Doi Ngon Vong Lap Cua Hi Vong
Buổi tối hôm sau, Đới Manh bắt đầu đi làm nhiệm vụ.Cô lấy trong tủ quần áo ra một chiếc quần jean đen, một chiếc áo thun trắng và một chiếc áo khoác da, sau đó chậm rãi mặc những thứ đó lên người. Bởi vì thông thường Đới Manh mặc quần tây và áo sơ mi nên việc thay đổi phong cách quá nhanh làm cho cô có chút không thích nghi kịp.Đới Manh nhìn bản thân trong gương với bộ dáng không phải là phong cách của mình, chợt cảm thấy có chút lạ lẫm. Trong tương lai, cô phải đối diện với việc bỏ đi con người thật của mình và sống với danh phận là một tên hèn nhát bám víu vào phụ nữ mà sống. Liệu cô đã sẵn sàng với mọi chuyện chưa? Và liệu... Cô có thể giữ vững lòng trung thành và bản lĩnh của một người cảnh sát khi mọi thứ trở nên căng thẳng hay không?Không cần phải nghĩ nhiều như thế, cô tin cô sẽ làm được.Đới Manh cầm bao thuốc nằm trên chiếc bàn nhỏ trong phòng nhét rồi nhét vào trong túi áo, sau đó đi ra ngoài.Địa điểm Đới Manh đến là quán bar Mus ở trung tâm thành phố, chính là quán bar quen thuộc mà Dụ Ngôn hay lui tới và đó cũng chính là nơi mà Tịnh Thi thường đến trong thời gian gần đây.Chỉ mong là Dụ Ngôn đừng đi đến quán bar ấy. Tuy rằng cô biết từ rất lâu nàng ấy đã từ bỏ việc đi đến quán bar để chơi bời nhưng cô không thể không lo lắng về chuyện ấy.Nhỡ đâu gặp nàng ấy ở đó thì xem như toang.Quán bar vào khung giờ từ mười giờ đêm trở đi đều rất ồn ào và náo nhiệt, người ra người vào tấp nập và chỉ khi ấy thì những mặt tối tăm nhất của cuộc sống mới xuất đầu lộ diện.Đó là giờ của tội phạm phạm tội. Đới Manh ngồi ở chiếc bàn nằm bên cánh phải tầng lửng của quán bar, vị trí đối diện với bàn rượu của nhóm Tịnh Thi. Bởi vì cô ta chưa đến, chỉ có nhóm đàn em hơn năm người của cô ta ở đó đợi sẵn nên Đới Manh đánh mắt liếc nhìn xung quanh một vòng.Ở tầng dưới, bàn rượu hai người, người đàn ông lén lút bỏ thuốc vào ly rượu của người phụ nữ đi cùng.Cách chiếc bàn hai người ấy ba bàn, có hai tên đang trao đổi hàng cấm với nhau.Chỉ vừa nhìn một lần, Đới Manh đã phát hiện được rất nhiều hành vi phạm tội đang diễn ra, chỉ là cô đang ở đây làm nhiệm vụ lớn hơn, cô không thể bắt bọn họ.Cánh cửa lớn mở ra, bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện. Cô gái ấy mặc quần jean đen và khoác một chiếc áo da màu trắng, dù cho quán bar này có đông đúc bao nhiêu thì cô gái ấy vẫn nổi bật giữa đám đông, vẫn mang khí chất đầy lạnh lùng và sát khí bên người.Dáng người của Tịnh Thi thon gọn lại trông rất nhanh nhẹn, mái tóc đen dài hôm nay được bung xoã. Gương mặt của Tịnh Thi nhỏ nhắn và xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo đầy ma mị khiến cho hàng trăm người nguyện quỳ dưới chân cô ấy chỉ để được phục vụ cho cô ấy. Chính là một nhan sắc tuyệt trần, không phải là nhan sắc thanh khiết trong trắng nhưng lại là loại nhan sắc thập phần quyến rũ kiều diễm, trăm phần gợi cảm bức người.Tịnh Thi sở hữu đôi mắt như mắt của phượng hoàng, nó có một sức hút vô cùng kỳ lạ, là một sự tĩnh lặng đầy nguy hiểm phía sau một lớp vỏ bọc điềm tĩnh lạnh lùng. Đôi mắt của Tịnh Thi thường không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, luôn luôn giữ nguyên vẻ lạnh lẽo và khó đoán, như một tấm gương mờ đục không phản chiếu bất kì ánh sáng hay bóng hình nào.Trái tim Đới Manh đập mạnh từng hồi.Ở cô ta... Sát khí lớn quá, khiến cho cô cảm thấy nghẹt thở đến vô cùng.Tịnh Thi đưa mắt liếc nhìn một vòng quán bar, đám đàn em ở tầng lửng vội vàng chạy xuống cúi đầu kính cẩn trước cô.Đới Manh thấy Tịnh Thi cười rồi khẽ xua tay một cái, đám đàn em ấy lập tức xếp thành hàng, cúi đầu đợi Tịnh Thi tiến lên bàn rượu ở trên tầng.Tịnh Thi bắt đầu bước đi, đám người chơi trong quán bar vì khung cảnh này mà tạm ngưng nhảy nhót một chút, đôi mắt không nhịn được sự tò mò mà dán chặt lên bóng dáng của Tịnh Thi, sau đó lại thì xì xầm to nhỏ với nhau điều gì đó.Đới Manh xoay xoay ly rượu trong tay, mắt không ngừng quan sát những chuyện đang diễn ra bên trong quán bar này.Tịnh Thi có một tên đàn em thân cận tên là Tú Linh, người được xếp vào hàng nguy hiểm thứ hai chỉ sau Tịnh Thi.Tú Linh là một cô gái bằng tuổi với Đới Manh, năm nay chỉ mới hai mươi tư tuổi. So với Tịnh Thi thì Tú Linh có vóc dáng cao ráo và mạnh mẽ hơn. Mái tóc đỏ nổi bật của Tú Linh được cột lên gọn gàng, để lộ ra chiếc cổ thướt tha trắng nõn. Gương mặt cô ấy sắc sảo đầy lạnh lùng, khuôn mặt trái xoan hoàn hảo với đôi gò má cao, tạo nên một vẻ đẹp góc cạnh nhưng không mất đi sự nữ tính. Đôi môi của Tú Linh khá mỏng, thường khép lại thành một đường thẳng tĩnh lặng, biểu lộ sự kiềm chế cảm xúc và quyết đoán của cô. Những lúc không nói, đôi môi ấy đôi khi khẽ nhếch lên, như một nụ cười đầy mỉa mai và khinh thường, khiến người đối diện cảm thấy bị đánh giá, dù cô ấy chưa thốt ra bất cứ lời nào.Sống mũi cô ấy cao và thẳng tắp, tạo nên vẻ nghiêm nghị cho gương mặt, như một ranh giới phân cách rõ ràng giữa đúng và sai, nhưng đúng sai theo quy chuẩn nào đó mà chỉ cô mới biết. Đôi mắt của Tú Linh to tròn và đen láy, tựa như một vũ trụ đầy tăm tối chất chứa hàng vạn điều đau thương nhưng được che đậy rất hoàn hảo. Trong ánh nhìn của cô ấy, nếu quan sát kỹ có thể thấy một tia khinh thường lạnh lẽo, như thể mọi người xung quanh đều là con mồi hoặc công cụ cho những mục tiêu tăm tối của cô. Không có sự ấm áp, không có lòng trắc ẩn, đôi mắt ấy chỉ phản chiếu một tâm hồn đầy toan tính và sự lãnh đạm đối với tất cả những gì gọi là đạo đức hay tình cảm.Bọn họ đều là những người còn rất trẻ...Ngoài Tú Linh ra thì đám đàn em của Tịnh Thi còn có vài người nam và vài người nữ khác, họ luôn sát cánh bên Tịnh Thi để bảo vệ cho cô ấy, cùng nhau làm những chuyện phạm pháp đầy tội lỗi.Tịnh Thi ngồi xuống chính giữa chiếc ghế sofa bên bàn rượu, ở vị trí chính giữa và đối diện với Đới Manh, đúng như kế hoạch của cô. Đới Manh cảm nhận được đôi mắt lạnh lẽo của Tịnh Thi quét ngang người của cô, khiến cho sống lưng của cô chạy dọc những tia điện vô cùng ớn lạnh.Tịnh Thi liếc nhìn Đới Manh một cái, thấy Đới Manh một mình ngồi uống rượu trên chiếc bàn lớn trong quán bar, trong lòng thầm nghĩ có lẽ Đới Manh là một tên giàu có nào đó.Không có gì đáng để lưu tâm.Tịnh Thi lại đưa mắt nhìn xung quanh.Đám đàn em bên cạnh rót rượu ra ly cho Tịnh Thi, sau đó đứng thành hàng ở xung quanh bàn rượu để bảo vệ cho cô.Tịnh Thi uống một ngụm rượu, sau đó nhìn Tú Linh, lạnh giọng: "Hôm qua thu vào bao nhiêu?"Tú Linh khẽ cúi đầu đáp: "Một triệu ạ. Giao dịch ở cảng trót lọt, lần này mua được năm mươi ki-lô-gram."Tịnh Thi nhẹ gật đầu, cô nở một nụ cười kiều mị với Tú Linh rồi nói: "Ngồi xuống đây."Tú Linh nhẹ kéo khoé môi mỉm cười, nhanh chóng ngồi xuống kế bên Tịnh Thi.Tịnh Thi nhẹ xoa đầu Tú Linh, nói: "Đêm nay tìm cho chị một người."Tú Linh nghe vậy, chân mày khẽ nhướn lên một cái, bất mãn nhưng lại không dám thể hiện ra, chỉ có thể cúi đầu mà nói: "Vâng, Chị."Đới Manh ở bên đối diện quan sát lấy toàn bộ, cô đã phần nào đánh giá được mối quan hệ giữa hai người họ.Có lẽ Tú Linh có tình cảm với Tịnh Thi.Nghĩ nghĩ, Đới Manh khẽ thở dài một hơi.Lần này khó cho cô rồi.Đới Manh uống hết ly rượu, sau đó vẫy tay gọi phục vụ đến để gọi thêm rượu.Ở bàn kế bên, hai cô gái mặc váy ngắn cầm ly rượu trên tay đi đến bàn của Đới Manh đang ngồi, hai người họ ngồi xuống hai bên của Đới Manh. Một người mặc váy trắng tựa vai vào vai của Đới Manh, kiều mị mà nói: "Chị à, em mời chị một ly rượu được không?"Đới Manh liếc nhìn hai người họ, khoé môi không kìm được mà nhếch lên, cô chậm rãi gật đầu. Đới Manh khoác một tay lên vai của cô gái mặc váy trắng, vui vẻ nói: "Đợi một chút, phục vụ đang mang rượu lên cho chị."Cô gái mặc chiếc váy đỏ đầy gợi cảm ở kế bên ngã đầu vào bên vai còn lại của Đới Manh, nũng nịu mà nói: "Chị thật không công bằng! Chị ôm cô ấy mà không ôm em."Đới Manh: "..."Đới Manh vui vẻ mà cười một tiếng, tay còn lại của cô cũng khoác lên vai của cô gái váy đỏ ấy, nhỏ giọng dỗ dành: "Ây da, thật thất lễ với mỹ nữ, chị ôm em đây."Cảnh tượng "hai tay hai em" này có lẽ cả đời Đới Manh sẽ không quên.Cô gái váy đỏ là Trương Hân, cô gái váy trắng là Hứa Dương Ngọc Trác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com