Đồng nhân Đại Mộng Quy Ly - Thuận Tâm
Thiên Địa Hữu Luân/7
VII. Quy Ly--------------------------------------------------[Có bất ngờ nhe mấy bà :)))]Từ sau Đêm Hội Gào Thét, Điền Gia Thụy thường xuyên liên lạc với Diêm An. Có đôi khi chỉ là vài dòng tin nhắn nhỏ lẻ. Có khi là vài cuộc gọi video kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ.Gần cuối năm, bọn họ đều bận rộn vì lịch trình kín mít. Hầu Minh Hạo thì khỏi phải nói, là diễn viên nam được nhiều đạo diễn công nhận vì diễn xuất ổn định, lịch trình cuối năm của hắn chẳng khác nào bóc lột sức lao động.Trình Tiêu quay xong Đại Mộng Quy Ly cũng được rất nhiều nhãn hàng để mắt đến, muốn mời cô làm đại sứ thương hiệu. Bây giờ chắc còn đang phân vân nên chọn cái nào, phiền não ghê gớm.Trần Đô Linh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Gần đây cô đang chuẩn bị cho dự án phim mới, mỗi ngày đều bận đến túi bụi, chẳng có thời gian đâu mà quan tâm đến chuyện ngoài lề.Chỉ có lúc ăn cơm hay sau buổi quay mới có chút thời gian rảnh rỗi nhắn tin vào trong nhóm.Nhóm chat Đại Hội Quy Tiên sáng lên đèn xanh, đại biểu rằng có người trong nhóm đang onl.Ngày 24 tháng 12 năm 2024.11 giờ đêm.Đô Đô: mệt chết chị đây rồi!Em trai Gia Thụy, Bé Diệp đã xem.Tin nhắn vừa trôi lên trong khung chat chưa đến nửa giây, đã thấy bóng dáng ai đó vội vàng vụt qua nơi đây.Trần Đô Linh thấy cái tên Bé Diệp nằm chễm trệ dưới tin cô vừa gửi. Liền biết nhóc con này lại len lén trùm chăn lướt điện thoại nữa.Cô đang định uốn nắn mầm non của tổ quốc thì nhận được tin nhắn trả lời của Điền Gia Thụy.Em trai Gia Thụy: 💪 Tỷ tỷ vất vả rồi mau nghỉ ngơi đi ạ, đợi em trai mua đồ bồi bổ cho chị yêu nhé 😘.Khỉ 🙊 đã xem.Khỉ 🙊: Thụy Thụy không công bằng, anh cũng muốn có!Đô Đô: @Em trai Gia Thụy, 💪 cảm ơn em trai 🥰! Con khỉ kia mơ đi nhé😌!Bé Diệp đã xem.Bé Diệp: @Khỉ 🙊 ca, trong mơ cái gì cũng có😁~Tiêu Tiêu đã xem.Tiêu Tiêu: @Bé Diệp, mau ngủ đi em trai😒.Lâm Tử Diệp đọc xong tin nhắn này, không kìm được mà rụt cổ một cái sợ hãi. Cậu nhóc ôm điện thoại quay cuồng trong chăn, loay hoay mãi cũng chưa đợi được một thành viên khác trong nhóm online.Thấy lạ, Lâm Tử Diệp nhắn tin hỏi Điền Gia Thụy.Bé Diệp: @Em trai Gia Thụy, Gia Thụy ca ca, hôm nay anh có nhắn tin với An An không?Rõ ràng cách nhau tận 15 tuổi, nhưng Lâm Tử Diệp lại thích gọi Diêm An là An An.Nếu là người ngoài có lẽ sẽ nói cậu bé không lễ phép, không biết lớn nhỏ. Nhưng trong nhóm Đại Hội Quy Tiên này, có ai mà không gọi vậy?Em trai Gia Thụy: @Bé Diệp, lúc trưa nay anh có nhắn tin hỏi anh ấy đã ăn cơm chưa. An An nói anh ấy ăn rồi, còn nói cơm trưa có thịt kho tàu, ăn được hai bát cơm.Điền Gia Thụy nhắn xong đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Mọi khi vào giờ này Diêm An chắc chắn sẽ đọc tin nhắn, hơn nữa anh luôn là người hoạt động tích cực nhất.Cậu có thể nghĩ tới, những người trong nhóm đương nhiên cũng không ngoại lệ.Đô Đô: để chị gọi điện thử xem.Cô nhắn, tạm thời thoát khỏi nhóm chat. Sau đó ấn mở danh bạ, tìm tên "An An" gọi một cuộc điện thoại.*Tút tút*Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng chuông, sau đó là bài Thiên Địa Vô Luân cực kỳ quen thuộc. Chuông đã vang ba hồi, điện thoại lại vẫn không có người bắt máy.Theo cô biết, Diêm An đóng máy cũng gần một tuần rồi, đáng ra phải rảnh rỗi lên nhóm tám chuyện với mọi người mới đúng, vậy mà đằng này nhắn tin chẳng thấy người, gọi điện cũng không thấy tăm hơi.Càng đáng nói là, Thừa Lỗi và Từ Chấn Hiên vậy mà cũng chẳng biết đi đâu.Đúng lúc cô định nhắn tin vào trong nhóm, lại thấy avatar của Từ Chấn Hiên nhấp nháy trong khung chat.Tiểu Hiên: Mọi người, trường hợp khẩn cấp! 😱Khỉ 🙊: @Tiểu Hiên, có chuyện gì từ từ nói, đừng gấp.Tiểu Hiên: An An xảy ra chuyện rồi! Mọi người mau tới nhà anh ấy đi, em và Lỗi ca đang ở đây rồi.Tiêu Tiêu, Khỉ 🙊, Em trai Gia Thụy, Đô Đô, Bé Diệp đã xem.Ngay lập tức, avatar đang phát ra ánh xanh của nhóm biến thành màu xám ảm đạm, những người mới nãy còn hoạt động tích cực vèo một cái đã không thấy tăm hơi. Tất cả đều hộc tốc leo lên xe phi như bay tới nhà Diêm An."Theo anh."Khi bọn họ tới nơi, Thừa Lỗi đã đứng sẵn ngoài cổng đón họ vào trong. Trong nhà tối đen như mực, Từ Chấn Hiên dùng bật lửa đốt một ngọn nến nhỏ soi đường cho cả nhóm, nhưng cũng chỉ đành che khuất ngọn lửa không dám để Diêm An nhìn thấy.Hầu Minh Hạo nhìn hành động của cậu đột nhiên như hiểu được điều gì, gương mặt bỗng chốc tối sầm lại.Trần Đô Linh thấy vậy cả người căng thẳng, trong lòng lại khẽ thở dài.Trên thực tế, việc An An bị ảnh hưởng vì vai diễn đã không phải lần một lần hai. Vào Đêm Hội Gào Thét, bọn cũng nhận ra anh gầy đi trông thấy, bộ âu phục trên người không còn ôm gọn những đường nét cơ bắp săn chắc như trước nữa, mà trở nên rộng rãi hơn nhiều.Điền Gia Thụy thường xuyên gọi điện hoặc nhắn tin cho anh cũng là vì thế. Không trách được, trời đất bao la, An An lớn nhất mà.Cái tư tưởng trọng An khinh hữu này bắt đầu ăn sâu bén rễ trong lòng mỗi người từ lúc đóng phim cùng nhau. Đến tận lúc này, sau khi đóng máy Đại Mộng Quy Ly gần tháng trời, sự thiên vị này cũng chỉ hơn không kém.Mà Diêm An thì lại nhập vai quá sâu, dẫn đến quá trình xả vai gặp chút trục trặc.Lâm Tử Diệp yên lặng đem từ trong túi ra một quả bóng mềm đưa cho Từ Chấn Hiên. Đối phương gật đầu một cái, quen cửa quen nẻo mời mọi người vào trong, tất nhiên là trừ Hầu Minh Hạo ra. Ai bảo vai Ly Luân của Diêm An cứ gặp vai Triệu Viễn Châu của Hầu Minh Hạo là lại phải chịu thiệt chứ?Bọn họ vừa bước vào phòng, đã thấy bóng dáng Diêm An ngồi dưới đất, dường như chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân, đến tiếng mở cửa cũng không thể khiến anh tỉnh lại. Từ Chấn Hiên nhanh nhẹn thổi tắt ngọn nến trong tay, nhẹ nhàng bước tới chỗ anh đang ngồi, nói."An An, mọi người đến rồi này. Anh có muốn ra ngoài phòng khách ngồi một lát không? Lỗi ca đang nấu cơm rồi, đợi một lát là chúng ta có thể ăn cùng nhau. Được không?" Cậu vừa nói, vừa đặt quả bóng mềm lên tay Diêm An, nháy mắt ra hiệu với mấy người khác.Lâm Tử Diệp lập tức nhảy tới."An An, bé Diệp của anh tới rồi nè~ Anh không nhớ em sao?" Cậu nhóc ngồi bệt xuống bên cạnh Diêm An, vì đã quen với tình trạng của anh, nên ít nhiều gì cũng có thể nhìn thấy anh lờ mờ trong bóng tối. Hình dáng của đối phương rõ ràng đã gầy đi rất nhiều so với trước, hai mắt cụp xuống, khoé môi vốn luôn tươi cười cũng bị mím lại thành một đường thẳng tắp.Nghe được Lâm Tử Diệp hô to gọi nhỏ, Diêm An thoáng giật mình, mí mắt khẽ rung động rồi chậm chạp nhìn sang cậu nhóc. Anh cứng đờ giơ tay chạm vào tóc cậu, gập ghềnh mà an ủi."Có, có nhớ em. Bóng, cảm ơn em."Bạch Cửu.Diêm An rụt tay lại, người trước mắt rõ ràng là Bạch Cửu. Anh nhìn xuống tay mình, lại thấy cổ tay đầy vết sẹo có mới có cũ. Những vết sẹo ấy không phải do dao cứa, mà là do còng tay tạo ra.Anh là ai? Anh là. Anh là. Ly Luân!Ngay lúc này, một lỗ hổng đột ngột xuất hiện sau lưng Diêm An, lực hút mạnh mẽ ngay tức khắc hút lấy tất cả những người đang có mặt vào trong, ngay cả Thừa Lỗi vừa nấu cơm xong mở cửa bước vào và Hầu Minh Hạo đứng sau lưng anh cũng không ngoại lệ.Lỗ hổng đóng lại, trong phòng không một bóng người, chỉ còn lại quả bóng mềm lăn lông lốc dưới chân giường.Lúc này trong sảnh lớn của Tập Yêu Ty.Cây mầm trong chậu phát ra ánh sáng chói mắt, linh khí xung quanh không ngừng bị hắn hấp thụ vào trong cơ thể. Mọi người đứng bật dậy, thần sắc kích động chờ đợi. Bọn họ biết, những dấu hiệu này cho thấy tiểu hoè yêu sắp hoá hình rồi.Rất nhanh, dưới ánh mắt của đám người, một bóng dáng chừng năm tuổi, áo trắng, tóc đen xuất hiện ngay giữa sảnh lớn. Hắn vừa mở mắt, đã bị người xung quanh ta một lời ngươi một câu làm cho đầu óc choáng váng."A Ly! Ngươi thế nào? Có sao không? Có thấy khó chịu ở đâu không?" Trác Dực Thần* sốt ruột nắm vai hắn quay qua quay lại, thấy không có vấn đề gì mới nhẹ nhàng thở ra.Văn Tiêu* ghét bỏ liếc hắn một cái, dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của Ly Luân, hỏi."A Ly đói không? Tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn, được không?"Hai Anh Lỗi nghe tới đây liền xung phong nhận việc cầm dao phay lao vào nhà bếp, nhìn khí thế kia còn tưởng hắn lên chiến trường giết địch ấy chứ."Tiểu Ly, tiểu Ly, tiểu Ly! Ca ca nhớ ngươi chết mất!" Bạch Cửu* trực tiếp chạy tới ôm chầm lấy tiểu hoè yêu, chỉ kém nâng lên xoay một vòng nữa thôi. Mà Bạch Cửu thấy bọn họ thân mật, chỉ có thể đứng một chỗ âm thầm hối hận.Những người còn lại cũng chẳng kém là bao. Bọn họ nhìn đám người kia hết ôm ấp lại hôn hít, Thừa Hoàng còn trực tiếp thơm lên má Hoè Yêu một cái mặt liền đen như đít nồi. Đến tiểu Chu Yếm cũng nghiến răng nghiến lợi, trông chẳng khác nào Triệu Viễn Châu đứng thu lu một góc chẳng ai thèm ngó ngàng tới.Ly Luân bị sự nhiệt tình này khiến cho sửng sốt một lúc lâu mới sực tỉnh. Hắn nhìn nhìn tỷ đệ Bùi Tư Tịnh* Bùi Tư Hằng* đang ôm mình, lại nhìn Văn Tiêu* Thừa Hoàng Bạch Cửu* Trác Dực Thần*. Lại nhìn đám người trông y hệt đứng đằng xa mà không khỏi hoang mang, tay nhỏ dụi mắt mấy cái, lại mở ra vẫn là y hệt như cũ. Dáng vẻ ngơ ngác này khiến người nhìn vào đều hận không thể thơm lên má hắn mấy cái.Quá đáng yêu.Đúng lúc này, một tiếng kêu lớn vang lên từ sau bếp khiến hắn giật mình một cái, đưa mắt nhìn sang.Đám người hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng chạy tới.Chỉ thấy sau bếp không biết từ đâu xuất hiện ra bảy tám người dung mạo quen thuộc, chỉ là tóc ngắn và trang phục kỳ lạ."An An, anh có sao không?" Hầu Minh Hạo thấy Diêm An mãi không đứng lên được, vội vàng nâng anh tựa vào vai mình."Anh không, không sao." Diêm An theo bản năng trả lời, lại vào lúc nhìn thấy gương mặt của người đỡ mình không nhịn được lùi ra sau dựa lưng vào góc tường."Hạo, em, em tạm thời đừng tới gần anh. Anh, anh xin lỗi." Diêm An cúi đầu, giống như đứa bé phạm sai lầm, nước mắt ngăn không được rơi xuống.Hầu Minh Hạo hơi cứng đờ, nhưng cũng chỉ có thể nghẹn ngào lùi ra xa mấy bước.Hắn vừa lùi ra, Thừa Lỗi lập tức ôm vai Diêm An kéo anh vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng đối phương."An An không khóc.""An An, hít sâu. Nào, làm theo em này." Điền Gia Thụy mau nước mắt, cũng thường vì vấn đề xả vai mà lo lắng, cậu hiểu hiện giờ Diêm An cần nhất là gì, liền vội vàng nắm lấy tay anh, nói.Hai cô gái trong đội cũng lo lắng sốt ruột vây quanh bọn họ. Lúc này, Lâm Tử Diệp sờ túi quần, mừng rỡ lấy ra một quả bóng mềm khác đưa cho Diêm An. Từ Chấn Hiên thấy rõ, sau khi nhận được bóng An An đã thả lỏng lại, bắt đầu làm theo phương pháp của Điền Gia Thụy.Khoé mắt Ly Luân giật giật. Trạng thái của hắn bây giờ cũng không thể coi là tốt. Mặc dù thần hồn đầy đủ, Bất Tẫn Mộc cũng được Thừa Hoàng tách ra khỏi cơ thể, nhưng yêu đan trống rỗng, yêu lực hoàn toàn dùng để duy trì hình người. Nếu lúc này có kẻ thừa cơ gây bất lợi hắn cũng chỉ có thể chịu trận, lực bất tòng tâm.Lúc này, đám người Diêm An cuối cùng cũng chú ý tới hoàn cảnh xung quanh. Trình Tiêu kéo Lâm Tử Diệp ra sau lưng mình, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Thừa Lỗi không để Diêm An nhìn thấy Triệu Viễn Châu.Nhưng mà đã muộn, Diêm An đã nhìn thấy y."Triệu Viễn Châu.." Anh lẩm bẩm một tiếng, chợt há miệng cắn vào cổ tay mình, trong cổ họng phát ra những tiếng khanh khách não lòng, khiến cho bảy người còn lại hoảng sợ, vội vàng tìm mọi cách muốn Diêm An dừng lại nhưng không thành công.Cũng may Trác Dực Thần thấy tình hình không ổn, nhanh như chớp vòng ra sau đánh ngất Diêm An. Lúc Hầu Minh Hạo gỡ cổ tay ra khỏi miệng anh, trên tay đã hằn một dấu răng rất sâu, làn da trầy xước rỉ ra vết máu đỏ sẫm.Trần Đô Linh tuy bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhưng là chị lớn trong nhà, cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói với đám người, đặc biệt là tiểu Ly Luân đang dùng đôi mắt tò mò nhìn bọn họ trong lòng Trác Dực Thần*."Cứ đứng ở chỗ này cũng không phải là cách hay. Hay chúng ta trở lại sảnh lớn, rồi từ từ bình tĩnh nói chuyện, thế nào?"Bạch Trạch thần nữ ảnh hưởng sâu nặng, Trần Đô Linh dẫu trang phục kỳ lạ, nhưng khuôn mặt và khí chất kia thì không lẫn vào đâu được. Nên đề nghị này cũng được mọi người nhất trí thông qua.Đám người rồng rắn nhau từ sảnh lớn xuống nhà bếp, lại rồng rắn nhau từ nhà bếp trở lại sảnh lớn. Chỉ còn hai Anh Lỗi ở lại bận rộn nấu ăn.Rất nhanh mọi người đã chọn được chỗ ngồi cho mình, Thuận Tâm và Thiên Địa Hữu Luân đối diện nhau, còn đám Thừa Lỗi lại ngồi giữa. Diêm An đã được đặt lên giường nghỉ tạm, trạng thái cảm xúc hiện tại của anh không thích hợp để giữ tỉnh táo."Để ta giới thiệu. Ta tên Trần Đô Linh, là hoá thân của Văn Tiêu. Kia là Thừa Lỗi hoá thân của Thừa Hoàng. Điền Gia Thụy hoá thân của Trác Dực Thần. Trình Tiêu hoá thân của Bùi Tư Tịnh. Lâm Tử Diệp hoá thân của Bạch Cửu. Từ Chấn Hiên hoá thân của Anh Lỗi. Hầu Minh Hạo hoá thân của Triệu Viễn Châu. Cuối cùng, Diêm An hoá thân của Ly Luân."Dựa theo lời kể của hai bên, Trần Đô Linh cũng nắm được tình hình hiện tại của bọn họ. Biết được Thuận Tâm thiên vị Triệu Viễn Châu đến mức để tiểu Ly Luân ra nông nỗi này trong lòng vô cùng tức giận.Cô quắc mắt lườm đám Trác Dực Thần một cái, đang định mắng bọn họ một trận thì đột nhiên.Giữa không trung phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khung cảnh Hoè Giang Cốc hoa nở trắng xóa hiện lên trước mắt mọi người.Ngạo Nhân ngồi dưới đất, trên bệ đá là Bạch Cửu sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt."Đó là lúc A Ly phụ thân trên người Tiểu Cửu?" Văn Tiêu nghi ngờ hỏi, nhưng chẳng ai trong số những người ở Tập Yêu Ty biết chuyện gì đã xảy ra ngoại trừ Anh Lỗi. Nhưng hắn lúc này lại không có mặt ở đây.Thế là Từ Chấn Hiên bèn lên tiếng."Mọi người cứ xem là sẽ hiểu thôi."Hai bên lúc này mới lại tập trung xem.["Đại nhân, là ta vô dụng, ta không cướp được vảy rồng."Ngạo Nhân hổ thẹn nhìn Ly Luân, Đại Yêu nhà nàng kiêu ngạo, là yêu quái mà nàng kính yêu nhất trên đời. Rõ ràng nàng chỉ ở bên cạnh hắn tám năm, cũng đã hiểu hắn chỉ muốn có được tự do, có được một mái nhà nương thân.Vậy mà Triệu Viễn Châu đã ở bên hắn gần như cả đời lại không nghe không hiểu, bỏ ngoài tai mọi lời hắn nói, mọi việc hắn làm. Từ đầu đến cuối chỉ coi hắn là kẻ bại hoại sống trong bóng tối. Coi tấm lòng của hắn như giày rách mà vứt bỏ không chút nương tình.Y đáng chết. Ngạo Nhân căm hận nghĩ.]Ly Luân nghe những lời này, lại nhớ tới bản thân mình khi ấy. Không ai bảo hắn có nhà là như thế nào, cũng không ai thật lòng thật dạ chứa chấp một kẻ như hắn. Chu Yếm đã chết, còn Ngạo Nhân cuối cùng cũng vì hắn mà mất mạng.Ai nói với hắn, hắn phải làm gì mới có thể quên đi lời thề khi xưa, phải làm gì mới có thể quên đi kẻ đã chiếm giữ ký ức gần như cả đời này đây?Anh Lỗi nằm ngoài cửa cốc, bị Ly Luân làm phép ngậm miệng, chỉ có thể trừng mắt nhìn vào hắn và Ngạo Nhân, chỉ có thể nghe hắn nói. Văn Tiêu cuối cùng cũng hiểu, tại sao khi nàng đưa tiểu Ly Luân tới gặp đám Tiểu Trác, Anh Lỗi lại đỏ hốc mắt.Là vì hắn đã nghe được cuộc nói chuyện giữa hai chủ tớ, nên mới tức tốc lên đường tới Hoè Giang Cốc và miếu Sơn Thần.Từ Chấn Hiên là người trực tiếp tham dự cảnh ấy với Diêm An. Lúc ấy cậu cực kỳ thương Ly Luân, cũng thương cả An An nữa. Vì để diễn tốt được cảnh ấy, An An đã phải mất thời gian rất lâu để điều chỉnh cảm xúc. Mà một người hoá thân thôi cũng đã như vậy, vậy còn bản thân Ly Luân thì sao?"Vảy rồng? Vảy rồng gì?" Bạch Cửu* lúc này ngơ ngác hỏi. Vì không trải qua việc bị Ôn Tông Du hạ độc, nên nhóc thần y hoàn toàn không biết thứ gọi là vảy rồng kia để làm gì."Rồng có nghịch lân. Nghịch lân này có thể giải mọi loại độc. Lúc ấy A Ly trúng độc, mà Tiểu Cửu cũng bị Ôn Tông Du hạ độc từ trước, nên cần vảy rồng cứu mạng-" Trác Dực Thần còn chưa nói xong, đã bị Bạch Cửu* sắc mặt khó coi ngắt lời."Cho nên các ngươi liền ép hắn ra khỏi người ta, sau đó dùng vảy rồng cứu ta, ép hắn chết?!" Vài chữ cuối giống như hét lên, khiến mọi người không khỏi giật mình.Chỉ riêng Ly Luân là chẳng có phản ứng gì, chỉ là nghiêng đầu nhìn cậu một cái rồi lại bất động."Nhưng lúc đó vảy rồng chỉ có một, mà A Ly lúc đó, lúc đó hắn.." Bùi Tư Tịnh mọi khi dứt khoát quyết đoán, vậy mà hôm nay lại ấp úng mãi không nói nên lời.Ly Luân tiếp lời nàng."Lúc đó ta làm hết chuyện xấu, trừng phạt đúng tội mà thôi. Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Chúng ta vốn không phải là người chung đường."Triệu Viễn Châu* không nghe được lời này, muốn đến gần lại bị Thừa Hoàng đánh bay ra xa, khoé miệng chảy máu."Ngươi vẫn nên tự sám hối vì tội lỗi bản thân đã gây ra đi. Ngươi và kẻ ở kia cũng chẳng khác gì nhau cả." Hắn nói tới ai mọi người đều rõ ràng. Đến Hầu Minh Hạo chỉ là hoá thân cũng cảm thấy chột dạ. Trong lòng không khỏi oán trách Đại Yêu là tên cặn bã, hại hắn đến tới gần An An cũng khó khăn."Trác Dực Thần! Ngươi có biết, nếu không có yêu đan của A Ly chống đỡ ta đã chết từ lâu rồi!" Bạch Cửu" không nhịn được hét to, nước mắt làm ướt khuôn mặt, cuối cùng khóc không thành tiếng. Thậm chí đến tiểu Trác đại nhân mà nhóc thần tượng cũng không màng."Ép hắn ra ngoài, sau đó ta sẽ được cứu, mà yêu đan của hắn sẽ vì áp chế chất độc trong thời gian dài mà vỡ vụn, dù có một lần nữa tu thành hình người cũng chỉ có thể như người bình thường, thậm chí còn không bằng người thường. Hắn càng yếu ớt, thì sẽ càng dễ khống chế, sẽ không gây rắc rối cho các ngươi, đúng không?"Bạch Cửu* càng nói hai mắt càng đỏ, hận không thể xông lên đánh nhóm người kia cho bõ tức."Bạch Cửu* ca ca đừng tức giận. Mọi chuyện đều đã qua rồi, ta ổn." Tiểu Ly Luân kéo tay áo cậu an ủi. Bạch Cửu* hừ một tiếng, nghĩ, đã qua là có thể không tính toán gì hết sao? Sao có thể! Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy! Cho dù Triệu Viễn Châu đã chấp nhận trải qua bách nạn bách khổ để cứu những kẻ này, cứu A Ly cũng không được.Chuyện nào ra chuyện đó.Bạch Cửu nghe được những lời bản thân ở thế giới khác nói như vậy, chỉ cảm thấy trời đất sụp xuống, giống như bị một cái búa đập thẳng vào đầu, đau đến trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Lại thấy tiểu Ly Luân có thể không chút gánh nặng mà gọi đồng thể là ca ca, trong lòng không tránh khỏi đau nhói, ghen ghét."Nhưng ta, ta đã đưa trả rễ hoè mà hắn tặng năm xưa." Một giọng nói trẻ con, non nớt đột nhiên vang lên phá tan không gian hỗn loạn, khiến đám người Thuận Tâm hoá đá tại chỗ, không thể tin được mà nhìn lại.Tiểu Chu Yếm không biết từ lúc nào đã đứng lên, nước mắt rơi đầy mặt nức nở nói."Triệu Viễn Châu, ngươi tỉnh từ lúc nào?!"Văn Tiêu cứng đờ hỏi."Từ, từ lúc A Ly bắt đầu thu nhỏ."Nghĩa là một tháng trước."Một tháng trước? Triệu Viễn Châu! Ngươi tỉnh rồi lại không nói với chúng ta! Ngươi rốt cuộc, rốt cuộc định làm gì?! Nhìn chúng ta quanh đi quẩn lại vui lắm sao?" Anh Lỗi từ sau bếp đi tới, lại vừa lúc nghe được lời này, tức giận đến cơ thể phát run. Hắn hít mũi, cố nén không để bản thân mất khống chế rồi mới đặt bát hoành thánh nóng hổi trên bàn trước mặt tiểu Ly Luân.Anh Lỗi* cũng làm bánh hoa quế và kẹo râu rồng đem lên, còn tri kỷ hâm nóng mật ong pha loãng cho Hoè Yêu."A Ly mau ăn đi. Nếu ngươi thích, đợi về nhà rồi ta lại làm cho ngươi."Về nhà.Hai mắt tiểu hoè yêu sáng rỡ.["Đừng buồn, là Triệu Viễn Châu xảo quyệt toan tính. Cô có sợ không?"Ngạo Nhân lắc đầu, nói chắc nịch."Ta không sợ.
Ta có thể chết vì đại nhân bất cứ lúc nào."Ly Luân cười lau nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng hỏi lại."Ý ta là, cô có sợ ta chết không?""Sợ. Nếu đại nhân chết, ta cũng sẽ chết theo. Dù sống hay chết, ta đều sẽ theo ngài."]Nói mới nhớ, Ngạo Nhân còn chưa biết chuyện ở đây. Nhưng tiểu cô nương này theo hắn đã lâu, mọi việc đều vì hắn, nếu nàng biết được không chừng sẽ vác đao lên chém Triệu Viễn Châu cũng nên. Nàng chỉ là tiểu yêu, làm sao có thể địch lại Triệu Viễn Châu? Hắn thấy vẫn nên để nàng ở lại Đại Hoang, không can dự vào những chuyện rắc rối này thì hơn.Ly Luân đối xử chân thành, nên người bên cạnh cũng chân thành với hắn. Ở chỗ Ngạo Nhân, hắn có thể dùng chân thành đổi chân thành, nhưng ở chỗ Triệu Viễn Châu, cho dù dùng hết sức lực cũng không thể nhận lại một chút tình cảm.Hắn cần gì phải chấp nhất nữa?Thôi.Nếu thiên địa này bất dung, thì ta tìm thiên địa khác dung ta là được.Hắn mỉm cười, nụ cười phát ra từ tận tâm can, nhẹ nhõm lọt vào mắt Thừa Hoàng khiến y không khỏi ngẩn ra.Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy hắn tươi tắn đến thế.Nhưng những người ở đối diện khi thấy nụ cười ấy, lại cảm thấy một nỗi hụt hẫng khó tả.[Ly Luân ngước mắt, nhìn khung cảnh Hoè Giang Cốc hoa nở trắng xóa."Lúc trước bị giam cầm, ngày ngày đêm đêm, nhìn phong cảnh xung quanh này mà lòng chán ghét. Ngày nào cũng muốn ra ngoài. Tuy mỗi lần nhập thể, tuổi thọ của ta sẽ giảm bớt một nửa, nhưng vẫn không nhịn được. Giống như thèm muốn viên thuốc độc ngọt ngào vậy, không ngừng nhập vào người khác. Ở trong cơ thể họ, ta cũng cảm nhận được rất nhiều trạng thái nhân gian, thất tình lục dục, giang hồ biển cả. Núi này, sông này, nhưng đến bây giờ, ta vẫn chưa tìm được chốn dung thân cho mình. Chó nhà có tang lưu lạc, cũng còn có mái hiên mà trú mưa. Người lữ hành đi đêm gió tuyết, cũng khát vọng, một ngọn đèn thắp vì mình. Nhưng ta. Nhưng ta loanh quanh luẩn quẩn, chỉ có nơi này. Chỉ có nơi này. Thật là đáng thương."]Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Ly Luân lẩm bẩm lặp lại."Chó nhà có tang lưu lạc, cũng còn có mái hiên mà trú mưa. Người lữ hành đi đêm gió tuyết, cũng khát vọng, một ngọn đèn thắp vì mình. Nhưng ta. Nhưng ta loanh quanh luẩn quẩn, chỉ có nơi này. Chỉ có nơi này."Đúng vậy, loanh quanh luẩn quẩn cả đời cũng chỉ có nơi đáy cốc kia là của riêng hắn."Triệu Viễn Châu, ngươi vừa lòng chưa?" Hắn hỏi.Mà kẻ được hỏi lại chỉ có thể đau đớn đến chết lặng.Ly Luân vốn là thụ yêu, thất tình lục dục đối với hắn là thứ xa vời vợi, muốn có được thì phải trải qua trăm cay nghìn đắng, khó khăn trùng trùng. Ba vạn bốn ngàn năm trước hắn không hiểu được, lại hiểu thấu chỉ sau tám năm ngắn ngủi. Thụ yêu như hắn một đời có thể đặt bao nhiêu người trong lòng, chẳng lẽ Triệu Viễn Châu không hiểu hay sao?--------------------------------------------------
Ta có thể chết vì đại nhân bất cứ lúc nào."Ly Luân cười lau nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng hỏi lại."Ý ta là, cô có sợ ta chết không?""Sợ. Nếu đại nhân chết, ta cũng sẽ chết theo. Dù sống hay chết, ta đều sẽ theo ngài."]Nói mới nhớ, Ngạo Nhân còn chưa biết chuyện ở đây. Nhưng tiểu cô nương này theo hắn đã lâu, mọi việc đều vì hắn, nếu nàng biết được không chừng sẽ vác đao lên chém Triệu Viễn Châu cũng nên. Nàng chỉ là tiểu yêu, làm sao có thể địch lại Triệu Viễn Châu? Hắn thấy vẫn nên để nàng ở lại Đại Hoang, không can dự vào những chuyện rắc rối này thì hơn.Ly Luân đối xử chân thành, nên người bên cạnh cũng chân thành với hắn. Ở chỗ Ngạo Nhân, hắn có thể dùng chân thành đổi chân thành, nhưng ở chỗ Triệu Viễn Châu, cho dù dùng hết sức lực cũng không thể nhận lại một chút tình cảm.Hắn cần gì phải chấp nhất nữa?Thôi.Nếu thiên địa này bất dung, thì ta tìm thiên địa khác dung ta là được.Hắn mỉm cười, nụ cười phát ra từ tận tâm can, nhẹ nhõm lọt vào mắt Thừa Hoàng khiến y không khỏi ngẩn ra.Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy hắn tươi tắn đến thế.Nhưng những người ở đối diện khi thấy nụ cười ấy, lại cảm thấy một nỗi hụt hẫng khó tả.[Ly Luân ngước mắt, nhìn khung cảnh Hoè Giang Cốc hoa nở trắng xóa."Lúc trước bị giam cầm, ngày ngày đêm đêm, nhìn phong cảnh xung quanh này mà lòng chán ghét. Ngày nào cũng muốn ra ngoài. Tuy mỗi lần nhập thể, tuổi thọ của ta sẽ giảm bớt một nửa, nhưng vẫn không nhịn được. Giống như thèm muốn viên thuốc độc ngọt ngào vậy, không ngừng nhập vào người khác. Ở trong cơ thể họ, ta cũng cảm nhận được rất nhiều trạng thái nhân gian, thất tình lục dục, giang hồ biển cả. Núi này, sông này, nhưng đến bây giờ, ta vẫn chưa tìm được chốn dung thân cho mình. Chó nhà có tang lưu lạc, cũng còn có mái hiên mà trú mưa. Người lữ hành đi đêm gió tuyết, cũng khát vọng, một ngọn đèn thắp vì mình. Nhưng ta. Nhưng ta loanh quanh luẩn quẩn, chỉ có nơi này. Chỉ có nơi này. Thật là đáng thương."]Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Ly Luân lẩm bẩm lặp lại."Chó nhà có tang lưu lạc, cũng còn có mái hiên mà trú mưa. Người lữ hành đi đêm gió tuyết, cũng khát vọng, một ngọn đèn thắp vì mình. Nhưng ta. Nhưng ta loanh quanh luẩn quẩn, chỉ có nơi này. Chỉ có nơi này."Đúng vậy, loanh quanh luẩn quẩn cả đời cũng chỉ có nơi đáy cốc kia là của riêng hắn."Triệu Viễn Châu, ngươi vừa lòng chưa?" Hắn hỏi.Mà kẻ được hỏi lại chỉ có thể đau đớn đến chết lặng.Ly Luân vốn là thụ yêu, thất tình lục dục đối với hắn là thứ xa vời vợi, muốn có được thì phải trải qua trăm cay nghìn đắng, khó khăn trùng trùng. Ba vạn bốn ngàn năm trước hắn không hiểu được, lại hiểu thấu chỉ sau tám năm ngắn ngủi. Thụ yêu như hắn một đời có thể đặt bao nhiêu người trong lòng, chẳng lẽ Triệu Viễn Châu không hiểu hay sao?--------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com