối qua, chúng tôi nghe thấy tiếng súng nên lập tức xông vào. Phát hiện trưởng phòng Thẩm chết ở trong phòng."

Người cảnh sát đại khái kể lại tình hình tối qua. Lộ Nghiêu thấy có điều bất thường, lên tiếng cảm khái: "Mười giờ vẫn chưa tan làm à? Cũng vất vả quá đấy."

Sau đó liếc mắt thâm tình nhắm mũi giáo về phía Kiều Sở Sinh, ở đây cũng có người vất cả đến mức cả tuần không thấy đâu.

"Đúng vậy. Dạo này công việc nhiều, nên tuần này trưởng phòng Thẩm thường xuyên ở lại tăng ca, nửa đêm canh ba mới về nhà."

Kiều Sở Sinh né tránh ánh nhìn như đạn bắn kia, đánh giá người đang nói chuyện với hắn, xét lướt hàm cảnh xem ra là đội phó, gật đầu đại khái đã hiểu tình hình: "Thi thể đâu?"

"Ở bên này."

Kiều Sở Sinh hất đầu ra lệnh cho bọn họ đi trước dẫn đường.

"Mời đi bên này."

Một đường dẫn lên lầu hai Kiều Sở Sinh đi ở phía trước, Lộ Nghiêu dẫm theo ngay sát phía sau lưng chưa từng cách xa qua một bước, viên cảnh phó bước chậm hơn Kiều Sở Sinh không quả nửa bước cung kính dẫn đường.

"Sở trưởng đã đợi ngài từ sớm, đang chuẩn bị trà ở phòng bên cạnh. Sau khi dẫn ngài tới hiện trường, ông ấy muốn mời ngài qua thử loại trà mới."

Bọn họ rẽ trái, đi tới căn phòng cuối dãy hành lang Kiều Sở Sinh đến tận lúc này mới mở miệng nói chuyện, "Trước và sau khi vụ án xảy ra có phát hiện kẻ đáng nghi nào không?"

"Không có."

"Lúc đó trời rất tối, nếu thật sự có người chạy trốn vậy cũng khó nói." Lộ Nghiêu ngay lập tức phản bác đáp án.

Viên cảnh phó nhanh chóng giải thích tình hình lúc ấy, "Không thể. Có người canh cửa mà, hơn nửa cửa sổ bên trong và bên ngoài phòng của trưởng phòng Thẩm đều đóng, hung thủ không thể chạy ra bên ngoài."

"Có ai động vào thi thể chưa?" Lộ Nghiêu hỏi tiếp.

"Không có. Sau khi thông báo cho người cảnh sát trung ương, sở trưởng bảo chúng tôi niêm phong, bảo vệ hiện trường."

"Đến rồi." Dẫn bọn họ đưa tới hiện trường vụ án, viên cảnh phó có chút sợ sệt khi đi vào, đưa tay e dè nói, "Mời vào bên trong."

Lộ Nghiêu còn tập trung nghe cảnh viên kể sơ lược, vừa mới tới cửa theo cánh tay anh ta chỉ dẫn nhìn qua thấy trạng thái người chết không khỏi giật mình trợn mắt hít ngược một hơi.

Vội quay mặt hướng khác không nỡ nhìn thi thể, vì giữ thể diễn cường ngạnh như không có việc gì lon ton dí theo phía sau Kiều Sở Sinh vào trong. Người này cũng quá không biết tốt xấu còn dám đứng lại gần, cong lưng quan sát kĩ vết chém. 

Nạn nhân đầu đứt lìa, vết thương qua đêm đã trương lên lòi hết cả dây mợ bên trong ra, thiếu chút nữa hù anh một phen lặng tim.

Vội tránh ra xa giả bộ nhìn đông nhìn tây quan sát xung quanh phòng, khỏi cần nói, anh đã phát hiện thấy thứ tốt.

"Wow...." Lộ Nghiêu cảm thán xong, xem đây cứ như sân nhà không ngần ngại mà mắt sáng quắc thẳng tiến mục tiêu.

"....Máy hát đĩa kiểu mới nhất, trên thế giới chỉ giới hạn có một trăm cái." Miệng thì đang nói nhưng tay đã động thủ trước mở máy quay đĩa, căn phòng đang có người chết nhanh chóng chìm trong giải điệu trầm bổng dồn dập như đánh trận, "Âm thanh này thật là hay đến mức tai tôi muốn say luôn."

Kiều Sở Sinh đang ở bàn làm việc kiểm tra nghe được tiếng nhạc, bản năng đầu tiên làm là quay đầu tìm kiếm đứa nhóc mình mang theo, không nằm ngoài dự đoán người dám gây rối ở hiện trường. 

Không ngoan ngoãn nghiêm túc làm việc công lại lơ đãng làm việc riêng.

Hắn bước nhanh vòng đi qua, không một chút nâng niu đẩy tay cần tắt đi máy quay đĩa. Nghiêm mặt nhìn anh nhắc nhở, " Đi xem thi thể đi."

Hắn có khác nào đi trông trẻ, suốt ngày đi lo một thanh niên trưởng thành to xác ham chơi quên chính sự.

"Tôi xem rồi." Ai ngờ Lộ Nghiêu cũng không ngẩng đầu, cúi mặt nhìn vào nơi khác nhỏ giọng nói.

Kiều Sở Sinh nhận thấy được điểm dị thường, do dự dò hỏi: "Chắc không phải anh bị máu dọa sợ đó chứ?"

"Sao có thể! Tôi đạt điểm tuyệt đối môn giải phẫu chính khóa đấy."

Lộ Nghiêu không chịu nổi nhất là mất mặt trước người khác. Nghe Kiều Sở Sinh nói như vậy anh lén đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, cảm thấy việc mình sợ máu khiến bản thân rất mất mặt, đương nhiên không chịu yếu thế, lập tức đứng dậy đáp trả.

"Vậy anh nhìn đi." Kiều Sở Sinh biết điểm này khích tướng thành công, trực tiếp nói xong thì về lại nơi thi thể ngồi. 

Tự thấy bản thân bị Kiều Sở Sinh bẫy, đã lỡ mạnh miệng cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cũng chỉ có thể căng da đầu hướng phía trước tiến lên.

Làm bộ trấn định thong dong tới trước bàn làm việc, chỉ thoáng qua anh đã bị máu trên thi thể làm cho hoa mắt.

Nhắm mi điều tiết quay đầu, buổi sáng còn chưa ăn gì nhưng trong bao tử đã bắt đầu cồn cào không ngừng hướng lên trên cuồn cuộn, kết quả nhịn không nổi nữa, vọt ra khỏi phòng, chống tay bên bệ cửa sổ điên cuồng nôn khan.

Kiều Sở Sinh lo lắng cũng đi theo ra tới, thấy Lộ Nghiêu xanh tái mẹt, trán lấm tấm mồ hôi khó chịu, chấp nhận sự thật đứa trẻ này ngoài nhát gan còn sợ máu.

Hắn đứng ở phía sau vuốt nhẹ lưng Lộ Nghiêu, làm anh có thể dễ chịu hơn một chút. Vươn tay đẩy mạnh mở ra cửa sổ, không khí sạch sẽ bên ngoài nhanh chóng tràn vào khoang phổi, giúp Lộ Nghiêu giảm bớt mùi máu tanh bị giam giữ.

Trong lòng rõ ràng đã loạn cào cào, ngoài miệng lại không buông tha châm chọc.

"Sắc mặt anh không tốt lắm nhỉ, có phải anh thấy không khỏe không? Chẳng phải người nào đó vừa rồi còn nói với tôi mình đạt điểm tuyệt đối tiết giải phẫu sao? Như thế nào hiện tại nôn thành như vậy?" 

"Lần sau nếu không được liền phải nói tôi biết, đừng cậy mạnh thể hiện." Những câu sau không khó để nhận ra Kiều Sở Sinh thế nhưng cố tình nhẹ giọng dỗ dành hài tử.

"Lâu lắm không tiếp xúc với bàn giải phẫu.....Có chút không quen." Lộ Nghiêu ngượng ngập nói giảm nói tránh đi sự tình.

"Có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?"

"Vừa rồi chưa chuẩn bị nên không kịp thích ứng thôi. Tôi hiện tại ổn rồi." Nói liền đứng thẳng lưng ưỡn ngực oanh liệt vào cửa.

Nhìn Lộ Nghiêu một bộ dáng bướng bỉnh, hắn cố gắng không kéo cong khóe miệng, từ trong túi áo móc ra một khối khăn tay: "Lau đi. Bên trong không cần nhìn nữa, giao cho bên khám nghiệm tử thi được rồi."

Nói xong, Kiều Sở Sinh lại hướng bên trong phân phó, "Đem thi thể nâng đi!"

Lộ Nghiêu bên này cầm lấy khối khăn tay trắng phau thêu họa viền đen luyến tiếc không dùng, cuối cùng nhét trở vào túi áo khoác mình.

 Cảnh viên nâng thi thể lướt qua chỗ Kiều Sở Sinh đợi hắn phất tay ra lệnh.

"Đi đi."

Lúc nâng qua vị trí Lộ Nghiêu, anh giữ bọn họ muốn thử sức lần nữa, mở ra vải che nhìn qua vết thương chưa được bao lâu đã bắt đầu hoa mắt.

"Nâng đi." Kiều Sở Sinh không đợi người phản ứng hạ lệnh dứt khoát khiêng khỏi phòng.

Thấy thi thể được nâng đi, lúc này Lộ Nghiêu mới không cần e dè, rốt cuộc có thể tiến vào hiện trường cẩn thận tìm tòi chứng cứ, lần này anh liếc mắt một cái liền phát hiện thấy tin tức trên bàn .

Kiều Sở Sinh lấy kinh nghiệm xét qua bề mặt vết chém đợi Lộ Nghiêu đi tới nói: "Vết thương phần gáy trơn nhẵn, xuống tay chặt không chút do dự. Nhìn vào vết dao, có lẽ là do người có kinh nghiệm làm."

"Là Đao phủ."

"Anh lại biết rồi à?" Kiều Sở Sinh ngạc nhiên xác định lại, không thể tin được lần này có thể phát hiện thủ phạm nhanh như vậy.

"Anh ra ngoài không mang theo mắt à?!" Lộ Nghiêu chỉ vào mặt bàn loang lỗ máu xuất hiện một tệp hồ sơ.

Kiều Sở Sinh lia mắt quanh thân Lộ Nghiêu như rada cho anh một cái liếc cảnh cáo thu liễm thái độ, đứng ở đầu bàn ngó mắt xuống dưới nhìn nội dung ghi trên giấy, "Vụ án đao phủ giết người liên hoàn, dân quốc năm thứ tư."

Ngẩng đầu trao đổi với Lộ Nghiêu, "Một vụ án cũ từ hơn mười năm trước."

Lộ Nghiêu làm vẻ mặt đứng đắn phân tích, "Trong tay nạn nhân có súng, trên trần nhà có vết đạn, có cảm giac nạn nhân phát hiện ra trên trần nhà có thứ gì đó. Khi giơ súng lên bắn, đầu của nạn nhân lập tức bị chặt."

Kiều Sở Sinh theo hướng tay của Lộ Nghiêu nhìn lên trên trần hỏi, "Trên trần nhà thì có thể có cái gì được chứ?"

"Quỷ đó."

Lộ Nghiêu dùng biểu tình nghiêm trọng hù dọa nói ra đáp án làm ai cũng tin sái cổ, chỉ riêng hắn nghe xong đánh mắt liếc đi nhìn chỗ khác, rõ chán, từ nãy giờ nghiêm túc như vậy cuối cùng chỉ biết đùa giỡn, muốn bị đánh mà.

Vừa nghe đến bọn họ thảo luận đến chuyện này, bên cạnh viên cảnh phó liền bắt đầu thao thao bất tuyệt kể cho họ nghe vụ án đao phủ năm đó, "Anh cũng cho là như vậy sao?"

"Nếu không thì sao? Ruồi, ong, muỗi, chim, đều không thể nổ súng trong sở cảnh sát được. Anh cũng nhìn thấy con ma đó đấy."

"Tôi không nhìn thấy. Nhưng tôi nghe nói, mười năm trước trưởng phòng Thẩm bắt được hung thủ của vụ án đao phủ giết người liên hoàn nên mới được làm cảnh sát, trước đây ông ấy chỉ là tuần cảnh."

Nguyên lai trưởng phòng Thẩm nhờ thông qua bắt được hung thủ của vụ án đao phủ giết người, mới được thăng lên làm cảnh sát, từ sau lúc đó mới có được như hôm nay. Nghe giọng điệu xem ra có rất nhiều người không phục với vị trưởng phòng Thẩm này.

Kiều Sở Sinh thấy được điểm có thể khai thác lên tiếng cắt ngang chặn bát quái của bọn họ: "Vậy anh nói lại tình hình lúc đó đi."

"Dân quốc năm đầu tiên, lúc đó chẳng phải vừa bãi bỏ hình phạt chặt đầu sao. Ở Tùng Giang có một đao phủ tên là Vương Nhất Đao, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm. Ngứa tay. Nên đã liên tiếp giết chết mấy người, sau này bị trưởng phòng Thẩm đang đi tuần tra đêm bắt được. Trước khi hành hình, Vương Nhất Đao đã nói ở trên pháp trường, bảo rằng tương lai sẽ sống lại quay về báo thù. Lúc đó chuyện này rất ầm ĩ, còn lên báo nữa."

"Mười năm trước bị hành hình, bây giờ mới sống lại. Xem ra địa phủ còn bận rộn hơn cả dương gian." Lộ Nghiêu hào hứng với câu chuyện nửa bắt bẻ nửa hùa bình luận vài câu theo đám cảnh viên.

"Anh cũng tin vào điều này sao ?" Vị cảnh sát trẻ tuổi thấy cuối cùng cũng có người cùng quan điểm với mình thì sốt sắng làm thân.

"Anh cảm thấy, tại sao trưởng phòng Thẩm đột nhiên lại nhớ đến rồi xem tài liệu chứ?" Lộ Nghiêu tỏ ra bí hiểm hỏi viên cảnh sát kia, rồi quay qua nhìn Kiều Sở Sinh cười vô hại.

"Chắc chắn là nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ rồi."

Kiều Sở Sinh đứng giữa nãy giờ ánh mắt như nhìn mấy tên ngốc, đưa mắt chán ghét lia qua mấy tên cảnh sát ở đây nghe kể chuyện ma quỷ đến sợ xanh cả mặt, còn có tên cảnh phó đang không ngừng thao thao kể đây nữa.

Đặc biệt cậu nhóc mà hắn mang theo còn đang chơi đùa rất hăng say, gương mặt có chút bắt đắc dĩ muốn lên tiếng cắt ngang, nhưng suy tính sao vẫn là bảo trì im lặng đứng nhìn bạn nhỏ làm trò khỉ dọa người.

"Được rồi!" 

Đúng lúc này ngoài cửa xuất hiện một tiếng nói cắt ngang, thu hút sự chú ý Kiều Sở Sinh chuyển qua.

"Đừng suốt ngày ma với quỷ nữa. Nói bừa gì thế." Sở trưởng từ ngoài bước vào mắng cấp dưới, sau đó quay ra gật đầu chào hỏi, "Chê cười rồi."

Lộ Nghiêu giật mình im bật, dịch dịch người đứng sát lại gần Kiều Sở Sinh. Từ phía sau lưng đánh giá người vừa tới, quan sát từ thái độ chắc bẩm đây cái người môn sinh gì đó trong lời Kiều Sở Sinh.

Người vừa bước vào mặc cảnh phục có chút xộc xệch, dưới mắt có quầng thâm như mấy đêm đã không được ngủ. Rất được lòng cấp dưới, bình thường chắc cũng không phải loại thùng rỗng kêu to.

Khi ánh mắt anh ta dời qua nhìn về phía hai người họ lập tức trở nên hiền hòa, gật đầu với Kiều Sở Sinh thay lời chào hỏi.

Sau đó tự giới thiệu bản thân một chút liền dưới ánh mắt ngơ ngác của Lộ Nghiêu nhanh chóng mang Kiều Sở Sinh đi hàn huyên, thân thiết tươi cười thiếu điều quàng vai bá cổ rời đi cùng hắn.

Lộ Nghiêu tự nhiên cảm thấy tên này anh nhìn không thuận mắt chút nào.

"Anh đừng làm nữa. Lát nữa em sẽ đi liền."

Trong văn phòng sở trưởng, Kiều Sở Sinh ngồi trên ghế đôi chân dài vắt chéo, ngả lưng thư thái dựa ra sau nhìn quanh bốn phía phòng làm việc.

Sở trưởng tận tâm pha trà phía trước, mang thành phẩm đến đặt trên bàn, "Nhớ cậu thích uống trà, tôi còn đặc biệt mang tới loại trà hảo hạng này. Thử xem, vừa ý không."

Anh ta ngồi xuống ghế đối diện, tìm điểm chung giữa cả hai bắt đầu khơi gợi tình cảm anh em, "Sức khỏe của lão gia vẫn tốt chứ?"

"Vẫn rất tốt, ít ra lần này ông ấy không có nhịn đói." Kiều Sở Sinh giữ nguyên tác phong không một chút nể mặt.

Sở trưởng đã quá quen nở nụ cười, muốn vỗ nhẹ vai Kiều Sở Sinh như một động tác thân thiết giảm đi lúng túng, nào ngờ hắn đúng lúc nhấc lên chén trà vừa hay né được. Bàn tay giơ ra giữa không trung ngượng ngùng để xuống ghế.

"Người anh em, tôi làm phiền cậu rồi."

"Không có gì." Kiều Sở Sinh thưởng lòng trà nhàn nhạt trong xuống tận đáy thâm sâu nói thêm, "Đừng có lần thứ ba là được."

Sở trưởng bị hắn nhắc đến khó xử, hắng giọng vào chuyện chính, "Cậu nói xem vụ án này cũng thật kì quái quá nhỉ. Khi phát hiện ra thi thể, cửa sổ trong phòng đều bị khóa trái, ở cổng còn có cảnh vệ, trên lối đi còn có tôi và cảnh sát viên. Tuyệt đối không thể có người chạy ra từ trong phòng."

Kiều Sở Sinh nhấp thử qua môi liền ngay sau hạ tách trà, "Đã kiểm tra cửa bí mật, đường hầm chưa?"

"Chắc chắn là không có." Sở trưởng suy nghĩ một lát liền bổ sung một câu, "Hay là cậu cử người kiểm tra kỹ lại xem."

Kiều Sở Sinh nghe được lời này sao còn không hiểu ý đối phương đang ám chỉ điều gì, hắn huỵch tọet đâm bể lời bóng gió của anh ta, "Tôi đã tự thân tới đây, anh còn muốn đòi hỏi nghi kỵ điều gì. Nghĩa phụ đã lên tiếng dặn dò người làm con còn có thể làm trái sao."

Ngay tiếp duỗi giọng tường thuật, "Ông ấy đã nói vụ án này phải phá cho bằng được. Không được để ảnh hưởng đến con đường làm quan của anh."

Sở trưởng thở ra một hơi dài trút được gánh nặng, tự cảm thán "Vẫn là lão gia tốt với tôi", lại hướng Kiều Sở Sinh cảm kích, "Kiều Tứ Gia, khiến ngài vất vả rồi."

"Đều là người mình cả."

Ngoài miệng thì nở nụ cười nhưng bản năng cảnh giác nhạy cảm vẫn còn đấy đánh hơi được loài ngoại tộc, khóe mắt kéo cao ý cười châm biếm không quá rõ rệt nhìn anh ta.

Đến lúc Kiều Sở Sinh quay lại hiện trường vụ án, đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong liền phát hiện Lộ Nghiêu một bên đang vô cùng hăng say mày mò cái máy phát đĩa, không mảy may phát hiện hắn đã quay lại.

"Cái quạt gió này rất đáng nghi." Lộ Nghiêu vừa sờ sờ nghịch nghịch cái máy quay đĩa vừa nói với viên cảnh phó.

"Ý anh là sao?"

"Nếu thân hình đủ nhỏ có thể chui ra từ chỗ cánh quạt."

"Không thể nào." Viên cảnh phó lập tức phủ nhận lập luận này từ Lộ Nghiêu.

"Tại sao?"

"Tối qua lúc tôi vào đây, quạt gió vẫn đang mở. Sau đó tôi thấy âm khí trong phòng quá nặng, nên mới tắt đi."

"Thế mới nói, tôi thấy lần này rất có khả năng là ma quỷ đến đòi mạng."

Lại bắt đầu rồi, nhìn ánh mắt lém lỉnh kia liền biết Lộ Nghiêu muốn thứ gì, Kiều Sở Sinh đứng ở cửa nhịn cười, khoanh tay nghiêng người dựa cạnh cửa, trống mắt lên xem nhóc quỷ tính toán muốn giở tiếp trò mèo gì.

"Phải không?" Viên cảnh sát trẻ sợ tái mặt, "Tất cả chúng tôi đều cho là như vậy."

"Mau trở về nói với các anh em của anh, người chết thảm là oán khí nặng nhất. Mau đến chùa xin mấy tấm bùa bình an, đặc biệt là những người bình thường có thù oán với ông ấy. Những người này dễ bị ác ma bám theo nhất. Mau đi đi."

Hù dọa xong, nhân lúc bọn họ đang loạn trí chuẩn bị phân phó mấy viên cảnh sát đem máy quay đĩa mang đi, mỹ kỳ danh rằng đây là vật chứng muốn mang về kiểm tra.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Tiếng nói phát ra đánh vỡ một loạt hành động nhốn nháo diễn ra trong phòng, chân dài sải bước cố tình chặn lại viên cảnh phó giúp Lộ Nghiêu khuân đồ, phất tay hạ lệnh anh ta đặt lại nó trở về vị trí cũ. 

Kiều Sở Sinh biết rõ ý đồ còn cố tình hỏi: "Anh lấy cái này làm gì?"

"Ơ, anh trở lại rồi!"

Lộ Nghiêu chớp nhoáng vui mừng chưa được mấy giây như nhận ra tình hình bất lợi với mình, ánh mắt không che giấu nổi hốt hoảng của kẻ làm chuyện xấu mở lớn, "Anh về từ lúc nào sao tôi không nghe thấy tiếng bước chân vậy chứ?"

"Từ lúc anh còn đang bận ngắm cái máy phát đĩa kia. Giờ thì nói cho tôi biết anh cần mang về làm gì?"

"Đương nhiên là mang trở về kiểm tra rồi. Thông qua lần khám nghiệm hiện trường này, tôi cho rằng, thứ đáng ngờ nhất trong căn phòng này."

Ngón tay còn chỉ đích danh tới, "....Chính là cái máy hát đĩa này."

Kiều Sở Sinh mím môi gật gật đầu tỏ ra biểu tình tôi hiểu rồi, nó rất đáng ngờ, "Đáng ngờ ở đâu?"

"Anh xem. Phong cách trang trí cái văn phòng này vô cùng quê mùa, không có phẩm vị gì cả. Nhưng cái máy hát đĩa này, theo tôi được biết nhập khẩu có giới hạn, cả Thượng Hải chỉ có không đến ba cái. Hơn nữa ông ấy nghe nhạc của Brahms. Brahms là gì anh biết không hở. Chính là....."

Còn chưa nói xong Kiều Sở Sinh đột nhiên từng bước, từng bước ép sát tới gần Lộ Nghiêu. Làm lời anh muốn nói ra tức khắc bay biến, hoảng sợ rụt rè nhích về sau.

Hắn được đà lấn tới, bên khóe môi trái nhếch cao khi thấy vành tai Lộ Nghiêu ửng đỏ. Một người bước tới một người lùi lại, thình lình lưng Lộ Nghiêu đụng phải vật cản, thân bị dồn sát đến cột nhà không còn đường lui.

Kiều Sở Sinh ngả người về trước, tay chống lên cạnh bàn sát bên tay trái khóa Lộ Nghiêu ở giữa, mặt lộ vẻ lưu manh nheo mắt ngậm ý cười, nhếch nhẹ mày hỏi, "Hửm? Là gì, anh nói thử tôi nghe."

Hai tay Lộ Nghiêu đặt dưới mép quần co chặt, nhìn gương mặt đường nét điêu tác hoàn mỹ phóng đại, yết hầu nam giới mạnh mẽ nửa lộ nửa giấu nhấp nhô dưới lớp vải cảnh phục kín kẽ cấm dục, dồn nén ý nghĩ đen tối đang ngày càng bạo gan. Chửi tục trong lòng một câu, rồi oán giận Kiều Sở Sinh thực biết khiêu khích sức chịu đựng của một gã đàn ông.

Lộ Nghiêu dịch tay lên trên, Kiều Sở Sinh nghiêng mắt để ý năm ngón tay tinh tế đặt trên vai mình, bất ngờ đẩy người xích ra, lách thân qua khe hở không bị chắn nhanh chân thoát khỏi, "Nói ra anh cũng không hiểu."

Nhẹ thở ra một hơi quay mặt đi, nhưng sau cổ ửng đỏ đã phản bội lại anh còn nhanh chóng lan rộng lên đến mang tai. Kiều Sở Sinh chưa có ý định vạch trần, tỏ ra không hay biết gì hỏi tiếp, "Cho nên là?"

"Cho nên nó rất kỳ quái, không phù hợp với thân phận cùng phẩm vị của nạn nhân, cái này nhất định có điểm đáng ngờ. Tóm lại trong quá trình suy luận, bất cứ vật chứng nào không phù hợp với thân phận của nạn nhân, đều là manh mối."

"Ồ~Vậy sao?"

Lộ Nghiêu nhìn vẻ mặt mạn bất kinh tâm trêu ngươi của Kiều Sở Sinh, hoa ngôn xảo ngữ điêu luyện không một chút thở nhanh chắc chắn nói: "Chính xác là như vậy. Cho nên tôi bắt buộc phải mang về nghiên cứu cho kỹ."

Sau đó liền muốn đậy lại nấp hộp nhạc, ai ngờ Kiều Sở Sinh đã phòng bị trước thoắt cái bắt bài đè lên bàn tay Lộ Nghiêu chặn lại.

"Anh bớt giở trò đi." Lực cổ tay giảm bớt tránh đè đau Lộ Nghiêu, nhìn đỉnh đầu cậu nhóc hí hoáy xoay chuyển muốn tránh thoát, trắng ra là tìm cách nào khinh hộp nhạc nặng trịch này trở về.

"Tôi cảnh cáo anh, đừng cản trở tôi phá án." Lộ Nghiêu ngoắc mắt trừng cái tay đang cản trở chính sự của mình.

"Gan lớn thật rồi, anh muốn cảnh cáo ai?" Thanh giọng trùng xuống không vừa ý nhắc nhở Lộ Nghiêu cẩn thận đừng có quá trớn chọc giận hắn.

Lộ Nghiêu lật mặt biết điều thu liễm bớt cái mỏ hỗn ba hoa chích chòe, chuyền tầm nhìn quanh căn phòng bản thân đang đứng trong sở cảnh sát, nhưng không có nửa dân quyền kiện cáo gì.

Mỉm cười hì hì cho qua chuyện, hai tay ôm khư khư lấy cái máy bộ dạng nhất quyết không buông tay.

"Anh đang cản trở quá trình tôi phá án đó, anh không muốn phá được án sao?"

"Đừng tưởng tôi không biết anh muốn làm gì." Một tay hắn giữ nguyên nấp ngăn cản, tay kia bắt lấy cái tay hư của Lộ Nghiêu lộng quyền lật trời, dám giương lên đánh bắp tay hắn.

"Bỏ tay ra, bỏ tay ra." Lộ Nghiêu chưa bỏ cuộc rút cái tay còn lại lên vỗ vỗ vào cái tay Kiều Sở Sinh đang giữ nấp hộp nhạc.

Kiều Sở Sinh vân đạm phong khinh nhả ra một câu thành công đánh vỡ ý tưởng của anh: "Cái máy hát đĩa này, là quà của lão gia tặng cho sở trưởng."

"Nga." Phỏng tay. Lộ Nghiêu phách rụt mười cái móng heo của mình tránh xa máy hát đỉa như nó dính phải ôn dịch.

"Hai hôm trước phó thị trưởng đến thị sát, lo sẽ ảnh hưởng không tốt cho nên mới để ở đây."

Nghe đến đó, Lộ Nghiêu liền héo. "Đây đều là cái cớ."

Kiều Sở Sinh thực lừa con nít, mấy thứ này muốn vào được Thượng Hải bắt buộc phải thông qua con đường hàng hải vận chuyển, không có dấu thông hành ai dám cho mở cửa. Người đứng tên những vật xa xỉ phẩm này chắc chắn ai cũng đều biết rõ, hắn muốn nói tới phó thị trưởng sẽ làm khó ai, Kiều gia, hay Bạch gia.

Sau đó không thèm đùa giỡn với hắn nữa, còn dám quay ra thống nhất xem thành đồng mình, "Thám trưởng Kiều, nào, giúp tôi đi, khinh cái này về."

Kiều Sở Sinh bất lực ngón trỏ đè thái dương, xoa trán bó tay, "Đại ca à, vụ án này thật sự rất quan trọng."

Lộ Nghiêu tỏ ra hiển nhiên trả lời ngơn ơ, "Tôi biết mà." Vụ án nào hắn chẳng nói như vậy.

Kiều Sở Sinh liếm môi dưới nén cơn cuồng phong cuộn trào, nghiền giọng, "Bây giờ anh thích cái máy này đúng không!"

"Ầm" Một kích đóng sầm nấp nhạc vang lên tiếng động lớn.

Giật thót tim, hít ngược ngụm khí lạnh, mục trừng khẩu ngốc khi nghe hắn làm ra hành động nộ khí. Trong bộ dạng nóng nảy của Kiều Sở Sinh Lộ Nghiêu xị mặt biết rõ tâm tư nhỏ của mình sắp bị cho ngâm nước rồi.

Nhìn đến bộ dạng anh như vậy, Kiều Sở Sinh không khỏi nhớ đến mấy bạn nhỏ không vòi được kẹo liền lăn ra ăn vạ, cuối cùng thì hắn vẫn phải nhường một bước, không đành lòng để Lộ Nghiêu chịu ấm ức, ma xui quỷ khiến nói:

"Hay là thế này đi. Anh phá được án, tôi thay mặt sở trưởng, đem cái máy hát đĩa này tặng cho anh."

"Có thật không đấy?" Lộ Nghiêu lập tức tươi rói cao hứng, còn đâu bộ dạng ủ rũ vừa rồi.

"Thật đấy." Kiều Sở Sinh nhẽ bẵng ra quyết định, "Vậy nên anh đi phá án đi."

Hắn cũng không nói tiếp ở dinh thự còn một cái đồng dạng chốc lát sẽ mang tới đây đánh tráo, nhìn xung quanh phòng đâu đâu cũng dính vài chấm li ti đo đỏ, với tay kéo Lộ Nghiêu tránh xa cái máy.

Lộ Nghiêu quay ra sau lưng ám chỉ mấy cái khuân đĩa nhạc, "Vậy những đĩa hát này......" lấp lửng nửa vời đưa đò.

"À~" Biết thế nào cũng được đằng chân lên đằng đầu, "Đều cho anh cả đấy."

Đạt được thương vụ béo bở, Lộ Nghiêu bộ dạng đắc thắng không thèm che giấu, chếch mi, nhếch bên khóe môi mỉm cười giảo hoạt.

Đang khi bản thân lâng lâng trong cảm giác chiếm được tiện nghi, bên vai hơi ấm vải vóc sát gần, hương thơm gần gũi thực tủy tri vị cận kề.

"Trong đêm trường tăm tối, em là ánh dương duy nhất tồn tại tôi mãi nhớ đến."

Kiều Sở Sinh lếch nghiêng thân, sượt sát cạnh vai, hơi thở nỏng bỏng quẩn quanh vờn đùa mỗi một tề bào căng cứng nhảy cảm, vươn nửa người ra sau tay cầm lấy đĩa nhạc đặt trong khuân, thanh âm vẫn đàm đạm bình thản giống như gió cuốn tuyết hoa tường thuật.

"Hả?" Đôi mắt to tròn của Lộ Nghiêu không dám xê dịch khỏi Kiều Sở Sinh.

"Ý nghĩa hai dòng đầu của bản Valse số 15 trong tuyển tập 39, là một bộ 16 điệu valse ngắn dành cho piano của *Johannes Brahms, nhà soạn nhạc người Đức. Được mệnh danh là "Người đưa truyền thống lãng mãn Đức tiến về phía trước", không sai chứ?"

*Johannes Brahms (7 tháng 5 năm 1833 tại Hamburg – 3 tháng 4 năm 1897 tại Viên) là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ dương cầm và chỉ huy dàn nhạc người Đức. Các tác phẩm của ông được xếp vào chủ nghĩa lãng mạn. Sinh ra trong một gia đình theo đạo Luther tại Hamburg, Brahms sống phần lớn cuộc đời sự nghiệp tại Viên, Áo.

Lộ Nghiêu chậm rì rì chạy não hiểu ra hắn đang muốn nhắc lại vụ trước đấy mình nói hắn không biết Brahms là ai. Lấp bấp đáp lại, "Ừ, ừ......Đúng rồi."

Trùng hợp đến mức khiến người khác hiểu lầm, hạ mi nhìn đĩa nhạc hắn cầm trên tay, bất giác mỉm cười tự giễu.

Nhưng anh không bao giờ để chính mình chịu thiệt, "Thám trưởng Kiều, không sợ tôi hiểu lầm anh có ý gì với tôi sao?"

Kiều Sở Sinh vẫn một bộ dạng không để tâm trả lời, "Có cái gì mà hiểu lầm?"

Lộ Nghiêu mang biểu tình hoài nghi, "Anh có chắc mình không yêu thầm tôi?"

Hắn phì cười, đôi con người đen láy phản nét dịu dàng, ý tứ mập mờ chẳng rõ ràng trả lời, "Cậu nghĩ sao?!"

"Vậy thì đừng tùy tiện nói mấy lời này." Lộ Nghiêu tay đút túi quần cà lơ phất phơ bâng quơ, "Tôi sẽ cho là thật đó."

Kiều Sở Sình sững sỡ quan sát kỹ biểu tình bông đùa Lộ Nghiêu, tiêu hóa cảm giác tự lấy đá đập chân.

Sau đấy không để câu chuyện rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan cho cả hai, lập tức nghiêm túc tiến vào trạng thái tập trung suy nghĩ.

Tình cảm chưa đậm sâu nếu như bộc lộ Kiều Sở Sinh thiếu anh cũng được, có anh cũng được, anh muốn khi hắn đã một khắc cũng không thể bỏ qua anh, đó mới là thời điểm thích hợp để hạ cờ.

Đứng trước bàn làm việc nạn nhân, bộ dạng suất thần, nhắm mắt sắp xếp các manh mối của vụ án liên kết với nhau.

Lần nữa mở mắt, lén ngáp một cái.

Kiều Sở Sinh coi cái kiểu nghiêm túc này biết chắc chẳng có gì nên thân, bên cạnh lên tiếng, "Nghĩ được gì chưa?"

"Nghĩ ra được chứ, đó là tôi buồn ngủ rồi."

Kiều Sở Sinh rất muốn đánh người, nhưng vẫn là xuôi giận không động thủ. Nếu không phải hắn nhũn nhặn Lộ Nghiêu chỉ được cái mồm mép lanh lẹ còn dạng da trắng thịt mềm, mà lực của hắn đã hạ chỉ có giết chết người thì hắn đã đánh cho anh một trận nên thân rồi.

Nhớ tới đã nửa ngày đứa trẻ trong độ tuổi đang phát triển vẫn chưa ăn gì, bước tới nắm lấy bàn tay Lộ Nghiêu kéo ra ngoài, "Tôi đưa anh đi dạo Hoa Giới."

Ở dưới mặt lòng đầu ngón trỏ thăm dò miết nhẹ bụng thịt đàn hồi, xúc giác trơn mềm từ chủ nhân sống trong cẩm y ngọc thực, hắn ít nhiều đã kiên định với suy đoán xuất thân Lộ Nghiêu không đơn giản chỉ là công tử nhà phú hào, mà còn đi ra từ danh gia hào môn.

Người có thể đi du học hai tay lại không có vết chai chứng tỏ dù xa nhà đứa trẻ này vẫn chưa từng rơi vào khốn cùng đụng tới một giọt nước xuân. Không những có thể đưa cậu nhóc đi du học mà còn sống trong dư dả vậy thì gia thế cũng không đơn giản, giàu thôi chưa đủ ít nhất chân kiềng ở Anh quốc phải thuộc thương gia có tiếng nói.

Vậy đứa trẻ này sống cái kiểu gì mà cảm giác túng thiếu mất hết thể diện, lặn lội trở về nước, chạy đến Thượng Hải cũng không có nửa tiếng tăm, ngay cả chuyện bị hắn hà hiếp đến lâu như vậy cũng chẳng hay biết. Nết sống đã thú vị, mà nguyên do cấu thành cũng phải khiến hắn tò mò.

Hai người đàn ông trưởng thành dắt tay nhau rời đi trước mắt một đám cảnh viên trong sở cảnh sát chỉ biết trố mắt nhìn theo.

Cảnh tượng này chỉ trong tích tắc được bàn tán xôn xao lan rộng khắp Hoa giới lan sang biên giới Tô giới. Thám trưởng phòng cảnh sát trung ương cùng cấp dưới xảy ra gian tình, trong giờ làm việc ở hiện trường vụ án lợi dụng việc công làm việc tư.

Kiều Sở Sinh bỏ cả một buổi chiều bồi người đi ngắm cảnh. Đến lúc uống trà chiều, Lộ Nghiêu nổi hứng vòi nhất định phải đến trung tâm Hoa giới ăn bánh.

Sếp lớn cũng hết cách trước bộ dạng gian xảo giả đáng thương của Lộ Nghiêu, thuận theo ý đối phương, rời xa con phố sầm uất Ấp Bắc đưa anh tới thẳng bên trong tòa thị chính trung tâm Hoa Giới.

Chỉ để ăn bánh thưởng trà ngắm cảnh trong một tiệm trà nổi tiếng có vị trí đắc địa nằm ven bờ con kênh trích ra từ đầu nguồn sông Hoàng Phố, và người vung tiền chắc chắn không còn có thể là ai khác ngoài Kiều Tứ Gia.

Kiều Sở Sinh trên tay tách trà sứ trắng, Phổ Nhĩ thanh dịu chảy xuống cuống họng, nghiêng mắt nắm bắt khoảnh khắc tĩnh lặng ngọc đóa thốc lập khó bắt gặp ở Lộ Nghiêu.

Lộ Nghiêu hiếm khi ôn nhuận, nhàn nhã vắt chéo chân, khủy tay chống ghế, nghiêng thân nhâm nhi tách trà Đại Hồng Bào do đích thân chuyên gia trà Kiều thám trưởng gọi cho mình, đôi con ngươi êm ả không gợn sóng chiêm ngưỡng khung cảnh yên bình tàu thuyền ngược xuôi theo con kênh đi đến cuối chặng.

Nước trà hơi ngả đỏ, có hương thơm giống hoa lan lâu bền, kéo dài, hương vị ngọt ngào không có vị gắt đắng, gột rửa lửa dục, thanh tịnh tâm hóa.

Một cây cầu sắt ngăn khoảng cách phân định, khung cảnh hai bên cũng đối lập hòan toàn, một bên hiện đại vội vã hào nhoáng, một bên lắng động chậm rãi hoài cổ.

Phóng tầm mắt ra con cầu nối giữa hai địa phận, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh Bến Thượng Hải hoa lệ ở tít đằng xa, giữa ban ngày ánh mắt trời cũng che không nổi sự trù phú hội tụ tinh hoa khắp Thượng Hải quy về một mối.

Nằm dọc sông là tòa nhà lãnh sự quán Nga và Anh rực rỡ cờ hoa, ngân hàng và toà nhà thương mại sầm uất tối tân đổ về từ khắp trời Âu, lọt thỏm tòa soạn Thượng Hải nổi tiếng khai sinh từ một nhà chính khách người Hoa, nghe đâu nó từ lâu đã bị hắc bang nhúng tay vào.

Ven bến tập trung trụ sở của các định chế tài chính lớn, dãy nhà đồ sộ được mệnh danh là ''tứ đại'' ngân hàng quốc gia.

Phía Nam Phố trộn lẫn lối kiến trúc độc đáo cầu kì phương Tây vẫn đủ nét quyến rũ phương Đông, bao quanh khu ăn chơi đắt đỏ Shanghai Club. 

Dọc bờ tây xếp dài 52 toà nhà mang nghệ thuật kiến trúc phong cách Tây phương cổ điển lẫn hiện đại, hình thành con phố thơ mộng bên thân sông Hoàng Phố. Được mệnh danh là "Phố Wall" của Trung Hoa, và được người Hoa đặt dưới cái tên Ngoại Than - vốn là Trung tâm Tài chính của Thượng Hải.

Nếu Ngoại Than mang đến nét kiêu sa phương Tây thì Dự Viên lại rất Á Đông. Khu Đông Bắc của con đường một phần góc đất công viên Hoàng Phố lộ ra hàng ngô đồng thẳng tấp bạt ngàn đang chuyển màu vàng, tạo thành cung đường đậm hơi thở trang nghiêm dẫn đến trung tâm Tô giới hối hả.

Từ đây còn có thể thấy được pháo đài kiên cố của Thượng Hải, nóc nhà đâm chọc trời từ sở cảnh sát trung ương Tô Giới, tòa lãnh địa bất khả xâm phạm của thám trưởng Kiều.

Mà chủ nhân của Bến Thượng Hải đang ngồi kế bên anh, không cầu không dục, thư thả uống Phổ Nhĩ, bình phàm khoác lên bộ cảnh phục, đem tất cả suy toan tham vọng tạm thời ngủ yên, ngâm trà thưởng cảnh.

Sau khi đã thích thú bào được túi tiền Kiều Sở Sinh, Lộ Nghiêu hí hửng đòi trở về phòng tuần bộ.

Trước khi rời đi, Kiều Sở Sinh không quên chính sự phân phó cho thuộc hạ đi thu thập một chút hồ sơ của vụ án đao phủ giết người liên hoàn hơn mười năm trước mang đến Tô Giới cho hắn, còn đặc biệt căn dặn phải âm thầm điều tra không được để người Ấp Bắc để ý.

Xem xét một chút hai người liền quay trở lại Tô Giới. Tới nơi Lộ Nghiêu còn thoải mái duỗi người, cảm khái được quay lại địa bàn của mình quá thoải mái, khiến Kiều Sở Sinh nhăn mày bất lực hoài nghi nhân sinh, phải khâm phục đến giờ tên nhóc này vẫn chưa phát giác bản thân đã bị lừa.

Tự do ra vào tòa thị chính Hoa giới vẫn ngây ngốc nghĩ mình là khách nhân đến thăm, con heo nhỏ này thực sự cho rằng trụ sở hành chính trung ương luôn mở rộng cửa đón du khách tham quan đó chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com