TruyenHHH.com

Don T Give Up On Me Sooshu




"Em thích chị ấy.. thì là chuyện tốt thôi. Chị ủng hộ hai người"

Seo Soojin trong lúc luống cuống, liền bịa đại ra mà nói. Thật lòng thì, nàng không có ý nói ra mấy lời vớ vẩn thế này, nhưng Shuhua kia cứ dồn nàng vào góc mãi, nên bất quá, Soojin mới phải thốt lên câu từ nhảm nhí như vậy.

Yeh Shuhua nghe xong, em cười trừ, thu người về, tay họ Yeh nhẹ nhàng mở hộp bánh, khẽ trả lời.

"Tiếc nhỉ.. Vậy là em không được Soojin ủng hộ rồi. Vì em đâu có thích người ta"

Nói rồi nhún vai một cái, tiện tay cầm một chiếc lên bỏ vào mồm.

Soojin nhìn em, tự nhiên lại thấy trong lòng nhẹ đi hẳn mấy phần, nhưng nghĩ nghĩ thế nào, vẫn là nàng quyết định nói tiếp:

"Vậy mà người ta xem ra rất thích em, còn nhờ chị giúp cưa đổ em"

Yeh Shuhua suýt sặc. Em ho khan vài cái.

"Solar nhờ chị giúp cưa em ?"

Nàng gật đầu.

"Vậy chị trả lời thế nào ? Có đồng ý không ?"

Soojin im lặng một hồi, rồi vươn tay quệt đi vụn bánh đang dính trên mép Shuhua, thản nhiên đưa lên miệng, dùng lưỡi liếm.

"Em xem có ai đồng ý giúp người khác tán đổ một người, mà lại đi nói cho người đang được tán biết không ?"

Ai kia nghe xong liền ngẫm nghĩ, xong xuôi, em lại tươi cười nhìn nàng, còn tiện tay nhét miếng bánh mình đang ăn dở vào miệng người đối diện.

Shuhua cười đến nỗi mắt híp cả lại. Vậy là nàng từ chối, vừa ha, em cũng thật lòng không có tình ý gì với Solar, coi như lần này, là Soojin ra tay giúp em vượt một ải. Họ Yeh cảm thấy bỗng dưng tâm tình tốt hẳn, rất rạng rỡ hỏi nàng.

"Chị này, tối nay ngủ lại cùng em nhé ?"

Nhưng chỉ thấy Seo Soojin đứng dậy bỏ vào bếp. Shuhua ngoái cổ nhìn theo, thắc mắc:

"Soojin ? Đi đâu thế ?"

"Em mời chị ngủ lại mà không cho chị ăn à ?"

Yeh Shuhua cười hì hì, cũng bật dậy, lật đật chạy theo.

Cô tiểu thư duy nhất nhà họ Yeh có một thói quen xấu, mà thói quen này, Soojin đặc biệt không thích ở em. Đó chính là khi ăn xong, thường nằm ườn ra lười nhác.

Yeh Shuhua cùng Soojin giải quyết xong bữa tối, ngay lập tức liền nằm ra sofa nghỉ ngơi. Em nằm sấp, mở máy tính mới mua ra nghịch, dáng vẻ vô cùng lười biếng, rõ ràng là không có ý muốn đứng lên.

Soojin ngồi bên cạnh đọc sách, nàng nhìn em, nhắc nhở:

"Mau dậy đi. Vừa ăn cơm xong, nằm luôn như vậy sẽ bị đau bụng"

Shuhua ngước lên, em cười cười.

"Chị xem, chị thật giống mẹ em, luôn cằn nhằn như một bà lão"

"Đợi đến khi không cằn nhằn nữa, lúc đấy em có muốn, chị cũng không bao giờ mở miệng"

"Chị thật là..."

Yeh Shuhua so sánh nàng giống như một bà lão, nhưng sự thật, người hay cằn nhằn giống bà lão ở đây, lại chính là em.

Shuhua hay để tâm những chuyện nhỏ nhặt, đặc biệt, nếu là chuyện gì không vừa ý, sói ta có thể ngồi lẩm nhẩm nhắc lại cả ngày. Rõ ràng điều này cho thấy, trí nhớ của cô gái họ Yeh vô cùng tốt, nên em mới có thể than vãn những câu chuyện xưa cũ, dễ quên lãng đi như vậy.

Có một lần, Shuhua vừa đi học về, liền khẩn trương đi tìm Soojin. Em tìm mãi, tìm khắp cả nhà, tìm trong phòng riêng của nàng, tìm cả phòng em, rồi lại lượn qua nhà tắm, nhà bếp, cả phòng đọc sách hay làm việc của cha mẹ Soojin, cuối cùng, là Shuhua thấy nàng đang tưới cây trên sân thượng.

Bộ dạng Yeh Shuhua lúc đó có chút buồn cười, nói là gấp gáp thì không đúng, nhưng nếu nói là bình thản, điềm nhiên, thì lại có chút sai sai.

Shuhua nhìn nàng, nàng cũng nhìn em, hai người nhìn nhau một lúc, mãi sau em mới lên tiếng:

"Nay học trên trường, em thấy tiền bối Hui xuất hiện tại khoa em"

Soojin nghe xong, chẳng biểu hiện gì lên mặt.

"Em thấy anh ta đang nói chuyện với một bạn học, nhìn hai người họ khá vui vẻ, đồng môn của em bảo, hình như họ đang hẹn hò cùng nhau được một thời gian rồi"

Soojin ngẫm ngẫm một chút.

Chuyện giữa vị tiền bối họ Lee cùng nàng đã kết thúc từ lâu.

Anh và Soojin cũng không còn liên lạc, bất quá, thậm chí đến bây giờ, Soojin còn vô tình quên đi sự xuất hiện của chàng trai ấy rồi.

Lại tiếp tục tưới cây, nàng chỉ nhàn nhạt nói:

"Em không nhắc, chị còn chả nhớ nổi Hui là ai nữa rồi"

Shuhua không nhắc, đúng là nàng cũng chẳng nhớ nổi anh là ai, rồi khuôn mặt, ngoại hình nhìn như thế nào. Chính Seo Soojin là người trong cuộc, vậy mà nàng còn quên.

Thế mà thật lạ, thế mà, Yeh Shuhua em lại có thể nhớ rõ đến vậy..

Seo Soojin ngồi nhìn người trước mặt, tự nhiên nghĩ thế nào, nàng lại tò mò một chuyện.

Chẳng biết em còn nhớ về câu hỏi của nàng trong trò uống rượu lần trước không.

"Shuhua này"

Ai kia nhấn nút dừng màn hình, rồi ngẩng đầu lên nhìn.

"Em còn nhớ câu hỏi của chị hôm trước không ?"

"Câu hỏi nào nhỉ ?"

"Hôm hai ta uống rượu, câu hỏi về người yêu cũ"

Yeh Shuhua "à" lên một tiếng, em ngồi dậy, thẳng người, cũng tiện tay đóng máy rồi để lên mặt bàn.

"Chị hỏi lại đi"

"Câu hỏi của chị là: em có bao nhiêu người yêu cũ ?"

Soojin thấy em hít một hơi, xong thì bình tĩnh trả lời:

"Cũng giống chị - chỉ một"

Tự nhiên Soojin lại cảm thấy câu trả lời của Shuhua, có gì đó không được chân thật cho lắm.

Shuhua xinh, tính tình hòa đồng, cũng rất dễ chịu, rõ ràng là thuộc kiểu được nhiều người yêu thích. Soojin cũng đếm được không ít lần nghe mọi người trong khoa thì thầm về bên mĩ thuật, có cô sinh viên họ Yeh được nhiều người theo đuổi.

Nên câu trả lời này, rõ ràng là cô tiểu thư không chấp nhận.

"Có nhầm hay không ? Hay là nhiều quá, nên em không thể đếm nổi ?"

Shuhua cười cười.

"Chị à, em không thể nhầm. Nói thật đó, em chỉ có một người"

Soojin nhướn mày, vẫn là không thể tin.

"Em nói thật. Sai thì không thể yêu được ai tiếp theo"

Seo Soojin "hừ" một cái, xong vẫn thấy tò mò, nàng hỏi tiếp:

"Vậy tại sao lại chia tay ?"

Câu hỏi này, hôm đó Shuhua nhớ mình cũng hỏi nàng. Vậy nên hôm nay, xem ra nàng cũng muốn hỏi lại em.

"Cũng không có gì nhiều, chỉ là cảm thấy chia tay lúc ấy là giải pháp tốt nhất dành cho cả hai"

Xong xuôi, Shuhua ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:

"Bọn em là bạn cùng lớp, đến kì hai lớp 12, người đó chuyển sang lớp bên cạnh. Ban đầu yêu nhau khá vui, sau này em mới nhận ra, hóa ra, hai người đều có chút không hợp..."

"...giai đoạn khó khăn nhất là khi nhiều người biết về chuyện của bọn em, sau đó họ kì thị, có lẽ bạn ấy cảm thấy không chịu nổi được nữa, nên đã bỏ đi. Người ta chuyển trường, chuyển lớp, chuyển nhà, tìm đủ mọi cách để tránh né em. Cả hai cũng cắt đứt liên lạc từ đấy"

Kể xong, Yeh Shuhua nhún vai một cái, tỏ ý hết chuyện rồi.

Câu chuyện của Yeh Shuhua thật ra khá đơn giản, đại khái sau khi nghe em kể xong, thì Soojin cũng hiểu được phần nào. Chuyện tình của Shuhua kết cấu rõ ràng, đầu tiên là bạn học, rồi thành người yêu, sau đó trải qua một số chuyện, cuối cùng là chia tay.

Nhưng, Soojin có một thắc mắc.

"Sao lại là bị "kì thị" ? Em cùng bạn ấy.. có gì lạ sao ?"

"Hiện tại thì không có gì lạ, nhưng xét về gần hai năm trước, thì lúc đó cũng thể nói là có chút lạ đi"

Nàng chớp mắt. Vẫn không hiểu.

Shuhua nhìn người đối diện như thế, em thở dài. Ngồi dịch ra sau một chút, Shuhua lấy một chiếc gối gần đấy mà ôm vào lòng, khoanh chân lại, bộ dạng trông có vẻ khá bất đắc dĩ.

"Soojin.. em yêu con gái.."

Yeh Shuhua nhận ra, em chưa bao giờ nói với nằng, rằng mình yêu con gái..

"Người yêu cũ của em là con gái. Đấy là lí do chúng em bị kì thị.."




































Yeh Shuhua chưa bao giờ chán ghét mùa đông. Nhưng kể từ khi lên đại học, tính đến bây giờ đã là gần hai năm, em nhận ra bản thân đã bắt đầu có thay đổi, bắt đầu có chút không thích cái mùa chỉ toàn căm căm giá rét này rồi.

Hắt xì một cái, Shuhua rùng mình chạy thật nhanh lên giảng đường.

Mùa đông đối với sinh viên mĩ thuật, nói chính xác, chính là vô cùng cực khổ. Chuyên ngành của Shuhua luôn phải để tay trần làm bài, cũng dùng tay không pha màu, rồi cắt dán. Vậy nên tay em mỗi khi đến mùa này trong năm, đều trở nên khô khốc đến nứt nẻ, lạnh buốt tới độ mất cảm giác từ lúc nào không hay.

Shuhua thật lòng cũng muốn đeo găng tay, nhưng bất quá, nếu đeo găng thì tay sẽ mất đi độ chân thực, nên cuối cùng, vẫn là em đành tặc lưỡi, cắn răng mà cố chịu đựng hoàn cảnh của mình.

Shuhua chạy lên phòng học, trên đường đi, lại thấy cô bạn thân đang chậm chạp bước đằng trước mình. Em liền nổi bản tính nghịch ngợm, bèn lén lút tiếp cận, rồi luồng tay vào khe hở sau gáy người kia.

Chỉ thấy Song Yuqi giật mình hét lên, sau đó rất nhanh cùng em đùa nghịch một hồi. Trong lúc trêu đùa, cô gái Đài Loan không may làm rơi chai nước của Yuqi xuống đất. Chai nước của Yuqi là chai giữ nhiệt, nên ngoài vỏ làm bằng inox dày, khi rơi xuống sàn nhà liền tạo ra âm thanh có chút chói tai.

Em thấy vậy bèn nhanh nhảu nhặt lên đưa cho Yuqi.

"Bình thường đâu có thấy cậu mang nước, nay lại nổi hứng đem đi, lạ thế"

"Bên trong không phải là nước đâu"

Song Yuqi cười đáp lại, cô đảo mắt kiểm tra qua thân chai một lượt, xong xuôi, mới nhét vào cặp.

"Không phải là nước thì là cái gì ?"

"Nói ra cậu cũng không thể biết, đại loại đây là một loại trà. Trà này uống vào sẽ giúp cơ thể đỡ lạnh, còn rất tốt cho thanh quản, cũng đặc biệt giúp tránh hạ đường huyết vào sáng sớm"

Shuhua chỉ "ồ" lên một tiếng. Đối với mấy loại đồ uống hay thực phẩm dinh dưỡng thế này, thì em chẳng để tâm đến là bao, nên rất nhanh chỉ ậm ừ cho qua, rồi kéo Yuqi vào lớp để kịp giờ.

Tiết học kết thúc đã là giữa trưa.

Song Yuqi khoác vai Shuhua tiến về căng tin, còn nhanh miệng bảo rằng đợi một chút, cô đã nhắn Soyeon cùng Soojin ăn trưa với họ rồi. Em nghe xong, cũng gật đầu đồng ý.

Nhắc đến Soojin, sói ta bất giác lại nhớ về cuộc nói chuyện giữa hai người vào hôm kia...



"Chị cũng nghe bạn bè xung quanh nói về vấn đề này, đại khái là họ bảo thích người cùng giới, chỉ là không ngờ, chính em cũng thuộc tuýp như vậy"

Seo Soojin nghe xong, mặt rất bình thản, nhún vai một cái.

Điều này khiến Shuhua có chút kinh ngạc, em còn tưởng người đối diện sẽ lộ ra phản ứng sững sờ, hay chán ghét, đại loại là vậy.

"Chị không cảm thấy gì lạ sao ?"

"Thấy gì ?"

"Thì là kiểu.. bài xích, hay tò mò, hoặc chán ghét em, tương tự mấy thứ như vậy.. ?"

Chỉ thấy cô tiểu thư điềm nhiên nói, không nhanh không chậm nhìn em, giọng điệu có phần khích lệ, cũng vô cùng an ủi.

"Sao phải vậy ? Xã hội hiện đại, yêu trai hay gái, suy cho cùng đều là quyền riêng tư của mỗi người. Shuhua yêu con trai cũng được, mà con gái cũng tốt, em thế nào cũng được, miễn cảm thấy bản thân hạnh phúc, thì em có lựa chọn ai, thế nào, ra sao, chị cũng đều ủng hộ"

Từng lời từng chữ Seo Soojin nói ra, nàng đều cố gắng cẩn thận ngôn từ của mình. Suy cho cùng, tất cả đều là muốn ai kia nghe xong liền hiểu được, rằng Soojin nàng không hề có ý chê trách, hay kì thị xu hướng tính dục của Yeh Shuhua, ngược lại, còn vô cùng ủng hộ lựa chọn ấy.

Nói xong, nàng dừng lại một chút, cốt để em trước mặt có thể tiêu hóa được hết những lời của mình , rồi lại cười hiền

"Nên là, đừng bận tâm, cũng đừng lo lắng quá về người khác nói gì. Còn chị, chưa bao giờ chán ghét hay phán xét em !"

Họ Yeh bị nàng làm cho cảm động, liền rất nhanh ném gối ôm sang một bên, rồi lao vào ôm ai kia thật chặt. Shuhua cọ cọ đầu vào vai Soojin, giọng mũi phát ra vài tiếng, biểu hiện cho bản thân đang thấy vô cùng cảm kích.

Soojin chỉ cười cười, cũng thuận thế hay tay vòng qua lưng Shuhua, xoa xoa dịu dàng.

"Thế là hòa nhé. Em hai câu, chị cũng hai câu rồi"

Seo Soojin đúng là một người kì lạ.

Nàng quả thật ít nói, nhưng mỗi khi mở miệng , đều có năng lực khiến người nghe vô tình phải cảm động đến bất ngờ...


Trời vào đông rất lạnh. Chuông báo hết tiết chỉ vừa mới reo, vậy mà căng tin khoa đã đông nghịt người.

Cũng không tránh được, chỉ trách ngôi trường này đối đãi với sinh viên quá tốt đi, đến cả căng tin cũng lắp điều hòa kín cả trần nhà.

Song Yuqi cùng Yeh Shuhua nhìn lượng người thay nhau chen chúc trước mặt, hai cô gái quyết định ra sảnh đứng chờ Soojin và Soyeon. Còn định bụng rủ hai người họ chuyển địa điểm ăn khác.

Đứng ngóng trông một lúc, cuối cùng Shuhua cũng thấy nàng.

Soojin khoác tay Soyeon chậm chạp đi đến, trông hai người có vẻ lạnh, cô tiểu thư còn rụt hẳn cổ vào áo phao dày, mũ từ áo nỉ bên trong cũng đội lên đầu kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt mơ màng nhìn đường.

Nhìn từ góc độ này, Seo Soojin trông thật sự đáng yêu, lại khiến Yeh Shuhua cảm thấy có chút buồn cười, nên em chạy đến chỗ nàng ngay lập tức.

"Lạnh quá sao ?"

Shuhua vừa hỏi, vừa gỡ khăn quàng cổ mình xuống để đeo cho người đối diện.

Chỉ thấy Soojin cũng phối hợp cùng em, ậm ừ trong miệng không rõ thành tiếng:

"Ừm.. lạnh quá"

Jeon Soyeon đứng bên cạnh nhìn hai người, tự nhiên lại cảm thấy vô cùng ấu trĩ, liền thở dài một cái. Song, lại thấy Yuqi cũng đang tươi cười đi đến chỗ bọn họ, rồi nhét vào tay Seo Soojin một bình nước.

"Cho chị !"

Nàng hỏi: "Cái gì đây ?"

"Trà nhài mật ong. Rất bổ, có thể giữ ấm, cũng rất tốt cho thanh quản"

Soyeon một lần nữa chỉ biết trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, bất giác, lại thấy bản thân mình hơi giống người thừa.

Cô thở dài. Bạn thân cô, phút trước được Shuhua Yeh nhường khăn, phút sau lại được Yuqi Song đưa trà tẩm bổ, tình ý của hai người này rõ đến như vậy, đến bao giờ thì Soojin nàng mới động não mà nhận ra được đây...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com