TruyenHHH.com

[ Đồng nhân Đại mông quy ly ]

【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Hóa yêu 05

PhngNh970

( Báo động trước: Văn là lẫn nhau công, chương này Tiểu Trác đại nhân khắc phục khó khăn ~ )

Văn Tiêu từ sáng sớm liền ở bên hồ nước cho cá ăn, chờ Bùi đại nhân tới, còn có Bạch Cửu yêu thích ngủ nướng.

Tuy rằng không thấy Triệu Viễn Chu nhưng chỉ vượn trắng kia thường xuyên xuất quỷ nhập thần, sẽ tự động xuất hiện. Điều kỳ quái chính là không thấy Trác Dực Thần, người thường dậy sớm mỗi ngày để luyện kiếm.

Nàng chụp sạch sẽ thức ăn cho cá trên tay, định đi xem chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Trác.

Liền thấy Trác Dực Thần cầm Vân Quang kiếm, mặc một thân võ phục lam kim nhanh nhẹn dáng người đĩnh bạt xuất hiện ở trong sân. Chỉ là dưới mắt có một đạo hắc thanh, trông có vẻ không hợp lắm.

"Tiểu Trác, tối hôm qua không ngủ ngon sao?" Văn Tiêu quan tâm rót cho hắn một chén trà.

Trác Dực Thần cảm tạ, cầm tách trà lên, hắn còn chưa kịp uống đến miệng, đã bị một bàn tay tiệt hồ. Chính là chỉ vượn trắng khoan thai tới muộn thoạt nhìn y đang có tinh thần phấn chấn.

"Ngươi sẽ không tự mình đổ sao?" Trác Dực Thần bàn tay không nắm thành quyền dừng ở trên bàn. Trừng mắt nhìn đầu sỏ gây làm hại hắn cả đêm không ngủ ngon, khi Triệu Viễn Chu chui vào ổ chăn của hắn và ôm hắn, hắn căn bản không ngủ được!

"Tiểu Trác đại nhân không cần khách khí, ta rót cho ngươi cũng không sao." Triệu Viễn Chu cố ý xuyên tạc hắn, đem chém trà đã uống xong lại rót đầy, đặt ở trước mặt hắn.

Có vài cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, Trác Dực Thần tất nhiên là sẽ không uống. Hắn ôm kiếm đứng lên, "Đừng trì hoãn, đi xem xét hiện trường."

Văn Tiêu nắm lấy cánh tay của Bùi Tư Tịnh, tự giác muốn cùng nàng một tổ. Tiểu Cửu bị Anh Lỗi ôm lấy bả vai, nói bọn họ một tổ. Cuối cùng Triệu Viễn Chu tự nhiên là cùng Trác đại nhân cùng nhau ~

"Nơi này không có yêu khí." Trác Dực Thần cùng Triệu Viễn Chu đứng ở trong sân của một hộ người bị hại, Vân Quang kiếm của hắn không có sáng lên.

Triệu Viễn Chu cũng đồng ý cách nói của hắn, xác thật không có yêu khí. Liền nghe Trác Dực Thần làm y vươn tay ra.

"Sợ hãi thế à?" Y có chút ám sảng duỗi tay, còn không quên ngoài miệng trêu chọc hắn.

Trác Dực Thần lần này không có cắt qua lòng bàn tay của y để lấy máu. Tuy rằng có thể làm Vân Quang kiếm tăng thêm uy lực, nhưng hắn biết ở đây sẽ không có yêu, không cần thiết phải thương tổn y.

Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần trước người nắm tay y có chút mờ mịt, thật sự sợ hãi? Nhưng tay Trác Dực Thần luôn là có chút lạnh, nên y lặng yên siết chặt muốn sưởi ấm cho hắn.

Khi Triệu Viễn Chu phát hiện ra vết máu trên lòng bàn tay của người chết và trên vách tường trong nhà có ký hiệu sừng hươu, kết luận là Thừa Hoàng. Trác Dực Thần trả lời như trước: " Trong ' Hải Ngoại Tây Kinh ' có ghi chép, Thừa Hoàng, là một loại yêu quái trông giống cáo, sau lưng có sừng hươu. Tuổi thọ rất dài, gần như trường sinh bất tử. Nhưng trong truyền thuyết, Thừa Hoàng là cát tường chi thú..."

"Cát tường? Gây họa ngàn năm nghe còn hợp lý hơn. Tính ra thì tên gia hỏa này sắp mười vạn tuổi rồi." Triệu Viễn Chu phun tào.

"Gây họa ngàn năm vậy chẳng phải cũng giống ngươi sao?" Khá tốt, nếu là không tìm đến cái chết liền càng tốt, Trác Dực Thần ngoài miệng phun tào trong lòng cũng không khỏi than thở.

Triệu Viễn Chu vô pháp phản bác, liền lại bị Trác Dực Thần lôi kéo đi tìm những người khác hội hợp. Y nhìn hai người nắm tay nhau trêu ghẹo, "Tiểu Trác đại nhân là thật sự sợ hãi a ~"

Trác Dực Thần lúc này mới phản ứng lại, ném y ra rồi đi về phía trước. Triệu Viễn Chu vỗ vỗ miệng mình, lẩm bẩm, "Làm ngươi lắm miệng".

Y vội vàng đi theo tìm người bù đắp, "Tiểu Trác đại nhân đợi ta với, là ta sợ hãi!", Nhưng mà Trác Dực Thần chỉ biết càng đi càng nhanh.

Chờ khi mấy người bọn họ hội hợp và xác định vị trí mắt trận của Thừa Hoàng. Khi chuẩn bị bước vào đồng hồ mặt trời, Văn Tiêu cùng Triệu Viễn Chu đề nghị cột lên dây trói yêu miễn cho đi lạc.

Trác Dực Thần lại cự tuyệt, nghĩ đến kiếp trước hắn tâm động mà không tự biết, luôn là ở khi Triệu Viễn Chu cùng Văn Tiêu thân cận nhịn không được nhúng tay. Hiện giờ hắn không muốn làm những hành động buồn cười này nữa.

Cũng giống như đeo sợi dây màu đỏ bện chuông ở mắt cá chân của Triệu Viễn Chu, là bởi vì cổ tay của Triệu Viễn Chu là để lại cho Bạch Trạch lệnh cùng Văn Tiêu, không phải cho Trác Dực Thần hắn. Nghĩ đến đây hắn đỡ trán, liền không nên bện dây cho Triệu Viễn Chu! Bịt tai trộm chuông này là không phải.

Triệu Viễn Chu cho rằng Trác Dực Thần còn giận vì vừa rồi y nói quá nhiều, nên y lặng lẽ dùng tay giấu ở trong tay áo dắt lấy tay Trác Dực Thần. Trong lúc đối phương đang tiểu biên độ giãy giụa nhanh chóng tiến vào đồng hồ mặt trời.

Khi mở mắt ra, đó là Thiên Hương Các, Trác Dực Thần không nghĩ phản ứng việc Triệu Viễn Chu trêu chọc khi biết hắn đã tới Thiên Hương Các, rút tay về cùng bọn họ phân công nhau hành động.

"Ban nãy còn kết bạn đồng hành đồng tâm hiệp lực, nháy mắt đã trở mặt vô tình rồi." Triệu Viễn Chu tiếc nuối nhìn hắn một mình rời đi. Bất quá không quan hệ Trác Dực Thần mang theo đào hồ của mình, y có thể tùy thời cảm ứng được người nọ.

Một lát sau, Triệu Viễn Chu liền mang theo Văn Tiêu cùng Trác Dực Thần tương ngộ. "Ồ, Tiểu Trác đại nhân thật là trùng hợp a."

Trác Dực Thần thấy nhiều không trách, lần trước cũng như thế này. Chỉ là đào hồ ở trước ngực vẫn luôn run nhẹ, nghĩ đến Triệu Viễn Chu trước khi tới đây không biết đã động cái gì tay chân. Hắn không khỏi cong lên khóe miệng một chút.

Trác Dực Thần kết luận người đối diện cách một cái bình phong là hoa khôi Chỉ Mai, Triệu Viễn Chu có chút khó chịu, trêu chọc "Tiểu Trác đại nhân vẫn có khiếu thẩm mỹ tao nhã như vậy."

"Sở thích của ta, là giết những con yêu lắm miệng." Trác Dực Thần đối với việc Triệu Viễn Chu cùng Văn Tiêu cột lấy tơ hồng, lại đến một lần cũng không có ngữ khí tốt.

Triệu Viễn Chu ngoan ngoãn câm miệng, y không biết Trác Dực Thần vô danh hỏa như thế nào lại nhiều như vậy, không dám lại trêu chọc hắn.

Chờ đến khi con rối gỗ Bùi Tư Hằng tới xin giúp đỡ, mấy người bọn họ đã hội hợp. Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu cũng những người khác đối chất với Thừa Hoàng, có chút thất thần.

Hắn cảm giác mình giống như đang nằm mơ, những con rối trên sạp giống như đều đang nhìn hắn. Hắn có thể cũng là một con rối hay không, một con rối cùng Thừa Hoàng trao đổi nguyện vọng để được gặp lại Triệu Viễn Chu một lần nữa.

Khi thân thể hắn đang công là thuần thục lại máy móc, đối với việc Triệu Viễn Chu làm bộ muốn hôn con rối Sơ Đại thần nữ, Văn Tiêu ở bên cạnh phun tào, "Chiêu này cũng điên quá rồi", "Đặc biệt này cũng hèn hạ quá rồi." Hắn tiếp cũng thực thuận miệng.

Mọi chuyện giống như một vở múa rối, hắn chết lặng lặp lại mọi chuyện trước đó, như thể mình là một con rối " Sống" trông ảo cảnh giống như Thừa Hoàng bị Triệu Viễn Chu chọc giận.

Hắn cứng đờ đi theo mọi người, khung cảnh xung quanh không ngừng biến ảo, nghe Thừa Hoàng kể ra tình yêu của hắn và Sơ Đại thần nữ.

"Khổ hải hành thuyền, mong muốn khó cầu." Giọng nói của Triệu Viễn Chu nói về một con đại yêu lấy thân nhập cục, nhưng cầu cái chết.

Trác Dực Thần đứng ở phía sau hắn lẩm bẩm, "Ngươi cầu tới rồi, Triệu Viễn Chu."

"Mạc niệm thệ thủy, khổ hải hồi thuyền." Hắn nghe được giọng nói của chính mình, đồng thời lúc ấy hắn cũng nói với Triệu Viễn Chu khi khuyên Thừa Hoàng nghe lời.

Hắn nghe thấy Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu chặt đứt ý nghĩ ảo tưởng hồi tưởng thời gian của Thừa Hoàng. Giọng nói của bọn họ vang ở bên tai hắn, chấn đến hắn đầu hôn não trướng.

"Trên thế giới này không có pháp bảo nào có thể quay ngược thời gian, ngươi bị Ly Luân lừa rồi." Triệu Viễn Chu thanh âm.

"Không có? Không có sao? Triệu Viễn Chu, nếu đồng hồ mặt trời không thể, thế gian này thật sự không có khả năng hồi tưởng thời không sao!" Trác Dực Thần hét lên trong đầu, nhưng bản thân hắn lại không nói một lời.

"Tiểu Trác đại nhân, người kia đã qua đời, khổ hải hồi thuyền." Triệu Viễn Chu thanh âm lạnh nhạt lại thương xót ở trong đầu hắn vang lên.

"Khổ hải hồi thuyền, ha hả a... Đúng vậy." Trác Dực Thần cười khổ, nước mắt rơi xuống. Bạch Cửu nhận thấy hắn có gì đó kỳ lạ liền kéo tay áo định gọi hắn, nhưng giọng nói của hắn đã bị Thừa Hoàng Cái cuồng nộ át đi.

Sợi dây màu đỏ trên mắt cá chân của Triệu Viễn Chu không ngừng nóng lên. Y nhìn chằm chằm Thừa Hoàng, nhưng vẫn trộm lấy yêu lực che chở Trác Dực Thần, không có dị thường. Cho nên y không có quay đầu lại.

Cảnh tượng bên cạnh thay đổi, Trác Dực Thần thất hồn lạc phách buông Vân Quang kiếm xuống, đờ đẫn nhìn Triệu Viễn Chu cùng Văn Tiêu tìm về Bạch Trạch lệnh, nhìn hai người kề vai chiến đấu với vẻ mặt tươi cười. Âm thanh trong tai hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, ngay cả giọng nói của Bạch Cửu bên cạnh cũng phát hiện hắn dị thường và kêu gọi hắn đều giống như trở nên cách rất xa. Hắn giống như chìm vào trong nước, lại giống như cá thiếu dưỡng khí hấp hối giãy giụa.

"Tiểu Trác ca, ngươi đừng làm ta sợ!" Sau khi con rối Thừa Hoàng hiện hình, tiếng kêu của Bạch Cửu vang lên, khiến cho mấy người chú ý.

Triệu Viễn Chu thoáng hiện lại đây, y nhìn Trác Dực Thần hô hấp dồn dập, vội vàng dùng yêu lực thăm dò, phát hiện trong cơ thể hắn cũng không có gì dị thường.

Trác Dực Thần ánh mắt bi thương, ý thức của hắn đã trở về tới đêm tuyết rơi lúc hắn đang tìm kiếm thần thức Triệu Viễn Chu, gió lạnh đến xương.

Triệu Viễn Chu ôm mặt Trác Dực Thần, dùng tâm thông kêu gọi. Trác Dực Thần dường như đột nhiên hít tới không khí, chậm rãi bình phục, ánh mắt dần dần thanh minh, ấp úng cái gì. Triệu Viễn Chu dán ở bên môi hắn mới nghe thấy.

"Triệu Viễn Chu, tuyết rơi...", Trác Dực Thần nước mắt rơi xuống bên môi đại yêu đang nghiêng tai chăm chú lắng nghe.

Triệu Viễn Chu bị người tỉnh táo lại đẩy ra, y liếm liếm giọt nước mắt mặn đắng trên môi. So với ngọc cao của y còn muốn đắng hơn.

Thấy Trác Dực Thần tựa hồ đã khôi phục bình thường, những người khác mới vây lại đây quan tâm. Triệu Viễn Chu tắc cau mày, Trác Dực Thần bị làm sao vậy?

"Có lẽ là đã chịu ảnh hưởng của Thừa Hoàng, hiện tại không có việc gì." Trác Dực Thần nói những lời trấn an với Văn Tiêu.

Triệu Viễn Chu thò qua, làm Văn Tiêu dùng Bạch Trạch lệnh kim đồng đi phá rớt ảo giác. Y nhỏ giọng hỏi Trác Dực Thần, "Ngươi làm sao vậy, là lâm vào ảo cảnh thấy cái gì?"

Trác Dực Thần xoay qua mặt lảng tránh ánh mắt quan tâm của Triệu Viễn Chu, nhưng lại đưa tay ra trước mặt Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng đem tay đặt ở trên lòng bàn tay hắn, bị hắn chặt chẽ nắm lấy.

"Triệu Viễn Chu, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."

"Khiêm tốn học hỏi, trẻ nhỏ dễ dạy." Triệu Viễn Chu cố gắng xoa dịu tâm tình của hắn.

"Ngươi! Ta không hỏi nữa." Trong lòng Trác Dực Thần vẫn còn buồn đau nhân vừa rồi khổ sở.

"Ta xin ngươi đó." Đại yêu hèn mọn lấy lòng.

"Khi yêu đan rời khỏi cơ thể hoặc bị phá nát, một con yêu chỉ có thần thức còn có thể sống sao? Giống như Thừa Hoàng."

"Trên lý thuyết thì có thể, nhưng không phải yêu quái nào cũng có yêu lực mạnh mẽ như Thừa Hoàng, cũng không phải yêu quái nào cũng có chấp niệm như vậy. Hơn nữa bọn họ vừa vặn có yêu lực của mình làm môi giới. Vì sao ngươi lại muốn hỏi điều này?"

"Nếu đợi đến ngày ta giết ngươi, ngươi còn có thể giống  như Thừa Hoàng bồi ở... Văn Tiêu bên người sao?" Nhưng ngươi không có nghĩ tới gặp lại ta, thật là con khỉ nhẫn tâm.

Hắn nhớ rõ Triệu Viễn Chu dùng hỗn độn phương pháp đem thần thức của Bùi Tư Hằng bám vào con rối gỗ làm bạn bên người Bùi Tư Tịnh. Nhưng hỗn độn ý nghĩa vô tự, khả năng cả đời đều không thể xuất hiện. Thọ mệnh của nhân loại căn bản đợi không được Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu từng nói qua sau khi chết sẽ hóa thành nước mưa, làm bạn Văn Tiêu. Liền một cái nói dối giống như thuật pháp, làm Trác Dực Thần cầm khế ước của Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu làm mười năm người săn mưa.

Cho đến đêm tuyết rơi năm đó, khi hắn đến trước hang của Canh Thần, vết máu Triệu Viễn Chu mới lập loè.

"Ngươi có phải bị yêu lực của Thừa Hoàng mang nhập ảo cảnh? Nơi đó có tuyết."

Mấy người về tới Tập Yêu Tư, Triệu Viễn Chu vẫn là tò mò. Câu nói kia của Trác Dực Thần, nghe quá cô đơn, thật sâu mà chui vào trong lòng Triệu Viễn Chu.

"Đêm nay ngươi không được tới phòng ta." Trác Dực Thần buông tay hắn ra và rời đi. Hắn có chuyện muốn đi hỏi Canh Thần.

"A? Đừng nha, ta sai rồi. Nhưng ngươi rốt cuộc là nhìn đến cái gì a?" Triệu Viễn Chu ruột gan cồn cào.

————

Bên kia, Trác Dực Thần đi vào địa lao tìm được Canh Thần, một người một xà trở lại phòng ngủ giằng co.

"Ngươi còn muốn gạt ta tới khi nào?" Trác Dực Thần lấy kiếm chỉ vào Canh Thần đang ở trên bàn.

"Ta không biết ngươi nói cái gì?" Canh Thần cẩn thận mở miệng.

"Lần đầu tiên gặp ngươi, Vân Quang Kiếm của ta đối với ngươi còn sáng hơn so với Triệu Viễn Chu, điên cuồng chấn động cơ hồ muốn rời tay. Cho nên ta đối với việc ngươi là Ứng Long mới tin vài phần. Nhưng trong miệng ngươi Băng Di là đáng giận, cho thấy ngươi không phải là Ứng Long. Bởi vì Ứng Long cùng Băng Di chi gian căn bản không phải như truyền lưu trở mặt thành thù." Trác Dực Thần lời nói dối đầu tiên của hắn.

"Vậy tại sao ngươi còn đáp ứng cùng ta ký kết khế ước hồi tưởng đâu?" Canh Thìn không đáp hỏi lại.

"Bởi vì... Bởi vì ta không có lựa chọn." Trác Dực Thần tra kiếm vào vỏ.

"Kia không phải là được sao, chúng ta không có hồi tưởng thành công sao? Ngươi làm gì lại tức giận như vậy a." Canh Thần thuận thế leo lên.

"Chớ có giảo biện! Không ai có thể chứng minh rằng hồi tưởng có thành công hay không, thế gian này căn bản không có khả năng hồi tưởng thời gian!" Trác Dực Thần đem thống khổ trong lòng rống ra.

Canh Thần đứng lên thân phun xà tin, "Trên người của ngươi có mùi của đồng hồ mặt trời. Trách không được. Ngươi đừng vội, hồi tưởng là có thật."

"Khi ngươi ở trong động, trên đầu ngươi có một cái sừng, đó là sừng của Ứng Long. Rồi lại mọc đuôi rắn.  Ngươi nói rằng thần thức của Ứng Long đã chiếm lấy cơ thể của xà yêu. Nội đan của yêu tộc là mệnh môn, sẽ không dễ dàng lấy ra lập khế mạo hiểm. Hơn nữa vết máu của Triệu Viễn Chu ở trước động của ngươi lập loè, ta tin sáu phần. Nhưng hiện tại ta đã biết, khả năng hồi tưởng thời gian cơ hồ bằng không. Như vậy hiện giờ, ta khả năng... Chỉ là làm một tràng mộng." Trác Dực Thần nói ra kết luận này đều làm hắn cảm thấy thoát lực.

Canh Thần điều động yêu đan trong thân thể hắn , giúp hắn điều tức. "Ngươi tâm thần rung chuyển, trước bình tĩnh lại. Ta sẽ giải thích những vấn đề làm ngươi bối rối."

Hắn từ từ triển khai, nguyên lai Vân Quang kiếm là được rèn từ sừng và xương cốt của Ứng Long, đưa cho bạn thân cũng ái nhân không thể nói ra của y, Băng Di.

Mà Canh Thần, là kiếm linh của Vân Quang kiếm, hắn chịu ảnh hưởng từ ký ức tình cảm của Ứng Long đối Băng Di mà hóa linh. Mấy vạn năm trước, khi cùng một hậu duệ Băng Di nào đó ở hang động tru yêu, phát hiện ra thứ trong hang chính là ba xà, yêu nghe đồn sớm đã bị diệt sạch. Ba xà là thần thú cùng thời đại với Bạch Trạch, nhưng vì nó có sức mạnh du hành ngược thời gian nên bị khắp nơi thế lực có dục cầu bắt giữ đuổi giết.

Nhưng nội đan của ba xà không phải là chìa khóa duy nhất để hồi tưởng, thân thể hắn cũng là. Cho nên hiếm khi thành công, Ứng Long nắm giữ sáng thế chi lực, trong trí nhớ của hắn có tin tức quan trọng này.

Không phải hậu duệ nào của Băng Di cũng giống như Trác Dực Thần như vậy tiếp cận Băng Di tồn tại. Cho nên lúc trước người nọ không thể giết chết ba xà, chỉ là làm hắn bị thương nặng sau phong ấn cầm tù hắn. Canh Thần thoát kiếm và bám vào chiếm hưu ba xà đang hấp hối, đồng thời đáp ứng giúp nó cứu sống một con thỏ yêu mỏng manh trong động.

Chỉ thỏ yêu kia bị ảnh hưởng cảm xúc của Ứng Long trước linh lực của Canh Thần, sống lại sau thành tâm khẩu bất nhất Ngoa thú.

"Cho nên, ta cũng không tính lừa ngươi. Ta là Ứng Long một bộ phận hóa linh, ta sinh ra và tái sinh vào cùng ngày khi ta tiếp quản cơ thể này, chúng ta là cùng giáng thế." Canh Thần toàn bộ thoát ra.

"Vậy mục đích của ngươi, thật là vì Ngoa thú?" Trác Dực Thần hoài nghi.

"Xác thật trừ bỏ Sinh, còn muốn gặp Băng Di một lần. Ta xem như là tình cảm của Ứng Long, thấy Băng Di đã trở thành chấp niệm. Mà dung mạo của ngươi, cùng với tình cảm của ngươi với Triệu Viễn Chu cũng đủ mãnh liệt, cho nên chúng ta nhất định sẽ thành công. Ta chính là mười phần nắm chắc ~" Canh Thần nhìn khuôn mặt của hắn rất giống Băng Di.

Trác Dực Thần phân tích những gì hắn nói, những hoài nghi về việc hồi tưởng sinh ra hỏng mất dần tan rã, lý trí thu hồi.

"Ta lại tin tưởng ngươi một lần cuối cùng, còn dám gạt ta, liền cùng nhau hôi phi yên diệt. Ta không băn khoăn gì khác, có lẽ ta chỉ là một cái cô độc hồn ma trong đêm tuyết." Trác Dực Thần nói, lại cảm thấy chính mình càng ngày càng giống Chu Yếm lấy thân nhập cục.

Mà Triệu Viễn Chu bị hắn nhắc mãi đang ở bên ao nước cuồng đánh hắt xì. Ngọc cao đều sặc ra tới.

Văn Tiêu trêu ghẹo y, "Muốn uống canh tuyết lê cũng không cần làm thế, Tiểu Trác đã nấu một nồi to đâu."

Nói Tiểu Trác, Tiểu Trác đến. Trác Dực Thần xách theo hộp đồ ăn dẫn theo Bạch Cửu, muốn cùng đi Côn Luân.

Triệu Viễn Chu nhìn hắn tâm tình tựa hồ tốt hơn rất nhiều, sau đó lại nhìn canh trong tay hắn. Khi Văn Tiêu nói là Trác Dực Thần hầm, y liền rất muốn uống. "Tiểu Trác đại nhân, canh này là cho ta sao?"

Trác Dực Thần thấy y liền ngứa răng, nghĩ đến chính mình bị con vượn trắng này liên lụy chỉnh phó tâm thần liền tức giận.

"Ta đưa cho... Tiểu Cửu. Đi, chúng ta đêm nay thắp nến tâm sự suốt đêm." Hắn nhớ rõ lúc trước bị Triệu Viễn Chu chọc tực giận đến không lựa lời mắng y là chó, thiếu chút nữa liên quan Văn Tiêu, kịp thời sửa miệng.

"Ngươi nói thật đấy à. Khổ a, cùng trái tim ta giống nhau khổ." Triệu Viễn Chu nhấp một ngụm ngọc cao, trái tim vốn bị treo suốt đêm nay đã tan nát. Trác Dực Thần đêm nay thật sự không cho y vào phòng.

Vào ban đêm, từng tấc đất của Tập Yêu Tư đều đã chịu Triệu Viễn Chu quấy rầy.

Y nghĩ đến vừa rồi thuận miệng cảm thán ánh trăng thật đẹp. Đã bị Văn Tiêu dùng luận điệu của Trác Dực Thần rắp tâm bất lương khản. Như vậy có lẽ Văn Tiêu có thể lý giải suy nghĩ của Trác Dực Thần.

Do dự, hắn đi đến ngoài cửa sổ Văn Tiêu tìm kiếm đáp án. "Văn đại nhân, ta tưởng thỉnh giáo ngươi một chút."

"Nhưng nghe này tường." Văn Tiêu hảo tính tình nhìn đại yêu biệt biệt nữu nữu.

"Nếu, một người, ta là nói nếu... Hắn nói với một người khác, tuyết rơi. Điều đó có nghĩa là gì?"

" Thời điểm nhân gian hạ tuyết, thường là lúc cửa ái cuối năm gần đến, chúng ta nhớ nhung người thân, hoặc bởi vì bản thân tuyết là sự vật tốt đẹp, chúng ta muốn chia sẻ nó với những người chúng ta yêu thương nhất." Văn Tiêu suy tư trả lời.

"Cho nên, đó là một biểu hiện tinh tế của tình yêu ~" Triệu Viễn Chu hưng phấn nói, đôi mắt sáng ngời.

Văn Tiêu vừa ghét bỏ lại tò mò hỏi, "Triệu Viễn Chu, ngươi lại ở nơi nào lừa tiểu cô nương?"

Triệu Viễn Chu nghẹn cười, thần bí nói, "Nói hươu nói vượn, ta không có lừa gạt tiểu cô nương, đó là chỉ mèo xấu tính."

"Nếu như con mèo này ở gần ngươi mà lại xa ngươi thì sao?" Triệu Viễn Chu lại hỏi.

"Không phải con mèo nào cũng như vậy sao? Triệu Viễn Chu, còn nói không phải tiểu cô nương. Muốn nói phong hoa tuyết nguyệt, ngươi không nên hỏi ta, nhất hiểu cái này là các hoa khôi trong Thiên Hương Các." Văn Tiêu giống như đã hiểu, cố ý trêu đùa y.

Triệu Viễn Chu tuy hoài nghi nhưng lại cảm thấy có thể tin được. Nói lời cảm tạ liền nhảy lên mái hiên, mấy cái nhảy lên biến mất ở trước mắt Văn Tiêu.

Đêm nay, Thiên Hương Các nghênh đón một con đại yêu, bị mất một bình rượu hổ cốt.

"Sợ là khách quan đối chính mình quá mức tự tin, tiểu nương tử ngượng ngùng nói thẳng thôi. Quan nhân nhưng chớ có cậy mạnh, Mẫu Đơn ta duyệt nhân vô số, không sai được. Có rượu hổ cốt này mọi việc đều thuận lợi áo ~" hoa khôi tỷ tỷ vỗ bộ ngực trắng bóng bảo đảm.

"Cái gì cùng cái gì, ta hảo đâu. Lại nói này rượu đối yêu vô dụng." Nào đó đại yêu chạy trối chết trở lại Tập Yêu Tư, nhìn xem chính mình dưới rốn ba tấc, cảm thấy đã chịu vũ nhục.

Y rón ra rón rén sờ đến ngoài cửa phòng Trác Dực Thần, thấy trong phòng còn sáng đèn. Dựng lên lỗ tai nghe, xác nhận trong phòng chỉ có tiếng tim đập của một người. Hiểu ý cười, mèo gạt người.

"Tiểu Trác đại nhân, ngọn nến còn rất dài đâu." Y đẩy cửa ra, nhìn người đang ngồi trên bàn đọc sách.

Trác Dực Thần đầu cũng không nâng, y cũng không giận tự mình ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Tiểu trác đại nhân, đây là đang đợi ta."

"Mùi gì thế?" Trác Dực Thần nhíu mày, hắn ngửi thấy mùi son phấn trên người Triệu Viễn Chu.

"Ai, còn không phải người nào đó không cho ta vào cửa. Không chỗ để đi, ở tửu phường có người hảo tâm tặng ta một bình rượu ngon, ấm áp thân mình." Triệu Viễn Chu lừa gạt Tiểu Trác đại nhân chưa bao giờ chuẩn bị bản thảo.

"A, ngươi không đi ấm thân mình, tới chỗ ta làm cái gì." Trác Dực Thần đẩy bình rượu kia ra, tiếp tục đọc sách.

"Này không phải, hôm nay Tiểu Trác đại nhân bị kinh hách, tới cấp ngươi vững vàng tâm thần." Triệu Viễn Chu nhìn khuôn mặt cấm dục lại nghiên lệ dưới ánh nến, sắc dục mê yêu mắt, tráng yêu gan. Rót cho Trác Dực Thần một ly rượu.

Đối tai họa lấy lòng, Tiểu Trác đại nhân đồ sộ bất động. Nhưng không chịu nổi tai họa động tay động chân. Một chén rượu bị Triệu Viễn Chu uy tiến trong miệng hắn.

Trác Dực Thần bị y rót sặc, cảm thấy hương vị có điểm quái. Triệu Viễn Chu lại ân cần đổ thêm cho hắn, "Áp áp kinh, lại nếm thử."

"Ngươi như thế nào không uống?" Trác Dực Thần cảm thấy có cổ quái.

"Ta lại không bị ảnh hưởng, lại nói rượi của nhân loại đối với ta là vô dụng." Triệu Viễn Chu nói có sách mách có chứng, không có nói sai.

Sau khi uống liên tục ba ly, Trác Dực Thần đẩy ra chén rượu, "Được rồi, ta không có việc gì."

Triệu Viễn Chu nhìn rượu rồi lại xem hắn. Xem ra bị lừa, cái gì mọi việc đều thuận lợi, còn hoa của y một khối ngọc đâu!

"Như thế nào có điểm..." Trác Dực Thần lôi kéo cổ áo, cảm thấy mạc danh khô nóng. Có một cảm giác khó tả chạy thẳng xuống bụng dưới của hắn...

"Ngươi cho ta uống lên cái gì?" Hắn đoạt lấy bình rượu, mùi son phấn càng nặng. Chuyển động thân bình, trên hồng bao còn ấn có ấn kỹ của Thiên Hương Các.

"Triệu Viễn Chu, hiện tại ngươi còn có thời gian chạy trốn." Trác Dực Thần buông rượu xuống, nhìn thẳng vào Triệu Viễn Chu, tròng mắt ở dưới ánh nến bắn thẳng vào tâm thần y.

Triệu Viễn Chu lông tơ đứng thẳng, bản năng cảm thấy nguy hiểm. Vẫn còn mạnh miệng, "Ai nói ta muốn chạy."

"Năm, bốn..." Trác Dực Thần gằn từng chữ một đứng dậy.

Triệu Viễn Chu chớp chớp mắt, lúc này y thật sự muốn chạy trốn. Nhưng bàn tay ngưng tụ yêu lực lại bị Trác Dực Thần bắt lấy, một đường đưa tới mép giường.

"Muộn rồi, Triệu Viễn Chu." Y bị Trác Dực Thần đẩy ngồi ở trên giường.

"Hiện tại, đến làm ta đi trước một lần, ngươi mới có thể dễ chịu." Hắn cúi đầu, ngón tay hơi dùng sức mơn trớn môi dưới Triệu Viễn Chu...

———— kéo đèn tuyến ———

Ánh nến châm tẫn, y bị Trác Dực Thần ôm vào trong ngực, chỉ còn lại tiếng thở của chầm chậm của họ.

"Triệu Viễn Chu, Viễn Chu... Ngươi thật nhẫn tâm." Trác Dực Thần thì thầm trước khi hắn ngủ say, hôn vào giữa mày y.

Ánh mặt trời chợt lượng, Trác Dực Thần trong lòng ngực không có...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com