TruyenHHH.com

Dong Nhan Bang Thu

Khói trắng quẩn quanh, giờ dần ba khắc nến đã tắt ngấm.

Bên ngoài Huyễn Hoa Cung mưa như trút nước, rèm phủ bên trong tung bay rối loạn. Lạc Băng Hà nhẹ nhàng đóng cửa sổ ngăn tiếng mưa lớn, hắn sợ sẽ làm ồn đến Thẩm Thanh Thu đang ngủ.

Tóc đen như mực xõa tùy ý trên gối, người trên giường không chút phòng bị thả lỏng hô hấp, Thẩm Thanh Thu rất an ổn nhập mộng riêng, y quay lưng vào trong, đã ngủ say.

Lạc Băng Hà không tạo tiếng động, lặng lẽ ngồi xuống bàn nhỏ bên giường, được một lát, Thẩm Thanh Thu bỗng xoay người lại, trung y hơi lỏng khẽ lộn xộn, vài sợi tóc rơi xuống phủ qua đôi mắt đang nhắm nghiền của y.

Lạc Băng Hà hơi nghiêng người chống tay tựa trên bàn, phía dưới ngón tay khẽ vân vê chiếc quạt ngọc của Thẩm Thanh Thu.

Mấy ngày trước hắn đòi Thẩm Thanh Thu chiếc quạt, nói muốn mang theo bên mình, nhìn vật sẽ đỡ nhớ người.
Thẩm Thanh Thu ở Huyễn Hoa Cung vốn không có chuyện gì làm, y muốn đi theo Lạc Băng Hà nhưng bị hắn lắc đầu từ chối. Phía Đông Ma tộc quanh năm tuyết lớn dày đặc, tuyết ở Ma giới không giống với nhân giới, không thể dùng linh lực ngăn cản cái lạnh rét buốt xương của nó.

Sắc trời không tốt, vài ngày tới Huyễn Hoa Cung có lẽ sẽ mưa to, Lạc Băng Hà hôn Thẩm Thanh Thu một cái lại lưu luyến nhìn sư tôn thêm chút nữa, dặn y đừng mặc quá ít, đừng để bản thân bị cảm lạnh, hắn sẽ lo lắng.

Phía Đông chỉ có một tầng kết giới, gió thổi thổi mỗi lúc một lớn, tuyết bay trắng xóa một vùng, Lạc Băng Hà nhíu chặt hai mày, sắc mặt vừa đau khổ vừa mơ hồ, hắn như chôn chân tại biển tuyết lớn này, nhìn thấy tâm ma của bản thân.

"Sư tôn...Sư tôn tự bạo rồi !!!"

"Tất cả trước giờ, hôm nay toàn bộ trả lại cho ngươi."

"Sư tôn--- sư tônnnnnnnnnnnnn !"

Vài giọt máu đỏ thấm vào nền tuyết, gió lốc nổi lên cuốn xung quanh trắng xóa mù mịt, không thể nhìn ra là nước mắt hay mồ hôi.

"Ta sai rồi, sư tôn, ta thật sự ...biết sai rồi."

"Ta không cần người trả. Ta...ta chỉ tức giận thôi."

"Sư tôn, người mở mắt nhìn ta đi...ta biết sai rồi."

Lạc Băng Hà siết chặt ngón tay, chịu đựng luồng tinh huyết nóng đang cuồn cuộn trong lồng ngực mình, ấn Thiên Ma trên trán hồng quang bạo phát, đỏ rực như máu, chuyện xưa không ngừng tái hiện, Thẩm Thanh Thu một thân đầy máu, từ đó chẳng còn một thiếu niên Lạc Băng Hà.

Tuyết đổ càng dày, tiếng gào khóc thống khổ không ngừng quẩn quanh.

"Đing đang, đinh đang"

Chuông nhỏ gắn trên quạt ngọc từ trong tay áo Lạc Băng Hà bất ngờ trượt ra, vang lên lanh lảnh đung đưa mãnh liệt trong gió tuyết.

Ba tháng trước.

Dưới chân núi Thương Khung sơn, lúc hai người đi dạo ngang qua một cửa tiệm đồ cổ, Thẩm Thanh Thu liếc mắt liền nhìn trúng một chiếc chuông bằng bạc phía trên có khảm ngọc bích xanh.

"Băng Hà." Thẩm Thanh Thu kéo tay áo Lạc Băng Hà, phe phẩy chiết phiến, để lộ ra hai con mắt, chỉ chỉ chiếc chuông, nhếch mày ý bảo - Ta muốn cái đó.

Lạc Băng Hà liền lập tức tới hỏi chủ tiệm, rất nhanh đã mang chiếc chuông đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, hắn nhìn ý cười trong mắt Thẩm Thanh Thu lan ra cả khóe miệng, bỗng chẳng vui nổi.

Suốt cả đường đi Thẩm Thanh Thu không nói với hắn một câu, chỉ chăm chú nghịch chiếc chuông suốt, Lạc Băng Hà liếc mắt nhìn y mấy lần, không nhịn được bắt đầu giận dỗi.

"Sư tôn, chỉ là chiếc chuông thôi, người thích nó thế sao?"

Thẩm Thanh Thu không để ý hắn, Lạc Băng Hà đột nhiên chặn y lại, hai mắt đỏ hoe, "Sư tôn, người không để ý ta nữa sao, có phải người không thích ta nữa rồi?"

Thẩm Thanh Thu vẻ mặt cổ quái nhìn Lạc Băng Hà, thở dài nhìn hắn - Trò thích tự ngược đã ăn sâu vào máu của Lạc Băng Hà mất rồi.

Lạc Băng Hà càng bày ra vẻ đáng thương, mặc kệ bao nhiêu người đang nhìn, hắn gục đầu vào vai Thẩm Thanh Thu cọ cọ, tủi thân lên án, "Ta chỉ thích mình người thôi, sư tôn, người cũng chỉ thích mình ta có được không ?"

Lần này Thẩm Thanh Thu nhấc chiết phiến gõ vào đầu Lạc Băng Hà, đẩy hắn ra, y đưa chiếc chuông lên trước mặt hắn, nói, "Ta không thích ngươi thì thích ai, không phải chỉ có chiếc chuông thôi sao, nếu ngươi đã không thích, vậy ta ném nó đi."

"Sư tôn, ta không phải ý đó."

Lạc Băng Hà vội vàng nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu đang định ném chiếc chuông đi, rõ ràng hắn ghen muốn chết, nhưng khi thấy sư tôn thật sự làm như thế hắn lại không thấy thoải mái gì cả, Thẩm Thanh Thu hiếm khi thích thứ gì đó, lại cười nhiều như vậy.

Thẩm Thanh Thu liếc nhìn hắn, quả nhiên chiêu này mới trị được Lạc Băng Hà.

Nhưng vào ngay sáng hôm sau, không biết Lạc Băng Hà lấy đâu ra một chiếc quạt ngọc, còn làm thêm một sợi dây bạc nhỏ tỉ mỉ buộc chiếc chuông gắn vào đuôi quạt. Thẩm Thanh Thu cầm lên, động tác mở quạt cũng khiến tiếng chuông kêu lên đing đang, Lạc Băng Hà nói ngày sau sư tôn cứ dùng chiếc quạt này.

"Tặng người một chiếc chuông, một bước chuông kêu, một bước nhớ người."

Lạc Băng Hà mở đôi mắt đã chuyển màu huyết tinh nồng đậm, hắc bào bay phần phật trong gió, hắn hét lớn một tiếng, hắc quang tràn ra, san phẳng toàn bộ phía Đông Ma giới lặng ngắt như tờ.

Gió ngừng thổi, tuyết rơi chầm chậm, Lạc Băng Hà làm một cái kết giới, nơi này hắn không muốn quay lại lần thứ hai.

Hắn lúc này chỉ muốn chạy nhanh về Huyễn Hoa Cung, hắn muốn thấy Thẩm Thanh Thu, hắn muốn ôm người ấy vào lòng.

Nước mưa bắn ướt y phục Lạc Băng Hà, trên tóc còn đọng vài sợi nước li ti.
Thẩm Thanh Thu đang ngủ, hắn không muốn đánh thức sư tôn, qua một canh giờ vẫn cứ như vậy ngồi nhìn Thẩm Thanh Thu.

Có cơn gió nhẹ bất chợt thổi qua, chuông đập vào nhau vang lên thành tiếng, Thẩm Thanh Thu hơi động, nhận ra Lạc Băng Hà đã về, y khẽ mở mắt, chống một bên hơi nâng người dậy, trung y tuột xuống, lại mặc nhầm của Lạc Băng Hà rồi.

Tiếng vải vóc ma sát vào nhau từ từ được tháo bỏ, Lạc Băng Hà leo lên giường ôm lấy Thẩm Thanh Thu, vùi mặt vào hõm vai y, nhỏ giọng, "Ta xin lỗi."

Thẩm Thanh Thu mơ mơ màng màng chẳng rõ đầu đuôi, lại nghe thấy tiếng Lạc Băng Hà có hơi nghẹn ngào vang lên, "Sư tôn, ta xin lỗi."

Thẩm Thanh Thu cảm giác được người Lạc Băng Hà đang run lên, y đưa tay khẽ vuốt ve sống lưng hắn, "Ngươi tại sao phải xin lỗi."

Lạc Băng Hà không chịu ngẩng đầu, dính chặt trên người Thẩm Thanh Thu, trong bóng tối mò mẫn tìm lấy tay Thẩm Thanh Thu, đan tay mình vào tay y.

"Ta xin lỗi." Thẩm Thanh Thu thấy cổ mình ẩm ướt, Lạc Băng Hà lại nói, "Nếu không vì ta, người sẽ không tự bạo."

Lúc này Thẩm Thanh Thu cuối cùng cũng hiểu Lạc Băng Hà đang nhắc tới chuyện gì, y một lúc sau xoa xoa đầu hắn, "Qua lâu rồi, ta cũng không trách ngươi."

Đừng nhìn Lạc Băng Hà là Ma tôn đứng trên đỉnh Ma giới, hắn cũng sẽ lo được lo mất, sẽ vì Thẩm Thanh Thu mà cười, cũng vì Thẩm Thanh Thu mà khóc.

Thống khổ ăn năn trong năm năm kia cứ mãi lặng lẽ nằm trong lòng hắn, hắn không quên được khoảnh khắc sư tôn ngã từ lầu cao xuống, nhẹ thế nào, đau đớn ra sao.

Hắn mãi mãi không thể quên được.

Chỉ là Thẩm Thanh Thu đã về, còn về với hắn, Lạc Băng Hà còn được chạm tới người, nắm tay người, ôm người.

Thẩm Thanh Thu không nói gì nữa, khẽ hôn lên trán Lạc Băng Hà, cũng vòng tay ôm lấy hắn, dùng cách thức ôn nhu nhất vỗ về đứa nhỏ của y.

Làm gì có lỗi của ai, ngươi không sai, ta không trách ngươi.

Ta yêu ngươi, một đời không oán, vĩnh viễn không rời.

Mưa vẫn còn lác đác nhỏ hạt, lại qua thêm nửa canh giờ, nước đọng trên là trúc khẽ trượt xuống, trơn mượt, ướt át.

"Chậm...Băng Hà, ta không chịu nổi."

Lạc Băng Hà cúi xuống ngậm lấy môi Thẩm Thanh Thu khiến y nhăn mày vì thiếu khí. Hai người hơn một tuần không làm, Lạc Băng Hà vì tâm trạng không tốt, Thẩm Thanh Thu dỗ thế nào cũng không thể khiến hắn nhẹ nhàng. Chỉ có thể cắn răng chịu đau chút.

"Sư tôn.. sư tôn." Lạc Băng Hà vùi đầu ngậm lấy gáy Thẩm Thanh Thu, lưng Thẩm Thanh Thu rịn một tầng mồ hôi.

Qua một lúc Lạc Băng Hà lật Thẩm Thanh Thu lại, hôn lên khóe mắt ẩm ướt của y. Lạc Băng Hà đưa tay khẽ vuốt nhẹ đuôi mắt của Thẩm Thanh Thu, cúi đầu ngậm lấy tai y nỉ non, "Sư tôn, ta yêu người, rất yêu người."

Thẩm Thanh Thu ngửa cổ ra sau, mồ hôi trượt qua yết hầu bị Lạc Băng Hà liếm mất, vừa ngứa và nhột, y cắn chặt tay không phát ra tiếng.

Lạc Băng Hà đưa mắt nhìn y, đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu khóa lại trên đỉnh đầu, cắn lấy chóp mũi y, dụ dỗ, "Sư tôn, kêu lên đi, người kêu rồi tâm trạng ta sẽ không xấu nữa."

Thẩm Thanh Thu khẽ mở mắt phượng hồng hồng nhìn hắn, hơi vặn vẹo người, sống chết lắc đầu. Trời sắp sáng rồi, gây động tĩnh lớn như vậy, cái mặt già của y sẽ không chịu nổi.

Lạc Băng Hà kéo y lại, quần áo vứt lộn xộn một bên bị trượt xuống rơi trên mặt sàn, sau lưng Lạc Băng Hà bị cào đỏ một mảng.

Khắp người Thẩm Thanh Thu đầy vết đỏ tím, phía trong đùi bị Lạc Băng Hà cắn đến thảm hại, Thẩm Thanh Thu lúc không chịu nổi sẽ cắn vào vai hắn, ngăn không cho bản thân kêu lên.

Mồ hôi không thể làm ướt hết chăn gối, Thẩm Thanh Thu cảm thấy cả người cứ dính dáp liền không thoải mái, y ôm cổ Lạc Băng Hà, muốn đi tắm.

Phía sau Huyễn Hoa Cung có một biệt viện riêng, Lạc Băng Hà biết sư tôn thích trúc, vì vậy liền biến nó giống như Thanh Tĩnh Phong thứ hai, có điều hắn còn làm thêm một hồ nước nóng, như thế hai người có thể tắm chung với nhau.

Hơi nước mờ đục bốc lên, Thẩm Thanh Thu nhắm mắt dựa vào cạnh hồ, thả lỏng người. Lạc Băng Hà sấn tới cạnh, khẽ hôn lên mặt y, còn muốn.

Thẩm Thanh Thu mở mắt định phản đối, lại thấy Lạc Băng Hà đưa tay che mắt y lại, phả hơi nóng vào tai y, "Chỉ lần này thôi, người chiều ta đi mà, sư tôn."

Thẩm Thanh Thu khẽ nhăn mày, Lạc Băng Hà không dám quá phận, chỉ dán sát phía bên dưới vào y, khẽ hôn lên mi tâm của Thẩm Thanh Thu, vẫn không chịu từ bỏ, "Sư tôn."

Thẩm Thanh Thu đấu tranh tâm lí một hồi, cuối cũng tặc lưỡi, thầm nghĩ : chỉ lần này thôi.

Lạc Băng Hà thấy mi tâm của Thẩm Thanh Thu từ từ giã ra, liền biết mình được phép làm loạn rồi, hắn vội vàng ôm người vào trong lồng ngực, bắt đầu hôn.

Thẩm Thanh Thu trong lòng không ngừng chửi rủa cái nhân cách tệ hại của bản thân, sao lại dễ mềm lòng dung túng cho Lạc Băng Hà làm bậy như thế.

"Áaa! Ngươi---"

Sóng nước bắn tung tóe, bọt trắng rơi vào mắt khiến Thẩm Thanh Thu không nhìn thấy gì, Lạc Băng Hà vừa cắn vừa mút ở trước ngực y, hỏi, "Người vừa nghĩ gì, sư tôn ?"

Lạc Băng Hà có một điểm xấu, lúc bình thường sẽ như chú chó nhỏ ngoan ngoãn nghe lời bên Thẩm Thanh Thu, nhưng có những lúc lại vô cùng thích kiểm soát, đặc biệt thích kiểm soát Thẩm Thanh Thu lúc hai người đang dây dưa, vừa rồi thấy y có chút lơ đãng hắn liền cố ý đỉnh mạnh một cái, kéo tâm trí người lại.

Thẩm Thanh Thu thở gấp, làm mấy chuyện này quả thực quá mất thể lực, y toan đẩy Lạc Băng Hà ra, lại bị hắn xoay người đè lên cạnh hồ, trái phải đều bị giam giữ, Thẳm Thanh Thu hết cách chạy trốn.

Cả người Thẩm Thanh Thu bị hơi nước hun cho vừa hồng vừa mềm, Lạc Băng Hà cũng quên mất luôn lần nào là lần cuối, ngón tay như có như không dùng lực vuốt ve eo Thẩm Thanh Thu khiến y rùng mình một cái.

"Lạc! Băng! Hà! Bao giờ người mới dừng lại, ta ...ư..chịu không nổi nữa..."

Lạc Băng Hà làm bộ không nghe thấy, vẫn vùi đầu mút lấy da thịt Thẩm Thanh Thu, động tác một chút cũng không ngừng.

Thẩm Thanh Thu không biết đã ra bao nhiêu lần, y cảm giác phía dưới như không còn là của mình nữa, Lạc Băng Hà không chịu nghe y nói, cũng không cho y nói.

Nói đi tắm không ngờ lại khiến tiểu tử kia thừa cơ làm sằng làm bậy như vậy, Thẩm Thanh Thu gối đầu lên ngực Lạc Băng Hà, khẽ lẩm bẩm sẽ tính sổ với hắn.

Lạc Băng Hà không còn khó chịu nữa, trong mắt xuân tình tràn ra như mật, hắn cúi đầu hôn Thẩm Thanh Thu, ôm chặt lấy người, đặt tay vỗ nhẹ từng nhịp sau lưng y, mỉm cười, "Ngủ ngon, sư tôn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com