TruyenHHH.com

Dong Minh Da Khuc Cho Ke Lac Loi

*Lưu ý: Đây là một câu chuyện không có thật. Nếu không thích xin đừng toxic. Không liên quan đến đời thật, xem vui vẻ hoan hỉ nha*
____________

Trời chiều nghiêng mình trải dài bóng tối. Phố phường Hà Nội ngày đông dường như cũng lặng mình hơn. Mặt trời treo mình lơ lửng như một chiếc đèn dầu sắp cạn, ánh sáng nhuốm vàng nhợt nhạt phủ lên từng mái ngói rêu phong.

Ôm trọn cả một thân ảnh khắc khoải cô đơn, cái bóng cứ triền miên trôi theo chủ mà chẳng biết về đâu. Chút ánh sáng tàn đọng cuối cùng may ra đã khiến người ta nhận ra nhan sắc vô thực đang ẩn hiện. Là Đồng Ánh Quỳnh cô là một nhà văn, nhà thơ, nhưng lại bị chính ngòi bút của mình phản bội.

Cô không biết mình đi bao lâu, chỉ thấy dòng người đã tĩnh lặng hơn hẵn. Còn đôi chân cô cứ tự nhiên đưa đẩy, cho đến khi dừng lại ở một quảng trường nhỏ ven Hồ Gươm. Là một thế lực bí ẩn nào đưa cô đến đây chăng...

Cô không quan tâm, chắc có lẽ là do cơ thể đã dò la được tin tức của nguồn cảm hứng.

-"Hà Nội dạo này có vẻ lạnh rồi, cảm giác y hệt như mấy năm trước. Nhưng cảm xúc năm ấy, lại bị bào mòn theo thời gian rồi" Cô vừa đi vừa nói

Gió chiều len lỏi qua những hàng cây, cuốn đi chút hơi lạnh để lại trong lòng cô một cảm giác trống trải. Và rồi, Cô đứng lại, đôi chân như không còn muốn bước khi âm nhạc cất lên.

Đó không phải là một bản hòa tấu ồn ào, cũng không phải những nốt nhạc hoa mỹ. Đó là âm thanh của nỗi đau ai oán, của niềm khắc khoải, của ký ức bị chôn vùi, đột ngột hồi sinh. Tiếng violin vút cao, rồi trầm xuống như những đợt sóng lặng lẽ vỗ vào bờ, từng chút một, cứa vào lòng cô đến rỉ máu.

Quỳnh không biết mình đứng đó bao lâu, chỉ biết rằng từng giai điệu, từng khoảng lặng giữa những nốt nhạc như đâm sâu vào tim cô.

Khi bản nhạc kết thúc, cô mới nhận ra lòng mình đang nhoi nhói, tựa như vừa được sống lại cảm xúc mà bấy lâu cô tưởng chừng như chai sạn.

Rảo bước tìm kiếm xung quanh, nơi cất ra âm thanh đẹp đẽ.

Ở trung tâm quảng trường, Quỳnh chú ý đến nàng, một cô gái trẻ chỉ tầm đầu tuổi đôi mươi, dáng người mảnh khảnh, ngồi yên trên chiếc ghế gỗ đơn sơ. Cảnh sắc xung quanh trông chẳng có gì đặc biệt, nhưng nàng được thu trong ánh nhìn của Quỳnh lại khác, ánh sáng le lói chiếu rọi lên những ngón tay lướt trên dây đàn mang theo một ma lực kỳ lạ.

Những nốt nhạc thấm đẫm một nỗi buồn sâu sắc, một nỗi đau mà không lời nào có thể diễn tả.

Chiếc violin ôm trọn lấy cơ thể của nàng như một người tình. Đôi mắt ấy nhắm nghiền, khuôn mặt tĩnh lặng ấy lại mang vẻ đẹp bí ẩn đến lạ kỳ. Nàng không nhìn thấy thế giới xung quanh, nhưng đôi tay của nàng dường như chạm đến cả vũ trụ.

Đồng Ánh Quỳnh đứng đó, bất động, trái tim bị ghim chặt vào từng nốt nhạc. Cô không biết bản nhạc đó tên gì, nhưng nó gợi nhắc cô về tất cả những điều đã mất. Niềm đam mê, cảm xúc dần tìm về, những giấc mơ khi xưa mà cô từng tin rằng sẽ không bao giờ vụt tắt.

-"Cô chơi đàn hay quá, người khác thưởng thức được sẽ hiểu mĩ vị của âm thanh trên trần gian là thế nào"

Đồng Ánh Quỳnh thốt lên khi bản nhạc kết thúc. Lời nói khẽ, không dám phá tan khoảnh khắc mơ hồ. Nhớ lại lời khen quả thật sến sẫm

Nàng nhẹ nghiêng đầu, đôi mắt mờ đục hướng về phía Quỳnh, nụ cười thoáng hiện như ánh sáng chớp tắt trong cơn giông.

"Cảm ơn, quá khen rồi. Nhưng tôi không chơi để ai nghe. Tôi chơi để giữ lại những điều mình sợ lãng quên."

Quỳnh nhìn nàng bỗng chốc ngạt nhiên. Khâm phục cho con người tài hoa trong bóng tối.

Nhưng lòng cô cũng có chút thắc mắc

-"Giai điệu cô mang sao lại mang nỗi khắc khoải đến day dứt"

"Không thưa cô," nàng đáp, nụ cười nhàn nhạt thoáng qua trên môi.

"...nhạc của tôi không phải để nói về buồn vui. Chúng là câu chuyện mà tôi không thể kể bằng lời."

Câu nói của nàng như một mũi kim giáng thẳng vào và xuyên qua lòng Ánh Quỳnh. Chợt thấy tò mò về người con gái ấy, Quỳnh hỏi tên nàng, cô gái trước mắt chỉ trả lời đơn giản.

-"Minh Hằng. Còn cô??"

-"Đồng Ánh Quỳnh"

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, lại trả nhau về khoảng trời của bản thân. Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường dần nhấp nhô, Minh Hằng và Quỳnh ngồi bên nhau trên chiếc ghế gỗ, màn đêm dần lâm le áp bức.

Đôi mắt Minh Hằng khép hờ, ngỡ cánh cửa đã đóng kín với ánh sáng từ lâu, không hướng đi, một khoảng trời mãi mãi nhuốm màu đen đặc không lối thoát. Cái nhìn vô định chẳng biết rơi vào đâu trong khoảng tăm tối, đen kịt khiến Quỳnh bỗng nghẹn lại, trái tim bị bóp chặt.

Khi đôi ấy không phải chỉ là nơi bóng tối trú ngụ, mà là một cuốn nhật ký lặng thầm, viết đầy những chương đời đau thương, chua chát. Phía sau vành mắt mờ đục ấy, nỗi buồn dồn nén hóa trận sóng ngầm, từng lớp từng lớp quặn đau nhưng chẳng thể trào ra.

Sau vẻ bình thản là sự cam chịu đắng chát, như thể nàng đã quen với bóng tối nhưng chưa bao giờ thôi khao khát ánh sáng . Nỗi buồn của Minh Hằng là thứ không thể gọi tên, một nỗi sầu tựa gió lùa qua, len lỏi mọi góc nhỏ trong trái tim chẳng bao giờ chịu tan biến khiến người ta day dứt không nguôi.

Nàng yên vị nơi đó bình lặng giả dường nghe thấy bước chân nặng nề phải ráng vươn mình vội vã của người qua lại, chỉ mải mê với những ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, tạo nên một giai điệu nhẹ nhàng, mơ màng.

Quỳnh ngồi im bên cạnh, cảm nhận từng nốt nhạc lan tỏa bay bay vướng vào làn gió mùa đông thổi qua lòng mình. Một cảm giác gì đó cũng khẽ vừa lướt qua cô1, làm lay động tâm thức.

....

Từ đó, mỗi chiều, Đồng Ánh Quỳnh đều đến quảng trường như một thói quen, lặng lẽ ngồi nghe Minh Hằng chơi violin. Nàng không hỏi gì sâu hơn về cô, và cô cũng không cố gắng giải thích.

Dường như giữa họ có một sự thấu hiểu không cần lời nói, một mối dây liên kết mơ hồ nhưng mạnh mẽ. Là sự đồng điệu của hai tâm hồn tràn đầy nghệ thuật và ước mơ, tuy vậy cũng lại đối lập...khi nàng mù lòa nhưng tâm hồn tràn đầy những nốt nhạc, cô sáng mắt nhưng lại chật vật với con chữ.

...

Thời gian cứ lặp đi lặp lại trong vô định, đến mức từ lạ thành thân quen, chỉ cho nhau cái tên mà bám lấy, tất cả còn lại thì đều vô hình vô dáng nhưng đã xây nên trong nhau một mảnh ghép vô hình.

Minh Hằng không kể nhiều về cuộc sống của mình, vì chỉ cần mỗi lần nàng chơi nhạc, Quỳnh cảm giác như cô đang nhìn thấy cả những giấc mơ đã vỡ của nàng.

....

Hai linh hồn bên nhau càng lâu, càng được siết lại bởi ngọn lửa lạ kì, dường như là ái tình của nhân gian châm ngòi.

Khi đến lúc có thể thả nỗi lòng một cách an tâm Minh Hằng kể rằng nàng mất đi ánh sáng khi mới mười hai tuổi. Một căn bệnh quái ác đã lấy đi ánh sáng của nàng, may thay không lấy đi tất cả mà mở ra một cánh cửa khác là âm nhạc. Violin là cây cầu duy nhất nối nàng với cuộc đời này.

- "Tôi không nhìn thấy thế giới," Nàng nói

-"...nhưng tôi nghe được nó, cảm nhận được nó qua từng nốt nhạc. Qua giai điệu của cuộc đời"

Cô ngồi nghe nàng nói, không chỉ bằng tai mà bằng cả trái tim. Cô chưa bao giờ thấy ai sống chân thực như nàng, dù bị bóng tối bao trùm. Nàng không gượng ép, không cố gắng chống chọi, mà chỉ lặng lẽ chấp nhận và biến nỗi đau thành giai điệu.

Rồi Quỳnh cũng kể nàng nghe. Ngày tháng bị dày vò bởi con chữ.

Cô không hẳn là người thất bại, nhưng trong suốt năm tháng qua, mỗi trang viết của cô chỉ mang về cho chính bản thân sự hoang mang. Độc giả bắt đầu lãng quên cái tên từng khiến họ thổn thức. Con chữ của cô trở thành một bóng hình mờ nhạt giữa thị trường văn chương đầy bon chen. Đóng bụi đến mức lưu mờ.

Cứ thế sự lưu mờ khiến Đồng Ánh Quỳnh sợ hãi. Mà một người một bóng, lạc lối trong hành trình tìm kiếm mảnh ghép linh hồn văn thơ của mình, rơi lạc trong cái Thủ Đô nhộn nhịp, lang thang qua từng ngã đường Hà Thành.

Bầu bạn cùng Quỳnh là chiếc máy ảnh cũ rít đeo lủng lẳng bên vai, đôi tay thỉnh thoảng ghi vội vài dòng trong cuốn sổ tay bạc màu. Từng dòng từng dòng rối loạn, chẳng biết bản thân đang ghi gì, chẳng biết đang làm gì, mông lung và sáo rỗng.

...

Một buổi chiều, ánh hoàng hôn dần nhạt đi, Minh Hằng nghe tiếng loạt xoạt từ ngồi bút hăng say nô đùa cùng trang giấy mà quay nhẹ qua nhìn Quỳnh. Đôi mắt mờ đục chẳng còn linh hồn gào thét bị giam trong ngục tối, mà lại mang vẻ lấp lánh của một niềm vui bí mật.

Nàng không hỏi về những gì Quỳnh viết, cũng không yêu cầu cô phải chia sẻ cảm xúc của mình.

-"Chúng ta không cần phải nói nhiều để hiểu nhau, phải không?" Minh Hằng nhẹ nhàng hỏi, ngón tay vẫn lướt trên dây đàn, giọng nàng như có chút gì đó khẽ khàng hơn.

Phải. đối với Quỳnh và nàng cả hai không cần phải nói nhiều. Cảm giác của họ, dù không thể diễn tả bằng lời, lại đủ rõ ràng và chân thực đến kỳ lạ. Quỳnh cảm nhận được từng rung động trong không khí, âm thanh nhẹ nhàng của violin là câu chuyện của họ, một câu chuyện không cần lời.

Quỳnh nhìn nàng, không trả lời ngay mà chỉ khẽ gật đầu, cô biết nàng không thể thấy được, nhưng thâm tâm chắc đã tự có câu trả lời.

Đó là tất cả những gì họ cần. Trong khoảnh khắc ấy, không cần gì khác ngoài sự yên bình, sự an tâm khi ở cạnh nhau.

...

Nhạc của Minh Hằng không chỉ là âm thanh, mà là câu chuyện của riêng họ, của điều chưa thể nói ra, của nỗi đau được giấu kín trong lòng. Gió chiều lướt qua, lá khẽ rơi, và âm nhạc ấy, từ ngón tay của nàng, nhẹ nhàng vỗ về cô như một lời an ủi. Lẫn trong đó có chút tình cảm muốn theo giai điệu mà gửi đến Đồng Ánh Quỳnh.

/"Có lẽ chúng ta, mỗi người, đều có những giai điệu riêng để chơi, phải không?"/ Quỳnh thầm nghĩ,

rồi chợt nhận ra rằng dù cuộc sống có lắm bon chen, nhưng vẫn có những khoảnh khắc nhỏ bé, êm đềm thế này, nơi tình cảm không cần phải vội vàng.

Cô đưa cái máy ảnh cũ đang treo trên vai mình lên. Canh lúc nàng đắm mình vào âm nhạc, chụp lại nàng. Bởi với cô nàng thật đẹp, càng đẹp hơn khi được ôm giữa ánh hoàng hôn. Là tư liệu cô tìm kiếm về nét đẹp của cuộc đời.

Nhìn nàng thật lâu, đôi môi mấp máy vài hồi. Rồi thầm nghĩ

/"Nếu ánh mắt biết bày tỏ, có lẽ tôi đã dốc cạn lòng mình, trao cả những lời yêu thương chẳng cần giấu giếm hay giữ lại điều gì. Nhưng ánh mắt chỉ biết lặng lẽ, khờ dại dõi theo bóng hình. Sợ rằng, chỉ một lời thôi, cũng đủ làm tan vỡ tất cả, chắc hẵn đôi mắt tôi nhút nhát hơn cả trái tim mình rồi...À không, có lẽ tôi mới là người nhút nhát. Sợ xã hội này sẽ vùi dập người tôi yêu, sợ lời dèm pha của một xã hội con người không có quyền hạnh phúc"/

Trái tim cô giờ là ngọn lửa âm ỉ cháy, vừa mãnh liệt vừa đau đớn, cả thế giới bên trong đang lay động, muốn bung ra, thế mà vẫn bị kìm lại bởi nỗi sợ bị phơi bày. Chỉ còn lời cầu mong đôi mắt mình đủ chân thành để le lói vào tâm hồn nàng để nàng hiểu được điều chẳng thể nói thành lời.

Cứ thế đôi môi vẫn im lặng, để tình yêu trôi qua như một bí mật chẳng ai hay.

Dù có điều chưa kịp nói, nhưng trong lòng Ánh Quỳnh, hình bóng Minh Hằng luôn là một phần không thể thiếu.

Giây phút bên nhau. Không một lời nào hết, cả hai đã nương tựa vào nhau, cho nhau chốn bình yên, cho nhau những gì bản thân tưởng chừng phai nhạt từ lâu. Và cho nhau cả tiếng lòng đang gào thét được nói lời yêu.

...

Một chiều nọ, Minh Hằng đặt violin xuống, hỏi Quỳnh một câu làm cô nghẹn lại

-"Có thể viết về tôi không?"

Quỳnh im lặng. Cô biết nếu đồng ý, cô sẽ phải bóc trần những điều sâu thẳm nhất trong tâm hồn Minh Hằng và khiến nàng tổn thương. Nhưng chính nàng lại là người mang đến cảm hứng mà bấy lâu nay cô khao khát, lòng Quỳnh giờ mù tịt không biết làm gì.

Minh Hằng chỉ cười nhẹ

- "Không cần nói gì. Nếu muốn, hãy để nốt nhạc của tôi dẫn lối."

Minh Hằng nói xong, cúi nhẹ đầu im lặng hồi lâu, rồi lại cất giọng nói trầm lặng lẽ ngỡ gió thoảng, cảm tưởng là lời tự nhủ của bản thân

-"Nếu như viết về tôi, hãy để tôi là người cuối cùng được nhắc đến."

Ánh Quỳnh thoáng sững lại, ánh mắt ngỡ ngàng nhưng không vội lên tiếng.

-"Vì người cuối cùng..." Nàng ngẩng đầu, nụ cười nhạt nhưng ánh lên vẻ chân thành.
-"...luôn là người Quỳnh muốn giữ lại lâu nhất trong tim."

Khoảnh khắc ấy, khiến từng lớp cảm xúc thầm kín trong lòng được mở ra, dịu dàng và ấm áp, không sự ép buộc.

Cả nàng và cô, đều rơi vào một khoảng trời chưa từng đặt chân đến. Không lạc lõng, cả hai nắm tay nhau cùng xúc cảm trên tầng mây hồng mơ màng, có lẽ hạnh phúc với hai kẻ lạc lối trong xã hội thế là đủ.

...

Sau hôm đó, nỗi mãnh liệt trong Quỳnh được vực dậy hoàn toàn, cô bắt đầu viết,mỗi ngày một ít.

Lúc chiều dần len lói hé cửa thì cứ như thói quen lại đến nghe âm điệu nàng mang để rót thêm vào câu chữ.

Còn khi đêm xuống, dưới ánh đèn vàng cũ kỹ trong căn phòng chật chội. Từng chữ tuôn ra hóa một dòng sông chảy xiết, không thể ngừng lại. Hình bóng Minh Hằng hiện lên trên trang giấy, vừa rõ nét, vừa mơ hồ, một giấc mơ đẹp ngắn ngủi. Nỗi nhớ hình bóng hóa thành văn thơ.

Trang giấy ấy ngập ngụa mùi mực mới, ngập bóng nàng cùng tiếng violin day dứt. Chẳng biết tệ hay nên vui khi càng viết, cô lại càng thấy mình mắc kẹt trong một vòng xoáy của cảm xúc. Minh Hằng giống một ngọn gió, nhẹ nhàng chạm vào cô, đau đớn là không bao giờ thực sự thuộc về cô.

...

Vào một buổi chiều mùa đông. Khi Quỳnh đến quảng trường hớn hở với tác phẩm trên tay,...Nhưng Minh Hằng không còn ở đó. Chiếc ghế gỗ trống không, bản nhạc lặng im, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua tán cây.

Quỳnh ngồi lên cái ghế gỗ dưới gốc cây già trống trơn để vơi bớt đi sự lạnh lẽo của nó, nhìn ngắm khoảng trời chỉ còn lại im lặng và bóng chiều loang lổ. Cô ngồi đó chờ nàng đến tối mịt.

Rồi cứ thế chờ, từng ngày một trôi qua vô vị cùng nỗi chờ mong.

Tuy vậy đời không giống mộng, Minh Hằng không quay lại.

Cứ mỗi sáng cô tìm kiếm Minh Hằng khắp nơi, đến cả bệnh viện mà nàng từng nhắc đến. Khi chiều về, vào khoảng khắc chuyển giao của đất trời Hà Nội cô lại đến nơi lần đầu gặp nàng, đến tối muộn vẫn chờ bóng dáng thân thương.

Bản nhạc cuối cùng mà Minh Hằng chơi vẫn còn vang vọng trong tâm trí Quỳnh, là một lời từ biệt bằng giai điệu chăng?

Không một lời giã từ thật sự được thốt ra,có thể xem là nhẫn tâm quá không?

...

Sau khi nàng rời đi không từ mà biệt.

Quỳnh hoàn thành cuốn sách của mình, đặt tên nó là "Dạ khúc cho kẻ lạc lối"

Những trang viết là giai điệu không lời, kể về cuộc gặp gỡ giữa hai tâm hồn lạc lối, giữa một nhà văn mất phương hướng và một cô gái mù mang theo cả thế giới âm nhạc.

Cuốn sách không chỉ là thành công lớn nhất trong sự nghiệp của Quỳnh mà còn là cách cô giữ lại Minh Hằng người mà cô chưa bao giờ có cơ hội nói lời yêu thương.

Dù vậy, cô vẫn trở lại lang thang đến góc quảng trường vào mỗi khi chiều xuống, ngồi dưới gốc cây già nơi nàng từng chơi nhạc. Chờ đợi một giai điệu quen thuộc sẽ vang lên. Dẫu biết rằng sẽ chẳng bao giờ nghe lại tiếng violin ấy, cô vẫn chờ đợi.

Bởi âm nhạc của nàng, dù không còn vang lên, vẫn mãi mãi là giai điệu của cuộc đời cô.

Và nàng, mãi là người con gái đã khắc trong cô một tình yêu muộn màng. Chưa kịp nói đã vội lìa xa.

Giai điệu ấy là lời chào, cũng là lời tiễn biệt, cũng là lời nói yêu của nàng gửi tặng cô.

...

*20 năm sau*

Quỳnh vẫn ngồi đó, gốc cây cũ gần quảng trường, ánh mắt xa xăm nhìn dòng người qua lại. Hai mươi năm trôi qua, chẳng lần nào cô thôi trở lại nơi này, cứ tới lui lặng lẽ như một chiếc bóng.

Là chờ đợi điều chẳng dám gọi tên, là hy vọng, hay chỉ là thói quen của một người lạc lối trong ký ức?

Quả thật năm tháng không làm dịu đi nỗi nhớ. Cô không thể quên ánh mắt mờ đục nhưng chứa đựng cả bầu trời của Minh Hằng. Không thể quên nụ cười nhàn nhạt, và những nốt nhạc da diết khắc sâu vào trái tim.

Khiến cô không hề quên đi mà cứ nhớ mãi, để rồi ôm mối tình si suốt hai mươi năm.

Ngày hôm nay, gió thổi lạnh hơn thường lệ, xuyên qua cả lớp áo khoác dày cộp. Cô ngồi yên, đôi bàn tay gầy guộc giữ chặt cuốn sách cũ nát với tựa đề "Dạ khúc cho kẻ lạc lối", xuất bản từ hai mươi năm trước. Cô đã đọc đi đọc lại hàng trăm lần, để giữ lấy dòng ký ức sợ ngày quên lãng.

Bên trong còn kẹp tấm ảnh của người con gái được ôm trong ánh hoàng hôn mà bầu bạn với cây đàn violin, người con gái cả đời cô không muốn quên.

Đồng Ánh Quỳnh ngước lên nhìn mặt hồ phản chiếu ánh hoàng hôn lịm dần. Cô nhớ dáng người mảnh khảnh ấy, đôi tay từng lướt trên dây đàn như chạm vào linh hồn của thế giới.

Đã bao lần Quỳnh tự nhủ rằng nàng sẽ không quay lại, nhưng lòng cô vẫn không thôi hy vọng, vẫn ngồi đây mỗi chiều, như một lời thề không ai chứng giám.

Bỗng phía xa, tiếng bước chân vọng lại, ban đầu là chậm, nhẹ, sau đó càng lúc càng rõ ràng. Quỳnh giật mình quay đầu. Một dáng người gầy gò, khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt ấy... quen thuộc đến đau lòng.

Cả không gian dường như nín thở khi người con gái đó đứng lại trước cô, đôi môi khẽ mở

"Quỳnh!..."

Chỉ một tiếng gọi, mà xé toang mọi năm tháng. Quỳnh bật dậy, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt nghẹn ngào không kìm được. Không còn lời nào cần nói, không còn gì để giải thích.

Trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn họ, và một giai điệu quen thuộc vang lên từ tim.

....

Ngày đông hôm ấy lạnh đến thấu tận tâm can. Khuôn mặt bình thản của Đồng Ánh Quỳnh cùng khóe môi khẽ cong như ôm trọn cả hạnh phúc lẫn khổ đau. Gốc cây già cỗi đón bóng dáng lạc lõng của cô, nơi giai điệu năm xưa vọng về, xoa dịu trái tim bị bóp nghẹt bởi định kiến.

Ánh chiều dần tắt, chỉ còn lại dáng hình tĩnh lặng ngủ vùi, cuốn sách trên tay mở ra một trang trống, như thể câu chuyện đã khép lại. Trong khoảng không ấy, mọi thứ lặng im, một hạnh phúc đã vụt tắt từ lâu.

Hạnh phúc hiện hữu nơi trần gian đã tan biến. Nhưng nơi họ lại khác, họ đã gặp nhau,chẳng phải ở nơi trần tục đầy khổ hạnh. Lại bên nhau, trao nhau những điều giấu kín. Thả nhau về với âm điệu yêu thương.

_____

T nên thêm fic ĐAQ× TT, với ĐAQ×Chè Bè không mọi người chứ mê nhiều cúp le quá☺

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com