Done The Star Sailor
52.Một khoảng thời gian dài sau đó, ban nhạc tập trung chuẩn bị cho album "Color", kế hoạch lưu diễn tạm thời bị gác lại. Cao Sách hứa sẽ cho mọi người một kết quả hài lòng.Sự ra đi của Tạ Hồng đã ảnh hưởng rất lớn đến Thời Diệp. Sự thay đổi đó âm thầm tác động đến cuộc sống của anh.Khoảng thời gian đó, Thời Diệp luôn ở trong tình trạng bộc phát nguy hiểm, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Thịnh Hạ cảm nhận được sự bức bối của anh. Thời Diệp thường xuyên mất ngủ, bật tỉnh lúc nửa đêm rồi ngẩn người. Có khi anh gọi Thịnh Hạ dậy, có khi không, chỉ ngồi vậy cả đêm. Khi không gọi, anh sẽ ngồi ngẩn ra cho đến sáng, sau đó nhẹ nhàng hôn đánh thức Thịnh Hạ: "Em ôm anh một cái."Thịnh Hạ đã luyện được kỹ năng tỉnh dậy nhiều lần trong đêm kiểm tra xem Thời Diệp có ngủ hay không.Thời Diệp thường xuyên gặp ác mộng.Anh mơ thấy Tạ Hồng, cha mẹ, Thẩm Túy. Anh mơ thấy máu, sân khấu, bệnh viện và những ngày mưa.Mỗi tuần Thịnh Hạ luôn đưa Thời Diệp đến gặp Ôn Đông để tư vấn tâm lý. Ôn Đông bảo Thịnh Hạ: Thực ra không thể định nghĩa Thời Diệp đang ở trong trạng thái không tốt. Anh ấy chỉ đang kìm nén quá lâu, cần phải từ từ dọn dẹp, tái thiết mình. Quá trình này cần bao lâu không ai rõ. Cậu hãy ở bên anh ấy, đưa anh ấy ra ngoài nhiều hơn.Thịnh Hạ nghe theo lời Ôn Đông, thuyết phục thật lâu mới kéo được Thời Diệp đưa mình đi dạo Bắc Kinh, đi những nơi có trong ký ức của Thời Diệp. Họ đi rất nhiều, có quán ăn vặt đằng sau trường Thời Diệp thường đến, tiệm net cạnh trường Chung Chính, cả cây cầu mà Tiêu Tưởng từng bán CD đục lỗ*. (những sản phẩm tồn kho nhưng không bán hạ giá, sẽ đục lỗ để tiêu hủy nhưng có cung có cầu, những sản phẩm này sẽ được bán ra và có thể nội dung bên trong vẫn còn nguyên)Thịnh Hạ tự ý mua một bể cá lớn về nhà, nuôi rất nhiều cá nhiệt đới. Ngày bể cá được đưa về, Thời Diệp đã làm ầm lên. Thịnh Hạ vừa nhỏ nhẹ dỗ dành anh vừa để thợ tiếp tục lắp đặt, sau đó Thời Diệp không còn kiếm chuyện với bể cá nữa, còn rất tự giác đúng giờ cho cá ăn không cần nhắc nhở.Họ đã nhận ít công việc hơn, Thịnh Hạ từ chối một chương trình giải trí rất hot, một cuộc thi âm nhạc, và hợp tác với thương hiệu nước hoa cao cấp... Cậu đã từ chối nhiều cơ hội kiếm tiền và xuất hiện trước công chúng, chỉ ở nhà với Thời Diệp, viết nhạc, cho cá ăn, sống cuộc sống đơn giản bình dị.Họ viết nhạc ở những nơi rất kỳ lạ.Ngày đó Thịnh Hạ đưa Thời Diệp đến trung tâm đào tạo piano mà Thịnh Hạ từng dạy ăn cơm trứng chiên hoàng kim, món mà Thịnh Hạ nói là "ngon đến mức mơ thấy nhiều lần". Thời Diệp ăn xong chỉ cảm thấy rất dở, nước mơ trong quán còn xem như tạm được. Ăn xong, họ đi vào trung tâm.Có một đứa trẻ ôm đàn violin đang cãi nhau với mẹ trong hành lang. Họ đi qua mẹ con đó, Thịnh Hạ chào hỏi chị phụ trách mình quen biết, hứa chút nữa sẽ xin chữ ký của Thời Diệp cho chị, rồi cùng Thời Diệp lẻn vào một phòng piano trống.Giọng của bà mẹ rất chói tai: "Tốn bao nhiêu tiền cho con học đàn, con lên lớp lại chơi điện thoại! Tiền bố mẹ con kiếm chẳng có giá trị gì sao!"Vừa lúc có một lớp tan học, học sinh đủ lứa tuổi đi ngang qua cửa. Địa điểm là tầng một, bên ngoài có nhiều người, có người hút thuốc, có người trò chuyện, có người gọi điện thoại.Thời Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ. Họ im lặng một lúc, anh nhìn ra ngoài, Thịnh Hạ nhìn anh, ánh mắt chăm chú dịu dàng. Cậu bấm mấy phím đàn rồi lại nhìn Thời Diệp chơi đàn.Thời Diệp biết Thịnh Hạ đang nhìn mình, anh lắng nghe những nốt nhạc Thịnh Hạ chơi, mỉm cười.Khi cậu chơi đàn, Thời Diệp ngồi bên cạnh viết lời. Có những lúc họ sẽ như thế này, ở những nơi kỳ lạ, Thịnh Hạ không nói lời nào, chỉ đàn những nốt nhạc để giao lưu với Thời Diệp, Thời Diệp hiểu ý, có đôi khi anh dùng guitar để đáp lại, đôi khi mở sổ ra viết lời.Thịnh Hạ chơi một đoạn, nhẹ giọng nói: "Đoạn này nghe có giống như bà mẹ ngoài kia không? Bà ấy đang tức giận."Thời Diệp gật đầu, nhắm mắt lắng nghe: "Giống."Thịnh Hạ đột nhiên ngừng lại, thay đổi giai điệu, giai điệu trở nên u oán mông lung."Đoạn này là cô bé ngoài kia ngẩn ngơ." Thịnh Hạ bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cô bé có tâm sự, em cảm thấy em ấy hơi mờ mịt, em bé đang lo lắng điều gì? Có thể em không mang dù, tối nay trời sẽ mưa, có ai đến đón em không?"Sau khi chơi xong câu chuyện của cô bé, Thịnh Hạ dừng một lúc, lại thay đổi giai điệu.Thời Diệp nghe một hồi mới đánh giá: "Đoạn này giống như trôi dạt trên biển... Có thuyền, sóng biển, trên thuyền có sư tử và hổ, tôi nghĩ đến 'Life of Pi'.""Trên thuyền có một người đàn ông, một con rắn, một quả táo." Thịnh Hạ nhắm mắt, "Họ đối thoại, rắn ăn táo, người đàn ông trò chuyện với con rắn, họ đang tìm kiếm điểm cuối của biển..."Thời Diệp bỗng nói: "Sao em lại đàn thành tình yêu?"Thịnh Hạ nghiêng đầu nhìn anh, đổi giai điệu.Giai điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, cậu vừa đàn vừa cười khẽ, lắc lư đầu, sáp lại gần, dùng miệng kéo khẩu trang của Thời Diệp xuống, hôn anh.Họ vừa hôn vừa nói.Thời Diệp nói: "Em có ý tưởng gì cho lời bài hát?""Cầu vồng, gió, pháo hoa." Tay Thịnh Hạ vẫn đàn, mỉm cười, nói những thứ nảy ra trong đầu mình, "Bầu trời vỡ tan... Tay của anh, mùi vị của ngọt ngào, đường cháy, ngân hà, cơm trứng hoàng kim, giấc mơ vô tận, rượu...""Đó là màu gì?"Thịnh Hạ cười: "Màu sắc bây giờ của anh."Thời Diệp luồng tay vào trong quần áo Thịnh Hạ. Lúc chạng vạng, một tia sáng chiếu vào cây dương cầm, bên ngoài cánh cửa này là cuộc sống muôn màu của những người khác, là ly hợp bi hoan, là ồn ào. Nhưng Thời Diệp chỉ nghe thấy tiếng Thịnh Hạ nói em yêu anh trong tiếng đàn, anh vuốt ve mùa hạ của anh, họ hôn nhau, "lên đỉnh" trước dương cầm và âm nhạc, nhịp tim họ đập nhanh hơn, nhìn thấy cầu vồng, cảm nhận được gió, nhìn thấy pháo hoa và bầu trời tan vỡ trong mắt nhau.Thời Diệp hạ bút viết –"Tôi biết, điều tôi nghĩ rất khó để diễn tả.Họ nói mỗi người là một hòn đảoTôi lại cảm thấy em là gióĐừng như vậyHãy thả lỏngĐừng bị mắc kẹt trong hào nhoángHãy chậm lạiTôi không thể theo kịp giấc mơ của emTôi không hiểuTôi như sắp mất kiểm soátNhịp timHơi thởChẳng còn tung tích."...Anh viết rất nhanh, gần như là đặt bút viết không cần suy nghĩ. Thịnh Hạ cẩn thận quan sát, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng chỉ vào mấy câu cuối cùng cười nói: "Mấy câu này... ngọt ngào quá đi!"Thời Diệp dừng lại, nhìn cậu không chắc chắn: "Có phải sến lắm không?"Thịnh Hạ mỉm cười đàn một chuỗi nốt nhạc: "Em thấy được lắm, rất ngọt ngào, nghe vào tâm trạng rất tốt."Thời Diệp nhìn lời bài hát rồi nhìn Thịnh Hạ, cau mày hỏi: "Em đừng có cười đùa, nói đàng hoàng, có sến quá không?"Thịnh Hạ đưa ngón út ra: "Có chút... một chút xíu xiu thôi. Ầy, không sao đâu, có sến hơn nữa anh cũng từng viết rồi mà.""..." Thời Diệp nhìn cậu, bất đắc dĩ gõ đầu cậu: "Em đang cười tôi?""Không dám ạ!" Thịnh Hạ cười híp cả mắt, "Chỉ là sắp bị anh ngọt ngào đến ngất luôn."Cuối cùng Thời Diệp viết xong lời bài "Lam" trong album "Color" trong phòng học piano trống đó..Album "Color" mất đúng một năm để hoàn thành.Bốn người trong ban nhạc gần như dừng mọi công việc lại, chỉ cần có dịp là tụ tập thảo luận ý tưởng, suốt ngày ở trong phòng thu.Thời Diệp rất coi trọng album này, gần như tự mình quản lý từng khâu, chỉ riêng bản ghi nhớ sản xuất đã ghi được hai cuốn dày.Hôm đó là tiệc ăn mừng.Mọi người hẹn nhau đi đến quán bar tên "Ngày hôm qua như tái hiện". Cao Sách đã mua lại quán bar này, quản lý chung với một tay bass rất nổi tiếng trong ngành.Hôm nay họ mời tất cả những nhân viên cùng làm album đến. Thời tiết lạnh, Cao Sách đặt lò sưởi trong quán để mọi người ăn dê nướng, ăn xong mới dọn dẹp thay rượu, muốn mọi người phải vui hết mình.Vì Thời Diệp không thể uống nhiều rượu, tối nay người bị mời lại là Thịnh Hạ. Đến cuối cùng Thời Diệp cũng không cho cậu uống nữa, hai người đi ra ngoài để tỉnh táo lại, nhân lúc không có ai còn hôn nhau.Khi hai người định lén lút chuồn về thì Chung Chính ào ào tìm đến, kéo họ quay lại chiến trường.Trở lại bàn, mọi người đang chơi bài Poker. Thịnh Hạ uống vài hớp nước trái cây, phát hiện Thời Diệp, Chung Chính và Tiêu Tưởng có vẻ không tập trung lắm, luôn ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.Một lúc sau, Thời Diệp bỗng nói: "Mọi người muốn nghe tôi hát không?"Mọi người đều ngạc nhiên: "...?"Tiêu Tưởng quay sang nhìn Chung Chính: "Ông đánh tôi cái coi, hình như tôi say quá nghe thấy Thời Diệp nói ông ấy muốn hát."Chung Chính lắc đầu: "... Hình như tôi cũng có cùng ảo giác."Thời Diệp cười: "Tôi chỉ nhớ lại hồi trước hát ở đây, cảm thấy hơi nhớ, muốn hát một bài."Chung Chính lập tức đứng dậy vỗ tay: "Lên — lên!!!"Thời Diệp kéo cổ áo sơ mi, đứng dậy mượn một cây guitar, Thịnh Hạ nhanh chóng chuyển micro đến cho anh, tự động ngồi xuống keyboard để đệm.Dưới sân khấu, Tiêu Tưởng huýt sáo, lấy điện thoại ra chuẩn bị quay lại, lớn tiếng hét lên: "Thời gia, hôm nay ông đẹp trai bùng nổ!"Quả thật rất đẹp trai. Thịnh Hạ cảm Thời Diệp mặc sơ mi khi chơi guitar trông rất đẹp. Nhất là khi anh ôm đàn, ngồi dưới ánh sáng sân khấu, mỗi lần nhìn Thịnh Hạ đều cảm thấy khó thở.Trên sân khấu, Thời Diệp đưa ngón trỏ gõ gõ micro, nói: "Hello."Cả livehouse im lặng ngay lập tức, ánh mắt toàn bộ đổ dồn về sân khấu."Album này đã trải qua nhiều khó khăn, mọi người vất vả, tôi cũng khó tính, cảm ơn mọi người đã thông cảm, cuối cùng cũng đã xong rồi. Sắp tới sẽ phát hành album mới, đối với tôi, đây là một album rất có ý nghĩa kỷ niệm..."Thời Diệp từ từ gảy dây đàn, ánh mắt hoài niệm nhìn sân khấu này."Lần đầu tiên tôi hát ở đây khi tôi mười sáu tuổi." Giọng anh trầm thấp, "Đã hơn mười năm... hơn mười năm rồi, thật khó tin."Nói xong, biểu cảm anh thay đổi, điều chỉnh lại trạng thái, nói với Tiêu Tưởng và Chung Chính đang quay hình dưới sân khấu: "Hai người đứng đó làm gì đó? Mau lên đây!"Tiêu Tưởng Chung Chính đành phải để điện thoại xuống, chạy lên sân khấu tìm vị trí của mình, chờ Thời Diệp bắt đầu.Mọi thứ đã sẵn sàng.Thời Diệp nhẹ nhàng gõ vào micro, nói chầm chậm: "Bài hát này tên là 'Đỏ', tôi viết cho Tạ Hồng, cũng viết cho quá khứ của tôi... Lâu lắm rồi tôi không hát, có thể sẽ rất khó nghe, hy vọng mọi người thông cảm."Anh nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại những năm tháng đã trở nên mờ nhạt trong trí nhớ — quá xa rồi, đó là thời gian không thể quay lại, nụ cười của Tạ Hồng đã dừng lại trong những hình ảnh của quá khứ, chị mãi mãi dừng lại trong sâu thẳm ký ức của anh.Khi anh cất tiếng hát đầu tiên, toàn bộ hội trường đã trở nên yên lặng.Nhân viên ánh sáng lặng lẽ đi đến bảng điều khiển, chiếu ánh sáng dành riêng cho Thời Diệp.Giọng anh đã hoàn toàn thay đổi, không còn sắc nhọn, gay gắt nữa, mà trở nên mượt mà, sâu lắng dịu dàng đã trải qua tháng năm. Giọng nói của con người ở mỗi giai đoạn đều khác nhau, giọng nói của anh giờ đã hoàn toàn biến đổi, có sức mạnh mà thời niên thiếu không có.Thịnh Hạ lặng lẽ nhìn anh. Cậu lắng nghe, cảm nhận những tháng năm rực rỡ trong giọng hát của Thời Diệp.Dưới sân khấu, Cao Sách đã cập nhật trang Weibo chính thức của ban nhạc—{Tác phẩm số tám}The Star Sailor. Color. 7+1 album số lượng giới hạn:@Haydn Music @SA Music @WW MusicBìa album là một mảng màu sắc rực rỡ, giống như một bảng màu bị đổ, ở giữa có một bàn tay vươn ra đang vật lộn để khám phá, lòng bàn tay có logo của ban nhạc, một nhân vật cô đơn với đôi cánh hài hước.@The Star Sailor -《Color》I. The Star SailorI. Tác phẩm số tám01. Đỏ02. Cam03. Vàng04. Lục05. Xanh dương06. Xanh lam07. Tím08. Viên Viên (Phiên bản đặc biệt)Lời bài hát đầy đủ: liên kết trang webNhấp vào video quảng cáo, trong điện thoại vang lên độc thoại của Thời Diệp—Đây là câu chuyện của nhiều người, là một ký ức hoàn chỉnh. The Star Sailor muốn dùng bảy màu sắc để miêu tả những sắc thái và ký ức của cuộc sống khác nhau.Thế giới cần màu sắc.Màu sắc là cảm xúc, cảm xúc là cuộc sống.Kẻ du hành vẫn đang du hành trong vũ trụ, giấc mơ vẫn lơ lửng quanh dải ngân hà.Thế giới đa sắc, cuộc đời nhiều màu sắc.Album này, dành tặng cho mỗi chúng ta từng có trí tưởng tượng phi thường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com