TruyenHHH.com

Domicmasterd Murderer


Tối hôm đó, Đăng Dương đã hẹn Hùng ở quán cafe. Cậu đã mang theo vài thứ mà tên hung thủ đã gửi đến cho anh xem.

Dương: Anh Hùng, em thật sự không biết làm gì nữa cả, anh xem cái này đi!

Cậu đặt những thứ đó lên bàn cho Hùng xem. Trưng ra bộ mặt nghiêm trọng để nhìn anh. Hùng nhìn nó một cách điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt ánh lên vẻ khó đoán.

Hùng: Chuyện này thật sự nghiêm trọng nhỉ, nhưng không sao, anh sẽ giúp em

Dương: Nhưng tại sao lại là Ái Phương? Cô ấy chẳng liên quan gì cả

Hùng: Có lẽ họ ép em…Cô ấy quan trọng với em mà?

Dương ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt có chút dao động.

Dương: Anh Hùng…em nên làm gì?

Hùng: Trước tiên Dương phải bảo vệ chính mình đã…còn chuyện khác cứ để anh lo

Dương gật đầu. Cảm thấy an tâm hơn khi có Hùng.

Khi rời khỏi quán, Hùng dõi theo Dương từng bước. Mỉm cười theo từng bước chân của Đăng Dương. Anh mở điện thoại lên rồi nhìn chầm chầm vào nó với dòng note được đặt trong điện thoại.

“Đến lúc dọn dẹp!”

Đêm hôm sau, tại căn hộ của Phương và Dương, mọi thứ vẫn im lặng nhưng lại có gì đó hơi đáng sợ.  Phương nằm trên giường nhưng lại lo lắng đến mức chẳng ngủ được. Cô luôn mang cảm giác có người đang theo dõi mình. Nhưng đi xung quanh kiểm tra thì lại chẳng có một ai.

Đột nhiên đèn trong phòng bỗng vụt tắt, cảm giác bất an hơn bao giờ đang mỗi lúc tăng lên. Cô dùng đèn flash trên điện thoại để đi ra ngoài xem thử thì cũng không khả quan mấy, ngoài phòng ngủ thì tất cả đèn trong nhà thì cũng đã bị tắt hết.

“Ai đó?.. Dương, anh về rồi à?” - Cô lên tiếng gọi.

Không một tiếng động, cô chầm chặm bước thêm vài bước. Bỗng đèn trên dãy cô đi lại được bật lên, lúc đó cũng là lúc có một bóng đen lao nhanh về phía cô.

__

Khoảng hơn 5 tiếng sau đó, Đăng Dương mới xong công việc mà về nhà. Đèn trong nhà đều tắt, cậu nghĩ có lẽ Phương đã ngủ nên cứ nhẹ nhàng lên phòng. Nhưng khi đang đi phòng thì lại cảm giác có gì đó không đúng. Vừa định mở cửa phòng thì lại có một cuộc gọi đến. Là từ cảnh sát.

“Chúng tôi có tin xấu. Cô Ái Phương đã bị tấn công hiện đang trong trạng thái nguy kịch ở bệnh viện” - Cảnh sát.

Cậu nghe xong đánh rơi điện thoại. Lòng ngập tràng hối hận là sự lo sợ.

Dương lập tức lao đến bệnh viện, nhưng trong đầu cậu không thể xóa đi hình ảnh bức ảnh bí ẩn và câu cảnh báo trước đó.

Cùng lúc đó, Hùng đứng bên cửa sổ văn phòng, mỉm cười nhẹ.

"Đó chỉ là cảnh báo, Dương. Em không thể ở bên cô ta... Không bao giờ." - Hùng lẩm bẩm.

_

Đăng Dương chạy như điên đến bệnh viện, trong lòng đầy hỗn loạn. Cậu không ngừng tự trách mình vì đã để Ái Phương rơi vào tình huống này.

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng.

Bác sĩ: Tình trạng của cô ấy rất nguy kịch. Chúng tôi sẽ cố hết sức, anh hãy chuẩn bị tinh thần

Dương gật đầu, gương mặt trắng bệch. Cậu nhìn qua lớp kính, thấy Ái Phương nằm bất động trên giường, máy móc đầy người.

Dương: Phương... Anh xin lỗi. Lẽ ra anh phải bảo vệ em tốt hơn

Cậu ngồi phịch xuống ghế ngoài hành lang, đôi tay run rẩy. Cậu không nhận ra, từ góc khuất của bệnh viện, Quang Hùng đang đứng dõi theo cậu, ánh mắt đầy sắc lạnh.

Khi đang ngồi thất thần, điện thoại của Đăng Dương rung lên. Một số lạ?

Dương: Alo?

“Cô ta vẫn sống. Nhưng tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại... Về mọi thứ"

Dương: Ai đang nói? Tại sao lại làm thế với cô ấy?!

"Vì cô ta không thuộc về thế giới của cậu, Đăng Dương. Và nếu cậu không dừng lại, lần tới sẽ không chỉ là một lời cảnh báo."

Cậu siết chặt điện thoại, giọng đầy giận dữ.

Dương: Tôi sẽ tìm ra cậu... Và tôi sẽ không để cậu hại thêm bất kỳ ai nữa!

Giọng cười khanh khách vang lên trước khi cuộc gọi kết thúc.

__

Hôm sau, Hùng đến bệnh viện thăm khi nghe cậu kể về vụ việc. Anh mang theo một hộp quà, nở nụ cười dịu dàng khi thấy cậu.

Hùng: Dương, em ổn không? Anh nghe tin mà lo lắm

Dương gật đầu, nhưng ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ.

Dương: Anh Hùng...nếu là anh, anh sẽ làm gì để bảo vệ người mình yêu?

Hùng hơi khựng lại trước câu hỏi bất ngờ. Nhưng chỉ trong tích tắc, anh mỉm cười.

Hùng: Anh sẽ làm mọi thứ. Không quan trọng là gì, miễn là người đó được an toàn

Câu trả lời của anh khiến Dương chợt nhớ lại giọng nói lạnh lẽo qua điện thoại và dòng chữ trên bức ảnh. Rồi chợt nhớ lại lời anh nói lúc trước.

“Em nhớ không, khi còn nhỏ em thường gọi anh với cái tên Masterd, sao này chẳng còn nghe em gọi thế nữa”.

“Masterd? Đó có phải là ‘M’ kí hiệu của hung thủ?”

Cậu nhìn chằm chằm vào Hùng, lòng bắt đầu nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ.

"Có khi nào... là anh không?"

Chỉ nghĩ nhưng Dương không dám hỏi. Cậu chỉ cúi đầu, cảm ơn Hùng rồi lặng lẽ quay đi, để lại Hùng đứng đó với nụ cười bí ẩn.

Khi về nhà, Hùng bước vào căn phòng tối om, bật đèn lên, lộ ra một bức tường đầy ảnh của Đăng Dương.

Anh lấy bức ảnh mới nhất, chụp từ bệnh viện, đặt vào giữa tường.

Hùng: Dương, em vẫn chưa hiểu... Nhưng không sao. Sớm thôi, em sẽ thấy rõ ai mới là người thực sự thuộc về em

Anh bật cười nhẹ, âm vang trong không gian u ám, đầy ám ảnh.

__

Sau khi rời bệnh viện, Đăng Dương cảm thấy ngày càng bất an. Những sự kiện xảy ra liên tiếp khiến cậu không thể ngồi yên. Dương quyết định tự mình điều tra.

Cậu bắt đầu bằng việc xem lại những bức ảnh và tin nhắn đã nhận. Một chi tiết nhỏ nhưng quan trọng hiện lên trong đầu cậu một trong những bức ảnh của Ái Phương được chụp từ một góc nhìn mà chỉ có người quen thuộc với căn hộ mới có thể thực hiện.

Dương: Nếu không phải người lạ, thì đó là người quen. Nhưng ai?

Nghĩ đến đây, Dương lục lại danh sách những người thân cận. Ánh mắt cậu vô thức dừng lại ở cái tên "Quang Hùng"

Dương: Không thể nào... nhưng mà...

Cậu nhớ đến những lần Hùng xuất hiện đúng lúc, những lời nói đầy ẩn ý và ánh mắt khó đoán.

_

Đêm hôm sau, Phương cô đang dần hồi phục, cảm thấy nhẹ nhõm hơn dù trong lòng còn đôi chút ám ảnh. Cô đã dự định nói những gì có thể cho cảnh sát biết vào sáng hôm sau.

Căn phòng đang rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của máy đo nhịp tim đều đặng vang lên từng hồi. Bỗng dưng đèn lại chậm chờn bất thường.

Phương cảnh giác, đưa mắt nhìn xung quanh phòng. Cố gắng lắng nghe tiếng tự bên ngoài. Hành lang lại vang lên tiếng bước châm đều đều chậm rãi.

Cửa phòng dần dần mở ra. Một người mặc đồ đen, gương mặt bị che lại bằng chiếc mũ lớn.

“Ai..ai đó?” - Giọng cô run run dần lạc đi.

Không tiếng trả lời. Người đó tiến gần hơn về phía Phương. Trên tay cầm vật sắc nhọn ánh lên từ kim loại.

Phương: Xin đừng! Tôi sẽ không nói bất kì thứ gì với ai cả! Làm ơn!

Vẫn không hồi đáp. Một nhát dao đâm sâu vào giữa ngược, kết thúc sự nỗ lực vào chống cự từ Phương.

Sáng hôm sau, Dương nhận được cuộc gọi từ cảnh sát. Giọng nói bên đầu dây run rẫy.

“Cậu Đăng Dương, chúng tôi rất tiếc phải báo rằng…Ái Phương, cô ấy đã qua đời vào đêm hôm qua. Chúng tôi nghi ngờ đây là vụ sát hại có chủ đích, có lẽ là do tên sát nhân đang gây náo loạn gần đây…”

“Không..không thể nào, cô ấy rõ ràng đã ổn hơn rất nhiều rồi mà” - Dương run rẩy, không tin được điều mình vừa nghe.

Dương tức tốc lao đến bệnh viện ngay lập tức. Cảnh hiện trường bên trong khiến cậu gần như ngạt thở. Giường bệnh trống rỗng, chỉ có những vệt máu loang lỗ từ trên giường kéo xuống tận sàn nhà.

Cảnh sát đưa cho cho Dương một phong bì được đặc cạnh Phương lúc phát hiện ra. Bên trong là tấm ảnh chụp chung của cậu và Phương, nhưng mặt cô bị gạch chéo bằng bút đỏ, ngay góc còn có chữ ‘M’ quen thuộc. Phía sau còn có thêm dòng chữ.

“Cô ấy đã được giải thoát.”

__

Tối hôm đó, Hùng đến nhà Dương muốn an ủi câu. Anh mang theo một ít đồ ăn và dùng nụ cười như mọi khi để gặp cậu. Nhưng lần này Dương lại không thể làm ngơ như những lần khác, khi đối mặt với anh.

Dương: Em không cần biết anh đã làm bằng cách nào, nhưng anh nói thật đi…anh có liên quan đến cái chết của Phương không?

Hùng đột ngột dừng lại nụ cười với cậu, đôi mắt khẽ tối đi. Thay vì phủ nhận việc cậu đang nói, anh chỉ nở lại nụ cười nhẹ. Nụ cười làm Dương lạnh sống lưng.

Hùng: Dương, em nghĩ sao?

Dương đờ người, đôi mắt mở to nhìn anh đầy hoản loạn.

Dương: Tại…tại sao lại làm thế?

Hùng tiến tới, tay đặt lên vai Dương một cách nhẹ nhàng.

Hùng: Là cô ta cản đường, Dương anh muốn em hiểu. Tất cả là vì em

Dương lùi lại, ánh mắt đang sợ hãi hơn bao giờ.

Dương: Anh điên rồi Hùng, anh nghĩ đây là gì? Đây là phạm pháp đấy, là tội ác!

Dương nhìn Hùng, cậu thực sự không biết nên làm gì. Im lặng hồi lâu cậu suy nghĩ… rồi lại cất tiếng lên đối diện với người trước mặt.

Dương: Hùng, anh là người mà em tin tưởng. Em sẽ không nói với bất kì ai về chuyện này…xem như em giấu nó nhưng mong anh. Đừng làm việc này nữa, dù là vì ai. Giờ thì…anh biến khỏi mắt em đi

Hùng nghe lời nói của Dương, đôi mắt anh thoáng hiện sự thất vọng xen lẫn nụ cười nhàn nhạt. Anh không hề giận dữ, mà trái lại, vẻ mặt ấy còn khiến Dương cảm thấy bất an hơn.

Hùng: Được thôi, nếu em muốn anh đi... Anh sẽ đi. Nhưng Dương à, em thực sự nghĩ anh sẽ dừng lại chỉ vì em nói sao?

Dương: Hùng, nếu anh còn coi em là bạn, hãy nghe lời em. Chỉ lần này thôi...

Hùng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu tâm trí Dương. Anh tiến lại gần hơn, giọng nói trầm thấp.

Hùng: Dương, anh không làm điều này vì bất kỳ ai khác. Anh làm vì em. Em không cần phải giấu, vì em cũng biết rõ... sẽ không ai yêu em như anh

Dương khựng lại, cảm giác lạnh sống lưng khi nghe. Cậu lùi một bước, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Dương: Anh mù quán rồi, Hùng. Đây không phải tình yêu, mà là bệnh hoạn

Hùng bật cười nhẹ, một tiếng cười vang lên trong không gian đầy căng thẳng. Anh lùi lại, nhặt chiếc hộp đồ ăn lên, bước ra cửa. Trước khi rời đi, anh quay đầu nhìn Dương lần cuối.

Hùng: Nếu em nghĩ anh bệnh hoạn...cũng được. Nhưng hãy nhớ, Dương, anh làm tất cả chỉ để em hạnh phúc. Nếu có ai khiến em đau khổ, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho họ...kể cả chính em

Cửa đóng lại, để lại Dương đứng đó, người run rẩy không ngừng. Trong không gian yên tĩnh, cậu cảm thấy như mọi ánh sáng quanh mình đang dần tắt đi, nhấn chìm cậu vào một bóng tối.

__

Sáng hôm sau, mặc dù sự căng thẳng giữa Dương và Hùng chưa thể xóa, nhưng cả hai vẫn đến công ty làm việc như thường lệ. Tuy nhiên, Dương có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Hùng không còn chủ động đến gần cậu như trước, không còn những câu nói đùa, những nụ cười quyến rũ mà anh vẫn hay dùng để tạo sự gần gũi.

Dương cảm thấy một sự lạnh lẽo bao trùm mỗi khi đối diện với Hùng. Anh tránh xa, không tiếp xúc trực tiếp với cậu, nhưng mỗi khi Dương nhìn về phía anh, Hùng vẫn dõi theo cậu, ánh mắt không thể đọc được.

“Tại sao anh ấy lại thay đổi như vậy? Đúng là anh ấy nói sẽ nghe lời mình, nhưng cảm giác này vẫn khiến mình không thể yên tâm” - Dương suy nghĩ

Công ty vẫn cứ thế hoạt động bình thường, nhưng giữa Dương và Hùng có một khoảng cách vô hình mà không ai có thể phá vỡ. Mặc dù Hùng không còn tiếp cận Dương trực tiếp như trước, nhưng Dương lại cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của anh trong mỗi bước đi của mình.

Hùng trong suốt ngày hôm đó, chỉ chăm chú vào công việc của mình. Anh không tham gia vào các cuộc trò chuyện nào, không đưa ra bất kỳ nhận xét nào về công việc, và đặc biệt, anh tránh nhìn thẳng vào Dương. Mỗi lần Dương đi qua bàn anh, Hùng chỉ ngẩng đầu lên một chút, gật nhẹ, rồi lại tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính.

Mọi người xung quanh đều nhận ra sự thay đổi này nhưng không ai dám lên tiếng. Những cái nhìn dò xét, những lời thì thầm phía sau lưng đã trở thành điều không thể tránh khỏi.

Dù đã yêu cầu Hùng giữ khoảng cách, nhưng trong lòng Dương lại dấy lên một nỗi lo lắng không thể lý giải được.

__

Một buổi sáng bình thường tại công ty. Hoàng Hiếu, nhân viên mới gia nhập, bước vào phòng làm việc. Anh ta có ngoại hình điển trai, phong thái tự tin, và nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Tuy nhiên, Hiếu lại tỏ ra đặc biệt quan tâm đến Hùng, người luôn tỏ ra lạnh lùng và khó gần.

Hiếu: Chào anh Hùng, tôi là Hoàng Hiếu, mới gia nhập công ty. Rất mong được làm việc với anh

Hùng ngẩng lên nhìn Hiếu, ánh mắt lạnh lùng nhưng không thiếu sự lịch sự. Anh nhận thấy sự tự tin và cởi mở của Hiếu.

Hùng: Chào cậu, Hiếu. Cố gắng làm việc tốt, đừng để mình bị phân tâm

Hiếu: Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng. Hy vọng có thể học hỏi nhiều từ anh

Hiếu ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hùng, bắt đầu trao đổi về công việc. Anh ta luôn tìm cách tiếp cận Hùng với thái độ thân thiện và cố gắng làm quen. Tuy nhiên, Hùng lại có vẻ giữ khoảng cách, chỉ trả lời những câu ngắn gọn.

Hiếu: Tôi nghe nói anh là người rất có kinh nghiệm, có thể chia sẻ với tôi một số điều không?

Hùng im lặng vài giây, ánh mắt dừng lại một chút trước khi trả lời.

Hùng: Công việc là điều không dễ dàng, Hiếu. Nhưng quan trọng nhất là phải giữ được cái đầu lạnh

Hiếu gật đầu, nhưng trong thâm tâm anh ta lại đang tìm cách hiểu thêm về con người của Hùng, biết rằng anh ta có những bí ẩn mà không phải ai cũng có thể khám phá.

Trong khi đó, Dương đứng ở cửa, không khỏi nhìn vào. Cảm giác ghen tị và lo lắng không thể nào dập tắt trong lòng cậu khi thấy Hoàng Hiếu tiếp cận Hùng như vậy. Dù đã cố gắng tránh xa anh, Dương vẫn không thể nào thả lỏng được, đặc biệt khi có người khác bắt đầu quan tâm đến Hùng.

Dương đang làm việc ở bàn, quan sát từ xa. Cậu không thể không nhận thấy sự thân mật giữa Hoàng Hiếu và Hùng. Một cảm giác lo lắng và ghen tị lại dâng lên trong lòng Dương. Mặc dù đã cố gắng giữ khoảng cách với Hùng, nhưng sự xuất hiện của Hoàng Hiếu khiến Dương cảm thấy mình lại một lần nữa bị đẩy ra xa.

"Hùng, anh đừng để ai vào quá gần. Họ có thể gây hại cho anh bất cứ lúc nào..."
- Dương thì thầm.

Cảm giác bất an trong lòng Dương lại dâng lên, nhưng cậu không thể nói ra điều này. Cậu quay đi, tiếp tục công việc của mình, nhưng sự căng thẳng không dừng lại.

__

Một tuần trôi qua, Hoàng Hiếu ngày càng trở nên thân thiết hơn với Hùng. Họ cùng nhau làm việc, trao đổi về các dự án, thậm chí đi ăn trưa cùng nhau. Trong khi đó, Dương dường như cảm thấy mình ngày càng bị lạc lõng. Mặc dù đã cố gắng giữ im lặng, nhưng cảm giác bất an và lo lắng trong lòng cậu cứ dâng lên, nhất là khi nhìn thấy Hùng và Hiếu trò chuyện vui vẻ.

Dương ngồi ở bàn làm việc, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, nhưng sự chú ý của cậu lại bị cuốn vào cuộc trò chuyện giữa Hùng và Hiếu ở phía góc phòng, nơi có Hiếu và Hùng.

Hiếu: Anh Hùng, tôi nghe nói anh là người luôn giữ được sự tỉnh táo trong mọi tình huống, không dễ bị chi phối. Có bí quyết gì không?

Hùng: Bí quyết duy nhất là không để cảm xúc lấn át lý trí. Cậu học được điều này, công việc sẽ dễ dàng hơn

Hiếu gật đầu, đôi mắt sáng rực lên vì sự ngưỡng mộ.

Hiếu: Anh nói đúng, sự tỉnh táo là rất quan trọng. Tôi nghĩ mình sẽ học hỏi được nhiều từ anh

Dương nắm chặt tay dưới bàn, cảm giác bực bội dâng lên. Cậu biết rằng Hùng chưa bao giờ dễ dàng mở lòng với ai, vậy mà giờ lại dành quá nhiều sự chú ý cho Hiếu. Mặc dù biết rằng không thể làm gì, Dương vẫn cảm thấy mình mất đi sự kiểm soát.

_

Tự nhiên flop ngang á ta, flop ngang làm Đêm khờ khờ nên hôm qua chả up:()
Nói chung nay Đêm bị cọc nên tính mai mới up
Dl dí sát đầu tui thở ko kịp, bỏ viết cả tuần nay rồi🥹

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com