[DONE/ĐM/ST] Nước Lửa Tương Giao - Ninh Lộc Vân
Chương 13: Âm mưu hậu cung bị bại lộ
Chương 13: Âm mưu hậu cung bị bại lộ, Vân Diễn hiến kế, Anh phu nhân rớt đài.Editor: bevitlangthangSau khi hết bệnh, Vân Diễn cũng không cần phải kiêng cử gì nữa, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, chỉ là y không còn ăn nhiều cơm nữa, thường xuyên phải nhờ sự trợ giúp của Thường Khâm giải quyết hết những món còn thừa.Đối với chuyện này Thường Khâm cực kì bất đắc dĩ, nhưng vẫn mặc cho Vân Diễn tuỳ ý ăn.Trước ngày Đông chí* một ngày, thừa dịp Thường Khâm có việc vào triều sớm, Nhược Anh nói nhỏ bên tai Vân Diễn: "Đã nhiều ngày rồi Doanh Nguyệt Cung vẫn luôn có động tĩnh, cung nữ bọn họ lén nhận một cái bọc hàng của thái giám trong Vọng Mai Cung đưa tới, hình như là giấy bọc chuyên dùng để gói thuốc. Sau đó cung nữ đó vẫn đi vứt bã thuốc như cũ."* Ngày đông chí ("đông" có nghĩa là mùa đông, "chí" có nghĩa là điểm cực) là ngày trung tâm của mùa đông. Tiết này bắt đầu từ ngày 21 hoặc 22 tháng 12 dương lịch hàng năm. Kết thúc vào ngày 5 tháng Giêng hoặc ngày 6 tháng Giêng và chuyển sang tiết Tiểu Hàn.Vân Diễn đang tự mình đánh cờ, y cầm quân cờ trong tay, nghe vậy ngẩng đầu nói: "Vọng Mai Cung? Có thật là Vọng Mai Cung không?"Nhược Anh chắc chắn nói: "Dạ thật, tên thái giám đưa gói hàng tới trong Vọng Mai Cung tên là Nghiêm Tường.""Anh phu nhân hửm......" Ngón tay Vân Diễn buông lỏng, quân cờ rơi xuống mặt bàn cờ, trong nháy mắt ván cờ liền hỗn loạn.Vân Diễn nhìn ván cờ buồn bã nói: "Lần này, đến lượt ta."Thời tiết Đông chí, phòng bếp đều đi đưa sủi cảo cho các cung. Vân Diễn cũng chưa từng ăn qua sủi cảo ở Tây Vực bao giờ, huống chi là vào mùa đông cũng chưa có dịp ăn, nhất thời cũng cảm thấy mới mẻ liền ăn nhiều một chút, sau đó không thể không phủ thêm một tầng quần áo dày đi ra ngoài, đi dạo cho tiêu.Cho đến khi y dừng bên ngoài Doanh Nguyệt Cung, Vân Diễn thấy đèn cung đình trong Cung cực kỳ đẹp đẽ, nên dừng lại xem một lúc, sau đó lại nghĩ mình chưa từng gặp mặt Phương Trường sử, vì vậy liền bước vào bái kiến.Nhưng mà, khi vào Doanh Nguyệt Cung rồi, y mới biết được Doanh Nguyệt Cung không có chủ vị, nhìn vào tiêu điều quạnh quẽ, thoạt nhìn có chút tan hoang đổ nát.Vị phân của Vân Diễn cao hơn Trường Sử, các cung nhân thấy y tự nhiên cũng không ngăn cản. Đến khi nhìn thấy Phương Trường sử, Vân Diễn mới phát hiện, nàng vẫn luôn nằm trên giường, thoạt nhìn vô cùng suy yếu.Phương Trường sử muốn đứng dậy chào hỏi nhưng lại bị Vân Diễn ngăn lại, y còn sai người đem ghế tới ngồi bên giường nàng, "Phương tỷ tỷ, đây là... Cơ thể tỷ không khoẻ sao?"Phương Trường sử yếu ớt cười cười, "Để thất tử chê cười rồi. Dạo gần đây cơ thể ta không được tốt lắm, không xuống giường được."Vân Diễn quan tâm nói: "Đây là bệnh gì mà làm tỷ nằm trên giường liên miên thế? Vân Diễn có mang thuốc của Tây Vực đến đây, nếu mà đúng bệnh, Phương tỷ tỷ cứ lấy mà dùng đi."Sắc mặt Phương Trường sử lập tức tối sầm, nhưng nàng vẫn gượng cười nói: "Dù sao cũng là vết thương cũ trước đây chưa tốt lên thôi, không nhọc lòng thất tử quan tâm.""Vết thương ngoài da sao?" Vân Diễn quay đầu nhìn tiểu cung nữ đi theo mình, "Về Ngưng Tuyết Các tìm Nhược Tang, lấy thuốc trị vết thương ngoài da tới đây, lấy dạng thuốc bột với thuốc mỡ tới luôn."Phương Trường sử vội vàng nói: "Chuyện này...... Thất tử không cần phiền vậy đâu......""Không sao. Dược tính của thuốc Tây Vực sẽ hơi mạnh một chút, nhưng hiệu quả cực kỳ cao, chỉ cần Phương tỷ tỷ chịu đựng hai ngày, miệng vết thương sẽ tốt lên thôi." Vân Diễn cười cười, nhìn y cực kỳ dịu dàng.Phương Trường sử cảm kích nói: "Nghe nói thất tử là vị công tử tính tình dịu dàng như ngọc, tâm địa thiện lương, lời này quả nhiên không sai."Vân Diễn lại bất đắc dĩ cười cười, "Vân Diễn rất vui khi Phương tỷ tỷ có thể nghĩ như vậy. Mấy ngày trước đâu đâu trong cung cũng đồn rằng Vân Diễn sử dụng tà thuật, mê hoặc mọi người, thật ra điều này làm ta buồn lòng một phen."Sắc mặt Phương Trường sử lại tối sầm lại, sau một lúc lâu nàng vẫn không đành lòng, nói mơ hồ: "Trong hậu cung này...... Có một số người ngươi không thể đắc tội. Đặc biệt là mấy người như chúng ta không có gia tộc để dựa vào, không có ai để chống lưng ......"Vân Diễn nghe hiểu ý của Phương Trường sử, cũng hiểu được bảy tám phần chuyện nàng đang gặp phải, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng nói: "Cũng chỉ đành an ủi bản thân nghĩ thông một chút. Chẳng qua cứ để cho người khác bắt nạt mình, Vân Diễn thật sự không nhịn được, lúc cần nói, thì sẽ nói."Phương Trường sử nhìn về phía Vân Diễn, nét ốm yếu trên mặt cũng mang theo mấy phần bất đắc dĩ, "Thất tử vậy mà thật sáng suốt...... Chỉ là người sống trong cung, thân bất do kỷ*......"*sống trong hậu cung, có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại.Lúc này tiểu cung nữ đã mang thuốc đến, Vân Diễn đưa cho chưởng sự cung nữ của Doanh Nguyệt Cung, dặn dò bọn họ cách dùng và liều lượng.Sau đó Vân Diễn liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ, trước khi đi y để lại một câu, "Nhưng ta tin một điều rằng, số phận là nằm trong tay mình, cơ thể cũng là do mình mà ra."Đi ra khỏi Doanh Nguyệt Cung rồi, Nhược Anh nhỏ giọng hỏi: "Công tử, Phương Trường sử có hiểu ý người không?""Dù sao cũng là một người ở lâu trong cung, nàng sẽ hiểu thôi." Vân Diễn lấy áo ngoài bao chặt người mình lại, chuẩn bị về cung, "Một không quyền hai không có con nối dõi, bị người nắm đầu xoay vòng vòng cũng chỉ có một con đường chết. Nếu nàng thông minh, thì sẽ hiểu, rút củi dưới đáy nồi, ắt hẳn sẽ có một con đường sống."Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất, và ủng hộ editor.Mấy ngày hôm sau, Thường Khâm bận rộn trên triều không rảnh lo chuyện hậu cung, Vân Diễn cũng thừa dịp học thêm vài cách làm điểm tâm trong cung, chuẩn bị chừng nào tới Tết thì làm vài món. Vào đêm, nghe thấy tiếng chìa khoá vặn mở ngoài cửa cung, rồi nghe thấy có người báo Phương Trường sử tới chơi.Chỉ thấy sắc mặt của Phương Trường sử thoạt nhìn đã tốt hơn nhiều, mặc dù đi đường có hơi chậm, nhưng đã đi đứng lại được rồi."Hôm nay ta cố ý đến đây để cảm ơn thất tử, còn cố tình mang theo mấy cái khăn tự mình thêu và túi lưới dây* tự mình làm, nam tử mang vào cũng rất đẹp, mong thất tử không ghét bỏ."* Túi lưới dây:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com