【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Quân tâm tựa lòng ta 03
00Sau khi Triệu Viễn Chu hoàn thành công việc liền chạy đến nghĩa trang cùng đám người Văn Tiêu hội hợp, kết quả chưa kịp ra khỏi từ trong quan tài đã dọa Bạch Cửu, còn không cẩn thận bị Bùi Tư Tịnh bắn một mũi tên vào trên đùi."Tiểu Trác đại nhân đâu?" Y nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Trác Dực Thần đâu, nên không nhịn được hỏi.Văn Tiêu đáp: "Tiểu Trác đi Tề phủ tìm hiểu tin tức."Mọi người nhanh chóng tập trung quanh quan tài để kiểm tra thi thể tân nương mà Triệu Viễn Chu đã cướp về.Bùi Tư Tịnh nhíu mày nói: "Nhìn biểu cảm của tân nương, có vẻ như là bị dọa chết."Bạch Cửu nghe vậy, vẻ mặt khiếp sợ: "Thế nhưng còn có yêu quái có thể dọa chết người cơ á? Yêu quái đó phải trông kinh đến mức nào chứ?"Văn Tiêu từ trong tay thi thể lấy ra một cái đồ vật, cẩn thận xem xét."Đây là cái gì?" Bùi Tư Tịnh tò mò hỏi.Văn Tiêu trầm giọng nói: "Là thứ người chết nắm trong tay. Nhìn giống như là vảy của yêu quái."Triệu Viễn Chu nhận lấy vảy, đưa lên mũi ngửi ngửi, hừ lạnh một tiếng: "Hóa ra là tên thất đức này trốn ra."Ba người vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Triệu Viễn Chu, y tiếp tục nói: "Phá án rồi. Ta có chút đói bụng, vừa ăn vừa nói thôi."Vì thế, bốn người đi vào tiệm cơm, ngồi vây quanh cạnh nhau. Bạch Cửu ăn đến mùi ngon, mà Triệu Viễn Chu thì vẫn luôn uống nước, chưa từng động đũa. Văn Tiêu nhịn không được nhìn về phía y: "Dù sao ngươi cũng không ăn, kể cho chúng ta nghe về con yêu quái đó trước đi."Triệu Viễn Chu: "Người chết không có miệng vết thương, nhưng bộ mặt lại rất kinh hãi. Bọn họ là bị sống sờ sờ dạo chết. Ở Đại Hoang chúng ta, yêu quái có thể đem người sống sờ sờ dọa chết yêu quái cũng không phải là hiếm."Văn Tiêu nghe được lời này, vẻ mặt vô ngữ: "Nói gì đó mà chúng ta chưa biết đi."Triệu Viễn Chu hơi hơi mỉm cười: "Hắn tên là Nhiễm Di."Văn Tiêu nghe vậy, thần sắc ngưng trọng: "Nếu chúng ta đã biết Nhiễm Di là hung thủ, thì chúng ta mau chóng đi bắt hắn a. Chúng ta đã ký quân lệnh trạng, đầu vẫn còn chưa yên trên cổ đâu. Các ngươi đều là yêu quái, không thể lần theo khí tức sao?""Ta lại không biết nó ở đâu, làm sao mà bắt nha? Còn có chó mời lần theo khí tức."Bạch Cửu nhịn không được đánh cái no cách: "Ngươi thậm chí......"Bùi Tư Tịnh lạnh lùng mà nhìn Triệu Viễn Chu: "Còn không bằng chó. Trước đó ngươi nói sẽ giúp ta tìm đệ đệ, chắc cũng chỉ lời nói hươu nói vượn thôi phải không?"01Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng bước chân, kèm theo một thanh âm quen thuộc: "Hắn không có nói hươu nói vượn."Bốn người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Trác Dực Thần đang chậm rãi từ cầu thang bước tới."Tiểu Trác đại nhân." Bạch Cửu dẫn đầu mở miệng, Trác Dực Thần mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Bạch Cửu.Trác Dực Thần: "Ta biết như thế nào tìm được Nhiễm Di."Triệu Viễn Chu nghe vậy, khóe miệng gợi lên một mạt nghiền ngẫm tươi cười: "Người giỏi hơn chó tới rồi." Y vừa nói vừa giơ lên bình nước, rót một mồm to.Trác Dực Thần vẫn chưa để ý tới lời trêu chọc của Triệu Viễn Chu, mà là đem thức ăn trước mặt nhẹ nhàng đẩy đến về phía Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Trác Dực Thần bên cạnh, khó hiểu này ý: "Tiểu Trác đại nhân đây là có ý gì?"Trác Dực Thần đối mặt với bốn cặp mắt nghi hoặc, vẫn như cũ duy trì tư thái trầm ổn. Hắn chậm rãi mở miệng: "Ta biết ngươi là yêu quái, không cần ăn cái gì, nhưng ngươi cả buổi sáng đều bận rộn, ăn một chút đi." Nói xong, hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, tiếp tục nói: "Đừng nghĩ nhiều, ta thân là thống lĩnh của tiểu đội bắt yêu, chiếu cố các ngươi là chuyện đương nhiên."Ba người Văn Tiêu:......Trác Dực Thần, ngươi nơi nào là chiếu cố chúng ta?!Sau khi Bùi Tư Tịnh điều chỉnh lại vẻ mặt, hỏi: "Vừa rồi Trác đại nhân là có ý gì?" Nhưng mà, ánh mắt Trác Dực Thần vẫn luôn dừng ở trên người Triệu Viễn Chu, cho đến khi Triệu Viễn Chu bị nhìn chằm chằm đến có chút nổi da gà, bắt đầu thong thả ung dung mà ăn thức ăn trước mặt y, hắn mới thu hồi tầm mắt, ngược lại trả lời câu hỏi của Bùi Tư Tịnh: "Bùi đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được đệ đệ."Bùi Tư Tịnh nghe vậy, trầm mặc không nói.Văn Tiêu: "Tiểu Trác vừa mới nói có thể tìm được Nhiễm Di?"Trác Dực Thần gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng: "Tề tiểu thư của Tề gia năm ngày nữa sẽ xuất giá, hôn lễ vẫn chưa bị hoãn lại. Đi theo và bảo vệ cho Tề tiểu thư, liền có thể bắt được Nhiễm Di."Ánh mắt Trác Dực Thần lại một lần nữa quét qua những người trước mặt. Lần trước khi tổ đội bọn họ thành lập, mỗi người đều có những mục đích và thủ đoạn khác nhau, trong lòng tràn ngập ngờ vực cùng giấu giếm lẫn nhau. Nhưng lần này, hắn muốn thay thay đổi loại cục diện này. Nếu đã đi cùng nhau, liền nên đoàn kết nhất trí.02Dưới kế hoạch tỉ mỉ của Trác Dực Thần, mấy người giống như kiếp trước: Bùi Tư Tịnh liên thủ cùng hắn để truy lùng thợ săn yêu quái, mà đám người Triệu Viễn Chu thì phụ trách ôm cây đợi thỏ. Hắn biết Ly Luân sẽ đến, nhưng có Triệu Viễn Chu ở đó, Văn Tiêu sẽ không có việc gìVề phần Ly Luân, hắn còn sẽ lại lần nữa hiện thân, Trác Dực Thần âm thầm cầu nguyện, hy vọng lần này có thể thuyết phục được hắn."Thiếu phóng điểm huyết." Triệu Viễn Chu vội vàng đi tới, liếc mắt nhìn một cái liền thấy vết thương trên tay Trác Dực Thần, vội vàng kéo qua, vận dụng yêu lực vì hắn chữa khỏi. Trác Dực Thần cúi đầu, khóe miệng gợi lên một mạt cười trộm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com