TruyenHHH.com

Done Dm St Nuoc Lua Tuong Giao Ninh Loc Van

(Hiện đại) Tình duyên thầy trò - Chương 7: Liếc mắt đưa tình play phòng sách, lè lưỡi liếm lồn.

Editor: bevitlangthang

Hôm sau, sau khi Vân Diễn tỉnh lại, Thường Khâm đã đi làm. Khi phát hiện trong nhà không còn ai, Vân Diễn mới ý thức được bây giờ đã 10 giờ sáng.

Giáo viên sẽ nghỉ trễ hơn học sinh mấy ngày, vậy nên Thường Khâm vẫn phải lên lớp thêm mấy ngày nữa, mà Vân Diễn thì đã vào kỳ nghỉ.

Phía dưới có chút đau nhức, nhưng không có cảm giác dính nhớp gì hết. Vân Diễn chậm rãi xuống giường, thấy ga giường còn dính những dấu vết khả nghi, mặt cậu đỏ lên, đem ga giường đi giặt. Vào kỳ nghỉ rồi, mình phải làm việc nhà thật chăm chỉ.

Vân Diễn tương đối thành thạo những việc trong nhà, dù sao cậu cũng đã sớm ở một mình, những việc này đều cần phải biết làm.

Vì thế bận rộn một hồi đến khi Thường Khâm về nhà, cơm trong bếp đều đã làm xong xuôi.

Vân Diễn mặc tạp dề, giơ cái thìa trong tay lên, ló đầu ra từ phòng bếp, "Anh về rồi hả? Sắp có cơm rồi, anh rửa tay trước đi, chờ em một chút."

Thường Khâm bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt. Bình thường sau khi hắn tan làm, trên cơ bản cũng là sinh hoạt của một người đàn ông độc thân, không phải ăn cơm ở căn tin thì cũng là gọi cơm hộp, đây là lần đầu tiên sau quãng thời gian sống một mình, hắn cảm nhận được hương vị gia đình từ tận đáy lòng.

"Em nấu gì vậy? Sao thơm thế?" Thường Khâm thay quần áo xong liền vào phòng bếp, nhìn trái nhìn phải một hồi, dường như đây không phải là căn bếp trong nhà mình.

"Tủ lạnh cũng chỉ còn lại mấy cái trứng gà, lúc nãy em đi ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu đỡ, nay có món thịt bằm ớt xanh, trứng xào cà chua, bắp cải ngâm chua, đây đều là mấy món đơn giản, hôm nào lại làm cho anh một bữa thịnh soạn." Động tác xào của Vân Diễn cực kỳ nhuần nhuyễn, biểu cảm trên mặt cũng rất sung sướng, "Gạo cũng sắp hết rồi, có một số thứ cũng cần phải mua, bình thường anh sống thế nào vậy?"

"Hầu như anh không nấu ăn ở nhà." Thường Khâm rửa tay xong thì tiến lại gần Vân Diễn, hắn hôn lên má cậu một cái, "Phần thưởng của em đây, đã lâu lắm rồi anh mới được  ăn cơm nhà nóng hổi."

Vân Diễn cười cười, lấy chiếc đũa kẹp thịt bằm lên đút vào miệng Thường Khâm để hắn nếm thử, Vân Diễn được khen xong, cậu cười cười mang đồ ăn lên bàn.

Một bữa cơm hai người ăn cực kỳ vui vẻ, mặc dù đơn giản, nhưng cảm giác không giống nhau.

Thường Khâm còn chủ động nhận việc rửa chén, sinh hoạt chung cực kỳ hài hòa.

Sau khi ăn xong, Thường Khâm tiếp tục làm việc trong phòng sách, Vân Diễn rảnh rỗi không có gì làm nên cậu đi xung quanh Thường Khâm, tò mò hỏi: "Anh đang làm gì thế?"

"Đang chấm điểm thành tích cuối kỳ của sinh viên khoa chính quy." Thường Khâm hơi nhíu mày, cũng không để ý lắm mà chia sẻ về chuyện công việc của mình với Vân Diễn, "Nhóm sinh viên khoa chính quy này...... Nếu tiết nào bọn họ cũng chăm chú lắng nghe, một nửa số học sinh có thể qua môn là anh đã bất ngờ lắm rồi."

Vân Diễn cười nói: "Sinh viên khoa chính quy à, không lẽ anh còn chưa quen?"

"Haizz...... Bình thường không nghe giảng, giao luận văn lúc nào cũng làm chắp vá nộp cho có, so với miếng vải rách may lại còn khó nhìn hơn. Bộ nghĩ rằng anh không nhận ra tất cả đều là trực tiếp sao chép rồi ghi lại sao?" Thường Khâm giơ tay nhéo giữa mày, chỉ vào màn hình máy tính, "Bài thi cuối kỳ mà viết bừa gì thế này?"

Vân Diễn vừa cười trộm vừa mát xa cho Thường Khâm, "Mỗi năm đều như vậy, lần nào anh cũng mệt mỏi như vậy à ?"

"Cũng không phải. Không phải bây giờ có em ở đây sao? Anh chỉ thuận miệng nói thôi ." Khi Thường Khâm nhìn thấy cái tên nào đó trên màn hình, hắn nhíu mày lại, "Nhạc Tử Anh...... Thành tích cuối kỳ của em ấy......"

"Dạ? Sao vậy?"

"Bài thi của em ấy xém qua điểm trung bình, bình thường đều xem xét có thể châm chước cho em ấy không. Nhưng biểu hiện ngày thường của em ấy......" Thường Khâm ngẩng đầu nhìn Vân Diễn, "Em ấy chính là 'cô bé trà trái cây' đó. "

"À......" Vân Diễn tạm dừng một lát, sau đó ê ẩm nói, "Vậy thầy Thường có muốn nhẹ tay với 'cô bé trà trái cây' không?"

"Ừm...... Em thấy anh nên làm sao?" Thường Khâm nghe ra giọng Vân Diễn có vị chua, hắn cố ý cười xấu xa nói.

"Em làm gì có quyền quyết định......" Vân Diễn lẩm bẩm ngồi ở một bên trên sô pha nhỏ, rầu rĩ không vui chơi điện thoại.

Thường Khâm cười nhẹ một tiếng, vẫy tay về phía Vân Diễn, "Lại đây."

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.

Vân Diễn chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi qua, khi tới gần liền bị Thường Khâm duỗi tay kéo ngã vào lòng hắn.

Thường Khâm ôm cậu xoay ghế cùng nhau nhìn màn hình máy tính, chậm rãi nói: "Lúc trước anh có nói chuyện với Nhạc Tử Anh, có câu hỏi thì cứ hỏi, không cần phải tặng trà, bị người khác nhìn thấy thì sẽ ảnh hưởng không tốt. Em ấy thấy anh không trả lời WeChat, vậy nên cũng không dây dưa gì nhiều. Bây giờ nghĩ lại...... Lần trước em ấy mạo danh em, hình như mục đích cũng không đơn giản như thế......"

Vân Diễn nghiêng đầu nhìn Thường Khâm, khó hiểu nói: "Anh có ý gì?"

"Ban đầu em ấy giống như một cô gái sùng bái thần tượng vậy, nhưng sau đó...... Mấy câu hỏi em ấy hỏi trong WeChat đều là, 'Đề thi cuối kỳ là gì, khi thi lên thạc sĩ thì giáo viên có ưu đãi gì cho sinh viên không, sau này nếu em ấy thi vào nghiên cứu sinh, anh có chịu giúp em ấy vân vân mây mây' gì đó......"

Vân Diễn điều chỉnh một tư thế thoải mái nằm trong lòng Thường Khâm, nhìn màn hình rồi lại nhìn Thường Khâm, "Vậy nên anh cảm thấy...... Cậu ấy đang tiếp cận anh, thật ra là để đi đường tắt sao?"

"Lần gần nhất là trong văn phòng, anh luôn bắt gặp em ấy tới phòng giáo viên tìm thầy Ngô dạy ngôn ngữ Hán hiện đại, rất nhiệt tình. Nên anh đoán thế."

Vân Diễn duỗi tay ôm cổ Thường Khâm, nghiêng đầu nhìn hắn, "Vậy, thầy Thường có thất vọng không?"

"Chậc chậc, vị chua này, là giấm nhà ai đổ thế?" Thường Khâm bỗng nhiên ôm cậu gần sát mình, vừa chọt lét Vân Diễn vừa thổi hơi bên tai cậu.

"Ha ha ha đừng, đừng chọt nữa......" Vân Diễn muốn tránh nhưng không có chỗ trốn, cậu đành phải xin tha, "Em sai rồi em sai rồi......"

Hai người đang cọ xát vào nhau, vốn dĩ hai người dán chặt vào nhau nên khó tránh khỏi cọ đến mấy chỗ mẫn cảm. Đều đang trong tuổi hừng hực, vậy nên rất dễ nứng.

Thường Khâm ôm Vân Diễn bóp mông cậu, rồi chống trán mình lên trán cậu, thấp giọng nói: "Cũng chỉ thích một mình em thôi, cô bé cậu bé gì đó, đều không bằng học trò cưng của anh."

Vân Diễn nhấp môi cười, chủ động hôn lên môi Thường Khâm, "Em cũng chỉ thích một mình anh thôi, vĩnh viễn, cũng chỉ yêu một mình anh."

"Aizz...... Bạn nhỏ này hư quá nha......" Thường Khâm cười thở dài một hơi, cuối cùng dục vọng không khống chế được nên hắn chậm rãi cởi quần áo hai người ra, giải thoát dục vọng phóng túng.

Vân Diễn nhìn bốn phía, thật ra rất phối hợp với động tác của hắn, "Ở, ở đây sao?"

"Không còn cách nào khác, người anh em phía dưới của anh nói là không nhịn được nữa. Có điều...... Chỗ đó của em có thể nhịn được sao?" Thường Khâm dùng đầu ngón tay sờ xuống phía dưới của Vân Diễn, quả nhiên đã sờ đến một chút ướt át.

Vân Diễn oán trách đấm nhẹ lên vai Thường Khâm, "Còn không phải tại anh sao......"

"Được, tại anh hết." Thường Khâm ôm Vân Diễn để cậu ngồi trên bàn làm việc, dựa lưng vào tường, hai chân mở rộng ra, tiện cho Thường Khâm đang ngồi trên ghế cẩn thận quan sát phía dưới.

Vân Diễn có chút xấu hổ, cậu cắn ngón tay nhỏ giọng nói: "Anh...... Không chấm bài cho học sinh nữa à?"

"Đám học sinh làm người khác không bớt lo này, để bọn họ ăn ngon thêm mấy ngày nữa cũng không sao." Thường Khâm nhìn đóa hoa phấn nộn co rúm lại kia, nào có tâm trạng xem máy tính? Trực tiếp tắt màn hình.

Thường Khâm dùng đầu ngón tay xoa nắn hòn le, đại khái bởi vì chỗ này quá nhạy cảm, nên Vân Diễn nhịn không được mà run hai cái, không bao lâu lỗ lồn đã chảy đầy nước.

Cứ cho là đã làm rồi, nhưng lỗ hoa kia phấn nộn như cũ, bây giờ nó còn biết thẹn thùng co rụt lại, thấy sao cũng làm người nhìn yêu thích không thôi.

Thường Khâm lại ngẩng đầu nhìn cặp vú lộ ra ngoài sau khi bị hắn vén áo lên, hai cái núm vú cũng phấn nộn không thôi, làm hắn hận không thể cắn một phát.

"Anh không tiện chăm sóc hai bầu vú này, em thay anh xoa bóp nó được không?" Thường Khâm cong môi cười, sau đó tiếp tục dùng đầu ngón tay trêu chọc hòn le đã hơi sưng.

Mặc dù Vân Diễn có chút xấu hổ, nhưng cậu vẫn gật đầu, giơ tay bao lấy hai bầu vú, bắt đầu xoa bóp.

Không thể không nói, nhìn bé yêu xinh đẹp tự mình xoa vú, hình ảnh này có thể xứng với câu 'hoạt sắc sinh hương'*, có thể lập tức khơi dậy dục vọng của người nhìn.

* Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của một người.

Thường Khâm càng nhìn cơ thể Vân Diễn càng thấy thích, hắn lại nhìn chằm chằm lỗ lồn lúc đóng lúc mở, sau đó ma xui quỷ khiến mà lại gần, há mồm thè lưỡi liếm thịt non kia.

"A! Chỗ đó......" Cảm giác được có gì đó không đúng, Vân Diễn kinh ngạc, cậu theo bản năng muốn né tránh, nhưng lại bị tay Thường Khâm siết chặt vòng eo, vốn dĩ không trốn được, chỉ có thể thừa nhận.

Thường Khâm dùng đầu lưỡi liếm láp qua lại giữa hòn le và lỗ lồn, vật nhỏ trước đó đã bị đầu ngón tay xoa nắn gắng gượng đứng thẳng lúc này càng không chịu nổi kích thích, làm lỗ lồn càng thêm ướt át. Hắn còn cố tình vừa bú mút trêu chọc hòn le, vừa thè lưỡi lôi vật nhỏ đó ra khỏi cánh hoa, sau đó tiếp tục mút vào gặm cắn.

"A ưm, chỗ đó, không được......" Tay Vân Diễn đang xoa ngực cũng không khống chế được sức mạnh, bàn tay dùng sức làm nhũ thịt biến dạng giữa các kẽ hở ngón tay, đầu ti cũng cứng lên, cọ xát trong lòng bàn tay cậu, mang đến từng đợt khoái cảm tê dại.

"Sao lại không được? Rõ ràng chỗ này của em thích lắm mà." Thường Khâm cười cười, tiếp tục ngậm lấy mép lồn hai bên miệng bướm, hắn dùng răng nhay nhẹ, đầu lưỡi di chuyển bên ngoài lồn, nước sốt tràn ra bên ngoài đều bị đầu lưỡi cuốn đi, Thường Khâm nuốt vào trong bụng.

"A, hừ, thầy Thường......" Đầu lưỡi còn linh hoạt hơn là ngón tay, hơn nữa tâm lý bị rung động làm Vân Diễn càng thêm mẫn cảm, cơ thể run rẩy, phía dưới nhịn không được mà ưỡn lên đút bướm vào trong miệng Thường Khâm.

Đầu lưỡi giảo hoạt đã chơi đủ bên ngoài rồi, rốt cuộc cũng thăm dò vào bên trong, cọ xát vách thịt ấm áp từng chút một, đầu lưỡi thô ráp làm lỗ lồn càng thêm ngứa ngáy, làm nó nhịn không được mà co rút lại lấy lòng đầu lưỡi nghịch ngợm này.

Sau đó, đầu lưỡi Thường Khâm bắt đầu bắt chước động tác gậy thịt thọc vào rút ra, linh hoạt cuộn tròn, miệng cũng đồng thời mút vào, làm lỗ lồn càng chảy nước sốt nhiều hơn.

Loại cảm giác này thật sự quá kích thích, cơ thể Vân Diễn nhịn không được mà run rẩy, hai chân vô thức kẹp chặt đầu Thường Khâm, tiếng rên rỉ cũng càng lúc càng mất khống chế.

"A a, không được, quá nhiều, a ưm...... Thầy Thường ......!"

Hai chân Vân Diễn bỗng nhiên căng chặt, kẹp chặt lấy đầu hắn, hai ngón tay cậu dùng sức ngắt nhéo núm vú, cuối cùng lỗ lồn không chịu nổi kích thích, nước sốt ồ ạt túa ra ngoài tràn bờ đê, phần lớn đều chảy vào miệng Thường Khâm.

Khi Thường Khâm ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt của hắn bị ướt đẫm. Hắn giơ tay tùy tiện lau nó đi, sau đó cười nói: "Thiếu chút nữa đã bị em làm ngộp chết."

Vân Diễn còn đang thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, không biết là bị dục vọng nhấn chìm, hay là xấu hổ.

Thường Khâm đứng dậy, thò đầu lại gần tinh tế hôn lên môi Vân Diễn, cho đến khi cậu mơ màng, hắn mới thả con cặc trướng bừng ra ngoài, ôm cậu lại gần mình, sau đó nắm gậy thịt chậm rãi đâm vào lỗ lồn ướt đẫm.

"A ưm......" Trong miệng Vân Diễn vẫn còn dư vị nước sốt nhàn nhạt, điều này làm cậu có chút e lệ.

Nhưng khi hơi thở quen thuộc tới gần lại làm Vân Diễn theo bản năng muốn dựa vào, vì thế cậu vẫn nâng người mình lên, hai tay chống phía sau mặt bàn, hùa theo gậy thịt đâm vào.

Lỗ lồn đã cao trào rồi nên bây giờ không còn chặt như vậy nữa, nó siết chặt bao lấy gậy thịt, mút từng chút một, cực kỳ phục tùng. Động tác thọc vào rút ra của Thường Khâm tự nhiên cũng không cần dùng quá nhiều sức, lỗ lồn ướt át, vách động còn biết hút, làm hắn cũng vô cùng sảng khoái.

Loại cảm giác chỗ đó của hai người như dành cho nhau, cực kỳ phù hợp làm lòng Thường Khâm được lấp đầy, dục vọng cũng càng thêm mãnh liệt, vì thế động tác thọc vào rút ra rất nhanh đã trở nên tàn bạo, tiếng cơ thể va chạm 'bạch bạch bạch' vang khắp phòng sách.

Thường Khâm lơ đãng vừa ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy cuốn sách hắn sáng tác trên kệ sách, bỗng nhiên nhớ tới lần mình nhìn thấy Vân Diễn bên bờ hồ, tác giả cuốn sách cậu giấu sau lưng là mình.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.

Vì thế Thường Khâm giở trò xấu, hắn không đâm vào nữa, mà hỏi Vân Diễn: "Em còn nhớ rõ...... Những cuốn sách anh viết không?"

"...... Cái gì?" Vân Diễn đang đắm chìm trong dục vọng nên có chút sững sờ, một lúc sau cậu mới trả lời, "Sao...... Sao em nhớ được......"

"Thật sự không nhớ sao?" Thường Khâm bỗng nhiên dùng sức địt vào, quy đầu nghiền nát thịt mềm mẫn cảm bên trong, sau đó hắn dừng lại.

"A!" Cơ thể Vân Diễn hơi run một chút, lỗ bướm cũng kẹp chặt, vốn dĩ đang được sướng mà gậy thịt lại đứng yên ngay lúc này, cậu khó nhịn đành kẹp lấy gậy thịt Thường Khâm, nhỏ giọng nói, "Di chuyển một chút đi mà......"

"Em nhớ kỹ lại xem, tên sách đó. Trả lời được thì anh di chuyển." Dứt lời Thường Khâm lại đâm nhẹ một cái, rồi lại đứng yên. Rõ ràng dục vọng của hắn đã cực kỳ bành trướng, nhưng lại cố gắng nhịn xuống để chọc ghẹo Vân Diễn.

Vân Diễn cắn môi, ấm ức nói nói: "Anh xấu tính......"

"Ừ. Suy nghĩ kỹ đi." Thường Khâm dứt khoát tiếp tục chơi xấu, không di chuyển, nửa người trên lại cong xuống, cúi đầu ngậm lấy một bên đầu ti bắt đầu liếm mút.

"Ưm a......" Vân Diễn thở gấp một tiếng, cậu thật sự chịu không nổi, đành phải nói ra tên từng cuốn sách Thường Khâm đã sáng tác.

Mỗi lần nói ra một cái tên Thường Khâm sẽ đâm vào một cái, làm giọng nói của Vân Diễn đều run rẩy và đứt quãng theo. Cho đến khi cậu đọc hết những tên sách hắn từng viết xong, Thường Khâm mới hài lòng cười, hôn nhẹ lên đầu ti một cái, bắt đầu túm chặt lấy eo Vân Diễn điên cuồng địt vào trong.

Việc này cũng đồng thời làm lộ chuyện Vân Diễn là người hâm mộ sách của Thường Khâm, mỗi tên cuốn sách cậu đều nhớ rõ, một chữ cũng không sai.

"A ưm, chậm, chậm một chút, nhanh quá...... A, thầy, thầy Thường, a...... Sao anh lại, hư thế......"

"Ừ, anh hư vậy đó, không phải bạn học nào đó cũng bị mê mẩn bởi vẻ ngoài của anh sao?" Thường Khâm cười xấu xa, gậy thịt lại nghiền nát thịt mềm bên trong một lần nữa, "Nhưng hối hận cũng muộn rồi, người anh đã xác định là em, bất kể thế nào anh cũng sẽ không buông tay."

"A!" Vân Diễn run rẩy một chút, vốn dĩ hai mắt cậu nhắm chặt, nghe vậy liền mở mắt ra, duỗi tay ôm lấy cổ Thường Khâm, hôn lên môi hắn, "Sao em lại hối hận được ......"

Trong lòng Thường Khâm như được rót vào dòng nước ấm, hắn vừa tiếp tục hôn sâu, vừa dùng sức địt mạnh vào lỗ lồn, giống như muốn khảm mình vào trong cơ thể Vân Diễn.

Hai bầu vú Vân Diễn bị địt đến lắc lư qua lại, gậy thịt phía trước cũng lung lay theo, Thường Khâm đơn giản nắm lấy gậy thịt, phối hợp với động tác nhấp hông mà dùng sức sục chim cho cậu.

"A! Không, không được, a ưm, nhiều quá...... Thầy Thường ...... Á a......"

Thường Khâm địt đến sung sướng tràn trề, vì thế hưng phấn nói: "Ha, gọi tên khác thử xem. Gọi ông xã, gọi ca ca, đều được hết."

"A ưm, ca...... Ca?" Vân Diễn bỗng nhiên có chút mơ màng, nhưng tình triều thổi đến làm cậu không còn thời gian để suy nghĩ, cơ thể cậu bỗng nhiên căng chặt, âm thanh cũng trở nên sắc bén, "Anh?...... A!"

Một lượng lớn nước sốt bắn ra ngoài, gậy thịt phía trước của cậu cũng bắn tinh, gậy thịt Thường Khâm bị lỗ lồn cắn chặt, không bao lâu liền buông vũ khí đầu hàng, một luồng tinh dịch bắn sâu vào trong lỗ lồn.

"Hô...... Gọi anh cũng có sai đâu. Anh lớn hơn em 6 tuổi, không phải là anh thì là gì." Thường Khâm ôm cậu thở hổn hển, thật ra rất kiên nhẫn giải thích.

Vân Diễn gật gật đầu, cũng thở hổn hển theo, không có sức trả lời.

Thường Khâm nghỉ ngơi một chút rồi chậm rãi rút gậy thịt ra, mặc cho chất lỏng dâm đãng đang  chảy tí tách xuống đất, ôm cậu trở về phòng ngủ. Sau khi tới phòng ngủ hắn xả một chiếc khăn ấm lau sạch khắp người cậu.

Nhìn lỗ lồn ọc ra tinh dịch, lúc này Thường Khâm mới bất tri bất giác nói: "Cơ thể của em...... Chắc là có thể mang thai nhỉ? Vậy sau này...... Có phải cần chú ý một chút không?"

"...... Ừm? Chắc là có thể mang thai á." Vân Diễn lười biếng trả lời. Trước kia cậu không quá quan tâm đến chuyện này, bây giờ quá mệt mỏi, càng không có khả năng ngẫm lại câu hỏi của hắn.

"Được, ngày mai đi mua mấy hộp áo mưa." Thường Khâm lau khô cho Vân Diễn xong thì dẹp khăn lông, khi quay về thì Vân Diễn đã ngủ rồi.

Vì thế Thường Khâm duỗi tay ôm cậu vào lòng, thoả mãn cùng cậu tiến vào mộng đẹp. 

-----------------------

Editor: Ý là edit từ "ca ca" thành "anh trai" nó là lạ á mọi người, mặc dù biết nếu để nguyên "ca ca" thì nó hợp câu nói hơn, có điều ko được Việt lắm, vì người Việt mình đâu dùng từ "ca ca" bao giờ. Mọi người nghĩ sao ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com