Dong Nhan Dai Mong Quy Ly
Bầu trời sáng sủa, ánh rạng đông tứ tán, chiếu vào trên mặt Triệu Viễn Chu, y tỉnh lại từ trong lòng ngực của Trác Dực Thần, cảm giác thân thể phá lệ mỏi mệt, trên người càng là loang lổ các vết xanh tím. May mắn y là đại yêu, thân thể sẽ tự mình chữa trị, trừng mắt nhìn mắt người khởi xướng bên cạnh, chậm rãi đứng dậy mặc quần áo.Khi y vừa động đậy thì Trác Dực Thần cũng tỉnh lại, nhìn Triệu Viễn Chu ngồi ở mép giường mặc quần áo, trong lòng một trận thỏa mãn. Nâng lên thân ôm lấy đại yêu trước mắt, nhìn kiệt tác mà mình đã lưu lại trên cơ thể y, tỏ vẻ thực vừa lòng.Triệu Viễn Chu dùng tay huých Trác Dực Thần một chút, "Đừng náo loạn nữa, hôm nay còn có chính sự." Nói xong liền đứng dậy đi rửa mặt, nhìn dấu vết rõ ràng trên xương quai xanh của mình trong gương, trong lòng lại là một trận bực bội, quay đầu hung tợn nói: "Ngươi là chó sao? Thích gặm cổ ta như vậy."Trác Dực Thần ngoài miệng nhận túng: "Ta sai rồi, ta sai rồi." Trong lòng nghĩ thầm lần sau còn dám."Hừ!" Triệu Viễn Chu cũng nhìn ra là hắn khẩu thị tâm phi, mặc kệ hắn.Trác Dực Thần đột nhiên nghiêm túc nói: "Hôm nay đại trận Tinh Tú, Chúc Âm có vấn đề."Triệu Viễn Chu: "Ta biết, may mắn lần này Anh Lỗi cũng đi cùng chúng ta."Hai người thu thập một phen, tìm đến Anh Lỗi, "Anh Lỗi, Chúc Âm có vấn đề, hôm nay đại trận Tinh Tú rất có khả năng cần đến sự giúp đỡ của ngươi."Anh Lỗi: "Ta nhất định sẽ dốc hết sức. Nhưng mà, ta vẫn là không tin, Chúc Âm là bạn thân với gia gia ta bao nhiêu năm nay. Tại sao ông ấy lại...""Ngày hôm qua khi ta vừa nhìn thấy Chúc Âm, đã nhìn thấy xung quanh hắn có lệ khí quanh quẩn không tiêu tan. Thứ lệ khí này ta quen thuộc hơn ai hết. Bất quá, Tiểu Trác đại nhân ngươi nhất định đừng đến quá sớm. Ta còn muốn nghe xem rốt cuộc bọn họ có mục đích gì đâu!" Triệu Viễn Chu cười nói với Trác Dực Thần.Buổi trưa, dãy núi Côn Luân tiêu điều hoang phế đắm chìm trong ánh mặt trời xán lạn.Anh Chiêu kích hoạt tinh đồ trên đỉnh Thần miếu, tinh đồ sáng lên, chi chít như sao trên trời, rực rỡ lấp lánh. Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu xa sóng vai đứng trong ánh sáng do tinh đồ phóng ra.Giọng nói của Anh Chiêu hồn hậu: "Giờ Ngọ đã đến. Một khi trận pháp được khởi động thì không thể gián đoạn. Hai người đã sẵn sàng chưa?"Ở phía bên kia, Anh Lỗi có chút khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào pháp trận.Dưới trận pháp, Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu liếc nhau, hai người gật đầu: "Sẵn sàng rồi."Anh Chiêu niết chỉ, ánh sáng của hai mươi tám tinh tú trong tinh đồ cũng bắt đầu lập loè: "Ta và Chúc Âm, sẽ dùng sức mạnh của Sơn Thần để hỗ trợ thần nữ đại nhân. Chúc Âm, bày trận!"Chúc Âm tiến lên, ngón tay niệm động pháp quyết, điểm hướng về phía chính giữa tinh đồ. Một tia sáng được chia thành nhiều tia và bay về phía các tinh tú khác nhau.Bùi Tư Tịnh và Bạch Cửu không có ở đây, Trác Dực Thần nghĩ một lát liền biết hẳn là Bùi Tư Tịnh đi gặp Ôn Tông Du, Bạch Cửu đi theo. Nhưng mà Bùi Tư Tịnh là gián điệp hai mặt, hơn nữa phỏng chừng Ôn Tông Du còn chưa biết rằng Bạch Cửu đã biết hết mọi chuyện, hẳn là không có việc gì."Ngân hà sừng sững, trấn áp càn khôn, hộ!" Anh Chiêu và Chúc Âm chia làm hai đầu, thi pháp mở ra vòng kết giới, tiến hành hộ pháp.Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu ngồi xếp bằng, đối mặt nhau ở chính giữa dưới tinh đồ, hai tay duỗi ra, lòng bàn tay chạm vào nhau, giữa mày Văn Tiêu và sau tai Triệu Viễn Chu ấn ký Bạch Trạch sáng lên.Trác Dực Thần tay cầm Vân Quang kiếm, đứng nghiêm trang cảnh giác, đứng ở cửa bảo hộ.Văn tiêu cùng Triệu Viễn Chu đồng thời nhắm mắt lại, lòng bàn tay hướng vào nhau, giữa mày và sau tai của hai người ấn ký lập loè.Thực mau, mộc tiêu của Văn Tiêu bay lên trời, ánh sáng vàng lơ lửng trên đó, gỗ biến thành một chuỗi ký tự tiểu triện văn màu vàng. Cổ tay của Triệu Viễn Chu phù hoàn cũng mở rộng và tản ra, kim sắc phù hoàn đồng dạng hóa thành chữ tiểu triện văn, hai tia sáng nhỏ màu vàng đan xen vào nhau."Vạn vật quy về một mối, âm dương soi chiếu, thiên địa trợ giúp. Hợp!"Chữ tiểu triện văn cuối cùng đã hợp nhất thành một, biến thành một nhóm ánh sáng vàng dưới tinh đồ.Các tinh tú trên bản đồ sao trời không ngừng bị vòng sáng rót vào vào sức mạnh, chúng lần lượt sáng lên. Đầu tiên là hai viên, ngay sau đó gia tăng, cuối cùng hai mươi tám tinh tú toàn bộ sáng lên kim sắc, mà vết rách trên cột đá cũng bắt đầu được chữa trị, các điểm tinh bay lên cao, mang theo trên mặt đất đầy những mảnh đá vụn, như thể chúng được đặt lộn ngược, không ngừng lấp đầy những khoảng trống.Những ngôi sao rải rác khắp nơi trên núi Côn Luân và Đại Hoang. Ánh sáng của những ngôi sao rơi vào những viên đá vỡ, những viên đá nối vào các đường nối, rơi vào những cây chết khô, khô thụ xuân về.Trong trận pháp, Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu vẫn ngồi đối diện nhau, hỗ trợ lẫn nhau.Đột nhiên răng rắc một tiếng, các cột đá đã được sửa chữa lại một lần nữa nứt ra một lỗ lớn hơn trước, ầm vang một tiếng, toàn bộ cột đá sụp xuống dưới. Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu mở to mắt, theo sau lại răng rắc một tiếng, lại đứt gãy một cây.Anh lỗi né tránh những tảng đá rơi xuống và hét lên: "Gia gia?!"Văn Tiêu kinh ngạc nói: "Chuyện gì vậy?"Mà Chúc Âm vốn nên ở một bên hộ pháp, không biết từ khi nào đã thu hồi song chưởng, với nụ cười nham hiểm trên mặt, thân hình bay về phía sau, tụ tập linh lực trong tay, và một luồng sáng đen bất ngờ tấn công toàn bộ kết giới trận pháp.Anh Chiêu khiếp sợ, nhưng còn chưa kịp phản ứng. Văn Tiêu cũng trừng lớn hai mắt.Chỉ có Triệu Viễn Chu là không có chút kinh ngạc nào, tựa hồ đã sớm đoán trước, một đạo hồng quang hắc quang va chạm, hắc quang trong nháy mắt bị đánh tan.Triệu Viễn Chu khinh miệt cười nói:" Quả nhiên như ta dự liệu, ngày khởi động trận pháp , chính là ngày trăng máu, không phải là trùng hợp. Chúc Âm, quả nhiên ngươi có vấn đề."Văn Tiêu kinh ngạc mà nhìn Triệu Viễn Chu.Sau khi Chúc Âm thoát ly kết giới hộ pháp, kết giới trở liền nên không ổn định. Chỉ thấy vòng tròn ánh sáng xung quanh di chuyển rất nhiều, và nhóm ánh sáng vàng của Bạch Trạch lệnh cũng run rẩy.Triệu Viễn Chu thu hồi tay, tiếp tục cùng Văn Tiêu đối chưởng, bảo vệ Bạch Trạch lệnh.Triệu Viễn Chu nhắc nhở Văn Tiêu: "Định thần!"Anh Chiêu ở bên cũng nhanh chóng cả người trào ra linh lực, một mình khởi động kết giới hộ pháp.Chúc Âm không trả lời mà cười lạnh: "Trận pháp Tinh Tú cần hai Sơn Thần đồng thời hộ pháp mới có thể hoàn thành. Hiện tại chỉ có Anh Chiêu một mình cố chống cũng vô dụng, trận pháp Tinh Tú không thể phát huy tác dụng, các ngươi đừng mơ tưởng cứu vớt Đại Hoang nữa."Theo lời nói của Chúc Âm rơi xuống, cây cột tiếp tục đứt gãy, các tinh tú trên đỉnh đầu của bản vẽ tinh đồ bắt đầu chậm rãi tiếp tục mà tắt...Ngoài cửa, Trác Dực Thần nhìn Ôn Tông Du mang theo mặt nạ và ba người bị yêu hóa, biết kế hoạch của bọn họ đã bắt đầu rồi.Phải tốc chiến tốc thắng, Trác Dực Thần cùng ba người bị yêu hóa triền đấu. Chỉ thấy Trác Dực Thần cắt qua lòng bàn tay, máu xẹt qua thân của Vân Quang kiếm, nhanh chóng bị hấp thu. Ánh sáng của Vân Quang kiếm càng mạnh, dùng ra Băng Di kiếm chiêu, ba người bị yêu hóa tức khắc bị đánh liên tiếp bại lui, nhưng bọn hắn có sức sống ngoan cường, và không biết đau đớn, ngã xuống ngay lập tức lại lần nữa đứng lên."Nếu khó đánh chết như vậy, ta sẽ làm cho các ngươi không thể đứng dậy được." Trác Dực Thần nhanh chóng quyết định, trực tiếp chặt đứt chân của bọn họ, ba người bị yêu hóa chỉ có thể bò sát trên mặt đất.Nhìn thấy Trác Dực Thần lấy một địch ba, Ôn Tông Du biết mình không phải đối thủ, lập tức xoay người bỏ chạy. Trác Dực Thần cũng không đuổi theo hắn, đi vào trong Thần miếu.Lúc này, trong pháp trận, Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu đối chưởng, kiên trì duy trì trận pháp, Anh Chiêu một mình một người khổ chống kết giới.Hơi thở Văn Tiêu hỗn loạn, nghe được bên ngoài đánh nhau, nhịn không được phân tâm quay đầu lại nhìn về phía ngoài miếu.Anh Chiêu: "Thần nữ đại nhân chớ phân tâm, một khi pháp trận mất khống chế, Côn Luân và Đại Hoang đều sẽ sụp đổ."Văn Tiêu biểu tình trầm trọng, thu hồi tâm thần.Chúc Âm: "Anh Chiêu, một mình ngươi có thể kiên trì được bao lâu, hà tất phí công vô ích, một mình khổ căng?"Văn tiêu: "Chúc Âm! Tại sao ngươi lại làm như vậy?"Một người binh lính của Sùng Võ Doanh chậm rãi bước ra từ phía sau Chúc Âm, sau tai hắn có ấn ký lá cây hòe màu đen.Binh lính của Sùng Võ Doanh ( Ly Luân ): "Bởi vì mục tiêu của hắn và ta là như nhau!"Anh Chiêu nhìn binh lính của Sùng Võ Doanh, có chút nghi hoặc: "Ngươi là ai? Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở Côn Luân?""Anh Chiêu, chúng ta đã nhiều năm không gặp, ngươi không nhận ra ta sao?..... Không sao đâu, nàng ấy biết." Ly Luân làm ra thủ thế cùng Văn Tiêu đối diện. Đồng tử của Văn Tiêu lại lần nữa bỏng cháy nóng lên. Trong tầm mắt nàng, Ly Luân hiện thân.Văn Tiêu: "... Hắn là Ly Luân..."Anh Chiêu: "Ly Luân? Nhưng mà, không phải Ly Luân đã bị cầm tù ở..."Triệu Viễn Chu: "Lại là trò bẩn thỉu này nữa? Số lần nhập xác có hạn. Ly Luân, ngươi không kiêng nể gì mà sử dụng cấm kỵ chi thuật, chẳng lẽ ngươi cũng như ta, một chỉ mong cầu cái chết sao?"Triệu Viễn Chu nhìn về phía Chúc Âm: "Chúc Âm, ngươi đường đường là Sơn Thần, thế nhưng lại cấu kết với Ly Luân làm điều ác?"Chúc Âm cười lạnh: "Ai là lang, ai là sói? Ha hả, bây giờ ngay cả lời mắng chửi người, đều lấy yêu quái chúng ta tới làm ví dụ. Ngươi thật giỏi a Triệu Viễn Chu. Ngươi mang tên người khác, sống ở nhân gian quá lâu rồi, nên đã quên mình là đại yêu Chu Yếm tội ác tày trời hay sao hả?"Triệu Viễn Chu: " Mục tiêu của các ngươi chính là hủy diệt Đại Hoang, để tất cả chúng yêu quái phải chết sao?""Ngươi sai rồi. Là để tất cả sinh linh của Đại Hoang, có thể tự do mà qua lại giữa hai giới, không còn bị giam cầm ở nơi hoang vắng, cằn cỗi này nữa." Chúc Âm âm trắc trắc nhìn chằm chằm mọi người, lâm vào hồi ức.Chúc Âm giống như tự giễu, ha hả nở nụ cười, nhớ lại mình đã từng bị nhân loại lừa gạt, thần sắc trở nên điên cuồng: "Ha hả, yêu chính là yêu. Mãi mãi vẫn không thể được phàm nhân chấp nhận!"Ly Luân nhìn Văn Tiêu cười lạnh: "Hơn nữa, vì sao phải cần được bọn họ chấp nhận? Bạch Trạch thần nữ cũng chỉ là phàm nhân, dựa vào cái gì mà thay thế yêu quái định ra quy tắc? Yêu liền không thể cho người ta định quy củ? Dựa vào cái gì yêu cũng chỉ có thể ở tại Đại Hoang nơi không có một ngọn cỏ? Thiên hạ to lớn, vì sao yêu muốn đi nhân gian lại phải che đậy và biến hình thành con người, mà người tới Đại Hoang, lại có thể không kiêng nể gì, tùy ý hành tẩu?"Triệu Viễn Chu: "Ly Luân, có rất nhiều yêu quái khao khát nhân gian, nhưng cũng có rất nhiều yêu quái thích Đại Hoang tĩnh lặng vĩnh hằng, không màng thế sự. Vậy ngươi lại dựa vào cái gì mà quyết định thay cho bọn họ, phá hủy quê hương và nơi an cư của bọn họ?"Ly Luân cười: "Đó là bởi vì bọn họ nhát gan sợ hãi, không dám bước chân vào nhân gian. Khi bọn họ được tự do, có thể tùy ý du hành giữa hai thế giới, bọn họ liền sẽ biết, quyết định của ta là chính xác. Chu Yếm, đừng quên, lúc trước cũng chính là ngươi dẫn ta rời khỏi Đại Hoang, ta mới có thể thấy được bầu trời rộng lớn bên ngoài."Triệu Viễn Chu không nói lời nào.Văn Tiêu đột nhiên mở miệng: "Đất trời ngăn cách, đã chia thành hai giới, thì phải tuân theo pháp tắc tự nhiên. Con người sinh ra hồ đồ, cho nên phải học pháp lý. Yêu quái trời sinh ham thích đánh nhau, thế nên phải quản thúc."Văn Tiêu: "Chúc Âm, ngươi chỉ có thấy người không tiếp thu yêu kia một mặt, cho nên ngươi muốn tiêu diệt hết thảy. Nhưng Bạch Trạch thần nữ có thể cùng Chu Yếm tình như huynh muội, Tề tiểu thư cũng có thể yêu yêu hình Nhiễm Di, thế giới vốn là không phải phi hắc tức bạch, chỉ cần tồn tại, vạn vật đều có khả năng, nhưng ngươi lại một hai phải đem mọi thứ đốt quách đi cho rồi."Chúc Âm trầm mặc không nói.Ly Luân âm hiểm cười: "Bạch Trạch thần nữ, mấy lời giả tạo của ngươi, ta nghe chán rồi. Giúp vạn vật tự do vật chọn lọc tự nhiên, mới là chính đạo."Anh Chiêu đau lòng mà nhìn về phía Ly Luân: "Ly Luân, ngươi có từng nghĩ một khi Đại Hoang bị hủy diệt, thì nhưng tiểu yêu linh lực thấp kém hoàn toàn không thể hóa thành hình người, điệu thấp ẩn cư với nhân thế, bọn họ chỉ có thể cùng bị hủy diệt theo Đại Hoang hay không."Văn Tiêu: "Mặc dù đại yêu tu vi cường đại chạy trốn tới nhân gian, chắc chắn sẽ gây ra sự giết chóc không ngừng nghỉ của cả hai bên."Ly Luân cùng Anh Chiêu đối diện: "Đại đạo khó thành, hy sinh là điều không thể tránh được."Chúc Âm: "Một khi trận pháp Tinh Tú bắt đầu sụp đổ sẽ không thể cứu vãn. Triệu Viễn Chu, ngày chết của ngươi tới rồi."Triệu Viễn Chu đột nhiên lộ ra mỉm cười: "Ta biết." Nói xong, Triệu Viễn Chu phảng phất như đã định liệu trước.Trác Dực Thần đi đến trước pháp trận và hô lớn: "Anh Lỗi, tới lượt ngươi."" Được rồi!" Anh Lôi bước nhanh tới chỗ Anh Chiêu, "Gia gia, ta tới giúp người."Triệu Viễn Chu mỉm cười: "Tiểu trác đại nhân, ngài quả nhiên là đáng tin cậy!"Anh Lỗi vẽ một ký hiệu tinh đồ trước ngực, sau đó chú pháp thi hướng tinh đồ trên pháp trận. Nguyên bản vị trí chỗ trống của Chúc Âm, ánh mắt sáng quắc, dung sắc kiên định, khuôn mặt kiên nghị.Anh Lỗi niệm chú: "Ngân hà sừng sững, trấn áp càn khôn. Hộ!"Đột nhiên có một luồng ánh sáng vàng bùng lên, ảm đạm kết giới lại lần nữa khởi động, tinh tú đồ cũng một lần nữa thắp sáng.Chúc Âm và Ly Luân đều có chút kinh ngạc.Anh Chiêu cười hiền từ: "Chúc Âm, ai nói ta chỉ có thể một mình chống đỡ chứ? Ngươi đã quên ở đây còn có một Sơn Thần nữa!"Chúc Âm sắc mặt tức giận, đồng tử lộ ra ánh sáng xanh lục như hỏa lân hỏa hung hãn, áo choàng đen chuyển động theo ánh sáng xanh lục.Sau đó Chúc Âm nhắm mắt lại, trên bầu trời phía trên núi Côn Luân, mây mù chuyển động nhanh chóng, mặt trời giữa trưa biến mất, mây gió đột nhiên thay đổi, sấm sét ầm ầm.Xung quanh hoàn toàn tối đen, ngày lập tức biến thành đêm tối. Chúc Âm nhắm mắt lại, ngọn lửa màu xanh lục từ khe hở trong mắt hắn trào ra.Ly Luân: "Thượng cổ Long Thần, mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm." Văn Tiêu tựa hồ ý thức được cái gì, sắc mặt dần dần tái nhợt.Ly Luân âm hiểm cười: "Xem ra cuối cùng ngươi y thực được rồi. Văn Tiêu, ngươi đọc cả vạn quyển sách, sao lại không tính được chứ? Chúc Âm không chỉ có thể hô mưa gọi gió, chiếu sáng mảnh đất Cửu Âm u tối này, mà còn có thể khống chế luân phiên ngày đêm. Mà giờ phút này, ban đêm tới trước hạn. Ngươi xem, trăng máu này, có đẹp hơn trăng sáng của nhân gian không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com