TruyenHHH.com

Doi Ngon Vong Lap Cua Hi Vong

Đới Manh chậm rãi đứng thẳng người dậy, cô thấp giọng nói với Tịnh Thi: "Tôi ra ngoài trước."

Tịnh Thi gật đầu với Đới Manh một cái, Đới Manh liền xoay người rời đi. Khi đi ngang qua Tú Linh, khoé môi cô khẽ nhếch lên mỉm cười.

Tú Linh nhíu mày nhìn Đới Manh rời đi, cô tiến lại nơi Tịnh Thi đang ngồi, sau đó cúi đầu chào Tịnh Thi, nhỏ giọng nói: "Em mới về ạ. Chị và cô ta... Vừa làm gì vậy ạ?"

Tịnh Thi cười khẽ một tiếng, cô chơi một lọn tóc quanh đầu ngón tay, nói: "Từ bao giờ em biết quản chị thế này vậy?"

Tú Linh biết mình vừa làm Tịnh Thi khó chịu, cô lập tức nói: "Không phải như thế ạ. Em chỉ là cảm thấy cô ta..."

Câu nói lấp lửng kia của Tú Linh tất nhiên là Tịnh Thi hiểu, cô nhướn mày bổ sung: "Không đáng tin?"

Tú Linh khẽ cắn răng gật đầu.

Tịnh Thi lại rất thoải mái mà nói: "Vậy thì thử đi, làm gì thì tuỳ em. Nhưng em phải hứa với chị rằng nếu cô ấy trung thành thì em không được làm khó cô ấy nữa."

Đây là lần đầu tiên Tú Linh thấy Tịnh Thi có loại hành động kì quái này đối với một người, nhưng bất quá cô không tin Đới Manh lại hoàn toàn trung thành với chị ấy như là cô trung thành với chị ấy, vậy nên cô sẽ đặt cược vào ván cờ này với chị ấy.

Đới Manh làm việc cho Tịnh Thi suốt một tuần lễ, những công việc cô được giao như là đi bắt người, tìm người hay là giao chiến tranh giành địa bàn, tất cả cô đều hoàn thành rất tốt cùng với đám đàn em của Tịnh Thi. Tất nhiên cô sẽ thường xuyên tỏ ra vụng về, kém cỏi và tạo cơ hội để cho đám đàn em ấy hoàn thành công việc thay cho cô.

Cô không thể quá xuất sắc được, như thế sẽ có sơ hở.

Cuối tuần Đới Manh được về nhà nghỉ ngơi, vậy nên từ sớm cô đã bắt xe taxi quay trở về căn chung cư cũ kia.

Đới Manh đi bộ một đoạn đường dài, len lỏi vào các con hẻm nhỏ rồi mới đi đến căn chung cư, bởi vì cô cần xác định rằng cô chỉ trở về đây một mình.

Cô sợ bị bám đuôi.

Đới Manh đứng trước cửa căn hộ của mình, nhìn thấy hai ổ khoá vẫn còn nguyên nhưng vị trí của một trong hai chiếc ổ khoá đã bị thay đổi so với ngày hôm cô rời khỏi đây.

Một ổ khoá cô đặt nằm thẳng và một ổ khoá cô đặt nằm ngang nhưng hiện tại cả hai ổ khoá đều đang nằm thẳng.

Đới Manh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô cầm ổ khoá lên rồi nhìn vào nơi cắm chìa khoá, nhìn thấy nơi đó có dấu vết của việc cạy khoá, tâm tư của cô lập tức trở nên phức tạp.

Có người đột nhập vào nhà của cô sao?

Là trộm? Hay là...?

Đới Manh cắn răng, cô chậm rãi mở cửa ra rồi bước vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.

Đới Manh như thường lệ đi kiểm tra ngóc ngách xung quanh căn nhà, từ trong phòng tắm đến trong tủ quần áo, tất cả những nơi mà một người có thể trốn được cô đều thận trọng xem qua.

Và chắc chắn rằng bên trong nhà không có ai thì cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đới Manh ngồi trên nệm, cô cúi xuống lấy chiếc điện thoại cô cất ở bên dưới tủ ra, chậm rãi châm điếu thuốc rồi lướt trên điện thoại, tìm đến tên của Hoàng Thái Tuấn, sau đó bấm gọi.

Người bên kia rất nhanh đã nghe máy, Đới Manh khẽ nói: "Tôi đây."

Hoàng Thái Tuấn bên kia thấp giọng: "Nói thêm vài câu nữa."

Đới Manh hiểu ý của Hoàng Thái Tuấn, cô tiếp tục nói: "Gần đây khoẻ không? Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Hoàng Thái Tuấn im lặng một chút, lâu sau nói: "Có máy nghe lén."

Bởi vì bên phía của Đới Manh bị nhiễu sóng, Hoàng Thái Tuấn tất nhiên là nghe ra.

Đới Manh nghe vậy, gương mặt cô liền tái xanh, sự sợ hãi trào dâng trong lồng ngực, hơi thở trở nên gấp gáp vì quá căng thẳng, cô lập tức nói: "Không ổn? Phải làm sao bây giờ?"

Hoàng Thái Tuấn khẽ nói: "Bình tĩnh đi, báo cáo thì đợi đến nơi an toàn rồi báo cáo. Thời gian tới có lẽ sẽ rất khó khăn để liên lạc về trụ sở, cô cứ tiếp tục lấy lòng tin của chúng, đừng để chúng nảy sinh nghi ngờ."

Đới Manh nhanh chóng lấy chiếc điện thoại của "Vũ Gia" ra gọi vào sim rác của Trương Hân, để phòng ngừa nếu bọn chúng có kiểm tra thì cũng sẽ thấy được cuộc gọi này của cô.

Đới Manh hít thở sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, cô nói: "Ồ là như thế à? Tôi hiểu rồi, nếu không ổn thì có thể gọi điện nói cho tôi biết, tôi sẽ đến giúp đỡ anh."

Hoàng Thái Tuấn nghe được ba chữ "tôi hiểu rồi" của Đới Manh, anh lại nói tiếp: "Gần đây thu thập được thông tin mới, Tịnh Thi có người ở đằng sau chỉ huy cho cô ta, vậy nên cô cần phải cẩn trọng hơn, hơn nữa nếu lấy được thông tin của kẻ đằng sau thì quá tốt."

Đới Manh "ừ" nhẹ một tiếng, nói: "Tôi sẽ chú ý điện thoại. Nhưng gần đây tôi khá bận rộn, không có nhiều thời gian nên nếu không liên lạc được cho tôi thì hãy đợi nhé."

"Tôi sẽ chú ý" là cụm từ mấu chốt trong câu nói của Đới Manh.

Đới Manh cũng có một chút hoài nghi về việc Tịnh Thi có kẻ đứng sau cô ta để chỉ huy cô ta mọi chuyện. Lần trước cô đã nghe Tịnh Thi nói với Tú Linh rằng khi giao việc cho cô xong thì sẽ đi gặp "ông ấy".

Ông ấy là ai?

Tạm thời vẫn chưa thể vén bức màn ấy lên được, cô cần phải lấy lòng tin của Tịnh Thi trước. Bởi vì người của cô ta vào nhà của cô đặt máy nghe lén thì chắc chắn là cô ta đang nghi ngờ cô.

Nếu không là cô ta thì khả năng cao sẽ là Tú Linh.

"Dạo trước mượn một số tiền lớn của bọn cho vay nặng lãi, bọn chúng đến đòi nhưng tôi làm gì còn tiền để trả chứ? Vậy nên có một người chị lớn đã giúp tôi, chị ấy trả nợ thay cho tôi, tôi theo chị ấy làm việc để trả nợ." Đới Manh tiếp tục nói vào điện thoại, mục đích là để cho máy nghe lén ghi lại những gì mà cô đang nói.

"Tôi làm gì còn tiền để đầu tư vào dự án đó nữa chứ? Vả lại bây giờ tôi đang làm việc cho người khác, không thể bỏ ân nhân cứu mạng mình để chạy đi làm việc đó được. Hơn nữa chị ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi cứ chạy theo các người mãi thì khi nào mới có lại số tiền tôi đang nợ chị ấy chứ?"

"Anh không biết chị ấy đâu nhưng chị ấy thật sự rất tốt bụng, cho tôi chỗ ăn chỗ ngủ, nếu tôi có thể làm việc cho chị ấy cả đời thì tôi vẫn sẽ làm. Chị ấy cứu tôi một mạng, tôi nợ chị ấy cả cuộc đời."

"Quân tử nhất ngôn, tôi nhất định sẽ bảo vệ chị ấy đến cùng. Hiện tại chúng ta không cùng chí hướng nữa rồi anh bạn, đừng tốn công níu kéo tôi nữa."

"Ừ, lo cho sức khoẻ của anh đi. Khi nào rảnh thì tôi sẽ đến thăm anh một chuyến."

Sau câu nói cuối cùng thì Đới Manh cũng tắt máy, cô tắt cả cuộc gọi của điện thoại kia.

Đới Manh xoá cuộc gọi với Hoàng Thái Tuấn, cô nhanh chóng giấu chiếc điện thoại ấy bên dưới chiếc tủ.

Xong xuôi, Đới Manh khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô cầm chiếc điện thoại của Vũ Gia trên tay, bắt đầu đi xung quanh căn nhà nhỏ để tìm kiếm nơi máy nghe lén được đặt.

Đới Manh đi một vòng căn nhà, lật tung những vật dụng trong nhà lên cũng không thấy chiếc máy nghe lén ấy đâu. Cô ngồi phịch xuống giường, cô đưa mắt nhìn chiếc đèn ngủ đặt trên tủ đầu giường của mình, trong mắt hiện lên vài tia nghi hoặc.

Có thể là ở đây.

Đới Manh chậm rãi cầm chiếc đèn ngủ rồi lật mặt sau lên, đập vào mắt cô là một chiếc máy nghe lén màu đen cỡ nhỏ vẫn còn đang nhấp nháy đèn được dán ở phía dưới chân đèn. Không biết từ bao giờ mà những giọt mồ hôi lạnh đã tuôn hai bên thái dương của cô.

Đới Manh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô nhẹ đặt chiếc đèn ngủ ấy về vị trí cũ.

Đáng sợ chết mất.

Đới Manh cố gắng xem như không hề có máy nghe lén nào được đặt trong phòng của mình, bắt đầu tận hưởng ngày nghỉ bằng những việc mà cô vẫn hay thường làm, chính là xem phim đến chán chê rồi lại lướt mạng xã hội trên điện thoại.

Bao lâu rồi chưa được gặp Dụ Ngôn nhỉ?

Mặc dù cô biết bản thân đang nhớ Dụ Ngôn bao nhiêu nhưng thứ cô cần làm bây giờ là phải nín nhịn nỗi nhớ ấy để tập trung vào nhiệm vụ, nếu không thì cái mạng quay về với nàng ấy cũng chẳng còn.

Một tuần qua ở bên Tịnh Thi, cô vẫn chưa thu thập được bất cứ thông tin nào mới ngoài việc Tịnh Thi thường xuyên ra lệnh đám đàn em đi bắt những con nợ của cô ta về để cô ta tra tấn bọn họ, còn những chuyện sâu hơn thì cô vẫn chưa thể tìm ra được.

Một phần là bởi vì công việc mà Tịnh Thi giao cho cô chỉ là bề mặt nổi của tảng băng chìm, một phần là vì cô ta chưa thật sự tin tưởng cô nên vẫn chưa dám giao nhiệm vụ lớn hơn cho cô.

Lần này cô phải lấy được lòng tin của cô ta, có như thế mới có thể rút ngắn thời gian điều tra lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com