TruyenHHH.com

[DONE/ĐM/ST] Nước Lửa Tương Giao - Ninh Lộc Vân

Chương 13: Âm mưu hậu cung bị bại lộ

bevitlangthang

Chương 13: Âm mưu hậu cung bị bại lộ, Vân Diễn hiến kế, Anh phu nhân rớt đài.

Editor: bevitlangthang

Sau khi hết bệnh, Vân Diễn cũng không cần phải kiêng cử gì nữa, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, chỉ là y không còn ăn nhiều cơm nữa, thường xuyên phải nhờ sự trợ giúp của Thường Khâm giải quyết hết những món còn thừa.

Đối với chuyện này Thường Khâm cực kì bất đắc dĩ, nhưng vẫn mặc cho Vân Diễn tuỳ ý ăn.

Trước ngày Đông chí* một ngày, thừa dịp Thường Khâm có việc vào triều sớm, Nhược Anh nói nhỏ bên tai Vân Diễn: "Đã nhiều ngày rồi Doanh Nguyệt Cung vẫn luôn có động tĩnh, cung nữ bọn họ lén nhận một cái bọc hàng của thái giám trong Vọng Mai Cung đưa tới, hình như là giấy bọc chuyên dùng để gói thuốc. Sau đó cung nữ đó vẫn đi vứt bã thuốc như cũ."

* Ngày đông chí ("đông" có nghĩa là mùa đông, "chí" có nghĩa là điểm cực) là ngày trung tâm của mùa đông. Tiết này bắt đầu từ ngày 21 hoặc 22 tháng 12 dương lịch hàng năm. Kết thúc vào ngày 5 tháng Giêng hoặc ngày 6 tháng Giêng và chuyển sang tiết Tiểu Hàn.

Vân Diễn đang tự mình đánh cờ, y cầm quân cờ trong tay, nghe vậy ngẩng đầu nói: "Vọng Mai Cung? Có thật là Vọng Mai Cung không?"

Nhược Anh chắc chắn nói: "Dạ thật, tên thái giám đưa gói hàng tới trong Vọng Mai Cung tên là Nghiêm Tường."

"Anh phu nhân hửm......" Ngón tay Vân Diễn buông lỏng, quân cờ rơi xuống mặt bàn cờ, trong nháy mắt ván cờ liền hỗn loạn.

Vân Diễn nhìn ván cờ buồn bã nói: "Lần này, đến lượt ta."

Thời tiết Đông chí, phòng bếp đều đi đưa sủi cảo cho các cung. Vân Diễn cũng chưa từng ăn qua sủi cảo ở Tây Vực bao giờ, huống chi là vào mùa đông cũng chưa có dịp ăn, nhất thời cũng cảm thấy mới mẻ liền ăn nhiều một chút, sau đó không thể không phủ thêm một tầng quần áo dày đi ra ngoài, đi dạo cho tiêu.

Cho đến khi y dừng bên ngoài Doanh Nguyệt Cung, Vân Diễn thấy đèn cung đình trong Cung cực kỳ đẹp đẽ, nên dừng lại xem một lúc, sau đó lại nghĩ mình chưa từng gặp mặt Phương Trường sử, vì vậy liền bước vào bái kiến.

Nhưng mà, khi vào Doanh Nguyệt Cung rồi, y mới biết được Doanh Nguyệt Cung không có chủ vị, nhìn vào tiêu điều quạnh quẽ, thoạt nhìn có chút tan hoang đổ nát.

Vị phân của Vân Diễn cao hơn Trường Sử, các cung nhân thấy y tự nhiên cũng không ngăn cản. Đến khi nhìn thấy Phương Trường sử, Vân Diễn mới phát hiện, nàng vẫn luôn nằm trên giường, thoạt nhìn vô cùng suy yếu.

Phương Trường sử muốn đứng dậy chào hỏi nhưng lại bị Vân Diễn ngăn lại, y còn sai người đem ghế tới ngồi bên giường nàng, "Phương tỷ tỷ, đây là... Cơ thể tỷ không khoẻ sao?"

Phương Trường sử yếu ớt cười cười, "Để thất tử chê cười rồi. Dạo gần đây cơ thể ta không được tốt lắm, không xuống giường được."

Vân Diễn quan tâm nói: "Đây là bệnh gì mà làm tỷ nằm trên giường liên miên thế? Vân Diễn có mang thuốc của Tây Vực đến đây, nếu mà đúng bệnh, Phương tỷ tỷ cứ lấy mà dùng đi."

Sắc mặt Phương Trường sử lập tức tối sầm, nhưng nàng vẫn gượng cười nói: "Dù sao cũng là vết thương cũ trước đây chưa tốt lên thôi, không nhọc lòng thất tử quan tâm."

"Vết thương ngoài da sao?" Vân Diễn quay đầu nhìn tiểu cung nữ đi theo mình, "Về Ngưng Tuyết Các tìm Nhược Tang, lấy thuốc trị vết thương ngoài da tới đây, lấy dạng thuốc bột với thuốc mỡ tới luôn."

Phương Trường sử vội vàng nói: "Chuyện này...... Thất tử không cần phiền vậy đâu......"

"Không sao. Dược tính của thuốc Tây Vực sẽ hơi mạnh một chút, nhưng hiệu quả cực kỳ cao, chỉ cần Phương tỷ tỷ chịu đựng hai ngày, miệng vết thương sẽ tốt lên thôi." Vân Diễn cười cười, nhìn y cực kỳ dịu dàng.

Phương Trường sử cảm kích nói: "Nghe nói thất tử là vị công tử tính tình dịu dàng như ngọc, tâm địa thiện lương, lời này quả nhiên không sai."

Vân Diễn lại bất đắc dĩ cười cười, "Vân Diễn rất vui khi Phương tỷ tỷ có thể nghĩ như vậy. Mấy ngày trước đâu đâu trong cung cũng đồn rằng Vân Diễn sử dụng tà thuật, mê hoặc mọi người, thật ra điều này làm ta buồn lòng một phen."

Sắc mặt Phương Trường sử lại tối sầm lại, sau một lúc lâu nàng vẫn không đành lòng, nói mơ hồ: "Trong hậu cung này...... Có một số người ngươi không thể đắc tội. Đặc biệt là mấy người như chúng ta không có gia tộc để dựa vào, không có ai để chống lưng ......"

Vân Diễn nghe hiểu ý của Phương Trường sử, cũng hiểu được bảy tám phần chuyện nàng đang gặp phải, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng nói: "Cũng chỉ đành an ủi bản thân nghĩ thông một chút. Chẳng qua cứ để cho người khác bắt nạt mình, Vân Diễn thật sự không nhịn được, lúc cần nói, thì sẽ nói."

Phương Trường sử nhìn về phía Vân Diễn, nét ốm yếu trên mặt cũng mang theo mấy phần bất đắc dĩ, "Thất tử vậy mà thật sáng suốt...... Chỉ là người sống trong cung, thân bất do kỷ*......"

*sống trong hậu cung, có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại.

Lúc này tiểu cung nữ đã mang thuốc đến, Vân Diễn đưa cho chưởng sự cung nữ của Doanh Nguyệt Cung, dặn dò bọn họ cách dùng và liều lượng.

Sau đó Vân Diễn liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ, trước khi đi y để lại một câu, "Nhưng ta tin một điều rằng, số phận là nằm trong tay mình, cơ thể cũng là do mình mà ra."

Đi ra khỏi Doanh Nguyệt Cung rồi, Nhược Anh nhỏ giọng hỏi: "Công tử, Phương Trường sử có hiểu ý người không?"

"Dù sao cũng là một người ở lâu trong cung, nàng sẽ hiểu thôi." Vân Diễn lấy áo ngoài bao chặt người mình lại, chuẩn bị về cung, "Một không quyền hai không có con nối dõi, bị người nắm đầu xoay vòng vòng cũng chỉ có một con đường chết. Nếu nàng thông minh, thì sẽ hiểu, rút củi dưới đáy nồi, ắt hẳn sẽ có một con đường sống."

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất, và ủng hộ editor.

Mấy ngày hôm sau, Thường Khâm bận rộn trên triều không rảnh lo chuyện hậu cung, Vân Diễn cũng thừa dịp học thêm vài cách làm điểm tâm trong cung, chuẩn bị chừng nào tới Tết thì làm vài món. Vào đêm, nghe thấy tiếng chìa khoá vặn mở ngoài cửa cung, rồi nghe thấy có người báo Phương Trường sử tới chơi.

Chỉ thấy sắc mặt của Phương Trường sử thoạt nhìn đã tốt hơn nhiều, mặc dù đi đường có hơi chậm, nhưng đã đi đứng lại được rồi.

"Hôm nay ta cố ý đến đây để cảm ơn thất tử, còn cố tình mang theo mấy cái khăn tự mình thêu và túi lưới dây* tự mình làm, nam tử mang vào cũng rất đẹp, mong thất tử không ghét bỏ."

* Túi lưới dây:

Vân Diễn nhận lấy nhìn nhìn, rồi đưa cho Nhược Anh đem đi cất, "Kỹ thuật thêu thật sự rất đẹp, sao Vân Diễn có thể ghét bỏ được? Mau tới đây ngồi đi. Phương tỷ tỷ thấy trong người có khoẻ hơn chưa?"

Phương Trường sử cười dịu dàng nói, "Đã khá hơn nhiều rồi. Thuốc thất tử đưa thật sự dùng rất tốt, cuối cùng cũng được ra ngoài, không cần phải nằm trên giường suốt."

Vân Diễn nghi ngờ nói: "Nói đến đây cũng lạ thật, nếu thuốc của ta có thể làm Phương tỷ tỷ khoẻ lên, vậy phương thuốc của Thái Y Viện đưa cho cũng không tệ đến nỗi dùng lâu vậy rồi mà vết thương trên người vẫn chưa hết......"

Phương Trường lập tức trở nên nghiêm túc, nàng thấp giọng nói: "Thất tử, mượn một bước để nói chuyện."

Vân Diễn lập tức hiểu ý nàng, y vẫy hạ nhân lui xuống, chỉ chừa lại Nhược Anh và chưởng sự cung nữ của Doanh Nguyệt Cung, rồi y dắt nàng vào bên trong.

Lúc này Phương Trường sử mới bi thương nói: "Nếu không phải thuốc của thất tử đưa đã cứu ta một mạng, ta chỉ sợ không bao lâu nữa mình sẽ chết bất đắc kỳ tử không rõ nguyên nhân!"

Trong lòng Vân Diễn hiểu rõ, nhưng y vẫn hiện sự cả kinh trên mặt, "Vì sao tỷ lại nói vậy?"

Phương Trường dùng khăn tay lau nước mắt, lúc này mới rõ mọi chuyện, "Ta là một người không quyền không thế, diện mạo cũng không tính là xuất chúng, lại không có con nối dõi, ở trong cung bị khinh thường cũng đã quen chịu đựng, cũng may chủ vị Di phu nhân trong Doanh Nguyệt Cung thật ra không làm khó dễ ta. Nhưng có một ngày, người trong Vọng Mai Cung tìm đến ta, nói phụ thân ta nhậm chức phó quan ở nơi Bắc Cảnh truyền sai mệnh lệnh, phải dựa theo quân pháp xử lí......"

"Việc này ta thừa nhận đó là lỗi sai của phụ thân ta, nhưng dù người có bị đánh chết ta cũng không thể mặc kệ được...... Bệ hạ làm người vô cùng ngay thẳng, từ trước đến giờ đều không thiên vị giúp người trong hậu cung, ta không dám đi cầu xin bệ hạ, đành phải đi tìm Anh phu nhân. Nhưng ai mà ngờ, cơn ác mộng bắt đầu từ đây......"

Nói tới đây, Phương Trường sử nhịn không được lại khóc lên, Vân Diễn khuyên giải an ủi một hồi nàng mới bình tĩnh lại, tiếp tục nói: "Anh phu nhân nói, chỉ cần ta giúp nàng làm việc, phụ thân ta sẽ không bị gì hết. Phụ thân nàng là tướng quân Trấn Bắc, muốn giúp đỡ thì không phải việc gì khó. Khi đó vì để trị được bệnh lạ của bệ hạ, Anh phu nhân bảo ta hạ thuốc trong đồ ăn của Di phu nhân, thuốc kia có hiệu quả thúc tình, sau khi hành phòng xong cả người sẽ vô lực không còn sức ......"

"Nhưng nàng chưa từng nói, hành phòng liên tục sẽ ảnh hưởng đến tính mạng!" Cả người Phương Trường sử hơi run lên, "Nàng còn bảo ta làm giả vết thương phía dưới bị xé rách...... Nhưng vết thương bị xé rách nào giống vết thương bị dao rạch? Ta không dám đi y đường lấy thuốc, sợ người ta phát hiện ra manh mối, chỉ có thể dùng thuốc Anh phu nhân đưa tới...... Ta không dám uống thuốc, chỉ dám bôi thuốc mỡ, miệng vết thương vẫn không thể nào lành lại được......"

"Người của Anh phu nhân còn uy hiếp ta, nếu ta không nghe lời, tính mạng của phụ thân ta sẽ một đi không trở lại...... Thuốc kia bọn họ cũng không cho ta ngừng sử dụng, sao ta lại không biết lòng nàng đang nghĩ gì? Nên cũng thừa dịp ban đêm không có người, trộm vứt ra ngoài."

"Mấy ngày nay khi tới giờ, ta đều thường xuyên mơ thấy Di phu nhân, nàng chất vấn ta, vì sao lại hại chết nàng......" Phương Trường sử khóc nấc lên, "Là ta sai, ta cũng nguyện ý đền mạng cho Di phu nhân, nhưng dù ta có chết, cũng không thể chết trong tay Anh phu nhân!"

Ánh mắt Phương Trường sử từ trước đến nay luôn nhu nhược lúc này lộ ra ý hận nồng đậm, lần này nàng đã hạ quyết tâm không thể để người ta xoay mình như con rối được.

Vân Diễn trầm mặc một lúc lâu, rồi mới nói: "Chuyện này, đúng thật là Phương tỷ tỷ làm sai, nhưng nếu tỷ thật lòng ăn năn hối cải, để đầu sỏ gây tội chịu trừng phạt, cũng coi như là có thể an ủi Di phu nhân ở trên trời."

Phương Trường sử khóc thút thít gật đầu, sau đó khụt khịt nói: "Ngày mai ta sẽ đi Khôn Trạch Điện, tố giác Anh phu nhân."

"Chậm đã." Vân Diễn cản Phương Trường sử lại, "Nếu Phương tỷ tỷ tin ta, thì nghe ta nói một lời. Anh phu nhân làm lâu như thế đã sớm không còn thấy sợ nữa, chắc sẽ không để Hoàng Hậu nương nương trong mắt đâu, nếu tỷ đi tố giác với Hoàng Hậu, thì cùng lắm Anh phu nhân chỉ ngưng làm một thời gian thôi, ai biết sau đó nàng còn chơi chiêu gì nữa."

Sắc mặt Vân Diễn lạnh lùng, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy, "Việc này nên trực tiếp báo cho bệ hạ biết. Nếu như cha của Anh phu nhân có thể miễn tội cho cha tỷ ở Bắc Cảnh, thì cũng có thể đưa vào chỗ chết, chắc cũng nên dọn dẹp sạch sẽ rồi."

"Nhưng mà bệ hạ......" Hiển nhiên Phương Trường sử vẫn còn băn khoăn.

"Tỷ cũng nói bệ hạ làm người vô cùng ngay thẳng, lúc này Bắc Cảnh không có chiến tranh, đây là thời cơ tốt để dọn dẹp sạch sẽ. Nếu phụ thân tỷ quả thật làm sai, thì chịu phạt là việc khó tránh khỏi. Nhưng mặc cho người ta định tội, ta tin bệ hạ cũng sẽ không cho phép." Vân Diễn nâng tách trà lên nhấp một ngụm, nói tiếp, "Nhưng mà Phương tỷ tỷ có để lại chứng cứ phạm tội của Anh phu nhân không?"

"Thuốc dùng trên người Di phu nhân ta vẫn còn giữ lại một ít, còn có thuốc nàng đưa ta nữa. Ta chỉ là một người không quyền không thế, ngay cả cửa cung còn ra không được, làm sao định tội được nàng?"

Vân Diễn nheo mắt lại, trầm ngâm nói: "Chỉ có mấy thứ này thôi sợ là không đủ ...... Như vậy đi, Phương tỷ tỷ viết rõ ngọn nguồn mọi chuyện ra giấy, mang theo trên người. Làm bộ giống như mấy ngày trước chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ để cung nhân theo lẽ thường mà đi lấy thuốc. Trước hai canh giờ lấy thuốc thì báo ta một tiếng, ta sẽ có cách để bệ hạ bắt gặp."

Phương Trường sử ngu ngơ nhìn Vân Diễn, "Thất tử......"

Vân Diễn nhìn nàng cười, ý bảo nàng yên tâm, "Trước giờ Anh phu nhân không ưa ta, trên dưới trong cung ai cũng biết, ta làm chuyện này cũng xem như là giúp mình. Nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa với việc Phương tỷ tỷ cũng sẽ bị phạt, tỷ có nghĩ tới chưa?"

Phương Trường sử kiên quyết nói: "Dù ta có chết, cũng nhất định sẽ không để Anh phu nhân được sống yên!"

Mấy ngày sau, cuối cùng Thường Khâm cũng rảnh rỗi, Vân Diễn mời hắn tới Ngưng Tuyết Các nếm thử điểm tâm mình làm.

Thường Khâm nếm thử một cái, rồi nói: "Vị cũng được. Nhưng mà nặn hình thì...... Đây là con gấu sao?"

"Đây rõ ràng là con thỏ!" Vân Diễn cực kỳ bất mãn, mình cũng ăn thêm hai cái.

Thường Khâm chỉ cười không nói gì, nể tình Vân Diễn cũng ăn thêm hai cái.

"Em ăn nhiều quá rồi......" Vân Diễn buồn rầu xoa bụng.

Nhược Tang đứng một bên lắm miệng nói: "Dạo gần đây công tử ăn nhiều hơn bình thường, đặc biệt là rất thích ăn điểm tâm."

Thường Khâm đánh giá Vân Diễn một phen, vừa lòng nói: "Nhìn thì thấy đầy đặn hơn so với lúc mới vừa vào cung, không tệ nha."

Vân Diễn mở to hai mắt nhìn, "Chàng chê ta béo?"

Thường Khâm cười nói: "Không có, chỉ là không còn gầy yếu như trước, càng nhìn càng đẹp."

Vân Diễn héo queo như cành cây khô, "Chậc. Bệ hạ bồi Vân Diễn đi ra ngoài một chút được không?"

"Được, mặc nhiều một chút."

Thế là Thường Khâm và Vân Diễn cùng dạo bước trong cung, không mang nhiều hạ nhân theo. Vân Diễn cố tình đi về phía Doanh Nguyệt Cung, quẹo một cái, 'trùng hợp' gặp được cung nữ trong Doanh Nguyệt Cung đang nhận lấy bao vây từ tên thái giám trong Vọng Mai Cung.

"Ai ở đó?"

Tên thái giám Nghiêm Tường trong Vọng Mai Cung đã sớm làm nhiều chuyện sai trái, thấy Thường Khâm xong phản ứng đầu tiên của hắn là chạy trốn. Lúc này sắc mặt Thường Khâm nghiêm túc, gọi người tới bắt Nghiêm Tường.

Vốn dĩ chuyện đưa thuốc cũng phải là chuyện quá khó để giải thích, nhưng Phương Trường sử nghe tin xong lập tức hành động, nghe nói Thường Khâm đang ở ngoài cung, liền cầm bức thư tay đi ra ngoài, quỳ xuống trước mặt Thường Khâm, vừa trình bức thư tay lên vừa tố Anh phu nhân không chỉ giết Di phu nhân, còn muốn hại nàng.

Thường Khâm xem thư xong sắc mặt xanh mét, ra lệnh tạm giam Nghiêm Tường, khoá Vọng Mai Cung, sau đó lập tức triệu vài vị đại thần vào cung trong đêm, kiểm tra chặt chẽ tất cả quân đoàn binh lính.

-------------

【 Ninh Lộc Vân: 】

Ban đầu tui nghĩ sẽ nặn nhân vật Vân Diễn là một bông hoa nạnh nùng, nhưng với cốt truyện cung đấu mà nói, cao ngạo lạnh lùng không thể nào làm vai chính được. Vậy nên để hài hoà với cốt truyện hơn, vai chính vẫn nên là người lạc quan vui vẻ hơn một chút. Nhưng cũng không thể nói hai người bọn họ như keo sơn với nhau thì không thể cưỡng ép được, mọi chuyện là do người làm hết mà——

-------------

Editor:

Hi mọi người, chắc trong chương này sẽ có nhiều người thắc mắc, tui ko tiện giải thích trong truyện vì sẽ gây tuột mood nên nói ở đây nha.

1. Vết thương giả của Phương trường sử là do bả lấy dao rạch thật, theo tui hiểu trong quá trình đọc truyện là bà Anh phu nhân CỐ TÌNH đổ oan cho bệ hạ, từ vụ Di phu nhân ngủm là cho bà Anh bả đưa thuốc cho bà Phương để bà Di ngủm => Gián tiếp gây chết, rồi sau đó đổ oan thêm cho bệ hạ là bà Phương thị tẩm nên vết thương bị xé rách, rồi muốn bà Phương tạo hiện trường giả cho nó thật nên bà Phương tự lấy dao rạch bướm đó. Tui trích đoạn đối thoại của chương 11 cho mọi người dễ hiểu hơn nghen:

Nhược Anh kéo Hồ thái y qua một bên, nhỏ giọng nói: "Là người trong Doanh Nguyệt Cung vứt. Ngài có biết trong Doanh Nguyệt Cung có ai phải trị ngoại thương không?"

Hồ thái y cũng muốn lấy lòng người của Ngưng Tuyết Các, liền nói: "Bây giờ Doanh Nguyệt Cung cũng chỉ còn một vị Phương Trường sử, lúc trước ta có nói chuyện với vị thái y trị bệnh cho nàng, hắn nói rằng, sau khi Phương Trường sử thị tẩm xong thì phía dưới bị xé rách, phải dùng đến thuốc mỡ trị vết thương ngoài da."

"Phía dưới bị xé rách?" Nhược Anh nghi ngờ nói, "Công tử nhà ta đã thị tẩm được một thời gian cũng không tính là ngắn, nhưng phía dưới chưa từng bị xé rách bao giờ ...... Vị Phương Trường sử này, có cơ thể đặc thù sao? Huống chi, đã lâu như vậy rồi, mà vẫn không tốt hơn sao?"

Hồ thái y nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: "Nếu là bởi vì chuyện phòng the mà phía dưới bị xé rách, thì chỉ cần chăm sóc điều dưỡng một thời gian, đã lâu như vậy rồi vết thương không thể nào không khép lại được. Thật ra ta nghe nói ... Miệng vết thương kia nhìn sơ không giống như bị căng nứt, mà giống như ... Bị vật nhọn cắt đứt!"

Nhược Anh che miệng lại, hoảng sợ nhìn Hồ thái y, sau một lúc lâu mới nói: "Đây...... Là thật sao?"

"Huống chi mặc dù bị vật nhọn cắt, cũng không thể nào mà không lành được, nhưng nguyên nhân sâu xa trong đó, chúng thần thật sự không rõ lắm. Chuyện này là do Trương thái y khám bệnh cho Phương Trường sử trong lúc uống say lỡ miệng nói ra, cô nương ngàn vạn lần đừng nói chuyện này ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com