TruyenHHH.com

Don Phuong

Tiếng xì xào bàn tán khắp nơi,ai mà ngờ được "Chó săn" lại ở đây chứ?

Người ta từng đồn thổi nhau về một nhân tài lỗi lạc,một người xuất thân từ gia tộc đáng nguyền rủa.

Họ coi đứa trẻ đó là sản phẩm cần thiết cho việc giết hại đồng loại.

Một sản phẩm thì bị ruồng bỏ hay hỏng thì đều bị vứt đi.

Ai cũng biết điều đó nghĩa là gì và chẳng người nào muốn vứt bỏ cái danh nghĩa con người cả.

Nhưng "Chú chó" ấy thì khác,..

Kẻ không biết thương hại,kẻ càng không biết trời cao đất dày mà ngang nhiên coi đó là lẽ thường tình.

Một con chó trung thành với chính kẻ sẵn sàng giết mình.

-Sarada!

Câu nói vang lên đầy chủ đích.Một gã chàng trai mái tóc xanh đang bết vào nhau đang hớt hả chạy tới,đôi mắt điên đáo nhìn cô.Mồ hơi rơi tựa như vui mừng nhưng ánh mắt lại vô cùng lo sợ.

Sarada không phản ứng cứ như một cái xác không hồn.

Cậu ta tiến tới vẻ mặt đơ cứng và đầy căng thẳng.

Đưa cách tay rắn chắc của mình rung vai cô với hi vọng có thể nói chuyện được với sự thờ ơ ấy.

-Sarada!Tớ muốn nói chuyện với cậu!Sarada,làm ơn!!

Vị thiếu nữ ấy vẫn giữ khuôn mặt bĩnh tĩnh khác hẳn với gã.Giọng cô trả lời một cách đầy khó chịu.

-Không,..

Đôi mắt cô khẽ ngước nhìn cậu ta.Một người đồng đội cũ,khác với ngày xưa một kẻ toát ra một sự kì bí đến đáng sợ và nụ cười có thể nở trên môi cho dù có những thử thách ngàn cân treo sợi tóc.Cậu ta vẫn cười đến nỗi nhiều kẻ phải nghiêng ngả trước sức hút của cậu.Nhưng hiện giờ thì khác.

Nụ cười đã biến mất hoàn toàn,gương mặt sắc lên một sự trưởng thành đầy muộn phiền,chán nản.Đôi mắt tỏa nắng ngày nào giờ ngả đầy sự hoen ố,ánh nhìn toát lên một hi vọng nhỏ nhoi.

-Làm ơn,tớ và cậu cần nói chuyện với nhau.

Mitsuki năn nỉ.

-Hãy coi như là từ một người bạn cũ được không?

Cả hai bây giờ là tâm điểm của sự chú ý,tòa nhà giờ hỗn loạn những tiếng ồn xì xào bán tàn khó nghe.

Cậu ta vẫn tự gieo hi vọng vào một người có lẽ sẽ chẳng có kết quả.

Ánh mắt hi vọng ấy làm cô mệt mỏi.

Cứ như ôm một điều hão huyền từ thuở non dại đến trưởng thành.

Sarada gật đầu.Mitsuki cũng bỏ đi được cái sự lo lắng trong lòng.

Hai người họ nhanh chóng rời khỏi nơi con đường tấp nập kia,tiến sâu vào trong khu rừng đằng xa.

Họ đối mặt nhau đầy sự xa cách.Sarada nói bằng giọng đanh thép nhưng trầm.

-Cậu muốn nói gì thì nhanh lên.

Cậu khẽ trả lời,ánh nắng lóe qua khe lá cứ như mộng tưởng của cậu,nhỏ bé nhưng tỏa đầy kì vọng.

-Cậu biết mà,khi đó không phải là cậu ấy!

Cơn tức giận sộc thẳng lên não,tai cô dần biến thành màu đỏ,đầu óc lẫn lộn một thứ gì đó khá khó chịu.Con mắt đen nhìn chằm chằm một cách khó chịu,cô chuyển sang trạng thái tức giận chỉ trong giây lát,hai bàn tay nắm chặt muốn vò nhầu nhĩ ra,cô thốt ra một cách khó nhọc để kìm được sự điên loạn.

-Cậu điên à!?Cậu chỉ muốn nói chuyện khốn khiếp ấy với tôi ư???

-Sarada!Làm ơn!Cậu biết rõ điều đó mà!

Mitsuki lên tiếng lẫn át lời cô.

-Rõ ràng là cậu biết điều ấy!Tại sao Sarada!Cậu biết cậu ấy như thế nào ngay từ nhỏ mà và cả khi ấy cũng vậy!Chúng ta đều đã thân thiết chừng nào mà!Tại sao cậu lại đổ cho cậu ấy một lỗi lầm không phải do cậu ấy!

Mitsuki thật sự gào lên,cậu ta vẫn tin tưởng mặt trời của mình,tin tưởng rằng mình sẽ không bao giờ bị đốt cháy nếu tin điều ấy đúng.

-MITSUKI!

Giọng trầm như vỡ ra hàng trăm mảnh,tình bạn cái gì chứ chó chết hết.

Đó là lí do ngay từ bé cô ghét người khác,ghét tất cả lũ con trai và chính người đồng đội.Cái tính cách hướng nội của cô lại ùa về như bản năng(*).Sự sợ hãi mà cô luôn kìm nén bao lâu giờ như muốn bùng nổ.Cứ tưởng nó sẽ biến mất ai ngờ còn dữ dội và đau đớn với chính người mà mình quen biết cũng có cảm giác như thế hoặc thậm chí ghê tởm hơn

Cái sự tin tưởng lẫn tôn thờ làm cô ghét cay ghét đắng họ.Tự ảo tưởng,tự khiến người khác phải gieo hi vọng.

Hai người họ giờ chẳng khác gì một sự thoáng qua đến xa lạ.

Mitsuki cũng biết điều đó khi nhìn vào cô.

Sự lạnh lùng giờ biến thành cơn hoảng sợ,cậu nhìn cơ thể cô run rẩy anh mắt đáo điên nhìn mọi thứ một cách mơ hồ.Mitsuki chưa bao giờ nhìn thấy cô sợ hãi như thế,chưa từng,...

Con người đều là lũ thượng đẳng đến mức thứ cảm xúc hỗn tạp kia làm anh điên tiết.Cậu biết thế là vô lí,cậu đều coi họ là những người quan trọng với cậu kể từ khi phụ thân và anh trai cậu mất cậu càng hiểu được lũ con người cao ngạo và tỏ vẻ kia sẽ tỏ vẻ như nào.Và tình trạng của cô chỉ khiến cái gọi là nhân tính kia ghét bỏ.

-Cậu ấy không hề giết cha cậu!Và thậm chí là cả cậu!Ngày ấy chính cậu lao vào!!

-Phải tôi lao vào thì sao!Nói xem chính cậu ta lúc đó đã bị phong ấn ở mức độ 80%,cả cậu ở đấy cũng biết charka phong ấn rồi cơ mà.Cả tấn charka đấy cậu nghĩ sao không thể phong ấn được hắn.Nghe cho rõ đây Mitsuki!

-Chính cậu ta đã đồng hóa não của Momoshiki rồi tự phong tỏa sức mạnh đấy!Rồi ngay khi ấy cậu ta đòi tập luyện điên cuồng!

Mitsuki cứng họng.

Sarada cười khẩy,cơ thể cô vẫn không ngừng run rẩy.

-Cái ngày mà cậu ta đòi tập luyện ấy cậu biết chứ!?!Boruto đã hợp nhất bách hào thuật của mẹ tôi!Khiến cho toàn bộ charka dự trữ của mama mất toàn bộ và hấp thụ vào cơ thể cậu ta!Bản thân cậu ta ngay sau khi đống trận chiến hỗn loạn kia khiến cậu ta điên rồi!

Mitsuki nắm lấy vạt áo kimono của mình một cách run rẩy.

-Đừng có nói vớ vẩn!Boruto không hề như thế!!Cậu đừng có nói như thể chính cậu biết về cậu ấy như thế

Sarada bất lực,cô không muốn nói gì nữa.

-Cậu chỉ muốn nói như này ư?

-Không,không,...

Sarada nhắm mắt giữ lấy sợi dây mỏng mang của tình bạn này.Đôi chân vội vã quay hướng rồi bỏ chạy.Cứ như trốn tránh sự phản bác tiếp kia

-SARADA!!

Mitsuki gào lên trong vô vọng.Không phải cậu ta sẽ không thế!Boruto cậu biết không như thế!Chưa từng như thế!

Bóng lưng Sarada khuất dần.

Mitsuki ôm đầu tự dằn vặt.Mồm lảm bẩm như một cái máy tự động.

"-lựa chọn,lựa chọn,lựa chọn,.."




(*)Sarada khi còn nhỏ từng là một người có tính cách hướng nội,khó tiếp xúc trích Boruto Novel 4

Chap này nhạt nhể :<

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com