TruyenHHH.com

Domicmasterd Toi Ship Doi Thu Voi Toi

Tôi của ngày hôm nay, không tìm bất cứ lý do gì để tỏ vẻ bình thường được.

Kể từ buổi sáng lúc Trần Đăng Dương mang đến chai trà dán hình trái tim, tôi đã xác định hôm nay sẽ là một ngày không bình thường.

Top 1 bảng xếp hạng thế giới "Fan couple không thể để lộ thân phận nhất", người nắm kỷ lục bị Trần Đăng Dương trực tiếp ghẹo đến ná thở nhiều lần nhất, người thính mãi không dính bị kẻ bách thính bách dính lùa vào bẫy, người đầu tiên dùng tình cảm chân thành để gặm hint, gặm tới nỗi tự bẻ cong mình luôn.

Tôi - kẻ mang trên mình trọn bộ danh hiệu chói sáng kia, kẻ mà trong lòng quần chúng chỉ có thể làm "top" làm "1" trong mấy chữ "Top 1 bảng xếp hạng" - đã giành được một tiếng "hức" của ông tổ ngành thả thính Trần Đăng Dương.

Tiếng "hức" này chẳng khác nào thanh âm đến từ thiên đường, êm tai lại động lòng người, nó có ý nghĩa cực kỳ sâu sắc cực kỳ quan trọng đối với tôi.

Đây là sự thừa nhận và khẳng định đối với tôi, đây là sự tôn trọng cùng động viên dành cho tôi.

Lời hẹn cùng ghẹo nhau, dùng tình yêu để marketing, đôi bên cùng vui vẻ, cuối cùng tôi cũng làm được rồi.

Xương chậu tôi nhẹ nhõm hẳn, hai mắt sáng long lanh, rưng rưng nắm lấy tay Trần Đăng Dương: "Anh có vui không?"

Trần Đăng Dương mờ mịt nhìn tôi: "Tôi... nên vui sao?"

Ánh mắt tui cháy bỏng, cầm tay hắn lắc lên lắc xuống: "Tôi vui lắm."

Đây là một bước tiến nhỏ đối với cá nhân tôi, cũng là một bước tiến lớn trong công cuộc thay đổi định vị của couple.

Bắt đầu từ giây phút này, tôi rốt cuộc cũng không còn là Lê Quang Hùng chỉ biết ngồi im cho người ta ghẹo nữa.

Hiệu lệnh phản công đã vang lên, tôi không kìm được xúc động nắm tay Trần Đăng Dương, nhìn vào mắt hắn, tựa như có thể xuyên qua cặp mắt đen ấy mà thấy được tương lai tươi sáng rộng mở, vươn tới đỉnh cao...

Tức thì, một giọng nữ cực nhỏ cực nhẹ vọng lại từ đâu đó không xa: "Hức."

Trần Đăng Dương và tôi cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, khoảnh khắc nhận ra tụi tôi cùng chung phản ứng, lại một tiếng "hức" nữa vọng tới.

Ánh mắt tui lạnh lẽo: Ê! Đâu ra con yêu tinh hức hức này đấy!

Từ hôm nay trở đi, tôi không cho phép ai khác ngoài Trần Đăng Dương "sủa" hức hức trước mặt tôi đâu nhá!

Một cô bé trông có vẻ còn rất nhỏ tuổi đang đứng trong góc khuất đằng xa, một tay xách cặp lồng cơm, một tay bịt miệng, hai mắt mở to nhìn tụi tôi.

Từ ánh nhìn của cô bé, tôi có thể đọc rõ ràng rành rọt một câu: "Má ơi, couple của con real rồi."

Và một chiếc topic siêu hot ghim lên đầu forum của fan.

Xác định ánh mắt, shipper Dương Hùng chính hiệu là đây.

Tôi lập tức đã tìm được lý do để trở về bình thường.

Ngay tức khắc, tôi đã đổi sang bộ mặt idol chuẩn xã giao, tao nhã mà không mất đi vẻ gần gũi, gần gũi mà không thiếu hoạt bát, hoạt bát mà không mất bình tĩnh, gật đầu với cô bé.

Đằng ấy tưởng bây giờ vấp phải tình huống như này tôi vẫn sẽ hoảng hốt như trước sao? Ha, quá ngây thơ, mà cũng cực kỳ sai lầm.

Điềm tĩnh ung dung chính là một trong những yếu tố tâm lý thiết yếu của kẻ cầm trịch đó nha.

Tư thế bắt tay của tôi và Trần Đăng Dương vừa rồi chẳng khác nào các nhà lãnh đạo quốc gia gặp nhau cả, không quá giới hạn chút xíu nào, rất đúng mực, còn lại để cô bé tự tưởng tượng là được. Bị chụp trộm cũng chẳng sao, không uy hiếp được ai, dù gì đây cũng đang ở bệnh viện, nếu xử lý tốt thì ngoài chuyện marketing một cách hợp lý ra, còn có thể tạo ấn tượng bạn bè quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.

Logic rõ ràng tư duy chặt chẽ, fan couple đứng ngay trước mặt, vẫn có thể không biến sắc mà cân nhắc phải xử lý tình huống ra sao cho ổn thỏa mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất, tui thấy mình lại gần với vị trí kẻ cầm trịch thêm một bước.

Đang chuẩn bị vẫy tay gọi cô bé tới, diễn một màn hai chính chủ cưng chiều fan couple trong phạm vi hợp lý, thì Trần Đăng Dương bỗng giơ tay ra dấu "suỵt" với tôi, rồi kéo khẩu trang xuống dùng khẩu hình nói "đừng sợ", lại ném cho tôi ánh mắt "để tôi xử lý", sau đó đi thật nhanh tới chỗ cô bé đang đứng.

...

Sao lại cảm thấy hiệu lệnh phản công trong đầu tự dưng ngưng bặt thế nhỉ?
Tôi hoa hết cả mắt: Ôi, cái cảm giác có thể trông cậy được này, ôi, cái cảm giác yên tâm tràn ngập cơ thể này, ôi, cái...

Còn chưa kịp xuýt xoa đến cái "ôi" thứ ba, thì tình thế đã sụp đổ hoàn toàn ngay trước mắt tôi.

Chỉ thấy Trần Đăng Dương dừng lại trước mặt cô bé, đưa ngón trỏ lên môi, nháy mắt cười: "Chuyện này, phải giữa bí mật giúp tụi anh nhé."

Cô bé lập tức bịt miệng âm thầm hú hét, gật đầu như bổ củi.

Tôi:.........

Khóa của tôi! À nhầm, lỡ mồm, dao của tôi! Con dao của tôi đâu rồi?!

Sự điềm tĩnh ung dung của kẻ cầm trịch quả nhiên không thuộc về tôi, tôi lê tấm thân bệnh tật tập tễnh lết về phía họ, muốn kịp thời kéo Trần Đăng Dương về nhét vô bồn cầu xả nước.

Mặc dù chỉ là đoạn đường vài bước chân, tốc độ lết của tôi cũng chẳng chậm, thế nhưng dù chân có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng miệng Trần Đăng Dương.

Trần Đăng Dương không hề cảm nhận được lời nói của mình gây ra chấn động lớn cỡ nào đối với hai người còn lại, vừa cười vừa hỏi: "Ừm, có chụp ảnh không?"

Cô bé ngừng bổ củi, ngại ngùng "dạ" một tiếng.

Trần Đăng Dương chắp tay xin xỏ, nghiêng đầu tỏ vẻ đáng yêu, ngọt ngào nói: "Có thể xóa đi được không?"

Không đợi cô bé phản ứng, hắn ngoảnh đầu nhìn tôi đang ôm hông đi cà nhắc, rồi lại ngoảnh lại, mang theo một chút cưng chiều mà bá đạo như có như không, vừa cười vừa nói tiếp: "... Không muốn để người khác nhìn thấy cậu ấy như thế này."

Tôi:.........

Tôi xin anh đấy Trần Đăng Dương!

Anh nói chuyện cho thêm chủ ngữ vào đi!!

Chỉ mình tôi biết ý của anh là tôi cảm thấy dáng vẻ này đáng xấu hổ quá, là "tôi" không muốn người khác nhìn thấy tôi như này!!

Là tôi! Là Lê Quang Hùng đáng yêu của anh đấy!!!

Cô bé fan đã sắp hồn lìa khỏi xác, tiến vào luân hồi đến nơi, tôi cũng sắp tọa hóa*, cháy thành tro bụi rồi.

*Thuật ngữ trong Phật giáo, chỉ hòa thượng ngồi chết.

Vì sao ông trời lại đày đọa tôi như vậy, sao lại để tôi nghe thấy hết những thứ này, lỗ tai tôi đã tạo nghiệt gì sao!

Không ai hiểu được, giờ phút này tôi mong được cùng A Đỗ nằm dưới bánh xe* tới mức nào, sẽ không phải phiền muộn vì thấy Trần Đăng Dương nữa.

*Một câu trong bài hát "Người ấy nhất định rất yêu em" của ca sĩ người Singapore A Đỗ (A-do).

Trần Đăng Dương đại để là một cái bơm hút chân không thành tinh, trong ba người thì có hai người là nghẹn đến không thở nổi nữa, mà hắn vẫn tươi cười như được tắm gió xuân: "Được không?"

Cô bé cắn răng run rẩy đưa điện thoại cho hắn, tôi cuối cùng cũng lết tới chỗ họ, vẫn chưa muộn, chỉ cần tôi...

Trần Đăng Dương: "Mấy tấm này chụp đẹp thì cứ giữ lại đi, đừng lan truyền rộng quá là được..."

Vẫn kịp! Chỉ cần tôi...

Trần Đăng Dương: "Hay là gửi ảnh gốc cho anh nhé."

Thần tiên khó cứu.

Ca này thần tiên cũng không cứu nổi!

Sau đó xảy ra chuyện gì tôi cũng chẳng biết nữa, bởi tôi đã ép mình phải dời sự chú ý, thả hồn lên trời như thả diều.

Hỏi tui tại sao á?

Nếu tỉnh táo thì tôi biết phải đối diện với tất cả ra sao?

Trần Đăng Dương dìu kẻ tàn tật là tôi, tựa như một cặp vợ chồng già dìu nhau cùng bước, chầm chậm rời khỏi tầm mắt của cô bé.

Hắn bước chân vững vàng, tôi tập tà tập tễnh.

Hắn mặt mày tươi rói, tôi khóe mắt lệ nhòa.

Cho tới khi thay lại đồ ngủ, ngoan ngoãn an phận nằm trên giường của Trần Đăng Dương, đôi mắt tôi vẫn chưa hết mê man.

Tại sao?

Tại sao lúc nào cũng như vậy, rốt cuộc là tại sao?

Lúc tôi trốn trong góc lén lút gặm hint, Trần Đăng Dương chính là thánh thả thính, một mực ép tôi phải bước ra khỏi cánh cửa.

Lúc tôi bị hắn ghẹo tới mất hết lý trí não văng tung tóe, thì hắn lại quay về bản chất trai thẳng, nắm tóc tôi bắt tôi quay lại.

Lúc tôi bình tĩnh nhạy bén, chỉ muốn an phận thủ thường với công việc kinh doanh nhỏ lẻ của mình, nhân cách đại thần trong hắn lại thức tỉnh, bất chấp tất cả gí đầu từng người để mà...

Ship! Ship hết cho ta! Ship mạnh vào! Couple Dương Hùng ngon thế này nhất định phải ship!

...

Rốt cuộc tại sao lại như thế?

Lẽ nào trên đời này thực sự có kiểu người trời kết hợp cả ba đặc tính thính bẩm sinh thẳng bẩm sinh hủ bẩm sinh mà bản thân lại chẳng hề hay biết ư? Hay chẳng lẽ mức độ cong thẳng của hắn thay đổi theo hình dạng của mặt trăng?

Trăng có trăng non, lưỡi liềm, trăng tròn, trăng khuyết; Trần Đăng Dương có đúng, sai, cong, thẳng?

Tôi đang ngây ngô suy nghĩ mấy vấn đề này, thì phần đệm bên cạnh hơi lún xuống, Trần Đăng Dương đã nằm xuống rồi.

Hai đứa tôi mỗi người nằm một góc giường, ở giữa cách cả một dải ngân hà dài dằng dặc.

Tôi không động đậy, tôi nào dám động đậy.

Kinh nghiệm cho tôi thấy, tuyệt đối đừng có mong chờ hay suy đoán Trần Đăng Dương sẽ có bất cứ hành động gì.

Bởi vì bất kể tôi đứng giữa ngã ba mà chờ mong suy đoán sang hướng nào, hắn đều có thể gạt bỏ tất cả những mong chờ về suy đoán ấy một cách kỳ diệu không sai một ly, làm ra những hành động mà tôi hoàn toàn không thể dự đoán nổi.

Ế, từ từ đã.

Tôi nheo mắt, cái nguyên lý này, hình như giống thuyết tương phản quá nè?
Hay là tôi... thử tí nha?

Tôi nhắm mắt, trong lòng nhẩm thầm: Trần Đăng Dương nhất định sẽ không chủ động bắt chuyện Trần Đăng Dương nhất định sẽ không chủ động bắt chuyện Trần Đăng Dương nhất định sẽ không chủ động bắt chuyện.

Trần Đăng Dương trở mình: "Cậu ngủ chưa?"

Tôi: "..."

Á đù! Tôi phát hiện ra điều gì thế này!

Định luật phản ngược Trần Đăng Dương!

Tôi, Lê Quang Hùng, Trần học gia!!

Tôi hắng giọng một cái: "Chưa, sao thế?"

Trần Đăng Dương nhường chăn sang chỗ tôi: "... Lúc ở bệnh viện không nên nói cậu như thế, thật ra diễn xuất của cậu tiến bộ nhiều lắm rồi."

Hóa ra hắn còn nghiêm chỉnh nhận lỗi tự kiểm điểm thế cơ à, có vẻ tinh tế phết, thật sự là cùng một người với cái tên "chơi Kha'Zix hơi bị siêu" kia ư?

Cho dù như thế nào thì được khen vẫn phải khiêm tốn, tôi xua tay: "Đâu có đâu có, vẫn chỉ là cái diễn xuất cùi bắp..."

Trần Đăng Dươngthành khẩn nói: "Sao có thể, diễn xuất của cậu bây giờ ít nhất phải được cỡ bắp rang bơ rồi."

Tôi: "......"

Là anh sao! Chơi Kha'Zix hơi bị siêu!

Anh siêu! Là anh ư anh siêu?!

Tôi: "... Vậy tôi sẽ tiếp tục cố gắng, nỗ lực sớm đạt đến level bánh mì bơ tỏi*."

*Chơi chữ, câu sau của mỗi người đều có một chữ trong câu trước của người kia: cùi bắp - bắp rang bơ - bánh mì bơ tỏi.

Hắn: "Ừ, cậu tự tin thế là tốt."

Không tiếp chuyện nổi nữa rồi, ca này đến Phật cũng từ chối độ.

Tôi kéo chăn che đi cặp mắt đang sắp lườm banh nóc nhà, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Trần Đăng Dương im lặng hồi lâu, đến lúc mở miệng trở lại, giọng nói mang chút ngập ngừng thận trọng: "Tôi rủ cậu chơi game, có phải đã làm cậu giận không?"

Tôi lập tức mở choàng mắt.

Hắn hỏi gì cơ? Tôi có giận không á?...

Đương nhiên là không giận rồi.

Tôi chỉ gào thét khản cổ hát thầm mười ba câu "triệu hồi sóng dữ" trong bụng; cày rank mà chém giết điên cuồng như một cỗ máy, chém bay đầu hơn hai mươi mạng địch, coi mỗi cái đầu ấy đều là anh; hâm hâm dở dở một hai đòi quyến rũ anh đến chết mới thôi, thậm chí cố quá đến nỗi ngồi một phát vào thẳng bệnh viện; thâm tâm còn có một góc nhỏ xíu nào đó cùng chịu đòn đến chết trong mưa với Kỳ tần.

Mà thôi.

Tôi nhe nanh múa vuốt trong bóng tối, ngữ điệu bình thản: "Không giận."

Phía hắn vọng lại một tiếng thở phào, thốt ra nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Tôi: "..."

Hắn cười khẽ: "Còn tưởng cậu đánh game hăng thế là vì đang giận tôi cơ."

Tôi: "..."

Tôi điên cuồng niệm thầm trong bụng: Trần Đăng Dương tuyệt đối sẽ không tự làm mình sặc, Trần Đăng Dương tuyệt đối sẽ không tự làm mình sặc, Trần Đăng Dương tuyệt đối sẽ không tự làm mình sặc.

...

Trần Đăng Dương bỗng dưng ho khan vài tiếng.

Tôi: "..."

Tôi: "...!"

Tôi nghiêm túc nói cho anh biết nhé, anh đã đụng phải Trần học gia rồi đấy!

Tôi điên cuồng niệm thầm trong bụng: Trần Đăng Dương tuyệt đối sẽ không lăn xuống giường, Trần Đăng Dương tuyệt đối sẽ không lăn xuống giường.

...

Trần Đăng Dương hơi nghiêng ra ngoài mép giường, rồi lại vội vàng nằm dịch trở vào trong.

Tôi thầm xuýt xoa trong bụng, này đúng chuẩn huyền học luôn, vậy nếu tôi niệm thầm Trần Đăng Dương nhất định là trai thẳng...

Mạch não của tôi đứt phựt, bởi có kẻ đột ngột nghiêng người sang, hôn lên trán tôi, thì thầm một câu "chúc ngủ ngon".

Tôi.

Mắt chữ A mồm chữ O.

Đậu móa!!

Cái định luật phản ngược Trần Đăng Dương này hơi bị bá đạo quá đấy!!!!!

Mợ nó, huyền học đã bẻ cong Trần Đăng Dương rồi ư?!

Tôi là Trần học gia thật hả?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com