TruyenHHH.com

Done Edit Soc Sao Bao La Show Tai Nang Co Ma Phan 2

Edit + Beta: Hiron

Văn Lân: "Tiểu Vu quen tuyển thủ Vệ ... từ lúc bắt đầu thi đấu, chắc khoảng 3, 4 tháng gì đó?"

Tá Y còn chưa kịp lên tiếng, Caesar đã chen vào.

"Anh nói quen nhau bốn tháng đã cướp bạn gái của Tiểu Vu? Ông anh này thú vị đấy! Cứng đấy!"

Tá Y đẩy Caesar ra: "Tôi cứ thấy họ..."

Văn Lân mỉm cười: "Tình cảm tốt là chuyện đáng mừng mà."

Trên sân khấu, Vu Cẩn cuối cùng cũng thua dưới tay mỹ nhân. Người phụ trách vội vàng viết tên Vu Cẩn bên cạnh ID của nữ thần, vừa quay đầu lại đã bị chặn bởi một bảng điều khiển.

Vera dịu dàng nói: "Phiền anh, chụp giúp em một bức ảnh chung, có cả hai cái tên nhé."

––––––––––

Trên sàn quyết đấu.

Vệ Thời bị Vera từ chối thẳng thừng, lập tức thay đổi nguyện vọng thứ hai, chọn Sở Sở – thực tập sinh của đế quốc thuộc Phong Tín Tử. Đạo diễn lập tức ân cần sắp xếp cho anh trận quyết đấu tiếp theo.

Dưới khán đài, hoa hồng đỏ vẫy tay, tiến đến chỗ bạn thân.

"Tuyển thủ Vệ mạnh ghê, lại còn được lên hình nhiều nữa, có người phía sau không?"

"Đâu có!" Cô bạn lắc đầu: "Nghe nói là không đưa tiền cho ban tổ chức, mấy trận đầu cũng không được lên hình, lúc ấy đạo diễn còn ngớ người ra, hỏi người này từ đâu chui ra! Sau đó thấy tiếc cho anh ta, bèn lấy hết hình ảnh, quảng cáo... ra bù đắp."

"Cho nên á, cậu xem Crowson này. Bề ngoài thì Ngụy Diễn là người được đạo diễn cưng chiều nhất... Nhưng mà cậu ta lại là khúc gỗ không biết lãng mạn. Quý phi Tiểu Vu với anh Bạc thì khuynh quốc khuynh thành, nhìn thì có vẻ được sủng ái, nhưng mà trái tim của đạo diễn lại hướng về tuyển thủ Vệ! Người ta nói cách để một người đàn ông không bao giờ quên được cậu chính là khiến hắn ta áy náy, đạo diễn giống như vua Mặt Trời Louis XIV đa tình..."

Hoa hồng đỏ nghe mà say sưa, không nhịn được cắn 66 hạt dưa.

––––––––––

10 giờ rưỡi tối.

Tất cả các trận quyết đấu cuối cùng cũng kết thúc, danh sách chia đội của vòng loại thứ năm được công bố.

Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ lần lượt trở thành bạn gái của Bạc Truyền Hỏa và Vu Cẩn, Vệ Thời và Mao Thu Quỳ đều chọn thực tập sinh nữ của đế quốc.

Còn Ngụy Diễn – hạt giống số một của Crowson – cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận đen bị đạo diễn ghép đôi ngẫu nhiên. Một cô gái e thẹn bốc thăm trúng, đứng bên cạnh Ngụy Diễn với vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa bối rối. Nhưng có vẻ Ngụy Diễn còn bối rối hơn cả cô.

Việc chia đội ồn ào náo nhiệt cuối cùng cũng xong xuôi. Đạo diễn đứng trên bục cầm loa thông báo lịch trình, dưới khán đài, Vệ Thời đã thu dọn hành lý xong, bay thẳng về Phù Không.

Sở Sở – bạn gái của anh – suýt nữa thì không giữ được bình tĩnh, các thực tập sinh nữ bên cạnh nhỏ giọng an ủi: "Anh ta nói gì với cậu lúc chia đội thế? Sao cậu đồng ý ngay vậy?"

Sở Sở mấp máy môi: "Anh ta chỉ nói một câu... Gánh team, bao thắng."

––––––––––

Tiệc chia đội kết thúc, Tá Y cố ý đi vòng qua chỗ Tóc Đỏ, thân thiện mời rượu: "Tuyển thủ Vệ bao nhiêu tuổi rồi? Bên tôi có đứa em họ xa muốn tìm hiểu..."

Tóc Đỏ đang ăn bún ốc, vừa quay đầu lại vừa nói: "Hả? Không cần đâu, anh Vệ có bạn trai rồi!"

Tá Y khựng lại, suy nghĩ thay đổi nhanh chóng.

Quả nhiên bị lừa rồi! Tuyển thủ Vệ không phải trai thẳng! Hơn nữa còn là thực tập sinh đã có gia đình!!!

Lòng bàn tay anh căng thẳng.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh tòa nhà Bạch Nguyệt Quang, một người đàn ông cơ bắp lực lưỡng mặt mũi mơ hồ cầm dao đến tìm Tiểu Vu, khóc lóc: "Trả Vệ Thời lại cho tôi! Hu hu hu hồ ly tinh!"

Rồi lại đến cảnh thư ký Khúc ân cần dạy dỗ: "Không thể cướp Tiểu Vu! Tiểu Vu là tài sản chung của công ty!"

Bên cạnh, Tóc Đỏ vừa ăn bún ốc vừa thân thiện tiếp lời Tá Y: "À này, vừa nãy anh nói, đứa em họ của anh ấy, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, em... Haiz, anh trai em cũng vậy, ế chỏng ế chơ gần ba chục năm rồi! Lo sốt vó! Người thì cực kỳ đáng tin cậy! Hay là để hai người họ gặp nhau xem sao, anh Tá Y? Anh... anh Tá Y ơi?"

Tá Y sải bước ra khỏi sảnh lớn. Tóc Đỏ ở phía sau vung chai rượu, gọi với theo: "Để em họ anh nhắn tin cho anh trai em nhé! Anh trai em –"

Tá Y đột nhiên dừng bước. Mọi người trong Crowson đều không biết lai lịch của Vệ Thời, chi bằng khai thác từ Tóc Đỏ.

Tá Y ôn hòa hỏi: "Anh trai cậu... trạc tuổi tuyển thủ Vệ à?"

Tóc Đỏ vội vàng ghé sát vào: "Anh trai em hơn tuổi một chút! À mà không sao, không sao! Hai người họ lớn lên cùng nhau, coi như người nhà cả mà! Đàn ông ba mươi tuổi vẫn còn là một đóa hoa!"

Tá Y: "Lớn lên cùng nhau? Lớn lên kiểu gì?"

"Cái này... ăn uống cùng nhau chẳng phải là lớn lên rồi sao!" Tóc Đỏ khựng lại, lúng túng kể: "Hồi đó ở chung một khu tập thể, sau này ra ngoài làm việc cũng ở gần nhau. Anh xem anh Vệ khí chất ngời ngời chưa! Anh trai em cũng y chang vậy! Tên cũng dễ nghe hơn tên em nhiều!"

Tá Y gật đầu: "Anh trai cậu làm nghề gì?"

Tóc Đỏ: "Cán bộ quản lý đô thị! Còn nuôi... nuôi chuột lang..."

Cuối cùng Tá Y cũng hình dung ra được một bức tranh mơ hồ.

Tuyển thủ Vệ xuất thân nghèo khó, đến Crowson để dốc sức thi đấu, ngày thường thì an tĩnh luyện tập, thỉnh thoảng trốn học về giúp gia đình nuôi chuột lang, trồng trọt. Chỉ số vũ lực 9 điểm, nhan sắc 9 điểm, không có công ty quản lý, lai lịch rõ ràng, kỹ năng chiến đấu đáng khen ngợi, phù hợp để Bạch Nguyệt Quang mời về thay thế...

Khoan đã, hình như sai sai. Một thực tập sinh cứ không thi đấu thì mất hút như vậy –

Nếu hai người họ thật sự có gì đó, chắc chắn sẽ dính lấy nhau 24/7, tuyển thủ Vệ vừa chia đội xong đã đi rồi! Công việc quản lý đô thị quan trọng đến mức nào mới khiến anh ta không thèm quay đầu lại? Chẳng lẽ là... chủ tịch thành phố?

Lùi một bước, mình với Tiểu Vu ở chung phòng, chẳng phải là lúc nào cũng nhìn thấy người ta sao!

Tá Y thở phào nhẹ nhõm, uống thêm hai ly rượu mới bình tĩnh lại. Lướt qua vài trang web càng khiến anh tỉnh táo hơn, mấy đứa fan CP này thấy Tiểu Vu đánh nhau cũng có thể nghĩ ra chuyện bị ép mang thai, trên đời làm gì có nhiều chuyện hoang đường như vậy!

Tá Y vỗ vai Tóc Đỏ: "Cảm ơn cậu."

Hồng Mao vui vẻ: "Cảm ơn gì chứ! Giúp đỡ các chàng trai độc thân, phục vụ nhân dân mà, số điện thoại em họ anh đâu..."

––––––––––

Sáng hôm sau.

Hơn 300 thực tập sinh chen chúc trong hội trường, giảng viên hướng dẫn trước trận đấu của Crowson cuối cùng cũng đến.

Đó là một quý ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh, khi bước vào cửa mang theo hơi nước và mùi hương gỗ tuyết tùng thoang thoảng. Anh ta đeo kính gọng vàng, cổ áo cài dây chuyền cổ điển, tay cầm một chiếc ô dài màu đen, nửa người ướt sũng, nhưng vẫn che chắn cẩn thận cho giáo trình.

Sau khi vào cửa, anh ta cẩn thận cất chiếc ô dài vào túi đựng trong suốt, không để rơi một giọt nước xuống sàn, sau đó mỉm cười phát danh thiếp cho các thực tập sinh ngồi ở hàng ghế đầu.

Giám đốc điều hành khu tái hiện lịch sử Cape (Valois, Bourbon, Orleans và Burgundy) – Hạ Tá.

Giáo trình được phát từ trước ra sau, mùi mực in thoang thoảng trên giấy. Có vẻ như đây là lần in ấn đẹp nhất từ trước đến nay của Crowson, những trang giấy dày dặn in hình các nhân vật, tác phẩm điêu khắc, tranh chiến đấu, bìa được dát vàng.

Caesar nhìn hoa văn dát vàng, cau mày: "Sao lại có người in hình bài poker lên sách vậy? Bỏ hình chuồn, rô, cơ, bích đi à?"

Vu Cẩn vội vàng giải thích: "Không phải hình chuồn đâu, là hoa diên vĩ."

"Hoa diên vĩ là biểu tượng của hoàng gia Pháp thời Trung Cổ, thường thấy trên huy hiệu, văn chương, dùng để phân biệt các hiệp sĩ của bộ lạc Frank, và trở thành biểu tượng của vương quốc Pháp khi triều đại Bourbon cường thịnh. Gia tộc Cape tài trợ lần này là hậu duệ của triều đại Bourbon..."

Vu Cẩn mở sách ra, quyển giáo trình không dày lắm trên tay, không bằng nói là một cuốn sổ lưu niệm du lịch. Phần đầu tiên là bản đồ bốn khu vực, bao gồm cung điện Versailles, cung điện Trianon lớn nhỏ, kênh đào chữ thập và các khu đất xung quanh, thậm chí còn đánh dấu cả tuyến đường tham quan.

Bên trái Vu Cẩn, Tá Y – đội trưởng Bạch Nguyệt Quang – nhìn lướt qua, nhanh chóng dùng bút khoanh vùng những khu vực có thể bị phục kích trên bản đồ.

"..." Vu Cẩn nhìn đội trưởng với ánh mắt sùng bái, rồi lật tiếp ra sau. Phần thứ hai là triển lãm các tác phẩm cổ trong khu vực, phần thứ ba là lịch sử nghệ thuật cung đình Pháp...

Trên bục, Hạ Tá – giảng viên – giới thiệu xong, mở màn hình chiếu chính.

"Nghệ thuật Pháp đạt đến đỉnh cao bắt đầu từ thế kỷ 17." Trên màn hình, cùng với nhạc nền du dương, hình ảnh sân đá cẩm thạch, phù điêu bằng đồng và kiến trúc nguy nga lần lượt hiện ra, ngay sau đó là quốc vương được mọi người vây quanh: "Louis XIV."

Hạ Tá nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cello: "Versailles được xây dựng bởi Louis XIV. Cho đến nay, hầu hết những gì được gọi là 'phong cách Pháp thanh lịch' đều bắt nguồn từ thời kỳ đó, và chính là cung điện Versailles."

"Cung điện Versailles trải qua ba đời vua. Louis XIV – Vua Mặt Trời – sùng bái ba lê, opera, nhạc kịch, cả đời nghiên cứu và tạo ra vô số loại nước hoa, thuê gần như toàn bộ họa sĩ, nhà điêu khắc của Paris và Florence. Cháu trai của ông, Louis XV là người khởi xướng nghệ thuật Rococo. Nếu lấy thời gian Louis XV trị vì làm ranh giới, chúng ta có thể thấy rõ Rococo ra đời từ nghệ thuật Baroque hỗn loạn."

"Cho đến Louis XVI – nghệ thuật cung đình phát triển đến đỉnh cao, hoàng hậu Maria Antonia được người đời sau biết đến với danh hiệu 'Hoàng hậu Rococo', đồng thời Versailles cũng là nơi sản sinh ra chủ nghĩa tân cổ điển."

Màn chiếu như bước vào một phòng trưng bày dài bất tận, vô số tác phẩm nghệ thuật rực rỡ lần lượt hiện ra, cuối phòng trưng bày là bức chân dung hoàng hậu Maria, chiếc váy trắng tinh khôi toát lên vẻ đẹp thanh lịch.

"Chủ nghĩa tân cổ điển." Hạ Tá giới thiệu: "Rococo là sự xa hoa đến cực điểm, chủ nghĩa tân cổ điển là sự trở lại của mộc mạc. Tuy nhiên, bức tranh này đã nhanh chóng bị hoàng gia gỡ xuống. Hoàng hậu ăn mặc giản dị bị coi là 'xúc phạm đến danh dự của hoàng gia Pháp', người dân yêu cầu hoàng hậu Maria phải ăn mặc lộng lẫy. Tất nhiên, 10 năm sau, Cách mạng Pháp bùng nổ, việc 'ăn mặc hợp lý' của Maria lại trở thành bằng chứng cho tội ác xa hoa lãng phí của hoàng gia..."

Dưới khán đài.

Tiếng bút viết xoèn xoẹt, đến cuối cùng Vu Cẩn chỉ kịp ghi nhớ vài từ khóa. Vừa dừng bút, Caesar đã háo hức nhìn sang.

Tá Y cau mày đối chiếu với ghi chép của Vu Cẩn: "Louis ba đời, nghệ thuật cung đình, tranh chân dung, bích họa, opera, ba lê, điêu khắc và nước hoa của Vua Mặt Trời... Vòng loại thứ năm là triển lãm tác phẩm của cung điện Versailles à?"

Vu Cẩn mở phần phân tích trước đó: "Không chỉ vậy, còn có..." Ánh mắt thiếu niên lướt qua những khuôn mặt trống trên bức bích họa, như đang chờ đợi các tuyển thủ bước vào trò chơi để lấp đầy: "Nhập vai nhân vật cung đình."

Caesar lướt qua mười mấy trang, gập quyển sổ, đập mạnh xuống bàn Vu Cẩn.

Tá Y răn dạy: "Chỉ giỏi nhìn lén, hiểu được gì không hả?"

Caesar lớn tiếng cãi lại: "Không hiểu thì sao nào, ai cũng có quyền theo đuổi nghệ thuật!... Nếu không thi đấu trường sinh tồn, biết đâu tôi đã trở thành họa sĩ rồi!"

Trên bục, Hạ Tá nhẹ nhàng gập giáo trình lại, màn hình chiếu kế hoạch học tập tiếp theo. Mọi người lập tức ồn ào.

Hạ Tá ra hiệu mọi người im lặng, giọng nói như khúc ca bi tráng: "Triều đại Bourbon đã chìm vào dòng sông lịch sử, cung điện Versailles cũng được trùng tu nhiều lần. Chỉ có nghệ thuật là trường tồn."

"Khi chúng ta muốn tìm hiểu về một triều đại đã mất, tìm hiểu về những con người đa dạng trong đó, cách đơn giản nhất là quan sát và học hỏi các tác phẩm nghệ thuật đương thời. Hãy nhớ, phong cách nghệ thuật là một loại khí chất, là sự thể hiện trực tiếp nhất về tình cảm và trải nghiệm của người nghệ sĩ. Vì vậy, trong bảy ngày tới, tôi sẽ hướng dẫn các bạn tìm hiểu một môn học cơ bản mỗi ngày..."

Thứ Hai là điêu khắc thạch cao, thứ Ba là vẽ tranh sơn dầu, thứ Tư là pha chế nước hoa, thứ Năm và thứ Sáu là âm nhạc và khiêu vũ cổ điển, cuối tuần là thời trang, trang sức, kiến trúc và nội thất.

Vu Cẩn nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Tá Y. Lịch học là manh mối mới.

Nhưng mà ...vài tiếng sau...

Vu Cẩn cầm cây gỗ nhỏ khuấy thạch cao với ánh mắt vô hồn, mùi hăng nồng xộc thẳng vào mũi. Chỉ khi nào giảng viên đến kiểm tra, cậu mới vội vàng quẹt quẹt vào khối thạch cao, tạo hình một vật thể méo mó.

Hạ Tá ân cần hỏi: "Con bướm à?"

Vu Cẩn lắc đầu.

Hạ Tá lại quan sát kỹ hơn vài giây: "Áo giáp?"

Vu Cẩn: "... Cánh... dực long!"

Giảng viên cúi người, giúp Vu Cẩn nặn lại cánh cho dực long, rồi tạo thêm một cái mõm dài. Vu Cẩn vội vàng cảm ơn, bắt đầu trát thạch cao lên.

Hơn 300 thực tập sinh chen chúc nhau trong xưởng, người thì đã tạo hình xong, người thì vẫn đang vật lộn với khối thạch cao, còn có Caesar và Tóc Đỏ, tay dính đầy thạch cao, đang hì hục chiến đấu với cánh tay của con kỳ lân.

Tá Y cố gắng nói giữa tiếng ồn ào: "Tiểu Vu tìm thấy manh mối gì chưa?"

Vu Cẩn lắc đầu, mãi đến khi đau lưng mỏi gối nộp bài, cậu thở phì phò ôm con dực long thạch cao được 70 điểm trở về. Bất ngờ nhìn thấy Caesar đang khoe khoang con điểm 85 của anh ta.

Vu Cẩn dụi mắt. Caesar và Tóc Đỏ đánh nhau xong, cuối cùng cũng rút tay ra khỏi đống thạch cao, nhúng vào nước, hai bàn tay to bè.

Caesar đạt 85 điểm với tác phẩm "Bàn tay chiến thắng trở về của Louis XIV".

Tóc Đỏ đạt 86 điểm với tác phẩm "Bàn tay của người lao động nước Pháp".

"..." Vu Cẩn im lặng ôm con dực long 70 điểm mà cậu vất vả trăm cay nghìn đắng mới làm ra.

––––––––––

Thứ Hai trôi qua, sau khi kết thúc huấn luyện cận chiến, lớp học vẽ tranh sơn dầu bắt đầu.

Vu Cẩn dứt khoát chọn "Bầu trời sao trừu tượng" – chủ đề dễ nhất.

Trong giờ học, cậu lặng lẽ chuyển giá vẽ đến góc phòng, thảo luận nội dung giáo trình với tiểu đội Bạch Nguyệt Quang.

"Giáo trình như được sao chép từ một cuốn sổ tay quảng bá du lịch nào đó..." Tá Y nhíu mày.

"Hình ảnh triển lãm cung điện Versailles, bản tóm tắt các hiện vật, ảnh chụp chung của du khách." Văn Lân gật đầu.

Vu Cẩn núp sau giá vẽ, mở ra một trang trong giáo trình. Đúng là phần ảnh chụp chung của du khách, hai người phụ nữ mặc áo choàng đen dài, đứng cạnh nhau.

"Ảnh đen trắng, chắc là chụp từ trước thế kỷ 20..." Tá Y vuốt cằm.

"Năm 1901." Vu Cẩn nói: "Em đã thử tìm kiếm bức ảnh này. Bên trái là cô Moberly, hiệu trưởng trường dòng Thánh Hugh thuộc Đại học Oxford, bên phải là cô Jourdain, hiệu trưởng một trường nữ sinh ở London. Bức ảnh này không chỉ nổi tiếng ở điểm đó."

Dưới bóng của giá vẽ, màn hình bảng điều khiển của Vu Cẩn chiếu lên vải vẽ. Tá Y và Văn Lân cùng lúc há hốc mồm.

Sự kiện Moberly–Jourdain năm 1901. Hay còn gọi là sự kiện ma quỷ ở Petit Trianon.

"Hai người phụ nữ Anh Quốc đức cao vọng trọng đến thăm Petit Trianon – biệt thự nhỏ của hoàng gia Versailles, từng được Louis XVI tặng cho hoàng hậu Maria Antonia. Họ đi qua một con đường mòn đầy cỏ, bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đang rũ tấm vải trắng ngoài cửa sổ với vẻ mặt vô hồn. Cô Moberly sởn gai ốc, nhưng cô Jourdain tin rằng, gần đó không có 'công trình kiến trúc nào có cửa sổ'."

"Khi bước ra khỏi con đường mòn, hai người phụ nữ đồng thời cảm thấy sợ hãi."

"Những người qua đường mặc trang phục cung đình từ thế kỷ trước, nở nụ cười kỳ dị, bên tai là tiếng bước chân khó hiểu, nhưng lại không nhìn thấy ai đang chạy. Họ theo bản năng cảm thấy chán ghét tất cả mọi thứ ở đây, không khí ngột ngạt, bóng người hư ảo, 'giống như là ma quỷ'. Thậm chí họ còn nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng đang ngồi vẽ trên bãi cỏ."

"Hai người vội vàng chạy khỏi cung điện Versailles, cho đến khi gặp những du khách khác, nhìn thấy bức tranh sơn dầu trên tường của bảo tàng Versailles. Người phụ nữ mỉm cười với họ chính là Maria Antonia sống ở thế kỷ trước. Những gì họ nhìn thấy đều là những hồn ma từng sống trong cung điện Versailles, chưa từng rời đi."

Tá Y sững sờ, vẽ một vòng tròn lên bức tranh vẽ quả trứng gà: "Đây là... tiểu thuyết? Hay truyện cổ tích?"

Vu Cẩn lắc đầu: "Sự kiện có thật. Với danh tiếng của họ lúc bấy giờ, hiệu trưởng Oxford và hiệu trưởng trường nữ sinh, không cần phải bịa chuyện, trong vài thập kỷ sau đó, câu chuyện này thường được coi là bằng chứng về du hành thời gian và sự tồn tại của ma quỷ."

Vu Cẩn nói thêm: "Tất nhiên, với vòng loại thứ năm, chúng ta không cần nghiên cứu sự thật về sự kiện ma quỷ ở Petit Trianon."

Văn Lân nhìn bảng điều khiển hồi lâu, thở dài gật đầu.

Tá Y tỉnh táo lại sau lúc trầm tư, tiếp lời Vu Cẩn: "Đúng vậy. Chúng ta chỉ cần biết ban tổ chức đã đưa ra manh mối. Tác phẩm nghệ thuật, ma quỷ và cung điện Versailles."

––––––––––

Khóa học đầu tiên kết thúc nhanh chóng, trong phần thiết kế thời trang và trang sức cuối tuần, các tuyển thủ nữ của Phong Tín Tử dẫn trước các chàng trai Crowson gần 15 điểm, ngoại trừ Bạc Truyền Hỏa thì không ai sánh bằng.

Sau khi tổng điểm được công bố, Hạ Tá vui vẻ trao giải thưởng cho những thực tập sinh "có tế bào nghệ thuật nhất" – năm vé tham quan cung điện Versailles.

Khi trận đấu bước vào giai đoạn đếm ngược, các thực tập sinh không còn phải pha chế nước hoa, vẽ tranh nữa, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Phòng tập luyện lại chật kín người.

Sau khi tiểu đội Bạch Nguyệt Quang dẫn đầu, lại có thêm vài nhóm tuyển thủ khác theo sát phía sau.

"Hồn ma Versailles" trở thành bí mật mà các thực tập sinh thuộc các công ty giải trí lớn ngầm hiểu với nhau. Theo lời Caesar, ngay cả Ngụy Diễn cũng xem phim ma với vẻ mặt vô cảm, còn Minh Nghiêu thì tập vẽ bùa trên ban công vào đêm khuya.

"Sau đó bị đội trưởng Tả lôi vào ngủ." Caesar vừa ăn thịt bò vừa nói.

Lúc này, nhà ăn Crowson đông nghịt người, bữa tối cuối cùng trước trận đấu mang đậm phong cách Pháp – các thực tập sinh dùng dao nĩa, chiếc bàn sứ trắng lớn ở giữa chỉ có một đĩa thức ăn nhỏ, trên đĩa tròn trắng tinh, ngay cả miếng phô mai cũng trông thật thanh lịch.

Vu Cẩn cúi đầu, miếng gan ngỗng tan ngay trong miệng. Đối diện, Caesar đang nhai ốc sên sồn sột. Xét từ chất lượng bữa tối, không thể xem thường độ khó của vòng loại thứ năm.

Sau khi các tuyển thủ ăn xong, Vera – hoa hồng trắng – thong thả đến trước mặt Vu Cẩn. Tá Y vội vàng kéo ghế cho nữ thần, ân cần hỏi han.

Vera nhìn với ánh mắt cảm động, vẻ mặt dịu dàng: "... Đội trưởng Tá Y yên tâm, cứ giao Tiểu Vu cho em... à để em bảo vệ!"

Vu Cẩn ngớ người, vội vàng trịnh trọng tuyên bố sẽ bảo vệ Vera.

Nữ thần lặng lẽ xích ghế lại gần cậu, nhìn Vu Cẩn gật đầu lia lịa, nóng lòng muốn gói cậu lại mang đi.

Cục cưng yên tâm nhé hu hu hu!! Mama nhất định sẽ giúp con thăng cấp!

––––––––––

Nửa tiếng cuối cùng trước khi trận đấu bắt đầu, Vệ Thời – người đã trốn học cả buổi – thong thả đến muộn.

Sở Sở – người suýt nữa báo cảnh sát vì tưởng anh mất tích – thở phào nhẹ nhõm, nước mắt lưng tròng: "Anh còn sống à..."

Vu Cẩn sờ bảng điều khiển. Thời gian gọi video mỗi đêm ba tiếng khiến cậu suýt nữa quên mất anh không ở căn cứ, hai người nhìn nhau qua màn hình, một người thì vuốt ve thỏ, tìm kiếm tài liệu, một người thì sờ mèo, phê duyệt văn kiện, ngoài việc không thể chạm vào nhau thì chẳng khác gì ngày thường.

Trước khi xuất phát, Vu Cẩn nhận bộ đồ tác chiến mới tinh, chui vào phòng thay đồ. Cánh cửa khẽ động.

Bộ đồ tác chiến chưa kịp mặc xong đã tuột xuống dưới vai, bàn tay đang vuốt ve mèo luồn ra sau gáy thiếu niên, những ngón tay thô ráp nghịch ngợm mái tóc xoăn. Vu Cẩn lập tức hưng phấn, như một chú thú con đầy năng lượng, nhảy tưng tưng.

Vệ Thời giữ cậu lại, hôn đến mức cậu choáng váng. Sau đó giúp cậu mặc lại đồ tác chiến. Lúc này Vu Cẩn mới nhận ra, anh trầm lặng hơn mọi ngày.

"Anh đi đâu vậy?" Vu Cẩn dựa lưng vào tường, lặng lẽ hỏi. Bên phòng thay đồ kế bên, Bạc Truyền Hỏa đang livestream thay đồ, vừa cầm thanh bảo kiếm vừa cởi áo, ồn ào không chịu được.

Vệ Thời: "Căn cứ R Code."

Ánh mắt anh dừng trên người Vu Cẩn, vẻ mặt nghiêm túc khiến cậu ngạc nhiên: "Sao lại –"

Vệ Thời: "Thi đấu xong rồi nói."

Vu Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế nhỏ xem anh thay đồ. Cơ thể cường tráng và đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông hoàn toàn ẩn sau lớp vải đặc biệt.

Vu Cẩn thò đầu ra, nhìn không chớp mắt. Vệ Thời xoay người đưa cho cậu hai thứ.

Vu Cẩn cúi đầu nhìn, trên hộp thuốc nhỏ có dòng chữ: Kính áp tròng nhìn đêm bằng graphene cảm quang (phiên bản phân cực ánh sáng đỏ). Bên cạnh là hình vẽ chú thỏ trắng mắt đỏ.

"!!!" Vu Cẩn vội vàng nhét lại, may mà hộp còn lại là kính nhìn đêm không màu bình thường.

Thị lực của Vu Cẩn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Vệ Thời để cho cậu tự quyết định: "Bây giờ đi xin giấy chứng nhận sức khỏe của ban tổ chức đi, có lẽ họ sẽ đồng ý."

Vu Cẩn cầm hộp thuốc nhỏ, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng luyến tiếc buông ra: "Thôi khỏi."

Lấy lý do sức khỏe để thi đấu, lợi dụng kính nhìn đêm trong môi trường tối, như vậy là không công bằng với các tuyển thủ khác. Vệ Thời gật đầu, ủng hộ mọi quyết định của cậu.

"Hãy nhớ," anh nói, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt Vu Cẩn: "Môi trường bất lợi cũng có thể là lợi thế của em."

––––––––––

Nửa tiếng sau. Trước sân bay.

Bạc Truyền Hỏa – người chuẩn bị xong cuối cùng – cũng tập hợp, các tuyển thủ lần lượt hội họp với đồng đội. Vu Cẩn và Vera kiểm tra "thiệp mời khiêu vũ" của vòng loại thứ năm, rồi bước vào cabin giữa tiếng ồn ào.

Công ty du lịch Cape đúng là giàu có, sau khi vào phòng riêng, các tuyển thủ vẫn có thể tận hưởng ghế sofa nhung lụa mềm mại, trà đen hoàng gia và những món tráng miệng tinh xảo.

Giáo trình, sổ tay du lịch được đặt ngẫu nhiên trên giá hoa, hoa văn hoa diên vĩ có thể nhìn thấy khắp nơi.

Vu Cẩn nhỏ giọng thảo luận với Vera về cách tiến vào đấu trường.

"Chắc là phải thay đồ trước khi khiêu vũ, trang phục khiêu vũ cung đình của Louis XIV cực kỳ nghiêm ngặt." Vu Cẩn lật giở sổ tay du lịch: "Còn nữa, làm thế nào để chọn nhân vật cung đình..."

Vera bổ sung: "Cậu muốn chọn ai?"

Giọng nói dịu dàng đột ngột bị cắt ngang bởi tiếng còi chói tai, toàn bộ cabin rung lắc dữ dội do thay đổi tốc độ.

Hai người cùng ngẩng đầu. Thông báo của cabin vang lên.

"Kính gửi 350 tuyển thủ, chúng ta đã đến đấu trường. Bây giờ các bạn có thể mở tấm chắn ánh sáng, đồng thời có 3 phút để quyết định điểm hạ cánh. Ba lô nhảy dù nằm trong hộp mật mã dưới ghế ngồi, mã số là 1789."

"Chúc các bạn thượng lộ bình an."

Vu Cẩn sững người, đồng thời đứng bật dậy cùng Vera.

Cuối cùng cũng có thể mở tấm chắn ánh sáng, bên dưới là khu vực tái hiện Versailles dưới ánh nắng chiều. Cung điện nguy nga tráng lệ, kênh đào lấp lánh, những trang trại trải dài.

Cabin mở ra ầm ầm.

Giữa tiếng ồn ào, Vu Cẩn nhanh chóng nói: "Ở giữa là cung điện Versailles, chắc là có nhiều vật tư nhất, phía Tây Bắc là Grand Trianon, nơi ở của tình nhân nhà vua và cũng là nơi tổ chức yến tiệc, còn có Petit Trianon dành cho hoàng hậu, kênh đào, rừng quýt, vườn thú."

"Nhảy xuống đâu?"

Vera nhìn Vu Cẩn, cố gắng nói. Vu Cẩn gật đầu, nhanh chóng đeo ba lô nhảy dù, đưa tay về phía Vera. Cánh tay rắn chắc nắm lấy ngón tay trắng nõn của cô, bảo vệ Vera trong tích tắc rơi xuống.

Luồng khí lạnh buốt thấu xương. Các tuyển thủ rơi xuống như những chiếc bánh bao, 700 mét, 500 mét.

Vu Cẩn hét lớn: "Mở dù!"

Dù cùng lúc bung ra.

Cung điện Versailles lấp lánh dưới ánh mặt trời, như đang dang rộng vòng tay chào đón, khoe khoang vẻ đẹp huy hoàng từ hàng chục thế kỷ trước.

Không một bóng người, nhưng cung điện lại tràn ngập ánh sáng. Khi đáp xuống, Vu Cẩn thậm chí có thể nhìn thấy phòng trưng bày chiến tranh dài hun hút và sảnh gương.

Vu Cẩn buông tay đồng đội, mỉm cười với Vera: "Cá cược một ván nhé, đến cung điện chính của Versailles –"

Giọng nói thiếu niên đột ngột dừng lại. Trong cửa sổ tòa nhà phía Bắc, dường như có bóng trắng lướt qua.

Lúc này, hầu hết các thực tập sinh vẫn đang trên trời, người nhanh nhất cũng mới đáp xuống cửa, nhưng người kia dường như đã đứng trước cửa sổ từ lâu. Vu Cẩn dụi mắt.

Sau khi các tuyển thủ đáp xuống, trời nhanh chóng tối sầm lại. Những tòa nhà Trianon lớn nhỏ và các trang trại phía xa lần lượt sáng đèn, hai người nhìn nhau, không chút do dự chạy vào cung điện.

Tiếng thét chói tai của một tuyển thủ nữ vọng ra từ tòa nhà phía Bắc!

"Lấy vũ khí trước đã!" Vu Cẩn lên tiếng nhắc nhở: "Cung điện Versailles có 2300 phòng, 67 cầu thang, chúng ta lên tầng hai."

Trong hành lang dài, hai bộ giáp được trang trí cầu kỳ đứng im lìm hai bên giá nến, tạo hình theo kiểu chiến binh thời Trung Cổ. Mắt Vu Cẩn sáng lên, cậu rút kiếm từ một bộ giáp đưa cho Vera, rồi với tay lấy bộ còn lại.

Vera đột nhiên kéo Vu Cẩn lại, thanh trường kiếm chắn ngang. Kim loại va chạm leng keng.

Các bộ phận của chiến binh được trang trí bắt đầu chuyển động, đầu tiên là chạm nhẹ, sau đó cánh tay cầm kiếm rỉ sét giơ lên. Chiến binh mặc giáp im lặng, đôi mắt đỏ như máu từ từ mở ra.

––––––––––

Giữa sân, 350 tuyển thủ cuối cùng cũng đáp xuống hết.

Cung điện Versailles như bừng tỉnh sau giấc ngủ say, tiếng bước chân vội vã của các tuyển thủ cùng tiếng thì thầm vang lên trong gió.

Các cơ quan trong cung điện bắt đầu hoạt động. Bên ngoài, trợ lý đạo diễn vội vàng lắc cuốn sổ quảng cáo du lịch, nhân viên hậu cần cuống cuồng sửa giá vé tham quan trên màn hình. Trên bãi cỏ xanh mướt của Petit Trianon, nhân viên hậu trường cắm một tấm bảng gỗ nhỏ.

Camera điều chỉnh tiêu cự.

"Vòng loại thứ năm, do Cape Travel tài trợ – Hồi sinh, cung điện Versailles."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com