TruyenHHH.com

[ Đồng nhân Đại mông quy ly ]

Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương 45

PhngNh970

45. Này đi không về


Bạch Cửu và Anh Lỗi mang theo Bùi Tư Tịnh trở về Tập Yêu Tư. Sau khi đặt người lên trên giường, hai người phát hiện không có một bóng người nào ở Tập Yêu Tư.

Vì thế hai người quyết định đi núi Côn Luân trước. Ngay sau khi bọn họ mới vừa đi, sau lưng Văn Tiêu liền đưa Phạm Anh về Tập Yêu Tư.

Chỉ là mới vừa tiến vào đại môn, Phạm Anh đột nhiên mở mắt ra, đồng tử cũng chuyển sang màu xanh.

Phạm Anh đột nhiên tập kích Văn Tiêu. Văn Tiêu nghiêng mình né tránh, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Phạm Anh, hốc mắt phiếm hồng: "Cha......?"

Phạm Anh thần sắc vặn vẹo như cũ đi về phía Văn Tiêu.

Văn Tiêu nôn nóng lại hô một tiếng: "Cha!"

Phạm Anh không dao động, thần sắc dữ tợn, cả người phát ra yêu khí, từng bước tới gần Văn Tiêu.

Văn Tiêu mày nhíu lại, theo sau thuận gió, nghênh diện ném một nắm Hoán Linh Tán, mấy cái bước chân liền tránh thoát công kích của Phạm Anh, vòng ra sau lưng ông rồi nhanh chóng rút ra dây Trói Yêu bên hông, trói gô người ở trên ghế, ngoài miệng nói: "Con xin lỗi cha, hiện tại là thời điểm đặc thù. Con chỉ có thể làm thế này thôi."

Nhìn Phạm Anh thần chí không rõ, hô hấp của Văn Tiêu trở nên dồn dập, nước mắt chảy xuống. Phụ thân đã từng luôn chơi đùa đùa giỡn cùng nàng lại biến thành bộ dáng này.

Trong lòng nàng nảy lên đau đớn, cầm tay Phạm Anh: "Cha, người tỉnh lại đi. Người đừng bỏ con......"

Phạm Anh đột nhiên sửng sốt...... Nữ nhi.

Ánh mắt dại ra của Phạm Anh dừng ở trên búi tóc của Văn Tiêu.

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Văn Tiêu rơi xuống tay Phạm Anh. Phạm Anh vốn muốn phản kháng, đột nhiên cứng đờ, không nhúc nhích.

Ánh sáng xanh trong mắt Phạm Anh thối lui, khôi phục thần trí, nhận ra Văn Tiêu: "Văn Tiêu?"

Văn Tiêu kinh hỉ: "Cha, là con, người nhận ra con rồi?"

Phạm Anh gật đầu, sau đó nhìn xuống, thấy sợi dây thừng trói mình như bánh chưng dây thừng, nghi hoặc hỏi: "Sao ta lại tỉnh táo vậy?"

Văn Tiêu chú ý đến những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt Phạm Anh, lại lau nước mắt trên mặt mình, phản ứng lại: "Là thần lực Bạch Trạch. Thần lực Bạch Trạch dùng nước làm ơn huệ, có thể tiêu trừ tà ma trên thế gian, có thể thanh lọc vạn vật thế gian."

Đột nhiên, một tia sáng xanh lóe lên trong mắt Phạm Anh. Ông gắt gao nhíu mày, quơ quơ thân thể.

Văn Tiêu khẩn trương nói: "Cha, cha, người kiên trì một chút, con tới cứu người đây!"

Phạm Anh gian nan mà lắc lắc đầu: "Nội đan tiến vào trong cơ thể người,  một đêm lắng đọng, hai sinh ra yêu khí, ba biến người thành yêu quái. Ôn Tông Du luyện chế yêu đan rút ngắn thời gian yêu hóa, chỉ trong một ngày người hoàn toàn biến thành yêu quái."

Thân thể Phạm Anh vẫn là không tự chủ được mà run rẩy: "Một khi yêu đan hoàn toàn cắm rễ trong cơ thể người, sẽ không thể đảo ngược, cũng rất khó nhịn qua được quá trình yêu hóa. Tiêu Nhi, cha không về được nữa. Khoảnh khắc thanh tỉnh một lát này chỉ là do thần lực Bạch Trạch ảnh hưởng của con. Con mau đi cứu những người dân khác. Nhân lúc yêu đan trong cơ thể bọn họ còn chưa hoàn toàn cắm rễ...... Đi cứu bọn họ."

Phạm Anh nghiến chặt răng, dần dần mất kiểm soát, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, ông nỗ lực đối kháng với  ý thức của yêu hóa.

Phạm Anh đột nhiên rút ra đoản đao bên hông Văn Tiêu, vừa định đâm vào bụng, liền cảm thấy cần cổ đau xót, theo sau không có ý thức.

Văn Tiêu chậm rãi thu hồi tay, nàng vừa mới đánh phụ thân hôn mê.

Vẫn còn thời gian, như thế nào có thể nói từ bỏ liền từ bỏ được chứ? Văn Tiêu lập tức chạy đến Tàng Quyển Các để tìm cách giải quyết.

Trên núi Côn Luân, trong giấc mơ, đôi mắt Trác Dực Thần cũng biến thành kim sắc.

Hắn nhìn thấy thân thể của Triệu Viễn Chu, Bạch Cửu, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đều biến mất, ngay cả Ôn Tông Du đang lơ lửng trên bầu trời trước mặt hắn cũng biến mất.

Hắn có chút mờ mịt.

Ôn Tông Du nhàn nhạt nói: "Phá Huyễn Chân Nhãn quả nhiên lợi hại. Nhưng nó cũng chỉ có thể ngăn được chốc lát, không giải trừ được mộng đắm chìm."

Ly Luân nghi hoặc hỏi: "Sao lại như vậy?"

Triệu Viễn Chu giải thích: "Bởi vì giấc mộng đắm chìm này không phải pháp thuật mà là độc."

Triệu Viễn Chu bởi vì bị phong ngũ cảm, cho nên không có trúng độc, nhưng Trác Dực Thần thì khác.

Nhìn vẻ mặt mê mang của Trác Dực Thần, trong lòng y nảy lên một cổ chua xót. Bỗng nhiên y nhớ ra điều gì đó và móc một hạt ngọc màu xanh lục từ trong lòng ngực ra.

Đây chính là thứ mà Thanh Canh đã tặng cho y lúc ở Linh Tê sơn trang.

"Ngọc tránh độc?" Ôn Tông Du nói.

Triệu Viễn Chu dùng sức nắm chặt, ngọc tránh độc toát ra làn khói màu xanh lục, thân hình Thanh Canh hiện ra.

Triệu Viễn Chu nôn nóng hỏi: "Tiểu Trác đại nhân trúng độc đắm chìm, ngươi có thể giải không?"

"Ta có thể thử xem, nhưng cần một chút thời gian!" Thanh Canh nói.

"Ta cho ngươi một chút thời gian, ôn chuyện với bằng hữu cũ nhé?" Ôn Tông Du nói.

Thanh Canh nghe vậy xoay người, chỉ thấy Ôn Tông Du lấy ra một chiếc lông vũ, sau đó thân ảnh ' Phỉ ' rơi xuống trước mặt ông ta.

Thanh Canh sửng sốt một chút. Không đúng, đây không phải là huynh ấy.

Ôn Tông Du hơi hơi mỉm cười, ' Phỉ ' nhảy dựng lên, xông thẳng về phía Thanh Canh. Bỗng nhiên một thân ảnh bạch y chắn trước mặt nàng.

Là Phỉ thật sự.

Phỉ đưa ' Phỉ ' giả tới nơi xa để kiềm chế. Ôn Tông Du nhăn mày lại, mất đi kiên nhẫn. Sau đó ông ta nâng tay lên ngưng tụ yêu lực, một vài quả cầu lửa xuất hiện trên không trung.

Ly Luân liếc nhìn Triệu Viễn Chu đang không thể thoát khỏi phía sau mình, nghiến răng lao về phía trước. Ôn Tông Du phất tay, những quả cầu lửa rơi xuống như mưa sao băng.

Ly Luân đột nhiên duỗi tay chụp trên mặt đất. Trong nháy mắt, vô số dây leo cây hòe từ chui ra ra mặt đất và chặn đứng quả cầu lửa.

Thanh Canh vọt tới bên cạnh Trác Dực Thần, bắt mạch cho hắn.

Ôn Tông Du nhìn mọi người với vẻ mặt khó hiểu rồi tức giận hét lớn: "Ly Luân, ngươi từng muốn Triệu Viễn Chu chết đến thế, giờ ngươi quay ra giúp hắn?"

Ly Luân vẫn trầm mặc, chỉ là một mặt làm cây mây tiếp tục chui ra lấp kín những lỗ thủng đang không ngừng thiêu thành tro tàn, đồng thời dựng lên một bức tường dây leo để ngăn chặn ngọn lửa.

Triệu Viễn Chu lo lắng hô một tiếng: "Ly Luân!"

Ôn Tông Du nhìn về phía Triệu Viễn Chu, châm chọc nói: "Triệu Viễn Chu, ngươi là đại yêu, sở hữu sức mạnh lớn nhất thế gian, vậy mà lại vì một người phàm mà đánh mất yêu lực, mình đầy thương tích? Hai đại yêu nổi tiếng nhất Đại Hoang lại ngu xuẩn như vậy!"

Triệu Viễn Chu xoa gương mặt của Trác Dực Thần, ánh mắt nhu hòa, ngữ khí lãnh đạm: "Ngươi không hiểu, là bởi vì ngươi chỉ dùng đôi mắt đánh giá lợi ích và được mất của nhân gian này, mà chưa bao giờ dùng trái tim cảm nhận."

Phỉ đang đối chiêu với ' Phỉ ', một phen bóp chặt con rối ' Phỉ ' và bóp nát đầu nó, sau đó xoay người nhìn Thanh Canh, do dự một lát rồi không tiến lên nữa.

Bởi vì ngoại trừ Thanh Canh ra, những người khác đều sẽ bị hắn lây nhiễm bệnh dịch, cho nên tốt nhất là không nên đi.

Thanh Canh tụ tập một quả cầu ánh sáng xanh trong tay, lại lấy ra một viên thuốc khác, đưa cho Triệu Viễn Chu, "Đút cho hắn."

Trác Dực Thần ngồi quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu, thấy một quả cầu ánh sáng xanh xuất hiện trước mặt.

Bạch Cửu đột nhiên xuất hiện. Hắn nắm lấy chiếc chuông trên tóc Trác Dực Thần, dùng sức lắc mạnh, chiếc chuông kêu leng keng.

Thần sắc Bạch Cửu vội vàng: "Tiểu Trác ca! Huynh có nghe thấy không! Huynh mau tỉnh lại đi!"

Triệu Viễn Chu nhìn Bạch Cửu, tức giận mắng: "Ngươi làm gì vậy? Ngươi mau về Tập Yêu Tư, nơi này quá nguy hiểm!"

Anh Lỗi chạy tới: "Không sao, có ta ở đây!"

Anh Lỗi lấy ra hai chiếc lông vũ Tất Phương màu đỏ: "Tiểu Cửu đã trộm hai chiếc lông vũ của Tất Phương từ Sùng Võ Doanh. Nó có thể đưa chúng ta đến bất cứ đâu giống như Sơn Hải Thốn Cảnh."

Nói xong, Anh Lỗi nhét lông chim vào trong tay Triệu Viễn Chu rồi nói: "Lông vũ Tất Phương này là một cặp, chỉ cần thi pháp để đối phương cầm lấy là có thể đi đến nơi của người đó."

Sau đó, hắn lập tức đi đến phía sau Ly Luân, đôi tay kết ấn sau đó truyền yêu lực của mình cho Ly Luân.

Ly Luân quay đầu lại nhìn rồi nói: "Ngươi tới đây làm gì! Tránh ra!"

Anh Lỗi không nhúc nhích, nhưng hắn lại biết Ly Luân đã làm gì. Đôi mắt anh đỏ hoe: " Đều khi nào rồi! Ngươi còn cậy mạnh!"

Ly Luân ' sách ' một tiếng, "Nếu ngươi lại xảy ra chuyện, Anh Chiêu sẽ đánh chết ta!"

Triệu Viễn Chu nhét một viên vào ngực Bạch Cửu: "Vậy các ngươi cầm lấy, mau chóng trở về Tập Yêu Tư. Ta hứa với các ngươi, nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức đưa Tiểu Trác trở về tìm các ngươi. Các ngươi về Tập Yêu Tư chờ chúng ta."

Bạch Cửu do dự mà gật gật đầu: "Nhưng mà Tiểu Trác ca......"

Triệu Viễn Chu quát bảo ngưng lại: "Mau trở về!"

Đúng lúc này, Trác Dực Thần đột nhiên vươn tay ra, chậm rãi bắt lấy quả cầu ánh sáng màu xanh trên không trung.

Triệu Viễn Chu thấy Bạch Cửu vẫn đang rung chuông, hơn nữa Trác Dực Thần dường như sắp tỉnh lại, vì thế Triệu Viễn Chu nhét viên thuốc vào miệng Trác Dực Thần, lấy ấm nước ra nhấp một ngụm, sau đó không chút do dự hôn lên, đút nước cho Trác Dực Thần.

Thao tác này khiến tất cả mọi người có mặt đều giật nảy mình, bao gồm Ôn Tông Du. Thậm chí Ôn Tông Du sợ đến mức trượt chân, đột nhiên ngừng lại nhìn hai mạt thân ảnh kia, tràn đầy không thể tin nổi.

Ly Luân và Anh Lỗi cũng được đến thời gian để thở dốc.

Trác Dực Thần chậm rãi mở bừng mắt, thần chí thanh tỉnh lại, ánh vào mi mắt đó là đôi mắt hồng nhuận của Triệu Viễn Chu.

Trác Dực Thần lại sờ vào môi mình: "Ngươi vừa...... hôn ta à?"

Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại, vô ngữ vỗ đầu Trác Dực Thần: "Khi nào!"

Bạch Cửu kinh hỉ nói: "Tiểu Trác ca!"

Đầu Trác Dực Thần có chút đau, hắn lẩm bẩm nói: "Vừa rồi ta ở trong mộng, nhìn thấy một tia sáng màu xanh....."

Vừa nói hắn vừa nhìn vào tay Triệu Viễn Chu, máu tươi chảy ròng ròng. Thì ra là y, ngăn cản hắn tự vận.

Triệu Viễn Chu lại vì hắn mà thương tổn chính mình. Rõ ràng hắn đã hạ quyết tâm phải bảo vệ Triệu Viễn Chu...... như thế nào kết quả vẫn là Triệu Viễn Chu bảo vệ hắn.

Thanh Canh nhìn Trác Dực Thần tỉnh táo lại, thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Viễn Chu nhìn về phía Thanh Canh: "Ngươi vừa mới...."

Thanh Canh mỉm cười nói: "Đúng vậy, ta đã trao cho hắn năng lực tránh dịch của ta."

Triệu Viễn Chu lại nhìn về phía Phỉ ở đằng xa, "Vậy hắn phải làm sao...."

Thanh Canh đứng lên, ngữ khí nhàn nhạt: "Lại không phải chết, ta và hắn tóm lại cũng viên mãn rồi. Hiện giờ nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta muốn đi tìm hắn."

Dứt lời, Thanh Canh thả người nhảy xuống bay về Phỉ.

Nhưng Phỉ lại lắc đầu  và chạy đi ngay lập tức.

Thanh Canh không còn năng lực tránh dịch, cùng hắn ở bên nhau sẽ chết, hắn không muốn Thanh Canh chết, cho nên hắn muốn chạy.

Thanh Canh vẫn đuổi theo ở phía sau, nhưng tốc độ Phỉ quá nhanh, nháy mắt liền không có bóng người, chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi.

Lúc này, Ly Luân và Anh Lỗi đột nhiên bị một chưởng của Ôn Tông Du đánh lui, Bạch Cửu lập tức trèo lên núi đỡ Anh Lỗi, mà thân hình Ly Luân đang muốn ngã xuống đất, thì đột nhiên có hai người từ hai bên đi tới đỡ phía sau lưng hắn.

Ly Luân quay đầu lại, thấy phía sau là Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần, ba người liếc nhau, sóng vai mà đứng.

Anh Lỗi phun ra một ngụm bọt máu: "Thật tốt quá, Tiểu Trác đại nhân tỉnh lại rồi!"

Trên mặt Ôn Tông Du hiện lên một cổ nghiền ngẫm: "Thì ra ngươi và Trác Dực Thần còn có tầng quan hệ này...... Lúc trước ta còn cảm thấy kỳ quái. Hai người các ngươi thật là trái với luân thường."

Triệu Viễn Chu xua xua tay, buồn bã nói: "Ai, ngươi đang nói cái gì vậy? Hai chúng ta là yêu quái, cần gì phải tuân theo pháp luật của nhân gian các ngươi?"

Ly Luân thấp giọng nói: "Ban đầu ta có mắt như mù bị ngươi lừa gạt, bây giờ để ta xem xem rốt cuộc ngươi là cái thứ gì!"

Nói xong, Ly Luân mắt nhắm lại mở ra đồng tử đã biến thành kim đồng.

Phá Huyễn Chân Nhãn hiện ra, trong tầm mắt của Ly Luân, lúc này, trên bầu trời, phía sau Ôn Tông Du, có một con phượng hoàng khổng lồ được tạo thành từ hoả tinh.

Sắc mặt Ôn Tông Du biến đổi, giọng căm hận nói nhỏ: "Phá Huyễn Chân Nhãn."

Chỉ thấy trong tầm mắt của Ly Luân, vị trí nội đan được hiện ra trên cánh tay trái của Ôn Tông Du: "Nội đan ở khuỷu tay trái hắn."

Ôn Tông Du lạnh lùng cười, trong lòng bàn tay bốc cháy lên hai ngọn lửa của Bất Tẫn Mộc: "Muốn phá hủy nội đan của ta? Đúng là nằm mơ!"

Sắc mặt Ly Luân thay đổi: "Bất Tẫn Mộc..."

Ôn Tông Du đắc ý hô: "Hòe quỷ Ly Luân, ngươi không sợ sao?"

Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần cảm thấy không ổn. 

Trác Dực Thần giơ tay ngưng tụ pháp lực, hút hết gió tuyết xung quanh, ngưng kết thành từng cái băng trùy. Hắn vung trường kiếm, năng lượng khổng lồ mang theo những tảng băng xông thẳng tới mặt Ôn Tông Du.

Hai tay Ôn Tông Du giao nhau đặt ở trước người, tạo thành một bức tường lửa ngăn cản những khối băng bay tới. Những khối băng tan chảy ngay lập tức khi tiếp xúc với ngọn lửa và sương mù dày đặc bốc lên.

Ôn Tông Du tức giận đến nỗi một luồng yêu khí khổng lồ bùng phát từ trong cơ thể, ngọn lửa thổi quét về phía mọi người.

Trác Dực Thần lập tức tiến lên, mở ra bao cổ tay để đối kháng với nó. Triệu Viễn Chu và Ly Luân đứng ở phía sau không ngừng chuyển vận yêu lực cho hắn.

Anh Lỗi và Bạch Cửu đứng lên, đi đến phía sau bọn họ, Bạch Cửu học theo bộ dáng của Anh Lỗi, đôi tay kết ấn.

Bàn tay của Anh Lỗi để ở phía sau lưng Trác Dực Thần, chuyển vận pháp lực, đột nhiên trong cơ thể Bạch Cửu phun ra một cổ thần lực, gia nhập trận chiến đấu này. Sức mạnh của năm người hội tụ với nhau, Trác Dực Thần nhấc chân đi về phía trước hai bước. 

Ôn Tông Du đột nhiên thấy không tốt. Vì thế móc từ trong lòng ngực ra một quả cầu rồi nuốt đi xuống. Ngọn lửa ngay lập tức bùng cháy lớn hơn và không khí xung quanh ông ta trở nên nóng như thiêu đốt.

Triệu Viễn Chu nhìn lệ khí màu đỏ tươi trong ngọn lửa, y rất là quen thuộc, nhưng là, nhưng tại sao Ôn Tông Du lại có lệ khí chứ?

Có lệ khí thêm vào, mấy người thực mau khiêng không được và không ngừng lui về phía sau. 

Ôn Tông Du cười điên cuồng: "Đại yêu gì chứ? Chỉ có chút năng lực này thôi sao?"

Trác Dực Thần lập tức quay đầu lại, quát với Bạch Cửu: "Tiểu Cửu, Anh Lỗi! Đi mau! Các ngươi mau về Tập Yêu Tư!"

Bạch Cửu lắc đầu, "Đệ không đi! Đệ muốn ở chỗ này!"

"Không được, nếu đệ ở lại đây, ta không có biện pháp che chở đệ được!" Trác Dực Thần hét lên với Anh Lỗi, "Anh Lỗi! Mang Bạch Cửu đi!"

Anh Lỗi và Bạch Cửu nhìn về phía Triệu Viễn Chu.

"Đi đi!!"

Hai người lại nhìn về phía Ly Luân.

"Mau đi đi!!"

Bạch Cửu và Anh Lỗi nhìn bóng lưng của ba người, cắn răng xoay người liền chạy. Bọn họ chạy trốn thực mau. Phía sau, một quả cầu lửa mảnh liệt nổ tung, ngọn lửa và khói đen bốc lên dữ dội.

Bạch Cửu ngây ngẩn cả người, ước mắt rơi lã chã. Hắn dừng lại, lấy lông vũ Tất Phương từ trong ngực ra, nhìn lông vũ, có chút do dự.

Anh Lỗi biết hắn đang nghĩ gì, nắm tay Bạch Cửu: "Chúng ta đi."

Bạch Cửu dùng sức gật đầu, sau đó hai người nắm tay nhau, niệm chú rồi biến mất.

Khói đen bốc lên nghi ngút và nơi này trở nên hỗn loạn.

Ba người nằm ngã trên mặt đất, đều bị trọng thương. Trác Dực Thần ngã vào cột đá, có chút hoảng hốt.

Ly Luân gian nan đứng dậy, nhìn Triệu Viễn Chu, sau đó tới gần Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần nhìn Ly Luân, sau đó nhìn về phía Triệu Viễn Chu, phát hiện người nằm trên mặt đất, vỡ đầu chảy máu, hơi thở thoi thóp.

Hắn nôn nóng vừa định đứng dậy, đã bị Ly Luân đè lại: "Ta có cách đối phó với hắn. Chân thân của ta là cây hòe, tuy bị lửa của Bất Tẫn Mộc khắc chế nhưng đồng thời cũng có thể dẫn lửa lên người."

Ly Luân giương mắt nhìn về phía Ôn Tông Du, nhỏ giọng nói: "Ta hút lửa Bất Tẫn Mộc của Ôn Tông Du sang, tiêu hao yêu lực của hắn, các ngươi nhân cơ hội phá hủy nội đan, hắn chắc chắn sẽ chết."

Trác Dực Thần khiếp sợ nói: "Nhưng mà làm như vậy ngươi cũng sẽ chết......"

Ly Luân không nói gì, hắn nhìn Triệu Viễn Chu đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, toàn thân đầy thương tích. Rồi sau đó, hắn ra tay bóp chặt cổ Trác Dực Thần. Vô số luồng khí đen trong tay Ly Luân như kinh mạch ùa vào cổ Trác Dực Thần, dần dần lan tràn đến mặt hắn, hóa thành yêu văn Ly Luân.

Trác Dực Thần sửng sốt: "Ly Luân, ngươi muốn làm cái gì?"

Yêu văn trên mặt Ly Luân dần dần biến mất, hắn đạm nhiên cười: "Ta truyền một nửa yêu lực của ta cho ngươi, yêu lực của hòe quỷ cộng thêm Băng Di, Ôn Tông Du là cái thá gì chứ."

"Trác Dực Thần, ngươi giúp ta cứu Chu Yếm......" Ánh mắt Ly Luân trở nên sắc bén, "Còn có, đừng làm ta thất vọng."

Trên mặt Trác Dực Thần tràn ra yêu văn màu đen và xanh giống hệt như Ly Luân.

Ly Luân nói: "Từ khi sinh ra, ta và hắn, bọn ta ngang sức ngang tài, luôn luôn hòa nhau. Ta không quen thấy hắn vô dụng như vậy."

Nói xong, Ly Luân quay đầu lại nhìn về phía Triệu Viễn Chu, cả người đầy máu, không thể cử động, "Chu Yếm, một nửa còn lại, cho ngươi."

Yêu lực màu đen từ trong tay Ly Luân phiêu ra, luồng khí đen kia lao về phía Triệu Viễn Chu, chui vào ngực Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu dần dần tỉnh táo lại, giãy giụa chống thân thể, nhìn về phía Ly Luân và Trác Dực Thần.

Yêu văn trên mặt Ly Luân đã biến mất. Trác Dực Thần và Ly Luân đứng lên, đối mặt với Ôn Tông Du.

Ly Luân đột nhiên đưa tay ra từ phía sau Trác Dực Thần, bao lấy đôi mắt Trác Dực Thần, ngón tay trong nháy mắt biến hóa, bấm tay niệm thần chú.

Khi Trác Dực Thần mở mắt ra lần nữa, mắt đã chuyển sang màu vàng. Khi nhìn thấy chân thân phượng hoàng của Ôn Tông Du, sửng sốt một chút: "Đây là......"

"Phá Huyễn Chân Nhãn." Ly Luân đi lên trước, "Đôi mắt này vốn dĩ không  phải của ta."

Triệu Viễn Chu sửng sốt, nhìn Ly Luân, có chút không thể tin tưởng.

Ly Luân mỉm cười. Phá Huyễn Chân Nhãn là Chu Yếm tặng cho hắn. Bởi vì Ly Luân luôn oán giận rằng thiên phú  tinh hồn bám vào người đặc biệt mà hắn lấy làm tự hào này với thường nhân là sát chiêu.

Nhưng cố tình Chu Yếm lại có Phá Huyễn Chân Nhãn, có thể dễ dàng nhìn thấu hắn.

Chu Yếm nghe hắn oán giận, liền đi đến phía sau Ly Luân duỗi tay bao lấy đôi mặt của Ly Luân. Ngón tay y nháy mắt biến hóa bấm tay niệm thần chú, và đằng sau bàn tay y, đôi mắt của Ly Luân liền biến thành kim đồng.

Chu Yếm cười nói: " Vậy ta sẽ đưa Phá Huyễn Chân Nhãn này cho ngươi, vậy thì trên thế gian không có ai có thể nhìn thấu ngươi rồi."

Ánh mắt của Ly Luân đó là nồng đậm tiếc nuối, hắn nói với Trác Dực Thần: "Hiện tại tặng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể nhìn rõ thế giới này. Đừng giống ta."

Nói xong, Ly Luân quyết tuyệt mà bay lên không trung. Triệu Viễn Chu lập tức xông tới đưa tay muốn túm lấy hắn, lại chỉ xẹt qua góc áo của hắn.

Triệu Viễn Chu hô to: "Ly Luân!"

Trác Dực Thần đỡ Triệu Viễn Chu nhìn về phía hắn, phát hiện trong mắt Triệu Viễn Chu có một ít cảm xúc mà hắn không thấy hiểu.

Ly Luân không có chút do dự nào. Hắn đã từng thề, phải bảo vệ Đại Hoang, đến chết không thôi. Ly Luân hắn, không phụ lời thề, nói được thì làm được.

Ly Luân xoay người trên không trung, trường bào tung bay: "Trác Dực Thần, ngươi phải nhìn cho rõ, đừng đâm lệch!"

Đôi tay Ly Luân thi pháp, toàn bộ thân thể biến thành một đoàn lá cây hòe và cây mây to biết bay lớn, lan ra từ giữa và hình thành một cái chắn thật lớn.

Ôn Tông Du giơ tay, một quả cầu lửa bay về phía Ly Luân, lá cây hòe lập ngay lập tức bắt lửa và ngọn lửa bùng cháy.

Đột nhiên dưới lòng bàn chân chui ra mấy cây mây, chặt chẽ cuốn lấy Ôn Tông Du.

Ánh mắt Ly Luân kiên quyết: "Ôn Tông Du, chúng ta đã làm quá nhiều việc sai trái, thế nên cùng chết đi."

Ôn Tông Du trừng lớn hai mắt, nhìn thấy ngọn lửa rực rỡ đang cháy trên bầu trời như ánh hoàng hôn.

Trên núi Côn Luân, lá cây hòe bị thiêu đốt dần dần hóa thành ánh sao, bầu trời đầy tia lửa và tro tàn của những cây chết tung bay trong gió.

Đồng tử Triệu Viễn Chu phản chiếu ánh sáng chói chang, nước mắt rớt xuống, khóe môi hơi hơi gợi lên.

Lớn mật đi thôi, còn có ta.

Thanh âm Triệu Viễn Chu trầm ổn: "Tiểu Trác!"

Trác Dực Thần hiểu ý đi đến trước người y, sớm đã ăn ý mà tay cầm Vân Quang kiếm cắm vào mặt đất, lưỡi kiếm sáng ngời.

Đôi tay Triệu Viễn Chu kết ấn, niệm chú, Nhất Tự Quyết: "Cánh!"

Một đôi cánh đen xòe ra từ sau lưng Trác Dực Thần. Hắn vỗ cánh, cầm kiếm bay lên bầu trời một đường xông lên không trung.

Ôn Tông Du thoát khỏi sự trói buộc, cười càn rỡ, giơ tay lên, những quả cầu lửa hình thành, phất tay những quả cầu lửa bay thẳng về phía Trác Dực Thần.

Ngón tay của Trác Dực Thần lướt qua Vân Quang kiếm. Nhờ có yêu lực của Ly Luân thêm vào, lần này số lượng băng trùy được hình thành càng nhiều và lớn hơn nữa. Với sức mạnh chưa từng có, hàng ngàn mũi tên được bắn ra cùng một lúc. Hắn cúi người lao tới, Vân Quang kiếm nháy mắt đâm thủng cái chắn của Ôn Tông Du.

Ôn Tông Du phản ứng cực nhanh, lập tức giơ tay ngăn cản, hai người không phân cao thấp.

Triệu Viễn Chu thấy thế, lập tức nhảy lên không trung, một tay kết ấn thi pháp, rút ra từ giữa trán một sợi thần thức màu đỏ tươi, trong miệng niệm chú.

"Pháp tướng, quy ly!"

Vừa dứt lời, pháp tướng chân thân vượn trắng khổng lồ hiện lên phía sau lưng y. Theo động tác của Triệu Viễn Chu, pháp lực màu đỏ tươi không ngừng rót vào thân thể Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần nhắm mắt lại. 

Thân ảnh của Ly Luân phảng phất xuất hiện ở bên người, thanh âm quanh quẩn ở bên tai.

"Mọi hư ảo đều có thể nhìn thấu!"

Trác Dực Thần mở mắt ra, biến thành kim sắc, theo sau mũi kiếm thay đổi, đâm vào tay trái của Ôn Tông Du. Vân Quang kiếm phát ra tiếng kim loại va chạm, Trác Dực Thần đem kiếm đâm xuyên qua nội đan của Ôn Tông Du. Toàn bộ cánh tay bắt đầu kết băng và phát nổ ngay lập tức.

Thân thể Ôn Tông Du hóa thành tro tàn, phiêu tán ở trên núi Côn Luân.

Triệu Viễn Chu rơi xuống mặt đất, yết hầu nảy lên tanh ngọt bị y cưỡng chế nuốt xuống, gợi lên khóe môi đi về phía trước.

Trác Dực Thần nghiêng ngả lảo đảo mà đứng dậy, quay đầu lại nhìn về phía Triệu Viễn Chu. Hai người mệt mỏi, mắt rưng rưng, nhìn nhau cười.

Trác Dực Thần đang chuẩn bị về phía Triệu Viễn Chu. Đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một đạo kết giới màu trắng.

Hai người đều sửng sốt, Trác Dực Thần thử sờ lên, sau đó nắm chặt nắm tay, đấm hai cái.

Không chút sứt mẻ.

Trác Dực Thần không cam lòng dùng sức đập, nhưng vẫn không có phản ứng gì, vì thế hắn đành ngẩng đầu nhìn Triệu Viễn Chu, ý thức được cái gì: "Triệu Viễn Chu......"

Đột nhiên, giọng nói của Ôn Tông Du vang vọng khắp bầu trời.

"Các ngươi thật sự tưởng đã đánh bại ta rồi sao? Ta có thể tái sinh vô số lần trong tro tàn của Bất Tẫn Mộc! Giống Phượng Hoàng niết bàn từ trong đống tro tàn vậy."

Triệu Viễn Chu kinh hãi mà nhìn về phía sau Trác Dực Thần, tro tàn bắt đầu bốc lên và vươn một bàn tay.

Tại Sùng Võ Doanh, Bạch Cửu và Anh Lỗi đứng ở  trước Phật đường. Bạch Cửu vươn tay đụng vào kết giới, nháy mắt bị bỏng rát.

Bạch Cửu nhớ rõ, có một lần hắn tò mò mà muốn tới gần bức họa này, lại bị Chân Mai một phen ngăn lại. Chân Mai nhắc nhở hắn rằng lúc Ôn Tông Du không có mặt thì không được vào. Nơi này có pháp ấn kết giới rất mạnh, sẽ bị thương.

Bạch Cửu hỏi Chân Mai tại sao lại bố trí kết giới ở đây? Muốn bảo vệ thứ gì sao?

Chân Mai chỉ nói là hắn cũng không biết.

Vừa rồi khi ý thức của Chân Mai tiêu tán, vẫn luôn bảo mình chạy mau. Hắn nói sư phụ đã bất tử rồi. Ông ta có thể vĩnh viễn niết bàn tái sinh trong tro tàn của Bất Tẫn Mộc. Các ngươi không thể đấu lại ông ta đâu.

Anh Lỗi lẩm bẩm nói: "Phượng Hoàng niết bàn bất tử trong tro tàn của Bất Tẫn Mộc."

Ánh mắt Bạch Cửu gắt gao nhìn chằm chằm lư hương trước bức họa Chúc Dung. Có những tia lửa trong tro hương, ngọn lửa hình như có sinh mệnh lay động không thôi.

Bạch Cửu nhìn Anh Lỗi: "Kết giới mạnh như vậy, chắc chắn là dùng để bảo vệ tro hương niết bàn."

Anh Lỗi hít sâu một hơi, "Vậy thì chúng ta phải phá hủy nó, nếu không, chúng ta sẽ không bao giờ có thể đánh bại được Ôn Tông Du."

Bạch Cửu thử duỗi tay và bước tới, nhưng đột nhiên chạm vào kết giới trên không trung, bàn tay nháy mắt bị bỏng cháy. Ngọn lửa của Bất Tẫn Mộc thiêu đốt bàn tay hắn, gây ra nỗi đau thấu xương.

Bạch Cửu nắm chặt nắm tay, trong lòng bàn tay là chiếc chuông do Trác Dực Thần tặng và mặt trang sức do đại yêu đưa cho. Mỗi khi sợ hãi, hắn đều nắm chặt chúng, giống như Tiểu Trác đại nhân và đại yêu vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ hắn vậy.

Một bàn tay Anh Lỗi nắm lấy tay của Bạch Cửu, "Chúng ta cùng nhau!"

Bạch Cửu gật gật đầu ánh mắt quyết tuyệt: "Nhất định phải làm được!"

Hai người cộng đồng vươn tay để ở trên kết giới. Một cơn đau bỏng rát đánh úp lại, quần áo dần dần bị đốt thành tro.

Mỗi bước tiến lên, lực cản liền tăng lên, cơn đau rát cũng trở nên dữ dội hơn. Bọn họ chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng và tiếp tục tiến về phía trước từng bước một.

Bạch Cửu nhớ tới lời Trác Dực Thần dặn dò hắn, phải bảo vệ chính mình trước rồi mới bảo vệ người khác. Đáng tiếc hắn làm không được. Hắn không thể chỉ bảo vệ chính mình. Lần này đến lượt  bảo vệ mọi người.

Bạch Cửu ngửi được một mùi hương gay mũi. Hắn biết đó là máu thịt của mình đang bị ngọn lửa thiêu đốt.

Đau đến nỗi nước mắt và máu trên mặt hắn hòa lẫn vào nhau và chảy xuống.

Không biết qua bao lâu, bọn họ rốt cuộc đi tới trước lư hương, mà ngọn lửa quấn quanh trên thân thể hai người.

Anh Lỗi nhớ tới lời Trác Dực Thần nói, mang Bạch Cửu đi.

Hắn chịu đựng đau đớn trên người, nhìn về phía Bạch Cửu. Hắn nhất định sẽ, bảo vệ Bạch Cửu. Không thể làm Tiểu Trác đại nhân cùng những người khác thất vọng được...

Trên núi Côn Luân, Trác Dực Thần sau khi nhận ra chuyện gì liền quay đầu muốn chạy, "Triệu Viễn Chu! Triệu Viễn Chu......"

Ôn Tông Du lại tái sinh từ đống tro tàn, đưa tay bóp lấy cổ họng Trác Dực Thần.

Triệu Viễn Chu lập tức tiến lên: "Tiểu Trác!"

Trác Dực Thần cố nén thống khổ giãy giụa, duỗi tay về phía Triệu Viễn Chu. Trên tay hắn, hai cổ yêu lực màu lam và màu đen, đồng thời lao ra kết giới, xuyên vào trong người Triệu Viễn Chu.

Hắn khó khăn nói: "Triệu Viễn Chu, kết giới này có thể ngăn cản thân thể của ta, nhưng không ngăn cản được yêu lực. Yêu lực của ta và Ly Luân đều cho ngươi. Nhân lúc yêu lực của hắn còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nổ kết giới này đi!"

Hai cổ yêu lực màu lam và màu đen đồng thời vọt vào trong thân thể Triệu Viễn Chu. Y ngẩng đầu, trên cổ xuất hiện băng văn, cái trán là yêu văn màu lam đen, trên mặt còn có yêu văn màu đỏ của mình.

Ôn Tông Du quát: "Triệu Viễn Chu cho nổ kết giới này, hắn và ta đều sẽ chết!"

Trác Dực Thần hô: "Triệu Viễn Chu, ra tay đi!"

Triệu Viễn Chu lắc đầu: "Nhưng ngươi đang ở bên trong!"

"Mặc kệ ta....Nhất Tự Quyết của ngươi vô hiệu với ta. Mau lên!"

Triệu Viễn Chu vui sướng giơ tay niết chỉ, nhưng đột nhiên nhớ ra lúc vừa rồi mình dùng Nhất Tự Quyết trên người Trác Dực Thần, sau lưng Trác Dực Thần mọc ra một đôi cánh:  "Không đúng, không đúng! Tại sao lại như vậy......"

Trác Dực Thần lớn tiếng thúc giục: "Triệu Viễn Chu! Mau lên!"

Triệu Viễn Chu nói: "Nhất Tự Quyết có tác dụng với ngươi! Ngươi cũng sẽ chết!"

"Vậy ta và hắn sẽ cùng chết! Mau ra tay đi!" Trác Dực Thần mỉm cười, vẻ mặt kiên quyết. Trong mắt hắn không hề có chút sợ hãi nào về cái chết, bởi vì nếu hắn chết, Triệu Viễn Chu cũng sẽ không phải chết.

Những cảnh tượng mà hắn nhìn thấy trong hư vọng chi cảnh, mỗi đêm đều trở thành ác mộng với hắn. Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu, miễn cưỡng giơ lên một cái tươi cười.

Thật tốt, ngươi không sao.

Hai mắt Triệu Viễn Chu đỏ bừng, cả người bạo trướng ra lệ khí màu đỏ. Triệu Viễn Chu vươn hai ngón tay ra, lệ khí màu đỏ du tẩu trên đầu ngón tay y. Nhưng Triệu Viễn Chu chậm chạp không niệm ra Nhất Tự Quyết kia, nước mắt y trào ra, hô hấp run rẩy.

Ôn Tông Du bóp cổ Trác Dực Thần. Trác Dực Thần dần dần mất đi hô hấp, hắn vội vã gào rống: "Triệu Viễn Chu!"

Hốc mắt Triệu Viễn Chu sung huyết, tê tâm liệt phế hô lên một chữ: "Phá!"

Ngay sau đó, kết giới màu trắng nổ tung.

Tinh hỏa đầy trời, chậm rãi rơi xuống và trở về với cát bụi.

Trong kết giới Sùng Võ Doanh, cánh tay của Bạch Cửu đã bị đốt trụi, hai chân cũng đã đứng dậy không nổi. Anh Lỗi ôm Bạch Cửu, quỳ trên mặt đất, dùng đầu gối từng chút từng chút tiến về phía lư hương.

Bạch Cửu muốn mở miệng nói chuyện, há miệng thở dốc lại không nói được lời nào, chỉ có thể tùy ý Anh Lỗi ôm hắn, bảo vệ hắn trong ngực. Bạch Cửu ra sức duỗi tay, từng chút một rồi cuối cùng chạm vào lư hương, dùng một chút lực, lư hương ngã xuống mặt đất.

Sau đó thân ảnh của Anh Lỗi cũng đổ xuống dưới, hương tro ngã xuống cuốn lên một ngọn lửa. Anh Lỗi chặt chẽ ôm lấy Bạch Cửu.

Đau đớn trên người hai người đã chết lặng, ngọn lửa dữ dội bùng lên và họ từ từ nhắm mắt lại.

Bọn họ làm được.

Đột nhiên, một trận hồng quang hiện lên, hình thành một tầng kết giới, gắn vào trên người bọn họ.

Trên núi Côn Luân, quang mang rút đi, bụi bặm rơi xuống đất.

Triệu Viễn Chu cúi đầu, suy sụp quỳ trên mặt đất, thế giới giống như đều bị chậm lại.

Trong nước mắt, y đột nhiên thấy một đôi chân trước mặt.

Triệu Viễn Chu không thể tin mà ngước mắt lên. Trác Dực Thần giống như một vị thần, đứng trên bầu trời đầy những tia lửa chậm rãi rơi xuống, đưa tay về phía y.

Triệu Viễn Chu nắm tay hắn đứng lên, cười trong mắt tràn đầy nước mắt, ôm chặt hắn, "Trác Dực Thần......"

Trác Dực Thần nhắm mắt lại phi thường quý trọng cái ôm ấp này. Triệu Viễn Chu rất ít kêu tên đầy đủ của hắn, hiện giờ nghe tới, thật sự rất dễ nghe.

Đại tuyết tung bay, che đậy một mảnh hài cốt.

Triệu Viễn Chu tham luyến hơi ấm còn sót lại này, lại vẫn là rời đi ôm ấp: "Tại sao? Tại sao Nhất Tự Quyết của ta lại không có tác dụng với với ngươi nữa?"

Trác Dực Thần mệt mỏi mà cười cười: "Ta cũng không hiểu. Có lẽ ông trời cho rằng mạng ta và ngươi không nên tuyệt ở đây."

Trác Dực Thần xoay người nhìn tro tàn đầy đất, có chút chần chờ: "Nếu như Phượng Hoàng niết bàn Ôn Tông Du nói là thật, vậy thì hắn sẽ còn tái sinh nữa sao?"

Triệu Viễn Chu không cảm nhận được hơi thở nào của Ôn Tông Du, sau đó một ngụm máu trào lên cổ họng, Đột nhiên y ý thức được cái gì: "Chắc là có người đã phá hoại tro Bất Tẫn Mộc hắn cần để niết bàn tái sinh rồi."

Trác Dực Thần thấy khóe môi Triệu Viễn Chu chảy ra máy, lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Triệu Viễn Chu xua xua tay, "Không có gì đâu. Ta chỉ tiêu hao rất nhiều yêu lực. Ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được."

Trác Dực Thần do dự một lát rồi hỏi: "Là ai đây?"

Triệu Viễn Chu trầm tư một lát, "Có lẽ là người rất biết hắn mới có thể nghĩ đến......"

"Tiểu Cửu......" Trác Dực Thần đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, có dự cảm không lành.

Triệu Viễn Chu lấy ra chiếc lông vũ Tất Phương mà Bạch Cửu đưa cho mình  rồi đưa cho Trác Dực Thần: "Sợi lông vũ này có thể đưa ngươi đến bên Tiểu  Cửu. Mau đi đi. Ta chờ ngươi ở Tập Yêu Tư."

Sau khi Trác Dực Thần cầm lông chim rời đi, Triệu Viễn Chu rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, phun một búng máu, chậm rãi ngã vào trên mặt tuyết, ngay sau đó liền phun ra vài khẩu nữa.

Y nhìn những bông tuyết lớn rơi từ trên nút Côn Luân, không ngừng rơi xuống mặt y. Y muốn nâng tay lên lại không có một chút sức lực nào.

Đột nhiên có người bước vào từ cổng núi Côn Luân. Triệu Viễn Chu khó khăn ngẩng mắt lên, phát hiện đó là Anh Chiêu.

Anh Chiêu cầm quải trượng chạy vội tới, sau đó nâng Triệu Viễn Chu dậy, đút cho y một viên đan dược.

"Đứa nhỏ này! Làm sao lại biến mình rơi vào tình trạng này chứ?"

Anh Chiêu duỗi tay thăm mạch đập, đột nhiên dừng lại: "Ngươi..."

Anh Chiêu chưa kịp nói hết lời thì đã bị Triệu Viễn Chu đánh gãy.

"Ta không có việc gì." Triệu Viễn Chu lấy lại sức lực đứng dậy, ôm lấy Anh Chiêu, "Gia gia...... Bảo trọng."

Anh Chiêu nhắm mắt lại, Triệu Viễn Chu lấy ra ' Sơn Hải Thốn Cảnh ', sau khi cát vàng tan hết chỉ còn lại Anh Chiêu.

Lúc này, Anh Chiêu sớm đã rơi lệ đầy mặt, bởi vì ông biết. Lần này Triệu Viễn Chu đi thì sẽ không bao giờ trở về nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com