TruyenHHH.com

Doi Ngon Vong Lap Cua Hi Vong

Đới Manh thức dậy, vẫn như cũ mà chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, tiếng chim hót véo von trên mái nhà, nhiệt độ mát mẻ vào buổi sáng mùa thu làm cho tâm trạng của con người trở nên thoải mái hơn rất nhiều, ánh mặt trời cũng dần ló dạng xuyên qua các toà nhà cao tầng, xuyên qua các tán cây, chiếu vào khung cửa sổ nhỏ trong phòng bếp, nơi Đới Manh đang cật lực nấu bữa sáng.

Phùng Hâm Dao mở cửa phòng bước ra ngoài, vẫn như cũ mà rẽ sang phòng khách để cất chiếc cặp nặng nề chứa đầy sách vở lên ghế sofa, sau đó cô xoay người đi vào trong bếp, lên tiếng: "Chào buổi sáng, chị."

Đới Manh mắt vẫn không rời chiếc chảo đang được cô xào những lát thịt bò đỏ hỏn cùng với bông cải xanh, cô nhỏ giọng đáp lời Phùng Hâm Dao: "Chào buổi sáng, Dao Dao."

Những vết thương trên cơ thể Đới Manh đã mờ đi rất nhiều, hầu như không còn nhìn thấy dấu vết nữa, đó cũng là một trong những lý do mà những ngày gần đây Đới Manh luôn mang tâm trạng lo lắng mỗi khi trở về nhà.

Hai người nói chuyện với nhau vài câu, Đới Manh như lại nhớ ra chuyện gì đó, cô xoay sang nhìn Phùng Hâm Dao đang chống tay lên bếp nhìn cô nấu ăn, hỏi nhỏ: "Hôm trước em nói em thích ai ở lớp 11B2 phải không?"

Phùng Hâm Dao nghe được câu hỏi của Đới Manh, vô thức đưa mắt nhìn về cánh cửa gỗ vẫn im lìm ở phía xa xa, cô rất cẩn thận mà gật đầu, hỏi lại: "Có chuyện gì sao?"

Đới Manh chỉ cười rồi lắc đầu, không nói thêm bất cứ điều gì, điều đó lại làm cho Phùng Hâm Dao có chút căng thẳng nhưng cô không dám hỏi chị ấy.

Đới Manh ăn cơm xong liền đi học, Phùng Hâm Dao cũng cất bước theo sau, đi xa nhà được một đoạn thì cô chở Đới Manh trên chiếc xe đạp của mình, hai chị em cùng nhau đến trường.

Dụ Ngôn ngồi trên chiếc xe hơi kín đáo của gia đình để đi đến trường, gần đến trường thì dừng lại tại một ngã tư, nàng nhìn thấy Đới Manh được một bạn học mặc đồng phục của trường chở, nàng khẽ mỉm cười.

Xem ra chúng ta lại có cơ hội gặp nhau.

"Chú Tống, chạy lên ngã ba tiếp theo thì cho cháu xuống nhé." Dụ Ngôn xoay sang nói với vị tài xế của mình.

Người được nàng ấy gọi là "chú Tống" khẽ gật đầu.

Đến ngã ba tiếp theo, Dụ Ngôn xuống xe, tại đây cách trường không quá xa và tất nhiên chị em Đới Manh vẫn chưa chạy được đến đây bằng chiếc xe đạp của họ, nàng chậm rãi đi bộ trên vỉa hè nhưng cố tình đi ở nơi dễ được người đi xe nhìn thấy.

Đới Manh từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của cô gái nào đó làm tim cô loạn nhịp mấy ngày hôm nay, Đới Manh nhanh chóng lấy chiếc điện thoại ở trong túi ra, lén lút Phùng Hâm Dao mà chụp Dụ Ngôn một tấm, ngay khi Phùng Hâm Dao chạy ngang qua Dụ Ngôn, Đới Manh khẽ xoay mặt qua phía bên kia để nàng ấy không nhìn thấy cô.

Dụ Ngôn: "..."

Có cần phải vô tình như vậy với nàng không?

Nhưng mà nàng thích!

Hai chị em Đới Manh cất xe vào trong nhà xe của học sinh, sau đó chia tay nhau ai về lớp nấy.

Dụ Ngôn rải bước trên sân trường, nàng có chút ũ rũ nhưng vẫn không thể ngăn được sự xinh đẹp của mình đang được hàng tá học sinh ngẩn ngơ mà chiêm ngưỡng, được nhiều người nhìn thế này với nàng cũng đã là một thói quen bình thường, nàng không ngại cũng không e dè trước ánh nhìn của họ.

Đới Manh và Cao Hi Văn buổi trưa gặp nhau để đi ăn trưa, Cao Hi Văn ngày nào cũng thấp thỏm trông chờ Tống Tư Duệ bước vào căn tin, tuy là cô ấy không nói với Đới Manh nhưng Đới Manh đã nhận thấy điều gì đó khác lạ từ đứa bạn thân của mình, sau vài ngày quan sát thì cuối cùng cô cũng đã biết Cao Hi Văn chờ đợi cái gì.

"Thích cậu ấy lắm sao?" Nhìn Cao Hi Văn bồn chồn không yên khi nhìn thấy Tống Tư Duệ từ cửa bước vào, Đới Manh có chút mỉa mai mà hỏi.

Sau khi hoàn hồn, Cao Hi Văn ngơ ngác nhìn Đới Manh rồi hỏi lại: "Cái gì?"

Đới Manh nuốt thức ăn xuống, chậm rãi trả lời: "Tớ hỏi cậu thích cậu ấy lắm sao?"

Cao Hi Văn chớp chớp mắt nhìn Đới Manh, có chút chột dạ, không nghĩ mình lại bị Đới Manh nắm thóp nhanh đến như vậy, lâu sau mới trả lời: "Không phải thích, thích nhìn tí thôi."

"Thích thì nói là thích, còn thích nhìn cái quái gì? Trên mặt cậu hiện chữ "tôi thích Tống Tư Duệ" đó có biết không?" Đới Manh búng lên trán Cao Hi Văn một cái, buồn cười mà nói.

Cao Hi Văn nhăn mày xoa xoa cái trán, cô hậm hực nói: "Tại vì người ta chưa xác định được nên mới nói là thích nhìn, ai mượn cậu xác định dùm tớ."

Đới Manh lập tức bật cười, thong thả nói: "Có gì đâu mà khó nghĩ, cậu cảm thấy cô ấy có chút đặc biệt trong mắt cậu thì cậu biết đáp án rồi còn gì, sao phải đắn đo nhiều như thế làm gì."

Cao Hi Văn chống tay lên cằm rồi thở dài, ũ rũ nói: "Cậu ấy có người yêu chưa thế? Nhìn cậu ấy lạnh lùng quá, không biết tiếp xúc bằng cách nào."

Khẽ nhún vai một cái, Đới Manh nói: "Ai mà biết, tớ không có nói chuyện nhiều với cậu ấy."

"Hỏi giúp đi Đới Manh ~ " Cao Hi Văn đưa tay đến vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Đới Manh, nhỏ giọng nài nỉ.

Đới Manh vội vàng rụt tay lại, nhíu mày nhìn Cao Hi Văn đang giở thói làm nũng phát gớm kia của cô ấy, cô nhanh chóng nói: "Thôi ngay, đừng để tớ ói hết những gì tớ mới ăn ra. Tớ không hỏi đâu, tự dưng đang yên đang lành mà hỏi người ta có người yêu chưa, lỡ cậu ấy nghĩ tớ thích cậu ấy thì thế nào? Mất giá lắm."

"Đi mà Đới Manh, năn nỉ, năn nỉ ~ " Cao Hi Văn trước sự chê bai ruồng bỏ của Đới Manh thì cũng không có dấu hiệu từ bỏ, tiếp tục nài nỉ cô ấy giúp mình.

"Đừng nhải nữa, tớ nói không là không, cậu đi mà hỏi!"

Đới Manh buổi tối làm việc ở thư viện, dù có vài cơ hội để nói chuyện với Tống Tư Duệ nhưng cũng không có cách nào mở lời hỏi cô ấy đã có người yêu hay chưa, cô đang vò đầu bứt tóc vì trót dại nhận lời giúp đỡ tên Cao Hi Văn hỏi thăm về Tống Tư Duệ thì lại nghe thấy âm thanh trầm lắng đầy ngọt ngào ở trước mặt vang lên: "Em đến trả sách ạ."

Trái tim Đới Manh bỗng ngưng một nhịp khi nhận ra chủ nhân của giọng nói này là ai, lại là mùi hương đầy ngọt ngào ấy, lại là giọng nói khiến người khác muốn chìm đắm vào ấy, nàng ấy đến rồi.

Dụ Ngôn chớp chớp đôi mắt hổ phách toả sáng như hai viên ngọc, khó hiểu mà nhìn Đới Manh.

Thật tình, không rõ chị ấy suy nghĩ cái gì, chỉ là lâm vào bế tắc như thế cũng thật sự rất quyến rũ.

Soái chết người ta rồi!

Đới Manh nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng chỉnh lại mái tóc vừa bị cô làm xù đi, ngượng ngùng mà nói: "Trả sách sao? Được được."

Đới Manh nói rồi nhận lấy bốn quyển sách từ tay Dụ Ngôn, sau đó lấy quyển sổ để nàng ấy ký tên xác nhận vào trong.

"Xong rồi nhé bạn học Dụ Ngôn." Đới Manh không dám nhìn Dụ Ngôn lần nữa, giả vờ cặm cụi ghi chép trong quyển sổ để không bị nàng ấy dùng đôi mắt của nàng ấy nhìn thấu tâm can của chính cô.

Lâu sau mùi hương vẫn còn phảng phất bên đầu mũi của Đới Manh, cô khẽ hít sâu một ngụm để lấy lại tinh thần, đồng thời đó cũng là cách để cô trốn tránh bản thân mình, giả vờ xem như là mình chỉ đang hít không khí chứ không phải là mùi hương của Dụ Ngôn.

Trong lòng Đới Manh dần bĩnh tĩnh lại, cô ngước lên thì nhìn thấy Dụ Ngôn vẫn chưa đi, trái tim cô đột ngột nhảy dựng, bàn tay cô khẽ run lên, Đới Manh nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Còn gì nữa sao?"

Dụ Ngôn ngượng ngùng nói: "Em muốn mượn thêm vài quyển sách tham khảo, chị có thể giúp em lấy được không?"

Đới Manh nghe Dụ Ngôn nói vậy thì nhớ lại lần trước nàng ấy lấy sách ở trên kệ cũng chật vật nhón chân lên để lấy, trong lòng thương xót cho tiểu mỹ nữ, cô lập tức đứng lên, dõng dạc nói: "Ở đâu? Chị lấy cho em."

Dụ Ngôn giấu đi nụ cười thoả mãn vào trong, nàng chỉ tay lên kệ sách gần đó, nói: "Giáo trình Toán 11, Toán học Hướng dẫn Lớp 11, nằm ở phía trên cùng ạ."

Đới Manh tiến đến kệ sách Dụ Ngôn chỉ, với tay lấy quyển sách mà nàng ấy cần, sau đó lại trở về bàn làm việc của mình, khoảnh khắc đi ngang qua nàng ấy, cô đoán nàng ấy chỉ thấp hơn cô một chút, trong lòng lập tức thắc mắc sao nàng ấy lại không lấy tới, lẽ nào là tay nàng ấy ngắn sao?

Đới Manh nghĩ nghĩ, cô lại đưa mắt nhìn Dụ Ngôn, thấy nàng ấy cũng đang nhìn mình thì lập tức dời tầm mắt về quyển sổ, cô hít một hơi sâu, nói: "Em ghi thông tin vào đây nhé."

Dụ Ngôn ngoan ngoãn ghi tên ghi lớp và cả ngày trả sách vào trong quyển sổ, sau đó ký tên rồi đưa quyển sổ lại cho Đới Manh.

"Chị lấy túi cho em."

Đới Manh nói xong định cúi xuống lấy túi cho nàng ấy thì lại nghe nàng ấy nói: "Không cần ạ, em cầm tay được rồi."

Khẽ gật gù, Đới Manh đẩy quyển sách đến cho Dụ Ngôn, Dụ Ngôn vươn tay ra cầm quyển sách nhưng lại "vô tình" đụng trúng tay Đới Manh, Đới Manh cảm nhận được nàng ấy đã chạm vào tay cô, như có dòng điện chạy khắp cơ thể, Đới Manh lập tức rụt tay về.

Dụ Ngôn làm như không có chuyện gì vừa xảy ra, nàng cầm lấy hai quyển sách trên mặt bàn, mỉm cười nói với Đới Manh: "Cảm ơn chị", sau đó lập tức rời đi.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Đới Manh tiếp tục vò đầu bứt tóc vì cơ thể mang một tâm trạng vô cùng khó chịu.

Hết Cao Hi Văn đến Dụ Ngôn, nữ nhân các người là đồ yêu tinh!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com