Domicmasterd Toi Ship Doi Thu Voi Toi
Mặc dù đẳng cấp của tôi và Trần Đăng Dương cách nhau một bậc, nhưng lượng fan đến thăm phim trường lại không chênh lệch nhau là mấy.Hai nhóm fan vừa nhìn thấy đồ tiếp ứng trên tay đối phương liền nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, tự giác chia thành hai đội, đứng ở hai bên đường, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía lối ra, người cùng fandom không chen lấn xô đẩy nhau, đụng phải ánh mắt của fan nhà đối thủ cũng không hầm hè đấu đá nhau như ở trên mạng.Hai bên đều có người vác đủ loại "súng ống" quay chụp từ đầu đến cuối, dù sao người ta vẫn nói idol nào fan nấy, mỗi người đều tự giác thể hiện fandom mình là người có văn hóa, ý đồ muốn đánh bại đối thủ trên phương diện này.Đây là một cuộc chiến không khói lửa.
Kết quả là tôi và Trần Đăng Dương vừa nói vừa cười vừa đi ra cùng nhau. Thế nên tình cảnh kia lại thành ra hơi gượng gạo."Chỉ được nửa tiếng thôi à, lúc nào hết giờ anh gọi tôi một tiếng nhé?" Tôi nói.Trần Đăng Dương gật đầu: "Ừ, cậu chia cho tôi ít đồ ăn vặt đi, tôi không chuẩn bị." Làm trò qua loa như vậy ngay trước mặt fan mà cũng được hả?
Tôi chia một nửa đồ ăn vặt cho hắn dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.Tôi chào fandom "Muzik" của mình, đưa hết đồ ăn trong tay cho một fan cứng đã nhẵn mặt: "Chắc là không đủ chia cho từng người rồi, trên đường về mọi người mở ra ăn chung với nhau nhé?""Được ạ, được ạ." Cô nàng nhanh tay kiếm một cái túi bỏ hết đồ vào một cách thoải mái tự nhiên, sau đó lại dúi cho tôi hai túi to: "Đồ ăn thức uống chuẩn bị cho đoàn làm phim đã đưa cả cho nhân viên rồi, trong này đều là quà Muzik tụi em chuẩn bị cho anh, túi xanh lá là hoa quả tươi với đồ ngọt, phải ăn ngay nhé, không để lâu được đâu, hỏng mất đấy. Còn túi xanh lam thì đủ thứ đồ, có quà với thư các thứ, anh tự xem nha..."Tôi phì cười, lần nào gặp các cô ấy cũng chẳng khác nào hồi nhỏ học nội trú được gặp mẹ, chỉ thiếu nước dặn tôi phải hòa nhập với các bạn, đừng để bị bắt nạt nữa thôi."... Phải tạo quan hệ tốt với nhân viên đoàn phim nhé." Cô nhóc nhìn sang Trần Đăng Dương, căng thẳng hạ giọng thì thầm: "Đối thủ... có làm khó anh không?"Tôi: "..."
Tôi: "Trần Đăng Dương!"Trần Đăng Dương ngoảnh đầu sang nhìn tôi, mặt hiện dấu hỏi chấm.Tôi: "Cười một cái đi!"Trần Đăng Dương nhìn tui nhoẻn cười, đẹp đến nhũn cả tim. Tôi quay lại nhìn đám fan cứng đang cực kỳ choáng váng, cùng với một đám fan nhỏ cũng kinh ngạc không kém, cười với họ: "Thấy rồi nhé, tôi ổn mà."Thấy mấy gái còn phải sốc mất một lúc nữa, tui rút điện thoại ra mở Alipay: "Lần này lại mua hết bao nhiêu tiền?"Đoàn quân bấy giờ mới hoàn hồn, mồm năm miệng mười ngăn tui lại: "Lần này là do hội Muzik đã đi làm bỏ tiền, chứ không lấy của mấy bạn học sinh đâu ạ."Được thôi, tôi vén tay áo: "Phải ký nhiều lắm đúng không? Nhanh lên nào, chỉ có nửa tiếng thôi đó."Thế là mấy gái cứ như làm ảo thuật, chẳng biết biến đâu ra hàng xấp banner, quạt cầm tay, poster...Tôi bắt đầu làm việc theo quán tính, vừa ký vừa nói chuyện phiếm với mấy cô nàng.Đang nói nửa chừng thì fan cứng bỗng dưng khẽ kéo tay áo tôi, nét mặt vừa xoắn xuýt lại vừa ra vẻ bí hiểm, ra hiệu cho tôi cúi đầu xuống.Tôi hơi cúi đầu với đầy một bụng thắc mắc, thì nghe thấy cô nàng nói thầm vào tai mình: "...Dương Hùng?" Méo thể ngờ được người như mi mà cũng phản bội cách mạng?!Thời đại bây giờ còn nhiều hạn chế, ship couple là một nhẽ, chính chủ công khai xác nhận lại là chuyện khác, không khéo còn mất hết tiền đồ, tôi nào dám đem sự nghiệp của Trần Đăng Dương ra làm trò đùa. Thế là tui bày ra vẻ mặt ngơ ngác ánh mắt mờ mịt đưa ba ngón tay lên che miệng, nhỏ giọng đáp: "À há?"
Fan cứng: "..."Đang ký đến đoạn điền tên fan thì Trần Đăng Dương gọi tôi: "Sang bên này chút được không?"Tôi nhìn hội Muzik, mấy gái liền đồng loạt dùng ánh mắt và khẩu hình giục tôi mau qua đó, sốt ruột đến nỗi chỉ thiếu nước lấy tay đẩy tôi sang thôi.Có cảm giác như bị mẹ ruột bán.Tôi trả giấy bút cho mấy gái rồi lon ton chạy sang: "Sao thế?"Trần Đăng Dương mỉm cười: "Mấy bạn ấy muốn tụi mình chụp chung một tấm."Hắn giơ tay vòng qua cổ tôi, tôi khoác eo hắn theo phản xạ. Hai đứa cùng tươi cười nhìn vào ống kính.Vậy mà đây lại là tấm hình chụp chung đầu tiên của bọn tui sau ba năm biết nhau.Bên kia còn có một fan Dương Hùng nằm vùng đang nhìn, tôi vốn định chụp xong là buông hắn ra luôn, nhưng mà máy ảnh cứ nháy liên tục, tiếng màn trập tách tách đều như tiếng mưa đập lên khung cửa sổ, làm tôi không tìm được thời cơ để thả tay ra. Hắn nhìn tui bằng ánh mắt dịu dàng pha chút áy náy, tôi nhìn vào đôi mắt đen sâu hun hút đó, mỉm cười tỏ ý không sao.Giây phút hai đứa chạm mắt, trong lòng tôi có một phần hồn của fan couple bị tách ra, đứng ở góc độ người ngoài cuộc chứng kiến màn này, hiểu sâu sắc một điều, nếu tấm hình này bị tung ra, Super Topic Dương Hùng sẽ lại nổ tung cho mà xem.Sau đó tui liền bị Trần Đăng Dương bá cổ đi về phía fan cứng chụp ảnh ở vị trí chính diện, trố mắt nhìn hắn chọn hai tấm rồi bảo fan đó gửi thẳng cho hắn.Lần lượt là:Tấm ảnh hai đứa cùng cười với ống kính, tôi cong môi cười tít cả mắt, hắn mím môi cười mỉm.Với tấm hai đứa nhìn nhau, dường như có cả thiên ngôn vạn ngữ đọng trong ánh mắt hướng về phía đối phương.Tôi mặc một cây xanh xám, hắn một thân đỏ gạch, hôm qua tui nói có sai đâu, quá hợp nhau ấy chứ.Giây phút này, tôi hiểu sâu sắc một điều, cả hai tấm ảnh đều sẽ bị hắn up lên.Cũng chính giây phút này, tôi sâu sắc nhận ra một điều, Trần Đăng Dương mới chính là "thuyền trưởng" của fan couple Dương Hùng.
Kết quả là tôi và Trần Đăng Dương vừa nói vừa cười vừa đi ra cùng nhau. Thế nên tình cảnh kia lại thành ra hơi gượng gạo."Chỉ được nửa tiếng thôi à, lúc nào hết giờ anh gọi tôi một tiếng nhé?" Tôi nói.Trần Đăng Dương gật đầu: "Ừ, cậu chia cho tôi ít đồ ăn vặt đi, tôi không chuẩn bị." Làm trò qua loa như vậy ngay trước mặt fan mà cũng được hả?
Tôi chia một nửa đồ ăn vặt cho hắn dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.Tôi chào fandom "Muzik" của mình, đưa hết đồ ăn trong tay cho một fan cứng đã nhẵn mặt: "Chắc là không đủ chia cho từng người rồi, trên đường về mọi người mở ra ăn chung với nhau nhé?""Được ạ, được ạ." Cô nàng nhanh tay kiếm một cái túi bỏ hết đồ vào một cách thoải mái tự nhiên, sau đó lại dúi cho tôi hai túi to: "Đồ ăn thức uống chuẩn bị cho đoàn làm phim đã đưa cả cho nhân viên rồi, trong này đều là quà Muzik tụi em chuẩn bị cho anh, túi xanh lá là hoa quả tươi với đồ ngọt, phải ăn ngay nhé, không để lâu được đâu, hỏng mất đấy. Còn túi xanh lam thì đủ thứ đồ, có quà với thư các thứ, anh tự xem nha..."Tôi phì cười, lần nào gặp các cô ấy cũng chẳng khác nào hồi nhỏ học nội trú được gặp mẹ, chỉ thiếu nước dặn tôi phải hòa nhập với các bạn, đừng để bị bắt nạt nữa thôi."... Phải tạo quan hệ tốt với nhân viên đoàn phim nhé." Cô nhóc nhìn sang Trần Đăng Dương, căng thẳng hạ giọng thì thầm: "Đối thủ... có làm khó anh không?"Tôi: "..."
Tôi: "Trần Đăng Dương!"Trần Đăng Dương ngoảnh đầu sang nhìn tôi, mặt hiện dấu hỏi chấm.Tôi: "Cười một cái đi!"Trần Đăng Dương nhìn tui nhoẻn cười, đẹp đến nhũn cả tim. Tôi quay lại nhìn đám fan cứng đang cực kỳ choáng váng, cùng với một đám fan nhỏ cũng kinh ngạc không kém, cười với họ: "Thấy rồi nhé, tôi ổn mà."Thấy mấy gái còn phải sốc mất một lúc nữa, tui rút điện thoại ra mở Alipay: "Lần này lại mua hết bao nhiêu tiền?"Đoàn quân bấy giờ mới hoàn hồn, mồm năm miệng mười ngăn tui lại: "Lần này là do hội Muzik đã đi làm bỏ tiền, chứ không lấy của mấy bạn học sinh đâu ạ."Được thôi, tôi vén tay áo: "Phải ký nhiều lắm đúng không? Nhanh lên nào, chỉ có nửa tiếng thôi đó."Thế là mấy gái cứ như làm ảo thuật, chẳng biết biến đâu ra hàng xấp banner, quạt cầm tay, poster...Tôi bắt đầu làm việc theo quán tính, vừa ký vừa nói chuyện phiếm với mấy cô nàng.Đang nói nửa chừng thì fan cứng bỗng dưng khẽ kéo tay áo tôi, nét mặt vừa xoắn xuýt lại vừa ra vẻ bí hiểm, ra hiệu cho tôi cúi đầu xuống.Tôi hơi cúi đầu với đầy một bụng thắc mắc, thì nghe thấy cô nàng nói thầm vào tai mình: "...Dương Hùng?" Méo thể ngờ được người như mi mà cũng phản bội cách mạng?!Thời đại bây giờ còn nhiều hạn chế, ship couple là một nhẽ, chính chủ công khai xác nhận lại là chuyện khác, không khéo còn mất hết tiền đồ, tôi nào dám đem sự nghiệp của Trần Đăng Dương ra làm trò đùa. Thế là tui bày ra vẻ mặt ngơ ngác ánh mắt mờ mịt đưa ba ngón tay lên che miệng, nhỏ giọng đáp: "À há?"
Fan cứng: "..."Đang ký đến đoạn điền tên fan thì Trần Đăng Dương gọi tôi: "Sang bên này chút được không?"Tôi nhìn hội Muzik, mấy gái liền đồng loạt dùng ánh mắt và khẩu hình giục tôi mau qua đó, sốt ruột đến nỗi chỉ thiếu nước lấy tay đẩy tôi sang thôi.Có cảm giác như bị mẹ ruột bán.Tôi trả giấy bút cho mấy gái rồi lon ton chạy sang: "Sao thế?"Trần Đăng Dương mỉm cười: "Mấy bạn ấy muốn tụi mình chụp chung một tấm."Hắn giơ tay vòng qua cổ tôi, tôi khoác eo hắn theo phản xạ. Hai đứa cùng tươi cười nhìn vào ống kính.Vậy mà đây lại là tấm hình chụp chung đầu tiên của bọn tui sau ba năm biết nhau.Bên kia còn có một fan Dương Hùng nằm vùng đang nhìn, tôi vốn định chụp xong là buông hắn ra luôn, nhưng mà máy ảnh cứ nháy liên tục, tiếng màn trập tách tách đều như tiếng mưa đập lên khung cửa sổ, làm tôi không tìm được thời cơ để thả tay ra. Hắn nhìn tui bằng ánh mắt dịu dàng pha chút áy náy, tôi nhìn vào đôi mắt đen sâu hun hút đó, mỉm cười tỏ ý không sao.Giây phút hai đứa chạm mắt, trong lòng tôi có một phần hồn của fan couple bị tách ra, đứng ở góc độ người ngoài cuộc chứng kiến màn này, hiểu sâu sắc một điều, nếu tấm hình này bị tung ra, Super Topic Dương Hùng sẽ lại nổ tung cho mà xem.Sau đó tui liền bị Trần Đăng Dương bá cổ đi về phía fan cứng chụp ảnh ở vị trí chính diện, trố mắt nhìn hắn chọn hai tấm rồi bảo fan đó gửi thẳng cho hắn.Lần lượt là:Tấm ảnh hai đứa cùng cười với ống kính, tôi cong môi cười tít cả mắt, hắn mím môi cười mỉm.Với tấm hai đứa nhìn nhau, dường như có cả thiên ngôn vạn ngữ đọng trong ánh mắt hướng về phía đối phương.Tôi mặc một cây xanh xám, hắn một thân đỏ gạch, hôm qua tui nói có sai đâu, quá hợp nhau ấy chứ.Giây phút này, tôi hiểu sâu sắc một điều, cả hai tấm ảnh đều sẽ bị hắn up lên.Cũng chính giây phút này, tôi sâu sắc nhận ra một điều, Trần Đăng Dương mới chính là "thuyền trưởng" của fan couple Dương Hùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com