TruyenHHH.com

Done The Star Sailor

37.

"Yêu đương, tôi hiểu, sự hấp dẫn thần kỳ giữa người với người, tôi hiểu, xúc động khó kiềm chế, tôi hiểu, tôi hiểu hết." Ngưu Tiểu Tuấn nói với giọng giáo dục thanh niên yêu sớm, "Nhưng ban nhạc của chúng ta đang đứng đầu sóng ngọn gió, bây giờ chúng ta như đứng trên băng mỏng, tôi cảm thấy hai người vẫn nên kiềm chế một chút, khiêm tốn lại, hai vị thấy sao? Hai vị có thể hiểu cho công việc của tôi không?"

Thời Diệp và Thịnh Hạ ngồi thành hàng, cùng nhau gật đầu, "Ừm, rất hiểu."

"Tôi tin tưởng hai người, nhưng hai người lại... ở công ty, vậy có phải hơi quá đáng không?" Ngưu Tiểu Tuấn hạ giọng, "Sau này hai người là đồng đội, dù có yêu nhau thì cũng phải kín đáo một chút, nguyên tắc này còn không rõ hả?"

Thịnh Hạ tròn mắt, ngây thơ nói với Ngưu Tiểu Tuấn: "Bọn em không có yêu nhau!"

Ngưu Tiểu Tuấn: "Cậu tưởng tôi mù phải không? Không yêu nhau hai người ôm nhau làm gì?"

"Anh Tiểu Tuấn, không phải ôm đâu, anh hiểu lầm rồi." Thịnh Hạ nghiêm túc giải thích, "Chỉ là tay em vô tình chạm vào eo thầy Thời Diệp thôi, sau đó đúng lúc bị anh nhìn thấy. Anh có thể nghĩ thế này, em và thầy Thời Diệp là đồng đội trong nhóm, đây là cái ôm ấm áp tượng trưng cho tình hữu nghị..."

Ngưu Tiểu Tuấn: "..."

Thời Diệp còn chẳng thèm giả vờ, thái độ rất mất kiên nhẫn: "Biết thì sao? Dù sao fan cũng cảm thấy tôi không thẳng lắm."

Ngưu Tiểu Tuấn thật rất bất lực với chuyện này. Fan nam của Thời Diệp nhiều đến mức vô lý... Anh chàng không biết nhiều về giới đồng tính nam, nhưng cũng biết Thời Diệp là mẫu người rất được hoan nghênh trong giới đó, fan rất thích xé những cp nam nam khác nhau của Thời Diệp.

"Fan nói vậy nhưng anh không thể nói vậy trước ống kính, anh phải giả vờ, hiểu không?!" Ngưu Tiểu Tuấn bất đắc dĩ nói, "Sau này chú ý chút, đừng lộ liễu quá. Mặc dù là dân Rock n' Roll không bị ràng buộc nhiều vẫn phải chú ý hình tượng tốt một chút chứ?"

Hai người bị kéo đi giáo dục cả buổi trời thì Thịnh Hạ bất ngờ bị nhân viên kéo ra ngoài nói phải chụp ảnh gì đó.

Ngưu Tiểu Tuấn vẫn không chịu thả Thời Diệp đi mà dẫn anh qua văn phòng của Cao Sách.

Ông chủ với người đại diện than ngắn thở dài, tâm trạng chán nản.

"Than thở cái gì?" Thời Diệp cau mày, "Gọi tôi một mình tới đây làm chi?"

"Gọi chú tới chúc mừng đó." Cao Sách cười lạnh, "Chọn hát chính chẳng khác nào kết hôn, chuyện vừa xong xuôi đã định động phòng luôn trong phòng thu âm công ty, đỉnh lắm, đỉnh lắm! Thật thú vị, thương lượng với tôi trước không được hả, cứ phải làm thế, chẳng lẽ anh còn phản đối hát chính của chú??"

Những người khác đi hết rồi Cao Sách mới bắt đầu tính sổ.

Thời Diệp nhún vai: "Tôi thích cảm giác tự tuyên bố."

"Vậy chú mua cậu ấy từ anh có ý nghĩa gì." Cao Sách lại hỏi, "Đây là tình thú thời thượng nào hả? Bây giờ gia nhập ban nhạc chẳng phải cũng ký với công ty, mắc gì chú vẽ chuyện thêm."

Thời Diệp: "Thảo luận hợp đồng thì nói với em, điều kiện các anh xem rồi quyết định, tiền ít thì không ký."

"... Chú còn buôn đi bán lại?" Cao Sách khoanh tay, "Ha ha, lúc đầu bày đặt lạt mềm buộc chặt tỏ vẻ không muốn hát chính này, sau đó còn mua người ta làm anh tưởng chú muốn quy tắc ngầm Thịnh Hạ... chờ anh thả lỏng cảnh giác thì tuyên bố, giỏi lắm Thời Diệp, thật thủ đoạn!"

Thời Diệp nhìn anh ta: "Em chỉ nghe anh thôi mà, nguyên văn anh nói – trên đời không có ai thích hợp với The Star Sailor hơn Thịnh Hạ."

Cao Sách bất đắc dĩ: "Khi đó ông đây không biết Thịnh Hạ là mối tình đầu của chú được chưa?"

"Vậy thì sao trách em được? Là các anh đưa người tới mà." Thời Diệp buông tay, "Muốn trách thì trách các anh, nói tới nói lui là các anh đưa em ấy lên giường em."

Cao Sách và Ngưu Tiểu Tuấn lại cùng thở dài.

Thật ra chuyện đến lúc này về cơ bản đã không thể vãn hồi. Dù cho sau này hai người có cãi vã ra sao thì họ cũng chỉ có thể khuyên giải chứ không thể bắt chia tay...

Cao Sách cố gắng lạc quan hơn – Thời Diệp là người sợ ban nhạc xảy ra vấn đề nhất, tên này không thể lấy sự nghiệp của mình ra đánh cược được.

"Anh với Ngưu Tiểu Tuấn đã thương lượng giải quyết tình huống của chú. Nhưng cá nhân anh, anh không đồng ý kế hoạch của Ngưu Tiểu Tuấn nói để hai người bán hủ, cũng tuyệt đối không đồng ý hai người tiếp xúc thân mật ở nơi công cộng. Ban nhạc là ban nhạc, cuộc sống là cuộc sống, tình cảm là tình cảm, anh hi vọng chú không nhầm lẫn những điều này. Anh mặc kệ hai người yêu nhau cuồng nhiệt cãi nhau chia tay giận dỗi hay thế nào, nhưng tuyệt đối không đem cảm xúc vào công việc."

Ngưu Tiểu Tuấn gật đầu: "Em với anh Sách đã nghiên cứu vấn đề tình cảm của hai người rồi. Nói tóm lại là hi vọng hai người có thể trưởng thành hơn, đừng tán tỉnh nhau trước mặt chúng tôi nữa, đừng để khán giả biết quan hệ của hai người. Thời gia, anh có thể hiểu cho bọn em không?"

Cao Sách gật đầu: "Muốn yêu cũng được, không còn nhỏ nữa, nên có người bên cạnh. Nhưng làm ơn yêu trong thầm lặng thôi, phải cẩn thận nữa. Còn ở nơi công cộng anh chỉ mong được nhìn thấy tình anh em bền lâu, ok không?"

Thời Diệp: "Ò."

Cuối cùng Cao Sách nói: "Chú tự giải quyết cho tốt đi. Hai người các chú nếu dám gây chuyện gì, sau này anh trừ tiền biểu diễn của Thịnh Hạ. Dù gì Thịnh Hạ ấy mà, có kiếm được bao nhiêu tiền cũng không biết, lúc trước anh nói mấy câu cậu ấy đã đồng ý, đưa bao nhiêu cậu ấy cũng lấy..."

Thời Diệp: "..."

Ngưu Tiểu Tuấn nhìn đồng hồ: "Được rồi Thời gia, chúng ta phải chuẩn bị quay quảng cáo."

Thời Diệp ngại ồn nên trước đây hiếm khi nhận quảng cáo. Nhưng chỉ cần anh muốn thì chỉ cần thả tiếng là sẽ kín lịch. Anh có một sức ảnh hưởng rất độc đáo mà những tay guitar khác hoàn toàn không làm được.

Đây là buổi chụp quảng cáo công ích, rất đông người, có khá nhiều người nổi tiếng trong ngành tham gia.

Thời Diệp thay quần áo xong lấy tai nghe ra nghe nhạc, một thanh niên đeo túi đàn đi tới nhiệt tình gọi anh: "Thầy Thời Diệp, đã lâu không gặp!"

Thời Diệp lấy tai nghe xuống, nghĩ một lúc mới nhớ tên đối phương: "Âu Dương Vũ. Cậu cũng tới quay quảng cáo này à?"

Âu Dương Vũ lắc đầu xấu hổ: "Em sao đủ tư cách quay quảng cáo thế này, chỉ là mới ghi âm bên kia xong, thấy anh nên qua chào hỏi!"

Đây là thí sinh trong một cuộc thi âm nhạc anh từng làm cố vấn.

Vì thực lực tốt, ngoại hình bắt mắt nên Thời Diệp có mấy phần ấn tượng. Cậu chàng giành á quân cuộc thi đó nhưng sau này lại phát triển tốt hơn quán quân nhiều. Tuy nhiên sau khi chương trình đó kết thúc Thời Diệp chưa từng gặp lại cậu chàng, bây giờ bất chợt nhìn thấy nên không nhận ra.

Không biết sao Âu Dương Vũ thấy anh lại kích động đỏ cả mặt, nói anh có nhớ từng ký tên trên guitar của em không, cây guitar đó đã giúp em giành chiến thắng!

Thời Diệp nói đừng nói như vậy, là cậu có thực lực.

"Em nghe nói hát chính mới của các anh là Galileo-S, Thịnh Hạ." Vẻ mặt Âu Dương Vũ khao khát, "Thật ra lúc hay tin em không ngạc nhiên tí nào, chúng em tự đoán rằng hẳn các anh đã tiếp xúc lâu rồi, phong cách rất giống nhau. Thịnh Hạ thật là giỏi quá đi, còn trẻ vậy đã giành rất nhiều giải thưởng."

Thời Diệp bày đặt khách sáo: "Cũng bình thường."

Nói chuyện không bao lâu Ngưu Tiểu Tuấn đã đi tới kêu Thời Diệp vào ghi âm. Thời Diệp chỉ có thể mỉm cười xin lỗi với Âu Dương Vũ, đứng dậy rời đi.

Đi được mấy bước Thời Diệp bỗng nói: "Ngưu Tiểu Tuấn, anh không nghĩ là anh ngủ fan, sau này các cậu không được phép nói anh ngủ với fan nữa."

"Nói nhỏ tí đi." Ngưu Tiểu Tuấn nhìn xung quanh, "Ngủ với fan hay không gì, tự nhiên nói vậy."

"Thì... anh nhận ra từ đó đến giờ anh không xem Thịnh Hạ như fan của mình." Thời Diệp tỏ vẻ bừng tỉnh, "Nếu những cậu trai khác đứng trước mặt anh nói 'Thầy Thời Diệp ơi em siêu thích anh' các kiểu, anh chỉ cảm thấy vui. Nhưng nếu là Thịnh Hạ nói với anh như vậy thì anh sẽ cảm thấy rõ ràng em ấy đang ghẹo anh."

Ngưu Tiểu Tuấn nghi ngờ Thời Diệp đang khoe tình cảm, im lặng một lúc: "Nên?"

"Anh chỉ cảm thán tí thôi." Thời Diệp thở dài, "Anh đã nghe qua rất nhiều giọng rồi, nhưng chỉ giọng có Thịnh Hạ là làm anh cảm thấy rung động, cậu hiểu không?"

Ngưu Tiểu Tuấn tức giận nói: "Không hiểu."

Thời Diệp đeo guitar điện lên, vừa thử âm vừa tiếp tục bày tỏ cảm xúc: "Anh cảm thấy anh chỉ là tìm thấy em ấy, rồi hiểu về bản thân mình, và em ấy vốn phải thuộc về ban nhạc của anh..."

"Em nghi ngờ anh uống rượu." Ngưu Tiểu Tuấn đẩy anh vào phòng thu, "Được rồi, đi vào đi."

Quay quảng cáo xong trời đã gần tối. Sau khi ăn tối xong Thời Diệp vội vàng chạy về phòng thu âm, lần này anh phải gấp rút quay video tuyên truyền cho ban nhạc. Đây là video tuyên truyền chính thức của nhóm để giới thiệu ca sĩ chính mới với mọi người.

Công ty rõ ràng rất coi trọng lần quay chụp này, khi Thời Diệp bước vào đã có thể nhận ra toàn bộ đội ngũ rất chuyên nghiệp. Cao Sách đang nói chuyện với đạo diễn, thấy Thời Diệp đi tới, anh chỉ đàn trên bàn: "Chú dùng guitar anh mang tới cho chú."

Thời Diệp đi qua mở túi đàn kiểm tra tình trạng. Đây là cây guitar điện Thời Diệp thích dùng nhất khi thu âm, là cây Fender phiên bản giới hạn không quá 10 chiếc trên toàn thế giới, âm thanh tròn đầy, trong trẻo chắc chắn.

Quan trọng là cây đàn màu vàng đen này này cực đẹp. Thời Diệp ôm đàn yêu thích không buông, đến khi thưởng thức đủ rồi mới qua xem đồng đội của mình đang làm gì — Tiêu Tưởng ngồi sau trống chơi nhạc, Chung Chính đứng nói chuyện với nhân viên, Thịnh Hạ... ngồi chống cằm ngơ ngác trước keyboard.

Thật ra Thịnh Hạ vẫn còn trong trạng thái lơ lửng, không hiểu tại sao chỉ trong một ngày mình đã thành hát chính của The Star Sailor... cậu vốn đã chậm chạp bẩm sinh nên bây giờ vẫn đang tiêu hóa, thích ứng thân phận mới của mình.

Công ty thật sự rất coi trọng buổi quay chụp này vì đây là lần đầu tiên Thịnh Hạ lộ diện, phải ăn diện hoành tráng một phen – trang điểm, làm tóc, mặc một chiếc áo khoác.

Không cần phải vậy chứ... Thời Diệp đưa mắt nhìn Ngưu Tiểu Tuấn, bày tỏ trang phục của Thịnh Hạ hơi quá lố rồi.

Ngưu Tiểu Tuấn xòe hai tay: "Nhưng trông đẹp mà, anh không thấy vậy hả? Là Tiêu Tưởng thiết kế cho cậu ấy đấy, có vấn đề gì anh tìm Tiêu Tưởng nói đi."

Đẹp thì đẹp... Thôi được rồi, xốc nổi một chút cũng rất đẹp, người đẹp mặc gì cũng đẹp.

Thời Diệp ôm đàn nhìn cậu một lúc mới đi qua hỏi: "Ngây ra gì đấy?"

Thịnh Hạ nhìn anh, xấu hổ nói: "Em còn đang giảm xóc... chuyện xảy ra nhanh quá có chút không tin được."

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức chưa kịp phản ứng lại đã trở thành sự thật.

Thời Diệp cười hỏi cậu, "Chúng ta phải hát bài gì?"

Thịnh Hạ: "Sếp nói hát 'Quấn quýt'."

Cậu dứt lời tay đã đặt luôn lên phím đàn chơi phần nhạc dạo của bài này, vừa đàn vừa nói với Thời Diệp: "Em quen thuộc với tất cả các bài hát của The Star Sailor, không phải lo em sẽ đàn sai."

Nốt nhạc vừa vang lên, Chung Chính Tiêu Tưởng đang chơi điện thoại bên cạnh vội lấy lại tinh thần, cho rằng đã bắt đầu nên theo phản xạ bắt kịp theo nhịp của Thịnh Hạ.

Điều này buộc Thời Diệp phải bắt đầu gảy dây đàn gia nhập cùng mọi người, tập luyện lại lần nữa.

Thịnh Hạ đã nhắm mắt lại bắt đầu hát.

Khi âm thanh vang lên, mọi người trong phòng thu đều sửng sốt.

Ban nhạc vẫn đang tập trung vào màn trình diễn, máy quay đã lặng lẽ bắt đầu ghi lại khoảnh khắc này.

Giọng Thịnh Hạ rất trong trẻo, thông thấu. Và điều khó có được nhất là sự chân thành. Đây là âm thanh tràn đầy sức cuốn hút trong ký ức của Thời Diệp...

"Hạnh phúc quấn quýt bám gót

Không phân biệt được con tim rộn nhịp là thật hay giả

Tôi nghĩ mọi thứ đều không quan trọng

Cũng không cần phải quan tâm ngày mai có hoàn hảo hay không

Chỉ cần em

Thật lòng với tôi vào khoảnh khắc này."

Thời Diệp đứng bên trái cậu, không biết sao anh bỗng cảm thấy mình đã chờ đợi khoảnh khắc này lâu rồi.

Nó giống một phản ứng hóa học thần kỳ, âm thanh nhạc cụ va chạm nhau tạo thành một bản nhạc hài hòa nhất. Đây có lẽ là cảm giác mà chỉ những người thành lập ban nhạc mới có — Tìm thấy, hiểu người ấy, cũng hiểu lại chính mình.

.

Cảnh quay "Quấn quýt" này cuối cùng được làm thành video ra mắt của ca sĩ chính mới. Sau đó ban nhạc có quay thêm mấy lần nhưng mọi người xem xong đều cảm thấy lần đầu tuy có chút sai sót nhưng là tự nhiên nhất.

Một tuần sau, công ty tung poster và video tuyên truyền, chính thức đưa ca sĩ chính mới Thịnh Hạ ra mắt công chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com