TruyenHHH.com

Dong Nhan All27 Chi Cau Ben Canh Nguoi

-Phụt! Hahaha!

Tiếng cười phát ra từ sau lưng cái người đang không ngừng toả ra áp suất thấp khi bị cậu chọc mặt. Khụ, Tsuna cũng đâu muốn hành động vô lễ như vậy đâu chứ. Chỉ là thói quen táy máy lung tung sản phẩm của Tổ khoa học mà cậu rèn luyện bao lâu nay chợt bộc phát ra thôi mà. =3=

Thỏ thỏ vô tội nhá (//3//) .  Ai bảo ở Vongola tổng bộ chán quá làm gì. Hết giấy tờ rồi lại hội nghị, sau đó lại đọc một đống thư tình chất thành mấy núi không đếm hết, rồi bị Reborn kéo đi yến tiệc, cậu cũng bức xúc lắm, cho nên tìm chỗ để phát tiết thôi mà. Tình cờ thấy sản phẩm của nhóm Spanner, đa dạng đủ loại khiến cậu tò mò động chạm thôi. Dù sau đó cũng phải trả giá cho hành động ngu chết người đó của mình nhưng không thể ngăn Tsuna càng thêm vững chắc rèn luyện tuyệt kĩ phá đồ.

Spanner, Shouichi thấy mà cũng không thể giận con thỏ này được, đành kiếm lại thù lao ở trên gi**ng. Sau đó, mỗi khi phát minh ra thứ gì, họ lại làm ra một phần nữa đưa cho Tsuna 'chơi'.

Hậu quả của việc sủng thỏ vô hạn cuối này là dẫn tới hành động vừa rồi đây........<( ̄︶ ̄)>

Thôi chết! Σ(°△°|||)︴Hình tượng, hình tượng a!

Bỗng giọng nói 3 phần đe doạ, 7 phần đùa cợt của Reborn vang bên tai cậu.....

'Xuẩn Tsuna, thân là Mafia Boss, ngươi phải bảo trì hình tượng ưu nhã, bình tĩnh của mình ở mọi nơi, đừng có tuỳ tiện bán xuẩn làm mất mặt ta. Cấm tiệt mấy hành động mất lễ nghi nghe rõ chưa? Đối với chúng ta thì không cần giữ hình tượng làm gì, dù sao ngươi vốn có cái đó đâu. Tất nhiên, nếu ngươi dám bán xuẩn ở ngoài......haha, ta không ngại cho ngươi ăn đạn.'

Rồi lại đến giọng nói ôn nhu mang đầy tính cảnh cáo, không cho phép làm trái của Sebastian vang lên.....

'Bocchan, thân là gia chủ của gia tộc Phantomhive, ngài không thể hành động mất đi lễ nghi cơ bản của mình đâu. Ngài biết hậu quả mà, phải không?'

Đối với hai vị trong ngoài đều đen này, Tsuna không dám không nghe lời. Thế mà từ khi đến thế giới này cậu đã vi phạm không chỉ 1 lần. Cậu sai rồi, có cơ hội sửa sai hay không a?!(ノ_<、)

Tsuna rụt rè thu tay về, giả bộ nghiêm trang sửa sửa cổ áo, rồi nhanh chóng giấu nhẹm tay sau lưng, cuối đầu xuống đất, một bộ bé ngoan sai rồi, cầu đừng giận. Thoáng chốc, những người có mặt ở đây đều thấy tai thỏ đang ủ rủ cụp xuống của Tsuna, tâm lập tức mềm nhũn ra.

Atobe là người đầu tiên thoát khỏi bầu không khí vi diệu này. Túm cổ áo, xách Tsuna qua một bên, thuần thục, tự nhiên như đã làm hàng trăm lần

-Tezuka, ngươi cũng đừng để ý con thỏ này, đi vào đã rồi nói.

Tezuka cũng không giận gì Tsuna, gật gật đầu bước vào biệt thự. Những đội viên khác của Seigaku dù tò mò về Tsuna đến bao nhiêu cũng phải theo chân đội trưởng đi vào.

-Shino, đi vào...

Atobe vừa liếc qua chỗ Tsuna thì thấy không biết từ bao giờ Fuji Shusuke đã đến bên cạnh Tsuna xoa xoa hai bên đầu cậu.

-Fu-ji Shu-su-ke! Mau dừng tay cho ta!

-Haha

Fuji vẫn híp mắt cười cười, thôi dằn vặt tóc Tsuna.

-Những người khác lập tức theo vào.

Bỏ lại câu đó xong, Atobe không chút lưu tình để Kabaji nhấc Tsuna lên đi vào biệt thự, để lại nhóm chính tuyển Hyotei ngổn ngang trong gió, không biết mình chỉ là chưa bước xuống xe thôi mà sao thế giới thay đổi dữ vậy.

Tsuna bị nhấc lên khỏi đất mẹ, rất muốn chảy hai hàng rong biển lệ. ╥﹏╥ Lùn là lỗi của cậu sao?! Sao ai cũng dễ dàng nhắc cậu lên hết vậy?! Còn dám khinh thường người lùn hơn thế nữa hay không?! >^<

Tsuna không cam lòng, lấy hộp kẹo đủ loại màu sắc hình dáng ra cho vào miệng, khiến đôi má cậu phồng lên, nhìn chỉ muốn hung hăng nhào nặn một phen.

Cơ mà thật may, không ai nhìn thấy cảnh đó cả. Trinh, á nhầm, khuôn mặt của Tsuna vẫn trong tình trạng an toàn.

Tsuna vào phòng khách, chính tuyển của Seigaku cũng đã yên vị trên ghế hết, thấy cậu vào liền nhìn về thiếu niên kì lạ lần đầu gặp mặt này. Lúc nãy không để ý, bây giờ nhìn kĩ lại, Tsuna thầm than trong lòng. Đều là thiếu niên xuất anh tài cả. Chợt, tầm mắt của cậu rơi vào người đang đứng cạnh Tezuka.  Thiếu nữ vận áo đầm trắng qua gối thanh thuần, mái tóc dài lam biếc cột thành đuôi ngựa cột cao làm cô càng thêm có sức sống. Làn da trắng hồng, đôi môi hồng tự nhiên. Khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan thanh lệ, dịu dàng lại không đánh mất phần ngọt ngào, đáng yêu. Nụ cười tươi tắn luôn hiện trên môi. Bất cứ người nào nhìn cô cũng không thể nhanh chóng rời mắt, sa vào nụ cười cùng đôi mắt hồng ngọc chứa đầy nước long lanh của cô.

Nhưng Tsuna không nằm trong số người đó. Vừa nhìn thấy cô gái kia, cậu đã biết người này vốn không thuộc về nơi đây, khí tức rõ ràng như thế, chắc chắn là xuyên việt trái phép rồi. Haiz! Đi đâu cũng gặp, thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Nếu người này không làm gì kì lạ thì tạm cho ở đây đi, cùng lắm cậu tốn sức vá lại vết rách thời không là được.

Tsuna hơi híp mắt lại, vỗ vỗ tay Kabaji. Làm ơn thả cậu xuống, cậu chóng mặt lắm đấy!

Tsuna phủi ống quần, chỉnh trang lại quần áo không chút nhăn nhó của mình, mỉm cười nhẹ chào hỏi. Nụ cười thoáng qua như gió ấm mùa xuân, làm lòng của những người ở đây chợt thả lỏng ra, vô cùng thoải mái.

-Thật sự làm phiền mọi người vì sự xuất hiện đột ngột ở đây. Xin phép được giới thiệu, tên của tôi là Inuzuka Shino,đang trong tình trạng vô gia cư, hiện đang tạm trú tại nhà của Atobe. Mong được giúp đỡ.

Tsuna hơi cuối người. Động tác ưu nhã mà thể hiện sự tôn trọng của cậu dành cho những người ở đây. Mái tóc nâu được thắt bởi sợi dây ruy băng phía sau theo động tác của cậu mà trượt qua vai.

Atobe bước đến bên cậu, mở miệng.

-Người này là ta mang đến, thật sự không yên tâm nếu để người này ở nhà một mình.

Vừa dứt lời, Kikumaru Eiji đã nhanh chóng bật từ ghế nhảy đến ôm chầm Tsuna, cọ cọ mặt cậu. Tsuna dĩ nhiên có thể tránh đi nhưng cậu lại chấp nhận để thiếu niên này ôm lấy mình. Trong mắt cậu, Kikumaru không khác gì Lambo ở nhà cả, đều là những đứa trẻ hoạt bát đáng yêu, cậu làm sao nỡ để Kikumaru thất vọng được chứ.

-Lần đầu gặp mặt, Shi-usa chan! Tên tớ là Kikumaru Eiji,năm 3 Seigaku, một trong những thành viên chính thức của Seigaku. Wa, người cậu mềm quá đi, còn dễ thương nữa chứ, hơn cả Ryoma luôn.

-Lần đầu gặp mặt, Kikumaru kun. Không cần đặt tên cho tớ như vậy. Và lần sau, Kikumaru kun đừng đột ngột nhào lên người khác thê, rất nguy hiểm. Nếu như người kia đứng không vững, cậu có thể bị thương đấy, cậu chơi tennis mà, phải cẩn thận hơn chứ.

Tsuna bắc đắc dĩ vỗ đầu Kikumaru, giọng nói không dấu đi quan tâm. Dù bị người lần đầu tiên tiếp xúc nhào lên như vậy mà lại không có bất kì thần sắc không kiên nhẫn nào, lại lo lắng cho người khác như thế, quả thật là người ôn nhu đâu. Kikumaru thầm nghĩ trong lòng.

Có lẽ xuất phát từ bản năng, Kikumaru dễ dàng nhận thấy được ai là an toàn, ai là nguy hiểm. Ngay từ khi nhìn thấy thiếu niên tóc nâu xuất hiện, Kikumaru đã không nhịn được đi thân cận. Cảm nhận được ôn nhu ấm áp từ Tsuna khiến Kikumaru rất an lòng, xoá sạch đi cảm giác khó chịu mất tự nhiên khi ở gần quản lí của đội.

-Kikumaru, lơi lỏng huấn luyện, 5 vòng sân.

Tezuka lạnh lùng ra lệnh, không chút dấu vết đứng cách thiếu nữ ra một khoảng.

-Tuân lệnh, đội trưởng!  Tôi lập tức đi chạy!

Không dám cãi lệnh đội trưởng của mình, kikumaru nhận mệnh đi chạy. Trước khi đi còn luyến tiếc quay đầu lại nhìn Tsuna.

-Chào cậu, Inuzuka san, tôi là Oishi Shuichiro, năm 3. Mong được giúp đỡ nhiều hơn.

Oishi mỉm cười, bắt tay với cậu. Sau đó, lần lượt những người còn lại trong Seigaku giới thiệu.

-Kaido Kaoru, năm 2.

Người này thuộc tính là con rắn sao? Tiếng kêu giống thật. ?A?

-Tôi là Kawamura Takashi năm 3. Lần đầu gặp mặt, Inuzuka kun.

-Chào nhóc, anh đây tên là Momoshiro Takeshi, năm 2. Nhóc mấy tuổi rồi? Chắc cũng bằng tuổi Ryoma hả?

Chưa để Tsuna trả lời, một giọng nói bình tĩnh vang lên.

-Inui Sadaharu, năm 3.Inuzuka Shino, 15 tuổi,cao 1m59, không rõ sở thích, không rõ sở trường, hiện đang tạm ở nhà Atobe Keigo. Ngoài ra không còn thông tin gì khác.

Inui đẩy kính mắt, đôi mắt đằng sau cặp kính dày cộm nhìn thẳng vào Tsuna.

-KHông sai. Nhưng chỉ cần đừng nhắc đến chiều cao thì tốt hơn đấy.

Tsuna cũng hơi mỉm cười, không chút hoang mang nhìn lại.

Người này tuyệt đối không vô hại như vẻ ngoài của mình. Đây là tổng kết mà Inui vừa định ra khi đối diện với đôi mắt của Tsuna. Một tia sáng rất lạnh vừa xuất hiện trong đôi mắt nâu ấm áp đó, dù rất nhanh đã biến mất nhưng hắn có thể thấy nó rõ ràng. Trong thoáng chốc, thần kinh của Inui căng chặt lại, sau lưng cũng xuất hiện mồ hôi lạnh.

Tsuna dời tầm mắt đi, không tiếp tục nhìn Inui. Cậu theo Atobe cùng mọi người Hyote ngồi xuống, tiếp tục chào hỏi. Lúc này, Inui mới thả lỏng ra được.

-Lần đầu gặp mặt thỏ con, tên tôi là Fuji Shusuke.

Fuji cườ xoa đầu cậu, càng xoa lại càng thích xúc cảm dưới tay, quyết định tiếp tục xoa tiếp.

-Cậu có muốn thử món ăn mù tạt mới đặc chế của tôi không?

Không cần trực giác nhắc nhở, Tsuna cũng tự động nhích lại gần Atobe một chút, tránh xa vị đang cười âm mưu như hồ ly kia.

-Không cần đâu, ý tốt của Fuji san tôi không nhận nổi.

Tsuna hơi co giật khoé môi, lại nhét thêm viên kẹo vào miệng, an ủi chút lương tâm mém bị tổn thương của mình. Nhìn hành động của Tsuna, ý cười trên môi Fuji lại sau hơn vài lần. Thật thú vị quá đi mất.

-Echizen Ryoma, năm 1, mada mada dane.

Thiếu niên vóc người nhỏ con không được tự nhiên kéo kéo mũ xuống thấp. Mái tóc xanh sẫm, đôi mắt mèo to tròn, cùng khuôn mặt chưa có góc cạnh quá rõ ràng cú thiếu niên khiến cho Tsuna có cảm giác Ryoma như một chú mèo kiêu ngạo vậy. Bất tri bất giác cậu đã đặt tay lên đầu Ryoma. Cảm nhận được hành động của Tsuna, Ryoma ngước lên liền bắt gặp ngay nụ cười bao dung cùng ánh nhìn ấm áp. Gò má không tự chủ hơi nóng lên, Ryoma kéo mũ hòng che dấu biểu tình của mình

-Mada mada dane.

Thật kì lạ, Ryoma không biết hôm nay bản thân mình làm sao vậy, cư nhiên muốn thân cận người trước mặt hơn, cứ như mình được bao dung bởi bầu trời rộng bao la, an tâm lại thoải mái.

-Tezuka Kunimitsu, năm 3, đội trưởng chính tuyển Seigaku Gakuen.

Lạnh hơn cả Xanxus. Đây là đánh giá thứ hai mà Tsuna dành cho vị đội trưởng này. Cậu tò mò nhìn chằm chằm Tezuka 3s rồi lại mỉm cười xán lạn khiến những người xung quanh không khỏi thấy kì lạ. Thiếu niên này vậy mà không sợ khí lạnh từ Tezuka.

-Mong được giúp đỡ nhiều hơn, Tezuka san.

Thái độ của Tsuna khiến cho Tezuka có chút ngạc nhiên. Không giống như vị quản lí của đội lần đầu gặp hắn, cho dù bề ngoài có trấn tĩnh như thế nào thì cũng dấu không được chút e ngại trong mắt. Nhưng Inuzuka Shino ngay từ đầu gặp hắn đã hành động tự nhiên, vừa nãy cư nhiên tò mò đánh giá hắn, khiến Tezuka không ghét người này được, quá đơn thuần, cũng quá sạch sẽ.

-Shi kun, Shi kun bỏ quên JIrou. Jirou muốn ngủ.

Jirou không biết làm thế nào luồn lách qua Atobe và Kabaji được mà ôm chầm lấy Tsuna, cọ cọ vài cái rồi ngủ luôn.

Jirou! Atobe thực sự có chút khống chế không được biểu tình, đang muốn gọi Kabaji nhấc con cừu không hoa lệ này lên lại bị Tsuna chặn lại, cậu lắc lắc đầu, nụ cười có chút bắc đắc dĩ.

Tsuna tìm tư thế để Jirou thoải mái hơn, phóng nhẹ âm thanh hỏi.

-Vị tiểu thư này, sắc mặt cô không tốt lắm, có cần nghỉ ngơi không?

Thiếu nữ đứng một bên sắc mặt căng thẳng, tay nắm chặt váy dài, cúi đầu xuống không biết nghĩ gì. Không thể nào, không thể nào đúng không? Inuzuka Shino của Bát khuyển sĩ phương Đông sao lại xuất hiện tại thế giới Hoàng tử tennis được. Vậy thì chẳng phải năng lực của cô không phải độc nhất vô nhị sao? Cô có chút ghen tỵ với Inuzuka Shino lúc xem anime này. Rõ ràng là thằng nhóc kiêu ngạo, bốc đồng không làm nên trò trống gì lại được nhiều mĩ nam bảo vệ, chăm sóc. Nhưng nghĩ kĩ, không phải thằng nhóc đó có mái tóc tím, mắt lục sao, người này lại có mái tóc nâu, đôi mắt nâu, nụ cười ấm áp bao dung đó, giống như......giống như Sawada Tsunayoshi của Gia đình giáo sư Reborn.

Cô lập tức phủ nhân ý nghĩ trong đầu mình, chắc là cô đa tâm quá rồi. Khi nghe được câu hỏi của Inuzuka Shino, cô nhanh chóng điều chỉnh biểu tình của mình. Cô ngẩng đầu lên, nụ cười yếu ớt, khuôn mặt hơi tái nhợt mà lại gượng chống tỏ vẻ mình không sao khiến cho người nào cũng muốn yêu thương, bảo hộ ôm vào lòng.

-Xin chào Shino kun. Tớ là Hime Rena, quản lí của đội Seigaku.

Nhưng cả 2 nhóm chính tuyển Hyote và Seigaku đều không có bước lên quan tâm cô. Lại tới nữa, cảm giác quái dị khi thấy cô gái này cười này lại tới nữa. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt và  nụ cười của vị quản lí này, trong lòng họ lại dâng lên ý nghĩ phải bảo vệ, yêu thương cô gái này, không phải xuất phát từ nội tâm của bọn họ mà dường như bị sức mạnh nào đó ép buộc tuân theo. Dù họ cố gắng khống chế mình như thế nào thì cuối cùng cũng phải cùng tiến lên an ủi. Cảm giác bị điều khiển này khiến sắc mặt của mọi người không thể nào tốt lên nổi.

Tsuna ngồi nhìn, thu hết điều này vào mắt. Chân mày hơi nhíu lại, tay vô thức xoa chỗ ngón tay đeo nhẫn Vongola. Năng lực cũng đồng dạng với Gushu Vivi nhưng được sử dụng hoàn hảo hơn. Cậu đang tò mò không biết tên nào cho cô gái này sức mạnh thôi miên đó đây.

Liếc nhìn Jirou run người mở mắt tỉnh dậy cùng Ryoma chán ghét, cảnh giác căng thẳng ngồi đối diện, Tsuna khẽ thở dài. Ngay lúc mọi người rốt cuộc chịu không nổi muốn an ủi Hime Rena thì giọng nói của Tsuna vang lên

-Hime san, ngoại trừ đối với em gái và những người bạn của tôi, tôi thực sự không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc đâu. Cô biết không?

Tsuna nghiêng đầu, thập phần vô tội, ngây thơ mà lời nói mang ý tứ đe doạ vô cùng rõ ràng khiến mọi người thoát khỏi tình trạng khó chịu vừa rồi.

-Shino kun đang nói gì vậy? Tớ....tớ một chút cũng không hiểu. Fuji, bộ trưởng.....

Sắc mặt Hime Rena càng thêm tái nhợt, lã chã chực khóc, quay đầu về hướng Fuji và Tezuka. Rất tiếc, lần này nhờ có Tsuna bọn học cũng không bị thôi miên nữa. Fuji cười tủm tỉm dụ dỗ Tsuna ăn mù tạt, Tezuka toả ra áp suất cực kì thấp không để ý đến cô.

Atobe và Oshitari đăm chiêu nhìn Tsuna một chút rồi lại không tìm được đáp án mà bỏ cuộc. Tsuna đưa cho mỗi người một viên kẹo, khi họ ăn vào liền cảm giác sự khó chịu khi nãy biến mất đi, tinh thần cũng tỉnh táo hơn không ít. Mukahi và Ohtori sùng bái nhìn cậu khiến Tsuna rùng mình, đành chú ý qua việc khác.

-Fuji san, tôi đã nói là không ăn được mù tạt. Hơn nữa, anh lấy mù tật ở đâu thế?

-Ở trong bếp.

-Từ khi nào, tôi không thấy?

-Bí mật.

Dường như trêu chọc Tsuna rất vui khiến Fuji không dừng lại được, nhìn khuôn mặt Tsuna thay đổi thì tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

Thật....thật đáng sợ quá, Reborn! o(>﹏<)o   Ở đây có yêu quái này.

Tsuna, ngươi đây là quên Madara cũng là yêu quái ngày ngày kề cận ngươi sao (¬_¬)

Già cả rồi, đôi khi suy nghĩ không có nhanh nhẹn như người trẻ nữa(;・∀・)Haha!

-Shi kun, Jirou khó chịu.

Jirou nhăn mày chôn đầu ở vai Tsuna, rầu rĩ nói.

-Làm sao vậy, khó chịu ở đâu?

Tsuna lo lắng sờ trán Jirou, không lẽ thuật thôi miên vừa nãy ảnh hưởng đến Jirou nặng lắm sao?

-Jirou không thích không khí xung quanh vị quản lí kia, giống hệt quản lí của Hyoute, làm Jirou rất khó chịu.

-Nào, ngoan. Xem tớ làm phép thuật nha?

Tsuna ôm lấy hai má của Jirou, trán kề trán, vài giây sau liền lập tức tách ra. Có lẽ linh hồn của Jirou mẫn cảm hơn cho nên thuật thôi miên mới ảnh hưởng nhiều đến Jirou đến vậy. Cậu cũng đã lập ra màn bảo hộ xung quanh Jirou, từ trường của vị xâm nhập giả kia sẽ không ảnh hưởng đến Jirou được nữa. Còn những người khác tạm thời không cần, cậu hiện tại cũng chỉ có thể  lập ra màn bảo hộ mỏng manh đó cho Jirou mà thôi.

Tsuna chóng mặt, xoa xoa lấy thái dương cho nên không thấy mặt Jirou hơi ửng đỏ.

Oishi và Ohtori thấy vậy liền tiến lên quan tâm hỏi

-Cậu không sao chứ?

-Không sao. Chỉ là có chút không quen mà thôi.

Tsuna lắc đầu, khoé mắt đảo qua vị trí Hime Rena đang đứng. Cư nhiên dám dùng thuật thôi miên công kích tinh thần của mình, thủ đoạn chẳng khác Gushu Vivi là bao.

Hime Rena giờ đây không khá hơn Tsuna chút nào. Vừa rồi cô thử tấn công vào tinh thần của tên Inuzuka Shino kia, không ngờ lại bị một sức mạnh vô cùng khủng bố đánh úp lại, cuồng bạo như muốn xé nát linh hồn của cô thành từng mảnh. Hime Rena cứng người, lắc lư muốn té vậy mà những người đang có mặt ở đây lại không một chút để ý, chỉ xoay quanh Inuzuka Shino mà trò chuyện vui vẻ. Càng thấy càng tức giận, càng thấy lại càng ghen tỵ, Hime Rena cắn chặt môi, oán hận trừng Tsuna rồi quay vào phòng bếp.

Hime Rena không biết có một đôi mắt theo dõi từng cử động cô từ nãy đến giờ. Fuji mở mắt ra, đôi mắt màu băng lam lạnh lùng, sâu thẳm như đáy biển nhìn bóng lưng Hime Rena suy nghĩ, rồi lập tức cười híp mắt lại trò chuyện với mọi người.

Kikumaru vừa mới chạy bộ về, vô cùng tinh thần gia nhập vào cuộc nói chuyện.

-Shino, mắt phải cậu bị làm sao thế? Vì sao lại phải mang băng gạc?

Nghe đội viên của mình không chút kiêng dè hỏi thẳng, Tezuka lạnh lùng gọi tên cảnh cáo Kikumaru

-Kikumaru, cẩn thận lời nói!

Tsuna khoát tay tỏ vẻ không sao.

-Cái này sao? Cũng không phải bị thương gì, chỉ là không muốn để người khác thấy mà sợ hãi thôi. Dù gì tôi đối với mắt phải này cũng có rất nhiều khúc mắc.

Quan trọng hơn là tuyệt đối không thể để Sebastian nhận ra vị trí của mình. Cậu hứa là sẽ về đúng ngày năm mới để đón giao thừa cùng mọi người mà. Chắc sẽ không sao đâu,....à.....chắc vậy (・∀・`;)

Thấy Tsuna dường như không muốn nói nhiều về nó, mọi người cũng không hỏi nhiều thêm. Mỗi người đều có bí mật, giao tình giữa Tsuna và bọn họ vốn chưa sâu, vốn không có lí do gì để tiết lộ hết với họ và họ có quyền hỏi thêm về điều đó.

Mọi người trò chuyện với nhau khá vui vẻ, tất nhiên loại trừ hai vị đội trưởng và Kabaji ra. Ai ai cũng có hảo cảm với thiếu niên ôn nhu mới xuất hiện này, ở cậu có khí chất gì đó rất thu hút người khác, rất dễ nảy sinh cảm giác gần gũi.

Cuối cùng để kết thúc cuộc trò chuyện không biên giới này, hai vị đội trưởng quyết định cho mọi người lên phòng chuẩn bị đồ và huấn luyện.

Tsuna bước vào phòng, nhanh chóng đóng khoá cửa phòng lại, gục xuống che lấy miệng.

-Khụ, khụ!

Tiếng ho trầm đặc vang lên trong căn phòng an tĩnh. Tsuna vội lấy từ trong túi hộp thuốc, trút ra 10 viên cho vào miệng, rồi lấy chai nước màu đen uống vào. Tsuna quệt đi vệt nước đen bên miệng, thở hồng hộc.

-Tsuna, đáng lẽ em nên mang theo Sebastian theo, sức khoẻ của em chưa ổn định đâu.

Giotto xuất hiện, nhẹ vuốt lưng Tsuna, giọng nói tràn đầy ưu sầu, lo lắng. Tsuna mỉm cười nhìn Giotto.

-Đừng lo lắng. Chỉ là em muốn thử nghiệm một chút mà thôi. Nếu như lần này thành công, em sẽ đi thu thập nhiều hơn nữa, đến lúc đó không cần phải uống mấy thứ đắng ngắt này nữa rồi.

Giotto mặc dù không yên lòng để Tsuna mạo hiểm một mình thế này nhưng cũng không thể phản bác. Bọn họ quả thật quá đa tâm rồi. Đôi khi Tsuna cũng cần phải đi ra ngoài tim kì ngộ của mình, lỡ có thể thành công cải tạo thân thể thì sao? Mà hắn cũng có thể hiểu được vì sao Tsuna nóng lòng tìm thứ khác thay thế cho thứ thuốc hiện giờ. Giotto nhớ đến biểu cảm đen thui xuất hiện trên mặt Sousuke vốn luôn bình tĩnh khi uống thử nó, đủ biết vị của nó kinh khủng thế nào rồi.

Huống chi......

Giotto nhìn qua Tsuna, không tiếng động thở dài. Giotto ôm lấy Tsuna, để cậu dựa vào lòng mình, trên trán hai người lập tức xuất hiện ngọn lửa bầu trời thuần tịnh không  tạp chất. Hai ngọn lửa như hoà quyện cùng nhau, bừng cháy theo nhịp độ giống hệt nhau, rồi lại nhanh chóng bao bọc lấy cơ thể Tsuna và Giotto. Dần dần sắc mặt Tsuna hồng nhuận lại như bình thường, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi trong lòng Giotto. Chỉ có được dựa vào gần mọi người như vậy, cảm nhận hơi thở vững vàng của mọi người, Tsuna mới thực sự cảm thấy an tâm, quên hết những giấc mơ đáng sợ trong quá khứ. Cho nên cậu thực sự rất thích được mọi người ôm, nhẹ nhàng hôn vào trán cậu, nó khiến cậu rất nhẹ nhõm.

-Tsuna, nếu có chuyện gì nguy hiểm, ta sẽ không kiêng kị điều gì mà xuất hiện đâu.

Giotto dần thu ngọn lửa lại, biến mất vào chiếc nhẫn. Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.

-Shino, đến giờ huấn luyện rồi, cậu có muốn xuống không?

Tsuna mở cửa, gặp ngay Oshitari đứng trước cửa đợi cậu, dường như đã đoán được cậu sẽ xuống.

-Đi thôi.

Oshitari vuốt tóc Tsuna, làm động tác cung kính cúi chào, vươn tay ra.

-Oshitari san, tôi không phải nữ nhân.

Tsuna mệt mỏi xoa xoa mắt, lướt qua Oshitari đi xuống dưới lầu. Oshitari cũng nhanh chóng đi theo sau, nụ cười phong độ vẫn chưa biến mất, thậm chí có phần chân thật hơn. Quả thật đáng yêu không khác gì chú thỏ xù lông.

Thôi chết! (O∆O) Trượt chân rồi! QAQ

Tsuna vinh quang trượt cầu thang té rầm xuống đất. Cậu có nên cảm thấy may là mình đã gần tới nơi rồi hay không?........

Tsuna xoa xoa cái mũi đỏ đáng thương, sinh lí nước mắt dâng lên, thoạt nhìn đáng thương mà cũng đáng yêu không chịu nổi.

-Shino, cậu không sao chứ?

Kikumaru vội chạy tới, đỡ Tsuna dậy. Xoay mặt cậu qua lại xem xét có vết thương nào không.

-Không, không sao.  Mãi rồi cũng quen ấy mà.

Vậy là cậu đã bị té rất nhiều lần rồi sao?.....

Câu hỏi thầm trong lòng mọi người không nói ra.

-Giờ tôi biết vì sao Atobe lại bảo là không an tâm rồi đấy.

Oshitari dở khóc dở cười, đưa khăn cho Tsuna lau nước mắt. Tsuna uỷ khuất xoa mũi, không thèm nhìn Oshitari, tập trung chữa trị cái mũi đáng thương của mình.
- Thực sự là ngốc chết đi được.
Atobe không chút thương tiếc bẹo má cậu, kéo ra hai bên.
Được rồi, cậu biết cậu ngốc, không cần dùng giọng điệu giễu cợt đó mà đả kích cậu như Reborn đâu a ,thân!!
Đúng lúc cậu muốn phản bác để giữ chút thể diện cuối cùng của mình thì một âm thanh chói tai vang lên
- Keigo, anh là người thừa kế của gia tộc Atobe, sao lại để ý tên không có thân phận như cậu ta làm gì?
Thiếu nữ, cậu cái gì cũng chưa làm chọc đến cô nhé. Đây là nằm cũng trúng đạn sao?
- Hinako Tenjou, chuyện của tôi khi nào cần cô chen vào?
Atobe lạnh mặt quay về phía cô gái vừa bước vào. Những người còn lại nhíu mày, yên lặng đỡ Tsuna ngồi xuống sopha. Những lời nói khó nghe châm chọc của cô gái vừa nãy đối với Shino khiến họ không có một chút hảo cảm nào với cô gái này, thậm chí có chút chán ghét. Thái độ kiêu ngạo cùng ánh mắt của thiếu nữ khi nhìn qua họ khiến họ cực kì khó chịu, cứ như họ thuộc quyền sở hữu của thiếu nữ vậy.
Tezuka nhìn người vừa bước vào một giây liền đi vào bếp, lấy đá chườm cho Tsuna. Oshitari và Fuji không chút dấu vết cách xa cô gái đó ra một chút. Người này khiến hai người cảm thấy có gì đó rất mất tự nhiên như Hime Rena, theo bản năng muốn tránh xa.
Tsuna nhìn Atobe rồi lại nhìn cô gái, nhìn lại nhóm chính tuyển không ngừng dịch lại gần chỗ cậu, cực kì muốn bật lửa bầu trời lên, đóng băng người này.
Cậu nói nhé, các người không có việc gì hay sao mà cứ thích xuyên việt vậy hả? Xuyên việt thì chưa nói đi, tại sao không chịu xin phép lấy vé đàng hoàng mà cứ thích xâm nhập trái phép thế?! Xâm nhập trái phép cũng có thể chưa nói, thế quái nào cứ dùng thôi miên!!!!! Các ngươi ăn cắp bản quyền nhâu vậy, cái tên cho các ngươi năng lực đó bị ngốc đúnv không?!!
Tsuna cực lực kìm chế bản thân mình không rút Murasame ra chém không gian tìm tren đầu mưu xử tội, nặn ra nụ cười với Ryoma, an ủi vỗ vai cậu.
- Chịu khó một chút, đầu năm nay mấy người bị thần kinh hơi bị nhiều, mấy người không ra gì mà thích chỉ trích người khác lại càng nhiều hơn. Đôi khi chúng ta cũng phải thông cảm, chắc nhà người ta không đủ kinh phí cung cấp thuốc cho người ta hằng ngày ấy mà
Tsuna cười xán lạn, ôn nhu nói với Ryoma và Kikumaru.
Mọi người nghe cậu nói mà cố nhịn cười không bật ra tiếng, sắc mặt thiếu nữ lúc xanh lúc trắng biến đổi liên tục, Atobe đặt tên lên miệng ho giả một tiếng, không phản bác lời Tsuna.
Tsuna ngước nhìn cô gái đang đứng ở cửa. Mái tóc hồng dài đến qua đầu gối thả tự nhiên. Đôi mắt tím làm ngừoi nhìn cảm thấy mơ hồ huyễn hoặc. Làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu, dáng người thon gọn yểu điệu được bao bọc bởi chiếc váy tím xoè sang trọng, đắt tiền. Cô gái này có thể là một mĩ nữ nếu bỏ qua thái độ kiêu ngạo cùng ánh mắt khinh thường nhìn những người xung quanh.
- Keigo, tên vô lễ này là ai? Em nghe nói có người đang ở chung với anh, là người này sao?
Hinako Tenjoi khẽ hừ, vuốt tóc bước đến trước mặt Tsuna, từ trên nhìn xuống cậu.
Ai.....Cũng lâu rồi không có người thích tìm chết nhìn cậu thế này nhỉ, thật hoài niệm a~۹(ÒہÓ)۶
Nhớ năm nào có vị boss nào đó của gia tộc nào đó khinh thường tuổi cậu nhỏ không lãnh đạo được Vongola cũng nhìn cậu như thế này, cuối cùng bị Hibari san một bước tiễn đi Bắc cực đào dầu mỏ. Rồi năm nào có vị tiểu thư nào đó của gia tộc nào đó muốn liên hôn cùng Vongola cũng nhìn cậu còn nhỏ mà hất cằm không để ý đã bị Yamamoto tiễn đi sa mạc đào mạch nước. Còn vô số những nạn nhân khác cùng những số phận khác nhau, có thể viết thành một danh sách dài mấy trang chứ ít. Haiz~ thật hoài niệm hoài niệm a~
Tsuna thất thần suy nghĩ mà không biết hành động này rơi vào mắt mỗi người là một ý nghĩa khác nhau
Hinako Tenjou xem thường cậu. Lại có người nữa đắm chìm trong vẻ đẹp của tiểu thư ta.
Atobe+ Tezuka+ Fuji+ Oshitari+ Momoshiro lại nghĩ......
- Shino, cậu còn nhỏ.....- Atobe thâm trầm xoa đầu cậu
- ?A? - Thì sao?
- Không được sơ suất!- Tezuka mắt lạnh vỗ đầu
- À....- Cậu không hiểu người máy tiên sinh đang muốn ám chỉ cái gì nha....
- Ầy, Shino bé nhỏ của chúng ta vậy mà biết tư xuân rồi.
- "..." cái kia.... cậu từ khi nào thành bé nhỏ của mọi ngườ. Còn có Fuji san, giọng điệu tiếc nuối khi nhìn con gái trưởng thành thế là thế nào....(ノ`□')ノ⌒┻━┻
-Shino muốn tôi bày cách có bạn gái không?- Oshitari khoác vai, thì thầm vào tai Tsuna
- "..."- không cần thân mật như Yamamoto vậy đâu, Oshitari san! Tsuna hất bàn tay Oshitari ra, cố gắng tiếp thu mật mã mấy vị vừa phát ra
- Hay! Thiếu niên có chí lớn. Chưa gì mà trầm mê mĩ sắc rồi. Haha, có cần anh đây giới thiệu không?
Momoshiro cười bỉ ổi, chọt ngực cậu. Tsuna nắm chặt tay, mém chút vặn tay Momoshiro rồi.
Não của Tsuna hoạt động với vận tốc ánh sáng, cố gắng tiếp thu. Ừ thì là tiếng cười, là tiếng nhật, không phải của dân tộc ít người nào đó cậu đang học nhưng mà sao cậu không hiểu....( 〇□〇)
Trong lúc Tsuna bận rộn, Atobe liếc nhìn Hinako Tenjou
- Thu hồi thái độ của cô lại. Đừng tưởng cô là vị hôn phu của gia tộc chọn cho tôi thì có thể tuỳ ý vũ nhục bạn tôi.
- Keigo, anh, anh cư nhiên vì đứa con trai này mà trở mặt với em.
Đáng lẽ không phải như vậy. Atobe đáng lẽ pảhi dịu dàng ôm cô vào lòng che chở cô chứ. Không lẽ thôi miên của cô bị vấn đề gì sao?
Hinako Tenjou trừng mắt nhìn Tsuna. Đều tại người này mà Atobe trở mặt với cô!
Đây là nằm cũng trúng đạn trừng lần nữa•Tsuna: "..."
Cậu vô tội lắm có được không? Thực sự không hiểu được suy nghĩ kì ba của các tiểu thư xuyên việt này? Có vé nào trả các cô ấy về hành tinh của mình không? Cậu không cần mua vé khứ hồi giá rẻ đâu, chỉ cần đảm bảo mấy tiểu thư này đừng quay lại thôi (つ﹏⊂)
Tsuna lùi lùi ra tới cầu thang, tiện thể lôi kéo Ryoma đang kéo mũ kéo luôn Kikumaru và Jirou đang đem bám trên người Tsuna ngủ ngon ngọt.
- Haha, ừm, cái kia, mọi người cứ trò chuyện tự nhiên, khi nào huấn luyện tôi sẽ xuống ha?...(〃▽〃)
- Tôi sẽ ở lại.
Hinako Tenjou hùng hồn tuyên bố.
Mọi người nhíu mày, nhìn Atobe.
- Làm gì?
- Keigo, anh quên em cũng là quản lí của đội sao?
Hinako Tenjou cười cười, vắt chân lên ghế ngồi
- "..." đúng thật là quên mất.
Mọi người nhìn Atobe, ngay cả Tezuka cũng nhìn. Thật không hoa lệ!
Tsuna rất hứng thú nhìn biểu cảm của mọi người.
- Ngươi rất vui?
Ryoma ở bên không chịu đựng được sự ớn lạnh từ Tsuna nữa mà mở miệng nói.
- Ryoma không thấy thú vị lắm sao?
- Chậc, mada mada dane
Tsuna tiếp tực cười tủm tỉm nhìn mọi người. Đôi nắt nâu không biết vừa xoẹt qua tia sáng gi......
------------------
Càng viết càng thấy nhảm. Au sai rồi. Quả nhiên ngu thì chết chứ bệnh tật gì mà. Khó viết quá. Lại không nhớ nổi tren nhân vật. QAQ 6000 chữ........
Monv mọi người thông cảm...
Thôi, năm mới rồi. Không thể tiếp tục chơi ngâu như vậy nữa. Về sau không viết về pot + khr nữa. Trình tại hạ chưa đủ viết nhiều người thế này.
Năm mới au xin chúc mọi người nhà nhà mạnh khoẻ, càng sống càng trẻ như 27, không bệnh tật ốm đau, những người FA có người yêu người sủng ái như 27, những người có rồi thì mãi bền vững, luôn nghĩ về người yêu như 27. Đặc biệc là các bạn hủ, có thể soi được hint nhiều hơn.
Thuận lợi trên mọi việc nha~^^
Cảm ơn trong năm vừa qua mọi người vẫn còn kiên nhẫn đọc truyện của ta dù có nhiều thiếu sót chưa được sửa.
Vô cùng cảm kích! *cúi đầu*
Hi vọng năm sau mọi người còn theo dõi truyện này cho đến khi kết thúc.
Năm mới vui vẻ!
Phát tài phát lộc!
Gặp nhiều may mắn!
(人'∀`).☆.。.:*・°(*ゝ∀・)v
---------------------
Vì nguyên nhân gia đình, không thể đăng ảnh nguyên và đẹp cho mọi người được. Xin thứ lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com