TruyenHHH.com

Dong Cung 2 Ta Se Bu Dap Cho Nang

Hồng Bảo điện

- Hoàng hậu nương nương giá đáo - nam thái giám đang đứng ở ngoài cất tiếng hô to

Nối liền theo đó là loạt các cung nữ, thái giám khác xung quanh đồng loạt quỳ xuống, hô to: "Hoàng hậu nương nương, vạn phúc kim an". 

Chỉ chờ họ dứt lời, tôi lập tức xua tay miễn lễ, rồi vội vã bước vào. Lạc Hy đang nằm mệt mỏi trên giường, khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi, đôi mắt mơ màng vừa nhìn thấy ta thì bỗng trợn tròn lên, tứ chi yếu ớt chợt luống cuống, đôi bàn tay xương xương vội nắm lấy y phục, cố gắng đứng lên, miệng vang lên vài ba thanh âm yếu ớt mà tôi nghe không rõ: "Thỉnh an hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an".

Thấy Lạc Hy còn yếu có vẻ như muốn ngã chúi xuống sàn, tôi liền chạy lại đỡ lấy nàng, giọng ân cần: "Lạc Hy, tỷ nghỉ ngơi đi, đừng gắng sức như vậy, ta tin bệ hạ không phải là người hồ đồ, ngài chắc chắn hiểu được uẩn khúc của vụ việc lần này, tỷ phải tin ta, tin Bùi tướng quân, đừng hành hạ bản thân nữa"

Nghe tôi nói vậy, khóe miệng Lạc Hy chợt cong lên nét giễu cợt: "Hoàng hậu nương nương, chính người mới hồ đồ, nếu bệ hạ tin tướng quân thì rượu độc đã không ban"

"ta...bổn cung...xin lỗi" - tôi áy náy

"Hoàng hậu không có lỗi, tại sao hoàng hậu lại có lỗi được chứ" - Lạc Hy dịu dàng, khuôn mặt điềm tĩnh, giọng vỗ về, nhưng ẩn sâu trong đó là nụ cười giễu đầy thù hận. Không biết nụ cười ấy đã sống trong tâm hồn vô tư của Lạc Hy tự bao giờ nữa. Quả là thời gian có thể thay đổi được tất cả...Kể cả sự đơn thuần của một con người.

Không khí lúc này thật sự rất u ám, từng hơi thở lạnh ngắt của Lạc Hy cũng làm sóng lưng tôi rợn lên đôi chút, kể cả ánh mắt dù trông dịu dàng cách mấy thì cũng toát lên nét bí ẩn đến run sợ. 

"Lạc Hy, bổn cung lúc trên đường đến đây nghe tì nữ của tỷ nói, tỷ vẫn chưa ăn gì, nhân tiện- bổn cung cũng đang đói, chúng ta cùng nhau ăn nhé!" - tôi cố lảng sang chuyện khác

"Nếu như hoàng hậu đói thì tiểu thiếp sẽ nói với tì nữ kêu người của ngự thiện phòng làm chút thức ăn cho người, còn thần thiếp thì chưa đói, nên chưa muốn ăn, đắc tội với hoàng hậu rồi"  -Lạc Hy chầm chậm nói, dù bụng nàng vẫn đang van nài liên hồi.

Tôi thở dài một cái, khóe mắt lia sang tiểu cung nữ tay cầm giỏ thức ăn đứng gần đó, ra ám hiệu bảo nàng ấy đi lại, miệng đáp lại lời chối từ, từ Lạc Hy: "Nhưng mà thức ăn đã được người của bổn cung mang tới từ lâu rồi, đột nhiên nàng nói tỷ không ăn, bổn cung biết phải làm sao, chứ một mình bổn cung thì ăn không hết, bỏ đi thì phí lắm"

"Nương nương..." 

"Mau mau" - tôi vừa dứt lời, đưa tay về phía nàng cung nữ thì một chén cơm ngay tắp lự đã nằm trên tay - "Để ta đút cho tỷ ăn nhé!" 

"Không cần phiền đến hoàng hậu đâu" - Lạc Hy lắc đầu 

"Vậy một là tỷ ăn hai là bổn cung đút cho tỷ" 

"Thần thiếp...được rồi, thần thiếp sẽ ăn" - Lạc Hy thở dài bất lực

Tôi cười nhẹ, dìu Lạc Hy lại bàn ăn đã được bày sẵn, gắp chút thức ăn vào chén cho nàng, rồi mình thì cũng cắm cúi ăn. Từ hôm qua đến hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá, bụng đói cũng chẳng để ý, để rồi bây giờ, thức ăn biện bày trước mặt, bụng nhỏ mới sột soạt khó chịu mà kêu lên làm tôi mới sực nhớ ra là mình cũng chưa ăn gì. 

Cứ ăn được một lát, tôi lại ngẩng đầu lên, xem Lạc Hy đã chịu ăn chưa, để rồi gắp cho tỷ ấy vài miếng thức ăn, miệng liên tục thúc giục tỷ ấy mau ăn đi. Lạc Hy thấy tôi cứ luyên thuyên mãi, vẻ mặt không muốn ăn nhưng tay cũng phải gắp đồ ăn lên mà ăn.

 Được một lúc thì bụng tôi cũng no căng, Lạc Hy cũng đã chịu ăn hết phần cơm của tỷ ấy.  Thấy Lạc Hy lúc này có vẻ muốn nghỉ ngơi, tôi cất tiếng: "Tỷ tỷ bây giờ đã ăn xong rồi, để bổn cung dìu tỷ về giường nghỉ ngơi nhé"

"Thần thiếp có thể tự về giường nghỉ ngơi được, quần thần vốn là để hầu hạ hoàng thất, lý nào một phu nhân tướng quân nhỏ nhoi như thiếp lại có thể để hoàng hậu người hầu hạ" - Lạc Hy nhẹ nhàng đáp lại tôi. 

Nói rồi, tỷ đẩy nhẹ tay tôi ra khỏi người nàng, nở một nụ cười mệt nhọc, rồi chậm rãi từng bước một về giường. Tôi vẫn đứng ở đó, chực xem lỡ như Lạc Hy có ngã xuống thì tôi còn đỡ, dáng vẻ chực chờ của tôi lúc ấy tựa như một người mắc lỗi đang ngóng trông mẹ mình tha lỗi vậy, vừa muốn tiến tới giải thích, vừa chờ đợi, vừa muốn buông xuôi...

Lạc Hy tựa đầu vào thành giường, mắt khẽ nhắm, thở chật vật vài cái rồi nói với tôi: "Hoàng hậu nương nương, hậu cung công vụ bộn bề, người vẫn nên trở về thì hơn, không cần phải nhọc công ở đây lo cho thần thiếp, lát nữa thái y sẽ mang thuốc tới cho thần thiếp, thần thiếp sẽ cố gắng tịnh dưỡng thật tốt, không để người phải phiền lòng đâu..."

Tôi nghe vậy cũng yên tâm vài phần nhưng lại nghĩ đến việc trở về nơi tẩm cung cô đơn, vắng vẻ kia thì lòng chợt run lên vài dòng lạnh lẽo. Nên liền cố nấn ná thêm vài câu, chí ích ở đây tôi có Lạc Hy cùng bầu bạn: "Không sao, đợi tỷ uống thuốc xong, rồi bổn cung trở về cũng không muộn"

"Nương nương, thần thiếp không xứng để người bận tâm" - Lạc Hy khẽ lắc đầu từ chối

"Nhưng mà..."- tôi ngập ngừng trước loạt những lời từ chối của Lạc Hy

Bỗng nhiên, từ bên ngoài vang vào tên nói của một nữ nhân: "Thỉnh an hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an" 

Tôi nghe thế liền đáp lại như một thói quen: "Miễn lễ, có chuyện gì vậy?"

Chỉ chờ cho ta lên tiếng, nàng ta liền liến thoắt đáp lại: "Bệ hạ đang ở thượng thư phòng, ngài truyền chỉ triệu gặp người, thưa hoàng hậu"

Lý Thừa Ngân muốn gặp tôi? Hắn dựa vào gì mà muốn gặp tôi, tôi không phải là một con chó để khi hắn cần thì cong đuôi chạy lại, hắn chắn thì xua tay bỏ đi. Ít ra tôi cũng là một hoàng hậu cao cao tại thượng dưới một người trên vạn người, và ít ra, bây giờ tôi đang rất giận hắn, cứ nghĩ đến hắn là mạch đập như muốn nổ tung.

"Chuyển lời lại với hoàng thượng, ta giờ không muốn gặp ngài ấy"

"Nhưng thưa nương nương..." - ả cung nữ bỗng đổi giọng run run

"Kháng chỉ là tội chết đó, nương nương" - nàng cung nữ bên cạnh tôi liền tinh ý, nhanh chóng ghé sát vào tai tôi thì thầm, sau đó nàng ta hô vang: "Nương nương di giá"

Như hiểu được việc tiếp theo tôi phải làm là gì, tôi nhấc chân đứng dậy, chỉnh lại tóc tai rồi quyến luyến vài lời tạm biệt với Lạc Hy: "Tỷ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tỷ nhất định phải tin ta, tin bệ hạ, ngài chắc chắn sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện"

Lạc Hy im lặng một lát, nhếch khẽ bên khóe môi rồi bình thản cất tiếng: "Thần thiếp cung tiễn hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an"

Vừa nghe có thế, đám cung nữ, nô tì, thái giám còn lại liền đồng loạt quỳ sụp xuống: "Cung tiễn hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an"

Đợi bọn họ dứt lời, tôi liền ra hiệu bảo miễn lễ rồi cùng mấy nàng cung nữ thân cận của mình bước ra ngoài.

------------------oooOoOooo--------------

Hạ giá trước thượng thư phòng đồ sộ, mắt ngước nhìn xung quanh như một đứa trẻ đầy vẻ tò mò khi bước chân vào một vùng đất mới, nhưng những tia ảnh ánh lên qua con mắt ấy không phải là sự mới lạ mà là những hoài niệm đầy nhớ nhung. Đó là lúc tình cảm trong tôi với Lý Thừa Ngân bắt đầu chớm nở. Từng ánh mắt chúng tôi trao cho nhau đều chứa chan tình cảm. Lúc đó dù trong lòng tôi có rầu rĩ cách mấy, thì chỉ cần được chàng liếc nhìn một cái, cười một cái thôi thì cũng hạnh phúc lắm rồi. Dù tuyết hoàng cung có cóng đến tê thân cách mấy, nỗi cô đơn chẳng thể nói thành lời cứ đùa vờn tim tôi đến cách mấy, khiến trong tim có lạnh giá đến mấy, thì chỉ cần có chàng mọi thứ đều sẽ thay đổi, tất cả đều trở nên giản đơn và ấm áp đến lạ kì. Trong một khắc nào đó trong mớ kỉ niệm hỗn độn ấy, tôi còn nghĩ rằng: chàng chính là ánh nắng mà ông trời mang đến cho cuộc đời tôi, soi sáng cho sự hiu quạnh trong tôi. Giờ đây nghĩ lại mới nhận ra rằng: nắng ở trên cao quá không thể vươn đến được dưới hố sâu điêu tàn, người dưới hố sâu kia cũng chẳng tài nào với được chút nắng, chỉ có thể thầm cầu xin ánh nắng kia cố gắng sưởi ấm cho trái tim đầy âm u của bậc đế vương.

"Hoàng hậu nương nương giá đáo" - một dòng thanh âm chợt vang to lên, cắt đi dòng kí ức đang cuồn cuộn trào về trong tâm trí tôi như một sóng cuồng. 

Tôi như bừng tỉnh, định hình lại lại bước chân, nét mặt rồi cùng nàng cung nữ khoan thai tiến vào.

Lý Thừa Ngân đang ngồi phê duyệt tấu chương, dáng vẻ trầm tư, nghiêm túc, toát ra khí chất lãnh đạm ngút ngàn của một hoàng đương triều. Hắn dường như chẳng màng quan tâm đến mọi thứ xung quanh, trong khi vạn vật xung quanh đều đang tập trung vào hắn điểm tô cho hắn. 

Tôi lặng lẽ bước vào được vài khắc, hắn hình như vẫn chưa biết. Bầu không khí thoảng mùi trầm hương ấy tỉnh lặng đến nỗi tôi còn có thể nghe thấy được từng nhịp thở của hắn, mà hắn chắc cũng có thể cảm nhận được hơi thở của tôi cũng đang vẩn vơ trong bầu không khí của hắn. Vậy là hắn đang giả vờ không nhìn thấy tôi? Đáng lẽ lúc này hắn phải thấy có lỗi chứ, dáng vẻ hắn lúc này không phải là định trêu chọc tôi chứ?

"Nàng đến rồi sao?" - Lý Thừa Ngân lên tiếng, trả lời cho hàng vạn câu hỏi lần lượt hiện lên trong đầu tôi. Rõ ràng là muốn vờn tôi mà.

"Thần thiếp thỉnh hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc an khang" - tôi bất đắc dĩ hành lễ









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com