Đồng nhân Đại Mộng Quy Ly - Thuận Tâm
Thiên Địa Hữu Luân/9
P/s: Bộ này sắp kết thúc rồi, cảm ơn mn đã ủng hộ mình từ đầu fic đến h, chúc mn đọc truyện vui vẻ ạ!--------------------------------------------------IX.Quy Ly[“Núi trăng còn chưa an giấc.Chờ cơn mưa lấp đầy từng nuối tiếc.Đôi mắt ai kia.Vẫn ngoảnh lại nhìn về hôm qua.Biển cả hoá nương dâu.Hồng trần cuồn cuộn nhưng chẳng tiến về phía trước.Người dùng im lặng tiễn bóng lưng đi xa.”]Tám năm không đủ để cắt đứt tình nghĩa, nhưng lại là vật đổi sao rời, cảnh còn người mất.Ly Luân nghĩ, chợt lại nhớ tới ngày ấy hắn từng nói.“Thiên phú cộng sinh của ta là ký sinh, trên đời này ngoại trừ ngươi không ai có thể phát hiện ra ta.”“Vậy ta đem Phá Huyễn Chân Nhãn của ta tặng cho ngươi, từ nay không ai có thể nhìn thấu ngươi.”Hắn bần thần vuốt nhẹ lên khóe mắt, trong con ngươi sáng lên kim sắc rồi lại chợt tắt. Đôi mắt này rốt cuộc không phải của hắn.“Chu Yếm, ngươi tới đây.” Hắn vẫy vẫy tay gọi một tiếng, thần sắc trên mặt thản nhiên, thậm chí có chút nhẹ nhàng. Tiểu Chu Yếm theo tiếng đến gần, trong lòng tràn đầy chờ mong. Cũng đã lâu rồi y mới nghe hắn gọi y là Chu Yếm.Tiểu hoè yêu nắm tay y kéo y lại gần. Hắn vuốt sợi tóc bạc ra sau tai y, khẽ nói.“Ngươi đã trả lại rễ hoè cho ta, đôi mắt này cũng đến lúc trở về với chủ cũ rồi.” Hắn buông tay vượn trắng hai tay kết ấn, quát khẽ.“Nghịch!”Một sợi khói nhẹ bay ra từ hai mắt, dung nhập vào ấn đường Chu Yếm, trợ y một lần nữa có được Phá Huyễn Chân Nhãn.Ly Luân lùi ra sau vài bước mới được Trác Dực Thần* vội vàng đỡ lấy ôm vào trong ngực. Hắn nhìn tiểu Chu Yếm ngơ ngẩn rơi nước mắt, trong lòng có chút không đành lòng nhưng cũng chỉ nói.“Vật quy nguyên chủ. Từ nay về sau lời thề đồng sinh cộng tử, phúc hoạ dữ cộng giữa chúng ta coi như chấm dứt. Chu Yếm, sống cho tốt.”Hắn vừa dứt lời Thừa Hoàng liền biến sắc, vội vàng lao đến chỗ Ly Luân và Trác Dực Thần* nhưng không kịp, chỉ có thể nhìn một tia sét xuyên qua nóc sảnh đánh thẳng lên người tiểu hoè yêu, khiến hắn hộc ra một ngụm máu tươi, yêu văn trên trán tấc tấc tan vỡ, lại lần nữa thu nhỏ chỉ còn bốn tuổi.“A Ly!” Tiểu Chu Yếm hét lên một tiếng, nhìn hình xăm dây mây nơi cổ tay cấp tốc mờ đi cho đến biến mất, hoảng sợ gọi lớn.Mất đi lời thề này bọn họ chỉ có thể là bằng hữu, bạn tốt, mà không phải… Không phải cái gì? Chu Yếm ngây ngẩn cả người. Không phải cái gì?“Không phải cái gì??” Y lắp bắp hỏi ra tiếng, nước mắt mất khống chế chảy xuống hai gò má trắng nõn, lạc lõng đứng tại chỗ, chứng kiến A Ly của y bị thương thu nhỏ, mờ mịt giương mắt nhìn Văn Tiêu đang vội lao tới. Nàng nhìn vết máu trên khóe môi tiểu hoè yêu, lo lắng đến hốc mắt đỏ hoe.“Tiểu Ly Luân có sao không?”Rồi lại nắm lấy tay y, vội vã hỏi y.“Triệu Viễn Châu, ngươi không sao chứ?”Những người khác cũng chạy lại vây quanh hai người.Chu Yếm bị lòng bàn tay ấm áp của nàng khiến cho suy nghĩ hỗn loạn, lại nhớ đến năm xưa cùng Ly Luân sửa chữa Bạch Đế Tháp, đánh thức cây thần Kiến Mộc từ trong giấc ngủ. Niên thiếu ngông nghênh, cùng bạn thân thề nguyện lời thề đồng sinh cộng tử, phúc hoạ dữ công, bảo vệ Đại Hoang, bất tử không chung. Thuận tâm mà làm cũng bất quá như thế.Nhưng lời thế ấy rõ ràng giữa bằng hữu với nhau không nên có, Chu Yếm là yêu, lại là vượn yêu thông nhân tính, khôn lanh như nhân loại, y học nhanh, thích ứng cũng nhanh. Nhưng có những thứ lại không phải học là có thể vật tẫn kỳ dụng.Y hoá hình trước Ly Luân, lại thích nhân gian náo nhiệt, cảm thấy thề như thế là vì trân trọng, cảm thấy hắn xứng đáng đứng ở vị trí quan trọng nhất trong lòng. Quan hệ giữa bọn họ đã sớm không phải bằng hữu, tri kỷ, mà là.Y ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Ly Luân, kiên định nói ra.“A Ly, ta yêu ngươi.”Mà là ái nhân mới đúng.Ly Luân ngừng động tác, run rẩy chớp mắt, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài như trân châu, lưu luyến trên gương mặt mang chút bàng hoàng khó tả. Ba vạn năm, sao có thể nói buông là buông. Hắn nói buông xuống, chẳng qua là trăm tư ngàn tưởng không được đáp lại, chẳng qua là yêu một người quá tốn công tốn sức, hận một người quá đau. Chẳng qua là biết khó mà lui thôi.Đám người bên Thuận Tâm đồng loạt dùng một loại ánh mắt ‘con khỉ rốt cuộc thông suốt’ nhìn tiểu bạch vượn, như đang nhìn con cái nhà mình trưởng thành, bớt lo.Nhưng thông suốt vào lúc nào không thông suốt, lại thông suốt sau khi Ly Luân hủy bỏ lời thề. Văn Tiêu lắc đầu ngao ngán, cảm thấy tương lai của Đại Yêu hãy còn khó mà nói rõ. Có giữ được người, không đúng, có giữ được yêu hay không đều dựa vào bản lĩnh của y vậy.[“Chờ đá nở hoa, người si tình cười ta ngu ngốc.Bao lời chưa nói đã khàn giọng nghẹn ngào.Không chút vướng bận, bóng đêm đưa ta về nhà.Đừng sợ hãi, ánh sao liệu có nhớ đến ta chăng?”]Bàn thạch sinh hoa.Thật là hy vọng viển vông. Thừa Hoàng cười một tiếng, dùng áo choàng bọc kín tiểu Hoè Yêu từ chân đến cổ, chỉ còn mỗi cái đầu thò ra ngoài. Y gõ nhẹ lên trán Ly Luân một cái, cưng chiều truyền yêu lực cho hắn, giúp hắn chữa lành tổn thương trên người.Nhưng đây dù sao cũng là trừng phạt của thiên đạo, Ly Luân chỉ phun ra một ngụm máu, thu nhỏ một tuổi đã là nương tay, sao có thể mong hắn không chút thương tích.Triệu Viễn Châu* lúc này cũng dè dặt tới gần, những tưởng sẽ bị ngăn trở ai ngờ lại một đường thông suốt đến cuối. Rốt cuộc chung sống với nhau bao lâu nay, mọi người đều biết y bản tính không xấu, chỉ là đầu óc không quá nhanh nhẹn, hiện giờ mọi việc sáng tỏ, bọn họ cũng không muốn để hai người này tâm sinh hiềm khích, ảnh hưởng đến tình cảm trong đội. Tuy có thiên vị, nhưng biết sai phải sửa là đức tính tốt, không có gì đáng để chê trách.Chỉ có Thừa Hoàng ở trong lòng trợn trắng mắt. Con khỉ thối lại đến cướp A Ly của y.Triệu Viễn Châu* ngóng nhìn Ly Luân, nghẹn ngào hỏi.“A Ly, ngươi từng nói thiên địa vạn vật, đều muốn xứng đôi. Vậy ngươi còn nguyện ý không?” Còn nguyện ý cho ta một cơ hội không?Ly Luân nhíu mày, vỗ nhẹ lên bàn tay của Thừa Hoàng chấn an y rồi mới đáp.“Triệu Viễn Châu* ngươi biết không, thực ra khi ta lấy lại thần hồn, biết ngươi không phải là vật chứa oán khí mà thiên đạo lựa chọn, lần huyết nguyệt năm xưa cha và anh của tiểu Trác cũng không chết dưới tay ngươi, ta đã mừng cho ngươi. Nhưng nhớ đến Bất Tẫn Mộc, nhớ đến tám năm không mảy may quan tâm kia ta lại vẫn không tài nào quên được.”“Cái gì? Y không phải vật chứa lệ khí ư?” Văn Tiêu kinh ngạc vạn phần. Trác Dực Thần nghe được cha và huynh trưởng không chết mà luôn bầu bạn bên một bản thân khác, không nhịn được nắm chặt kiếm trong tay, mím môi.Cũng may, cũng may Đại Yêu đã đưa bọn họ trở lại bên cạnh hắn.Chỉ là y ở một thế giới khác vậy mà không bị chọn làm vật chứa. Quả thực khiến người ta kinh hãi đến rơi cằm. Nhưng cũng như Ly Luân nói, quả thật là điều đáng mừng.Không có huyết nguyệt, không có lệ khí, y có thể sống tùy ý một chút.“Cái-khục khụ khụ khụ!!” Diêm An đang uống nước trực tiếp bị sặc ho sặc sụa. Trần Đô Linh vội vàng xoa lưng anh vài cái.Vấn đề là Bất Tẫn Mộc kia vẫn khiến Ly Luân trọng thương, bị phong ấn ở nơi ra đời tám năm. Ngày ngày chịu đựng chân thân bị lửa thiêu đốt, trên người còn có máu độc của đám tiểu yêu để lại. Mà bằng hữu bên người lại liên hợp Bạch Trạch thần nữ phong ấn hắn, tước đoạt tự do của hắn, rồi lại biến mất tám năm trời không một lời hỏi han. Nếu là ai ở đây ở trong hoàn cảnh của hắn chắc cũng chẳng khá hơn là bao.“Ông trời của ta ơi! Con khỉ ngốc kia ngươi không có miệng hay sao?! Cứ coi như chuyện năm đó oan uổng Đại Luân Tử đi, nhưng rõ ràng là ngươi sợ hắn bị Bất Tẫn Mộc thiêu chết mới đồng ý phong ấn hắn. Sao không nói! Ngươi nói với hắn một câu thì mọi chuyện sẽ thành ra thế này hay sao?! Thật là, gấp chết ai gia rồi!”Điền Gia Thụy hận sắt không thành thép, chỉ vào mũi Triệu Viễn Châu* mắng to, trong lời nói rất có phong phạm của bậc trưởng bối dạy dỗ vãn bối nhà mình.“Dạy rất đúng. Nhưng ‘ai gia’ lại là cái quỷ gì?” Từ phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ chuyển thành phim cung đấu rồi đúng không? Trình Tiêu cạn lời, Điền Gia Thụy mà lên cơn thì quả thật không ai ở đây sánh bằng. Ngươi xem, mới chương trước tác giả còn cho cậu cái chức bổn cung mà chương này đã thăng cấp lên làm ai gia rồi. Chương sau chắc cậu đã nghỉ hưu dưỡng lão, được tác giả cho một suất cơm hộp rồi ấy chứ chẳng đùa.“Phụt!” Không biết là ai phun hết nước trà ra khỏi miệng, không khí căng như dây đàn trong phòng lập tức bị phá tanh bành, chỉ còn lại tiếng cười liên tiếp vang lên hết đợt này đến đợt khác.Ly Luân: Đại Luân Tử là nói ta?!Triệu Viễn Châu*: Nói! Ta nói hết!Hầu Minh Hạo: Bất lực nhìn trời.Điền Gia Thụy: Trẻ nhỏ dễ dạy~Thừa Hoàng: Khỉ thối xem chiêu! Đập khỉ thập bát chưởng!Bùi Tư Tịnh x 2: phụt!!!Anh Lỗi x 2: Bùi Tỷ Tỷ!!Bùi Tư Hằng*: Rút kiếm-Bùi Tư Hằng: Rút dao găm-Diêm An: bế Đại Luân Tử một cái. Lặng lẽ bắt cóc trẻ em về đội. He he~Lúc Triệu Uyển Nhi, cũng tức là thần nữ đời trước du lịch trở về bước vào sảnh lớn Tập Yêu Ty, cũng chính là lúc nàng bắt gặp cảnh này.Một đám người, ngã trái ngã phải. Người thì đánh nhau, người thì cắn hạt dưa uống trà, người thì trộm tiểu hài tử, người thì đánh ghen. Bên trong sảnh loạn như nồi cám, quỷ khóc sói gào không còn gì để nói. Nàng hắng giọng một cái, không ai nghe.Trần Đô Linh nhác thấy Triệu Uyển Nhi đứng ở cửa lúng ta lúng túng, không biết từ đâu lấy ra một cái loa nhỏ cầm tay chạy tới đặt trước miệng nàng, nháy mắt ra hiệu. Thần nữ đời trước hiểu ý, nói vào loa.“Các vị, ở đây có chuyện gì vậy?!”Tiếng loa nháy mắt khuếch đại, khiến những người trong sảnh nháy mắt nhìn về phía nàng, động tác đồng đều như đã tập rượt từ trước khiến Triệu Uyển Nhi sợ tới mức đứng hình.Mà Trần Đô Linh lúc này đã sớm chân như bôi dầu chạy mất dạng.--------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com