Domicmasterd Sua Dau Nanh
Sau đám cưới, họ chuyển về sống trong một căn hộ nhỏ nằm ở cuối con đường rợp bóng cây bằng lăng. Không rộng, nhưng đủ ấm. Phòng khách kê một chiếc sofa màu xám tro, tường treo vài bức ảnh chụp bằng máy film – ảnh hai người trong chuyến du lịch Đà Lạt, một tấm chụp vội dưới mưa, tấm khác là khoảnh khắc họ cười phá lên vì bánh kem cưới bị đổ nghiêng. Nhìn đơn sơ, nhưng nơi đó là một thế giới.Hùng là người nghiêm túc, ngăn nắp, làm nghề dạy học ở một trung tâm ngoại ngữ. Dương làm designer, giờ giấc linh hoạt, tính cách phóng khoáng. Ngay từ đầu, hai người đã biết họ khác nhau như nước với lửa – nhưng chính điều đó lại khiến họ bổ sung cho nhau. Dương mang lại cho Hùng một chút ngẫu hứng giữa nhịp sống đều đều, còn Hùng cho Dương cảm giác được neo lại, vững vàng.Cuộc sống hôn nhân bắt đầu bằng những điều rất nhỏ.Sáng sớm, Hùng luôn là người đầu tiên dậy. Anh pha cà phê, bật nhạc jazz nhẹ nhàng, rồi đi tưới mấy chậu cây Dương trồng trên ban công. Dương thường ngủ nướng đến gần tám giờ, có hôm cuộn tròn như mèo trên giường, lười biếng giấu mặt dưới gối. Nhưng chỉ cần mùi cà phê lan tới, anh sẽ hé mắt, cười cười gọi:
"Hùng ơi, trời sáng rồi đấy à?"Bữa sáng đôi khi chỉ là vài lát bánh mì nướng và trứng chiên, đôi khi là xôi gà mua vội ở đầu hẻm. Nhưng điều quan trọng không phải món ăn, mà là ánh mắt lấp lánh của Dương khi vừa ngồi xuống bàn ăn, hay bàn tay Hùng luôn rót sẵn một ly nước cam cho người ngủ muộn.Tuy nhiên, không phải lúc nào cuộc sống cũng nhẹ nhàng như bản nhạc piano buổi sáng.Họ cãi nhau. Tất nhiên rồi.Lần đầu tiên là vì chuyện dọn dẹp nhà cửa. Dương vốn bừa bộn, quần áo vứt lung tung, giày dép vắt vẻo từ cửa vào đến tận bếp. Hùng thì ưa gọn gàng, mọi thứ phải có trật tự. Một tối thứ bảy, sau khi Hùng phát hiện Dương làm đổ mực in lên bàn mà không lau sạch, anh lớn tiếng:"Cậu cứ như đứa con nít! Nhà không phải cái ổ chuột đâu!"Dương im lặng. Mắt anh hơi đỏ, nhưng không nói gì. Suốt buổi tối hôm đó, hai người không ai lên tiếng. Đến khuya, Dương mới chui vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc của Hùng một tờ giấy ghi nguệch ngoạc: "Xin lỗi, tớ sẽ cố gắng gọn hơn. Đừng giận nữa."Hùng đọc xong, mím môi. Rồi anh bước lại, kéo Dương vào lòng."Tớ cũng xin lỗi vì đã nặng lời."Cãi vã là một phần của đời sống chung. Điều khiến họ vượt qua, không phải vì ai đúng ai sai, mà vì sau tất cả, họ vẫn chọn quay lại, vẫn chọn nhau.Mỗi tháng, họ dành một ngày để "hẹn hò tại gia" – một truyền thống nhỏ từ thời còn yêu nhau. Có hôm là buổi chiếu phim tại nhà, với đèn dây lấp lánh và bỏng ngô tự làm. Có hôm là "nhà hàng 2 sao Michelin" do Hùng làm bếp trưởng, Dương làm phục vụ. Một lần, họ dựng lều giữa phòng khách, bật tiếng mưa rừng giả lập, rồi nằm ôm nhau như đang cắm trại."Cậu nghĩ thế này có bình thường không?" – Dương hỏi, khi hai người đang nghe tiếng dế kêu qua loa."Cắm trại trong phòng khách á? Chắc không đâu." – Hùng cười."Không, tớ đang nói... cuộc sống của tụi mình ấy. Một cặp đôi hai thằng con trai. Có bình thường không?"Hùng im một lát. Rồi anh vòng tay siết chặt hơn:"Nếu là sống cùng cậu mỗi ngày, tớ không cần nó phải "bình thường" với ai hết. Tớ chỉ cần nó là thật."Rồi mùa đông đến, lạnh hơn mọi năm. Dương bị sụt cân vì áp lực công việc. Anh hay thức khuya, mặt mày xanh xao. Hùng lo lắng, nhưng Dương chỉ xua tay:"Tớ ổn. Chỉ vài tuần nữa là xong dự án."Một đêm, Dương ngất xỉu ngay trong bếp. Hùng hoảng loạn chở anh đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ bảo chỉ là kiệt sức, cần nghỉ ngơi. Nhưng trong ánh mắt Hùng là nỗi sợ hãi sâu sắc. Anh không nói gì, chỉ nắm tay Dương suốt đêm.Sáng hôm sau, Dương tỉnh dậy, thấy Hùng ngủ gục bên giường. Mái tóc xõa rối, đôi mắt thâm quầng."Tớ xin lỗi." – Dương thì thầm.Hùng không mở mắt, chỉ siết tay anh chặt hơn."Từ giờ cậu không phải cố gồng một mình nữa."Từ hôm đó, họ bắt đầu học cách dựa vào nhau nhiều hơn. Không chỉ trong việc nhà, mà cả trong những nỗi sợ, những áp lực vô hình. Dương thôi giấu cảm xúc. Hùng thôi nghĩ mình phải luôn mạnh mẽ. Họ mở lòng ra nhiều hơn, chấp nhận những phần không hoàn hảo của nhau – như cách người ta học yêu vết nứt nhỏ trên chiếc ly mình thích nhất.Thời gian trôi, tình yêu không còn là những cái ôm say đắm hay những nụ hôn vội vàng. Nó trở thành chiếc áo khoác Hùng luôn để sẵn trên móc khi trời trở lạnh. Là hộp cơm Dương gói kèm tờ giấy nhỏ: "Ăn ngon nhé, đừng quên uống nước."Là mỗi lần về nhà muộn, Dương vẫn thấy đèn bếp sáng và mùi canh nóng hổi.Là vào một tối mưa dầm, khi cả hai ngồi bên nhau, tay trong tay, Dương nói:"Tớ từng nghĩ hôn nhân là đích đến. Nhưng hóa ra, nó là một hành trình – mà tớ rất biết ơn vì được đi cùng cậu."Hùng chỉ nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như buổi sớm mai đầu tiên họ sống chung."Và tớ sẽ luôn đi bên cậu. Dù nắng hay mưa. Dù ngày thường hay ngày cuối."Ngoài trời, mưa rơi tí tách. Nhưng trong căn nhà nhỏ của hai chàng trai, luôn có mùa nắng ấm.Một buổi chiều cuối tuần, khi hai người đang ngồi trên ban công, Hùng bỗng hỏi:"Cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện... nuôi con không?"Dương đang tưới nước cho cây xương rồng, khựng lại."Có chứ. Nhiều lần. Nhưng mà tớ cứ nghĩ... liệu có phù hợp không? Liệu tụi mình có thể mang lại cho một đứa trẻ đủ tình yêu, đủ an toàn?"Hùng không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay Dương."Tớ nghĩ tình yêu của tụi mình... đã là đủ. Nhưng nếu cậu thấy chưa đến lúc, tớ sẽ đợi."Thật ra, họ đã từng nói qua vài lần về việc có con – một đứa trẻ gọi họ bằng "ba" và "bố", lớn lên trong ngôi nhà luôn đầy tiếng cười và mùi bánh nướng. Nhưng xã hội vẫn chưa bao giờ dễ dàng với những gia đình "khác chuẩn", và cả hai đều hiểu, muốn nuôi dạy một đứa trẻ không chỉ là chuyện của hai người – đó là một hành trình cần rất nhiều dũng cảm.Vậy mà, nửa năm sau, quyết định được đưa ra sau một lần tình cờ.Họ gặp bé Minh trong một chuyến đi thiện nguyện ở mái ấm nhỏ ngoại thành. Cô bé sáu tuổi, gầy gò, mắt to tròn và luôn im lặng. Khi Hùng đưa cho bé một quyển truyện tranh, Minh chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười run rẩy như chưa từng được phép nở rộ.Tối hôm đó, trên đường về, Dương lên tiếng trước:"Tớ muốn nhận nuôi con bé."Hùng quay sang nhìn Dương, ánh mắt anh chứa đầy điều không nói. Rồi anh gật đầu."Tớ cũng vậy."Thủ tục nhận con nuôi không hề đơn giản. Họ phải chứng minh thu nhập, nơi ở, sức khỏe tâm lý và quan trọng nhất – khả năng nuôi dạy và bảo vệ một đứa trẻ trong môi trường không có người mẹ.Có những buổi họ phải ngồi hàng giờ với nhân viên công tác xã hội, trả lời những câu hỏi nhạy cảm như:"Nếu bé bị bạn bè trêu chọc vì có hai người cha thì sao?""Nếu một ngày bé hỏi: "Mẹ con đâu?" thì các anh sẽ trả lời thế nào?"Nhưng họ không né tránh. Họ nói bằng tất cả sự chân thành:"Bé sẽ có câu trả lời trung thực nhất, và nhiều hơn thế – là một mái nhà luôn chào đón, bao dung, và đầy ắp yêu thương."Ba tháng sau, họ chính thức được đón bé Minh về.Ban đầu, Minh vẫn rất im lặng. Con bé lặng lẽ ngồi trong góc phòng, ôm con gấu bông cũ, chỉ gật đầu hoặc lắc khi được hỏi.Dương học cách nấu cháo theo khẩu vị của bé, Hùng thì đọc truyện cổ tích mỗi tối, dù đôi khi anh lỡ phát âm sai tên mấy nàng công chúa. Họ thay phiên đưa bé đi học, chơi xích đu trong công viên, và lặng lẽ ôm nhau khi con bé đột ngột giật mình giữa đêm.Một lần, khi Dương đang lau người cho bé sau khi tắm, Minh bỗng lên tiếng, rất nhỏ:"Ba ơi, con có thể gọi thêm người kia là bố được không?"Dương sững lại. Rồi anh mỉm cười:"Được chứ con. Ba và bố – đều là người yêu con nhiều nhất trên đời."Đêm hôm đó, Hùng khóc.Không phải vì buồn, mà vì một cánh cửa nào đó trong tim vừa được mở ra – bằng giọng nói nhỏ bé, bằng tiếng gọi đầu tiên của con gái.Cuộc sống từ đó đổi khác. Bây giờ, mỗi sáng họ dậy sớm hơn, tranh nhau ai sẽ chải tóc tết cho bé. Dương học làm bánh pancake hình gấu, Hùng thì viết những mẩu giấy ghi chú bỏ vào cặp con bé: "Chúc công chúa của bố một ngày thật vui nhé!"Ngày đầu Minh đi học mẫu giáo, con bé nắm chặt tay cả hai người, rụt rè trước cổng. Một vài ánh mắt tò mò nhìn theo – hai người cha, một đứa bé gái. Nhưng rồi cô giáo bước ra, mỉm cười:"Bố mẹ yên tâm, bé Minh ngoan lắm."Dương nhìn sang Hùng. Ánh mắt họ chạm nhau – lo lắng, hồi hộp, nhưng rực sáng một niềm tự hào không thể giấu.Vào một ngày hè, khi cả nhà đi biển, Minh xây lâu đài cát, rồi chạy về ríu rít:"Bố ơi, ba ơi, tụi mình có thể ở bên nhau mãi mãi không?"Hùng kéo con bé vào lòng, Dương vòng tay ôm cả hai."Ừ, nếu con muốn, mình sẽ bên nhau mãi mãi."Trên bãi cát ấm, ba trái tim – từng tổn thương, từng hoài nghi, từng chờ đợi – giờ đang đập chung một nhịp. Một gia đình, dẫu không theo khuôn mẫu cũ, nhưng lại là hình hài rõ ràng nhất của yêu thương.Và nơi đó, trong căn nhà nhỏ của họ, nắng không chỉ ấm – mà còn thơm mùi bánh, có tiếng cười trẻ con, và vang lên lời ru mới, dịu dàng hơn bất cứ bài hát nào:"Ba yêu con, bố yêu con, và mình là một gia đình."
"Hùng ơi, trời sáng rồi đấy à?"Bữa sáng đôi khi chỉ là vài lát bánh mì nướng và trứng chiên, đôi khi là xôi gà mua vội ở đầu hẻm. Nhưng điều quan trọng không phải món ăn, mà là ánh mắt lấp lánh của Dương khi vừa ngồi xuống bàn ăn, hay bàn tay Hùng luôn rót sẵn một ly nước cam cho người ngủ muộn.Tuy nhiên, không phải lúc nào cuộc sống cũng nhẹ nhàng như bản nhạc piano buổi sáng.Họ cãi nhau. Tất nhiên rồi.Lần đầu tiên là vì chuyện dọn dẹp nhà cửa. Dương vốn bừa bộn, quần áo vứt lung tung, giày dép vắt vẻo từ cửa vào đến tận bếp. Hùng thì ưa gọn gàng, mọi thứ phải có trật tự. Một tối thứ bảy, sau khi Hùng phát hiện Dương làm đổ mực in lên bàn mà không lau sạch, anh lớn tiếng:"Cậu cứ như đứa con nít! Nhà không phải cái ổ chuột đâu!"Dương im lặng. Mắt anh hơi đỏ, nhưng không nói gì. Suốt buổi tối hôm đó, hai người không ai lên tiếng. Đến khuya, Dương mới chui vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc của Hùng một tờ giấy ghi nguệch ngoạc: "Xin lỗi, tớ sẽ cố gắng gọn hơn. Đừng giận nữa."Hùng đọc xong, mím môi. Rồi anh bước lại, kéo Dương vào lòng."Tớ cũng xin lỗi vì đã nặng lời."Cãi vã là một phần của đời sống chung. Điều khiến họ vượt qua, không phải vì ai đúng ai sai, mà vì sau tất cả, họ vẫn chọn quay lại, vẫn chọn nhau.Mỗi tháng, họ dành một ngày để "hẹn hò tại gia" – một truyền thống nhỏ từ thời còn yêu nhau. Có hôm là buổi chiếu phim tại nhà, với đèn dây lấp lánh và bỏng ngô tự làm. Có hôm là "nhà hàng 2 sao Michelin" do Hùng làm bếp trưởng, Dương làm phục vụ. Một lần, họ dựng lều giữa phòng khách, bật tiếng mưa rừng giả lập, rồi nằm ôm nhau như đang cắm trại."Cậu nghĩ thế này có bình thường không?" – Dương hỏi, khi hai người đang nghe tiếng dế kêu qua loa."Cắm trại trong phòng khách á? Chắc không đâu." – Hùng cười."Không, tớ đang nói... cuộc sống của tụi mình ấy. Một cặp đôi hai thằng con trai. Có bình thường không?"Hùng im một lát. Rồi anh vòng tay siết chặt hơn:"Nếu là sống cùng cậu mỗi ngày, tớ không cần nó phải "bình thường" với ai hết. Tớ chỉ cần nó là thật."Rồi mùa đông đến, lạnh hơn mọi năm. Dương bị sụt cân vì áp lực công việc. Anh hay thức khuya, mặt mày xanh xao. Hùng lo lắng, nhưng Dương chỉ xua tay:"Tớ ổn. Chỉ vài tuần nữa là xong dự án."Một đêm, Dương ngất xỉu ngay trong bếp. Hùng hoảng loạn chở anh đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ bảo chỉ là kiệt sức, cần nghỉ ngơi. Nhưng trong ánh mắt Hùng là nỗi sợ hãi sâu sắc. Anh không nói gì, chỉ nắm tay Dương suốt đêm.Sáng hôm sau, Dương tỉnh dậy, thấy Hùng ngủ gục bên giường. Mái tóc xõa rối, đôi mắt thâm quầng."Tớ xin lỗi." – Dương thì thầm.Hùng không mở mắt, chỉ siết tay anh chặt hơn."Từ giờ cậu không phải cố gồng một mình nữa."Từ hôm đó, họ bắt đầu học cách dựa vào nhau nhiều hơn. Không chỉ trong việc nhà, mà cả trong những nỗi sợ, những áp lực vô hình. Dương thôi giấu cảm xúc. Hùng thôi nghĩ mình phải luôn mạnh mẽ. Họ mở lòng ra nhiều hơn, chấp nhận những phần không hoàn hảo của nhau – như cách người ta học yêu vết nứt nhỏ trên chiếc ly mình thích nhất.Thời gian trôi, tình yêu không còn là những cái ôm say đắm hay những nụ hôn vội vàng. Nó trở thành chiếc áo khoác Hùng luôn để sẵn trên móc khi trời trở lạnh. Là hộp cơm Dương gói kèm tờ giấy nhỏ: "Ăn ngon nhé, đừng quên uống nước."Là mỗi lần về nhà muộn, Dương vẫn thấy đèn bếp sáng và mùi canh nóng hổi.Là vào một tối mưa dầm, khi cả hai ngồi bên nhau, tay trong tay, Dương nói:"Tớ từng nghĩ hôn nhân là đích đến. Nhưng hóa ra, nó là một hành trình – mà tớ rất biết ơn vì được đi cùng cậu."Hùng chỉ nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như buổi sớm mai đầu tiên họ sống chung."Và tớ sẽ luôn đi bên cậu. Dù nắng hay mưa. Dù ngày thường hay ngày cuối."Ngoài trời, mưa rơi tí tách. Nhưng trong căn nhà nhỏ của hai chàng trai, luôn có mùa nắng ấm.Một buổi chiều cuối tuần, khi hai người đang ngồi trên ban công, Hùng bỗng hỏi:"Cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện... nuôi con không?"Dương đang tưới nước cho cây xương rồng, khựng lại."Có chứ. Nhiều lần. Nhưng mà tớ cứ nghĩ... liệu có phù hợp không? Liệu tụi mình có thể mang lại cho một đứa trẻ đủ tình yêu, đủ an toàn?"Hùng không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay Dương."Tớ nghĩ tình yêu của tụi mình... đã là đủ. Nhưng nếu cậu thấy chưa đến lúc, tớ sẽ đợi."Thật ra, họ đã từng nói qua vài lần về việc có con – một đứa trẻ gọi họ bằng "ba" và "bố", lớn lên trong ngôi nhà luôn đầy tiếng cười và mùi bánh nướng. Nhưng xã hội vẫn chưa bao giờ dễ dàng với những gia đình "khác chuẩn", và cả hai đều hiểu, muốn nuôi dạy một đứa trẻ không chỉ là chuyện của hai người – đó là một hành trình cần rất nhiều dũng cảm.Vậy mà, nửa năm sau, quyết định được đưa ra sau một lần tình cờ.Họ gặp bé Minh trong một chuyến đi thiện nguyện ở mái ấm nhỏ ngoại thành. Cô bé sáu tuổi, gầy gò, mắt to tròn và luôn im lặng. Khi Hùng đưa cho bé một quyển truyện tranh, Minh chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười run rẩy như chưa từng được phép nở rộ.Tối hôm đó, trên đường về, Dương lên tiếng trước:"Tớ muốn nhận nuôi con bé."Hùng quay sang nhìn Dương, ánh mắt anh chứa đầy điều không nói. Rồi anh gật đầu."Tớ cũng vậy."Thủ tục nhận con nuôi không hề đơn giản. Họ phải chứng minh thu nhập, nơi ở, sức khỏe tâm lý và quan trọng nhất – khả năng nuôi dạy và bảo vệ một đứa trẻ trong môi trường không có người mẹ.Có những buổi họ phải ngồi hàng giờ với nhân viên công tác xã hội, trả lời những câu hỏi nhạy cảm như:"Nếu bé bị bạn bè trêu chọc vì có hai người cha thì sao?""Nếu một ngày bé hỏi: "Mẹ con đâu?" thì các anh sẽ trả lời thế nào?"Nhưng họ không né tránh. Họ nói bằng tất cả sự chân thành:"Bé sẽ có câu trả lời trung thực nhất, và nhiều hơn thế – là một mái nhà luôn chào đón, bao dung, và đầy ắp yêu thương."Ba tháng sau, họ chính thức được đón bé Minh về.Ban đầu, Minh vẫn rất im lặng. Con bé lặng lẽ ngồi trong góc phòng, ôm con gấu bông cũ, chỉ gật đầu hoặc lắc khi được hỏi.Dương học cách nấu cháo theo khẩu vị của bé, Hùng thì đọc truyện cổ tích mỗi tối, dù đôi khi anh lỡ phát âm sai tên mấy nàng công chúa. Họ thay phiên đưa bé đi học, chơi xích đu trong công viên, và lặng lẽ ôm nhau khi con bé đột ngột giật mình giữa đêm.Một lần, khi Dương đang lau người cho bé sau khi tắm, Minh bỗng lên tiếng, rất nhỏ:"Ba ơi, con có thể gọi thêm người kia là bố được không?"Dương sững lại. Rồi anh mỉm cười:"Được chứ con. Ba và bố – đều là người yêu con nhiều nhất trên đời."Đêm hôm đó, Hùng khóc.Không phải vì buồn, mà vì một cánh cửa nào đó trong tim vừa được mở ra – bằng giọng nói nhỏ bé, bằng tiếng gọi đầu tiên của con gái.Cuộc sống từ đó đổi khác. Bây giờ, mỗi sáng họ dậy sớm hơn, tranh nhau ai sẽ chải tóc tết cho bé. Dương học làm bánh pancake hình gấu, Hùng thì viết những mẩu giấy ghi chú bỏ vào cặp con bé: "Chúc công chúa của bố một ngày thật vui nhé!"Ngày đầu Minh đi học mẫu giáo, con bé nắm chặt tay cả hai người, rụt rè trước cổng. Một vài ánh mắt tò mò nhìn theo – hai người cha, một đứa bé gái. Nhưng rồi cô giáo bước ra, mỉm cười:"Bố mẹ yên tâm, bé Minh ngoan lắm."Dương nhìn sang Hùng. Ánh mắt họ chạm nhau – lo lắng, hồi hộp, nhưng rực sáng một niềm tự hào không thể giấu.Vào một ngày hè, khi cả nhà đi biển, Minh xây lâu đài cát, rồi chạy về ríu rít:"Bố ơi, ba ơi, tụi mình có thể ở bên nhau mãi mãi không?"Hùng kéo con bé vào lòng, Dương vòng tay ôm cả hai."Ừ, nếu con muốn, mình sẽ bên nhau mãi mãi."Trên bãi cát ấm, ba trái tim – từng tổn thương, từng hoài nghi, từng chờ đợi – giờ đang đập chung một nhịp. Một gia đình, dẫu không theo khuôn mẫu cũ, nhưng lại là hình hài rõ ràng nhất của yêu thương.Và nơi đó, trong căn nhà nhỏ của họ, nắng không chỉ ấm – mà còn thơm mùi bánh, có tiếng cười trẻ con, và vang lên lời ru mới, dịu dàng hơn bất cứ bài hát nào:"Ba yêu con, bố yêu con, và mình là một gia đình."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com