TruyenHHH.com

Done The Star Sailor

25.

"Ăn cơm mà còn ngây ra gì đó?" Triệu Tiệp gắp một miếng thịt bò cho vào chén Thịnh Hạ, "Con nhìn xem con làm mình thành ra cái gì rồi? Ra biển đạp xe còn không biết bôi kem chống nắng? Cháy nắng thì cũng thôi đi còn đạp xe đến sốt luôn..."

Thịnh Hạ kéo miếng thịt bò qua một bên, trả lời mất tập trung: "Đã nói là không nghiêm trọng mà, uống thuốc là được rồi."

"Ăn nhanh đi, chút nữa mẹ chở con tới bệnh viện khám, cháy thành cái gì rồi." Triệu Tiệp cau mày, "Buổi chiều đừng đi chơi, mẹ dẫn con đến nhà chú này ăn cơm."

"Chiều con có hẹn... với bạn học rồi." Thịnh Hạ cúi thấp đầu, "Hôm khác đi, bạn hẹn con tập đàn, đã hứa rồi."

"Bạn nào?"

"Mẹ không biết đâu."

"Có bạn nào của con mà mẹ không biết?"

Thịnh Hạ im lặng, trong đầu cậu bây giờ đều là Thời Diệp đã đi đâu, cậu không để ý tới sự bất mãn của Triệu Tiệp, hỏi: "Mẹ, sáng mẹ về có thấy người nam nào cao cao, đeo đàn không?"

Triệu Tiệp im lặng nhìn Thịnh Hạ, hồi lâu mới nói: "Ăn đi!"

Thịnh Hạ thở dài: "... Ò."

Cơm nước xong xuôi, cậu đặt chén xuống định lẻn đi, nhưng thấy hai quả lựu trên đĩa trái cây đã nứt, hạt lựu bên bên trong đỏ như máu, đẹp như ngọc.

Cậu chọn một quả lớn cầm trong tay rồi nói với Triệu Tiệp: "Con đi tìm bạn."

Triệu Tiệp phải nhịn xuống mới không nổi giận.

Cô cảm thấy mình cũng cần phải bình tĩnh lại, nên bảo Thịnh Hạ uống thuốc, bảo cậu về sớm.

Thịnh Hạ cầm quả lựu tìm Thời Diệp trong thành cổ suốt một ngày.

Cậu tìm Tạ Hồng hỏi số điện thoại Thời Diệp nhưng không gọi được. Cậu có biết mấy nhà nghỉ trong thành cổ nên đi tìm từng chỗ một.

Buổi sáng thức dậy trên gác xép cậu đã bị choáng đến giờ, cậu không biết Thời Diệp đã đi đâu, cũng không biết mình phải đi đâu tìm anh.

Nắng ban trưa chói chang, uống thuốc xong cậu còn rất buồn ngủ, nên chỉ mới được tìm mấy chỗ mà đã rất mệt mỏi.

Cậu tìm chỗ mát mẻ ngồi xuống, lấy cuốn sổ trong túi ra.

Hôm đó bị ướt mưa giấy nhăn nheo, chữ cũng nhòe đi không rõ. Lật đến trang cậu viết lúc trên xe buýt, đó là một bài hát còn dở dang.

Cậu chìm trong suy nghĩ, những giai điệu nốt nhạc nhảy ra trong đầu, tay ghi chép theo suy nghĩ. Thịnh Hạ càng viết càng nhanh, càng viết càng bực... cuối cùng lại nhớ tới cảnh Thời Diệp cúi xuống hôn mình đêm qua.

Khi ấy Thịnh Hạ vừa say vừa chóng mặt nên cậu không biết mình đang mơ hay đó là sự thật.

Cậu ngây ra, thật sự không có linh cảm gì nữa nên Thịnh Hạ đóng sổ lại, quyết định lại đi xung quanh thành cổ xem có gặp được Thời Diệp không.

Bây giờ đang là mùa du lịch cao điểm, trong thành cổ nhộn nhịp khách du lịch khắp nơi. Đi qua mấy con phố, Thịnh Hạ phát hiện ở góc đường vừa mở một cửa hàng bán bưu thiếp, trang trí rất phong cách, bây giờ đang đông nghẹt khách.

Vì bên trong đông quá nên Thịnh Hạ cũng không vào góp vui. Trên cửa sổ thủy tinh có dán mấy câu trang trí, Thịnh Hạ đi lại xem câu gần mình nhất:

"Là tôi đến trước mặt người, lao vào vòng tay người, lao đầu vào vận mệnh của mình như rơi xuống vực sâu.

— Zweig"

Đọc xong cậu rẽ trái vào đường Nhân Dân, vừa đi vừa ngẫm ý nghĩa của câu kia. Đến khi ngẩng đầu nhìn lên lần nữa mới nhận ra mình đã đến nhà thờ ở thành cổ.

Thịnh Hạ nhìn cây thánh giá trước cửa bỗng thấy thật phiền muộn.

Hôm qua cậu còn hứa sẽ đưa Thời Diệp đến xem nhà thờ cổ này nhưng kết quả hôm nay lại không tìm thấy anh.

Nhà thờ này được xây dựng khá đẹp, là nhà thờ pha trộn kiến trúc tộc Bạch, mái cong, đấu củng, chạm khắc nổi đặc sắc của tộc Bạch.

Thịnh Hạ bước vào cổng. Ở sân đang có tốp năm tốp ba du khách đang chụp ảnh, cậu đi thẳng vào bên trong định ngồi nghỉ ngơi một lát rồi rời đi.

Mở cửa, trong nhà thờ vắng tanh chỉ có một người ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên phải.

Tường có màu xanh lam rất ấm áp, dù không có cửa sổ kính màu nhưng những bức phù điêu trên mái vòm rất đẹp, nhất là khi ánh nắng chiếu vào từ những ô cửa sổ trên cao - những bức tranh tường ngôi sao trên mái vòm tỏa sáng rực rỡ tương phản với bức tường màu xanh nhạt, như thể được nhìn thấy trời sao vào buổi chiều.

Thịnh Hạ thở phào đi về phía người kia – anh mặc đồ đen, bên cạnh có một cây đàn guitar.

Thịnh Hạ bước tới ngồi xuống cạnh anh.

Thời Diệp quay qua nhìn cậu, cười bất đắc dĩ: "Vậy cũng tìm được?"

Thịnh Hạ gật đầu: "Đi bừa tìm anh... có lẽ em may mắn."

May mắn.

Tìm bừa.

Thời Diệp trả cuốn "Kinh thánh" về, nói chầm chậm: "Ở đây vừa yên tĩnh vừa mát mẻ, thích hợp để buông trôi suy nghĩ, tôi rất thích."

Thịnh Hạ nghĩ một lúc không nhịn được vẫn hỏi: "Sao anh không chờ em dậy rồi cùng đi? Em không tìm thấy anh tưởng anh đi rồi."

Tại sao?

Vì vốn định sau khi rời khỏi nhà thờ này sẽ đi thẳng đến sân bay, không gặp lại em nữa.

Thời Diệp lặng lẽ nhìn cậu: "Tối qua cậu ngủ có ngon không?"

Thịnh Hạ đờ người.

"Vẫn được ạ, chỉ là thức dậy đau đầu quá." Vẻ mặt Thịnh Hạ trở nên mất tự nhiên, "Vừa nói chuyện với anh một chút đã ngủ mất, ngại quá ạ, anh không quen ngủ chung phòng với người khác phải không? Là lỗi của em."

Thời Diệp nhẹ giọng hỏi: "Sau đó chúng ta nói gì cậu còn nhớ không?"

Không hiểu sao hơi chột dạ... Thịnh Hạ bối rối tránh né ánh mắt đó: "Em không nhớ nữa."

Thời Diệp nhìn cậu thật lâu, ánh mắt đầy vẻ dò hỏi.

"Ừm." Một lúc lâu sau anh mới nói, "Quên rồi cũng được."

Họ đều ngấm ngầm cùng im lặng.

Ngồi không bất an nên Thịnh Hạ lục túi, cuối cùng tìm được một quả lựu như thể thuận tay lấy trước khi ra ngoài.

Dù gì cũng không có gì làm cậu tách trái lựu ra, tập trung ngồi lột lựu bên cạnh Thời Diệp. Thời Diệp cũng rảnh rỗi nên là ngồi đó nhìn Thịnh Hạ lột lựu, thuận tiện nghĩ xem nên tạm biệt thế nào, dù gì cũng mua vé rồi.

Vẫn nên đi thôi, Thời Diệp không muốn đối mặt với tất cả những chuyện xảy ra tối qua.

"Lúc trước em không nhận ra nhà thờ này đẹp thế này." Giọng Thịnh Hạ nhẹ nhàng, "Mấy ngày nay cảm giác như em được nhận thức lại Đại Lý lần nữa."

Thời Diệp không tiếp lời. Anh nhìn chằm chằm vào quả lựu mà Thịnh Hạ đang cố gắng lột, nhìn thật kỹ. Bỗng một ý tưởng nhảy ra và nói: Muốn viết một bài tên là Lựu.

Ngay sau đó Thịnh Hạ đưa một nắm lựu đã lột xong lên: "Thầy Thời Diệp, ăn lựu ạ... Ầy, tự nhiên nghĩ dùng lựu viết nhạc hẳn sẽ rất thú vị."

Những hạt lựu đỏ tươi ướt át nằm trong lòng bàn tay trắng ngần trông rất đẹp mắt.

Đầu óc trống rỗng mấy giây.

Thời Diệp dùng đôi tay cứng đờ nhận lựu, tê dại ném vào miệng nhai nát. Anh đang đếm trong lòng xem một tuần mình đến Đại Lý đã rung động mấy lần... chắc mười lần nhỉ?

Thịnh Hạ cúi đầu lột lựu, mất tập trung trò chuyện với Thời Diệp.

"Mẹ em có quen với cha xứ nhà thờ này, lúc trước họ tổ chức hoạt động Giáng sinh em có đến đệm nhạc cho họ." Thịnh Hạ nói, "Thầy Thời Diệp, lúc anh đi vào có quan sát nhà thờ này không? Nhìn từ chính điện nhiều người sẽ nói kiến trúc này giống đầu rồng."

Thời Diệp lắc đầu, "Tôi lại cảm thấy thiết kế của nhà thờ này giống một con thuyền, nhất là khi nhìn từ một bên."

Thịnh Hạ ngạc nhiên: "Thật ư, anh lợi hại thật! Cha sứ già lúc trước cũng nói với em như vậy, hình dạng nhà thờ giống một con thuyền, tương ứng với con thuyền Noah trong Kinh thánh."

Thời Diệp nhai lựu, nói chầm chậm, "Thế à."

"Đúng vậy, thú vị chứ ạ!" Thịnh Hạ cười, "Em thích nơi này lắm, mấy khi không đi học em sẽ chạy đến đây ngồi thơ thẩn, để suy nghĩ trôi xa."

Anh ăn hết một nắm lựu, Thịnh Hạ lại đưa qua một nắm khác. Thời Diệp cũng lười khách sáo với cậu nên im lặng ngồi đó ăn, nhai chậm rãi, nhìn những bức bích họa trên tường, ánh nắng trên đầu, bức tường màu xanh lam và... đường nét gương mặt của Thịnh Hạ trong tầm nhìn ngoại vi của mình.

"Ra khỏi nhà thờ này, ở hẻm kế bên có một tiệm sữa chua hoa hồng thủ công khá ngon." Cậu nói, "Thầy Thời Diệp ơi, chút nữa mình đi mua đi?"

Thời Diệp im lặng mấy giây mới chầm chậm gật đầu.

"... Ừm."

Thời Diệp vừa trả lời vừa lấy điện thoại ra định trả vé máy bay lại.

Sau đó anh phát hiện điện thoại mình không còn tiền điện thoại nên nhờ Thịnh Hạ cho mượn để thanh toán rồi chuyển lại sau.

Hai tay Thịnh Hạ bốc lựu nên để Thời Diệp tìm trong túi mình, còn nói mật khẩu là 111111.

Thời Diệp mở khóa, thấy Thịnh Hạ vẫn chưa thoát khỏi giao diện cũ, nội dung tìm kiếm trong trình duyệt là: 'Hút thuốc có ảnh hưởng đến phát triển chiều cao không'.

Thịnh Hạ vẫn đang lột lựu. Khi nhìn thấy Thời Diệp nhìn mình kỳ quái mới nhìn xuống điện thoại – nhìn thấy trang cũ mới dần trở nên xấu hổ.

Thời Diệp nói nghiêm túc: "Hút thuốc sẽ không cao lên được."

Thịnh Hạ: "... Baidu nói yếu tố ảnh hưởng đến chiều cao là di truyền."

Thời Diệp cảm thấy mình như được thả lỏng.

Anh giả vờ giận: "Cậu không tin tôi còn tự đi tra?"

"..." Thịnh Hạ bắt đầu lãng sang chuyện khác, đưa lựu qua, "Nào, ăn lựu ạ."

Thời Diệp nhận lấy, cảm thấy tâm trạng như đã tốt hơn và anh lựa chọn tạm thời quên đi những thứ làm mình khó chịu.

Sau khi nạp tiền điện thoại xong, Thời Diệp hoàn vé máy bay đã mua lúc sáng lại. Ban đầu anh mua vé bay về Bắc Kinh tối nay nhưng bây giờ... cũng không biết sao lại ở lại.

Có thể là vì mấy hạt lựu này.

Họ cùng nhau ra khỏi nhà thờ, đi vào con hẻm kế bên mua sữa chua hoa hồng về uống.

Sau đó đi đến đường Nhân Dân, Thời Diệp nhờ Thịnh Hạ dẫn mình đến một cửa hàng bán nhạc cụ. Thịnh Hạ không hỏi anh tìm cửa hàng nhạc cụ làm gì mà chỉ gật đầu dẫn đường.

Hai người cùng sánh vai đi trên đường phố, Thời Diệp cắn ống hút sữa chua, bỗng hỏi, "Cậu có chuyện gì mà mình rất muốn làm không?"

"Dạ, sao lại hỏi vậy ạ." Thịnh Hạ lấy làm lạ, "Chuyện rất muốn làm?"

Thời Diệp gật đầu: "Tôi khá tò mò không biết các cậu ở độ tuổi này có mong ước gì."

Thịnh Hạ cười, nói thản nhiên: "Mong ước bây giờ của em là thầy Thời Diệp đừng đi ạ, cứ ở lại Đại Lý này là được.

Thời Diệp dừng lại.

Thịnh Hạ cảm thấy hình như mình vừa nói lời làm khó người khác, thế là vội vàng đổi lời: "... Em đùa thôi. Thật ra em không có mong ước gì cả, nếu có thì chắc là... muốn xem cá heo!"

Thời Diệp cảm thấy kỳ lạ: "Cá heo... không phải ở Đại Lý có thủy cung sao? Có thể đến thủy cung xem."

"Không phải thế, em muốn xem cá heo ở biển. Cá heo trong thủy cung em thấy đáng thương lắm, phải biểu diễn cho người ta xem còn bị nhốt lại nữa."

Thời Diệp gật đầu: "Ừm. Nhưng sao lại muốn xem cá heo, vì thấy chúng dễ thương à?"

"Không ạ, là một câu chuyện... khi còn nhỏ em vẫn chưa biết hồ Nhĩ Hải không phải là biển, lúc đó em xem một phim hoạt hình trong đó có cá heo. Em hỏi mẹ sao Nhĩ Hải của mình không có cá heo, mẹ nói sau này Nhĩ Hải sẽ có, chỉ lừa con nít thôi... lúc đó em tin thật, ngày nào cũng đòi mẹ dẫn đi biển chơi, muốn xem ở biển có cá heo không... Ha ha, hồi nhỏ em ngốc thật!" Thịnh Hạ cười, "Em rất thích cảnh cá heo nhảy trên biển, trước đây em từng thấy một loại cá heo trên tạp chí địa lý tên là cá heo mũi chai, tên nghe hay nhỉ? Em thấy rất thích hợp làm tên bài hát. Wow, dù gì thì em cũng muốn được xem một lần."

Đúng vậy. Thời Diệp nghĩ, mũi chai, tên rất hay.

"Ây, thầy Thời Diệp, chúng ta đến – cửa hàng nhạc cụ rồi."

Khi vào trong, Thịnh Hạ thay dây đàn với Thời Diệp, khi mở túi đàn ra Thịnh Hạ mới thấy dây đàn bị đứt. Hỏi Thời Diệp sao lại đứt thì anh chỉ nhẹ nhàng trả lời rằng dây cũ rồi.

Lúc thay ông chủ cứ khen đàn tốt, trông không giống được dùng nhiều đúng không?

Thời Diệp im lặng hồi lâu mới đáp, ừm, rất ít khi dùng.

Ông chủ hỏi tại sao.

Thời Diệp nói sợ đàn hư nên ít lấy ra dùng.

Ông chủ cười, nói vậy cậu mua chỉ để trưng cho bụi thôi à?

Thời Diệp im lặng, anh không trả lời được.

Thời Diệp không biết phải làm gì với cây đàn guitar chứa đựng biết bao kỷ niệm này, giống như anh không biết phải làm gì với cuộc sống trong quá khứ cũng như hiện tại của mình. Anh có rất nhiều chuyện không có thời gian làm, không có thời gian nghĩ, không có thời gian để cân nhắc... cũng giống như chuyện thích Thịnh Hạ vậy, đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, muốn tránh cũng không tránh được.

Trước khi đi anh đeo cây đàn này đến tìm Cao Sách định trả đàn lại, nói sẽ trả mọi thứ lại cho anh, hãy để tôi đi đi... Tôi không muốn làm Thời Diệp nữa, tôi muốn biến mất.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra, như thể vẫn không nỡ.

Khi chủ tiệm tháo dây đàn ra, Thời Diệp vô cớ cảm thấy trong lòng mình thật khó chịu, như thể thứ chủ tiệm đang tháo không phải là dây đàn mà là xương sườn của anh.

Thời Diệp thực sự không chịu được nữa chỉ nói ra ngoài gọi điện thoại, để Thịnh Hạ ở lại trong tiệm trông.

Thịnh Hạ vừa ăn lựu vừa nhìn ông chủ thay dây, chân đưa qua đưa lại trên ghế.

Ông chủ tháo dây cũ ra để lên bàn.

Thịnh Hạ nhìn mấy dây đàn một lúc, đàn đã có dây mới, trông rất rất có sức sống, cậu không biết chơi guitar mấy nhưng nhìn cũng thấy rất dễ chịu.

Dây cũ bị để sang một bên. Có lẽ cây guitar này đã lâu không được sử dụng, dây đàn cũ đến mức rỉ sét. Đặt ở một góc trông rất trơ trọi.

Cậu nghĩ một lúc rồi quấn dây đàn lại, lấy sổ ra, kẹp dây vào trong.

Khi đàn được thay dây xong cũng là lúc Thời Diệp đi vào, trong tay cầm một lon coca lạnh, anh thuận tay khui lon đưa cho Thịnh Hạ, sau đó đến quầy trả tiền,

Thịnh Hạ cầm lon coca ngẫm nghĩ, thầm nghĩ trong lòng anh chỉ mua có một lon, chẳng lẽ chỉ mua cho mình uống? Vậy cũng tốt bụng quá rồi! Cậu vui vẻ uống ực một hớp, cảm thấy Thời Diệp vừa hào phóng vừa tốt bụng còn mua đồ cho fan nữa.

Thời Diệp trả tiền xong đeo đàn lên đi, cầm lon coca trên tay cậu lại, tự nhiên uống một hơi.

Thịnh Hạ sững ra.

Thời Diệp vừa kêu cậu vừa hỏi: "Sao vậy?"

Thịnh Hạ chỉ lon coca: "Em uống rồi."

Thời Diệp nhướn mày nhìn: "Tôi cũng không bảo là mua cho cậu, sao cậu lại uống?"

"..."

Thời Diệp bình tĩnh nhìn Thịnh Hạ, cuối cùng Thịnh Hạ cũng nhận ra mình vừa làm một việc rất xấu hổ, "Giờ em mua trả lại cho anh một lon mới!"

Sao vừa nãy lại tự tiện vậy chứ, mắc gì người ta phải mua cho mi uống...

Thời Diệp không nói gì, anh lại nhấp một hớp, nói chầm chậm: "Không sao, cũng như nhau thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com