TruyenHHH.com

Dong Nhan Dai Mong Quy Ly

43. Thiên Đô Thành gặp nguy hiểm


Ngày hôm sau, khi Triệu Viễn Chu tỉnh lại, bên cạnh vẫn còn hơi ấm, nhưng người đã không còn nữa.

Y không nghĩ tới, lời Anh Lỗi nói rượi này tửu lực lớn hoàn toàn là không khuếch đại, tối hôm qua y thật sự say.

Triệu Viễn Chu xoa xoa cái đầu sưng tấy của mình. Cảm giác tỉnh táo sau khi uống rượu không hề dễ chịu. Sẽ thật tuyệt nếu lúc này y có thể nếm được một chén canh giải rượu.

Đang lúc y suy nghĩ thì cửa phòng bị đẩy ra, Trác Dực Thần bưng cái chén đi vào, vừa vặn đụng phải tầm mắt của Triệu Viễn Chu, không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.

Thấy Trác Dực Thần như vậy, Triệu Viễn Chu nổi lên tâm tư trêu cợt, mở miệng nói: "Sao ta lại ở chỗ này? Ta nhớ rõ tối hôm qua chơi trò vung quyền và uống rượu cùng Anh Lỗi, sau đó...... Sau đó đã xảy ra cái gì?"

Trác Dực Thần dừng lại bước chân có chút kinh ngạc: "Ngươi, ngươi không nhớ rõ?"

Triệu Viễn Chu lắc đầu, Trác Dực Thần vội la lên: "Tối hôm qua ngươi rõ ràng còn......"

Hắn nói được nửa chừng thì dừng lại, khiến Triệu Viễn Chu cảm thấy ngứa ngáy, "Còn...... Cái gì?"

Trác Dực Thần liếc mắt nhìn y, thấp giọng nói: "Không có gì."

Triệu Viễn Chu tổng cảm giác này ánh mắt của hắn, hình như y bội tình bạc nghĩa, giống như một tên cặn bã vậy.

Nghĩ đến đến, vẻ mặt rối rắm của Trác Dực Thần, một bộ muốn làm y nhớ lại, nhưng cũng không muốn  nhớ lại, khiến y nhịn không được cười một chút.

Trác Dực Thần lập tức phản ứng lại đây, "Ngươi cố ý?"

Triệu Viễn Chu lập tức lắc đầu, "Ta không có, ngươi đừng nói bừa."

Trác Dực Thần ai oán trừng mắt nhìn y một cái, cầm chén đặt trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Uống xong thì nhanh ra ăn cơm."

Triệu Viễn Chu nhún nhún vai, đứng dậy đi tới. Y nhìn thấy trong chén chính là canh tuyết lê liền trêu ghẹo: "Ồ, đây là canh dành riêng cho ta sao? Không ngờ Tiểu Trác đại nhân lại hiểu ta đến vậy."

Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng: "Ta cho chó ăn."

Nói xong xoay người liền đi.

Triệu Viễn Chu nhìn vào canh tuyết lê. Trác Dực Thần chưa bao giờ thay đổi lời mắng chửi người khác, luôn là hai câu này.

Chậc chậc chậc, không trình độ.

Có thời gian dạy hắn.

Triệu Viễn Chu bưng chén uống một hơi cạn sạch. Canh tuyết lê vẫn là hương vị cũ, thực sự không hề thay đổi chút nào. Cũng không biết về sau y còn có thể uống được hay không.

Sau khi uống xong canh tuyết lê, Triệu Viễn Chu đi đến nơi mọi người thường ăn cơm, vừa vào cửa liền nhìn thấy mọi người đã ngồi vào chỗ.

Anh Lỗi và Bạch Cửu vây quanh Anh Chiêu, và tết tóc cho Anh Chiêu, thấy Triệu Viễn Chu đến, Anh Chiêu vội vàng tiếp đón: "Tới, mau tới ăn cơm."

Triệu Viễn Chu bước tới ngồi xuống, nhìn cảnh tượng vui vẻ ấm áp này. Còn may, Anh Chiêu còn ở, may mắn thay, mọi người vẫn còn ở.

Nghĩ đến đây, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng y, tiếp theo là một cơn đau nhói trong tim. Triệu Viễn Chu nhíu mày lại, mạnh mẽ áp xuống cảm giác đau đớn.

Trác Dực Thần cảm giác ngực có chút khác thường, quay đầu nhìn về phía Triệu Viễn Chu, lại phát hiện thần sắc Triệu Viễn Chu như thường. Đang lúc khoảnh khắc nghi hoặc.

Một bàn tay duỗi tới trước mặt hắn, trên tay có treo một vật gì đó.

Trác Dực Thần nhìn lại thì phát hiện là một quả ngọc bội.

Những người còn lại sôi nổi an tĩnh lại, chỉ nghe Triệu Viễn Chu nói: "Cái này trả lại cho ngươi."

Trác Dực Thần nhìn y một cái mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Ngươi cứ giữ đi. Ta không có lý do gì phải lấy lại những thứ ta đã tặng cả."

Triệu Viễn Chu lắc đầu, "Ngươi cũng đã nói là tặng cho ta, vậy chính là của ta. Hiện tại ta lại tặng cho ngươi không có vấn đề chứ?"

Trác Dực Thần ngẩn người, chỉ nghe Triệu Viễn Chu lại nói: "Huống hồ đây cũng không phải ngọc bội nguyên bản, ngươi thật sự không muốn sao?"

Trác Dực Thần nghe vậy nhìn về phía ngọc bội, ngọc bội nguyên bản của hắn là một con rồng cuộn tròn, trung gian là chạm rỗng.

Nhưng hiện tại có một vật màu đỏ khảm vào phần rỗng của ngọc bội, cẩn thận quan sát thì phát hiện mặt trên có khắc hoa văn, là một con khỉ nhỏ ôm một quả đào.

Con rồng ban đầu bao quanh chú khỉ nhỏ. Nếu con khỉ nhỏ này đại diện cho Triệu Viễn Chu, vậy thì con rồng kia chẳng phải chính là hắn sao?

Nghĩ vậy, Trác Dực Thần đột nhiên hiểu được ý của Triệu Viễn Chu. Thì ra đây chính là câu trả lời của y.

Trác Dực Thần đem ngọc bội thu lên, thần sắc che giấu không được vui sướng. Triệu Viễn Chu cũng cười, sau khi ngồi xuống mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.

Anh Chiêu loát loát râu, nheo lại đôi mắt: "Các ngươi... Là một đôi đúng không?"

Trác Dực Thần vừa nhấp một ngụm trà để làm chậm nhịp tim đang đập nhanh của mình, nhưng khi nghe thấy lời này thiếu chút nữa phun ra, trực tiếp sặc.

Anh Chiêu thấy phản ứng này thì nói: "Được rồi, còn hỏi nữa sao? Rõ ràng như vậy mà."

Lần đầu tiên gặp Trác Dực Thần, ông liền phát hiện ánh mắt tiểu tử này nhìn Triệu Viễn Chu có chút không đúng. Ngay sau khi ông vừa trở về, có người đã mang đi hoa trong nhà, bao gồm cả những chậu hoa.

Anh Chiêu cũng không phải loại người khó hiểu tình nghĩa. Nếu hai đứa trẻ đều thích nhau thì tại sao ông lại phải chia rẽ đâu.

Vì thế nhìn về phía Triệu Viễn Chu, vẻ mặt ôn hòa nói: "Được rồi, đừng giả vờ nữa. Nếu hai người đã nghĩ kỹ nhận định, vậy nắm tay nhau đi tiếp. Con đường dài phía trước, năm tháng núi sông đều sẽ không làm lay động trái tim của hai người các ngươi."

Anh Chiêu nói xong lại nhìn về phía Trác Dực Thần, chỉ là ánh mắt này có chút u oán: "Nếu ngươi dám bắt nạt hắn, ta sẽ đánh ngươi."

Trác Dực Thần chớp chớp mắt, này xem như thấy là gia trưởng sao? Hắn lập tức cười đáp lại, như sợ Anh Chiêu đổi ý.

Triệu Viễn Chu luôn cảm giác lời này rất không ổn, oán trách nói: "Ta chính là đại yêu, hắn sao có thể bắt nạt ta? Ta không bắt nạt hắn là không tồi rồi."

Nụ cười của Văn Tiêu không hề giảm bớt: "Tiểu Trác là cháu trai của ta, vậy đại yêu chẳng phải là......"

Văn Tiêu không nói thêm lời nào nữa, nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý, đều hướng ánh mắt về phía Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu lập tức nói: "Nói bậy. Ngươi đây là biểu, không tính gì hết. Ấn bối phận ta còn là ca ngươi đó."

Văn Tiêu nhướng mày. 

Bùi Tư Tịnh đột nhiên mở miệng trêu ghẹo: "Có một số yêu quái cũng có chút tự cho mình là đúng."

Triệu Viễn Chu bị sặc một chút, Trác Dực Thần bên cạnh cố nhịn cười, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh vỗ tay.

Triệu Viễn Chu thở dài, đột nhiên có tiếng đột nhiên ' phanh ' vang lên, Bạch Cửu vỗ cái bàn đứng lên, làm mọi người đều hoảng sợ.

Chỉ thấy Bạch Cửu chống tay lên eo nói: "Đại yêu! Ngươi không đủ ý tứ! Ngươi thế nhưng chỉ tặng quà cho Tiểu Trác ca, không tặng cho chúng ta!"

Triệu Viễn Chu chớp chớp mắt, bất đắc dĩ cười: "Dù ta có quên ai thì cũng không thể quên ngươi. Các ngươi đều có phần."

Bạch Cửu lẩm bẩm một tiếng: "Này còn kém không nhiều lắm."

Vừa dứt lời, Triệu Viễn Chu đã lấy mấy mặt trang sức từ trong lòng ngực ra, phát cho từng người một.

Trừ bỏ Trác Dực Thần và Anh Chiêu, một người một cái.

Triệu Viễn Chu chậm rì rì nói: "Ta thuận tay khắc, coi như là biểu tượng của tiểu đội Tập Yêu Tư chúng ta. Các ngươi cần phải phải bảo vệ tốt, nếu không sẽ cô phụ một mảnh tâm ý của ta."

Bạch Cửu ngó trái ngó phải. Đó là một viên hồng hạt châu khắc quả đào. Các hoa văn trên đó rất tinh tế và nhìn ra được là người chạm khắc nó đã bỏ rất nhiều công sức vào đó.

Anh Lỗi treo mặt trang sức và lệnh bài của Tập Yêu Tư cùng một chỗ rồi cười nói: "Trông cũng đẹp đấy chứ."

Bạch Cửu tự hỏi một chút, "Đại yêu, hồng hạt châu này này không phải là lấy từ ô của ngươi ra chứ?"

Triệu Viễn Chu ' tấm tắc ' hai tiếng, "Thì sao? Hồng hạt châu này này là hạt san hô thượng hạng, có tiền ngươi cũng không mua được."

"Chậc." Bạch Cửu tuy rằng trên mặt ghét bỏ, nhưng vẫn là đem mặt dây buộc bên cạnh chiếc chuông trên tóc.

Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh cất mặt trang sức đi, mọi người tiếp tục ăn cơm. Lúc này Bạch Nhan vội vã chạy tới, thần sắc nghiêm túc.

"Mẹ? Sao người lại tới đây?" Bạch Cửu hỏi.

Bạch Nhan trầm giọng nói: "Thiên Đô xảy ra chuyện rồi."

Nàng nhận được một lá thư từ được Tư Đồ Minh, trong thư nói rằng một trận dịch bệnh đã bùng phát ở Thiên Đô từ mấy ngày trước, cổng thành đã được đóng, và lệnh phong thành đã được ban hành.

Văn Tiêu nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại đột nhiên bùng phát dịch bệnh?"

Bạch Nhan trả lời: "Dịch bệnh lan mạnh, tất cả đại phu của Thiên Đô Thành đều bó tay bất lực."

Văn Tiêu nghe vậy thì trong lòng nặng trĩu: "Chẳng lẽ là do yêu thú làm? Vậy Hướng vương nhất định sẽ gây áp lực cho cha ta."

Ánh mắt Bạch Nhan lo lắng mà nhìn về phía Văn Tiêu: "Đây cũng là điều ta muốn nói. Phạm đại nhân...... mất tích rồi."

Trên mặt Văn Tiêu lập tức hiện ra thần sắc hoảng loạn, sắc mặt nàng cũng càng thêm tái nhợt, "Ta lập tức về Thiên Đô!"

Bùi Tư Tịnh nắm tay Văn Tiêu nói: "Đừng có gấp, chúng ta cùng nhau trở về."

Thiên Đô, Bạch Cửu về tới Phủ Tư Đồ, phát hiện cửa phòng đóng chặt, lập tức gõ cửa hô: "Cha, là con!"

Hắn vừa định đi vào liền nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tư Đồ Minh truyền đến: "Tiểu Cửu! Con đừng vào đây. Cha đã mắc bệnh dịch, sẽ lây đó!"

"Người sao rồi?!"

Khi Tư Đồ Minh nghe thấy giọng nói của Bạch Cửu, ông giật mình một lát, sau đó trong giọng nói tràn đầy sự ngạc nhiên và vui mừng, thậm chí còn có chút nước mắt.

"Có lẽ toàn bộ bá tánh của Thiên Đô Thành đều đã bị nhiễm bệnh. Người đầu tiên nhiễm bệnh là một đứa trẻ trong một gia đình bình thường, không ngờ nó lại lan nhanh đến thế."

Dựa theo lời của Tư Đồ Minh, ước chừng mấy ngày trước, Thiên Đô Thành xuất hiện bệnh dịch, tốc độ lây bệnh cực nhanh, giờ phút này chỉ sợ là  bá tánh toàn thành đều nhiễm.

Lần bệnh dịch này khởi phát cấp tính nhưng không hung hiểm. Trước mắt còn chưa có ai tử vong vì căn bệnh này và các triệu chứng thường gặp là ho khan, sốt cao và phát ban.

Sau khi biết được manh mối, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu lập tức chạy tới hộ nhà kia, lấy được một cái túi thơm kỳ quái.

Túi thơm có mùi thơm đặc biệt, mùi hương này lan tỏa khắp Thiên Đô. Triệu Viễn Chu đưa túi thơm cho Trác Dực Thần, "Ta nghi ngờ túi thơm này chính là nguồn gốc của lần bệnh dịch này."

Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu, chỉ nghe Triệu Viễn Chu nói tiếp: "Là máu yêu."

Trác Dực Thần nghi hoặc hỏi: "Máu yêu nào?"

Triệu Viễn Chu đáp: "Một yêu quái mà tất cả chúng ta đều rất quen thuộc, Phỉ."

Trác Dực Thần càng thêm nghi hoặc "Nhưng không phải Phỉ và Thanh Canh đã trở về Đại Hoang rồi sao?"

Trong Tàng Quyển Quán, Bạch Cửu che lại cái mũi chỉ vào túi thơm: "Đúng vậy, chính là túi thơm này! Đại yêu! Tiểu Trác ca! Hai người lui lại một chút."

Trác Dực Thần thấp giọng nói: "Bây giờ trong thành đều là dân chúng mắc bệnh, chúng ta đang ở trong thành không thể thoát được. Chuyện sớm hay muộn thôi."

"Tiểu Cửu, ngươi có cách gì không?" Triệu Viễn Chu hỏi.

Bạch Cửu dường như đang nghĩ "Ta cần nghiên cứu kỹ chuyện này."

Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đi đến đài quan sát. Bởi vì Bạch Trạch lệnh đã xác nhập, cho nên chỉ cần một mình Văn Tiêu liền có thể thúc giục thần lực Bạch Trạch.

Văn Tiêu thổi đoản tiêu, những phù văn màu vàng bao phủ bầu trời Thiên Đô. Khi nàng nhắm mắt lại và mở mắt ra lần nữa, đã là kim đồng.

Một lát sau, mọi thứ trở lại bình thường, màu mắt của Văn Tiêu cũng trở lại bình thường. 

Bùi Tư Tịnh hỏi: "Thế nào? Có phát hiện được gì không?"

Văn Tiêu gật gật đầu: "Ở khắp Thiên Đô cũng không phát hiện ra bất cứ yêu khí của yêu thú nào, ngay cả yêu khí của Phỉ cũng không có."

Bùi Tư Tịnh nhíu mày: "Vậy thì càng kỳ lạ...."

Hai bên đều không có tiến triển.

Văn Tiêu chỉ có thể dùng Bạch Trạch lệnh, truyền âm ngàn dặm cho Thanh Canh, dò hỏi thân ở nơi nào.

Chờ đến kết quả là bọn họ thực sự đang ở trong Đại Hoang. Vừa nghe Thiên Đô xảy ra chuyện, hơn nữa có thể liên quan đến Phỉ có, vì thế Thanh Canh quyết định một mình đến thủy trấn Tư Nam để gặp mặt bọn họ

Trong Tập Yêu Tư, Bạch Cửu đang lật xem những quyển sách cổ thì Anh Lỗi bước vào với một hộp thức ăn và đặt nó lên bàn.

"Tiểu Sơn Thần? Ngươi đã đến rồi."

Anh Lỗi có chút lo lắng: "Nghe bọn họ nói ngươi đã ngồi ở đây cả ngày, cơm cũng không ăn. Nên ta đã làm chút đồ ăn cho ngươi. Ăn xong ta tìm giúp ngươi."

Nghe vậy, Bạch Cửu buông quyển sách trên tay xuống, mở hộp đồ ăn ra. Một mùi hương quen thuộc lại làm hắn hoài niệm bay ra.

Bạch Cửu kinh hỉ nói: "Sữa hạnh nhân? Ngươi còn nhớ rõ?"

Anh Lỗi gãi gãi đầu, "Trước kia ngươi đã nhắc tới, ta liền nhớ kỹ cũng đã làm rồi. Nhưng bây giờ Bạch Nhan đại nhân đã trở lại, ta vẫn chưa có cơ hội đưa cho ngươi."

Nhìn vẻ mặt buồn bã của Anh Lỗi, Bạch Cửu lập tức nói: "Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc ngươi làm cho ta ăn. Ta vẫn chưa nếm thử hương vị sữa hạnh nhân do ngươi làm đó."

Nói xong liền cầm lấy cái muỗng ăn một ngụm, tán thưởng: "Ngon quá! Về sau làm thêm cho ta, ta thích ăn!"

Anh Lỗi gật đầu, "Được. Chỉ cần ngươi muốn ăn ta liền làm cho ngươi."

Đột nhiên, tiếng hét lớn của Bạch Cửu truyền khắp Tập Yêu Tư: "A, ta biết rồi!! Ta biết cách giải rồi!"

Lúc bình minh, Bạch Cửu và Bùi Tư Tịnh đang ở hiệu thuốc, Bạch Cửu mở một ngăn đựng thuốc có ghi chữ ' Quả tê '.

Bạch Cửu nắm một nắm, xòe lòng bàn tay ra, đưa quả thuốc hình cầu màu đỏ trong tay cho Bùi Tư Tịnh xem: "Nếu dịch bệnh lan truyền nhờ mùi hương, vậy thì chúng ta hãy đóng khứu giác, đoạn tuyệt với mùi. Như vậy là có tác dụng rồi."

Bùi Tư Tịnh kỳ quái mà nhìn quả thuốc, "Quả tê này chính là thuốc lúc trước đệ dùng để phong bế ngũ cảm của Triệu Viễn Chu à?"

Bạch Cửu gật đầu: "Đúng vậy! Đây là thuốc sư phụ ta đích thân nghiên cứu chế tạo, nhưng cũng không phải việc cấp bách. Phong bế khứu giác chỉ là bước đầu tiên để ngăn cản bệnh dịch lây lan, mà bệnh dịch của Phỉ cần Văn tỷ tỷ dùng thần lực của Bạch Trạch để tinh lọc."

Bùi Tư Tịnh cảm giác có chút quen thuộc: "Đây không phải là..."

"Không sai, đây chính là tình huống chúng ta gặp phải ở thủy trấn  Tư Nam. Đồng dạng có hai tầng bệnh dịch, một tầng ôn dịch là của Phỉ, một tầng ôn dịch là do Sùng Võ Doanh phát tán. Cho nên còn muốn thêm cây cơ bách phòng tránh bệnh dịch." Bạch Cửu nói.

Bùi Tư Tịnh lập tức hiểu được, vì thế đi tìm Văn Tiêu. Văn Tiêu nghe xong lập tức thúc giục Bạch Trạch lệnh, thần lực Bạch Trạch tinh khiết trôi nổi trong Thiên Đô Thành.

Sau đó, họ đến từng hộ gia đình thăm viếng, quả nhiên như lời Bạch Cửu nói, bệnh dịch có triệu chứng phát ban đã biến mất.

Sau khi phát ban biến mất, lại xuất hiện một mảnh đốm đen, giống hệt như bệnh dịch ở thủy trấn Tư Nam.

Trong Linh Tê sơn trang, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần nhận được tin tức đã đứng trước cây cơ bách. Cây cơ bách ban đầu héo úa giờ đã lấy lại tràn đầy sức sống và tươi tốt, xanh tươi.

Trác Dực Thần rút kiếm múa may, một nhánh cây rơi xuống, sắc mặt Trác Dực Thần có chút xấu hổ.

Triệu Viễn Chu mỉm cười với Trác Dực Thần: "Vất vả rồi."

Nói xong, y giơ tay niệm chú: "Rơi."

Một lượng lớn cành cơ bách rơi từ trên đầu xuống, đập trúng đầu Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu chột dạ thu hồi tay, vừa định xoay người rời đi thì bị Trác Dực Thần giữ chặt lại.

Trác Dực Thần đỉnh một đầu châm diệp. Hắn nắm một nắm cành cây và không ngừng chụp trên người Triệu Viễn Chu, nhìn như phát tiết tức giận, nhưng kỳ thật hắn không hề dùng chút sức lực nào.

Triệu Viễn Chu nằm yên trên mặt đất, thấy nhiều không trách.

Một lát sau, Triệu Viễn Chu ôm một đóng cành cơ bách cùng Trác Dực Thần đi ra ngoài, vừa vặn nghênh diện đụng phải Thanh Canh.

Trác Dực Thần lễ phép gật đầu, lại phát hiện thần sắc Thanh Canh đang nhìn người bên cạnh mình với vẻ mặt kỳ lạ, nên quay đầu nhìn Triệu Viễn Chu.

Lúc sau, Trác Dực Thần chột dạ mà yên lặng duỗi tay nhặt lá cây trên y xuống......

"Ta biết Thiên Đô Thành đã xuất hiện ôn dịch, nhưng ta và Phỉ vẫn luôn ở Đại Hoang, cho nên tuyệt đối không thể là hắn."

Thanh Canh vừa nói vừa lấy ra một viên châu màu xanh lục: "Nếu các ngươi cần có thể dùng viên ngọc này gọi ta."

Bạch Cửu lập tức đem mấy vị dược liệu chế thành từng viên thuốc, lại nhờ Văn Tiêu phát cho bá tánh.

Bạch Cửu lập tức mang thuốc giải chạy như bay về nhà, đưa cho Tư Đồ Minh, đồng thời kể lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày gần đây.

Tư Đồ Minh vui mừng sờ đầu Bạch Cửu. Bạch Cửu đột nhiên ôm chặt phụ thân mình.

Tư Đồ Minh có chút chinh lăng. Một lúc lâu sau, ông ôm lại Bạch Cửu, lộ ra tươi cười.

Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần, Văn Tiêu di chuyển nhanh nhẹn, lặng yên không một tiếng động mà tra xét Sùng Võ Doanh.

"May mà Bùi tỷ tỷ biết thời gian thay ca của Sùng Võ Doanh, không thì chúng ta phiền phức rồi." Văn Tiêu nói.

"Vì sao Bạch Trạch lệnh không tra được nơi này?" Trác Dực Thần hỏi.

"Trong mật thất này có bùa chú Chư Kiền, có thể ngăn cách yêu khí. Thế nên ta quyết định đánh cược. Có lẽ ' Phỉ ' đang ở chỗ này."

Sự đánh cược của Triệu Viễn Chu đã chính xác. Mọi người liếc mắt một cái liền thấy được ' Phỉ ' cột vào trên giá trong phòng, lập tức tiến lên điều tra.

' Phỉ ' vẫn là đầy người huyết ô, quấn mình trong áo choàng, tóc che khuất khuôn mặt nên không thể nhìn rõ diện mạo.

"Sao có thể như vậy được?" Văn Tiêu tràn đầy nghi hoặc. Rõ ràng là Phỉ đang ở Đại Hoang a.

Triệu Viễn Chu giơ tay, trong miệng niệm chú: "Hiện."

Dứt lời, ' Phỉ ' trên giá đột nhiên biến mất, có thứ gì rơi trên mặt đất, ba người cúi đầu nhìn xuống và thấy một con rối trông giống ' Phỉ ' đang nằm im ở đó.

Đúng lúc này, Trác Dực Thần đột nhiên nhìn thấy một bóng người ở góc phòng. Hắn tiến lên đánh giá khuôn mặt người đó và ngạc nhiên khi phát hiện ra đó chính là Phạm Anh.

Trác Dực Thần kinh hãi: "Phạm...... Phạm đại nhân!"

Văn Tiêu nghe được, lập tức chạy tới, kinh ngạc nói: "Phụ thân? Phụ thân!"

Phạm Anh không có phản ứng gì cả.

Văn Tiêu đỡ cánh tay của Phạm Anh, "Chúng ta đi."

Triệu Viễn Chu nhíu mày, đưa tay chạm vào bụng Phạm Anh, trên mặt lộ ra biểu tình khiếp sợ, "Khoan đã!"

Văn Tiêu vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Thần sắc Triệu Viễn Chu không ổn mà nhìn Văn Tiêu và Trác Dực Thần một cái: "Trong cơ thể Phạm đại nhân, có nội đan......"

Văn Tiêu khó hiểu: "Con người sao lại có nội đan được?"

"Bởi vì cuối cùng ta đã chế tạo ra người yêu hóa thật sự."

Phía sau truyền đến giọng nói của Ôn Tông Du. Ba người Văn Tiêu đứng dậy đề phòng đứng cùng một chỗ, quay đầu lại nhìn về phía phát ra giọng nói.

Ôn Tông Du hiện thân, trên mặt treo nụ cười thỏa thuê đắc ý.

Mà Chân Mai đi theo bên cạnh ông ta, rõ ràng đã biến thành một  người yêu hóa với vảy cá mọc trên nửa khuôn mặt và cổ. Hiển nhiên Chân Mai đã biến hắn thành một người yêu hóa có năng lực của Nhiễm Di.

Triệu Viễn Chu híp mắt nhìn Ôn Tông Du: "Quả nhiên ngươi chưa chết."

Ôn Tông Du không đáp.

Trác Dực Thần nhìn bộ dáng của Chân Mai, lạnh lùng nói: "Làm người đàng hoàng không làm, cứ phải khiến bản thân như ma quỷ thế này."

Chân Mai cười lạnh: "Đây mới là cuộc đời mới."

Khi Triệu Viễn Chu nhìn thấy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt phía sau bức chân dung của Chúc Dung treo cao trong Phật đường, trong đầu liền hiện lên cảnh Ôn Tông Du bị ngọn lửa của Bất Tẫn Mộc thiêu đốt.

Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần liếc nhau, đồng thời mở miệng: "Phượng Hoàng......"

Cuối cùng Ôn Tông Du cũng lên tiếng: "Xem ra các ngươi quả thực rất thông minh."

Thần sắc Triệu Viễn Chu nghiêm túc: "Công chúa Long Ngư đưa Phượng châu cho ngươi."

Trác Dực Thần nói tiếp: "Ngươi nuốt Phượng châu, biến bản thân biến thành người bị yêu hóa."

"Ta vẫn luôn sở hữu Phượng châu." Ôn Tông Du nói.

Trác Dực Thần thấp giọng nói: "Thế nên ngươi mới dốc hết công sức muốn lấy nội đan của Triệu Viễn Chu. Trong nội đan có Bất Tẫn Mộc ngươi muốn."

Ôn Tông Du nâng tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước, đột nhiên một ngọn lửa bùng cháy trong lòng bàn tay.

"Triệu Viễn Chu, những gì ngươi nợ ta, cuối cùng ông trời bắt ngươi trả lại hết cho ta. Bây giờ ta không chỉ sở hữu yêu lực của Phượng Hoàng mà còn có sức mạnh của Bất Tẫn Mộc. Nay ta đã có ngọn lửa Bất Tẫn Mộc này, ta có thể tự mình luyện hóa yêu đan. Nhanh thôi, ta sẽ sở hữu một đội quân người yêu hóa hoàn hảo."

Văn Tiêu căm tức nhìn Ôn Tông Du: "Ngươi nằm mơ đi."

"Hôm nay đừng hòng đạt được mục đích." Trác Dực Thần nói.

Ôn Tông Du lại bật cười: "Đáng tiếc là ta đã đạt được rồi. Hơn nữa còn là các ngươi giúp đỡ. Ngay vừa rồi các ngươi đã tự tay đưa yêu đan ta luyện chế ra đưa cho dân chúng toàn thành uống. Qua ngày mai, tất cả mọi người đều sẽ dần dần biến thành người yêu hóa."

Triệu Viễn Chu suy nghĩ bay nhanh, trong đầu hiện lên quả tê: "Là quả tê! Ngươi vẫn lợi dụng Tiểu Cửu."

Trác Dực Thần phẫn nộ nói: "Ngươi căm thù yêu quái đến tận xương tuỷ, cuối cùng lại lựa chọn làm yêu quái. Không thấy nực cười sao?"

Ánh mắt Ôn Tông Du trầm xuống, "Ngươi cũng là yêu quái, ngươi không cảm thấy nực cười à? Là yêu quái hại ái thê của ta trước, rồi lại giết thê nhi, sư đệ ta! Thảm kịch trên đời này đều là do yêu quái mà ra! Thế nên ta phải giết yêu quái! Giết sạch tất cả yêu quái trong thiên hạ! Khổ nỗi ta sinh ra là người, sức lực nhỏ bé. Cho nên ta phải phấn đấu cả đời để tạo ra sức mạnh còn mạnh hơn yêu quái, đánh đâu thắng đó, không gì cản được."

Ôn Tông Du nhìn về phía Văn Tiêu và Trác Dực Thần, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng: "Người thân của các ngươi cũng bị yêu quái hại chết, sao các ngươi không hiểu ta chứ?"

Văn Tiêu cười lạnh: "Hiểu ngươi? Ngươi bất chấp ý muốn của người dân toàn thành, biến bọn họ thành quái vật nửa người nửa yêu, mất đi tâm trí, ngươi còn mong chúng ta hiểu ngươi ư?"

Ôn Tông Du nói: "Ta muốn tốt cho bọn họ thôi. Người yêu hóa không đau đớn, cũng không có phiền não, chỉ có sức mạnh cường đại. Ta sẽ dẫn dắt bọn họ giết sạch yêu thú, san bằng Đại Hoang, sáng lập ra nhân gian mới."

Triệu Viễn Chu cảm thấy có chút buồn cười. Rõ ràng là Ôn Tông Du lừa gạt công chúa Long Ngư trước, dẫn đến mọi nhân quả, cuối cùng lại đổ lỗi cho tất cả yêu quái.

Triệu Viễn Chu âm thầm nói với Văn Tiêu: "Văn Tiêu, mau đưa Phạm đại nhân đi!"

Văn Tiêu gật gật đầu.

Trác Dực Thần móc ra ' Sơn Hải Thốn Cảnh ' từ trong lòng ngực.

Ôn Tông Du khinh thường: "Lại là chiêu này? Chỉ biết chạy trốn đúng không?"

Bỗng nhiên một mũi tên nghênh diện bay tới và Bùi Tư Tịch vội vã chạy tới.

Giây tiếp theo, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần lao về phía Ôn Tông Du. Trác Dực Thần lộn nhào trên không và đáp xuống phía sau Ôn Tông Du, Triệu Viễn Chu cũng đột nhiên đưa tay ra nắm lấy Ôn Tông Du.

Ba bóng người lập tức bị cát vàng của Sơn Hải Thốn Cảnh bao phủ rồi biến mất không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com