Dong Ngan
Tối hôm ấy, khi mở trang cá nhân, cô thấy một hội thoại mới và một thông báo theo dõi.
***
Những tin nhắn qua lại, tự nhiên tới mức cô chẳng nhận ra rằng nội dung của chúng đã vượt ra khỏi công việc. Họ đã trở thành những người bạn không biết mặt, nhưng hay chia sẻ tâm tư với nhau.
"Những tác phẩm cô viết ra đều là trải nghiệm và kỷ niệm của cô sao?"
"Một số thôi. Nhiều nhất là tác phẩm tôi đang hoàn thành."
"Vậy à, một câu chuyện tình buồn về mùa đông nhỉ."
"Vâng, tôi cũng sắp gửi nó cho nhà xuất bản."
"Họ sẽ quay lại chứ, ý tôi là hai nhân vật trong truyện của cô."
Cô nhìn những con chữ, thoáng nghĩ ngợi. Lòng chợt dấy lên chua xót và tự trào.
"Tôi cũng đang phân vân chẳng biết có nên đưa cái bi kịch đời mình vào không. Để xem như nào thì ăn khách hơn, ha ha."
"Nghe hay đấy."
"Cho tôi ý kiến của anh đi, cộng tác viên?"
Một quãng thời gian trôi qua. Tin nhắn trả lời không tới.
Trục trặc mạng chăng? Hay anh ta bận đột ngột? Cô thắc mắc, định out khỏi tài khoản.
Ring.
"Chà, tôi cũng không biết nữa."
***
Bất kể là đang làm gì, cô đều vô thức nghĩ đến anh. Giống như anh vẫn luôn ở bên cô vậy. Cô nhớ anh - chẳng thể phủ nhận. Sau khi anh đi, cô ép mình phải quên sạch ký ức và nhốt hết tất cả vương vấn lại. Nhưng không được. Thứ gì càng nén quá chặt thì khi nổ tung sẽ lại càng mạnh mẽ. Giờ cô chỉ đủ sức giả vờ, giả vờ như bản thân ổn. "Này, anh đã thất tình bao giờ chưa?" "Cô muốn khảo sát để tham khảo ý tưởng cho tác phẩm sao?" "Cũng có thể, nhưng không hẳn. Anh cứ trả lời đi nào." "Một lần." "Anh yêu ít hay toàn là người chủ động chia tay vậy?" "Không phải yêu ít, cũng không phải luôn chủ động chia tay. Chỉ là có duy nhất một lần cảm thấy mình thất tình." "Anh với người ấy chấm dứt rồi sao?" "Tôi vẫn luôn yêu cô ấy." "Đơn phương?" "Mong là không phải thế." ". . ." Một khoảng lặng. "Cô không gặp lại người đó à?" - Bên kia tiếp lời. "Anh thì sao? Không định tiếp tục bày tỏ cho cô ấy ư?" "Ai nói. Tôi không có ý định từ bỏ. Cô ấy là người duy nhất tôi yêu."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com