TruyenHHH.com

Done Edit Soc Sao Bao La Show Tai Nang Co Ma Phan 2

Edit + Beta: Hiron

Sàn nhảy.

Lưỡi lê rút ra từ bên hông cô gái tóc vàng, Vera lên đạn súng trường, đồng hồ liên tục cảnh báo vi phạm quy định.

Cảnh cáo lần một.

Cảnh cáo lần hai –

Ninh Phượng Bắc cười khẩy đắc ý.

Khi điệu nhảy lại vang lên, mọi người đồng loạt ngây người, sàn nhảy cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

––––––––––

Đầu kia của hành lang dài, cách một cánh cửa dát vàng.

Hai đội Minh Nghiêu và Vu Cẩn đang chạy khắp nơi. Vu Cẩn vẻ mặt nghiêm túc. Sở Sở liên tục hà hơi vào tay, quấn chặt chiếc áo choàng đơn sơ.

Versailles lạnh quá.

Tất cả cửa sổ đều mở toang, gió rít từng cơn. Ngay cả tuyết bên ngoài cũng dường như đóng băng, nhìn sơ qua, bông tuyết nào cũng giống nhau. Các tuyển thủ mò mẫm trong cung điện Versailles tối tăm, như bị đóng băng trong một bức tranh sơn dầu ảm đạm. Ngoài sảnh khiêu vũ, không có lò sưởi nào được đốt, ngay cả ánh nến trên tường cũng leo lét, như sắp tắt đến nơi.

"Hự" Sở Sở hít một hơi thật sâu: "Em muốn lấy súng bắn mình, còn hơn là chết cóng."

Khả năng chống lạnh của đồ tác chiến của Vu Cẩn gần như bằng không. Có một khoảnh khắc, cậu thậm chí còn ngẩn người vì lạnh, nếu lúc này có người đưa cho cậu 7 lớp váy, chắc cậu cũng không phản kháng đâu –

"Cứ tìm tiếp đi," Vu Cẩn an ủi: "Chắc chắn có thiết bị sưởi ấm. Nếu cứ với nhiệt độ này, trừ khi quay lại sảnh khiêu vũ, nếu không tất cả tuyển thủ sẽ bị loại vì lạnh."

Căn cứ vào nhiệt độ trong phòng, ban tổ chức ít nhất đã điều chỉnh nhiệt độ bên ngoài xuống dưới âm 10 độ C. Vu Cẩn suy nghĩ, tuy luật chơi vô lý, nhưng cũng không đến mức "chưa nhảy xong đã chết cóng", những đội ra trước tất nhiên có lợi thế.

Hai người đi qua một hành lang, Sở Sở run cầm cập, dựa vào cửa: "Tôi đi không nổi nữa, dựa vào đây cho ấm."

Sở Sở bỗng nhiên khựng lại, mở to mắt kinh ngạc, rồi vui mừng mở cửa – không khí ấm áp, khô ráo phả vào mặt.

Vu Cẩn lập tức đi theo vào, đóng cửa lại. Phòng họp lớn với gần trăm chiếc ghế, mỗi chiếc ghế đều có một thiết bị sưởi ấm khác nhau.

Sở Sở nhanh chóng quan sát: "Hai hàng bên trái, sưởi ấm lâu nhất là 8 tiếng. Hai hàng bên phải là 9 tiếng, còn lại là 4 tiếng. Chúng ta chọn loại nào?"

Gần trăm chiếc ghế, tương ứng với 100 tuyển thủ.

Ba loại thiết bị sưởi ấm hoàn toàn khác nhau, Vu Cẩn trầm ngâm: "Không nên bỏ tất cả trứng vào một giỏ."

Cậu lấy một bộ sưởi ấm 9 tiếng ở giữa đưa cho Vera, còn mình thì đeo thiết bị 8 tiếng. Mùi rỉ sét, than và keo kỳ lạ thoang thoảng trong không khí, Vu Cẩn ấn nút, lớp vải mỏng bên trong bộ đồ bảo hộ lập tức nóng lên, ngay cả nhịp tim cũng dần ổn định trở lại.

Sở Sở định lấy thêm thiết bị sưởi ấm thứ ba, nhưng bị đồng hồ ngăn lại.

"Bão tuyết, 100 thiết bị, nhu cầu thiết yếu. Phòng họp, ba loại ghế. Chỉ được lấy loại của mình –" Sở Sở lẩm bẩm: "Chuyện này liên quan gì đến Louis XVI?"

Vu Cẩn dẫn Sở Sở ra khỏi phòng: "Ít nhất thì bão tuyết có liên quan đến ông ta. Nguyên nhân dẫn đến Cách mạng Pháp chính là bão tuyết, mất mùa, giá lương tăng cao, dân chúng nổi loạn. Chúng ta đi đợi anh Vệ với Vera đã."

Cửa kẽo kẹt mở ra, rồi lại lặng lẽ đóng lại. Sau khi kim đồng hồ nhích một vòng, hai người cùng nhau đến sảnh khiêu vũ.

"Theo thứ tự nam tước, Vệ thần với chị Vera chắc cũng ra rồi." Sở Sở vừa nói, vừa đảo mắt, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Vệ Thời. Mỗi bản nhạc dài 3 phút, chắc chắn là lúc này –

Cửa sàn nhảy mở ra, Tóc Đỏ ngơ ngác, chào hỏi Vu Cẩn, ánh mắt như muốn tiết lộ manh mối, nhưng nhanh chóng bị đồng đội kéo đi.

Tiếp theo là hai thực tập sinh cấp B, rồi đến Lâm Khách may mắn sống sót đến vòng này...

Không thấy Vệ Thời và Vera đâu.

Sở Sở nhíu mày: "Họ ra trước rồi à?"

Vu Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Dấu chân mờ nhạt trên nền tuyết, hai bóng người đang chạy về phía xa. Cả hai đều khá gầy, một người mặc trang phục giống Vera, người còn lại chắc chắn không phải anh –

Sở Sở đột nhiên nói: "Ninh Phượng Bắc?! Ninh Phượng Bắc với chị Vera? Họ lập đội với nhau à?"

Vu Cẩn buột miệng: "Không thể nào. Cách thức lập đội trong phó bản Versailles có hai loại, một là thiệp mời lúc đầu, những người trên thiệp mời sẽ là một đội đến cuối. Hai là vũ hội. Chỉ khi hai đội cùng chọn nhau mới được phép lập thành đội 4 người, Ninh Phượng Bắc tự ý chọn Vera, anh Bạc và đồng đội của anh ấy không thể 'lập đội hợp pháp' với Vera, chẳng khác nào tự giảm sức mạnh, hai bên đều thiệt –"

Sở Sở mấp máy môi: "... Sao em lại thấy đây là chuyện chị Ninh làm ra được..."

Vu Cẩn phân tích: "Nếu muốn thăng cấp –"

Sở Sở cắt ngang lời giải thích: "Mục tiêu của Ninh Phượng Bắc chưa bao giờ là thăng cấp. Cô ta với chị Vera thay nhau đứng đầu Phong Tín Tử. Với cô ta, việc tụt hạng còn nhẹ nhàng hơn việc 'thua Vera'."

– Thà kéo Vera xuống nước, còn hơn để Vera thắng mình, hoặc cùng thắng, hoặc cùng thua.

Sở Sở hiểu ra, ảo não nói: "Đáng lẽ em phải nghĩ đến chuyện này sớm hơn! Chắc chắn Ninh Phượng Bắc muốn phá hỏng liên minh hoàn hảo của chị Vera. Bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Vu Cẩn sững người.

Vũ hội mời Sở Sở, vì cậu dự đoán rằng mọi tuyển thủ đều sẽ chiến đấu vì "thứ hạng", lựa chọn phương án tối ưu trong "đội 4 người" và "đội 2 người". Nhưng mục đích đặc biệt của Ninh Phượng Bắc đã phá hỏng mọi dự đoán của cậu.

Anh và Vera bị bỏ rơi. Dù một mình, anh cũng có thể lọt vào top 10. Nhưng tình hình của Vera lại phức tạp hơn nhiều.

"Tôi đi tìm Vera." Vu Cẩn nói nhanh. Lập đội chỉ có thể đảm bảo Ninh Phượng Bắc không tấn công Vera, chứ không đảm bảo Bạc Truyền Hỏa sẽ không loại cô ấy.

Sở Sở lập tức hiểu ra, Vu Cẩn nói "tôi" chứ không phải "chúng ta", nhưng chưa kịp lên tiếng, Vu Cẩn đã an ủi: "Cô đến phòng họp đợi đi, anh Vệ chắc chắn sẽ đến đó."

Mà cậu và anh lập đội đã bị coi là vi phạm luật. Sau khi giao Sở Sở cho anh, cậu phải đi.

Sở Sở bất mãn: "Cậu đã mời tôi khiêu vũ rồi, hai chúng ta là đồng đội mà! Hay là mình lén đi theo anh Vệ, tôi sẽ chia cho cậu vật tư mà anh ấy tìm được..."

Vu Cẩn bật cười, lắc đầu: "Đi thôi, tôi đưa cô qua đó. Đừng quên, anh Vệ đã hứa sẽ gánh cô."

Trong phòng họp nhỏ, gần 1/3 thiết bị sưởi ấm đã bị lấy đi. Con số trên đồng hồ bên trái là 98, nếu tuyển thủ không tìm thấy nơi này trong giới hạn chịu đựng, rất có thể sẽ bị loại vì lạnh.

Vu Cẩn đưa Sở Sở đến nơi, mắt cậu nhanh chóng đảo qua những chiếc ghế.

Tất cả thiết bị sưởi ấm 9 tiếng đều đã bị lấy đi, loại 8 tiếng còn 2 cái. Còn lại là loại 4 tiếng chưa ai động đến. 4 tiếng, ngay cả thời gian thi đấu cũng không đủ, lại sắp phải chịu cái lạnh thấu xương, rõ ràng là lựa chọn cuối cùng.

Vera và Ninh Phượng Bắc đều chọn loại 9 tiếng.

Nhìn hướng di chuyển của hai người, có vẻ họ đang đến Petit Trianon. Họ muốn tìm hoàng hậu Maria trong sự kiện ma quỷ ở Petit Trianon –

Anh cuối cùng cũng xuất hiện ngoài cửa phòng họp.

Hai người nhìn nhau, vô số camera bay đến. Vu Cẩn lập tức cảnh giác, cứ đứng thế này cũng bị phạt vì lập đội trái phép mất! Thiếu niên vội vàng đứng dậy, định đuổi theo Vera. Cửa phòng họp nhỏ hẹp, Vu Cẩn không thể tránh khỏi va vào anh.

Vệ Thời như vừa từ bên ngoài Versailles vào, tuyết vương trên vai. Lúc lướt qua nhau, hơi lạnh phả vào mặt Vu Cẩn, mang theo mùi cỏ khô và quả phỉ dưới ánh nắng. Vu Cẩn đột nhiên khựng lại, bỏ chạy.

Camera không hề hay biết, đuổi theo Vu Cẩn –

Sở Sở trừng mắt: "Tiểu Vu đưa em đến đây đấy! Vệ thần đừng bắt nạt Tiểu Vu, véo tay cậu ấy làm gì! Tay Tiểu Vu đỏ hết rồi kìa!!"

Vệ Thời cầm một thiết bị sưởi ấm, Sở Sở mới sực tỉnh: "Anh anh anh, anh từ ngoài vào à! Anh không dùng thiết bị sưởi ấm?! Ra vào bão tuyết, Vệ thần anh có phải người thường không!... Khoan đã, chúng ta đi đâu thế?"

Vệ Thời mặt không cảm xúc: "Đến Petit Trianon, gánh cô."

––––––––––

Ngoài cung điện Versailles.

Vu Cẩn bước vào tuyết, gió lạnh như dao cứa vào mặt. Petit Trianon ẩn hiện trong màn tuyết trắng xóa, hình dáng mờ ảo.

Sau ba ngày thi đấu, thị lực của Vu Cẩn tuy có tiến bộ, nhưng vẫn kém xa các tuyển thủ khác. Cậu nheo mắt, cố gắng không nhìn thẳng vào tuyết, đề phòng bị tuyết làm mù mắt. Dấu chân của hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ đã bị bão tuyết xóa sạch, chỉ còn lại hai vệt mờ mờ, phía xa còn có dấu chân 43, chắc là Bạc Truyền Hỏa đi cùng Ninh Phượng Bắc.

Vu Cẩn có lý do để tin rằng, giống như Ninh Phượng Bắc, Bạc Truyền Hỏa đã mời anh làm bạn nhảy, rồi bị ép nhảy điệu con gái, cuối cùng anh rời khỏi sàn nhảy, hủy bỏ liên minh, làm một hiệp khách độc hành...

Vu Cẩn đột nhiên nheo mắt. Phía xa còn có một dấu vết khác. Không giống dấu chân, mà giống như vết của một loài vật nào đó –

Lại có thêm vài tờ giấy vụn bay tới. Vẫn là những tờ rơi bị đốt. Vu Cẩn cố gắng đọc vài câu trên nền tuyết: "Quý tộc chống đối nhà vua, giai cấp thứ ba và Paris đang tìm kiếm người nghĩa hiệp giúp đỡ..."

"Bà ta là ác quỷ đến từ Áo, tiết lộ quân tình cho quân đội Áo, phải bị trừng phạt. Tìm kiếm người nghĩa hiệp... Ám sát... Ám sát Maria Antonia."

Hoàng hậu Maria?

Vu Cẩn ngẩn người, cả cung điện Versailles không có một bóng ma nào, ám sát kiểu gì? Hoàng hậu ở đâu?

Ánh sáng trên tuyết càng mờ, sau khi đi thêm năm, sáu phút, cậu lại ngửi thấy mùi giấy cháy. Lần này là một tờ rơi khác: "Hoàng hậu ở Petit Trianon... Đeo chiếc vòng cổ khét tiếng... Nếu ám sát thành công, sẽ tập trung ăn mừng ở sân đá cẩm thạch..."

Tờ rơi vu khống càng thêm nghiêm trọng, không còn là định hướng dư luận nữa, mà là tuyên bố nhiệm vụ cho sát thủ.

Vu Cẩn sững người, dù hoàng hậu Maria ở đâu, cậu cũng phải báo cho Vera biết.

Cậu đã nhìn thấy bóng dáng Petit Trianon phía xa, con đường này hơi xa, mà lại có người đi đường tắt chạy đến. Giấy vụn bay khắp nơi trong bão tuyết, rất có thể người đó chính là người nhận nhiệm vụ. Nhưng với tốc độ này, họ cần ít nhất 20 phút nữa mới đến Petit Trianon.

Dấu chân của hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ đã biến mất hoàn toàn trên nền tuyết, Vera và Ninh Phượng Bắc đến Petit Trianon trước, tất nhiên không biết gì về tờ rơi.

Nhưng dấu vết của loài vật kia vẫn chưa bị tuyết phủ lấp. Dấu vết bắt đầu từ bên phải, chạy thẳng đến Petit Trianon, rồi quay lại Versailles.

Là anh của cậu.

Chỉ có anh mới không dùng thiết bị sưởi ấm, xuất hiện ở Versailles với tuyết phủ đầy người. Nói cách khác, anh đã quay lại Versailles từ đây trong vòng mười phút, chắc chắn không thể nào đi bộ được –

Vu Cẩn đột nhiên đổi hướng, rẽ phải. Trước khi màn đêm buông xuống, cậu ngửi thấy mùi động vật thoang thoảng trong gió lạnh, còn có tiếng hí vang lên bên tai.

Chuồng ngựa!

Chuồng ngựa hoàng gia Pháp. Vu Cẩn lập tức chạy đến, một con ngựa cái màu nâu đỏ đang đứng yên ổn, vẫy đuôi dưới mái lều ấm áp.

Nửa tiếng trước, anh đã đến đây, cưỡi ngựa quay về. Vu Cẩn nghi ngờ anh đã cưỡi con ngựa đực, để lại con ngựa cái này – Vu Cẩn không nghĩ nhiều nữa, trèo lên ngựa theo kinh nghiệm học được từ chương trình của Crowson.

Ngựa của ban tổ chức được thuần hóa rất tốt, chỉ hơi xóc một chút lúc đầu. Ngay trước khi con ngựa cất bước, Vu Cẩn nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đống cỏ khô.

Một thanh kiếm, chuôi kiếm khắc chữ "J" theo kiểu chữ thảo, hoa văn rất quen thuộc –

Con ngựa phi nước đại về phía Petit Trianon.

––––––––––

Petit Trianon.

Vera lạnh lùng nhìn Ninh Phượng Bắc, Ninh Phượng Bắc cũng lạnh lùng nhìn cô.

Chiếc quyền trượng nạm đá quý đặt trên bàn dài giữa hai người, camera mini được gắn ở giữa cán. Gần như viết hẳn lên đó "Tao là vật phẩm nhiệm vụ".

Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ giằng co.

Vera: "Tôi tìm thấy trước."

Ninh Phượng Bắc: "Tôi mạnh hơn, tôi giữ."

Bên cạnh, Bạc Truyền Hỏa đang nghiêm túc phân tích: "Phòng họp, ba hàng ghế. Điều này có nghĩa là gì?!"

Vera, Ninh Phượng Bắc: Không quan tâm.

Bạc Truyền Hỏa cố gắng giữ khoảng cách với Vera, tránh bị cảnh cáo vì lập đội trái phép: "Tam quyền phân lập, ba... à không, ba giai cấp! Thời Louis XVI, tăng lữ, quý tộc và thường dân đại diện cho ba giai cấp, hội đồng trưởng lão nắm giữ quyền trượng, thể hiện sự thiêng liêng của luật pháp do hội đồng ban hành!"

Bạc Truyền Hỏa sáng mắt lên: "Quyền trượng là quyền lực của nước Pháp! Chỉ cần ba chúng ta lập đội, lại có quyền lực của cả nền văn minh Pháp cổ đại. Còn lo gì việc lớn không thành!"

Ninh Phượng Bắc: "Anh chắc chứ?"

Bạc Truyền Hỏa gật đầu.

Ninh Phượng Bắc: "Nếu vậy –" Hoa hồng đỏ nhanh như chớp ra tay, cướp lấy quyền trượng.

Vera cũng nhanh chóng phản ứng, đưa tay định nắm lấy phần trang trí cầu kỳ trên đỉnh quyền trượng, không ngờ lại hụt, chỉ kéo được một chuỗi ngọc, như một chiếc vòng cổ.

Camera trên cán quyền trượng nhấp nháy. Cốt truyện được kích hoạt.

Tất cả nến trong Petit Trianon đồng loạt được thắp sáng, như thể những viên đá quý được gắn lên nền tuyết. Những người hầu hồn ma đã biến mất từ lâu lại xuất hiện, cúi chào Ninh Phượng Bắc: "Thưa bệ hạ."

Ninh Phượng Bắc, Bạc Truyền Hỏa: "..."

Vera cười: "Louis XVI? Chúc mừng nhé."

Chúc mừng lên máy chém trước!

Ninh Phượng Bắc biến sắc, định cầm quyền trượng đánh Bạc Truyền Hỏa, rồi lại đổi ý, định loại Vera trước.

Người hầu vội vàng chạy đến chỗ Vera đang cầm vòng cổ, hành lễ.

"Thưa hoàng hậu bệ hạ!"

Vera: "..."

Ninh Phượng Bắc cười lớn: "Cùng lên máy chém, cùng vui nào!"

Bạc Truyền Hỏa kêu lên một tiếng "trời ơi", lẩm bẩm: "Hay là... mình rời đội... làm ăn riêng..."

Ánh nến được thắp sáng từ đại sảnh, rồi đến hành lang, phòng bên cạnh, tất cả ánh sáng đều hướng về phía hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ. Vera đành phải đeo vòng cổ, Ninh Phượng Bắc cầm quyền trượng với vẻ mặt chán ghét. Đúng lúc này, cửa cung điện đột nhiên mở ra!

Luồng khí lạnh từ nền đá cẩm thạch ập vào. Một bóng đen tay cầm súng trường, nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ Vera, lập tức mở chốt an toàn, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào cô –

"Đoàng" một tiếng.

Tiếng súng vang lên từ xa, bắn thẳng vào bóng đen. Bóng đen loạng choạng vài bước, định nấp sau công sự.

Vera rút súng, vung đao, khoang cứu hộ màu bạc bật mở. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết bay trắng xóa, vó ngựa dừng lại.

Vu Cẩn mặc đồ đen, cưỡi ngựa, ngẩng đầu nhìn Vera với ánh mắt sáng ngời dưới ánh trăng. Thiếu niên lau súng bằng bộ đồ tác chiến màu đen.

Rồi cậu nhanh chóng nắm lấy họng súng nóng hổi, áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào làn khói trắng, hai tay xoa xoa: "Lạnh quá, em sưởi ấm một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com