TruyenHHH.com

Doi Tuong Ket Hon Cua Toi Lam Muu Nhieu Ke Dam Edit Hoan

Luyện tập trước.

Trong căn phòng tắm lần đầu tiên có hai người cùng có mặt, từ này rơi vào tai của Trì Tuyết Diễm một cách rõ ràng.

Hạ Kiều thật sự nhớ rất rõ những gì cậu đã nói lúc ban ngày.

Giống như một học sinh giỏi ôn lại sách giáo khoa một cách tỉ mỉ trước khi đến lớp học.

Học sinh giỏi không thích chơi game, thích đọc tin tức.

Tưởng tượng vừa cổ quái vừa chuẩn xác này làm cho Trì Tuyết Diễm không nhịn được cười.

Cậi hơi hất cằm lên, mang theo ý cười nhắc nhở Hạ Kiều: "Tay áo sơ mi của anh bị ướt rồi."

Hạ Kiều lúc này mới cúi đầu, nhìn cánh tay mình bị nước bắn tung tóe.

Sau đó, anh không quá để ý thả tay áo đã săn lên, đáp lại: "Tôi cũng đang định đi tắm."

Xuyên qua làn sương mù hơi nước, anh lịch sự để lại không gian cho Trì Tuyết Diễm, chủ động nói lời tạm biệt: "Chúc ngủ ngon."

Vào khoảnh khắc lướt ngang qua, Trì Tuyết Diễm nghiêm túc nói: "Chúc ngủ ngon, tôi nợ anh một chi tiết."

Khi đối phương có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại, cậu lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Trừ việc nấu cơm, tôi thật sự rất lười học."

Trì Tuyết Diễm cảm thấy, với mối quan hệ của bọn họ, nên chú ý tới công bằng, giống như mỗi người một nửa việc nhà.

Đối với việc duy trì biểu hiện yêu đương trước mặt ba mẹ, Hạ Kiều đặc biệt nghiêm túc, vì việc này mà bỏ ra nhiều công sức, cho nên cậu cũng nên bỏ thêm một ít, ví dụ như cũng cố hết sức hoàn thành các chi tiết sống chung mà Hạ Kiều nhắc tới với gia đình anh ta.

Để làm cho một mối quan hệ hoặc một cuộc hôn nhân trông có vẻ thực sự đáng tin cậy, nó đòi hỏi rất nhiều chi tiết.

Hạ Kiều sau khi hiểu ý của cậu, cũng không cự tuyệt, mà dịu dàng nói: "Được, đợi đến khi cần dùng đến, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Anh rời khỏi phòng tắm, còn cẩn thận đóng cửa ngoài cùng của phòng ngủ.

Tối nay phòng ngủ chính hiếm hoi có người đến, một lần nữa chìm trong yên tĩnh.

Trì Tuyết Diễm cũng thu hồi tầm mắt, trước khi cởi quần áo, đưa tay chạm vào bồn tắm đầy nước.

Là nhiệt độ cậu ưa thích.

Tắm là hoạt động thư giãn phù hợp nhất.

Chìm trong dòng nước ấm áp và lớp bọt xà bông, lúc Trì Tuyết Diễm đang lười biếng ngẩn người, bỗng nhiên ý thức được một chuyện vừa rồi bị xem nhẹ.

Hạ Kiều không chỉ nhớ kỹ câu nói đùa thuận miệng của cậu lúc ban ngày, mà còn nhớ kỹ thời gian tắm cố định hàng ngày của cậu.

Có lẽ cũng chú ý đến ánh mắt của cậu dừng một lúc lâu ở bồn tắm trong văn phòng, cho nên đoán được tối nay cậu sẽ tạm thời đổi từ tắm vòi sen sang tắm bồn.

Hoặc có lẽ đối phương chỉ cảm thấy bồn tắm trông có vẻ thân mật hơn vòi sen.

Trì Tuyết Diễm không thể chắc chắn.

Ấn tượng lúc trước của cậu đối với Hạ Kiều là bình tĩnh lý trí, am hiểu lợi dụng sự việc để phát huy, có sự ăn ý kỳ lạ với mình.

Bây giờ thêm một điều nữa: cẩn thận tỉ mỉ.

Hèn chi có thể diễn tốt thân phận của "Hạ Kiều" như vậy, vì thế không có bất kỳ người thân nào phát hiện ra điều khác thường.

Mặc dù Hạ Kiều trong mắt Trì Tuyết Diễm vẫn là thần bí, lai lịch không rõ, động cơ muốn dùng tin tức trong sách để phát triển sự nghiệp cũng không rõ, hơn nữa rõ ràng là có giữ lại một vài bí mật cho riêng mình.

Nhưng theo cậu thấy, bất kể thế nào, Hạ Kiều cũng là một đồng bọn và đồng minh đáng tin cậy.

Sau khi Trì Tuyết Diễm xác nhận câu chuyện tiểu thuyết đối phương nói không phải là đùa giỡn, liền vô thức bắt đầu tín nhiệm anh ta.

Sự tin tưởng và thiện cảm giữa con người là một điều rất tuyệt vời, là sức hút gần như tồn tại tự nhiên.

Rất nhiều lúc, không cần tốn sức lực để bồi dưỡng, chỉ cần một chi tiết là đã xác định.

Ví dụ như cậu sẽ bởi vì một mùi nước hoa ra vẻ sang chảnh, sẽ giữ khoảng cách đối với đồng nghiệp chủ động sáp lại gần.

Cậu cũng sẽ bởi vì một ánh mắt trong veo và chân thành, mà nhớ lại lời nói đùa bâng quơ lúc mới gặp mặt, trong nháy mắt quyết định nghiêm túc hỏi đối phương có muốn cùng mình kết hôn hay không.

Nghĩ tới đây, Trì Tuyết Diễm mới phát hiện nhiệt độ nước vốn hơi nóng đã trở nên hơi lạnh.

Cậu thoải mái chìm vào trong nước, tận hưởng trọn vẹn sự thoải mái khi tắm vào những phút cuối cùng.

Đêm nay đã có một giấc mơ đẹp khiến lòng người vui vẻ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ngày tháng lại trôi qua như thường lệ.

Trì Tuyết Diễm rời giường trước, qua loa ăn xong bữa sáng rồi xuất phát đi làm, trước khi rời khỏi nhà, thuận miệng chào buổi sáng với Hạ Kiều vừa bước ra khỏi phòng.

Tuy rằng lộ trình đi làm hiện giờ của hai người hoàn toàn giống nhau, trên lý thuyết có thể cùng nhau ra ngoài, nhưng giờ làm việc lại chênh nhau khoảng một tiếng đồng hồ.

Huống hồ, Trì Tuyết Diễm cũng không có ý định quang minh chính đại ra vào cùng Hạ Kiều, ở gần phòng khám làm việc.

Cảnh tượng cả đám buôn chuyện tập thể, thật sự rất đáng sợ.

Hôm nay cậu bước ra khỏi thang máy, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đồng nghiệp tụ tập ở quầy lễ tân nói chuyện phiếm.

Mọi người vây quanh cửa sổ, nhìn chằm chằm vào tòa nhà văn phòng đối diện bàn tán sôi nổi, trước khi công việc bận rộn bắt đầu, tận hưởng một chút niềm vui nhỏ trong cuộc sống đời thường.

"Lần đầu tiên nhìn thấy trong tòa nhà này nhiều người ra vào như vậy, thấy mới lạ ghê, sau mỗi ô cửa sổ đều có người."

"Ngày hôm qua hình như là tổ chức nghi lễ, nhưng không nhìn thấy tiểu thiếu gia trong truyền thuyết, không biết bình thường có tới công ty hay không."

"Cô nhìn thấy cũng vô dụng à, không biết anh ta trông như thế nào, căn bản không thể nhận ra được."

"Tiểu Từ không phải đi tham gia hôn lễ của người ta sao? Đáng tiếc không cho chụp ảnh bên trong hiện trường, nhưng có thể gọi anh ấy lại đây nhận mặt người. Đúng rồi, mấy ngày nay tại sao không thấy anh ấy ra ngoài nói chuyện phiếm nhỉ, cứ im lìm trong phòng khám ..."

Có người nghe thấy động tĩnh của thang máy, quay đầu nhìn, chào hỏi: "Chào buổi sáng nha, bác sĩ Trì."

"Chào buổi sáng."

Trì Tuyết Diễm chào hỏi xong, vẻ mặt thản nhiên đi về phía phòng làm việc của mình.

Lại là một ngày bình thường.

Tiếp đón các bạn nhỏ và phụ huynh với đủ loại tính cách, xử lý những chiếc răng khác nhau, kể chuyện nàng tiên cá cải biên hoặc chuyện khác.

Làm việc không ngừng, đặt một bữa trưa giao tới của một quán ăn mới mở, kéo rèm lại ngủ một giấc ngắn, tán gẫu bâng quơ với đồng nghiệp xuất hiện ở cửa.

Điều khác biệt duy nhất, là khi Trì Tuyết Diễm đi tới cửa sổ nhìn ra xa để nghỉ ngơi theo thói quen, sẽ nhìn thấy tòa nhà văn phòng đối diện không còn trống rỗng nữa, sau từng ô cửa sổ thủy tinh trong suốt, thỉnh thoảng có bóng người qua lại.

Hạ Kiều ở ngay phía sau một trong những ô cửa sổ.

Suy nghĩ này khiến cho thời gian trôi qua bình thường bỗng nhiên nhiễm một chút đặc biệt.

Tuy rằng Trì Tuyết Diễm nhớ rõ bàn làm việc của anh cách cửa sổ một khoảng, không phải ở đối diện, cho nên không thể nào trực tiếp nhìn thấy từ phía đối diện.

Nhưng cậu luôn cảm thấy, trong rất nhiều ô cửa sổ xa lạ đều đặn ngay ngắn, dường như xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Bóng dáng kia có phải cũng nhìn chăm chú qua phòng khám đối diện không?

Ai sẽ nhìn thấy rõ ràng hơn?

Bên trong khung cửa sổ kính, bác sĩ trẻ tuổi có màu tóc đặc biệt cẩn thận nhổ ra chiếc răng hư bằng kềm, sau đó đặt nó vào khay, lần thứ 1001 khen ngợi bạn nhỏ đang nằm trên chiếc ghế nha khoa.

Trong nhịp sống hàng ngày không thể quen thuộc hơn, cậu bắt đầu sinh ra một chút tò mò mới mẻ.

Trong đầu hiện lên bóng dáng mơ hồ thấp thoáng lướt qua tấm rèm cửa sổ, còn có chiếc áo sơ mi màu trắng bị nước chảy thấm ướt dưới ánh đèn.

Những điều mới lạ, những bí mật chưa biết.

Các mảng sáng tối không bao giờ kết thúc di chuyển trên bề mặt thành phố, mặt trời mọc mặt trăng lặn, một ngày mới đang đến.

Sáng hôm đó, Hạ Kiều đi ra khỏi phòng, phát hiện trong ngôi nhà to lớn yên tĩnh lạ thường.

Bốn bề đều không có bóng người, chỗ huyền quan có dép lê đã thay, Trì Tuyết Diễm đã ra khỏi nhà từ lâu.

Hạ Kiều có chút ngạc nhiên, sau khi khựng lại một lát, mới đi về phía phòng bếp như mọi ngày.

Đây là lần đầu tiên Trì Tuyết Diễm thoát khỏi lịch trình quen thuộc kể từ khi sống chung đến nay.

Bình thường giao tiếp của bọn họ vốn đã rất ít ỏi, hôm nay ngay cả lời chào đơn giản nhất cũng cắt giảm mất.

Thiếu tiếng chào buổi sáng mang giọng điệu bình tĩnh, ngôi nhà với vẻ ngoài ấm áp đẹp đẽ dường như cũng tịch mịch đi.

Cơn gió lướt qua khung cửa sổ, thổi nhẹ lên vẻ vắng lặng đầy màu sắc của xung quanh.

Tài xế đúng giờ đợi dưới lầu, đưa Hạ Kiều đến công ty.

Ghế ngồi phía sau êm ái, bìa cứng tài liệu, người đi bộ bên ngoài cửa sổ xe, túi thơm hoa hồng, đèn giao thông nhấp nháy xen kẽ.

Bãi đậu xe ngầm tối tăm, thang máy, nhân viên chủ động chào hỏi, những ô làm việc bận rộn, văn phòng tổng giám đốc rộng rãi và sáng sủa.

Sự khác biệt duy nhất là trước khi anh chính thức bắt đầu xử lý công việc hôm nay, điện thoại di động đặt trên bàn liên tiếp vang lên hai âm thanh đặc thù.

Biệt danh được hiển thị trong hộp thông báo là một cái tên tiếng Anh khó phát âm.

[Shahryar: Bây giờ anh có rảnh không?]

[Shahryar: Nếu rảnh, văn phòng của anh ở ô cửa sổ nào?]

Hạ Kiều thu hồi tầm mắt xuất thần nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy hai tin nhắn này, không khỏi ngẩn người.

Sau khi phản ứng lại, anh trả lời vị trí chính xác của ô cửa sổ, tự giác đi đến trước cửa sổ.

Tòa nhà đối diện có rất nhiều công ty hoặc đơn vị, anh nhìn về phía tầng của phòng khám.

Hạ Kiều quả nhiên nhìn thấy phía sau một ô cửa sổ nào đó, có một nha sĩ mặc áo blouse trắng đứng sừng sững, thân hình thon dài, thấy anh chủ động xuất hiện, còn vẫy vẫy tay với anh.

Hai ô cửa sổ nằm ở hai bên đường, một trái một phải, trùng hợp ngẫu nhiên ở vị trí gần như đối xứng.

Nhưng ánh mặt trời chói mắt, làm Hạ Kiều chỉ có thể nhìn thấy những động tác tương đối rõ ràng của đối phương, ví dụ như vẫy tay, và đưa tay phải đến bên tai.

Rất nhanh, điện thoại di động của anh đổ chuông.

Trì Tuyết Diễm gọi điện thoại tới.

Cậu và Hạ Kiều cách nhau một con đường, mặt đối mặt nói chuyện.

"Tôi mới vừa nói chuyện." Trì Tuyết Diễm ở đầu dây bên kia hào hứng hỏi anh, "Có thể thấy môi của tôi chuyển động không?"

Hạ Kiều trả lời rất nghiêm túc: "Không thể, lớp kính hơi bị chói sáng, không thể hoàn toàn nhìn rõ mặt cậu."

"Nhưng tôi có thể đại khái nhìn thấy vẻ mặt của anh." Trì Tuyết Diễm nói, "Quả nhiên là tầm nhìn của tôi bên này tốt hơn, ít nhất buổi sáng là vậy."

Hạ Kiều trong nháy mắt hiểu ra.

Anh đoán đối phương hôm nay ra ngoài sớm, chính là để đi kiểm tra góc độ ánh sáng ảnh hưởng đến tầm nhìn của hai tòa nhà.

Đây là chuyện mà Trì Tuyết Diễm sẽ làm.

Phía dưới là con đường ồn ào nhộn nhịp, các cửa hàng ở tầng dưới lần lượt mở cửa, người đi đường hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra giữa không trung, những cây xanh rợp bóng tắm trong ánh nắng, phong cảnh hàng ngày bình thường nhất.

Mà trên tầng lầu đối diện có một ánh mắt đang chăm chú nhìn sang, thẳng tắp xuyên qua bầu không khí bắt đầu nhuốm hơi lạnh của đầu thu.

Sau ô cửa sổ thủy tinh, Hạ Kiều phối hợp đứng đó, yên lặng nhìn chiếc áo khoác trắng tinh khiết của đối phương, cùng với mái tóc ngắn đỏ rực.

Thỉnh thoảng dưới ánh sáng chói chang, chiếc bông tai màu đen sẽ loé lên nửa ảo nửa thật.

Anh nhìn không rõ, nhưng ngược lại gương mặt Trì Tuyết Diễm càng xuất hiện rõ ràng hơn trong đầu anh.

Đôi môi nhạt màu, sau khi hôn trở nên tươi đẹp.

Giống như một bông hồng dưới ánh mặt trời.

Trước khi gác máy cuộc điện thoại có mục đích rõ ràng này, Hạ Kiều bỗng nhiên truy hỏi lời mở đầu luôn không theo lệ thường của đối phương: "Cậu đã nói cái gì?"

Anh không hiểu sao lại nhớ tới nụ hôn triền miên và mềm mại đó.

Giây tiếp theo, ký ức mùa hè với gió biển và hương hoa quẩn quanh, cùng với âm thanh hơi bị bóp méo cùng nhau bay qua đại dương, mãnh liệt cưỡi làn sóng điện mà đến.

Còn có một nụ cười khẽ nhếch lên, giờ phút này lại chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng để hình dung.

"Tôi nói, buổi sáng tốt lành".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com