Dong Nhan Brother Conflicts Ema Hinata Toi Khong Phai The Than
Yuhi sợ Natsume thấy phiền, sau khi dùng xong muốn trả cho anh. Nhưng người nào đó vô cùng tốt bụng cho cô mượn tiêu khiển, còn bản thân sẽ đi mua cháo cho cô. Yuhi không kiêng nể gì, đem nó chiếm làm của riêng, mở phim xem giết thời gian đợi anh về."Cạch cạch."Nghe thấy tiếng cố gắng mở cửa từ bên ngoài, Yuhi dừng phim lại và nhìn về phía cánh cửa."Ai đấy? Natsume à, khóa cửa bị hư sao?"Dường như người bên ngoài không nghe thấy, cố gắng mở cửa một lần nữa."Natsume, anh không mang theo chìa khóa à?"Vẫn không có tiếng đáp trả.Lúc này Yuhi đã cảm nhận được nguy hiểm, cô đặt laptop lên tủ, gấp bàn lại, hơi lui về phía đầu giường, ôm chặt lấy gấu bông."Masaomi, anh mau tới mở cửa cho Natsume đi, cả Jackson nữa. Iori, mau buông laptop xuống. Ba người đàn ông các người mau bước ra mở cửa cho tôi."Cô dùng hết sức bình sinh mà hét, hai tay thì cố gắng nhấn nút gọi y tá. Người nọ không tin bên trong còn người, lại tiếp tục phá khóa.Thấy tiếng phá khoá vẫn tiếp tục thì Yuhi nhanh chí bịt mũi, dùng giọng ồm ồm như đàn ông mà nói."Ra ngay đây, liệu hồn anh đánh chết mày giờ Natsume."Wao, sao mày lại thông minh vậy Yuhi. Ôi mày chính là thiên tài với ai kiu ( IQ) vô cực mất rồi!Quả nhiên người bên ngoài nghe thấy bên trong có người, đặc biệt còn là đàn ông liền bỏ đi ngay lập tức.Yuhi ôm ngực thở phào. Bây giờ cô nên cảm thấy may mắn vì đây là phòng V.I.P, hay là trước khi Natsume ra ngoài đã khóa trái cửa? "Cạch."Tống Khả Di tắt lịm nụ cười nhìn về phía cánh cửa đang dần mở ra.Ôi đờ mờ quên mất nó có chìa khóa dự phòng. Thế sao không mở ngay từ đầu rồi nhanh chóng chém tao luôn đi, bày đặt phá khóa làm gì vậy?"Là anh."Natsume bước vào, quơ quơ bịch cháo trên tay. Anh đi vào phòng rồi khóa trái cửa lại. Trái tim đang đập bình bịch của Yuhi dần bình tĩnh, cô cười mà như khóc nói."Ôi Natsume, anh hù chết tôi rồi đấy.""Chẳng phải trong phòng còn có Masaomi, Jackson và Iori sao? Các người sao lại không bảo vệ cho cô ấy hả? Ba tên đàn ông cả ngày chỉ biết nằm trong đây hưởng điều hoà thôi sao?"Natsume đưa tay chỉ chỉ về phía cánh cửa ra hiệu cho Yuhi tiếp tục diễn kịch. Yuhi ngớ người xong lập tức à một tiếng rồi hùa theo, vờ như trong đây còn những kẻ khác ngoài hai người."Đã nói ở đây 24/24 để bảo vệ em mà thế đó, các anh quá đáng thật.""Tôi xin lỗi mà."Tống Khả Di bịt mũi tiếp tục đóng giả Jackson.Quả nhiên không lâu sau đó hai người liền nghe tiếng chân chạy bịch bịch rời đi. Natsume đẩy cánh cửa và nhìn ra bên ngoài. Vắng tanh, không một bóng người "Ban nãy anh thấy một người ăn mặc kín mít đứng trước cửa phòng bên cạnh. Thấy hắn cứ lẩn quẩn ở đây, trước phòng còn có nhiều hình vẽ kì lạ nên mới nghi ngờ. Xem ra phải nhờ anh Masaomi đổi phòng thôi."Nằm ở cánh trái cầu thang có ba phòng là phòng bảy mươi hai, bảy mươi ba và phòng vệ sinh. Nhưng khi đi mua cháo hắn đã vô tình nghe y tá nói phòng bảy mươi ba là phòng trống. Vậy nên khi có người đứng ngoài cửa là điều không thể. Nếu là người đi gọi điện thoại ắt hẳn sẽ đứng ở ban công phía đối diện thang máy, chứ không bao giờ chạy tới góc khuất này cả. Vậy nên chỉ còn một lý do người đó là Anti fan, fan cuồng hoặc là Phóng viên.Cả ba đều là những người không bình thường, tốt nhất thì cứ đổi phòng cho an toàn."Em nghĩ em nên ra ngoài thuê phòng cho khoẻ. "Yuhi ăn xong cháo trắng, liền hút hộp sữa tươi. Cô mệt mỏi nhìn ánh bầu trời xế chiều."Đừng lo, đêm nay anh và anh Masaomi sẽ ở lại trực đêm."Natsume vỗ vai an ủi cô. "Có chuyện gì vậy?"Masaomi từ bên ngoài đi vào, không hiểu cuộc trò chuyện của hai đứa nhỏ. Natsume đem câu chuyện thuật lại cho anh, sau đó lại đề nghị."Anh, em nghĩ chúng ta nên đổi phòng cho Yuhi."Masaomi sau khi nghe hết câu chuyện thì cả kinh. Bệnh viện luôn giữ kín số phòng của bệnh nhân, rốt cuộc là tên đó đã làm như thế nào để biết được số phòng này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com