Done Edit Soc Sao Bao La Show Tai Nang Co Ma Phan 2
Edit + Beta: HironPhòng ngủ của thực tập sinh Crowson.Cửa sổ mở hé, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong điện thoại: "Các chỉ số gần như bình thường, ừ, rất năng động. Lần trước cho cậu ấy uống thuốc an thần MHCC, không thấy tác dụng phụ."Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.Nghiên cứu viên Tống do dự nói: "Anh Vệ, hàm lượng MHCC trong máu Vu Cẩn là 0,2 mg/ml. Về lý thuyết, người thường không thể chịu được liều lượng này.""Tôi vẫn giữ nguyên phán đoán trước đó, Vu Cẩn đã tiếp xúc với loại thuốc an thần này với liều lượng lớn, thậm chí là lạm dụng trước 15 tuổi – không có di chứng, không có phản ứng rõ ràng với thuốc, chính là di chứng lớn nhất."Nghiên cứu viên Tống chậm rãi nói. Gió núi mang theo hương hoa trà thoảng qua, Vệ Thời nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm nghị.Nghiên cứu viên Tống phân tích: "... Thuốc an thần MHCC có giá trị sản xuất cao, nếu là vài năm trước, con đường duy nhất để nó bị tuồn ra ngoài chính là căn cứ quân sự R Code của Liên Bang.""Tôi đã kiểm tra tài liệu, MHCC rất hiếm khi được sử dụng trong dân sự hoặc y tế, mà không có trường hợp nào liên quan đến 'lạm dụng thuốc'. Tôi đoán, có khi nào Vu Cẩn cũng ở căn cứ R Code, tham gia một thí nghiệm nào đó –"Ngoài phòng ngủ, tiếng gõ cửa vang lên.Vệ Thời cúp máy. Giọng nói đối diện chuyển thành chữ viết.Anh Vệ, hôm trước các anh đến căn cứ R Code, nghe Nhị Mao nói kho gen bị nổ tung.Cửa hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thò vào. Trong phòng tối om, Vệ Thời nhận lấy con thỏ mà Vu Cẩn đưa, liếc nhìn con mèo đen đang lăn lộn trong chăn."..." Mèo đen đáng thương xuống giường, ra khỏi phòng với vẻ mặt chán nản, thất bại trong cuộc chiến tranh giành chỗ ngủ.Vu Cẩn ngoan ngoãn ngồi trên giường, bắt đầu kể lể về chiếc gối bị vùi dập ở phòng bên cạnh, rồi đến việc không ngủ ngon, và mong muốn được anh cưu mang.Vệ Thời đồng ý. Vu Cẩn lập tức nhảy lên giường anh, ôm gối, vui mừng khôn xiết – như thể có sức mà không biết dùng vào đâu!Giường đơn của học viên Crowson không rộng, không thể so với giường cỡ lớn của Vua Mặt Trời. Nhưng Vu Cẩn đã quen chen chúc, trước đây ở căn cứ R Code – trong tiềm thức của anh, hai người đã từng ôm nhau ngủ như vậy!Vu Cẩn rúc vào trong, ngẩng đầu lên mới nhận ra anh cao lớn hơn so với cậu nhóc 16 tuổi trong ký ức.Vu Cẩn vội vàng nói: "Em không chiếm chỗ đâu!"Vệ Thời nhìn Vu Cẩn cuộn tròn trong chăn, chừa lại một khoảng trống cho mình –Người đàn ông chui vào chăn, Vu Cẩn đang lăn lộn lập tức bị anh đè lên gối. Hơi thở nóng bỏng và nụ hôn thô ráp in lên vai, má cậu, rồi đến môi.Vu Cẩn cố gắng vùng vẫy. Rồi cậu bất lực nằm ngửa ra. Bàn tay đầy vết chai luồn vào trong chiếc áo ngủ lông xù, không kiêng nể gì hưởng thụ trên vòng eo thon gầy mà săn chắc của cậu –Vu Cẩn giãy giụa: "A a – ái! Đừng... a a a... đừng mà – úi –"Vệ Thời vuốt phẳng áo ngủ cho cậu: "Sao lại kêu được cả nốt thế?"Vu Cẩn lăn ra xa, khóe mắt long lanh nước. Cậu cố gắng giành lấy chiếc gối để phòng thủ: "Học... học nhạc thì sao nào!"Thiếu niên phản kháng, quyến rũ vô cùng. Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, anh đè lên cậu. Vài giây sau, Vệ Thời dừng lại, anh nhớ Vu Cẩn vẫn đang nghỉ ngơi, nên không dám đi quá giới hạn.Khi Vệ Thời từ nhà vệ sinh quay lại, Vu Cẩn đã mơ màng sắp ngủ, cậu cố gắng mở mắt. Nửa chiếc gối đè lên mặt.Vệ Thời nằm xuống bên cạnh, ôm cậu vào lòng: "Sau khi chương trình tạp kỹ kết thúc, đi Phù Không với anh."Vu Cẩn ậm ừ.Vệ Thời: "Đăng ký kết hôn vào mùa thu. Sau lễ hội mùa thu, em phải đưa ra quyết định."Vu Cẩn cố gắng tỉnh táo, không chút do dự, nhiệt tình nói: "Được! Đăng ký!"Vệ Thời nhìn cậu. Tài liệu lấy được từ di tích căn cứ R Code hiện lên trong đầu anh."Cả 'vỏ kiếm' và 'lưỡi kiếm' đều là người cải tạo, sức hấp dẫn giữa họ đến từ gen, nhưng không hoàn toàn bị gen quyết định. Họ thậm chí có thể tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông. Trải nghiệm trưởng thành, tính cách quyết định cách họ chung sống."Ký ức ùa về. Vòng loại Crowson, Vệ Thời chĩa súng vào Vu Cẩn đang ngồi xổm dưới gốc cây. Họng súng nhắm vào mái tóc xoăn, như đang nắm tai thỏ: "Yếu ớt như vậy, đến đây làm gì?""Khi vỏ kiếm và lưỡi kiếm hoàn toàn thích ứng, vỏ kiếm sẽ khai thông cảm xúc cho lưỡi kiếm, 'khóa' trên lưỡi kiếm sẽ không còn tồn tại..."– Trong hàng chục trường hợp điều trị ở Phù Không, chỉ có Vệ Thời là có hiệu quả rõ ràng trong "phương án trị liệu bạn thân mật"."Vỏ kiếm là chìa khóa của khóa cảm xúc, vỏ kiếm hoàn hảo nhất có thể kết hợp với nhiều lưỡi kiếm.""Như một chiếc chìa khóa vạn năng."Vu Cẩn cọ cọ vào gối, sắp ngủ.Vệ Thời đột nhiên hỏi: "Lúc anh bị khóa, em nhìn thấy gì?"Vu Cẩn ngáp một cái: "Thấy chuyện hồi nhỏ... Còn có các bạn nhỏ xếp hàng vào phòng thí nghiệm... Hình như lẫn với ký ức của anh..."Vệ Thời ôm cậu vào lòng. Vu Cẩn ngẩng đầu lên, muốn nhìn anh trước khi ngủ, nhưng bị Vệ Thời ngăn lại.Bằng chứng cuối cùng được đưa ra. Vệ Thời bị cải tạo lần đầu tiên lúc 16 tuổi. Đoạn ký ức trong phòng thí nghiệm đó, không thể nào là của Vệ Thời, chỉ có thể là của cậu.Vu Cẩn vùi mặt vào gối, thở ra những hơi ấm ướt. Cậu vỗ về eo anh: "Mọi chuyện qua rồi."Rồi cậu ngẩng đầu lên, cố gắng đánh lạc hướng anh khỏi quá khứ đau buồn ở căn cứ R Code: "Anh Vệ, hôn chúc ngủ ngon em đi?"Một phút sau, Vu Cẩn bị hôn đến mức kêu ư ử, phản kháng vài lần đều thất bại, cậu trách móc người yêu tham ăn."Là do mệt." Vệ Thời nói: "Cả nốt nhạc cũng lệch tông."Vu Cẩn: "!!!"Màn đêm buông xuống.Cuối cùng Vu Cẩn cũng ngủ ngon lành. Vệ Thời chỉnh độ sáng bảng điều khiển xuống mức thấp nhất.Nghiên cứu viên Tống: Anh Vệ, các anh có tìm thấy 'chìa khóa' bị rơi không?Nghiên cứu viên Tống: Anh Vệ, chắc... chắc anh đã biết chìa khóa là ai rồi. Bên tôi có thể làm xét nghiệm gen bất cứ lúc nào, còn nữa, anh cần phải đưa ra quyết định...Vệ Thời: Không cần xét nghiệm gen. Còn chuyện kia, để cậu ấy tự quyết định.Người đàn ông tắt bảng điều khiển. Trên giường, Vu Cẩn đã ôm gối từ lúc nào. Anh gối đầu lên tay, tay kia vuốt ve vết cắn trên gáy Vu Cẩn. Gen chỉ quyết định sự gặp gỡ, còn lại không liên quan gì đến gen.––––––––––Ngày hôm sau, sau vòng loại thứ năm.Hai tháng nghỉ dài khiến các thực tập sinh được dịp xả hơi, bia, thịt nướng, gà rán được chuyển về phòng. Tá Y đến phòng Caesar từ sáng sớm, không ngoài dự đoán, anh ta bắt quả tang ngay tại trận.Gà rán nhanh chóng bị chuyển từ phòng Caesar sang phòng Tá Y, Vu Cẩn ngửi thấy mùi thơm bèn chạy ra, bắt gặp ánh mắt cảm thán của Văn Lân: "May mà đội trưởng không có ở đây."Vu Cẩn sực tỉnh, vội vàng đóng cửa phòng đại ca lại, rồi bình tĩnh vuốt ve bé thỏ.9 giờ sáng, dực long nhỏ vẫn đang ngủ. Ruột gối bị nó đá xuống gầm giường, robot dọn dẹp đáng thương quỳ rạp dưới đất tìm kiếm. Mèo đen uể oải nhìn camera mới được lắp đặt.Sau khi được ban tổ chức nhắc nhở rằng con mèo anh nuôi hay cào camera, anh đã áp dụng biện pháp giáo dục nào đó."Con mèo này đáng thương thật đấy, sáng nay Vệ Thời tịch thu hết đồ chơi của nó." Văn Lân thương cảm nói.Sau khi ăn gà rán mà đội trưởng tịch thu, Vu Cẩn lập tức đến tìm hậu cần của ban tổ chức."400 nghìn điểm tín dụng đúng không," Kế toán của Crowson kiểm tra, rồi vỗ vai Vu Cẩn: "Không sai, chắc là có đại gia nào đó bình chọn cho cậu, đây, chính là người này."Vu Cẩn sợ hãi xem trang cá nhân của đại gia có ID là Du, rồi nhắn tin cho công ty. Thư ký Khúc trả lời rất nhanh, nói rằng đã biết, bảo Vu Cẩn cứ yên tâm thi đấu. Khi Vu Cẩn quay lại tòa nhà phía Nam của Crowson, tiếng cười như lợn bị chọc tiết vang lên từ phòng bên cạnh."Oa ha ha!" Minh Nghiêu thò đầu ra từ cửa sổ: "Bắt được Tiểu Vu rồi! Lại đây xem chương trình tạp kỹ với tụi anh!"Trên màn hình chính là "Tiến lên nào, thiếu niên!".Caesar và Tóc Đỏ cười ha hả, Minh Nghiêu khoe khoang với Bạc Truyền Hỏa: "Diễn viên này tôi từng gặp rồi", "Cô này bị vùi dập mấy năm, sau đó đóng phim với anh trai anh, nổi tiếng ngay""Woa, người này đỉnh nè, quê quán của MC không phải ở Liên Bang, mà ở Úy Lam Thâm Không. Ban tổ chức với khách mời đều không dám đắc tội với cô ấy, nghe nói là người của cả hai thế giới đen trắng"Lúc này, chương trình đang chiếu đến vòng hai, một nhóm minh tinh đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nướng BBQ dã ngoại, đến từng nhà để xin nguyên liệu. Các thực tập sinh ngồi cạnh lập tức bàn tán."Xin không được đâu, hay là mình đi săn? Ở đây không phải nơi hoang dã, gà vịt đều là của người dân nuôi! Hay là cướp của khách mời khác... Cái gì? Không cho cướp? Chương trình tạp kỹ mà không cho đánh nhau, không cho cướp, vậy thì mấy tuyển thủ sinh tồn chúng ta làm được gì?!"Lúc này Vu Cẩn mới nhận ra, "Tiến lên nào, thiếu niên!" là một chương trình tạp kỹ ngoài trời.Nhiệm vụ của mỗi tập tuy khác nhau, nhưng hình thức thì không thay đổi nhiều. Nhưng so với trong nhà, thì ngoài trời chắc chắn là điểm yếu của Vu Cẩn. Cậu biết quá ít về thế giới này.Trước đây cậu vô tình đến tòa nhà Bạch Nguyệt Quang, sau đó hầu hết thời gian đều ở trong tòa tháp Crowson. Số lần ra ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay, nơi duy nhất cậu từng đến là Phù Không –Vu Cẩn lo lắng, đừng nói là chuyện khác, biết đâu cậu còn không biết luật giao thông!Vòng tiếp theo, cậu phải ra ngoài nhiều hơn, tránh bị viết bài PR kiểu "Sốc: tuyển thủ sinh tồn có khả năng sinh tồn kém, giải nghệ xong thành người vô gia cư".Nhưng khi Vu Cẩn về phòng, một chuyện khác đã thu hút sự chú ý của cậu. Dực long nhỏ vẫn đang ngủ trên ghế sofa.Kể từ tối qua, nó đã ngủ khoảng 12 tiếng. Lúc làm giấy chứng nhận thú cưng cho dực long nhỏ, Vu Cẩn đã hỏi kỹ rồi, hàm lượng oxy ở Trái Đất thấp hơn so với nơi nó sinh sống, nên việc ngủ 8~10 tiếng một ngày cũng là điều có thể xảy ra, nhưng 12 tiếng thì vượt quá ngưỡng khỏe mạnh.Vu Cẩn lay dực long nhỏ, nó vỗ cánh, chui vào cổ áo cậu ngủ tiếp. Vu Cẩn đành phải gọi cho nhân viên của Cân bằng tiến hóa."Ngủ nhiều quá à? Tấn công gối đầu?" Nhân viên suy nghĩ: "Tôi hiểu rồi, có con dực long nào khác bên cạnh nó không?"Vu Cẩn lắc đầu."Chắc là cô đơn." Nhà nghiên cứu giải thích: "Đưa nó ra ngoài, làm quen bạn mới là được."Kết thúc cuộc trò chuyện, Vu Cẩn ngẩn người, vội vàng xin lỗi dực long nhỏ. Cậu mở bảng điều khiển, nhanh chóng tìm kiếm.– "Em gái Thần Long (Azhdarcho) tìm bạn đời ~[hình ảnh][video], tính cách tốt, hiền lành. Ai có nhu cầu liên hệ."Con này không được, sải cánh quá dài... Chắc chắn sẽ coi thường dực long nhỏ nhà mình!– "Peteinosaurus 13 mùi hương, một con 30 điểm, ba con 100 điểm."Cái này cũng không được, không thể làm bạn được!– "Chuyên bán thú cưng bay lượn, dực long giá từ 50 điểm..."Lúc Vu Cẩn đang phân vân có nên mua bạn cho dực long nhỏ chơi cùng không, thì cửa phòng mở ra.Vệ Thời: "Sao thế?"Vu Cẩn vội vàng kể lại sự việc, đồng thời kiểm điểm bản thân. Anh hiểu ý, tắt bảng điều khiển.Một chiếc siêu xe bay lao đến, dừng lại trước cửa sổ phòng ngủ. Cửa sổ kêu ầm ầm, xoay 90 độ, nối với xe.Vu Cẩn: "..." Cửa sổ thế kỷ 31 đỉnh thật! Chiếc xe này trông sang trọng quá –Vệ Thời bảo Vu Cẩn đưa dực long nhỏ cho mình: "Lên xe."Vu Cẩn đi theo sau, vừa đi vừa tò mò hỏi: "Chúng... chúng ta định đưa dực long nhỏ đi chơi à? Giúp nó tìm bạn?"Vệ Thời gật đầu.Nội thất xe sang trọng, Vu Cẩn nhìn không chớp mắt: "Chỉ đưa dực long nhỏ đi chơi thôi mà, có cần lái chiếc này không? Hơi phô trương quá..."Người đàn ông vặn chìa khóa xe, đeo kính râm, đưa kính còn lại cho Vu Cẩn. Trên ghế lái, gương mặt anh tuấn giấu sau cặp kính, chiếc áo sơ mi trắng tinh được cởi hai cúc, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay khi anh xắn tay áo lên. Không hề khiêm tốn chút nào.Vệ Thời: "Ừ, đưa dực long đi chơi. Tiện thể đưa em đi luôn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com