Dong Nhan Dai Mong Quy Ly
7. Cá Nhiễm Di
Bên kia, ba người bước lên hòn đảo giữa hồ. Dưới chân Trác Dực Thần có một cái bao tải lớn.Bỗng nhiên Vân Quang kiếm phát ra chói mắt quang, ba người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhiễm Di chậm rãi đi tới.Nhiễm Di nhìn Vân Quang kiếm phát sáng trong tay Trác Dực Thần, cảm khái nói: "Vân Quang kiếm.... Không ngờ tới mười mấy năm sau, ta còn có thể nhìn thấy nó lần nữa. "Trác Dực Thần nghi hoặc nói: "Mười mấy năm? Ngươi quen ca ca ta?"Nhiễm Di nói: "Mười mấy năm trước, ta từng đến nhân gian. Khi đó ta gặp được một nam tử tay cầm Vân Quang kiếm, hắn đã cứu ta. Thì ra hắn là ca ca ngươi.... Nhưng Vân Quang kiếm hắn cầm khi đó, không lợi hại bằng cái trong tay ngươi. Khi đó hắn nói với ta, hắn có một cái đệ đệ rất thương yêu, đêm nào cũng bị ác mộng quấy nhiễu. Hỏi ta có biện pháp nào không. Ta cho hắn một miếng vảy cá của ta, bảo hắn mang về nghiền nát thành bột uống với nước. Như vậy, đệ đệ hắn cũng sẽ không bao giờ bị ác mộng quấn lấy nữa, không bao giờ sợ hãi nữa."Thì ra là thế, cuối cùng Trác Dực Thần cũng hiểu vì sao hắn sẽ không bị giấc mơ của Nhiễm Di khống chế.Ký ức khi còn nhỏ quanh quẩn trong tâm trí hắn. Trước kia mỗi khi gặp ác mộng thì chỉ cần ca ca ở bên cạnh, hắn không còn sợ hãi nữa.Mà vận mệnh chú định, lại là ca ca bảo vệ hắn, Trác Dực Thần thần sắc ảm đạm, nước mắt chảy xuống khóe mắt."Hóa ra là vậy. Vậy nên nguyên nhân bao nhiêu năm qua Tiểu Trác không nằm mơ lại là bởi vì cái này." Văn Tiêu nói."Ngươi có một người ca ca thực tốt. Chỉ tiếc là......"Lời nói của Nhiễm Di dừng lại, nhìn về phía Triệu Viễn Chu.Triệu Viễn Chu tiếp nhận lời Nhiễm Di còn chưa nói xong nói, "Bị ta giết rồi."Trác Dực Thần vành mắt có chút phiếm hồng, rút Vân Quang kiếm ra khỏi vỏ chỉ vào Triệu Viễn Chu, phẫn hận nhìn về phía kẻ đã giết chết huynh trưởng và phụ thân hắn ở trước mặt.
Bên kia, ba người bước lên hòn đảo giữa hồ. Dưới chân Trác Dực Thần có một cái bao tải lớn.Bỗng nhiên Vân Quang kiếm phát ra chói mắt quang, ba người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhiễm Di chậm rãi đi tới.Nhiễm Di nhìn Vân Quang kiếm phát sáng trong tay Trác Dực Thần, cảm khái nói: "Vân Quang kiếm.... Không ngờ tới mười mấy năm sau, ta còn có thể nhìn thấy nó lần nữa. "Trác Dực Thần nghi hoặc nói: "Mười mấy năm? Ngươi quen ca ca ta?"Nhiễm Di nói: "Mười mấy năm trước, ta từng đến nhân gian. Khi đó ta gặp được một nam tử tay cầm Vân Quang kiếm, hắn đã cứu ta. Thì ra hắn là ca ca ngươi.... Nhưng Vân Quang kiếm hắn cầm khi đó, không lợi hại bằng cái trong tay ngươi. Khi đó hắn nói với ta, hắn có một cái đệ đệ rất thương yêu, đêm nào cũng bị ác mộng quấy nhiễu. Hỏi ta có biện pháp nào không. Ta cho hắn một miếng vảy cá của ta, bảo hắn mang về nghiền nát thành bột uống với nước. Như vậy, đệ đệ hắn cũng sẽ không bao giờ bị ác mộng quấn lấy nữa, không bao giờ sợ hãi nữa."Thì ra là thế, cuối cùng Trác Dực Thần cũng hiểu vì sao hắn sẽ không bị giấc mơ của Nhiễm Di khống chế.Ký ức khi còn nhỏ quanh quẩn trong tâm trí hắn. Trước kia mỗi khi gặp ác mộng thì chỉ cần ca ca ở bên cạnh, hắn không còn sợ hãi nữa.Mà vận mệnh chú định, lại là ca ca bảo vệ hắn, Trác Dực Thần thần sắc ảm đạm, nước mắt chảy xuống khóe mắt."Hóa ra là vậy. Vậy nên nguyên nhân bao nhiêu năm qua Tiểu Trác không nằm mơ lại là bởi vì cái này." Văn Tiêu nói."Ngươi có một người ca ca thực tốt. Chỉ tiếc là......"Lời nói của Nhiễm Di dừng lại, nhìn về phía Triệu Viễn Chu.Triệu Viễn Chu tiếp nhận lời Nhiễm Di còn chưa nói xong nói, "Bị ta giết rồi."Trác Dực Thần vành mắt có chút phiếm hồng, rút Vân Quang kiếm ra khỏi vỏ chỉ vào Triệu Viễn Chu, phẫn hận nhìn về phía kẻ đã giết chết huynh trưởng và phụ thân hắn ở trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com