TruyenHHH.com

Doi Ngon Vong Lap Cua Hi Vong

"Thật ra không cần đợi đến lúc phu nhân yêu cầu tôi nghỉ việc thì tôi cũng sẽ nghỉ trong thời gian tới thôi. Bây giờ sớm hơn một chút cũng không thành vấn đề. Và tôi với Dụ Ngôn cũng chưa từng cùng nhau bước vào mối quan hệ gọi là tình yêu, thế nên phu nhân không cần phải nhọc công đay nghiến cái thứ tình yêu mà phu nhân vẫn luôn xem nó là thấp kém ấy như vậy đâu." Đới Manh giấu nhẹm đi trái tim đang từng chút một rỉ máu của mình, cô cất giọng đáp lời bà Dụ.

Bà Dụ tất nhiên là biết rõ tình cảm của Đới Manh dành cho Dụ Ngôn là như thế nào, bà cũng biết những lời này đều là do Đới Manh nói ra để bà nghĩ rằng cô ấy không đau lòng. Bà Dụ cũng không muốn nhiều lời thêm, bà nói: "Đồ dùng của cô ngày mai sẽ được người vận chuyển đến nhà cô, nếu như xuất viện thì cứ về thẳng nhà, không cần trở lại biệt thự nữa. Và tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ, đừng bao giờ ấp ủ âm mưu gì đối với gia đình tôi, khi ấy nhất định tôi sẽ không tha cho cô."

Đới Manh cố gắng nhẫn nhịn tổn thương lẫn tủi nhục vào trong lòng, khoé mắt cô lấp lánh dòng cảm xúc ấm nóng đang trực trào tuôn ra, cô mỉm cười mà nói: "Cảm ơn phu nhân đã chu đáo đến giây phút cuối cùng. Kẻ thấp hèn này cả đời nhất định sẽ không quên những lời dặn dò của phu nhân."

Minh Thúc nhìn vào đồng hồ trên tay, sau đó cúi xuống nói bên tai bà Dụ: "Thưa phu nhân, tiểu thư gần về đến rồi ạ."

Bà Dụ nghe vậy thì gật đầu, bà chậm rãi đứng dậy, đôi mắt bà đưa đến nhìn Đới Manh một lần nữa, nói: "Cô biết thân biết phận như thế là rất tốt. Vốn dĩ tôi còn nghĩ là sẽ mất một khoảng thời gian và một khoản tiền lớn để thoả mãn được cô cơ. Như thế này là tốt rồi, mong rằng từ nay về sau hai bên chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa."

Đới Manh khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Không tiễn ạ."

Minh Thúc tiến đến mở cửa phòng, bà Dụ theo đó mà rời đi.

Đới Manh nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng nặng trĩu và khó thở đến mức choáng váng.

Dương Thiên thấp giọng nói: "Xin lỗi vì không giúp được gì cho cô."

Đới Manh nhẹ gật đầu, cô nói: "Nếu tôi rời đi, phiền anh để ý tiểu thư giúp tôi. Và nhất định... Đừng nói cho cô ấy biết chuyện này."

Biết Dụ Ngôn sắp về đến nên Dương Thiên cũng không dám nán lại quá lâu.

Dương Thiên rời đi rồi, chỉ còn lại một mình Đới Manh trong căn phòng trống đầy cô đơn và hiu quạnh. Nhưng thứ làm cho cô suy sụp nhất lúc này chính là chuyện cô vừa mới bị mẹ nàng ấy xúc phạm.

Những lời mà bà ấy nói giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim vốn chất chứa đầy những tổn thương của cô. Cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, đâu đó lâng lâng trong trái tim cô là những nỗi đau không tên. Thứ ánh sáng le lói vừa mới xuất hiện trong cuộc đời tăm tối của cô thêm một lần nữa lụi tàn trước mắt cô và cô không thể làm được gì ngoài chấp nhận việc này xảy ra.

Chị đã hứa với lòng rằng sẽ bảo vệ em và tình yêu nhỏ của chị nhưng e rằng chị lại một lần nữa phải thất hứa rồi.

Những lời cay độc đay nghiến bóp nát trái tim và lòng tự trọng người khác của bà Dụ khiến cho Đới Manh cảm thấy bản thân mình không có một chút giá trị nào trên cuộc đời này, giống như cô là một người vô dụng bất tài chẳng làm được gì tốt và hơn hết, gia đình của cô chính là một gia đình tệ hại. Những lời lẽ ấy không chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của cô mà còn như xé nát tâm hồn của cô.

Cô vẫn luôn sợ hãi sẽ có chuyện xảy ra và buộc cô phải rời xa Dụ Ngôn thêm một lần nữa và tất cả những gì cô dự đoán đều chính xác đến mức không thể ngờ được. Cô luôn sợ phải xa Dụ Ngôn, sợ một ngày mình sẽ không thể nào gặp được nàng ấy nữa. Đó giống như là một bóng ma tâm lý sâu bên trong trái tim cô, không bao giờ tan biến.

Cô đã cân nhắc việc nên tiến thêm một bước với nàng ấy hay không. Bây giờ là lúc cô cảm thấy rất may mắn khi cô và nàng ấy chưa ngỏ lời yêu nhau một cách chính thức. Bởi vì có thế này cô mới dễ dàng rời đi, có thế này cô mới có lý do để trở thành kẻ tồi tệ trong mắt nàng ấy.

Đới Manh đang suy nghĩ bâng quơ thì đã nghe thấy giọng của Dụ Ngôn vang lên ở bên cạnh.

Có lẽ cô nên tận hưởng những giây phút hạnh phúc cuối cùng này bên cạnh nàng ấy thôi. Bởi vì sau đêm nay, cô chẳng thể nào ở bên cạnh nàng ấy thêm được nữa.

Đới Manh biết dù mình đã cố gắng tỏ ra vui vẻ nhưng vì tâm trạng cô quá nặng nề nên Dụ Ngôn đã không ít lần nhìn thấy và nghi ngờ cô có chuyện không vui. May mắn là Dụ Ngôn rất nghe lời cô, nếu như cô không muốn nói, nàng ấy nhất định sẽ không dám đào sâu vào.

Khi hôn Dụ Ngôn lần cuối cùng, Đới Manh đã không nhịn được cảm xúc mà rơi những giọt nước mắt yếu đuối đầy tủi nhục ấy. Cô thật sự muốn ôm chầm lấy nàng ấy mà khóc thật lớn, cô muốn nói với nàng ấy rằng cô thật sự rất yêu nàng ấy và không muốn rời xa nàng ấy dù chỉ là một chút.

Cô muốn nói với nàng ấy rằng mẹ của nàng ấy vừa đến đây tìm cô và nói những lời lẽ làm cho cô đau lòng. Cô muốn được nàng ấy yêu thương, được nàng ấy dỗ dành vì những tổn thương trong lòng, muốn đem những uất ức kia ra mà nói cho nàng ấy biết mọi chuyện.

Nhưng tất thảy những điều mơ mộng viễn vông ấy của cô có lẽ sẽ chẳng thể nào xảy ra.

Và cô phải chấp nhận một sự thật rằng ngày mai cô phải rời xa nàng ấy, trả lại cho nàng ấy cuộc sống mà mẹ nàng ấy vẫn hằng mong muốn.

Đới Manh tuy rằng đã có ý định đến sở cảnh sát để làm việc nhưng những ngày gần đây ý định ấy của cô đã có chút lung lay vì cô không muốn xa Dụ Ngôn. Cuối cùng thì...

Có lẽ đây là số phận mà cô không thể trốn tránh.

Tối hôm ấy Đới Manh chủ động gọi Dụ Ngôn cùng lên giường để ngủ với mình. Sau khi Dụ Ngôn kể xong đủ loại chuyện để làm cho cô vui thì nàng ấy cũng đã mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Chỉ có cô là thức trắng đêm để lén lút nhìn ngắm gương mặt nàng ấy, tựa như là khắc sâu vào trong trí óc của mình từng đường nét trên gương mặt nàng ấy, khắc sâu chúng vào cả trái tim để cô vĩnh viễn không bao giờ quên đi.

Bởi vì sau này nếu muốn gặp nàng ấy, e rằng cũng rất khó...

Em không sai bất cứ điều gì cả, chỉ có "chúng ta" là sai thôi.

Đới Manh rời đi vào lúc sáu giờ sáng, khi mà Dụ Ngôn còn đang chìm vào trong giấc mộng đẹp vì có cô ở bên cạnh ôm nàng ấy ngủ. Đới Manh chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình, mọi việc cô làm đều nhẹ nhàng hết mức có thể vì cô sợ nàng ấy sẽ vì tiếng động mà tỉnh giấc.

Sau khi xong xuôi, Đới Manh nhẹ cúi xuống hôn lên chiếc má mềm mại của Dụ Ngôn một cái cuối cùng, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

"Chị xin lỗi."

Và nước mắt của cô không ngừng tuôn rơi suốt quãng đường trở về nhà.

Đới Manh ngồi trên xe taxi, cô vào Wechat để chặn tài khoản của Dụ Ngôn. Khi cô thao tác trên điện thoại, những giọt nước mắt trong suốt ấm nóng kia cứ thế mà rơi xuống chiếc điện thoại, làm cho những thao tác của cô không thể thực hiện được, giống như những giọt nước mắt ấy đang cố gắng ngăn cô đừng làm chuyện đau lòng như thế nữa. Nhưng Đới Manh đã quyết tâm cắt đứt mọi thứ với Dụ Ngôn, vậy nên không điều gì có thể ngăn cản được cô nữa cả.

Đới Manh biết mình chọn cách rời đi không nói một câu nào như thế này có thể sẽ khiến nàng ấy như phát điên, có thể sẽ làm nàng ấy khóc rất nhiều, đau lòng nhiều đến mức sẽ lại sốt và ngất xỉu thêm một lần nữa nhưng ngoài cách này, cô thật sự không có đủ can đảm để làm những cách khác.

Cô không dám đối diện với nàng ấy, cô cảm thấy bản thân mình rất hèn nhát.

Cô biết khi nàng ấy tỉnh dậy, nàng ấy sẽ rất hoảng loạn và cuống cuồng chạy đi tìm cô. Còn cô chỉ biết ở đây mà khóc trong vô vọng...

Đới Manh trở về nhà, sau khi nói chuyện với Phùng Hâm Dao xong cô cũng không muốn làm bất cứ thứ gì nữa, cô chỉ có thể khóc, khóc, khóc và khóc.

Khóc đến điên cuồng.

Ngoài khóc ra, Đới Manh chọn một cách khác để giải toả nỗi buồn đó chính là uống rượu. Chỉ có khi say thì cô mới thôi khóc và thôi nghĩ về nàng ấy, chỉ khi đó thì cô mới có thể có được một giấc ngủ ngon mà không phải đau khổ vì những điều mà cô đã làm.

Xin lỗi Dụ Ngôn, chị biết là em sẽ giận chị nhưng chị không còn cách nào khác. Chị chỉ có thể trả em về với cuộc sống trong nhung lụa mà em vốn dĩ đã có đó thôi. Dù cho chị có chạy cả đời cũng chẳng thể có được những thứ mà mẹ em muốn.

Cô có cảm giác như thế giới này ai cũng hạnh phúc ngoại trừ cô và cô dần nhận ra sự thật rằng tất cả những gì đẹp đẽ mà cô từng biết trước đây đều là sự giả dối.

Hiện thực nghiệt ngã rồi sẽ chấm dứt đôi ta, có phải không em? Thế giới nhỏ bé của riêng chúng mình rồi cũng phải đi đến kết cục như thế này thôi.

Đới Manh một mình trong căn phòng trống không chút ánh sáng cũng chẳng có một âm thanh nào ngoài những tiếng khóc nấc vang vọng. Cô lơ lửng một mình trong bâng khuâng, như một hồn ma lẻ bóng cô độc trong chính vùng biển nỗi đau mà cô đang phải trải qua.

Mọi thứ thật là tệ. Giá như tất cả chỉ là một cơn ác mộng thì tốt biết bao, em nhỉ?

-----------
Thêm chap nữa nò =)))) ai giận Đới Manh của tui vì bỏ Dụ Ngôn thì đừng giận nữa nhó, tui thấy cổ khổ nhất cái fic này gồi đó =))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com